Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Đề Ấn Giang Hồ Chương 19: Mỹ phụ tóc bạc

Chương 19: Mỹ phụ tóc bạc

12:42 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19: Mỹ phụ tóc bạc tại dua leo tr 

Rồi đó Bán Phong thư sinh và Ma Y Quỷ Sư mỗi người đỡ một bên Thánh Hiệp Du Lập Trung đưa xuống địa đạo bên trong tòa phủ đệ hoang phế, Bệnh Lang Trung và Ngọc Diện Hoa Thi thì đỡ Tiếu Trung Đao Lao Kiếm Xương và Vũ Duy Ninh vào phòng. Vũ Duy Ninh chăm chăm không quên việc bà nội, bèn nhìn Ngọc hiện hoa thi hỏi:

– Đại thúc, bà nội tôi rốt lại có ở đây không?

Ngọc Diện Hoa Thi lắc đầu nói:

– Không có!

Vũ Duy Ninh Vô cùng thất vọng nói:

– Vậy thì ở đâu?

Ngọc Diện Hoa Thi nói:

– Lão phu cũng không biết, sao ngươi không hỏi sư phụ ngươi?

Vũ Duy Ninh leo xuống giường nói:

– Được rồi, để tiểu nhân đi hỏi!

Ngọc Diện Hoa Thi ngăn chàng lại nói:

– Đừng vội, chờ bọn ta bàn việc xong đã, y sẽ tự tới thăm ngươi. Lúc bấy giờ ngươi hỏi lại cũng được mà.

Vũ Duy Ninh nói:

– Không sao, tiểu nhân còn đi được.

Ngọc Diện Hoa Thi cười khẽ nói:

– Không phải là chuyện ngươi đi được hay không đi được, mà là những chuyện bọn ta bàn bạc ở đây ngươi không cần phải biết!

Vũ Duy Ninh còn định nói nữa, Ngọc Diện Hoa Thi đã quay người đi theo Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh bước ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn có Lao Kiếm Xương còn mê man chưa tỉnh và chàng, Vũ Duy Ninh sửng sốt nhìn y tự nhủ:

– Công lực của lão ma này thật thâm hậu, trúng một chưởng như thế của Du minh chủ mà vẫn không chết…

chàng nhớ lại mới rồi Thánh Hiệp Du Lập Trung cũng đánh chàng một chưởng tới thổ huyết, lại còn phóng đao muốn giết chết chàng, xem ra thật mươi phần tàn độc, nhưng chàng biết đó đều là giả, vì nếu không như vậy Tam Tuyệt Độc Hồ ắt sẽ nghi ngờ mình câu kết với Thánh Hiệp Du Lập Trung. Đến như nhát phi đao lần sau, nếu không có Ngọc Diện Hoa Thi ra tay “cứu giải” kịp thời mình thật không dễ tránh nổi, Du minh chủ thật là tính việc như thần vậy!

ôi! Tiếc rằng ông ta hiện đã rơi vào tay bọn ma đầu!

Không rõ địa đạo kia ở chỗ nào trong nhà này?

Bất kể thế nào, ta cũng không thể không tìm cách cứu ông ta, nhưng sợ vì vậy mà bà nội lại bị hại!

Hừ! Gã Tam Tuyệt Độc Hồ vốn nói là bắt được Du minh chủ xong sẽ cho y gặp bà nội, dường như lại lừa gạt nữa rồi!

Kỳ lạ thật, y vừa thấy ta bị thương thổ huyết lập tức lấy thuốc cho ta uống, vả lại đòi ta phải gọi y bằng sư phụ, điều đó cho thấy y đã chịu tin ta. Nhưng đã như vậy, thì sao còn chần chừ không chịu cho ta gặp bà nội? Hay là bà nội đã bị y… bị y giết rồi?

Không, y đã có ý thu ta làm đệ tử, tuyệt đối không thể giết chết bà nội được, tuyệt đối không!

Chẳng lẽ…

“Két” một tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng. Tam Tuyệt Độc Hồ và Bệnh Lang Trung bước vào!

– Duy Ninh, có đỡ hơn chút nào không?

