Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Đàn Chỉ Thần Công Chương 11: Trong hang núi phát sinh biến cố

Chương 11: Trong hang núi phát sinh biến cố

12:55 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Trong hang núi phát sinh biến cố tại dua leo tr 

Phan Long tiến lên trước một bước nói :

– Tai hạ xin dẫn đường vào cho tiên sinh.

Tiêu Lĩnh Vu cũng bước hai bước lẹ theo sát Bách Lý Băng dùng phép truyền âm dặn cô :

– Băng nhi! Không hiểu ai đã tiến vào hang núi, nếu có chạm trán chúng ta thì Băng nhi phải trầm tĩnh lắm mới được.

Bách Lý Băng quay lại mỉm cười gật đầu rồi rảo bước tiến nhanh về phía trước.

Mấy người đi được chừng sáu, bảy trượng, đột nhiên nghe tiếng kim thiết đụng nhau choang choảng vọng lại.

Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi :

– Đây có phải là tín hiệu không?

Phan Long đáp :

– Đây là tín hiệu báo việc khẩn cấp. Địch nhân là tay rất lợi hạ đã đả thương những người trong bang. Ba người bị trọng thương hay bị chết rồi.

Lại nghe tiếng kim thiết vang lên. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Tiếng kim thiết ở mé tả vọng lại tức là đã phát giác ra người bị thương hoặc bị giết ở mé tả phải không?

Phan Long đáp :

– Đúng thế! Chỉ trong vòng hai chục trượng.

Hắn vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.

Vừa chuyển qua một góc núi, quả thấy ba đại hán võ phục áo đen chạy tới đứng vây quanh ba xác chết.

Phan Long và Vũ Văn Hàn Đào chạy nhanh lại.

Tiêu Lĩnh Vu không dám đến gần đứng cách xa bảy tám thước chú ý nhìn xem những người này bị thương bởi vũ khí gì. Không ngờ Vũ Văn Hàn Đào đứng che khuất thị tuyến của chàng nên không nhìn rõ được.

Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Đã phát hiện ra địch tung chưa?

Một trong ba đại hán áo đen đáp :

– Khi họ vào hang liền bị mai phục ngấm ngầm ở bên ta phát giác nổi tấu hiệu.

Mọi người lập tức rượt theo nhưng địch tung đã mất hút. Đại khái ba vị anh em đây phát giác ra địch tung và bị bọn họ hạ độc thủ gia hại.

Vũ Văn Hàn Đào cúi xuống nhìn kỹ ba xác chết rồi nói :

– Hai người bị gia hại về ám khí. Còn một người bị chết về thủ pháp trầm trọng của nội gia…

Lão đảo mắt nhìn người áo đen kia hỏi tiếp :

– Ông bạn có nhìn thấy người mới đến đây không?

Đại hán ra chiều bẽn lẽn đáp :

– Tại hạ nghe báo động đuổi tới thì đã chậm mất một bước, chỉ nhìn thấy hai bóng người mà chưa rõ tướng mạo.

Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :

– Chu nhị trang chúa đâu rồi?

Đại hán áo đen đáp :

– Nhị trang chúa cùng ba vị giám công đang rượt theo tung tích địch nhân.

Vũ Văn Hàn Đào không hỏi gì nữa cất bước tiến về phía trước.

Phan Long khẽ nói :

– Xin ba vị hãy đem ba bộ di thể này đi mai táng dùm.

Dường như địa vị Phan Long còn ở trên ba đại hán áo đen nhiều. Ba gã nghe lời thi lễ vâng mệnh. Mỗi người cắp một xác chết chạy thẳng ra mé hang núi.

Phan Long không lý gì đến họ nữa cất bước rượt theo Vũ Văn Hàn Đào.

Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thủy chung vẫn cách xa hai người chừng sáu thước.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Phan huynh! Ba đại hán áo đen đó địa vị thế nào?

