Chương 22: 22: Chuyện Hằng Ngày
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: 22: Chuyện Hằng Ngày tại dua leo tr
Sau khi tới nhà Lục Cẩn, Bùi Đăng mở cặp sách, đem quà tặng bên trong lấy ra, là một túi điểm tâm do chính tay Đặng Tân Từ tự làm, đủ loại bánh ngọt, mùi thơm nức mũi.
Lục Cẩn cầm một khối bánh quy, cắn hai ba cái liền nuốt xuống, đầy miệng thơm ngọt.
“Ăn rất ngon”.
“Đúng vậy đúng vậy, mẹ em làm món nào cũng đặc biệt ngon”.
Bùi Đăng thấy hắn thích, cũng thật cao hứng.
“Bên trong còn có vài loại nhân khác nhau, anh đều nếm thử, xem thích loại nào, sau này em sẽ nhờ mẹ làm rồi mang đến cho anh”.
Lục Cẩn bởi vì những lời này của cậu mà dễ dàng bị lấy lòng.
“Sau này”, từ ngữ mang theo tương lai vô hạn làm hắn mạc danh sung sướng.
Bất quá trên mặt hắn lại không lộ ra tới nửa điểm biểu tình, chỉ dẫn Bùi Đăng tới phòng của mình, chỉ chỉ một chồng bài tập cùng notebook trên bàn.
“Đó là ghi chép năm lớp mười của anh, hôm nay em phải học đến chương ba”.
Bùi Đăng trợn mắt há hốc mồm.
“Em không! “.
Quay đầu lại chạm phải ánh mắt ý vị thâm trường của Lục Cẩn, liền nhanh chóng sửa miệng.
“Em nhất định sẽ học tập thật tốt!”.
Sách của Lục Cẩn so với những quyển sách giáo khoa bị Bùi Đăng viết đến tràn đầy quả thực là sạch sẽ vô cùng, lật qua vài tờ mới có thể nhìn thấy một câu ghi chú trọng tâm kiến thức bằng bút đỏ.
Tinh hoa chân chính đều được lưu lại ở trong notebook, Lục Cẩn dùng sơ đồ tư duy quy nạp lại nội dung của mỗi một chương mỗi một tiết, còn lấy ví dụ mẫu, ý phân tích viết đến rành mạch, bút lực của hắn cứng cáp chữ viết tiêu sái, Bùi Đăng như chạm được chí bảo, quả thực hận không thể mọc ra thêm nghìn con mắt.
Phòng của Lục Cẩn là hai gian thông nhau, vô cùng rộng mở, bàn học to rộng, hai người từng người chiếm cứ một bên, Bùi Đăng ở một bên vừa xem ghi chép vừa làm bài, khi nào không hiểu mới đi hỏi Lục Cẩn, Lục Cẩn mở máy tính, tiếp tục làm thực nghiệm vệ tinh.
Cửa sổ sát đất đang mở, ngẫu nhiên sẽ có vài cơn gió thổi vào, nhưng bởi vì ánh mặt trời hôm nay thực tốt, gió có thổi thế nào cũng không thể làm người cảm thấy rét lạnh, ngược lại có thể làm người thanh tỉnh hơn một chút.
Tuy rằng hai người cũng không phải mỗi ngày đều sẽ ở thư viện tự học, nhưng khi Lục Cẩn rảnh đều sẽ bổ túc cho Bùi Đăng một chút, vì vậy chỉ sau nửa học kỳ, Bùi Đăng đã tiến bộ thực nhanh, thêm nữa học kì đầu nội dung tương đối đơn giản, hai chương bài tập làm xong cũng chỉ sai hai câu, vẫn là bởi vì không có đọc đề cẩn thận nên làm nhầm.
Lục Cẩn bớt thời giờ nhìn thoáng qua, thấy cậu đem đáp án quy quy củ củ mà viết ở trên giấy nháp, có chút kỳ quái.
“Em viết trực tiếp vào sách luyện tập đi, viết ở trên giấy nháp không có phương tiện ôn tập”.
“A?”.
Bùi Đăng mờ mịt ngẩng đầu.
Lục Cẩn cười cười.
“Quyển sách luyện tập này anh cũng không làm nữa, em cứ viết trực tiếp lên trên là được”.
