Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Dị Kiếm Khách Chương 48: Nghiệp tình di hận

Chương 48: Nghiệp tình di hận

4:31 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: Nghiệp tình di hận tại dua leo tr 

Ngồi trên một phiến đá phẳng lỳ là một lão già gầy còm, trông chẳng khác nào bộ xương khô lâu ngày chỉ còn da bọc xương. Ngay cả bộ trường y trên người lão cũng ngã qua màu vàng nhạt, trông thật cũ kỹ, những tưởng sắp rã thành bụi. Lão trượng ngồi trong tư thế kiết dà như những hòa thượng tham thiền nhập định. Bộ râu dài đến ngực bết lại chứng tỏ lão chẳng bao giờ có chút chăm chút đến mình.

Thiếu Hoa nhìn lão trượng. Chàng nghĩ thầm :

– “Lão tiền bối kia đã như thế này rồi mà Long Thần Thánh Nữ còn muốn lấy thủ cấp của lão làm gì nữa. Chẳng biết lão làm gì khiến Long Thần Thánh Nữ hận đến độ đòi thủ cấp của lão cho bằng được.”

Thiếu Hoa vừa nghĩ ngợi vừa bước đến. Chàng ôm quyền xá :

– Vãn bối Hoàng Thiếu Hoa tham kiến lão trượng.

Lão trượng từ từ ngẩng lên nhìn chàng. Mọi cử động của lão thật chậm như thể chẳng còn hơi sức để điều khiển động tác. Lão nhìn Thiếu Hoa, cất tiếng trầm ấm :

– Tiểu tử vượt qua được Thạch Lâm trận pháp quả là hiếm có. Tiểu tử có muốn học võ công gì của lão phu?

Câu hỏi này của lão khiến Thiếu Hoa không khỏi bối rối.

Chàng lưỡng lự nói :

– Vãn bối không có ý hàm thụ võ công của tiền bối.

– Thế ngươi đến gì cái gì mà không ngại Thạch Lâm trận pháp có thể đè bẹp ngươi thành từng mảnh vụn. Tiểu tử cần gì trong cõi hoang sơ này?

Thiếu Hoa càng bối rối hơn khi nghe lão trượng kia hỏi câu này. Chàng nhủ thầm trong đầu mình :

– “Chẳng lẽ mình lại nói cần cái thủ cấp lão. Nhưng không nói cũng không được. Đằng nào thì cũng phải nói thôi. Thành thật nói ra có lẽ hay hơn. Nhưng nếu mình nói ra cái mình muốn không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Ý niệm đó trôi qua, khiến Thiếu Hoa không dằn được, mà buông một tiếng thở dài.

Nghe chàng thở ra, vị lão trượng liền hỏi :

– Tiểu tử muốn nói ra điều mình muốn nói nhưng không nói được phải không?

Thiếu Hoa gật đầu :

– Tiền bối đoán đúng rồi. Vãn bối rất muốn nói ra điều mình cần muốn có tại đây nhưng không nói được.

Lão nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa như thể muốn đọc được những ẩn ý trong đầu chàng. Lão từ từ buông tiếng thở dài trầm giọng nói :

– Tiểu tử từ Long Đàm đến phải không?

Thiếu Hoa ngạc nhiên bởi câu nói này của vị lão trượng. Chàng hoàn toàn bất ngờ khi lão trượng thốt ra lời nói này. Thiếu Hoa nhìn lão rồi nói :

– Tiền bối đoán rất đúng… Vãn bối từ Long Đàm đến.

Lão khẽ gật đầu :

– Lão phu biết tiểu tử cần thứ gì ở đây rồi, nhưng không nói được. Lão phu sẽ nói thay cho công tử nhé.

– Chẳng lẽ tiền bối biết được vãn bối định nói gì à?

– Lão phu biết rõ thứ tiểu tử cần trong Thạch Lâm này. Nếu lão phu nói không sai thì thứ mà tiểu tử cần nơi chốn hoang sơ Thạch Lâm là cái đầu của lão phu.

