Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đi Trong Sương Mù Chương 78: C78: Sườn mặt cay nghiệt lạnh lùng

Chương 78: C78: Sườn mặt cay nghiệt lạnh lùng

2:05 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 78: C78: Sườn mặt cay nghiệt lạnh lùng tại dưa leo tr. 

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 78

Sườn mặt cay nghiệt, lạnh lùng

Cảnh sát bao vây kho hàng rất nhanh, mau chóng thu hẹp khoảng cách, không để ai có cơ hội chạy thoát trong tầm quan sát của cảnh sát.

Lâm Tái Xuyên đẩy cửa xe, nhanh chóng xuống xe chỉ huy, tìm được Tín Túc theo chân mọi người đến.

Tín Túc khoanh tay, dựa vào xe cảnh sát, chân sau chống đất, nhìn anh đi từ phía xa lại. Không chờ Lâm Tái Xuyên nói, cậu đã khoe áo giáp bên trong, “Bên trong mặc áo lót chống đạn”.

Tín Túc nhận thức rất rõ về năng lực chiến đấu của bản thân, cảm giác nếu thật sự ra chiến trường, khả năng không sống quá ba giây, vì thế, cái gì có thể bảo vệ đều mặc một lượt.

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: “Đi thôi. Theo sau anh”.

Lâm Tái Xuyên dẫn theo một tiểu đội cảnh sát đi đầu, đột nhập kho hàng. Tiếng còi của cảnh sát đã ra uy từ trước, những người đó nhất định biết cảnh sát đã bao vây xung quanh. Nhưng kì lạ là, bên trong tầng một kho hàng không hề có người, yên tĩnh bất thường. Không khí tràn ngập một cảm giác tĩnh mịch quái lạ.

Lâm Tái Xuyên dùng tay ra hiệu, ý bảo mọi người duy trì cảnh giác, cẩn thận tiến về phía trước. Bước chân anh dẫm trên mặt đất gần như không phát ra bất kì tiếng động nào. Lâm Tái Xuyên đi từng bước đến trung tâm kho hàng, tiếng cảnh báo nguy hiểm trong đầu anh ngày càng vang…

Khác thường nhất định có trá. Những người đó nhất định mai phục tại tầng một hoặc chỗ nào đó ở tầng trên, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Kho hàng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Lâm Tái Xuyên lại tiến lên phía trước một bước.

“……”

Mũi chân chạm xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ. Trong nháy mắt đó, dây thần kinh trong đầu Lâm Tái Xuyên đột nhiên rung lên, anh bất ngờ nhào về phía Tín Túc. Hai người cùng nhau lăn vào góc.

“Mọi người cẩn thận!”

Ngay giây tiếp theo, đạn liên tiếp đuổi theo vạt áo hai người, rầm rầm đánh lên mặt đất. Tội phạm trốn sau tường hành lang đột ngột lao ra, kho hàng trống rỗng không bóng người bất ngờ nhô ra vô số họng súng đen ngòm!

Lâm Tái Xuyên một tay đỡ sau gáy Tín Túc, mặt lạnh băng, ngẩng đầu.

Có thể khống chế trẻ vị thành niên nhiều năm như vậy, anh đoán đây là một tổ chức có quy mô lớn. Nhưng anh không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy. Hoặc là, bọn họ đánh bừa lại tìm được một hang ổ lớn của Bò cạp Sa mạc.

Lâm Tái Xuyên hít sâu một hơi, giấu Tín Túc sau một chiếc thùng sắt màu lam cao 2 mét, vội trầm giọng nói rất nhanh: “Ở yên đây, đừng đi ra. Anh dọn sạch tầng một xong sẽ quay lại đón em”.

Nói xong, anh trở tay bắn bằng bằng hai phát, trúng hai người đàn ông gần đó, biến khu vực phía sau thùng sắt thành góc chết hoàn toàn trong tầm ngắm của đối phương.

Tín Túc gần như bị anh dùng hai tay bế ngang, giấu vào trong góc, còn chưa kịp nói gì với anh, Lâm Tái Xuyên đã nhanh chóng quay người trở lại chiến trường.

Các cảnh sát khác cũng vội tìm các công sự che chắn, rút súng phản kích. Kho hàng vốn lặng yên không tiếng động nháy mắt vang lên tiếng súng đạn kịch liệt đinh tai nhức óc.

