Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Đế Hoàng Phi Chương 82: Nhận xét (1)

Chương 82: Nhận xét (1)

8:49 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82: Nhận xét (1) tại dua leo tr 

Bút danh: Kimi

Đọc truyện ngôn tình về phụ nữ có số phận bi thương , hồng nhan bạc phận thì nhiều nhưng nam nhân mà cuộc đời bi thảm như Thế Huyền trong đế hoàng phi thật là hiếm. Và chợt nhận ra đâu phải mình thích đọc ngôn tình vì muốn tìm kiếm nỗi đau , sự đồng cảm với riêng phận nữ nhân đâu.

Dù cho bị bệnh tật dày vò hay chỉ là vị vua trên danh nghĩa , nhưng nhớ về Thế Huyền, tôi thường nghĩ đến hai từ “dịu dàng” chứ không phải “yếu đuối”. Chàng trai có thân hình gầy guộc, gương mặt nhợt nhạt , quanh năm phải làm bạn với thuốc, đến nỗi chén thuốc đắng là thế mà chàng xem như vô vị . Chàng sẽ chẳng yếu ớt đến mức đó nếu như không vướng phải âm mưu chốn cung đình, là cái gai trong mắt thái hậu. Thương chàng có người mẹ chấp nhận giả điên để bảo toàn tính mạng , khiến chàng cô đơn cũng chẳng có ai tâm sự nỗi lòng.

Chàng là hoàng thượng , là người có thể có bất kỳ nữ nhân nào chàng muốn. Nhưng người chàng khao khát nhất là người mà chàng không thể chạm vào. Thầm thương chính cô ruột của mình , người mà lẽ ra chàng nên coi là đối địch, một thứ tình cảm vô cùng đau khổ, dằn vặt trái tim.

Mối tình trái với luôn thường đạo lý đó chàng chỉ có thể chôn chặt trong lòng, Chàng xuất hiện trước mắt nàng với danh xưng Lục Vô Song, với khuôn mặt bí ẩn luôn được che mạng. Chàng sợ nàng biết mình chính là Bùi Vô Song , sợ nàng coi thường mình.

Thế Huyền dò hỏi về Lục Vô Song.

Lục Vô Song khinh thường Thế Huyền.

Chỉ vì chàng muốn biết trong mắt nàng chàng là ai.

Nhưng Thế Huyền chỉ là một người thân, Lục Vô Song với nàng chỉ mang đến cảm giác xa xôi và mờ mịt.

Đôi mắt cứ dõi theo nàng , khi nàng ngất đi chàng vô cùng sợ hãi ,chỉ muốn ôm mãi như lúc này, nắm tay không nỡ buông dù cho vết thương nhức nhối .

Trong thâm tâm lúc nào cũng trách bản thân vô dụng, đường đường là một hoàng thượng lại để cho người mình thương phải đi cầu thân ở một đất nước xa xôi. Nắm được binh quyền trong tay, điều chàng hằng khao khát cũng chẳng khiến bản thân vui vẻ. Tận cùng của yêu thương là từ bỏ, “Thế Huyền buông tay”, chàng không nỡ buông nhưng không thể không buông. Ở lại đây chàng có thể cho nàng cái gì, vậy thì chàng sẽ dốc hết sức lực trợ giúp Dận Vương , giúp nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ suốt đời vinh quang.

“Đó là người trẫm trân trọng nhất”.

“Trẫm chỉ mong cô cô được bình an”.

Hai câu nói không màu mè hoa mỹ, ẩn chứa một sức nặng không tưởng, cũng là hai câu tôi chẳng thể nào quên. Chàng biết chưa chắc vương gia có thể yêu thương nàng chân thành, chỉ mong cho người đó đối tốt với nàng, chàng mở lời, tạo một chỗ dựa vững chắc , đảm bảo nàng sẽ không bị coi khinh.

Bình an, từ được chàng nhắc lại rất nhiều lần, đó là mong muốn lớn nhất của chàng.

Chợt nhớ đến câu nói của Tôn gia ngộ “cô bé của tôi chúc em một đời bình an, vui vẻ”, hai mắt cay cay.

Chỉ có lúc say chàng mới dám hôn nàng, nụ hôn đó vừa dịu dàng vừa mang theo thương cảm, trong sự bịn rịn giấu nỗi đớn đau. Tình cảm trái ngang éo le đó chính chàng cũng coi thường bản thân. Có thể dối người chứ chẳng thể dối lòng, để trong giấc mơ chàng thổn thức hai tiếng Kiều Nhi. Tình yêu không có lý do, cũng chẳng biết lý lẽ, dù chàng có dằn lòng thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi thứ tình trái ngang , vô vọng ấy.

Từ ngày nàng đi , thế giới của chàng chỉ còn nỗi nhớ nhung mênh mang vô tận. Cả đời này mẫu hậu cũng chưa từng hiểu chàng, nàng cũng chưa từng. Nàng đâu biết chàng đã không còn là một đứa trẻ nữa, chàng đã thực sự trưởng thành, nhưng nàng chưa từng thử dựa vào một lần.

Sợ nàng phải chịu cảnh góa bụa thêm một lần, chàng chịu sự uy hiếp của Thụy Vương. Vì nàng phái Tần tướng quân xuất binh, lệnh cho Dương Ngự Thừa rời kinh. Mạo hiểm đẩy thân tín của mình ra chiến trường, mới nhận lấy cái chết bi thương. Nhưng đó chưa phải là thê thảm nhất, đau lòng hơn là trước khi từ giã cuộc đời này, tim chàng còn bị lưỡi dao đâm mạnh, khoét sâu. Hóa ra người mà chàng ngày đêm lo lắng lại lừa dối mình , thì ra ở nơi xa nàng đang hạnh phúc với người nàng thương. Chàng ra đi khi sự thật chưa được tiết lộ, hai người không phải có mối quan hệ huyết thống với nhau. Nhưng đã quá muộn rồi , nỗi đau đã khắc sâu, chàng quay lưng lại với thế gian , thật quá thê lương , hạnh phúc nào dành cho chàng …