Chương 120: C120: Kẻ giết người đang mặc sức vui vẻ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 120: C120: Kẻ giết người đang mặc sức vui vẻ tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 120.
Kẻ giết người đang mặc sức vui vẻ
Tín Túc đã tiếp xúc với rất nhiều người như Phan Nguyên Đức. Trước đây, khi còn nhỏ, đi theo Chu Phong Vật, cậu từng thấy ánh mắt đánh giá tương tự nhìn mình rất nhiều lần. Chỉ từ một ánh mắt, cậu có thể biết đối phương đang nghĩ gì. Mặc dù Phan Nguyên Đức ra vẻ đủ giả nhân giả nghĩa, đủ ấm áp, Tín Túc vẫn có thể từ trong ánh mắt vẩn đục của ông thấy được vẻ xấu xí cùng ác ý nào đó, không thể nào che giấu.
Phan Nguyên Đức lại cố ý khen ngợi một cách mờ ám: “Lâm Thiền, một cái tên rất hay. Có rất ít nam sinh có tên này”.
Nghe đối phương nói, Tín Túc hơi rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt dưới hàng mi dày rậm lạnh nhạt đến tột cùng. Miệng Phan Nguyên Đức nói ra tên này đúng là một loại khinh thường. Lúc ngước mắt nhìn lên, gương mặt Tín Túc không hề để lộ vẻ lạnh băng và chán ghét chút nào. Trái lại, mặt cậu mang theo nụ cười mỉm, hơi ngượng ngùng. Cậu khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không đâu. Chỉ là một cái tên mà thôi”.
Phan Nguyên Đức cười hỏi cậu: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tín Túc tiện miệng nói bừa: “22 tuổi”.
“Cậu còn trẻ. Bất kể lần này thử vai có thành công hay không, tương lai đều không hề có giới hạn. Giới này rất hợp với cậu”.
Phan Nguyên Đức nói, ánh mắt cuối cùng cũng chịu rời khỏi người Tín Túc. Ông vươn tay lấy bút và giấy ở bên cạnh, viết xuống một dãy số, “Đây là số điện thoại của tôi. Sau này, nếu gặp khó khăn gì, hoặc là lúc làm việc gặp phải vấn đề gì, cậu đều có thể gọi cho tôi”.
Danh tiếng bên ngoài của Phan Nguyên Đức là nhà sản xuất nổi tiếng trong giới, quan hệ, tiền tài cùng tài nguyên phim ảnh đều không ai so được. Ông chủ động giơ ra cành ô liu, nếu đổi là bất kì người mới nào vừa bước vào giới giải trí, không có bối cảnh, không có địa vị, không có danh tiếng, đều sẽ dao động.
Phản ứng của Tín Túc cũng rất đúng chỗ. Cậu hơi mở to hai mắt, giơ hai tay nhận mảnh giấy đối phương đưa, nhỏ giọng nói: “Vâng… Cảm ơn ngài. Tôi sẽ làm như vậy”.
Ánh mắt Phan Nguyên Đức gần như dính chặt trên người Tín Túc, giống vẻ dính nhớp của tơ nhện. Nhưng người ngồi trước mặt Phan Nguyên Đức như thể không dám đối diện với ông, lông mi dày rậm cong vút buông xuống, khẽ run lên. Thanh niên xinh đẹp này thoạt nhìn vừa ngây thơ, vừa hướng nội, giống một đóa hoa chúm chím vương đầy sương sớm. Yếu ớt, xinh đẹp, quyến rũ… chờ người đến hái. Từ sau khi Phó Thải chết, Phan Nguyên Đức chưa từng gặp người nào có sức hấp dẫn mãnh liệt như vậy. Đây là người thứ hai.
Tín Túc đúng thật không muốn nhìn Phan Nguyên Đức. Chỉ cần nhìn thêm một lần, cậu chắc chắn sẽ ói ra. Từ khi còn nhỏ, cậu đã cực kỳ chán ghét ánh mắt như vậy, chán ghét những người như Phan Nguyên Đức.