Vũ Duy Ninh chưa kịp đáp, Bệnh Lang Trung đã đáp thay:

– Tả Khâu huynh yên tâm, tuy y bị Du Lập Trung đánh trúng một chưởng nhưng thương thế không nghiêm trọng đâu!

Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:

– Vậy chừng nào thì y khỏe hẳn được?

Bệnh Lang Trung cười khẽ đáp:

– Lúc nãy tiểu đệ đã nói rồi, đại khái thì ngày mai là yên ổn như cũ thôi!

Vũ Duy Ninh làm ra vẻ thắc mắc hỏi:

– Sư phụ, Thánh Hiệp Du Lập Trung luyện công phu gì mà sao đệ tử rõ ràng đã đâm ông ta một đao vào bụng sâu tới bốn tấc vẫn không bị thương!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Đó là y có luyện Vô Cực Thần Công, công phu này luyện tới mức lư hỏa thuần thanh rồi thì đao thương không phạm được nữa, sư phụ nhất thời quên bẵng, không nghĩ điểm này nhưng đại khái ngươi cũng không bình tĩnh, lúc ra tay đã bị y phát giác nên không đạt kết quả.

Vũ Duy Ninh nói:

– May mà sau cùng ông ta bị mấy vị đại thúc bắt được, trận Lục Hợp này thật là lợi hại, hai ba chưởng đã đánh ông ta ngã gục không đứng dậy được.

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:

– Lục Hợp Kỳ Trận là mười một người họ trong Chính Tâm lao tham ngộ nghiên cứu sáng chế ra được, uy lực rõ ràng không phải tầm thường, từ nay trở về sau bọn ta đối kháng với Đồng Tâm Minh có thể dựa vào đó thủ thắng!

Vũ Duy Ninh nói:

– Lục Hợp Kỳ Trận tuy kỳ diệu, nhưng đệ tử vẫn không hiểu được tại sao ba người lại nắm tay nhau? Đó là ba người liên thủ, sao gọi là Lục Hợp?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Mới rồi ngươi thấy ba người liên thủ, chứ thật ra, bốn, năm hay sáu người liên thủ thì cũng đều được cả, chỉ vì bọn họ mới thoát ra khỏi Chính Tâm lao chưa được bao lâu, tập luyện chưa thạo lắm, cho nên chưa dám tận lực thi triển, sợ lại chính mình bị thương.

Vũ Duy Ninh thắc mắc hỏi:

– Tại sao chính mình bị thương?

Tam Tuyệt Độc Hồ hắng giọng một tiếng nói:

– Nói vắn tắt, Lục Hợp Kỳ Trận ngoài chỗ biến hóa mau lẹ và đẹp đẻ thần kỳ về bộ pháp, thì là đem chân lực của sáu người tập trung ở một người, do người ấy ra đòn tấn công kẻ địch, nhưng muốn đem chân lực của sáu người tập trung ở một người thì quan trọng nhất thì phải tâm ý hòa hợp làm một, cùng lúc phát xuất chưởng kình, nếu trong đó có người phát kình sớm hay muộn hơn thì sẽ…

Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tình đang cho Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương uống thuốc chợt ngắt lời cười nói:

– Tả Khâu huynh, lệnh đồ mà học Lục Hợp Kỳ Trận bây giờ thì còn hơi sớm, sao không dạy y một công phu khác?

Tam Tuyệt Độc Hồ vừa nghe đã biết ngay y không muốn cho một kẻ mới “nhập môn” hiểu rõ yếu quyết của Lục Hợp Kỳ Trận, lập tức đổi giọng nói:

– Đúng đấy, Duy Ninh, từ nay trở đi ngươi cứ luyện công phu khác, còn Lục Hợp Kỳ Trận sau này sẽ xin Tư Đồ sư thúc các vị dạy lại cho.

Vũ Duy Ninh đáp:

– Dạ được, nghe Lãnh sư thúc nói là bà nội đệ tử không có ở đây phải không?

Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:

– Đúng thế, sư phụ đã phân người đưa bà nội của ngươi tới, chỉ là nơi ấy cách đây khá xa, phải mất mươi ngày mới tới được.