Thiếu Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng. Chàng nhìn vị lão trượng. Lão nhìn trả lại chàng bằng ánh mắt sáng ngời biểu lộ một người đã đạt đến cảnh giới tối thượng trong võ học mênh mông. Tiếp nhận ánh mắt sáng ngời của vị lão trượng, Thiếu Hoa càng bối rối hơn. Chàng ôm quyền nhìn lão, cố lấy giọng từ tốn nói :

– Tiền bối… Vãn bối thắc mắc… Tiền bối đã làm gì mà có một người hận tiền bối như vậy? Có phải tiền bối là kẻ đáng chết không?

– Tiểu tử… Lão phu có nên nói cho ngươi biết không? Lão phu có nói ra thì ngươi cũng chẳng giúp được. Lão phu đúng là một kẻ đáng chết, nhưng ai sẽ giết chết lão phu? Tiểu tử chăng?

Thiếu Hoa nghiêm giọng :

– Vãn bối đã nhận lời người ta đến đây lấy thủ cấp của tiền bối.

– Thế sao ngươi còn chưa hành sự lấy thủ cấp của lão?

– Lấy thủ cấp của tiền bối là xem như đã giết tiền bối rồi. Vãn bối và tiền bối lại là những kẻ không thù không oán. Giết một mạng người đâu phải là chuyện đùa, muốn giết thì giết. ít ra vãn bối cũng cần biết tiền bối tại sao lại là người đáng chết. Có như thế vãn bối mới khả dĩ ra tay được.

– Đi tìm giết một người mà ngươi cũng hỏi người đó có đáng chết hay không ư?

Lão rít luồng chân khí, bộ ngực lép kẹp của lão hơi nhô lên rồi xẹp ngay xuống. Lão trầm giọng nói :

– Tiểu tử không cần biết. Lão phu sẵn sàng giao thủ cấp cho ngươi. Nhưng để được thủ cấp của lão phu, ngươi phải thắng được lão phu.

Thiếu Hoa cau mày nghĩ :

– “Mình sẽ thắng được lão không? Hay lại thảm bại như đã từng đấu với Long Thần Thánh Nữ. Tại sao Long Thần Thánh Nữ lại bắt mình phải lấy thủ cấp của vị lão trượng này?”

Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Tiền bối còn cách nào khác hơn không?

– Không.

– Nếu như vãn bối thua… Tiền bối… Vãn bối phải giao thủ cấp của mình lại cho tiền bối à?

Lão trượng lắc đầu :

– Không… Nếu ngươi thua… Ngươi phải làm cho lão phu một chuyện.

Thiếu Hoa cướp ngay lời lão :

– Tiền bối cũng sẽ buộc vãn bối quay lại lấy thủ cấp người đã phái vãn bối đến đây lấy thủ cấp của tiền bối?

Lão trượng lắc đầu :

– Không, lão phu đã sống quá đủ rồi để ngẫm nghĩ về nhân tình thế thái. Đúng là trước đây, ai nói lấy thủ cấp của lão phu thì kẻ đó phải chết ngay lập tức, lão mới thỏa mãn cơn phẫn uất của mình. Nhưng nay tâm của lão đã nguội lạnh như băng thạch rồi. Sự nguội lạnh đó khiến cho lão không còn cái thú giết người và cũng không muốn phái ai đi giết người cả.

– Thế tiền bối sẽ bắt vãn bối làm gì?

– Ngươi chưa thua lão mà đã hỏi rồi. Nếu như ngươi làm được chuyện này cho lão phu… Thủ cấp của lão sẽ thuộc về ngươi.

Thiếu Hoa thở dài rồi nói :

– Vãn bối thú thật… Vãn bối cũng không cần đến thủ cấp của tiền bối để làm gì.

– Nhưng nếu không có thủ cấp của lão… Ngươi vĩnh viễn không có được Hắc châu của Long Thần Thánh Nữ.

Thiếu Hoa nhìn lão nghĩ thầm :

– “Lão tiền bối này cứ như tướng pháp, biết được tất cả những gì đã xảy ra và sắp xảy ra.”

Thiếu Hoa bặm môi rồi gật đầu :

– Tiền bối nói đúng… Không có thủ cấp của tiền bối, vãn bối không thể có được Hắc châu của Long Thần Thánh Nữ.

– Vậy ngươi chỉ có một sự lựa chọn, chấp nhận sự thử thách của lão phu.