Phan Long đáp :

– Họ là những võ sĩ tuần sơn. Cả thẩy ba mươi sáu người, cứ ba người hợp lai thành một tiểu tổ.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Thế thì phải rồi. Bọn chúng không bị hại chẳng nói làm chi, nếu gặp độc thủ là cả ba người cùng chết.

Phan Long đáp :

– Đúng thế đó.

Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên gia tăng cước bộ chạy thẳng về lối cũ. Chẳng mấy chốc đã đến bên đầm có suối nước chảy vào.

Tiêu Lĩnh Vu vừa đi đường vừa để ý bốn mặt mà chưa phát giác ra một bóng người nào.

Bên đầm vẫn lặng yên như tờ, tuyệt không thấy tình cảnh hỗn loạn về vụ truy tầm địch nhân.

Tiêu Lĩnh Vu hoang mang tự hỏi :

– Chẳng nhẽ người vào hang đã bị kiềm chế hay bị bắt sống rồi?

Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Phan huynh! Cường địch trà trộn vào trong núi còn ở đây không?

Phan Long đáp :

– Tại hạ chưa nghe thấy báo cường địch đã rời khỏi hang núi.

Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn quanh nói :

– Nếu địch nhân còn ở trong hang núi thì dĩ nhiên chúng ẩn nấp rồi. Chúng ta từ mé Tây đi về không thấy địch tung đâu mà chỉ thấy xác chết của người mình, xem chừng cách phòng thủ trong hang hãy còn sơ khoán chưa thể nói là nghiêm mật được.

Phan Long nói :

– Mấy năm nay kể cũng có người lạc vào hang núi đều bị chúng ta bắt được hoặc giết đi, hoặc thu dụng sung vào chỗ nhân công bị tổn thất, chưa từng xảy ra thất thố lần nào. Gần đây…

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

– Có phải Phan huynh muốn nói gần đây có người trà trộn vào hang?

Phan Long liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng vẻ mặt bình tĩnh đáp :

– Đúng thế! Đúng thế! Hai người lẻn vào đều bị tìm thấy và đánh chết ngay đương trường.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Té ra là thế…

Lão thở phào một cái hỏi :

– Phan huynh! Tại hạ có một điểm lo âu, chẳng hiểu Phan huynh có đồng ý không?

Phan Long đáp :

– Vũ Văn tiên sinh có điều gì nghi ngại xin cứ nói ra.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Bốn vị đại giám công có quen mặt hết các nhân công dưới quyền mình không?

Phan Long đáp :

– Bốn tốp nhân công thì tốp nào cũng nhận biết hết người trong tốp ấy.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Thế thì được rồi…

Lão chưa dứt lời bỗng thấy Chu Triệu Long chạy vội đến.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi ngay :

– Nhị trang chúa! Đã tìm thấy người lạ vào hang chưa?

Chu Triệu Long lắc đầu đáp :

– Vẫn còn đang xục tìm…

Gã ngừng một chút rồi tiếp :

– Xem chừng những bí ẩn trong hang núi đã bị tiết lộ. Hỡi ơi, mong sao Đại trang chúa đến đây sớm đi.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

– Võ công và tài trí của Thẩm Mộc Phong đều hơn người càng khiến cho bọn thuộc hạ tỏ ra khiếp nhược bất tài.

Lại nghe Chu Triệu Long hỏi :

– Vũ Văn huynh! Đã tìm ra manh mối gì chưa?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Tại hạ đã nhận được mấy điểm khả nghi, tỷ như hình thế, địa chất hang núi này rất kỳ lạ. Nào đá núi, nào cát vàng, nào mạch nước, cái gì cũng đầy đủ.

Chu Triệu Long hỏi :

– So với các hang núi khác có chỗ nào không giống nhau?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Rất nhiều chỗ không giống. Trong mười dặm sơn cốc địa chất ở đây thì dù đi ngàn vạn dặm đường cũng không tìm đâu thấy kỳ tích như vậy. Địa chất ở đây biến hóa khác thường.

Chu Triệu Long chuyển động cặp mắt nhìn xuống đầm nước, bỗng la thất thanh :

– Cái gì đây kia?

