Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Đàn Chỉ Thần Công Chương 9: Hàn Đào quan sát cảnh thiên nhiên

Chương 9: Hàn Đào quan sát cảnh thiên nhiên

12:54 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9: Hàn Đào quan sát cảnh thiên nhiên tại dua leo tr 

Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Bách Lý Băng :

– Băng nhi! Giải khai huyệt đạo cho y.

Bách Lý Băng sửng sốt một chút rồi nàng cũng theo lời tiến lại giải khai huyệt đạo cho Phan Long. Đồng thời cô hỏi Tiêu Lĩnh Vu :

– Có cần điểm huyệt chỗ khác không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

– Không cần.

Chàng chú ý nhìn Phan Long chắp tay nói :

– Mối tình cảm của Phan huynh, tiểu đệ đã lãnh thụ. Từ giờ chúng ta lấy sự thành thực đối đáp với nhau, không nên dùng thủ đoạn nữa.

Phan Long nhẹ buông tiếng thở dài đáp :

– Các hạ quả là người quân tử.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :

– Trên chốn giang hồ lấy điều đạo nghĩa làm gốc. Phan huynh đã coi tại hạ như bằng hữu, khi nào tại hạ không lấy lòng thành thực đối xử với Phan huynh?

Bách Lý Băng nói :

– Đại ca! Sao đại ca vội tin lão thế?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Băng nhi! Phan huynh là người bằng hữu có huyết tích. Y phải làm giám công nơi đây tất là có chỗ đau lòng.

Phan Long không nói gì nữa, mở cửa thạch thất đưa hai người về nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, Phan Long lại vào thạch thất, đem theo cả đồ dịch dung thay đổi sắc mặt cho Bách Lý Băng.

Bách Lý Băng vừa động thủ cải trang vừa khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :

– Đại ca! Chúng ta chịu để bọn họ sai khiến thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

– Đúng thế.

Phan Long thấy trong bọn nhân công đã nhiều người tỉnh giấc. Lão đằng hắng một tiếng rồi giục :

– Lẹ lên! Chu nhị trang chúa đang đợi hai vị đó.

Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng liền đứng dậy theo Phan Long đi ra khỏi thạch thất.

Lúc này trời đã sáng rõ, phương Đông hiện lên những đám mây rực rỡ.

Phan Long khẽ dặn :

– Hai vị nên đối phó cẩn thận để hành tung khỏi vị bại lộ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Đa tạ Phan huynh đã có lòng chỉ giáo.

Chàng ngửng đầu trông ra, thấy hai đại hán võ phục, lối năm mươi tuổi đi cùng một lão già râu bạc khuyết một bên tai, mình mặc trường bào màu xanh. Ba người sóng vai đứng lại giữa đường chờ đợi.

Phan Long chắp tay nói :

– Phiền ba vị chờ đợi mất thì giờ.

Lão già khuyết tai ngắm nghía Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng rồi hỏi :

– Vị này ư? Coi như người có bệnh nặng.

Phan Long mỉm cười đáp :

– Đặng huynh nói đúng đó. Y mắc bệnh lâu ngày mới dậy, không ngờ Nhị trang chúa lại chấm y.

Lão khuyết tai họ Đặng đưa mắt nhìn Bách Lý Băng cười nói :

– Gã tiểu tử này gương mặt xinh quá…

Phan Long ngắt lời :

– Đáng tiếc là Nhị trang chúa đã chọn y, không thì tiểu đệ đem nó tặng cho Đặng huynh.

Lão khuyết tai nói :

– Người quân tử không cướp đoạt sở thích của kẻ khác. Tiểu đệ thấy gã khả ái đem lòng ưu thích chắc Phan huynh cũng thích gã lắm.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Hai vị huynh đệ này tiểu đệ ít khi được gặp.

Phan Long nghĩ thầm trong bụng :

– Chính mình còn chưa biết tên họ chúng là gì thì dĩ nhiên lão ít được gặp.