Thiếu Hoa ôm quyền nói :

– Vãn bối không còn sự lựa chọn nào cả. Nếu như vãn bối cần thủ cấp của tiền bối thì đây là sự lựa chọn bắt buộc mà vãn bối không có sự lựa chọn khác.

– Tiểu tử không cần phải nói ra lời nói đó. Bất cứ ai cũng có quyền chọn lựa cho mình một con đường đi. Lão phu dù sao cũng đã đi suốt con đường mình đã chọn rồi. Giờ chỉ sợ không có ai lấy được thủ cấp của lão mà thôi.

– Tiền bối đã cho vãn bối cơ hội đó… Vãn bối xin được nhận lãnh. Nhưng trước tiên vãn bối muốn biết tục danh của tiền bối.

– Đã lâu lắm rồi… Lão quên cả tục danh của mình. Nhưng cái tên đâu có quan trọng gì. Tiểu tử cứ gọi ta là Vô Danh lão quái được rồi.

– Ít nhất vãn bối cũng biết được tục danh của tiền bối. Nếu như vãn bối có thắng thì còn biết được tên người để tế.

Lão khoát tay.

Ngay cả cái khoác tay của lão cũng chậm chạp những tưởng không có lực.

– Nếu tiểu tử có được thủ cấp lão sau ba chiêu kiếm, nếu muốn tế vong linh lão phu cứ khấn Vô Danh lão quái là được. Lão phu sẽ về chứng kiến cho tiểu tử.

– Tiền bối đã nói như vậy rồi, vãn bối đành thất lễ với tiền bối.

– Lão phu không thích nghe những lời khách sáo như vậy. Tiểu tử hãy dùng tất cả võ học bản thân để đạt đến mục đích của tiểu tử.

Thiếu Hoa nhìn lão rồi từ từ cởi bỏ lớp lụa quấn lưỡi Dị kiếm. Chàng vừa gỡ lớp lụa vừa nói :

– Tiền bối đã quuyết định rồi chứ?

– Lão phu đã sẵn sàng.

Thiếu Hoa quăng mảnh lụa quấn lưỡi Dị kiếm xuống đất. Chàng nắm lưỡi Dị kiếm bằng cả hai tay, mặt nhìn thẳng vào lão trượng. Mặc dù thấy Thiếu Hoa đã khai kiếm nhưng vị lão trượng vô danh vẫn không biểu lộ chút nao núng nào. Thậm chí lão còn rất dửng dưng như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Thiếu Hoa mím chặt hai cánh môi run giọng nói :

– Tiền bối cẩn thận… Kiếm rất vô tình.

Lão buông một câu bằng chất giọng nghe rất nhạt nhẽo :

– Xuất chiêu đi.

– Vãn bối thất lễ.

Thiếu Hoa nói rồi vung kiếm hướng vào ngực lão chém xả tới. Thế kiếm của chàng vừa nhanh vừa hội đủ tất cả uy lực nội công mà Long Thần Thánh Nữ đã truyền thụ.

Vô Danh lão trượng chẳng hể có chút khẩn trương, mà vận dụng nội lực đón thẳng đỡ thẳng lấy chiêu kiếm của Thiếu Hoa, thậm chí cũng chẳng hề thay đổi thế ngồi kiết dà. Đôi tay khẳng khiu của lão vươn ra nhưng không bắt lấy lưỡi kiếm của Thiếu Hoa mà vuốt theo nó.

Lão chỉ vuốt lưỡi Dị kiếm của chàng nhưng vẫn hướng được mũi liếm của Thiếu Hoa lướt xẹt qua vai lão. Thiếu Hoa hoàn toàn bất ngờ với thủ pháp này của lão.

Chàng xoạc chân, hất lưỡi Dị kiếm lên cao, dựng song chưởng chia làm hai đường công thẳng vào người Vô Danh lão quái.

Chàng càng ngạc nhiên hơn khi chưởng ảnh của mình bị Vô Danh lão quái lái đi một cách dễ dàng, bắt kình khí vỗ vào vách đá sau lưng lão.

Ầm…

Âm thanh kia còn chấn động thính nhĩ Thiếu Hoa thì thanh Dị kiếm cũng rơi xuống đúng tầm tay chàng. Nhanh hơn một cái chớp mắt, Thiếu Hoa chộp lấy lưỡi Dị kiếm, dấn luôn đến nửa bộ, đâm vào yết hầu Vô Danh lão quái. Chàng chủ đích khi mũi kiếm chạm vào da lão thì rút kiếm về.

