Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đi Trong Sương Mù Chương 68: C68: Chính cậu đang tự giết mình

Chương 68: C68: Chính cậu đang tự giết mình

2:04 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 68: C68: Chính cậu đang tự giết mình tại dưa leo tr. 

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 68

Chính cậu đang tự giết mình

Tín Túc đi cùng Lâm Tái Xuyên ra bãi đỗ xe, lần nữa nhìn thấy chiếc xe Tống Đình Lan tặng anh khi còn sống, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ngổn ngang hiếm thấy.

Tín Túc cúi người, ngồi vào ghế phụ, hai tay kéo đai an toàn, thở dài một cái, nói: “Hình như hơi khó”.

Lâm Tái Xuyên khởi động ô tô, ngón trỏ hơi gõ nhẹ lên tay lái, “Cậu có ý tưởng gì?”

“Hiện tại, trước mặt cảnh sát chỉ có 2 con đường”, Tín Túc nói, “Hoặc là Sở Xương Lê chủ động nói thật, hoặc là xuất hiện manh mối có giá trị mới”.

Nhưng con đường thứ nhất rõ ràng đã đi không được. Tín Túc hơi buồn rầu day day giữa hai ch@n mày, nói, “Mặc đồng phục cảnh sát lên người lại có một số việc làm không tiện. Nếu không, Sở Xương Lê rơi vào tay tôi, tôi cũng bắt nhổ cả giun đũa trong bụng ra”.

Lời này gần như “dẫm lên ranh giới”. Lâm Tái Xuyên chỉ thản nhiên nhìn cậu một cái, không đánh giá gì.

Tín Túc nhìn ánh mắt của đối phương, không sợ mà cười cười, giọng đầy vô tội: “Dĩ nhiên, tôi là công bộc tuân thủ kỷ cương pháp luật của nhân dân, sẽ không làm chuyện trái pháp luật. Anh nói có đúng không, đội trưởng?”

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: “Để xem bước tiếp theo thế nào”.

Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc đi ăn cơm trưa trước, sau đó lại dẫn cậu đi mua bánh ngọt đóng gói mang về. Lúc rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, hai tay Tín Túc đã xách hai túi lớn.

Một mình Tín Túc có thể ăn bằng hai Lâm Tái Xuyên. Mỗi lần anh dẫn cậu đi ăn, cậu đều ăn như gió bão. Nhưng không biết vì sao, trên người cậu luôn không có thịt, nuôi thế nào cũng không béo, giống như thể chất thiếu dinh dưỡng Trời sinh. Kể cả khi vừa ăn no, vòng eo bị đai lưng bao quanh của cậu kia nhìn vẫn vô cùng gầy nhỏ.

Sau khi trở lại Cục Công an thành phố, Lâm Tái Xuyên bị kéo đi mở họp xuyên trưa, mãi đến khi gần tan tầm, anh mới trở lại văn phòng.

6 giờ tối, Hạ Tranh chào hỏi, nói: “Đội trưởng Lâm, lát nữa đến giờ tan làm tôi phải đi!”

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: “Có chuyện gì à?”

Hạ Tranh là người hâm mộ số một của Lâm Tái Xuyên. Mỗi lần tăng ca, cậu luôn là người tích cực nhất, rất hiếm khi tan làm đúng giờ, luôn là người rời khỏi văn phòng muộn nhất.

Hạ Tranh cười hì hì, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trong nhà giúp giới thiệu đối tượng xem mặt!”

Bởi vì thời gian làm việc của cảnh sát rất không ổn định, thường xuyên nửa đêm bị một cuộc gọi, gọi đi, 24 giờ luôn ở trạng thái chờ nên hẹn hò bị cắt ngang là chuyện hết sức bình thường, rất khó có quan hệ tình cảm ổn định.

