Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Quyển 1 – Chương 6

1:12 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 6 tại dualeotruyen. 

Lăng Thịnh Duệ vào phòng tắm đến nửa tiếng vẫn chưa thấy đi ra, hai người ở ngoài cửa thoáng cái không còn kiên nhẫn nổi nữa rồi.

“Có lầm không vậy, tắm rửa mà cũng lâu thế!”

Dưới cơn thịnh nộ, Phương Vân Dật lao đến cửa phòng tắm, dùng sức đập đập cánh cửa thủy tinh bán trong suốt: “Này, ông rốt cuộc còn muốn tắm bao lâu nữa hả? Không phải là bị chết đuối ở trong đó rồi đấy chứ?”

So với thiếu niên nóng này, Phương Nhược Thần lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là đi lại chậm rãi ở trong phòng, ngồi ở trên giường ngoài cười trong không cười nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, chờ nam nhân đi ra.

Tuy giả vờ chẳng quan tâm, thế nhưng trong anh dường như âm ỷ chờ mong cái gì đó.

Ngay cả chính anh cũng không hiểu nổi……

“Cái kia, có thể cho tôi một bộ quàn áo không? Tôi không có đồ để thay.” Một lúc sau, giọng nói Lăng Thịnh Duệ mới từ trong phòng truyền ra, ngữ khí kèm theo một chút xấu hổ.

Phương Vân Dật trợn trắng mắt nhìn cửa phòng tắm khinh thường, tức giận mở miệng nói: “Không phải là có khăn tắm sao? Còn mặc quần áo gì nữa?”

“Nhưng…… Tôi không quen trần truồng trước mặt người khác.” Ngữ điệu Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng nhỏ lại, giọng nói trầm thấp mang theo chút cam chịu.

Phương Vân Dật lập tức nổi giận, hét lớn: “Tôi bảo ông lăn ra đây thì lăn ra đây! Chỉ là một tên ăn mày thôi, lại dám đòi hỏi nhiều như vậy! Cẩn thận tôi đuổi ông ra ngoài đó!”

Phương Vân Dật vừa hét xong, cả căn phòng lập tức chìm trong không khí yên lặng.

Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra.

Nhìn nam nhân từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, Phương Vân Dật vốn định chế nhạo y một trận lập tức ngẩn ngơ.

Sau khi bỏ đi lớp vải mỏng manh trên người, nam nhân vốn bẩn thỉu giờ như biến thành một người hoàn toàn khác.

Cơ thể thon dài với tỉ lệ hoàn mỹ như người mẫu – vai rộng, mông hẹp, eo nhỏ, đôi chân dài thẳng được bao bọc dưới lớp khăn tắm quấn lỏng lẻo, mỗi bước lại làm lộ ra cái đùi màu lúa mạch giữa khe hở của khăn tắm, làm cho người ta bất giác tưởng tượng đến cảnh xuân mê người sau khi lớp khăn tắm mềm mại được cởi ra.

Không giống với tính cách nhát gát của y, dáng người Lăng Thịnh Duệ cực kì đẹp, vừa nhìn đã biết là kiểu người rèn luyện nhiều năm, cơ bắp trên người rắn chắc mà đều đặn, nhưng không khiến người ta có một chút cảm giác cơ bắp cuồn cuộn, so với đống cơ bắp của những kẻ nhiều năm cố gắng ở phòng tập thể hình nặn ra đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, lồng ngực rắn chắc cùng với cơ bụng như ẩn như hiện kia có thể khiến bất kì người phụ nữ nào cũng như bất kì “đồng chí” nào rơi vào điên cuồng.

Làn da, cơ bắp của y là màu lúa mạch khỏe mạnh, trơn bóng mà rắn chắc, tuy là phía trên có vô số vết thương xanh tím đáng ngờ nhưng vẫn như cũ cực kì đẹp, lúc này lại có một tầng bọt nước trong suốt, lóe lên ánh sáng lấp lánh, như được bôi lên một lớp dầu ô liu mỏng, khiến đường cong hòa hợp như điêu khắc của y càng thêm nổi bật.

Gợi cảm đến mức khiến người ta phải lóa mắt.

Đường nhìn di chuyển chầm chậm lên trên, nhìn về phía mặt nam nhân, sự kinh ngạc trên mặt Phương Vân Dật ngày càng tăng.