Không lâu sau, nhân viên công tác trong đoàn phim đi đến thông báo, nói hôm nay tạm thời chưa thể xác định danh sách được chọn cuối cùng, bảo mọi người ra về, chờ thông báo. Mọi người bắt đầu lục tục rời đi.
Tín Túc cũng chuẩn bị đứng dậy ra về. Phan Nguyên Đức tỏ ra quan tâm, chăm sóc, hỏi: “Cậu đến đây một mình à? Có muốn tôi bảo người đưa cậu về không?”
Tín Túc lắc đầu: “Tôi đi cùng người nhà. Người nhà đang ở bên ngoài chờ tôi”.
Phan Nguyên Đức gật đầu một cái, không nói gì nữa. Ông đứng dậy, đi về phía mấy người trong tổ đạo diễn.
Tín Túc quay người, đi ra cửa. Mắt cậu vô cảm nhìn lướt qua dãy số di động Phan Nguyên Đức để lại. Sau đó, cậu xé mảnh giấy thành mấy mẩu nhỏ, ném vào thùng rác, chùi lòng bàn tay vào quần.
Sau khi thử vai kết thúc, toàn bộ diễn viên đến đây thử vai cũng đi xuống lầu. Cả phía trước, phía sau của Tín Túc và Lâm Tái Xuyên toàn người là người. Trên đường, người người tấp nập. Hai người rất ăn ý, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ nắm tay nhau, theo dòng người đi ra ngoài.
Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà điện ảnh, rời xa đám người tốp năm, tốp ba, Tín Túc mới khẽ mở miệng nói, “Em đã thấy Phan Nguyên Đức ở bên trong. Ông ta khiến em thấy rất không tốt. Hơn nữa, em cảm thấy tám, chín phần mười, ông ta thật sự có quan hệ với Phó Thải. Vừa rồi, ông ta còn chủ động nhắc đến Phó Thải với em”.
Tín Túc kể tóm tắt chuyện phát sinh trong phòng thử vai một lượt cho Lâm Tái Xuyên nhưng lược bỏ mấy nội dung về ý đồ kín đáo của Phan Nguyên Đức đối với cậu. Cậu không muốn Lâm Tái Xuyên biết mấy thứ nghe xong chỉ thấy khó chịu.
Tín Túc nói: “Em cảm thấy ông ta có khả năng là người có tính thích “phô bày”. Có một số tội phạm giết người muốn trở lại hiện trường phạm tội, thưởng thức thành quả phạm tội của mình, thông qua việc quan sát phản ứng của những người khác, thỏa mãn ham muốn “phô bày” và cảm giác nghi thức của bản thân. Với Phan Nguyên Đức mà nói, cảm giác nghi thức của ông ta rất có thể là chủ động giới thiệu cho Phó Thải càng nhiều người biết càng tốt, để dùng thân phận của một người tốt bụng hiền lành, trách Trời thương người, đứng quan sát”.
Mọi người chỉ biết tiếc nuối Phó Thải chết sớm nhưng không ai biết ông ta đã làm gì với anh mặc dù ông ta cố ý đẩy anh ra trước mặt mọi người. Người bị hại đã vĩnh viễn im lặng, còn kẻ giết người đang mặc sức vui vẻ.
Tín Túc phân tích từng lớp hoạt động tâm lý của Phan Nguyên Đức, càng phân tích, cậu càng thấy khó chịu. Cậu nhíu mày, không nói thêm gì nữa. . Đam Mỹ Trọng Sinh
Hai người bắt xe trở lại khách sạn. Hiện tại, Tín Túc có “quyền lợi” liên hệ trực tiếp với Phan Nguyên Đức. Còn về phần bước tiếp theo làm thế nào, bọn họ tạm thời chưa có kế hoạch, dù sao cũng phải chờ kết quả thử vai cuối cùng. Dựa vào tính cách của Phan Nguyên Đức, nếu tùy tiện tiếp cận ông ta, nhất định sẽ khiến ông ta nghi ngờ.