Hơn nữa, lượng công việc của đội điều tra hình sự rất lớn. Cảnh sát cũng không có thời gian yêu đương, lại không thể “tiêu hóa nội bộ”. Vì thế, Cục Công an thành phố có đồng chí Hạ Tranh cầm đầu một nhóm cảnh sát lớn tuổi độc thân. Cao tuổi nhất có phó đội trưởng Trịnh 38 tuổi, trẻ nhất có Tín Túc… đều không may mắn thoát khỏi lời nguyền của Cục.

Nghe thấy Hạ Tranh sắp đi xem mắt, mọi người lập tức tinh thần tỉnh táo, sôi nổi. Trong văn phòng, một cảnh sát lên tiếng trêu chọc: “Hạ bé của chúng ta sắp thoát độc thân rồi! Thế mà định lén tìm đối tượng sau lưng chúng ta! Mau đá cậu ta ra khỏi nhóm độc thân quý tộc đi thôi!”

“Xem mắt thuận lợi nhé! Nhớ sớm dẫn chị dâu đến đây nhé!”

Hạ Tranh lỗ tai đỏ bừng, cười mắng, “Thôi thôi thôi, dẫn đến gặp mọi người còn lừa được ai nữa!”

Tín Túc cũng chạy đến xem náo nhiệt, đưa chìa khóa xe cho Hạ Tranh, đôi mắt cong cong, nói: “Góp một viên gạch cho sự nghiệp kết hôn của anh Hạ Tranh!”

Mặt Hạ Tranh lập tức lộ vẻ sợ hãi. Hôm nay Tín Túc đi chiếc Audi S8, giá hơn 3 triệu. Xước một cái, cậu không thể bồi thường nổi. Không dám lái xe ra cửa, Hạ Tranh vội xua tay, “Không, không cần!”

Tín Túc mỉm cười nói: “Dù sao tôi cũng độc thân. Để xe đi theo anh hưởng ké chút không khí vui vẻ”.

Hạ Tranh lại bắt đầu ngượng ngùng, “Chuyện này… tuổi còn chưa xem đâu…”

Dừng một chút, Hạ Tranh nhìn gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp, trẻ trung trước mặt, “Mà năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Đã đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn chưa?”

Tín Túc không nói gì, cúi đầu nhìn kỹ lại bản thân một lượt, một lúc lâu sau nói: “Tôi nhìn có vẻ ngây thơ trong sáng thế cơ à?”

Cảnh sát bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tín Túc, thế mà cậu cũng không có bạn gái à?”

Thoạt nhìn, Tín Túc khiến người khác nghĩ cậu là kiểu người lẳng lơ ăn chơi trác táng, thay bạn gái nhanh hơn thay áo. Dịu dàng, cởi mở, hiểu biết, tình thú, lại có vẻ ngoài xinh đẹp Trời sinh, lại là người của xã hội thượng lưu, không thiếu nhất hẳn chính là người yêu. Nhưng chỉ cần hơi hiểu Tín Túc một chút sẽ biết cậu là người gần như không gần nữ giới.

Tín Túc chớp chớp mắt: “Tôi chưa từng hẹn hò”.

Nghe được lời này, các cảnh sát nam khác lập tức thấy an ủi trong lòng: “Đến người có điều kiện như Tín Túc còn độc thân, nghĩ lại thì không còn thấy hận đời như trước nữa”.

“Nhưng các cậu không giống nhau. Tín Túc là vì điều kiện của bản thân quá ưu việt cho nên không tìm được đối tượng”. Chương Phỉ lời nói sắc bén, một câu trúng trọng tâm, “Điều kiện bên ngoài như Tín Túc, đàn bà con gái thấy cậu ta sẽ tự biết xấu hổ. Con gái chúng tôi đều không thích đối tượng xinh đẹp hơn mình vì sẽ thấy ghen tị. Người độc thân với người độc thân dù sao vẫn có chỗ khác nhau”.

Nghe Chương Phỉ phân tích nói có sách, mách có chứng, các cảnh sát đều bật cười ha ha.

Nhờ đồng chí Hạ Tranh mang đến tin vui, bầu không khí áp lực nặng nề ở văn phòng mấy hôm nay cuối cùng cũng nhẹ đi một ít.