Trong sách bài tập đúng là chỉ có vài đề mở rộng được làm, từng bước viết đến vô cùng ngắn gọn, đoạn giải đáp chỉ chiếm không đến hai phần năm, cuối cùng dẫn ra một đáp án, cùng đáp án tham khảo giống nhau như đúc.
Bùi Đăng luôn rất kính ngưỡng học thần, cung cung kính kính mà mở ra một tờ đề, đem đáp án ở trên giấy nháp sao chép lại.
Cậu hơi hơi nhấp môi, biểu tình nghiêm túc, từng nét bút càng là viết đến cẩn thận, Lục Cẩn bị biểu tình của Bùi Đăng chọc cười, dựa vào trên bàn sách cúi đầu xem cậu làm từng bước.
Chỗ trống trên sách bài tập dần được lấp đầy, Bùi Đăng chậm rãi viết tới mặt sau đề, trước kia Lục Cẩn viết các bước giải rất ngắn gọn, cậu liền viết tiếp vào chỗ trống còn lại.
Phía trên chữ viết cứng cáp hữu lực, phía dưới chữ viết nước chảy mây trôi, đan chéo ở bên nhau, thế nhưng lại có vẻ hài hòa.
Chờ làm xong bài tập chương ba, Lục Cẩn khen Bùi Đăng một câu.
“Không tồi, làm đúng nhiều hơn rồi”.
Nhìn thấy đôi mắt Bùi Đăng cong lên, hắn lại ý xấu mà bổ sung.
“Nhưng tốc độ vẫn còn chậm, chiếu theo cách làm của em, đợi đến người khác đều nộp bài thi rồi, em còn chưa thể qua trang.
“Nụ cười của Bùi Đăng lập tức cứng lại.
Lục Cẩn chỉ chỉ đồng hồ báo thức trên bàn.
“Lần sau phải đặt thời gian, một bộ đề phải làm xong trong một tiếng”.
Trường học quy định thời gian thi là một tiếng rưỡi, Bùi Đăng đã cảm thấy không đủ dùng, hiện tại lại nghe Lục Cẩn nói một tiếng liền phải làm xong, càng cảm thấy như có một tòa núi lớn đè ở trên lưng.
Lục Cẩn ngược lại cảm thấy rất thú vị, hắn thưởng thức bộ dáng mặt ủ mày ê của Bùi Đăng trong chốc lát, mới thiện tâm nói tiếp.
“Bất quá hôm nay thời gian làm bài đủ lâu rồi, có thể kết thúc”.
Bùi Đăng vừa thấy thời gian, mới phát hiện đã chạng vạng, bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảng hoàng hôn màu cam hồng.
Buổi chiều cậu chỉ uống sữa bò nóng Lục Cẩn đưa, ăn mấy khối bánh quy nhỏ, liền nghiêm túc làm bài đến tận bây giờ, lúc này đã có thể thả lỏng, thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng, lập tức liền phải thu dọn đồ vật tạm biệt Lục Cẩn.
Lục Cẩn kêu cậu lưu lại ăn cơm.
“Không cần không cần”.
Bùi Đăng vội vàng cự tuyệt.
“Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi, lại tiếp tục quấy rầy em sẽ rất xấu hổ”.
Lục Cẩn thở dài.
“Anh một mình ở nhà, biết em muốn tới, còn cố tình mua thêm nguyên liệu nấu ăn”.
Động tác thu dọn hộp bút của Bùi Đăng chậm lại một chút.
Lục Cẩn lại duỗi người.
“Thôi, dù sao cũng đã quen rồi, ăn một mình thì ăn một mình vậy”.
Bùi Đăng “A” nhỏ một tiếng, khó xử mà nhíu nhíu mày.
“Đi thôi, anh đưa em ra khỏi tiểu khu, thuận tiện mua vài gói mì”.
Bùi Đăng hạ quyết tâm, thành khẩn vô cùng mà nhìn về phía Lục Cẩn.
“Ăn mì gói không tốt, chúng ta vẫn là nên ăn cơm đi”.
Lục Cẩn ho nhẹ một tiếng.
“Không có việc gì, anh một mình ở nhà, nấu đồ ăn ăn không hết, nấu một gói mì ăn là được rồi”.
Bùi Đăng duỗi tay bắt lấy Lục Cẩn.