Ngoài miệng lão đáp :

– Hai vị thuộc hạ của tiểu đệ này, một người mắc bệnh nghỉ làm công lâu ngày, một người thường ở trong nhà làm việc tạp dịch.

Lão khuyết tai nói :

– Té ra là thế.

Hai đại võ phục đồng thanh nói :

– Hai vị không nên nói chuyện vớ vẩn nữa. Chu nhị trang chúa có lẽ chờ đợi lâu rồi.

Rồi chúng xoay mình đi trước.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

– Ba người này quần áo chỉnh tề. Chắc là ba tên đại giám công.

Phan Long và lão khuyết tai quả nhiên chẳng nói gì nữa cất bước đi theo hai đại hán võ phục.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Bách Lý Băng khẽ nói :

– Băng nhi! Băng nhi nên nhẫn nại, chớ có động thủ một cách khinh xuất.

Bách Lý Băng gật đầu đáp :

– Tiểu muội chỉ cử động theo đại ca là xong.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm để ý quan sát hình thế trong hang núi. Chàng ráng nhớ những bụi cỏ cùng những tảng đá lớn. Chàng biết lúc này ở vào tình thế nguy hiểm vô cùng. Nhớ được địa hình phần nào thì thêm được sinh cơ phần ấy.

Bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách, thì ra đã đến bên cái đầm nhỏ.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông thấy suối nước trên núi phun ra như tên bắn rớt xuống đầm làm cho sóng gợn lăn tăn. Vũ Văn Hàn Đào đứng trên tảng đá cao hơn trượng ở trên đầm. Tay lão cầm bút giấy không hiểu để vẽ gì. Chu Triệu Long hai tay chắp để sau lưng nhìn xuống đầm nước ngơ ngẩn xuất thần.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến nhìn ảnh con phi ưng cùng con bàn xà hiện dưới đáy nước. Chàng tự hỏi :

– Chẳng lẽ Chu Triệu Long cũng phát giác ra điều đó?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng từ từ chuyển động thân hình, ngưng tụ mục lực ngó theo ánh mắt Chu Triệu Long. Chàng thấy dưới đáy hồ có một đám bóng đỏ chập chờn trong làn nước màu lục. Vì ở xa quá, chàng nhìn không rõ bóng màu hồng đó là vật gì tụ lại.

Bọn tứ đại giám công dường như vô cùng kinh sợ Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào, không dám lên tiếng sợ làm kinh động hai người. Chúng đứng thành hàng phía sau tảng đá lớn.

Sau chừng nửa giờ, Vũ Văn Hàn Đào thu giấy bút lại, từ trên tảng đá nhảy xuống. Bọn Phan Long đều chắp tay xá dài nói :

– Xin tham kiến Vũ Văn tiên sinh.

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười hỏi :

– Bốn vị đến đã lâu chưa?

– Bọn thuộc hạ đã đến lâu rồi, nhưng không dám làm kinh động Vũ Văn tiên sinh đang lúc bận công tác.

Lúc này Chu Triệu Long cũng quay lại nhìn bọn Phan Long bốn người nói :

– Đại trang chúa chỉ một hai ngày tới sẽ tới đây. Các vị liệu mà bố trí cho thận trọng, đừng để địch nhân trà trộn vào hang.

Lão già khuyết tai đáp :

– Chu nhị trang chúa cứ yên tâm. Cuộc phòng thủ trong hang cực kỳ nghiêm mật, đừng nói là trang chủ, mà đến cả con chim bay vào hang núi cũng không qua nổi tai mắt giám thị của bọn thuộc hạ.

Chu Triệu Long nghiêm sắc mặt nói :

– Hiện nay, tình thế khác trước nhiều, mới đây trên chốn giang hồ có kẻ xuất hiện chuyên môn đối nghịch với chúng ta, mà lão lại để cho khá nhiều cao thủ võ lâm để cho sai khiến.

