Chương 37
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 37 tại dua leo tr
Đến nhà lớn, nàng thấy Tôn Thị đang giết gà, hiện giờ người luôn luôn cần dùng gà để tẩm bổ là Lí thị đã ở riêng, sau khi chia nhà xong hai lão nhân gia không có việc gì làm liền ở trong sân nuôi hơn mười con gà, một con heo, con heo này là do Triệu Trọng Sơn lần đó đi trấn trên với nàng đã mua về. Đương nhiên chuyện này cũng là Triệu Trọng Sơn tiền trảm hậu tấu, nói con heo con này chỉ tốn có một lượng bạc, coi như là hiếu kính với cha mẹ. Lúc đó Chu Mạch nghe xong cũng không nói gì, chỉ không để ý đến hắn, nàng biết nàng có nói gì đi nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tên nam nhân này thật sự là quá …, không vì cái gia đình nhỏ của hắn mà suy nghĩ chút nào hết.
Chu Mạch còn đang mãi đắm chìm vào cái tin chết chóc lúc nãy, trong cuộc sống hiện đại của nàng tin nàng nghe được nhiều nhất là có người bị bắn chết, nàng chưa từng thấy qua cũng chỉ là nghe nói nên cũng không có khái niệm gì. Có thể là do hôm nay Lưu tẩu tử miêu tả rất sinh động trường hợp đầy máu tanh ấy, hoặc cũng có lẽ là trong thâm tâm của nàng, nàng cảm thấy chỉ cần không phải là tội ác tày trời thì không cần phải xử tội chết, vì thế khi nàng nhìn thấy máu gà thì bụng sôi trào, quay đầu che miệng muốn nôn ra.
Tôn Thị nghe thấy có tiếng người vào nhà liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy hành động này của Chu Mạch, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỉnh người lại, vội vàng buông con gà đang cắt cổ trong tay xuống, vui mừng chạy vọt tới bên người nàng.
“Vợ Lão nhị, không phải là cũng có rồi chứ?” Tôn Thị sốt ruột hỏi, vẻ mặt vui vẻ như hoa nở. Trong lòng bà nghĩ thầm nếu cả vợ lão nhị cùng lão tam cùng có thai, hơn nữa đều sinh con trai, bà có thể thay phiên nhau bế rồi, không giống như Lí thị, nó không cho bà bồng cháu trai của bà gì hết.
Chu Mạch chỉ nôn khan vài cái, nghe xong câu hỏi của bà bà vội vàng xua tay: “Nương, không phải vậy đâu, tại con nhìn thấy máu nên choáng váng chút thôi.”
Tôn Thị buồn bực nói: “Trước kia không có nghe nói con có cái tật xấu này, vẫn nên mời đại phu đến xem đi, không chừng là có rồi đấy, Trọng Sơn đã trở về được hai tháng rồi còn gì.” Tôn Thị đứng bên cạnh vừa dùng cổ tay áo bông bóng loáng lau mồ hôi vừa hối thúc Chu Mạch xem đại phu. Hiện giờ đã là đầu mùa đông, mọi người đều mặc trên người một cái áo bông mỏng, người trong thôn vào thời điểm cuối năm ăn tết mới diện đồ mới, cho nên lúc này ai cũng mặc đồ cũ, Chu Mạch thầm đoán cái tuổi của áo bông bà bà nàng mặc trên người cũng có ít nhất là ba năm tuổi.
“Nương, thật sự không có, người tin con đi, bản thân con con còn có thể không biết sao.” Chu Mạch vội vàng cự tuyệt ý tốt của bà bà.
Nhưng cho dù nàng nói thế nào, Tôn Thị đều cho là như thế, bà nhìn vào nhà chính la hét Triệu Đại Ngưu: “Lão già, đi mời đại phu nhanh lên, vợ lão nhị có thể. . . . .” Những lời còn lại của bà chưa kịp nói ra, đã bị Chu Mạch nhanh tay che miệng.