Cuối cùng, Hạ Tranh cũng nơm nớp lo sợ lái xe Tín Túc đi xem mặt, nói đi làm sáng mai sẽ trả xe lại cho cậu.

Các cảnh sát khác cũng lục tục ra về. Lúc này, vụ án tiến vào thời kì đình trệ, muốn ở lại tăng ca cũng không có phương hướng điều tra.

Người Bò cạp Sa mạc nhiều năm hoạt động trong bóng đêm, đều là tay sành sỏi giàu kinh nghiệm, biết phải che giấu tung tích thế nào. Mặc dù cảnh sát dựa vào ghi chép đường đi của xe Sở Xương Lê, tìm được vị trí nhà người này nhưng trong nhà không phát hiện bất kì manh mối có ích nào. Lịch sử ghi chép, tin nhắn, cuộc gọi đều sạch sẽ đến không thể tưởng tượng.

Vụ án Ngô Xương Quảng xảy ra chưa đến 10 ngày, cảnh sát đã tìm được hung thủ giết hại Ngô Xương Quảng, hung phạm Phùng Nham Ngũ. Nhưng về tổ chức sau lưng Hà Phương, những người bị hại khác, thậm chí với Bò cạp Sa mạc, tất cả manh mối trước mặt cảnh sát đột nhiên đứt gãy. . Đọc‎ t𝗋𝓊𝓎ện‎ ch𝓊ẩn‎ không‎ q𝓊ảng‎ cáo‎ (‎ T𝗋ù𝓶T‎ 𝗋𝓊𝓎ện﹒Vn‎ )

Tín Túc không có xe, cậu cũng không vội về nhà mà chạy đến văn phòng Lâm Tái Xuyên sờ s0ạng, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, “Bọn họ xử lý chứng cứ quá sạch sẽ. Nếu thật sự cùng đường, chỉ đành giăng lưới thật rộng để bắt cá”.

Lâm Tái Xuyên ngồi trên ghế chỗ bàn làm việc, “Sở Xương Lê sa lưới hai ngày, những người đó nhiều khả năng đã nhận ra có chuyện không đúng. Nói không chừng đã bắt đầu rời đi”.

Xung đột với cảnh sát nhiều năm như vậy, Bò cạp Sa mạc am hiểu nhất chính là “thỏ khôn có ba hang”.

Tín Túc cảm thấy hơi đau đầu: “Anh còn biện pháp nào khác cạy ra miệng Sở Xương Lê à?”

Tín Túc thật ra có rất nhiều biện pháp. Nhưng cậu có thể đảm bảo, chân trước cậu vừa bắt Sở Xương Lê phun ra manh mối, chân sau đã bị Lâm Tái Xuyên tự tay dẫn vào phòng thẩm vấn. Cậu đã hứa với Lâm Tái Xuyên sẽ không “vượt quá giới hạn”.

Lâm Tái Xuyên xoay bút kí màu đen trên tay, lông mi đen nhánh hơi rũ xuống, thoạt nhìn không rõ cảm xúc trong mắt. Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng nói: “Không cần Sở Xương Lê nói gì. Hiện tại, người này chỉ cần có thể tồn tại là được”.

Tín Túc nao nao, sau đó bừng tỉnh, nhướn mày.

Sở Xương Lê đã sa lưới ba ngày, Bò cạp Sa mạc cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm ông ta. Không ai có thể đảm bảo miệng Sở Xương Lê tuyệt đối kín mít. Thời gian ông ta bị cảnh sát giam giữ càng dài, những người đó sẽ càng nghi ngờ. Có thể đứng vững trước áp lực thẩm vấn hay không? Có thể khai ra những thứ không nên khai hay không? Bò cạp Sa mạc nhiều khả năng sẽ ra tay.

Mà Lâm Tái Xuyên là một người ra quyết định khá am hiểu cách chuyển từ thế bị động thành chủ động.

Tín Túc nghe anh nói vậy, biết anh đã có tính toán. Vì vậy, cậu vươn hai tay duỗi người, “Tôi đi nói chuyện phiếm với Hà Phương một chút”.