Lão khuyết tai ngắt lời :

– Tên nào lớn mật mà dám đối nghịch với Bách Hoa sơn trang chúng ta?

Chu Triệu Long đáp :

– Có lẽ các vị ở trong hang núi lâu ngày, không hiểu những biến chuyển ngoài giang hồ. Gã đó tên gọi Tiêu Lĩnh Vu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ công cao thâm khác thường. Cả Đại trang chúa cũng phải uý kỵ gã…

Bốn tên đại giám công nghe nói vậy đều sửng sốt đồng thanh hỏi :

– Đại trang chúa đã động thủ với gã chưa?

Trong con mắt của bốn người này võ công và tài trí của Thẩm Mộc Phong đều vào hạng nhất đương thời, không còn ai sánh kịp. Bây giờ chúng nghe nói có người khiến cho Thẩm Mộc Phong cũng phải sinh lòng uý kỵ thì không khỏi kinh dị vô cùng! Lại nghe Chu Triệu Long đáp :

– Đại trang chúa tuy chưa chính thức quyết thắng phụ với gã, nhưng đã đôi khi động thủ thì nhận xét quả gã là một tay kình địch, chưa từng có ai ghê gớm đến thế…

Chu Triệu Long biết là còn nói thêm nữa không khỏi làm tổn thương đến oai nghiêm của Thẩm Mộc Phong, gã liền chuyển sang chuyện khác :

– Theo lời báo cáo thì Tiêu Lĩnh Vu đã tiến vào dãy núi Võ Di. Các vị phải đặc biệt thận trọng coi chừng.

Bốn tên đại giám công đều chắp tay thi lễ đáp :

– Bọn thuộc hạ xin tuân lệnh.

Phan Long động tâm liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu.

Chu Triệu Long vẫy tay nói :

– Các vi bất tất phải ở lại đây nữa, cần gia tâm phòng thủ lối vào hang núi.

Phan Long nghiêng mình thi lễ nói :

– Thưa Nhị trang chúa! Nhị trang chúa lựa hai tên để sai phái. Thuộc hạ đã đưa chúng đến đây.

Chu Triệu Long đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :

– Gã kia có bệnh phải không?

Phan Long đáp :

– Y mắc trọng bệnh nhưng vừa mới khỏi chưa được bao lâu.

Chu Triệu Long gật đầu nói :

– Được rồi! Thôi các vị đi đi!

Bốn tên đại giám công dạ một tiếng rồi trở gót rút lui.

Phan Long vừa đi được hai bước, đột nhiên nghe Chu Triệu Long gọi giật lại :

– Phan Long! Hãy dừng lại đã.

Phan Long dạ một tiếng rồi trở gót quay lại.

Chu Triệu Long quay sang nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Vũ Văn huynh! Vũ Văn huynh đã tìm thấy manh mối gì chưa?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Hang núi này khá dài, nhưng chỉ có khu phụ cận cái đầm nhỏ là thâm u hùng vỹ. Thẩm đại trang chúa đoán nó là chỗ trọng tâm đủ biết lão nhân gia tài trí hơn đời.

Chu Triệu Long nói :

– Nhưng hơn hai trăm công nhân tinh tráng làm việc mấy năm trời vẫn chưa tìm ra được manh mối gì.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Hiện giờ chỉ nói được là có thể như vậy, chứ chưa dám quyết đoán.

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

– Tại hạ còn một việc chưa hiểu muốn thỉnh giáo Nhị trang chúa.

Chu Triệu Long đáp :

– Vũ văn huynh cứ hỏi đi. Tiểu đẹ mà biết là xin nói hết.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Thẩm đại trang chúa đã lấy được chìa khóa cung cấm chưa?

Chu Triệu Long trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Nếu Đại trang chúa mà lấy được chìa khóa cung cấm thì hà tất phải ở trong hang núi này mà mò mẫm mấy năm trời.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Nếu Đại trang chúa chưa lấy được chìa khóa cung cấm thì sao lại biết cung cấm ở đây?