Tuy rất xa nhưng Chu Mạch có thể nhìn thấy trong nhà chính có ít nhất ba lão già đang ngồi chơi bài, nếu để Tôn Thị nói những lời này ra ngoài, mà nàng lại thật sự không có thai, sau này nàng ở trong thôn làm sao có thể ngẩng đầu được đây.
“Nương, con thật sự không có thật mà, Trọng Sơn sau khi trở về chưa từng chạm vào con.” Chu Mạch buông tay che miệng bà bà ra, nàng ở bên tai bà nhỏ giọng giải thích.
Tôn Thị nghe được lời này của nàng lập tức yên tĩnh lại, vẻ mặt thất vọng không lời nào miêu tả được, bà cũng không để ý đến Chu Mạch nữa, xoay người tiếp tục đi làm công việc giết gà dở dang khi nãy.
Thấy Chu Mạch còn đứng ở đó, bà nhịn không được oán giận nói: “Còn đứng ở đó làm gì, không nhanh chân chạy đi nấu nước nhổ lông gà!”
Vừa lúc Chu Mạch muốn chạy trốn khỏi hiện trường đầy máu tanh này, vội vàng chạy nhanh vào phòng bếp, nghĩ thầm mang thai với không mang thai đãi ngộ thật khác biệt lớn quá.
Lúc Tôn Thị vào nhà lấy nước nhịn không được lại tiếp tục quở mắng nàng: “Chu thị, con cũng thiệt là, nó không động vào con con cũng chấp nhận vậy à? Nếu cứ như vậy thì bao giờ mới có thai đây hả.”
“Ách…” Chu Mạch không biết trả lời thế nào, chỉ biết vội vàng cúi đầu, ý của bà bà là bảo nàng chủ động bá vương ngạnh thượng cung với con trai của bà sao trời?
Tôn Thị thấy nàng im lặng, cũng nhỏ giọng trách mắng tiếp: “Tắt đèn đi, nam nhân nào cũng cảm thấy nữ nhân đều là cùng một dạng, tuy diện mạo của con không bằng nhị nha đầu của lão Hồ kia, nhưng cũng không kém nó cho lắm. Con chỉ cần chủ động một chút là được, con trêu chọc nó vài cái chẳng lẽ nó còn có thể chịu đựng nổi sao, dù sao nó cũng đã nhịn nhiều năm, còn không lập tức đối với con như hổ đói vồ mồi.”
“Ách…” Chu Mạch nghe xong hoàn toàn hết chỗ nói nổi, nàng không biết nữ nhân thời cổ đại lại có thể thoáng như vậy. Nhưng nàng cũng không có xem nhẹ nhị nha đầu của lão Hồ trong miệng bà bà, hôm nay cái tên này xuất hiện với tần suất rất cao. Được rồi, nàng coi như là bà bà lo lắng cho nàng bị con của bà hưu, nhưng không phải là bà bà luôn luôn đối với nàng không hài lòng sao, con bà hưu nàng lại càng hợp ý của bà hơn chứ.
“Con ả Hồ Nhị Lệ đó sau khi bị hưu nó nói với người trong thôn là sẽ quay lại với Trọng Sơn, mấy hôm trước còn có người nhìn thấy hai đứa nó nói chuyện với nhau đấy, nó cũng không biết lấy nước tiểu của nó soi mặt một chút, đã làm ra chuyện ngâm lồng heo mà còn dám lớn lối, lúc trước khi nhà chúng ta đi nhà nó cầu hôn bị nhà nó làm cho mất mặt như vậy, không phải nói nhà chúng ta không xứng với nhà nó sao, bây giờ quay lại tìm nhà chúng ta làm gì? Mấy ngày tới con nhớ giám sát Trọng Sơn cho kĩ vào!” Tôn Thị nói như cái máy hát.
Chu Mạch nghe xong trong lòng sáng tỏ, nguyên lai không phải là lo lắng nàng bị hưu, mà là lo lắng con trai của mình đi tìm cái ả dâm nữ đó, lo lắng con mình bị Hồ Nhị Lệ kia mê hoặc, làm mất mặt mũi Triệu gia bọn họ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, tạm thời bà bà vẫn đứng về phía nàng, trong lòng nàng thầm cười khổ, nghĩ thầm nếu Triệu Trọng Sơn thật sự dễ dàng bị mê hoặc như vậy, thì nam nhân như thế nàng không cần, đến lúc đó cùng cách hay một tờ hưu thư cũng thế, chỉ cần thoát khỏi nơi này nàng sẽ sống tốt.