Vũ Văn Hàn Đào chú ý nhìn ra thì thấy trong làn nước xanh biếc dưới đầm có một ánh hồng chuyển động lúc nổi lúc chìm.

Tiêu Lĩnh Vu đứng cách xa bảy tám thước không nhìn rõ tình hình dưới đầm. Chàng nghe Chu Triệu Long hô hoán trong lòng nóng nảy vô cùng mà không tiện tiến lại coi, chỉ lắng nghe câu chuyện giữa hai người để dò xét.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Dường như là con cá chép lâu năm.

Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Phan Long hỏi :

– Ngày thường có thấy bóng hồng trong đầm không?

Phan Long đáp :

– Thuộc hạ chưa từng thấy qua.

Hắn ngẩng đầu trông trời chiều nói tiếp :

– Vả lại thuộc hạ ít khi ra bờ đầm giữa ban ngày. Đại trang chúa đã ra lệnh cho bọn thuộc hạ, nếu không gặp trường hợp khẩn yếu thì không được đi lại trong bang vào lúc ban ngày.

Chu Triệu Long gật đầu nói :

– Vũ Văn huynh…

Vũ Văn Hàn Đào đang ngưng thần chú ý nhìn bóng hồng trong đầm, chưa nghe thấy tiếng gọi của Chu Triệu Long.

Đột nhiên trên làn sóng xanh biếc tia nước bắn lên túng tóe. Bóng hồng khuấy động rồi mất hút.

Vũ Văn Hàn Đào chống tay, dán tai xuống đất, nhắm hai mắt lại chú ý lắng nghe.

Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, lão đứng lên phủi tay nói :

– Cái đầm nhỏ này có nhiều quái dị.

Chu Triệu Long hỏi :

– Quái dị ở chỗ nào?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Dường như dưới đáy đầm có một mạch nước thông vào lòng đất, nhưng lắng tai nghe thì lại chẳng thấy gì…

Bỗng nghe tiếng bước chân trầm trọng vọng lại. Mọi người ngửng đầu nhìn ra thấy lão khuyết tai đang bước chậm chạp đi tới. Bất cứ ai nhìn lão cũng nhận thấy dường như lão bị trọng thương.

Chu Triệu Long vẫy tay nói :

– Phan Long! Ngươi ra đỡ y lại đây.

Phan Long dạ một tiếng rồi chạy ra ôm lấy lão râu bạc chạy đến bên Chu Triệu Long.

Vũ Văn Hàn Đào trầm giọng thốt :

– Chớ nói năng gì hết.

Lão huy động tay trái điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người lão rồi mở nắp lấy hai viên thuốc cho lão uống và dặn lão :

– Chờ cho thuốc ổn định thương thế rồi hãy nói.

Lão râu bạc trợn mắt lên nhìn Vũ Văn Hàn Đào một cái rồi nhắm mắt.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

– Không hiểu hai người đó có phải là Trung Châu nhị cổ chăng? Nếu đúng vậy thì vụ này thật rầy rà.

Lại nghe Chu Triệu Long khẽ hỏi :

– Vũ Văn huynh! Liệu y có qua được không?

Gã hỏi câu này tỏ ra không thương tiếc gì đến cái chết của lão râu bạc mà chỉ cần hỏi rõ nội tình mới là điều quan trọng.

Vũ Văn Hàn Đào vẻ mặt nghiêm trang đáp :

– Y phải miễn cưỡng vận động nội lực chống đỡ đi được tới đây thì sức cùng lực kiệt. Nếu không mau giữ vững thương thế thì khó lòng chống đỡ nổi để nói lại những chuyện đã trải qua.