Chu Triệu Long đáp :

– Tại hạ cũng không biết rõ nội tình một cách tường tận. Dường như Đại trang chúa nghe người nói cung cấm ở vùng này. Khi ấy Đại trang chúa đang ở thời kỳ luyện công đã đến đây điều tra hai lần.

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

– Đại trang chúa trước nay rất thận trọng. Nếu lão nhân gia chưa tìm được điều chứng minh thì quyết chẳng khi nào phái nhiều công nhân tới đây liên tục công tác mấy năm trời.

Chu Triệu Long mỉm cười đáp :

– Lần thứ hai Đại trang chúa dò xét rồi quyết tâm phái người tới đây thì chắc là lão nhân gia đã tìm được điều chi khả tin. Nhưng hơn hai trăm công nhân hành động lâu như vậy vẫn chẳng thấy gì, nên phải mời đại giá Vũ Văn huynh vào đây.

Vũ Văn Hàn Đào gật đầu nói :

– Hang núi thâm u này coi bề ngoài chẳng có chi kỳ lạ, nhưng thực ra ẩn dấu long mạch. Nếu không phải là nhà chuyên môn thì khó lòng nhìn ra được, Đại trang chúa đã phái người đến công tác đủ chứng tỏ lão nhân gia đã nhận ra hình thế hang núi.

Chu Triệu Long liếc mắt nhìn quanh rồi nói :

– Sao tại hạ chẳng thấy chi hết?

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :

– Nếu tại hạ nói ra một vài đặc điểm thì Nhị trang chúa có thể biết ngay không có gì quái dị.

Tiêu Lĩnh Vu đứng bên chú ý lắng tai nghe hai người đàm luận. Chàng nghĩ thầm trong bụng :

– Thằng cha Vũ Văn Hàn Đào này tự xưng là chủ nhân Toàn Cơ thư lâu, xem chừng hắn chẳng phải con người chỉ biết học võ thuật. Chỉ đáng tiếc hắn kết đảng với Thẩm Mộc Phong, cam tâm chìm đắm vào đường ma đạo.

Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào giơ tay lên trỏ vào vách núi chỗ tia suối phun nước hỏi :

– Nhị trang chúa thử nhìn kỹ xem nào, dòng suối trên vách núi chỗ kia có chỗ nào kỳ dị?

Tiêu Lĩnh Vu ngó theo ngón tay trỏ của Vũ Văn Hàn Đào thì chỉ thấy vách núi bóng loáng, màu hồng thẫm rất ngoạn mục. Ngoài ra chẳng có chi khác lạ.

Bỗng nghe Chu Triệu Long đáp :

– Vũ Văn huynh! Vách núi này trừ màu sắc ngoạn mục tại hạ thực không thấy có chỗ nào khả nghi.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :

– Hay lắm! Té ra gã chưa nhìn thấy gì.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Nhị trang chúa chỉ lưu tâm một chút là nhận ra sơn thạch trên vách núi và trong hăng thẳm này không giống các nơi khác.

Chu Triệu Long ồ một tiếng rồi nói :

– Ngoài cái đó ra còn gì nữa không?

Câu hỏi của gã tỏ ra chưa hoàn toàn thỏa mãn với lời giải thích của Vũ Văn Hàn Đào.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Vụ này coi bề ngoài giản dị mà thật ra rất trọng yếu. Tại hạ tuy chưa lên vách núi coi kỹ, nhưng chắc không thể lầm được là bên kia vách núi còn những biến hóa trọng đại…

Chu Triệu Long hỏi :

– Biến hóa gì?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Đây thuôc về học vấn. Trong núi này phần nhiều là đá hoa cương, tuy cứng như sắt, nhưng nếu chúng ta tìm thấy mạch nó thì lấy ra chẳng khó gì. Có điều tìm được mạch nó không phải chuyện dễ. Nếu chẳng phải là tay có tài thì khó lòng nhìn ra được.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Nếu tại hạ đoán không lầm thì trước đây vách núi bích lập này, không nhẵn nhụi sáng bóng như vậy, mà cũng có những tảng đá lồi lõm như các vách núi khác.