Lực lượng cảnh sát hỗ trợ hành động dùng tấm chắn đạn lớn xông vào, bảo vệ các đồng sự bị bại lộ trực tiếp. Viên đạn bắn vào tấm chắn phát ra tiếng bang bang.

Chỉ có Giang Bùi Di một mình đi thẳng từ cửa chính, tay phải cầm súng máy hạng nặng 89L, dùng cánh tay và ngực tạo thành giá cố định, đơn giản, thô bạo, trực tiếp mạnh mẽ bắn loạt súng phân tách hai chiến tuyến. Băng đạn trong súng máy nhanh chóng xoay tròn, đạn điên cuồng trút xuống như thác nước.

Giang Bùi Di một mình mạnh mẽ ngang ngược áp chế một nửa hỏa lực ở tầng một, lại nâng họng súng hướng lên, quét ngang tầng hai, áp chế hoàn toàn tội phạm ở tầng hai, khiến chúng không dám thò đầu ra. Các cảnh sát tranh thủ cơ hội, đi lên cầu thang.

Lâm Phỉ Thạch, đồng đội kiêm người yêu, người đàn ông bí ẩn ngồi ở hàng ghế phía sau khi nãy, là chủ nhân của cái tên “Thời Phi Lân” khi đảo ngược lại, được người nhờ vả nên nhìn quanh khắp tầng một, phát hiện Tín Túc một mình lẻ loi dựa vào sau thùng sắt, lập tức cúi người chạy đến bên cạnh, giọng cực kỳ thân thiện, nói: “Hẳn cậu là Tín Túc nhỉ? Nghe đội trưởng Lâm nói cậu là đồng nghiệp vừa nhận công tác được ba tháng, chắc chưa từng trải qua trường hợp thế này. Không sao! Tôi có thể bảo vệ cậu! Tôi là đàn anh của cậu, hiện đang công tác ở khoa tình báo Sở Công an tỉnh Y!”

Tín Túc: “………”

Cậu không hiểu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không biết người này là ai.

Lâm Phỉ Thạch là người rất giỏi xã giao nhưng không được đối phương đáp lại cũng thấy tẻ nhạt, giới thiệu bản thân xong, Lâm Phỉ Thạch lại thò đầu ra, giơ súng lục lên, chính xác bắn trúng hai kẻ địch từ trên tầng 2 rơi xuống.

Đối phương dựa vào ưu thế ở trên cao, bắn xuống dưới. Hơn nữa, những người này quen thuộc địa hình kho hàng, trong tình huống cố gắng giảm thiểu thương vong, tốc độ áp sát của cảnh sát cũng không nhanh. Lâm Tái Xuyên lại là chỉ huy có phong cách tác chiến khá bảo thủ, dưới tiền đề đảm bảo hành động thuận lợi, anh sẽ cố gắng giảm thương vong đến mức tối đa.

Đạn của hai bên không ngừng giao nhau, chiến trường va chạm trực tiếp quyết liệt, còn có lính bắn tỉa trốn sau các vách tường.

Lâm Tái Xuyên như một bóng đen nhanh chóng từ sau vách tường vụt qua, một viên đạn bắn khỏi nòng súng, trúng mũi người đàn ông ở cách xa 10 mét. Người này lập tức hét lên một tiếng, dùng tay che lại máu mũi, vẻ mặt đau khổ, ngồi xổm trên mặt đất, bị Lâm Tái Xuyên dùng một tay ấn xuống, xích lại.

Mình anh cùng làn đạn của đồng sự bao vây bên ngoài tầng một đã quét sạch toàn bộ nhóm tội phạm ở tầng một, sau đó, tiếp tục quyết đoán chỉ huy các cảnh sát đi lên khu vực cầu thang.

Kho hàng này có tổng cộng bốn tầng và một tum. Lâm Tái Xuyên không thể xác định đối phương bố trí bao nhiêu người. Trong đầu nhanh chóng tính toán bố trí lực lượng cảnh sát. Trong tình hình tầng một và tầng hai bị tấn công, đối phương rất có thể lùi lên tầng ba.

Vài giây sau, anh trầm giọng nói ở tai nghe: “Tình hình tầng hai thế nào?”