Chu Triệu Long nói :

– Tiểu đệ quên mất Vũ Văn huynh tinh thông y thuật, có thể dùng linh đan để duy trì tính mạng cho y.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Tại hạ không nắm vững có thể bảo toàn được tính mạng cho y hay không, nhưng dược lực thấm vào người chắc chắn giữ cho thương thế không biến thành nguy kịch hẳn kéo dài mạng sống được một vài giờ.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm quan sát, phát giác ra Chu Triệu Long cực kỳ hoảng hốt, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Vũ Văn Hàn Đào mới giải khai hai chỗ huyệt đạo cho lão râu bạc và bảo Chu Triệu Long :

– Bây giờ Nhị trang chúa có thể hỏi y được rồi đó.

Chu Triệu Long không nhẫn nại được nữa vội hỏi :

– Lão gặp địch nhân rồi phải không?

Lão râu bạc đáp :

– Hai người mới đến là một nam một nữ.

Chu Triệu Long sửng sôt nói :

– Nếu một nam một nữ thì mười phần đến tám là Tiêu Lĩnh Vu.

Vũ Văn Hàn Đào cũng rất sợ Tiêu Lĩnh Vu. Sắc mặt tái mét lão hỏi :

– Gã nam hình dáng thế nào?

Lão râu bạc đáp :

– Vào trạc hai mươi tuổi, mình mắc võ phục màu lam, lưng cài bảo kiếm. Võ công cực kỳ cao thâm.

Lão nói liền mấy câu rồi thở lên hồng hộc.

Vũ Văn Hàn Đào chờ cho lão bớt thở rồi mới hỏi tiếp :

– Còn người nữ thì thế nào?

Lão râu bạc đáp :

– Quần áo màu lục, khăn bịt đầu cũng màu lục. Dung nhan rất xinh đẹp và cũng sử dụng một thanh trường kiếm.

Vũ Văn Hàn Đào ngửng đầu ngó Chu Triệu Long muốn nói lại thôi.

Chu Triệu Long thở phào một cái nhẹ nhõm rồi hỏi :

– Còn hai vi giám công nữa đâu?

Lão râu bạc đáp :

– Đều chết vì lưỡi kiếm của thiếu nữ. Những kiếm chiêu của thị cực kỳ tàn độc, dường như còn lợi hại hơn cả thiếu niên áo lam.

Chu Triệu Long ngửng đầu nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Trước nay Tiêu Lĩnh Vu không mặc võ phục màu lam bao giờ.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Cái đó khó mà quyết đoán được.

Lão chăm chú nhìn người râu bạc nói :

– Các vị gặp họ ở chỗ nào?

Lão râu bạc đáp :

– Cách đây độ vài chục trượng.

Vũ Văn Hàn Đào và Chu Triệu Long đảo mắt nhìn quanh. Chu Triệu Long ho một tiếng rồi nói :

– Sao không nghe tiếng các vi động thủ và hô hoán chi hết?

Lão râu bạc đáp :

– Có thể nói là chưa động thủ.

Chu Triệu Long ngắt lời :

– Chưa động thủ mà sao các vị lại bị tử thương?

Lão râu bạc đáp :

– Chúng ra tay mau lẹ dị thường! Thiếu nữ vừa giơ trường kiếm lấp loáng thì hai vị đại giám công họ Vương và họ Nham đã bị chết ngay. Thuộc hạ rút khí giới ra chưa kịp động thủ liền bị gã trai phóng chưởng đánh trúng.

Chu Triệu Long hỏi :

– Sao gã lại không giết lão?

Lão râu bạc đáp :

– Thuộc hạ bị trúng chưởng rồi nằm lăn dưới đất, chắc gã tưởng thuộc hạ chết rồi liền bỏ mặc để đó.

Chu Triệu Long hỏi :

– Lão có nhìn thấy chúng đi về ngả nào không?

Lão râu bạc đáp :

– Dường như chúng đi về phía Tây. Lúc đó thuộc hạ bị trọng thương, mắt lóa không nhìn rõ nữa.

Chu Triệu Long lại thở dài nói :

– Nếu vậy thì có lẽ đúng là Tiêu Lĩnh Vu.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Sao gã biết được nơi đây?