Chu Triệu Long tỏ vẻ thông minh hỏi :

– Phải rồi! Theo ý Vũ Văn huynh thì những tảng đá lồi ra bị nhân công bạt đi phải không?

Vũ Văn Hàn Đào trâm ngâm một chút rồi đáp :

– Nếu phiến đá lồi ra kia do người bạt đi thì mảnh đá đó phải rơi xuống bên đầm. Tại hạ không thể đoán được người ta đẽo vách núi để làm gì?

Chu Triệu Long cả mừng nói :

– Theo lời Vũ Văn huynh thì cung cấm chỉ ở quanh đây?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Cái đó tại hạ không dám nói quyết. Nếu khu vực hang núi này quả có cung cấm thì tại hạ tự tin là trong vòng nửa tháng có thể tìm ra được chỗ kiến trúc. Bằng không có cung cấm ở đây thì dù tại hạ chỉ điểm những chỗ khả nghi thì cũng bằng vô dụng.

Chu Triệu Long gật đầu nói :

– Vũ Văn huynh nói phải lắm.

Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên quay lại Bách Lý Băng vãy tay nói :

– Ngươi lại đây!

Bách Lý Băng theo lời tiến lại nhưng không nói gì. Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí ngấm ngầm phòng bị. Chàng sợ Bách Lý Băng mở miệng lên tiếng sẽ bị lộ hành tung.

Vũ Văn Hàn Đào giơ tay trỏ vào tia nước đang phun ra nói :

– Ngươi bò lên bên chỗ suối phun nước đó lấy một viên đá xuống.

Bách Lý Băng lẳng lặng trở gót đi về phía vách núi.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nghĩ bụng :

– Băng nhi quả là thông minh. Y biết khó mà học được tiếng đàn ông nên chỉ lẳng lặng làm theo.

Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Phan Long hỏi :

– Sao gã này trơ như tượng gỗ không nói câu gì?

Phan Long nghiêng mình đáp :

– Bọn chúng công tác ở hang núi lâu năm, ngày thường rất ít nói, thành ra thói quen như vậy.

Chu Triệu Long nói :

– Từ nay không dùng hai tên này làm công tác nữa, để chúng cho Vũ Văn tiên sinh sai khiến.

Phan Long nghiêng mình đáp :

– Thuộc hạ xin tuân lệnh.

Chỗ suối nước phun ra tuy cách mặt đất đến bốn trượng nhưng có những mẳnh đá lồi ra nên trèo lên chẳng khó khăn gì. Thực tình Bách Lý Băng chỉ tung mình hai cái là đến nơi nhưng cô vận dụng cả chân lẫn tay từ từ trèo lên.

Tiêu Lĩnh Vu rất vừa lòng nghĩ bụng :

– Xem ra Băng nhi thông minh và ứng biến chẳng kém gì ta.

Chàng để ý nhìn Vũ Văn Hàn Đào thấy cặp mắt lão chăm chú ngó thẳng vào Bách Lý Băng thì không khỏi động tâm tự hỏi :

– Phải chăng Vũ Văn Hàn Đào đã sinh lòng ngờ vực Băng nhi? Nếu vậy thì thằng cha này quả là con người ghê gớm, khó lòng đối phó với hắn được.

Bách Lý Băng trèo lên đến chỗ nước suối phun ra lượm lấy một viên đá rồi từ từ bò xuống. Cử động của cô vẫn chậm chạp, thủy chung không hoang mang Vũ Văn Hàn Đào tuy để ý dò la mà không thấy điểm nào khả nghi.

Bách Lý Băng tay cầm một phiến đá cung kính đưa lại cho Vũ Văn Hàn Đào, Vũ Văn Hàn Đào đón lấy hòn đá đặt vào lòng bàn tay soi lên ánh sáng mặt trời.