Tôn Thị thấy Chu Mạch một bộ dáng buồn bã, cũng nổi lên lòng thương xót, vội vàng ngưng lại những lời trách mắng, đổi thành nhỏ giọng khuyên bảo: “Việc trước mắt bây giờ, là mau chóng có thai, nếu con sinh con trai, Trọng Sơn làm sao còn mặt mũi mà ra ngoài tìm nữ nhân.”
“Nương, con đã biết.” Chu Mạch gật đầu đồng ý. Nàng không muốn Tôn Thị lo lắng, ai làm mẹ cũng không dễ dàng gì, nhất là sau khi nàng ở chung với Đông Nhi hơn nửa năm, nàng cảm nhận sâu sắc được những lời này.
Tôn Thị thấy nàng ưu tư, lại nhịn không được an ủi vài câu, cũng không bảo nàng nhóm lửa nữa, bảo nàng đi tìm Hứa thị tán gẫu.
Vào phòng Hứa thị, thấy Hứa thị đang nửa nằm trên giường lò, Triệu Băng ngoan ngoãn nằm ở bên người nàng, thấy Chu Mạch đến cũng như khúc gỗ không có phản ứng gì. Trong thôn có số ít nhà xây giường lò, tại vì nơi này mùa đông không lạnh lắm, cho nên rất nhiều nhà sợ rườm ra nên không xây, Chu Mạch thì sợ đốt giường lò có rất nhiều tro bụi, luôn luôn không có ý nghĩ xây loại giường này.
Có thể là do giường lò quá nóng, vẻ mặt Hứa thị hơi đỏ, thấy Chu Mạch đến liền sửa lại bộ dáng hờ hững của ngày xưa, vội vàng hơi hạ thấp người, mời nhị tẩu ngồi lên giường, nói ở bên ngoài trời cũng lạnh, ngồi trên giường cho ấm.
Chu Mạch liền thuận theo lời nàng ta ngồi xuống, hỏi Hứa thị: “Sao lại thế này, trời còn sớm như vậy đã đi nằm là sao?”
Hứa thị cười nói: “Sao hôm nay nhị tẩu lại về đây, chẳng lẽ nương không nói với nhị tẩu sao?”
“Nương chỉ bảo mọi người về ăn cơm, cũng không nói là có chuyện gì, không chừng lúc ăn cơm bà sẽ nói.” Kỳ thực Chu Mạch thấy biểu cảm cười toe toét của Hứa thị, lại nhớ tới vừa rồi Tôn Thị hỏi một câu “Không phải là cũng có rồi chứ?” Từ chữ “cũng”, trong lòng nàng đã đoán được, vị đệ muội này có lẽ là đã mang thai.
Chu Mạch trong lòng đã biết rõ là chuyện gì, cũng thật sự vui vẻ theo. Lúc trước khi còn ở chung nhà, Hứa thị cũng không có đối với nàng sử dụng thủ đoạn gì, chỉ luôn thấy nàng ta cùng Lí thị đấu tranh gay gắt, cũng có thể là do nàng ta khinh thường cho rằng nàng là một đối thủ yếu sức đi.
Nàng cười đối với Hứa thị nói: “Đệ muội là người có phúc khí, rất nhanh sẽ trai gái song toàn.”
Hứa thị nghe xong mặt càng đỏ hơn lúc nãy, ngại ngùng nói: “Nhị tẩu, không phải lúc nãy tẩu mới nói tôi là không biết sao lại thế này sao? Sao bây giờ lại chọc tôi nữa rồi?” Trong lòng nàng rất là vui vẻ, trai gái song toàn à, đã có Băng Nhi là con gái, nàng cũng rất mong đứa nhỏ trong bụng là con trai.