Chu Triệu Long run lên đáp :

– Không chừng gã theo dõi chúng ta đến tận hang núi này.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Nhưng còn nữ nhân kia thì sao? Thị rút kiếm đánh một đòn mà giết được hai tay đại giám công thì quyết không thể là hai ả Kim Lan hay Ngọc Lan từng tư hôn với Tiêu Lĩnh Vu.

Bách Lý Băng nghe nói Tiêu Lĩnh Vu cùng hai tên nha đầu tư hôn, bất giác trợn lòng trắng mắt lên lườm chàng.

Tiêu Lĩnh Vu thấy cô lộ vẻ tức giận, sợ cô làm bại lộ hành tung, vội dùng phép truyền âm nói :

– Băng nhi! Chúng ta đang ở vào giữa lòng địch, chớ có sơ xuất.

Lại nghe Chu Triệu Long nói :

– Phải rồi! Hai con nha đầu kia khó lòng rút kiếm đánh một đòn mà hạ được tứ đại giám công vì những người này bản lãnh không phải kém cỏi. Thiếu nữ đó đúng là tay cao thủ hạng nhất.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Ồ! Nếu vậy gã trai chưa chắc đã phải là Tiêu Lĩnh Vu.

Chu Triệu Long đáp :

– Tiểu đệ cũng chỉ mong Vũ Văn huynh đoán không lầm…

Gã đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :

– Trong hang núi này còn có những tay hảo thủ nào khác nữa không?

Phan Long đáp :

– Về võ công thì ở đây chỉ có bốn đại giám công là hơn hết. Trong bốn người bọn thuộc hạ, Đặng huynh đây giỏi nhất.

Lão râu bạc vội nói :

– Phan huynh dạy quá lời. Trong bốn anh em, bản lãnh không ai bằng Phan huynh, mà cả môn độc châm ám khí của Phan huynh cũng không bì kịp.

Chu Triệu Long nói :

– Phan Long! Lão đi kiếm mấy vị cao thủ để chúng ta tiến về phía Tây xục tìm…

Phan Long đáp :

– Ngoài bốn vị đại giám công còn một ít cao thủ chia ra phòng vệ những nơi hiểm yếu. Ai cũng có chuyên trách của người đó. Nếu điều động họ tới đây mà cường địch xâm nhập vào hang là họ có thể thoát được con mắt giàm thị.

Chu Triệu Long hỏi :

– Nói vậy thì điều động nhân thủ khó lắm sao?

Phan Long đáp :

– Tất cả sự cắt đặt ở đây đều do Đại trang chúa an bài. Nếu Nhị trang chúa muốn điều động thì thuộc hạ xin loan báo rõ đây là lệnh của Nhị trang chúa.

Chu Triệu Long nói :

– Bất tất phải điều động nữa…

Gã đảo mắt nhìn Phan Long hỏi :

– Lão ở trong hang này dù lâu ngày vậy những cuộc bố trí ở đây chắc là hiểu hết?…

Phan Long vội đáp :

– Thuộc hạ chỉ biết việc phạm vi của mình, còn cách bố trí cự địch chẳng hiểu gì hết.

Chu Triệu Long lạnh lùng nói :

– Ít ra lão cũng còn hiểu rõ hơn ta.

Phan Long thấy gã lộ vẻ không vui, không dám lý luận nữa vội đáp :

– Nhị trang chúa nói phải lắm.

Chu Triệu Long hỏi :

– Theo ý lão thì có nên truy tầm bọn chúng không?

Tuy gã biết người tới đây không phải là Tiêu Lĩnh Vu nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, vì lỡ ra đúng là chàng quyết không tha gã. Gã đành ở với Vũ Văn Hàn Đào một chỗ, Tiêu Lĩnh Vu có tìm đến, gã cũng có thêm được tay trợ thủ. Nên biết, Vũ Văn Hàn Đào là địa vị tân khách, gã không dám hạ lệnh cho lão cùng mình đi truy tầm Tiêu Lĩnh Vu.