Hòn đá này tuy nhỏ bé mà Vũ Văn Hàn Đào làm như một hạt minh châu, lão ngắm nghía rất lâu, quay đi quay lại các chiều xem xét trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Lão đưa mắt nhìn Chu Triệu Long hỏi :

– Thẩm đại trang chúa nhất định đến đây chứ?

Chu Triệu Long đáp :

– Thế nào cũng đến, chỉ trong vòng hai ngày là cùng.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Tại hạ cần hỏi thêm mấy điểm khả nghi, nếu được chứng minh rõ ràng thì may ra không đến nỗi phụ lòng trông đợi của Đại trang chủ và Chu huynh.

Chu Triệu Long hỏi :

– Tại hạ có phải đi theo Vũ Văn huynh không?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Không cần. Chỉ một người dẫn đường là đủ.

Lão ngưng lại một chút rồi tiếp :

– Xin Chu huynh cho bọn họ hãy tạm nghỉ ngơi, bây giờ chưa nên làm gì. Hãy chờ Đại trang chúa tới rồi khởi công cũng chưa muộn.

Chu Triệu Long nói :

– Cái đó… cái đó…

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

– Nếu Đại trang chúa có phiền trách thì Nhị trang chúa cứ đổ cho tại hạ là được.

Chu Triệu Long đáp :

– Hay lắm! Vậy tại hạ cứ y theo lời Vũ Văn huynh.

Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Ngươi đã hành động được chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Thuộc hạ hết bịnh rồi, có thể hành động được như thường.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Hay lắm! Hai vị hãy theo ta.

Phan Long đột nhiên đứng tạt ngang ra chắn đường nói :

– Trong hang rất nhiều mai phục, Vũ Văn tiến sinh hành động một mình e rằng có điều không tiện.

Vũ Văn Hàn Đào ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :

– Lão phu đưa hai vị này đi theo…

Phan Long ngắt lời :

– Hai tên này thân phận chỉ là công nhân ở trong hang, những người canh gác ngoài cửa hang không nhận biết chúng. Đồng thời chúng cũng không hiểu ám hiệu để liên lạc.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Nếu vậy thì cần phải ông bạn đưa đi mới được hay sao?

Phan Long đáp :

– Đúng thế! Nếu Nhị trang chúa không đi với tiên sinh thì phải một người trong số bốn đại giám công đi với tiên sinh mới được.

Vũ Văn Hàn Đào cười nói :

– Vậy ông bạn lại đây.

Phan Long chăm chú nhìn Chu Triệu Long nhưng không dám nói gì.

Chu Triệu Long mỉm cười nói :

– Vũ Văn tiên sinh là quý khách của Bách Hoa sơn trang, Chuyến này tiên sinh vào hang thẳm cũng vì việc của chúng ta. Các ngươi phải đối xử tử tế với tiên sinh.

Phan Long chắp tay đáp :

– Thuộc hạ xin tuân lệnh.

Chu Triệu Long tươi cười nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Mời Vũ Văn huynh đi điều tra tình hình trong hang. Tiểu đệ không bồi tiếp nữa.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Xin Chu huynh tùy tiện.

Lão đảo mắt nhìn vào mặt Phan Long nói tiếp :

– Chúng ta dò phía Đông đi vào hang, đại khái đã biết hình thế mặt này rồi. Bây giờ ông bạn đưa lão phu đi coi tình hình mặt Tây.

Phan Long đáp :

– Tại hạ xin dẫn đường.

Rồi hắn cất bước đi trước. Vũ Văn Hàn Đào xách cái tráp giát vàng lên đi theo Phan Long.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ra hiệu cho Bách Lý Băng đi sau Vũ Văn Hàn Đào. Còn chàng đi sau rốt cách chừng một trượng. Nét mặt chàng còn ra vẻ bệnh hoạn, mọi người cho rằng chàng chưa được lành mạnh nên tụt lại sau, chẳng ai đem lòng ngờ vực.