Hai chị em bạn dâu còn nói chuyện với nhau nửa ngày, Hứa thị bởi vì do mang thai nên cởi mở hơn trước rất nhiều, nói cũng nhiều hơn.
“Nhị tẩu, lúc trước tôi đối với tẩu như vậy tẩu đừng giận tôi nhé, nói thật từ ngày tôi về nhà này đến nay liền coi tẩu không ra gì, lúc trước tẩu luôn mang bộ dáng nhát gan sợ phiền phức, nhìn tẩu bị Lí thị khi dễ, lúc mới đầu tôi còn cảm thấy thương tẩu, sau này tôi chỉ cảm thấy tẩu thật sự là làm cho người ta nhìn mà cảm thấy ghét, luôn mang một bộ dạng là nàng dâu nhỏ bảo sao nghe vậy. Chúng ta đều là dâu Triệu gia, tẩu làm gì phải sợ ả Lí thị đó. Không phải là nhà mẹ đẻ của ả có nhiều huynh đệ thôi sao? Bọn họ đều là người dốt đặc cán mai quê mùa dốt nát mà thôi.”
Nói đến tên Lí thị, Hứa thị giống như có chút giận, Chu Mạch cũng cảm thấy rất kỳ lạ là vì sao hai nàng như vậy lại không hòa hợp với nhau, nhưng nghĩ lại quan hệ của nàng với Lí thị cũng đâu có tốt. Hứa thị rất nhanh tỉnh táo lại: “Nhị tẩu, tôi nói chút lời thật lòng, từ sau lần tẩu bị oan uổng tôi liền nhìn tẩu với cặp mắt khác xưa, trong lòng cũng càng ngày càng bội phục tẩu, tẩu đã không còn sống lặng lẽ nữa, cũng biết tranh thủ lợi ích cho bản thân. Cũng dám đối chọi với Lí thị. Trước kia đối với tẩu như vậy, tẩu cũng đừng trách đệ muội.” Hứa thị nói xong tha thiết nhìn Chu Mạch.
“Đều đã qua, đừng nói những chuyện nhỏ như hạt mè hạt gạo này nữa, hơn nữa người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Tôi cũng chưa từng trách muội.” Chu Mạch ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ tôi phải đề phòng cô mới được.
Hứa thị nghe xong lời của nàng sửng sốt một chút: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nhị tẩu nói quá đúng, tôi trước kia cứ tự cho là bản thân biết vài cái chữ to liền xem thường hai tẩu, thấy Lí thị sinh con trai liền cảm thấy bản thân mình quá tệ, ngay cả con trai cũng sinh không được. Cho nên hiện tại ngẫm lại tôi cảm thấy thật xấu hổ.”
Chu Mạch tiếp tục an ủi Hứa thị vài câu, lúc này liền vang lên tiếng của Tôn Thị: “Còn thiếu Lí thị, lão đại mày nhanh chân về nhà đem mẹ con nó đến đây, nhớ phải mặc nhiều áo cho đứa nhỏ, trời lạnh đừng để nó bị đông lạnh.”
Chu Mạch nghe xong đứng dậy đi ra khỏi phòng Hứa thị, thấy ba huynh đệ cùng Triệu Đại Ngưu bốn người ở nhà chính đang ngồi chơi bài.
Tiểu Thúy đang chơi với Đông Nhi ở trong sân, chỉ còn Lí thị cùng con trai bảo bối của nàng ta chưa có tới. Triệu Bá Tuyền nghe lời Tôn Thị nói liền vội vàng đứng dậy, trở về nhà đi gọi vợ con, kỳ thực hắn vốn là muốn Tiểu Thúy đi kêu, nhưng hắn lại sợ Lí thị sẽ quên mặc áo ấm cho con trai của hắn, liền tự mình đi về kêu.
Đợi sau khi Tôn Thị đem đồ ăn bưng lên bàn, Lí thị mới lắc lư dưới sự thúc giục của Triệu Bá Tuyền mà đến. Trên mặt Tôn Thị biểu lộ rõ sự không vui, nhưng khi nhìn thấy Lai Phúc trong lòng nàng ta liền lập tức thay bằng bộ dáng cười không khép miệng được.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️