Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đi Trong Sương Mù Chương 62: C62: Mày có biết tống đình lan chết thế nào không

Chương 62: C62: Mày có biết tống đình lan chết thế nào không

2:04 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 62: C62: Mày có biết tống đình lan chết thế nào không tại dưa leo tr. 

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 62.

Mày có biết Tống Đình Lan chết thế nào không?

Trịnh Trị Quốc đi đến trước mặt đối phương, kéo cổ tay áo người này lên. Chỉ thấy trên cánh tay phải cơ bắp của Sở Xương Lên là hình xăm một con bò cạp rất sống động, rõ ràng, hai càng rất lớn, đuôi nhọn móc lên, nhỏ dài.

Trịnh Trị Quốc buông cánh tay Sở Xương Lê ra, từ trên cao nhìn chằm chằm ông, “Giải thích chút đi”.

Sau lưng Sở Xương Lê mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, trên tóc mồ hôi cũng nhỏ thành giọt. Bọn họ đã biết đến bước này, nhất định Cục Công an thành phố đã biết gì đó. Ông nuốt một ngụm nước bọt, nở một nụ cười, tự tin mạnh mẽ nói bừa: “Chỉ là một hình xăm mà thôi. Cảm thấy hình này rất ngầu nên bảo người ta xăm cho. Cảnh sát, có vấn đề gì sao?”

Trịnh Trị Quốc nhất thời không nói gì.

Mấy năm trước, anh từ ngoài Phù Tụ điều đến, đối với tổ chức tội phạm ở Phù Tụ cũng không rõ ràng lắm. Anh không trải qua khoảng thời gian Bò cạp Sa mạc xằng bậy bắn nhau với cảnh sát bên đường. Đối với thông tin về Bò cạp Sa mạc, đa phần đều là nghe đồng sự nói nên không thông thạo.

Anh có thể hỏi được quá trình Sở Xương Lê giết hại Phùng Nham Ngũ, nhưng về tổ chức tội phạm Bò cạp Sa mạc, chỉ sợ vẫn cần Lâm Tái Xuyên tự mình tới thẩm vấn. Dù sao, trong cả Cục Công an thành phố Phù Tụ, chỉ có Lâm Tái Xuyên tiếp xúc sâu sát với Bò cạp Sa mạc nhất.

Năm đó, “Chim Ngói” nằm vùng Bò cạp Sa mạc, Lâm Tái Xuyên là đồng đội cùng tuyến duy nhất của người này.

Chỉ bằng một hình xăm không chứng minh được gì. Đương nhiên Sở Xương Lê sẽ không dưới tình huống không có chứng cứ, dễ dàng mở miệng. Trịnh Trị Quốc lại hỏi: “Phùng Nham Ngũ vì sao muốn sai Hà Phương giết Ngô Xương Quảng? Hai người bọn họ khi còn sống có ân oán gì?”

Nghe thấy tên cớm này đổi đề tài, Sở Xương Lê rõ ràng thở phào một hơi, nói chuyện không liên quan mình, “À, Phùng Nham Ngũ nhận tiền của một người ủy thác, thuê người làm giả nhân chứng trong một án kiện hình sự. Cuối cùng, thắng bên khởi kiện, từ cố ý giết người biến thành ngộ sát, án phạt giảm mười mấy năm. Chuyện này không biết thế nào bị Ngô Xương Quảng biết được. Ông ta đe dọa Phùng Nham Ngũ phải cho ông ta 500 nghìn, nếu không sẽ làm lớn chuyện này, khiến Phùng Nham Ngũ thân bại danh liệt. Tên ngốc Phùng Nham Ngũ này đưa cho ông ta 500 nghìn. Nhưng không lâu sau, Ngô Xương Quảng lại vòi tiền lần hai. Hừ, ông ta thế này không phải tự mình vội đi tìm đường chết à?”

Trong phòng giám sát, Tín Túc nhướn mày bình luận: “Xem ra Ngô Xương Quảng nổi tiếng chất phác cũng không thành thật lắm. Ba năm trước bán trẻ con nhà người khác, giờ còn tống tiền nhiều lần. Đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng. Vợ ông ta chỉ sợ cũng không biết người sớm chiều ở chung suốt 20 năm với mình thật ra chỉ là một túi da đê tiện như vậy”.

Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói, “Lời Sở Xương Lê chưa chắc là thật. Chúng ta còn chưa tra được giao dịch liên quan của hai người này”.

Tín Túc nghĩ nghĩ: “Nhưng tôi cảm thấy ông ta không cần phải nói dối. Dù sao Phùng Nham Ngũ và Ngô Xương Quảng đều đã chết. Ông ta nói thật hay nói dối cũng đều như nhau”.