Một lần nữa, Vô Danh lão quái chỉ dụng hữu thủ vuốt theo sống Dị kiếm.

Lão vuốt thật nhẹ nhàng nhưng mũi kiếm của Thiếu Hoa đã đi trượt đích, lướt qua vai lão. Thanh Dị kiếm như thể kéo theo chàng nhào về phía trước. Khi Thiếu Hoa gượng trọn bộ thì lão quái đã dụng tả thủ đỡ lấy ngực chàng.

Thiếu Hoa sững sờ nhìn lão.

Chàng từ từ rút kiếm lại, thối về sau năm bộ, nhìn lại mình.

Bộ bạch y nho sinh của chàng giờ đây lủng lỗ chỗ trông thật nham nhở khó coi vô cùng. Mặc dù trang phục bị thủng như thế nhưng Thiếu Hoa hoàn toàn không biết mình bị công từ lúc nào.

Chàng thừ người ra. Mãi một lúc sau, tại hạ mới ngập ngừng nói :

– Tiền bối… Thiếu Hoa không phải là đối thủ của tiền bối. Thế sao tiền bối không lấy mạng Thiếu Hoa?

– Lão phu đã nói rồi… Lão phu không thích giết người.

Thiếu Hoa buông tiếng thở dài :

– Xem chừng Thiếu Hoa chẳng có cơ hội nào để hợp nhất được Thập nhị thần châu.

– Tiểu tử… Nếu ngươi làm được cho lão phu một việc, lão phu sẽ giao thủ cấp của lão phu cho ngươi.

Thiếu Hoa ôm quyền :

– Tiền bối chỉ giáo.

Lão nhìn chàng chăm chăm :

– Lão phu muốn ngươi đến huyện Thành Chương tìm một người tên là Cầm Thư… Nói cho Cầm Thư biết một chuyện…

Thiếu Hoa há hốc miệng nhìn Vô Danh lão quái :

– Tiền bối… Tiền bối biết mẫu nương của vãn bối?

Đôi chân mày của Vô Danh lão quái nhíu lại :

– Ngươi là ai?

Thiếu Hoa bước đến trước mặt Vô Danh lão quái :

– Vãn bối là Hoàng Thiếu Hoa, người Thành Chương. Mẫu nương chính là Cầm Thư… Người mà tiền bối muốn vãn bối đi tìm.

Lão nhíu mày nhìn Thiếu Hoa. Thiếu Hoa ôm quyền thuật lại những gì đã xảy ra với Cầm Thư cho lão Vô Danh lão quái nghe không bỏ sót một chi tiết nào.

Chàng vừa kể xong. Vô Danh lão quái bất ngờ vươn trảo thộp lấy vai chàng, giật mạnh một cái. Trang phục Thiếu Hoa bị lão kéo trễ xuống. Lão nhìn bờ vai Thiếu Hoa.

– Đúng là tiểu tử rồi.

Thiếu Hoa nhìn lão hỏi :

– Tiền bối… Phải chăng tiền bối biết thân phận của vãn bối? Thân phận mà mẫu nương giấu vãn bối?

Vô Danh lão quái buông tiếng thở dài :

– Tiểu tử… Ngươi không phải họ Hoàng mà là họ Hàn.

Thiếu Hoa căng thẳng nhìn lão :

– Vãn bối họ Hàn… Vậy vãn bối có quan hệ với Hàn Thiết Quân Khai Lộ Sứ?

Vô Danh lão quái gật đầu :

– Đúng.

Thiếu Hoa ngập ngừng hỏi :

– Vậy còn tiền bối đây… Hẳn là Khắc Mạc Kha?

– Ai nói cho tiểu tử biết tên lão?

– Tụ Nghĩa đường chủ Đồ Gia Kính.

– Gã bại hoại tham lam đó nói với ngươi à?

Thiếu Hoa thuật lại chuyện của Đồ Gia Kính cho Khắc Mạc Kha nghe. Lão nghe chàng thuật xong buông tiếng thở dài :

– Cuối cùng thì lão bại hoại tham lam kia mới nhận ra chân giá trị của tình bằng hữu. Còn lão thì nhận ra chân giá trị của chữ tình như thế nào.