Lâm Tái Xuyên nghe vậy hơi nhíu mày. Anh đã xem qua video giám sát Tín Túc thẩm vấn Hà Phương. Rõ ràng Hà Phương rất sợ Tín Túc. Hơn nữa, trạng thái tinh thần Hà Phương gần đây lúc tốt, lúc xấu. Để hai người ở chung với nhau, không nhất định sẽ yên bình.

Tín Túc mỉm cười vô hại, “Tôi biết cậu ấy là trẻ vị thành niên, sẽ không làm gì cậu ta”.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu hai giây, sau đó gật đầu: “Đi đi.”

Tín Túc được cấp trên cho phép, ngồi xổm xuống cạnh sô pha, lấy ra mấy túi đồ ăn vật, cho vào túi, ra khỏi văn phòng.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu rời đi, sau đó, khẽ thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, đưa tay lên xoa xoa giữa hai ch@n mày. Mỗi khi có liên quan đến Bò cạp Sa mạc, vụ án đều sẽ xử lý rất khó khăn. 5 năm trước đã như vậy. 5 năm sau vẫn như thế. Nhưng 5 năm trước, Lâm Tái Xuyên chỉ là phó đội trưởng đội điều tra hình sự, phía trên còn có lãnh đạo đầy kinh nghiệm một tay chống đỡ, không phải chịu trách nhiệm và áp lực nặng nề như hiện nay.

9 giờ tối, màn đêm buông xuống.

Tín Túc đúng thật chỉ giao lưu tình cảm tốt đẹp với Hà Phương. Cậu cầm di động, trước ánh mắt quan sát chăm chú đầy bất an, lo sợ của Hà Phương, chơi game 2 tiếng, từ đầu đến cuối, không hề nói gì.

Hà Phương cầm máy tính bảng xem phim hoạt hình, ngồi cứng đờ bên cạnh Tín Túc, không dám có bất kì cử động nhỏ nào, cũng không dám thở mạnh.

Lúc Tín Túc đến đây, cậu không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một chiếc áo giữ nhiệt màu đen bên trong sơ mi khiến làn da trắng nõn xinh đẹp vốn có được bóng đèn dây tóc trong phòng chiếu tan khí chất tối tăm mọi khi. Thoáng nhìn, cậu không khác gì một sinh viên còn chưa tốt nghiệp.

Mãi đến khi chuẩn bị rời đi, Tín Túc mới bất ngờ mở miệng, vào thẳng vấn đề: “Hôm nay, ở phòng thẩm vấn, Sở Xương Lê đã khai nhận một số việc. Ở tổ chức kia có rất nhiều đứa nhỏ giống cậu nhưng cuối cùng, số người có thể sống sót vô cùng có hạn, đúng không?”

Hà Phương im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ “Đúng” một tiếng rất nhỏ.

Tín Túc nói không rõ ý: “Vậy còn cậu?”

Cậu làm sao có thể sống sót trong quá trình “đào thải” tàn khốc như vậy?

Trước mặt Hà Phương lần lượt hiện lên những hình ảnh tối tăm. Người kia ở trong phòng, từng bước đến gần cậu, hai tay giơ một con dao lóe ánh sáng sắc lạnh. Giọng người này như thần chú, không ngừng xoay chuyển trong đầu cậu.

“Hà Phương…… Thật xin lỗi, tớ cũng không muốn vậy. Tớ không muốn cậu chết. Nhưng cậu không chết thì tớ sẽ chết. Tớ muốn sống sót. Tớ không muốn chết. Tớ muốn sống. Thật xin lỗi, đừng hận tớ….”

“Cứu, cứu mạng a a a a!! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

“Hà Phương, Hà Phương ——!”

“Tôi đã giết người. Tôi là tội phạm giết người”, Hà Phương nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Tôi không thể trở lại làm người bình thường.”

Tín Túc mỉm cười nói: “Cậu đương nhiên không phải người bình thường. Cậu vốn là dũng sĩ thiếu niên giết rồng”.