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Ở Nương Tử quan cách đây khoảng ba trăm dặm, nhưng vì bà nội ngươi mù hai mắt, hành động bất tiện, phải thuê xe nên đi về cũng mất mươi ngày.

Vũ Duy Ninh nói:

– Hay sư phụ cứ nói rõ địa điểm, để đệ tử đích thân đi đón bà nội?

Tam Tuyệt Độc Hồ lắc đầu nói:

– Không, trước mắt sư phụ có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm, ngươi không thể tới Nương Tử quan.

Vũ Duy Ninh biết y lại muốn lợi dụng mình, trong lòng chửi thầm, hỏi:

– Sư phụ muốn đệ tử làm chuyện gì?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Tới Đồng tâm Minh dụ con Du Lập Trung là Bạch Hiệp Du Ngọc Long tới đây!

Vũ Duy Ninh trong lòng run lên, lại hỏi:

– Sư phụ cần thuốc giải hay cần tính mạng của Bạch Hiệp Du Ngọc Long?

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:

– cả hai đều cần!

Vũ Duy Ninh nói:

– Tức là thế này: Sau khi sư phụ có thuốc giải rồi, sẽ giết chết cha con họ phải không?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Đúng lắm!

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Đệ tử không biết làm sao dụ Bạch Hiệp Du Ngọc Long tới đây.

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Không phải dụ y tới đây, mà là dụ y tới núi Đại Mậu, núi ấy cách Phụ Bình sáu mươi dặm về phía tây bắc, hôm trước người đã đi ngang qua rồi!

– Uïa…

– Lúc gặp Bạch Hiệp Du Ngọc Long, cứ nói với y là sau khi ngươi rời khỏi Chính Tâm lao, lại rơi vào tay lão phu, về sau được phụ thân y cứu thoát, nhưng phụ thân y cứu ngươi xong lại bị bọn lão phu bắt giữ, ngươi vì muốn cứu phụ thân nên ngấm ngầm theo dõi bọn lão phu, biết được bọn lão phu mang phụ thân y tới núi Đại Mậu, giấu tại một hang bí mật trong núi. Y nghe xong nếu định tập hợp nhiều đặc sứ áo vàng kéo tới núi Đại Mậu, ngươi lại nói rằng nghe biết chỉ có một mình lão phu canh giữ phụ thân y, số còn lại rời núi, có ý đánh vào Đồng Tâm Minh. Như vậy y sẽ không dám mang nhiều đặc sứ áo vàng tới đây… Ngươi hiểu rõ ý sư phụ chưa?

– Rõ, nhưng sư phụ chưa nói làm sao moi cho ra thuốc giải?

– Không cần, bắt được Bạch Ngọc Long rồi, y vì cứu mạng phụ thân, chỉ cần biết cách điều chế thuốc giải thì nhất định sẽ đưa ra.

– Được, nhưng đệ tử không biết đường tới Đồng Tâm Minh, sư phụ cho đệ tử một tấm bản đồ được không?

– Được thôi, sáng mai sư phụ sẽ đưa cho ngươi.

– Lúc nào phải lên đường?

– Nếu như nội thương của ngươi đã hết, sáng mai cứ lên đường, nếu không thì hôm sau cũng được, núi Hằng Sơn cách đây không xa, đi hai ba ngày là tới rồi.

– Đệ tử đi rồi, sư phụ cũng đem theo Du Lập Trung rời khỏi nơi đây tới núi Đại Mậu – Đúng rồi!

– Thế nếu gia tổ mẫu tới đây, tìm người không được thì sao?

– Không sao, sư phụ đã thông tri cho người ta đưa bà nội ngươi tới thẳng núi Đại Mậu, cho nên lúc ngươi từ Đồng Tâm Minh về đó thì đại khái có thể gặp được bà nội ngươi.

– ĐượC rồi, sáng mai đệ tử lên đường.