Lão buông tiếng thở dài.

Thiếu Hoa hỏi :

– Khắc bá bá… Thiếu Hoa có quan hệ thế nào với Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân?

– Tiểu tử là con của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân.

Thiếu Hoa mở to mắt hết cỡ. Những tưởng hai con ngươi của chàng rớt ra khỏi hốc mắt. Chàng ngập ngừng hỏi :

– Khắc bá bá… Thiếu Hoa là con của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân ư… Thật không?

– Tiểu tử chính là con của Hàn Thiết Quân Khai Lộ Sứ. Cầm Thư không muốn nói cho hiền điệt biết ngươi là con của Hàn Thiết Quân Khai Lộ Sứ, vì sợ… ngươi sẽ vì chữ hận mà vọng động. Chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết. Bởi trên người ngươi có giữ bí mật của xâu chuỗi Chuyển Luân.

Thiếu Hoa càng ngạc nhiên hơn nữa. Chàng ngập ngừng nói :

– Vậy vãn bối còn Như Băng tỷ tỷ. Nhất định vãn bối phải đi tìm Như Băng tỷ tỷ.

– Như Băng…

Khắc Mạc Kha lắc đầu. Lão chỉ khối đá để bên cạnh :

– Thiếu Hoa… ngồi xuống đây đi… ta nói tất cả rồi ngươi đi cũng không muộn.

Thiếu Hoa miễn cưỡng ngồi xuống phiến đá cạnh Khắc Mạc Kha.

Lão buọng tiếng thở dài, trầm giọng nói :

– Tiẻu tử biết vì sao Long Thần Thánh Nữ hận bá bá không?

– Vãn bối không biết.

– Tấyt cả cũng tại chữ tình đó. Nói ra điều này chắc ngươi sẽ hận Long Thần Thánh Nữ vô cùng, nhưng tất cả đều do ta dựng ra cả. Khi ta nghiệm ra đâu là chân tình thì ta đã quá già rồi.

Lão nhìn về phía trước, ôn nhu nói :

– Trước đây ta và Long Thần Thánh Nữ là huynh muội đồng môn. Tình huynh muội chớm nở lâu ngày, ta đã yêu Long Thần Thánh Nữ. Nhưng bấy giờ, Long Thần Thánh Nữ lại không yêu ta mà chỉ tơ tưởng đến chức vị Thánh Nữ của Vô Vi phái.

Lão buông tiếng thở dài nói tiếp :

– Khi ta và phụ thân ngươi cùng Đồ Gia Kính kết tình huynh đệ. Ta đã đưa phụ thân ngươi về Vô Vi phái. Hàn đệ vốn có tài uyên bác, phong thái lại khôi ngô tuấn tú, khả ái hơn người. Nên vô hình chung lọt vào mắt xanh của Long Thần Thánh Nữ.

Lão vuốt chòm râu bện chặt lại với nhau nói tiếp :

– Ta vì hận tình, hận Mộc Bảo Châu nên âm thầm khích động phụ thân ngươi chiếm đoạt trinh tiết của Bảo Châu. Sau đó lại dẫn dụ Hàn đệ giao tình với…

Lão bỏ lững câu nói giữa chừng. Thiếu Hoa nhìn lão Khắc Mạc Kha vẫn dõi mắt về phía trước.

Thiếu Hoa nói :

– Phụ thân của vãn bối giao tình với ai?

– Mẹ của ngươi. Em gái của ta. Cầm Thư lại là a hoàn trung thành nhất của Khắc Nhiễm Tường. Ta đã buộc Hàn Thiết Quân thành thân với Khắc Nhiễm Tường khiến Mộc Bảo Châu căm phẫn tột cùng.

Thiếu Hoa nheo mày nghĩ thầm :

– “Bị phụ tình thảo nào Long Thần Thánh Nữ không đặt ra cái lệ Bất Tạo Nhân.”

Khắc Mạc Kha buông tiếng thở dài :

– Ta yêu Bảo Châu, vì muốn trả thù tình và vô tâm gieo họa cho Hàn đệ và Khắc Nhiễm Tường.