Giọng nói kia giống như lời ác ma thì thầm đầy mê hoặc trong bóng đêm, mang theo vẻ nguy hiểm thần bí và quỷ dị nào đó. Nhưng Hà Phương không biết vì sao, nghe câu này, lần đầu tiên cậu lại có đủ dũng khí nhìn thẳng Tín Túc.

“Kẻ địch quá mạnh cho nên dù rất căm hận nhưng cậu lại sợ bọn họ. Bản năng tránh hại, tìm lợi khiến cậu học được ngụy trang, nghe lời trong quá trình bị thuần hóa. Làm như vậy sẽ giúp cậu tránh được rất nhiều đau đớn và đòn roi. Nỗi sợ hãi những người đó ăn sâu bén rẽ trong đầu cậu. Cậu ở trong tình huống không có quyền lựa chọn, chỉ đành tổn thương người khác. Cậu chỉ hành động theo bản năng, không phải do cậu sai”.

Hà Phương ngẩn ra, nghĩ, “Không phải do mình sai… Không phải do mình sai sao?”

“Nhưng mà Hà Phương”, Giọng Tín Túc đột nhiên lạnh xuống, mang theo ý trách cứ rõ ràng, “Khi bọn họ không hề khống chế cậu, khi cậu có quyền lựa chọn hành vi của chính mình, vì sao cậu lại muốn tiếp tục làm con rối gỗ bị họ giật dây, nói gì nghe nấy? Vì sao cậu lại nghe lời những người đó, đi giết Ngô Xương Quảng?”

Hà Phương ngây ngẩn cả người, như thể đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến việc hóa ra cậu còn có thể “lựa chọn”.

Khi bị thả ra, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc mình có thể chạy trốn… Cậu không dám.

Vì sao cậu không dám phản kháng? Vì cậu quá sợ hãi.

“Phục tùng”, “Trung thành”. Những thứ này như vết hằn khó có thể xóa nhòa, khắc sâu vào xương cốt của cậu sau thời gian dài đào tạo và huấn luyện liên tục nhiều năm, nhiều tháng. Thậm chí, đến khả năng tự suy nghĩ cũng bị bóp ch ết.

Hà Phương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hoa văn rõ ràng trên con ngươi của người cảnh sát trẻ tuổi trước mắt. Đôi mắt vị cảnh sát này như có ma lực khiến cậu không thể rời mắt.

Vẻ mặt Tín Túc mang theo sự thương hại của người từ trên cao nhìn xuống. Cho nên, mặt cậu hơi có vẻ lạnh lùng. Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm Hà Phương, nhẹ giọng nói rõ từng câu, từng chữ: “Cậu nên thấy hối hận, nhưng không phải vì cậu đã giết người khác mà vì cậu đang giết chính mình”.

Hà Phương nhìn đối phương, trên con ngươi đen nhánh trong sáng của đối phương, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình nháy mắt bị bóp méo.

Khoảng 5 phút sau, cảm xúc của Hà Phương đột nhiên hoàn toàn sụp đổ. Cậu đưa hai tay ôm lấy mặt, khóc nức nở.

*

* *

Buổi tối, Tín Túc mới chỉ ăn chiếc bánh ngọt nhỏ Lâm Tái Xuyên mua cho, bụng lại đói, kêu vang ầm ĩ. Cậu vốn định ra cửa mua bữa khuya nhưng ra đến cửa mới nhớ ra cậu đưa xe cho Hạ Tranh đi gặp mặt.

Không biết Hạ Tranh xem mặt thế nào, có thể thuận lợi thoát cảnh độc thân trước cửa ải cuối năm hay không…

Tín Túc đứng cửa văn phòng, gọi điện thoại cho Lâm Tái Xuyên, “Đội trưởng Lâm, tôi muốn đi ăn Sukiyaki. Tôi có thể lái xe của anh không?”

Lâm Tái Xuyên: “Được. Chìa khóa ở văn phòng của tôi. Cậu đến lấy đi”.