– Nhớ nhé, thái độ phải bình tĩnh thành khẩn, tuyệt đối không được lo sợ hấp tấp, gã Bạch Hiệp Du Ngọc Long ấy cũng là một thằng tiểu tặc khôn ngoan Vô cùng, ngươi mà để cho y thấy được chỗ sơ hở, sẽ không thể trở về gặp bà nội ngươi được đâu!

Sáng sớm hôm sau, Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc đưa cho Vũ Duy Ninh một tấm bản đồ ghi rõ ràng chi tiết về đường đi tới Hằng Sơn, Vũ Duy Ninh lập tức mang hành trang rời khỏi tòa phủ đệ hoang phế, căn cứ theo đường đi trong bản đồ xuống núi Ngũ Đài, đi về phía bắc.

Vì con ngựa của chàng đã hư mất móng, nên lần này chàng đi bộ. Chàng vừa đi vừa nghĩ Tam Tuyệt Độc Hồ tại sao lại phái mình tới Đồng Tâm Minh dụ Bạch Hiệp Du Ngọc Long tới núi Đại Mậu?

Chàng có được hai câu trả lời: Một là bọn bán phong thư sinh Thân Đồ Kiêu không dám tới Đồng Tâm Minh, sợ sẩy tay bị bắt, một là mình là kẻ được Thánh Hiệp Du Lập Trung đặc xá cho cái tội tày trời kia, Bạch Hiệp Du Ngọc Long tuyệt đối không ngờ mình đem thù oán trả ơn dụ chàng tới để giết!

Độc! Độc! Tam Tuyệt Độc Hồ quả là độc thật!

Không! Lần này quyết không thể để cho y lợi dụng nữa!

Nhưng mà trước mắt thì Thánh Hiệp Du Lập Trung bị thương không thể hành động được, mình lén trở về phủ đệ hoang phế cứu ông ta, cũng rất khó chạy thoát, xem ra chỉ có cách tương kế tựu kế tới Đồng Tâm Minh báo cho Bạch Hiệp Du Ngọc Long tìm cách cứu người là tốt nhất.

Chàng theo đường trên bản đồ chỉ dẫn đi mau, đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cũng chẳng biết đã đi bao nhiêu dặm đường rồi thì hoàng hôn buông xuống.

Trước mắt là một cánh đồng rộng hoang vu không có nhà người ở, chàng lại rút bản đồ ra xem, xác định không đi lạc đường, bất giác tự nhủ:

– Quanh đây chắc có thôn trấn, ta cứ đi thêm một lúc nữa, nếu trời vẫn tối mà không thấy, chỉ có cách ngủ ngoài trời.

Ngủ trên đường thì chàng hoàn toàn không sợ, vì trong hành trình từ Trường Bạch tới Long Tuyền quan mấy ngàn dặm, đã ngủ ngoài đồng nhiều lần, có điều lần này chàng cảm thấy có điều lạ lùng. Chàng tin chắc từ núi Ngũ Đài tới Hằng Sơn có đường lớn dễ đi, mà suốt hôm nay chàng toàn đi đường tắt không có vết chân người… Tại sao Tam Tuyệt Độc Hồ lại muốn chàng đi trong đường vắng nhỏ hẹp thế này?

Chàng nghĩ không ra, có điều chàng cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nếu không phải vì sợ đói bụng, chàng còn vui vẻ đi trong đường vắng nữa là khác.

Lại đi ba bốn dặm, trời đã tối đen, chàng phát hiện là mình đang đi trên một con đường núi ở một nơi chẳng rõ tên là gì, thì vừa lúc ấy, chàng nhìn thấy một nhà dân!

Đỏ là một gian nhà tre dựng ở chân núi, bốn bề có nhiều vườn rau, rõ là một nhà dân làm nghề trồng trọt.

Vũ Duy Ninh trong lòng vui mừng, chàng rất có hảo cảm với người nông dân chất phác thành thật nên quyết định tới xin ngủ nhờ, bèn đi thẳng tới gian nhà tre.

Đi gần tới nơi, chỉ thấy giữa đám vườn có một bà già tóc bạc đang tưới rau, lúc bà ta nghe tiếng chân người bước tới gần quay đầu lại nhìn, khuôn mặt của bà làm Vũ Duy Ninh giật nảy mình!