“Nguyên liệu mua rồi cũng không thể lãng phí, Tiêu Tiêu anh biết nấu cơm không? Em không biết”.
“Anh biết”.
Ba mẹ Lục hàng năm đóng quân ở viện nghiên cứu, sau khi mang theo Lục Cẩn trở về cũng không rảnh ở nhà nấu cơm, liền mang theo con trai đi ăn ở nhà ăn đơn vị, lúc đó bọn họ cũng có suy xét đến việc mời dì giúp việc tới nấu cơm cho hắn, nhưng có lẽ là do trải qua tuổi thơ không mấy tốt đẹp, nên ý thức lãnh địa của Lục Cẩn rất mạnh, không thích người ngoài đến nhà, vì vậy dứt khoát chính mình ở nhà học nấu ăn.
Qua ngần ấy năm, thủ nghệ của hắn không thể nói là lợi hại, nhưng cũng có được mấy món cơm nhà sở trường.
Còn Bùi Đăng chính là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cậu không thích nấu cơm, ba mẹ cũng chiều cậu, cho nên ở nhà cậu nhiều lắm cũng chỉ hỗ trợ rửa chén, cậu gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, sau đó đi theo Lục Cẩn chạy tới phòng bếp, hỏi xem chính mình có thể hỗ trợ được gì không.
Lục Cẩn cũng không khách khí với cậu, kêu cậu đem nguyên liệu bên cạnh rửa sạch.
Lục Cẩn làm mấy món cơm nhà, Bùi Đăng còn nghĩ, mặc kệ đồ ăn Lục Cẩn làm có khó ăn đến mức nào, cậu đều nhất định phải ăn hết, không nghĩ tới ăn vào một đũa, hương vị thế nhưng lại ngon ngoài dự đoán.
Cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Anh nấu cơm lợi hại như vậy! Ăn rất ngon!”.
Cậu lại gấp một đũa cà chua xào trứng, ăn đến cơm đầy miệng.
Thấy cậu ăn đến vui vẻ, biểu tình của Lục Cẩn cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, ra vẻ khiêm tốn.
“Còn nhiều lắm, em thích là tốt rồi”.
Hai người ăn đến sạch sẽ, Bùi Đăng vỗ vỗ bụng.
“Ăn ngon, no quá”.
Cậu nhảy dựng lên, thực tự giác mà thu dọn chén đũa.
“Em đi rửa chén!”.
Lục Cẩn làm việc trật tự rõ ràng, nấu đồ ăn xong cũng đã rửa sạch qua phòng bếp, giờ phút này chỉ còn lại có mấy cái chén, hắn liền cũng không khách khí, chỉ là có chút không yên tâm, đi đến phòng bếp dựa vào cửa nhìn Bùi Đăng.
“Em rửa được không? Hay cứ để anh làm đi?”.
“Không cần”.
Bùi Đăng cười với hắn.
“Em sẽ không làm vỡ chén đâu”.
Bùi Đăng rửa sạch dầu mỡ trong chén, lại dùng nước ấm rửa qua thêm một lần.
Rửa xong chén.
Lúc Lục Cẩn đem máy chơi game kết nối với tivi, Bùi Đăng kinh ngạc đến cằm đều muốn rớt xuống.
Lục Cẩn ném máy chơi game cầm tay cho cậu.
“Làm sao vậy?”.
“Em cho rằng anh sẽ không chơi game! “.
Bùi Đăng nói.
Sau khi Lục Cẩn hỏi qua Bùi Đăng, chọn ra một trò chơi chiến đấu máy bay, liền trở về sô pha ngồi xuống ở bên người Bùi Đăng, hắn cười xoa nhẹ tóc cậu một phen.
“Tại sao?”.
“Lão đại mà, hẳn là phải trầm mê Bản Tin Thời Sự mới đúng, như thế nào sẽ chơi game”.
Bùi Đăng nhỏ giọng lên án.
“Nói hươu nói vượn”.
“Chơi game”.
Vừa vào trò chơi, Bùi Đăng mới phát hiện, Lục Cẩn không chỉ có chơi game, mà còn chơi đến vô cùng lợi hại, hai người phối hợp ăn ý, đại sát tứ phương, thành công chiếm lĩnh điểm cao, thắng lợi hồng kỳ.
Kết thúc một trận, Bùi Đăng hưng phấn đến gương mặt hồng hồng, cậu bỏ máy chơi game cầm tay xuống, giang hai tay ôm lấy Lục Cẩn.