Tín Túc nghe vậy quay người lên tầng, điện thoại trên tay cũng không ngắt, nói chuyện phiếm với Lâm Tái Xuyên, “Bên anh Hạ Tranh có tin tức gì chưa?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Còn chưa có. Chờ ngày mai cậu ấy đi làm, cậu có thể hỏi cậu ấy”.

Tín Túc như thể hơi tò mò, hỏi: “Vậy đội trưởng Lâm có tính toán trong phương diện này không?”

Lâm Tái Xuyên năm nay 33 tuổi. Là đội trưởng đội điều tra phá án hình sự của Cục Công an thành phố, đương nhiên anh là người vô cùng trẻ tuổi, tiền đồ tương lai vô cùng triển vọng. Nhưng là một người đàn ông độc thân, tuổi này lại có vẻ hơi lớn.

Lúc hỏi ra những lời này, Tín Túc vốn cho rằng đáp án của Lâm Tái Xuyên nhất định là “Không có”. Bởi anh thoạt nhìn chính là kiểu người không có h@m muốn gì, cảnh giới tinh thần khả năng đã đạt đến một độ cao nhất định. Toàn bộ thời gian và tinh lực, anh đều dành cho công tác phá án ở đội điều tra, hoàn toàn không để ý đến chuyện tình cảm trai gái. Tín Túc có thể trăm phần trăm khẳng định anh nhất định tuyệt đối chưa từng hẹn hò.

Nhưng đối với câu hỏi của Tín Túc, Lâm Tái Xuyên không trả lời ngay mà giống như hơi chần chờ một lúc, sau đó mới nói: “Đây không phải chuyện có thể quyết định chỉ bằng mong muốn của mình tôi”.

Tín Túc còn chưa kịp hiểu ra hàm ý trong những lời này đã đụng phải Lâm Tái Xuyên ở trước thang. Anh đưa chìa khóa cho cậu.

“Đi đi!”

Tín Túc nhận chìa khóa, cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, lái xe rời khỏi Cục Công an thành phố.

Nửa giờ sau…

Bất kể vụ án Hà Phương tiếp theo xử lý thế nào, chuyện có liên quan đến Bò cạp Sa mạc, không có việc nào là việc nhỏ. Lâm Tái Xuyên đang định đến văn phòng Cục trưởng Ngụy Bình Lương báo cáo tiến độ điều tra vụ án và kế hoạch điều tra tiếp theo, di động trong túi đột nhiên vang lên.

Là điện thoại Tín Túc gọi đến.

Lâm Tái Xuyên nhìn thời gian, hẳn lúc này Tín Túc đang ở trong nhà hàng.

Bầu trời tối nay vô cùng ảm đạm, tối tăm. Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảnh đen kìn kịt.

Trái tim Lâm Tái Xuyên không hiểu sao đột nhiên hẫng một nhịp. Anh nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”

Phía đầu dây bên kia, giọng Tín Túc trầm tĩnh đến lạ thường, “Đội trưởng Lâm”.

Rõ ràng cậu chỉ nói mấy chữ, Lâm Tái Xuyên đã nhạy bén nhận ra cảm giác căng thẳng đến cực hạn trong giọng nói của cậu, sắc mặt anh khẽ thay đổi, “Làm sao vậy?”

“Vèo ——”

Trong bóng đêm ở Tây Lâm, một chiếc xe màu đen lao nhanh như tia chớp trên đường cao tốc ven biển, gần như tạo ra ảo ảnh phía sau. Đằng sau, ba chiếc ô tô đã được độ lại bám sát theo đuôi.

Tín Túc lời ít ý nhiều nói: “Có một tin không tốt lắm. Xe của anh bị người theo dõi”.

Trích đoạn chương sau:

Lâm Tái Xuyên ngồi trong xe SUV khó tin quay đầu, trơ mắt nhìn Tín Túc rơi xuống biển.

Bùm ——!

Hết chương 68

Đến chương 69

Tái bút: Chương sau lại dài gấp mấy lần chương thường nên các bạn kiên nhẫn nhé 😘