Vào phòng, Lâm Tái Xuyên đứng trong phòng khách rót hai cốc nước ấm. Anh đưa cho Tín Túc một cốc, mặt bình tĩnh, nhìn cậu, hỏi: “Sau khi ra khỏi phòng thử vai, cảm xúc của em luôn không tốt lắm. Ở bên trong, đã xảy ra chuyện gì?”
Tín Túc có thể giả vờ qua mắt mọi người nhưng không lừa được Lâm Tái Xuyên. Anh luôn có thể cảm nhận được thay đổi cảm xúc rất nhỏ trên người Tín Túc.
Tín Túc nghe vậy cũng không đổi sắc mặt. Cậu nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi anh, chớp chớp mắt, “Không có gì. Chẳng qua nhìn thấy Phan Nguyên Đức làm em nhớ đến mấy chuyện không vui trước đây nên tâm trạng không tốt lắm”.
Cậu ngước nhìn lên Lâm Tái Xuyên, hai mắt ẩn chứa ý đùa giỡn, cười như không cười, nói mang theo giọng mũi: “Nhưng nếu bây giờ anh hôn em một chút, không chừng có thể làm tâm trạng của em trở nên tốt hơn đấy”.
Lâm Tái Xuyên không nói gì, chỉ duỗi tay, khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ra sau mang tai, sau đó, cúi xuống, hôn lên… để “tâm trạng Tín Túc trở nên tốt hơn” như mong muốn. Chẳng qua tư thế hôn môi này độ khó thật sự hơi cao. Còn chưa được một phút, Tín Túc suýt bị sặc. Cậu vội vàng vùng vẫy, quay mặt đi, ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng.
Có trường hợp Phó Thải trước mặt, thật ra Lâm Tái Xuyên có thể đoán được Tín Túc muốn giấu anh điều gì. Loại người giống Phan Nguyên Đức thói hư tật xấu đầy người, bị tiền tài cùng quyền thế khắc sâu vào xương cốt, không phải Phó Thải thì cũng có những người khác. Nhưng Tín Túc không muốn nói, anh cũng không cố ý hỏi gặng. Tóm lại, chỉ là hi vọng hão huyền…
Tín Túc bò dậy trên sô pha, di động đặt trên bàn đột nhiên hơi rung lên. Cậu nhìn thoáng qua tin nhắn đến, hơi nhướn mày, “Cố Hàn Chiêu nhắn”.
Là người được Thiệu Từ giới thiệu, người tin tưởng được bên cạnh Thiệu Từ chỉ sợ chỉ có một mình Cố Hàn Chiêu. Hơn nữa, có khả năng Cố Hàn Chiêu cũng là người biết toàn bộ tình hình bên trong của vụ án này. Lúc ấy, để ngừa rủi ro, Tín Túc nhờ Thiệu Từ chuẩn bị giúp cho hai người một con đường tiến vào giới giải trí. Nhưng hiện tại, hai người họ không có nhu cầu kia nữa. Bọn họ đã thuận lợi gặp được Phan Nguyên Đức, khiến ông ta chủ động để lại số điện thoại liên lạc, hơn nữa, cũng không khiến ông ta nghi ngờ.
Ánh mắt Tín Túc vừa chuyển. Cậu nghĩ đến gì đó, cười một tiếng, nói: “Nhắn rất đúng lúc”.
Cậu giương mắt trưng cầu ý kiến Lâm Tái Xuyên, “Em có mấy thứ muốn chia sẻ với anh ta. Anh có đồng ý để anh ta đến đây không?”
Thường ngày, Tín Túc rất lười ra cửa. Lúc có thể làm ổ trong phòng ngủ thì cậu thậm chí không muốn đi ra phòng khách. Lúc không cần ra ngoài gặp người, cậu cũng không muốn gặp ai.
Lâm Tái Xuyên: “Em quyết là được”.
Tín Túc trả lời tin nhắn. Sau đó, cậu lấy máy tính bảng đã hết pin từ lâu từ trong va li hành lý ra, nói: “Có mấy bộ phim điện ảnh Phan Nguyên Đức đề cử. Em không muốn xem nên cần một người nhiệt tình đến xem hộ”.