“Đây là lần đầu tiên em thắng trò chơi này đó!”.
Lục Cẩn cứng đờ tại chỗ, trên người đối phương truyền đến một trận hương chanh thanh mát, cứ hướng trong mũi hắn mà xông tới, Lục Cẩn cảm thấy xương cốt chính mình đều như là bị hương chanh chiếm đến không còn sức lực, ngồi ở trên sô pha không biết nên làm như thế nào.
Bùi Đăng quá mức hưng phấn, cậu ôm Lục Cẩn không buông tay, còn lấy đầu cọ cọ cánh tay đối phương.
“Tiêu Tiêu, lần sau tiếp tục mang theo em chơi nha!”.
Lục Cẩn do dự một lát, duỗi tay ôm lấy cậu, thuận tay niết niết đuôi tóc có chút quá dài của đối phương, ở đầu ngón tay vòng một vòng.
“Được”.
Chơi xong trò chơi, Lục Cẩn dẫn người đi xem chiếc rương chứa thư, cuối cùng Bùi Đăng một đường cười vui vẻ về đến nhà, Bùi Mậu Vân cùng Đặng Tân Từ rất là khiếp sợ, chưa từng thấy qua Bùi Đăng học bù mà mặt mày lại hớn hở đến như vậy, hỏi cái gì cậu cũng không nói, chỉ lo cười ngây ngô, sau một lúc lâu mới nói.
“Tiêu Tiêu cũng viết cho con rất nhiều thư”.
Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng liền hiểu rõ, khi còn nhỏ Bùi Đăng đã viết cho Lục Cẩn rất nhiều phong thư, nhưng tất cả đều bởi vì sai địa chỉ mà bị trả trở về, khi đó thông tin còn chưa phát triển, bọn họ cùng ba mẹ Lục Cẩn giao tình không sâu, không có phương thức liên hệ nên cũng không có biện pháp giúp con trai tìm được Lục Cẩn, nhìn Tiểu Bùi Đăng bởi vậy mà đã uể oải một đoạn thời gian rất dài.
Bùi Đăng nhớ tới chính mình đã được nhìn thấy một rương gỗ tràn đầy phong thư, khóe miệng liền lại không tự giác được mà cong lên, cậu quý trọng mà vỗ vỗ cặp sách chính mình, Lục Cẩn đã thả vào cho cậu một phong thơ, hơn nữa còn đáp ứng nếu thành tích cuối kỳ của cậu tốt liền sẽ cho cậu xem càng nhiều hơn.
Cùng ba mẹ hàn huyên một lát, Bùi Đăng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Cẩn.
“Em về đến nhà rồi”.
Lục Cẩn bên kia đại khái có chuyện gì trì hoãn trong chốc lát, qua vài phút mới trả lời cậu.
“Rốt cuộc cũng xuất hiện, xem ra không bị bắt cóc”.
Bùi Đăng không phục, Lục Cẩn nói giống như cậu là một đứa trẻ con vậy, cậu nhớ tới lần trước Lục Cẩn tiện đường cùng cậu về nhà, ở giao lộ bị một bạn nhỏ hỏi mình có phải cũng học ban hoa hướng dương hay không, vì vậy thở phì phì mà trả lời hắn.
“Anh mới bị bắt cóc, không nói chuyện với anh nữa”.
Trả lời xong tin nhắn cậu liền ném di động xuống chạy tới thay quần áo, trong chốc lát lại cảm thấy chính mình thực không lễ phép, Lục Cẩn cực cực khổ khổ giúp mình học bổ túc, còn nấu cơm cho mình ăn, mang theo mình chơi trò chơi, một câu vui đùa mà thôi, chính mình phát giận thật sự không nên.
Bùi Đăng mặc xong áo ngủ thật dày, lại đem điện thoại mở ra, vừa định nhắn tin cho Lục Cẩn, trên màn hình lại liên tiếp mà nhảy ra một loạt nhãn dán, là một con thỏ con, trắng trẻo mềm mại hướng tới màn hình chắp tay thi lễ, bên trên ghi là “Không cần sinh khí, mau trả lời tôi”.
Bùi Đăng nhịn không được cười lên, gửi qua một con gấu trúc biểu tình cao ngạo.
.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️