Lão lắc đầu :

– Thiếu Hoa… Thúc thúc đáng chết không?

– Thúc thúc…

Khắc Mạc Kha nhìn chàng gượng cười nói :

– Không ngờ Cầm Thư nuôi ngươi đến ngày hôm nay. Ta không đáng bằng Cầm Thư.

Thiếu Hoa nói :

– Thúc thúc… Giờ Thiếu Hoa đã biết rõ mọi chuyện rồi… Thiếu Hoa sẽ tìm Như Băng tỷ tỷ… Thiếu Hoa sẽ hóa giải những oan nghiệp của đời trước. Thiếu Hoa sẽ không để cho chết chóc tiếp tục xảy ra nữa.

Khắc Mạc Kha nghiêm giọng :

– Thiếu Hoa… Thúc thúc muốn con đi tiếp những gì Cầm Thư muốn. Con phải hợp nhất xâu chuỗi Chuyển Luân để rửa oan cho Hàn gia. Thúc thúc nghĩ rằng đàng sau cuộc tranh đoạt Chuyển Luân thần châu còn một người giấu mặt. Y muốn tìm bí mật trong xâu chuỗi Chuyển Luân đó.

– Thúc thúc… Thúc thúc nói Thiếu Hoa là người giữ bí mật xâu chuỗi Chuyển Luân?

– Hàn đệ trước khi quay về Hàn gia, chấp nhận chết chung với Khắc Nhiễm Tường, đã thố lộ với thúc thúc.

Lão lại nhìn Thiếu Hoa :

– Con phải tìm ra bí mật đó.

– Nhưng…

Khắc Mạc Kha vuốt râu nhìn chàng nói :

– Nhưng không có thủ cấp của thúc thúc thì cũng vô ích chứ gì?

Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống.

Khắc Mạc Kha đặt tay lên vai chàng :

– Thiếu Hoa… thúc thúc muốn con nghiệm ra điều này, trước khi ta cùng con đến gặp Mộc Bảo Châu.

Khắc Mạc Kha lòn tay ra sau lưng rút một cây trúc khẳng khiu. Lão vung tay, cây trúc lướt ra ghim cạnh một cây trụ đá.

Lão nhìn lại Thiếu Hoa :

– Con xem cây trúc thần vật của thúc thúc.

Lão vừa nói vừa vận công vỗ thẳng một đạo kình với mười hai thành công lực.

Ầm…

Một tiếng sấm nổ vang rền những tưởng cả tòa Thạch Lâm cổ động đổ xụp xuống. Trụ đá đứng bên cạnh cây trúc bị hai đạo kình phạt gãy ngang, còn cây trúc ngã quằng, nằm rạp sát đất rồi bung ngược trở lại. Nó chẳng hề hấn gì.

Khắc Mạc Kha nhìn lại Thiếu Hoa :

– Thiếu Hoa… Con hiểu ra rồi chứ?

Chàng nhìn Khắc Mạc Kha :

– Thúc thúc muốn con trưng nghiệm võ công của người.

– Đúng. Dùng sức mình phối hợp với sức của đối phương sẽ tạo ra một sức mạnh vô địch. Thiếu Hoa phải biết dụng chân công đó.

– Thiếu Hoa hiểu.

– Tốt. Thúc thúc đã có thể đến gặp Long Thần Thánh Nữ thành toàn những ân oán với nàng được rồi.

Lão buông tiếng thở dài :

– Thiếu Hoa… Con giúp thúc thúc đến đó chứ?

– Thúc thúc… Thiếu Hoa không muốn thúc thúc vì con mà…

Khắc Mạc Kha nạt ngang :

– Im… Bấy lâu nay tâm nguyện của ta canh cánh chỉ mong đến ngày đối mặt với Mộc Bảo Châu. Ta muốn trả lại cho Bảo Châu những gì ta đã đoạt của nàng.

Thiếu Hoa buông tiếng thở dài nhìn Khắc Mạc Kha :

– Thiếu Hoa sẽ đưa thúc thúc đến gặp Long Thần Thánh Nữ.

– Tốt… Tốt…

Lão nói xong cất tràng tiếu ngạo khanh khách tỏ lộ tất cả sự phấn khích của mình đối với câu nói của Thiếu Hoa.