Cố Hàn Chiêu nhận được thông tin, đến khách sạn rất nhanh. Sau đó, anh bị Tín Túc đẩy vào phòng.
Mặc dù lúc ở Cục Công an thành phố, Cố Hàn Chiêu đã nghe chuyện hai người này có quan hệ không bình thường. Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy trong phòng khách sạn chỉ có một cái giường đôi, anh vẫn thấy bất ngờ. Cố Hàn Chiêu đứng giữa đôi tình nhân, cảm giác bản thân hơi thừa, chỉ đành bất chấp khó khăn, tập trung nói việc công: “Đội trưởng Lâm, Tổng giám đốc Tín, hiện giờ hai người đã đến bước nào rồi?”
Tín Túc mỉm cười với Cố Hàn Chiêu: “Tôi đã gặp mặt Phan Nguyên Đức. Ông ta nói mấy thứ rất thú vị”.
“…………”
Không biết vì sao, nhìn Tín Túc mỉm cười như vậy, trong lòng Cố Hàn Chiêu đột nhiên có dự cảm không tốt lắm. Rất nhanh, dự cảm đó trở thành hiện thực.
Tín Túc ấn Cố Hàn Chiêu đang đứng cứng đờ xuống ghế sô pha, mở ra phần mềm xem phim, màn hình dừng lại ở bộ phim điện ảnh cuối cùng của Phó Thải lúc còn sống. Nhìn thấy tên Phó Thải, sắc mặt Cố Hàn Chiêu hơi thay đổi.
Trước khi nhờ Cố Hàn Chiêu giúp, Thiệu Từ đã dặn anh rất kĩ rằng bất kể thế nào đều không được kéo Phó Thải liên lụy vào vụ án này. Nếu không, tất cả những việc Thiệu Từ đã làm đều trở thành vô nghĩa.
Cố Hàn Chiêu mặt cứng đờ nhìn Tín Túc, vờ ra vẻ không hiểu, nói: “Đây là có ý gì?”
Khóe môi Tín Túc cong lên, đáy mắt lại không có ý cười, “Không có ý gì. Là Phan Nguyên Đức bảo tôi về học tập kỹ thuật diễn của một đàn anh. Người kia tình cờ tên là Phó Thải”.
Cố Hàn Chiêu lập tức lộ vẻ khó tin: “Gì cơ?!”
Ông ta thế mà còn dám nhắc đến tên Phó Thải với người ngoài!
Tín Túc ấm mở nút Play, rũ mắt điều chỉnh tiến độ, nói không hề để ý: “Cho nên nói, thứ hai người gắng sức che giấu lại có vài người trái lại muốn khoe ra, cho rằng thế là vẻ vang đấy”.
Tín Túc quyết đoán ném bộ phim cho Cố Hàn Chiêu, “Anh có thể từ từ xem những đoạn có Phó Thải xuất hiện”.
Cố Hàn Chiêu tiếp nhận mệnh lệnh của Tín Túc, một lúc lâu không có động tác gì, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Khi Phó Thải qua đời, anh mới 26 tuổi, vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh được ba năm. Kiếp diễn viên của anh quá ngắn ngủi, chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng những bộ phim anh để lại đều là tác phẩm có danh tiếng cao cấp trong nghề, đến nay vẫn được coi là những tác phẩm “siêu” kinh điển.
Phó Thải là diễn viên có tài năng bẩm sinh, lại sẵn lòng nỗ lực, ngoại hình vượt trội. Lẽ ra, anh hẳn có thành tựu cao hơn nữa, đi xa hơn nữa trên con đường này. Nếu không phải do vụ tai nạn xe cộ kia…
Nếu không phải do Phan Nguyên Đức làm đầu sỏ gây tội.
Cố Hàn Chiêu đột nhiên thông minh, gắng sức cắn chặt răng, ấn nút “Play”.
Hết chương 120
Đến chương 121
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️