Sau khi rửa sạch những cặn bẩn trên người, gương mặt thật sự của Lăng Thịnh Duệ lộ ra.

Đây là gương mặt mười phần nam tính, ngũ quan hoàn mỹ, dịu dàng nhưng khiến người khó quên. Khóe mắt và chân mày hơi cụp xuống, khiến khí chất ôn hòa tựa cừu non trên người nam nhân càng thêm động lòng người… Khiến người ta vừa nhìn đã có loại cảm giác muốn chà đạp y.

Tuy rằng có mấy vết thương, nhưng khuôn mặt kia vẫn đẹp đẽ như cũ khiến người khác phải nghẹt thở.

Bị thiếu niên nhìn chằm chằm không chuyển mắt như vậy, Lăng Thịnh Duệ mặt lập tức hơi đỏ lên, theo bản năng cúi đầu xuống, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của mình, khiến mái tóc vốn được chải ngược lên trên xõa xuống, che khuất trán của y.

Như thế, thoáng chốc y như trẻ lại mấy tuổi, mơ hồ còn có đôi nét xinh đẹp.

Với rất nhiều nam nhân mà nói, kiểu tóc như vậy giống như là một cơn ác mộng, lại được khí chất độc nhất vô nhị của y phụ trợ tạo nên một cảm giác hoàn toàn khác.

Bọt nước trong suốt từng giọt lăn xuống, theo đường cong cơ thể rắn chắc của y mà rơi xuống nền nhà, không vào trong khăn tắm, hình ảnh kia giống như cảnh quay chậm của phim X, cực kì có cảm xúc, cực độ khiến người mê mẩn.

Tim Phương Vân Dật lập tức đập kịch liệt, cậu không thể nghĩ được cái người chẳng chút thu hút trước mắt này, thậm chí là một ông chú có chút hèn mọn, diện mạo thật sự lại đẹp trai kinh người như vậy!

Nếu dùng lời của bác sĩ mà nói, đó chính là… Nam nhân này thật sự là đẹp hết thuốc chữa.

Mà ở phía sau cậu, Phương Nhược Thần luôn luôn lạnh lùng cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

Ánh mắt chuyển qua, Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ tránh né ánh mắt nóng rực của hai người, cẩn cẩn thận thận lên tiếng: “Vậy… Có thể cho tôi một bộ quần áo không?”

Sau khi trải qua trận kinh ngạc vừa rồi, hai người dần dần lấy lại ý thức, lập tức cảm thấy mất mặt với biểu hiện gần như ngu ngốc lúc nãy của mình.

Khoanh hai tay, Phương Vân Dật cố sức khiến trái tim đập bình bịch của mình phải bình tĩnh lại, tự tiếu phi tiếu đánh giá gương mặt cùng thân thể hoàn mỹ của nam nhân, trên gương mặt tựa thiên sứ xuất hiện vẻ tham lam hoàn toàn không hợp với khí chất của cậu.

“Ừm, anh còn muốn mặc quần áo sao?”

Tuy rằng là châm chọc, nhưng giọng của Phương Vân Dật so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều, trong ngữ khí còn mang theo chút vui sướng người khác khó mà nhận ra được.

Sự trêu chọc của thiếu niên làm nam nhân mặt mũi đỏ bừng, ngẩng đầu, gương mặt mang theo nét khẩn cầu: “Thế nhưng, tôi chung quy không thể chỉ quấn khăn tắm đi khắp nơi nha.”

Sau khi bắt gặp ánh mắt Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật lúc này mới phát hiện y có một đôi mắt cực kì đẹp.

Đường cong hoàn mỹ, lông mi dài mảnh, ánh mắt nam nhân có sự sâu sắc sáng ngời của người phương Đông, song đồng tựa hai giọt mực ngưng đọng trong hai cái hồ sâu nghìn thước, tưởng như chỉ cần vừa nhìn vào đó sẽ bị hút vào.

Vì vậy, lại một lần nữa khiến nội tâm Phương Vân Dật kêu lên kinh sợ, lần này, đúng là nhặt được của quý rồi.

Mà ở phía sau hai người, Phương Nhược Thần lười biếng ngồi trên giường, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm, biểu cảm trên mặt ngày càng lạnh đi…