Lâm Tái Xuyên lắc đầu: “Có một vài tội phạm tự cho là thông minh, thích dùng thông tin giả lừa cảnh sát trong phòng thẩm vấn, quấy nhiễu phương hướng điều tra của cảnh sát. Thông qua lừa gạt cảnh sát để thu được cảm giác thỏa mãn trong nội tâm”.

Tín Túc không bày tỏ ý kiến. Hơn nữa, Sở Xương Lê đúng thật rất có thể là loại người này.

Trong phòng thẩm vấn, chỉ nghe Trịnh Trị Quốc hỏi: “Sao anh lại biết những việc này? Không phải anh và Phùng Nham Ngũ quan hệ không tốt à? Anh muốn giết ông ta, ông ta còn nói cho anh biết mấy việc này?”

Sở Xương Lê không hề hoang mang, mỉm cười, “Trước kia, khi chúng tôi chưa mâu thuẫn vẫn có thể nói với nhau mấy câu. Nhưng anh cũng biết chúng tôi đều là người làm ăn buôn bán, lợi ích là trên hết”.

Trịnh Trị Quốc biết đối phương nhất định không nói thật nhưng không có chứng cứ phản bác, “Anh biết Hà Phương không?”

Sở Xương Lê không cần suy nghĩ: “Không quen biết, chưa từng nghe qua.”

Dừng một chút, ông đột nhiên nâng mắt lên, hỏi: “Lâm Tái Xuyên đâu? Sao cậu ta không đến gặp tôi?”

Trịnh Trị Quốc lạnh lùng nói: “Đội trưởng Lâm đang giải quyết công việc, không có thời gian lãng phí với loại người như anh”.

Sở Xương Lê dựa về phía sau, lại một vẻ không hề hoang mang sợ hãi, cười một tiếng: “Nếu vậy, thẩm vấn có phải nên kết thúc rồi không? Những điều cần nói, tôi đều đã nói. Đúng, tôi thừa nhận giết Phùng Nham Ngũ. Quá trình gây án thế nào, mọi người đều đã biết. Tôi không còn gì muốn nói”.

Trịnh Trị Quốc mỉa mai: “Giết người phải đền mạng, vậy mà thái độ của anh đúng là rất lạc quan”.

Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm vẻ mặt dào dạt đắc ý của Sở Xương Lê trên màn hình, đứng dậy đi ra phía cửa.

Trong lòng Tín Túc đột nhiên dâng lên một loại dự cảm rất không tốt. Cậu theo bản năng không muốn để hai người gặp nhau trong phòng thẩm vấn nên duỗi tay cầm lấy bàn tay Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên quay đầu lại, ánh mắt dừng trên ngón tay cậu, nhẹ giọng dò hỏi: “Sao vậy?”

Tín Túc nói: “Để tôi đi.”

Lâm Tái Xuyên như thể không hiểu hàm ý trong lời Tín Túc, gật gật đầu: “Ừm. Cậu có thể đi cùng”.

Tín Túc nhất thời không tìm ra lý do, “Trên đầu anh còn có vết thương”.

Lâm Tái Xuyên nói: “Không đổ máu thì không sao”.

Tín Túc: “………”

Cuối cùng, cậu vẫn không thể ngăn cản Lâm Tái Xuyên, chỉ đành cùng anh đi vào phòng thẩm vấn.

Két!

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy từ bên ngoài vào, hai người một trước, một sau đi vào.

“Đội trưởng Lâm.”

Trịnh Trị Quốc nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đi vào, hơi ngoài ý muốn, chào một tiếng.

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Vất vả rồi. Công tác thẩm vấn tiếp theo để cho tôi đi”.

Trịnh Trị Quốc nhìn thoáng qua vết thương trên đầu Lâm Tái Xuyên, vẻ mặt hơi lo lắng, cuối cùng cũng không nói gì, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lâm Tái Xuyên ngồi đối diện Sở Xương Lê, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói anh muốn gặp tôi. Có gì muốn nói sao?”

Từ lúc Lâm Tái Xuyên đi vào phòng thẩm vấn bước đầu tiên, đôi mắt hung ác, nham hiểm của Sở Xương Lê lập tức nhìn anh chằm chằm. Giọng nói người này mang theo ác ý rõ ràng, cố ý kéo dài giọng: “À, giờ thì không có việc gì nữa rồi”.

Lâm Tái Xuyên để một tay lên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh, đối diện với ông, “Nếu anh không còn vấn đề gì muốn nói thì để tôi hỏi anh. Anh và Hà Phương có quan hệ gì?”