Phan Long cũng là người bôn tẩu giang hồ lâu ngày, đã hiểu ý của Chu Triệu Long liền nói :

– Theo ý thuộc hạ thì không nên làm cho cục diện rối loạn, tam thời để yên, đừng xục tìm hai người kia nữa.

Vũ Văn Hàn Đào khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói theo :

– Tại hạ cũng đồng quan điểm như vậy. Mình muốn xục tìm hai người kia tất phải điều động cao thủ ở các trạm nội trạm chính và làm chủ chương pháp rối loạn. Trong hang núi chẳng có gì là vật trâm quý, nên không sợ chúng đánh cắp.

Chu Triệu Long nói :

– Vũ Văn huynh nói phải lắm! Chúng ta trấn tĩnh là khiến cho đối phương sinh lòng ngờ vực, không dám hành động khinh suất. Đại trang chúa sắp dẫn cao thủ tới nơi, khi đó sẽ quyết định việc tầm nã địch nhân.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Tiểu đệ đã họa hình thế mấy nơi trọng yếu trong núi và lấy cát đá để nghiên cứu xong mới có thể phục mạng Thẩm đại trang chúa được. Nhị trang chúa đã không điều động các cao thủ trong hang núi để truy tầm địch nhân, nhân cơ hội này sưu tầm và nghiên cứu sự vật.

Chu Triệu Long đáp :

– Thế cũng hay…

Gã đảo mắt nhìn Phan Long nói :

– Lão kiếm cho Vũ Văn tiên sinh một căn nhà đá cửa ngõ kiên cố.

Phan Long đáp :

– Căn nhà mà Nhị trang chúa trú chân kiên cố hết. Đại trang chúa cũng làm nơi đó làm chốt để thiết lập mọi cơ quan.

Chu Triệu Long gật đầu. Gã đưa mắt nhìn gã họ Đặng hỏi :

– Thương thế của lão ra sao?

Lão râu bạc đáp :

– Nhờ có linh đan của Vũ Văn tiên sinh, thuộc hạ đã thấy đỡ nhiều.

Chu Triệu Long nói :

– Vậy lão đi nghỉ thôi.

Lão râu bạc đứng dậy trở gót đi ngay.

Chu Triệu Long lại nhìn Phan Long dặn :

– Lão kiếm trong bọn công nhân một số võ công khá hơn để canh giữ những yếu địa trong hang.

Phan Long nghiêng mình đáp :

– Thuộc hạ xin tuân lệnh.

Chu Triệu Long nói :

– Vũ Văn huynh! Chúng ta đi thôi.

Hai người sóng vai tiến vào trong thạch động dùng làm nơi cư trú cho Chu Triệu Long.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy toàn thể hang núi yên lặng như tờ. Ngoài chàng và Bách Lý Băng cùng Phan Long không còn ai nữa.

Phan Long nhìn bóng sau lưng Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào cho đến khi mất hút rồi thủng thẳng nói :

– Hai vị cũng đi theo tại hạ.

Bách Lý Băng nghĩ tới mùi mồ hôi xú uế trong thạch thất của bọn công nhân thì không khỏi buồn nôn. Cô chau mày hỏi :

– Sao? Lại trở về căn nhà của công nhân ư?

Phan Long khẽ đáp :

– Bất tất phải về đó. Sau khi đình công tác, bọn công nhân võ công vào hạng khá đã khôi phục lại thần trí. Chúng thấy hai vị mới lạ tất hỏi han rắc rối, e rằng khó giữ cho khỏi bại lộ hành tung.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Vậy phải làm thế nào?

Phan Long đáp :

– Hai vị tạm thời vào chỗ trú ngụ của tại hạ mới có thể đỡ phần bị bại lộ.

Bách Lý Băng nói :

– Các hạ dẫn đường cho bọn tại hạ theo sau.

Phan Long dùng hai người vào trong một tòa thạch động rồi, lão đóng cửa lại hỏi:

– Trong hai vị có phải một vị là Tiêu Lĩnh Vu không?