Tiêu Lĩnh Vu sợ nhất là Phan Long giữa đường giở quẻ, hủy bỏ lời hứa, ngấm ngầm nói rõ nội tình cho Vũ Văn Hàn Đào và Chu Triệu Long hay, nên lúc nào chàng cũng lưu tâm đến cử động của hắn.

Thực ra cử động cùng ngôn từ của Phan Long hết sức che đậy cho chàng.

Phan Long đi chừng mười trượng thì rẽ về hướng Bắc. Chuyển qua một khúc quanh, hình thế trong hang đột nhiên biến đổi. Đây là một vùng cỏ mọc bát ngát cao đến lưng người dài đến mấy chục trượng.

Phan Long lai rẽ về hướng Tây mà đi.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :

“Đây là một nơi ẩn mình rất tốt. Đêm nay ta tìm cách vời Trung Châu nhị cổ đến ẩn thân ở trong đám cỏ hoang này để được thêm hai người ứng phó.”

Bỗng nghe Phan Long nói :

– Vũ Văn tiên sinh! Địa thế hang núi này rất kỳ quái, dường như mỗi đoạn lại khác nhau. Sau khi chuyển qua khúc quanh ở trước mặt thì đến một chỗ toàn cát đá, không một ngọn cỏ nào mọc lên được.

Vũ Văn Hàn Đào đặt chiếc tráp vàng xuống nói :

– Nơi đây hay lắm! Xem chừng không thể lầm được.

Lão tự cảm hứng phát ra lời nói. Nhưng Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

– Xem chừng lão này quả nhiên đã đọc nhiều sách. Về phương diện địa chất lão càng hiểu rộng.

Hang núi này quả nhiên rất quái dị. Dường như mỗi đoạn địa chất đều khác nhau. Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên đã lựa nơi này làm cung cấm đúng là có mục đích gì.

Vũ Văn Hàn Đào ngồi xếp bằng, mở tráp lấy giấy bút kề lên mặt tráp mà vẽ.

Vũ Văn Hàn Đào vẽ gì? Tiêu Lĩnh Vu muốn lại gần coi nhưng sợ hắn sinh lòng ngờ vực đành đứng ở đằng xa. Chàng thấp thoáng nhìn thấy Vũ Văn Hàn Đào vẽ một trái núi nhỏ trên giấy. Phía dưới viết nhiều hàng chữ.

Sau chừng một giờ, Vũ Văn Hàn Đào lại cất giấy bút vào tráp đứng dậy rồi nói :

– Trong đám cỏ rậm này có đường nào đi thông qua được không?

Phan Long đáp :

– Nơi đây tuy cỏ mọc rậm, nhưng không có rắn rết nguy hiểm gì cả.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

– Hay lắm! Vậy ông bạn đi trước dẫn đường.

Xuyên qua mấy trượng cỏ rậm quả nhiên đến một khu toàn cát vàng coi chẳng khác gì một bãi sa mạc nhỏ bé.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :

– Không ngờ hang núi này cảnh vật lại biến ảo như vậy.

Bỗng thấy Vũ Văn Hàn Đào lấy ra một cái túi nhỏ, bỏ hai nắm cát vàng bỏ vào rồi nói :

– Qua bãi cát vàng này rồi cảnh vật thế nào?

Phan Long đáp :

– Hết bãi cát là một khu toàn đá trứng ngỗng.

Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :

– Hết khu đá trứng ngỗng rồi tới cái gì?

Phan Long đáp :

– Hết khu đá trứng ngỗng đến khu cỏ mọc xanh ươm lác đác có hoa thơm ngát.

Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :

– Qua khu đó rồi thế nào?

Phan Long đáp :

– Rồi đến đám cỏ khô là hết.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

– Chỗ cuối cùng cảnh vật thế nào?

Phan Long đáp :

– Là một vách núi cản đường ngăn sơn cốc ra làm hai đoạn. Bên kia là hang Vạn Xà trong dãy Võ Di.