Những lời này Trịnh Trị Quốc vừa nói không lâu khi nãy. Giọng Lâm Tái Xuyên dù càng thêm bình tĩnh nhưng lọt vào trong tai Sở Xương Lê lại mang theo cảm giác áp lực khó có thể hình dung.

Sở Xương Lê mặt không đổi sắc, nói: “Không phải tôi nói rồi à? Tôi không quen biết Hà Phương hay Hà Viên gì cả!”

Lâm Tái Xuyên cười lạnh một tiếng: “Có đúng không? Nhưng biểu hiện của Hà Phương trong phòng thẩm vấn không giống không quen anh”.

Nghe câu này, trong lòng Sở Xương Lê đột nhiên trầm xuống. Chẳng lẽ Hà Phương nói gì đó trước mặt mấy tên cớm này? Nhưng chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Hà Phương là thế hệ “vật thí nghiệm” vô cùng thành công của bọn họ. Hoàn toàn là một cỗ máy giết người.

Lâm Tái Xuyên nói rõ ràng từng chữ một: “Hà Phương là một trong những thành viên trong tổ chức của các anh. Hình xăm trên cánh tay của anh là đại diện cho tổ chức Bò cạp Sa mạc.”

Vẻ mặt Sở Xương Lê không hề thay đổi. Nhưng nếu hiện giờ đo nhịp tim của ông ta sẽ phát hiện lúc Lâm Tái Xuyên nhắc tới “Bò cạp Sa mạc”, nhịp tim của ông tăng nhanh.

Lâm Tái Xuyên điều tra tới chỗ này từ khi nào? Thế nào mà đào ra cả Bò cạp Sa mạc?! Là ai đã nói gì với tên cớm này?!

Trong lòng Sở Xương Lê thấp thỏm không thôi nhưng vẫn phủ nhận theo bản năng: “Bò cạp Sa mạc? Bò cạp Sa mạc là gì?”

“Bò cạp Sa mạc là tổ chức gì, chỉ sợ trong lòng anh rõ hơn ai hết”.

Lâm Tái Xuyên không để ý tới vẻ vờ ngốc nghếch của đối phương, “Trong tổ chức của các anh, sát thủ như Hà Phương cũng không hiếm. Từ nhiều năm trước, các anh đã bắt đầu cố ý huấn luyện rất nhiều trẻ vị thành niên giống cậu ta, dùng làm đao thay các anh giết người mà không cần đền mạng”.

“………” Thái dương Sở Xương Lê đột nhiên đập thình thịch, không nhịn được mà hơi cắn chặt khớp hàm. Tên cớm này rốt cuộc còn biết bao nhiêu rồi?!

Ánh mắt Lâm Tái Xuyên như thể có thể xuyên qua da thịt, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Sở Xương Lê. Giọng anh vô cùng bình tĩnh, cho nên, nghe vào tai lại có vẻ lạnh nhạt: “Ba năm trước, Ngô Xương Quảng vì để trả nợ cá nhân nên đem Hà Phương ở trại trẻ mồ côi Cẩm Quang bán cho mấy người cho vay nặng lãi. Mà những người này lại mang Hà Phương đến tổ chức của các anh”.

Mỗi một câu Lâm Tái Xuyên nói ra, sắc mặt Sở Xương Lê lại khó coi thêm một chút. Đây đều là giao dịch được tiến hành bí mật của bọn họ. Chuyện ba năm trước, sao Lâm Tái Xuyên có thể biết rõ như vậy?!

“Khi đó, các anh đã bắt đầu có dự định bồi dưỡng một đám “sát thủ”. Mà trẻ nhỏ chính là con mồi mà các anh tuyển chọn. Vì trẻ chưa đến 10 tuổi thường còn chưa có năng lực phân biệt đúng sai, dễ bị ảnh hưởng. Chỉ cần tăng cường cải tạo và rèn luyện, họ sẽ hoàn toàn nguyện trung thành với chủ. Đặc biệt, nếu chưa đủ 14 tuổi sẽ là vũ khí phạm tội tốt nhất”.

Trong tiếng đánh máy lách cách ghi lại biên bản của thư ký phòng thẩm vấn, giọng Lâm Tái Xuyên bình đạm: “Đối với Bò cạp Sa mạc mà nói, nhóm người vô tội nhỏ tuổi này chính là đồ dùng một lần. Nên kể cả sau này, có qua 14 tuổi cũng không sao. Đây là công tác anh phụ trách trong tổ chức Bò cạp Sa mạc. Chuyện tới lúc này, tôi nghĩ cũng không có gì phải giấu”. Anh nhìn chằm chằm Sở Xương Lê ở phía đối diện, “Còn muốn tôi bổ sung gì không?”