– Xấu lắm à?

– Không! Rất đẹp!

Một bà già đầu bạc trắng, mà lại có một khuôn mặt cực kì diễm lệ!

Bà ta không phải là một bà già, mà là một phụ nhân trung niên, tuy trên trán có vài nếp nhăn, nhưng đúng là một nữ nhân mười phần đẹp đẽ!

Một nữ nhân mỹ lệ lại có mái tóc bạc trắng nên rất giống một bà già, Vũ Duy Ninh nhất thời sững sờ, đứng ngẩn người ra không nói được câu nào.

Nữ nhân tóc bạc tựa hồ hiểu được lý do khiến Vũ Duy Ninh ngẩn người ra, mỉm cười nói:

– Khách qua đường phải không?

Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:

– vâng ạ, thưa đại nương.

Nữ nhân tóc bạc lại hỏi:

– Tới ngủ nhờ phải không?

Vũ Duy Ninh lại gật đầu:

– Vâng ạ.

Nữ nhân tóc bạc chỉ vào một cái thùng không đặt cạnh luống rau nói:

– Vậy thì cầm cái thùng vào nhà giúp lão thân với.

Nói xong khom người nhổ mấy cây rau, rồi đi về phía gian nhà.

Vũ Duy Ninh vui vẻ bước tới cầm cái thùng không đi theo bà ta vào trong nhà. Nữ nhân tóc bạc lại chỉ vào một cái giếng bên trái nói:

– Múc giùm lão thân một thùng nước đi, lão thân nấu cơm cho ngươi ăn.

Vũ Duy Ninh tuy thấy bà ta có chỗ cổ quái nhưng vẫn vui vẻ giúp đỡ, lập tức bước về phía giếng múc một thùng nước đầy xách vào nhà. Chỉ thấy nữ nhân tóc trắng đã ngồi trước bếp lò nhóm lửa, Vũ Duy Ninh cảm thấy như mình trở về nhà, trong lòng nảy sinh một sự trìu mến khó tả, chàng đổ nước vào trong lu, thấy mới đầy được bảy phần, lại ra xách thêm một thùng nữa vào. Nữ nhân tóc bạc Vô cùng vui vẻ, cười hỏi:

– Hài tử, ngươi tên gì?

vũ Duy Ninh đáp:

– Tiểu nhân họ Vũ, tên Duy Ninh, bà nội cháu gọi cháu là Ninh nhi, đại nương cũng gọi cháu là Ninh nhi cũng được.

Nữ nhân tóc bạc nói:

– Bà nội ngươi thương ngươi lắm phải phải không?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Vâng ạ, cháu là được bà nuôi tới lớn.

Nữ nhân tóc bạc ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi:

– Cha mẹ ngươi đâu?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Đều mất sớm cả!

Nữ nhân tóc bạc “ủa” một tiếng hỏi:

– Vậy thì gia đình ngươi chỉ có hai bà cháu thôi à?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Vâng ạ.

Nữ nhân tóc bạc than thở:

– Nói tới cũng đáng thương thật, có điều so với lão thân, và nội ngươi còn hạnh phúc hơn nhiều, vì bà ấy còn có cháu nội để nương tựa!

Vũ Duy Ninh trong lòng rúng động, chăm chú nhìn hỏi:

– Đại nương nói là người… chỉ có một thân một mình à?

Nữ nhân tóc bạc buồn bã cười nói:

– Đúng thế, Lão thân mười tám tuổi thì cha mẹ chết cả, chỉ có một mình tớ chỗ này, đã ở đây ở đây ba mươi năm rồi.

Vũ Duy Ninh rất lấy làm kỳ lạ hỏi:

– Tại sao đại nương phải như vậy?

Nữ nhân tóc bạc không đáp, từ từ đứng dậy, đi lấy gạo cho vào nồi, rồi bắt đầu rửa rau, lặng ngắt không nói tiếng nào, giống như đã quen yên lặng, cũng như đã quên sự có mặt của Vũ Duy Ninh.