Nếu nói Sở Xương Lê vừa rồi còn nghĩ Lâm Tái Xuyên cố ra vẻ trước mặt mình, lúc này, ông ta chỉ còn một vẻ hãi hùng khiếp vía. Thông tin Lâm Tái Xuyên nắm giữ trong tay nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của ông. Trái tim Sở Xương Lê đập thình thịch. Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Tôi giống như đang nghe chuyện cổ tích gì đó. Không có bằng chứng có thể bịa ra từng đó…”

“Không phải không có bằng chứng.” Lâm Tái Xuyên dứt khoát cắt ngang ông, “Tất cả những điều này đều là Hà Phương tự nói ra trong phòng thẩm vấn”.

Sở Xương Lê không kịp suy nghĩ, buột miệng nói, “Không thể nào!”

Hà Phương tuyệt đối không có đủ gan bán đứng bọn họ!

……

Thời gian như ngưng đọng trong phút chốc. Ánh mắt luôn không mang theo tình cảm của Lâm Tái Xuyên dần hiện lên ý cười mỉa mai. Anh hơi cúi người về phía trước, nhẹ giọng hỏi rõ ràng: “Sở Xương Lê, anh biết mấy chữ anh nói vừa rồi có nghĩa gì không?”

Sở Xương Lê đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên phản ứng lại lời Lâm Tái Xuyên. Lông tơ toàn thân nháy mắt dựng ngược lên!

“Không thể nào? Không phải anh nói hoàn toàn không quen biết Hà Phương à?” Lâm Tái Xuyên lắc đầu, “Vậy vì sao anh có thể chắc chắn Hà Phương sẽ không phản bội Bò cạp Sa mạc, bỏ tà đạo theo chính nghĩa?”

Áo sau lưng Sở Xương Lê ướt sũng một mảnh. Ông cắn chặt khớp hàm, gân trên má nổi lên khiến gương mặt vô cùng vặn vẹo.

Lâm Tái Xuyên bình đạm nói: “Tổ chức các anh làm thế nào huấn luyện ra sát thủ chuyên nghiệp kín miệng như bưng như Hà Phương?”

Lâm Tái Xuyên từ đầu tới đuôi không hề nói nặng một từ nào nhưng áp lực giọng nói kia mang đến lại khiến người nghe khó có thể thở dốc. Sắc mặt Sở Xương Lê cực kì khó coi, ngực phập phồng kịch liệt, như thể bị bức đến đường cùng, không còn gì để nói. Đột nhiên, người này cười lạnh, gương mặt vặn vẹo kéo ra một nụ cười độc ác, sắc nhọn. Từ kẽ răng, Sở Xương Lê rít ra mấy chữ: “Muốn nghe sự thật à? Mày muốn biết chúng tao làm gì với Hà Phương à? Đội trưởng Lâm, mặc dù tao không biết tên mấy thằng cớm khác trong Cục Công thành phố là gì nhưng tên mày đã sớm như sấm bên tai tao”.

Từ lúc vào phòng thẩm vấn, Tín Túc chưa hề lên tiếng, giống như chỉ là vật trang trí xinh đẹp, lúc này cuối cùng mới ngẩng đầu. Cậu mở to mắt, dùng ánh mắt như nhìn vật đã chết lạnh ngắt nhìn Sở Xương Lê trước mặt.

Sở Xương Lê tựa hồ chưa nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên, giọng nói thế mà lại ẩn chứa vẻ hưng phấn vặn vẹo nào đó: “Lại nói tiếp, 5 năm trước, chúng ta từng gặp mặt. Có điều, lúc đó, đội trưởng Lâm bị thương nặng quá. Chỉ sợ ý thức không rõ ràng nên căn bản không nhớ ra tao”.

5 năm trước ——

Là năm Tín Túc cứu Lâm Tái Xuyên từ tay Bò cạp Sa mạc.

“Nếu mày biết tao là người Bò cạp Sa mạc vậy để tao ngả bài với mày. Hà Phương đúng là do một tay tao nuôi ra. Phùng Nham Ngũ cũng là người của chúng tao. Nhưng đội trưởng Lâm có muốn biết chuyện khác không?”

Sở Xương Lê nói ra từng chữ một: “Chẳng lẽ, mày không tò mò muốn biết “Chim Ngói” nằm vùng của bọn mày, bạn tốt của mày, Tống Đình Lan, đã chết thế nào à?”

Hết chương 62

Đến chương 63