Giây tiếp theo, anh lập tức nghe thấy giọng một cảnh sát kích động reo lên: “Người mang súng máy kia ngầu quá! Rầm rập đi lên, đầu chưa kịp thò ra đã bắn 12 người trên tầng hai”.

Lâm Tái Xuyên: “………”

Bản lĩnh Giang Bùi Di khá lợi hại. Trước kia, nằm vùng ở tổ chức buôn lậu m@ túy quốc tế 10 năm, đã quen với các trường hợp đụng độ một sống một chết, vô cùng am hiểu xử lý trong tình huống hỗn loạn thế này.

Lâm Tái Xuyên nói: “Hạ Tranh dẫn theo ba tiểu đội theo cầu thang bên phải lên tầng ba. Cửa thang tầng ba xác định an toàn. Lúc lên chú ý hành lang tầng hai, khả năng có mai phục”.

“Rõ!”

“Tay súng bắn tỉa bên ngoài đang nhằm thẳng vào cửa sổ tầng ba. Đối phương nhiều khả năng sẽ nhảy qua cửa sổ quy mô lớn. Một khi phát hiện tung tích bọn họ, lập tức thông báo”.

“Rõ!”

Lâm Tái Xuyên đi lên cầu thang, nhanh chóng bố trí thế trận, một tay ấn tai nghe. Trong nháy mắt, một điểm đỏ khó phát hiện chợt lóe qua sau gáy anh.

Con ngươi Tín Túc co rụt lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nào đó sau lưng Lâm Tái Xuyên, ở một góc nghiêng phía xa nhất, nhô ra một giá súng màu đen. Tay súng bắn tỉa ở tầng bốn lặng lẽ vào chỗ…

Tín Túc không hề suy nghĩ, đưa tay rút súng lục trên eo Lâm Phỉ Thạch, hai tay giơ lên, nhắm chuẩn.

Lâm Phỉ Thạch “Hả?” một tiếng, nghi ngờ duỗi tay sờ lên eo, phát hiện khẩu súng lục còn lại của mình không thấy đâu. Sau đó, anh nhìn thấy đàn em trẻ tuổi “vừa đi làm không lâu, cần nhờ anh bảo vệ, chăm sóc” vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí lạnh nhạt, nhìn chằm chằm kẻ địch nào đó, giây tiếp theo, không hề do dự bóp cò súng. Viên đạn bay vụt ra. “Đoàng” một tiếng, tay súng bắn tỉa trên tầng bốn hét lên rồi ngã gục.

Lâm Phỉ Thạch: “………”

Anh ngồi phịch xuống đất, nghiêm túc tự hỏi hai giây rồi nói, “Hay là, cậu bảo vệ tôi đi?”

Lâm Tái Xuyên phân biệt phương hướng tiếng súng vang lên, quay đầu, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tín Túc. Tín Túc chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó, cúi đầu xoa xoa kẽ ngón tay bị súng giật tê dại.

Tai Lâm Tái Xuyên gần như cùng lúc nghe được tiếng báo cáo trên kênh thông tin, “Báo cáo đội trưởng Lâm, tầng bốn phát hiện tay bắn tia… Á, tay súng bắn tỉa đã gục”.

Hai phần tử yếu đuối, năng lực tác chiến trực diện gần như bằng không kia không biết chạy ra khỏi phía sau thùng sắt lớn từ lúc nào. Có điều tình hình lúc này, chỉ cần Tín Túc không chạy thẳng đến trước họng súng đối phương, tầng một cơ bản không còn bất kì uy hiếp nào.

Lâm Tái Xuyên không dặn dò gì, chỉ đứng trên cao nhìn thoáng qua cậu một cái, dùng tay ra hiệu với Tín Túc, bảo cậu ngốc tại tầng một, đừng cử động, sau đó, lập tức đi lên tầng 3.

Lực lượng và trang bị của cảnh sát đều vượt trội so với các phần tử tội phạm dùng súng ống đã lỗi thời. Họ tiêu phí rất nhiều thời gian dọn sạch bốn tầng nhà kho nhưng không mất quá nhiều sức lực. Nhóm tội phạm nhảy cửa sổ chạy trốn bị lực lượng cảnh sát bố trí bên ngoài bắt tại trận.

Lâm Tái Xuyên đã lên đến tầng bốn cao nhất, lục soát từng cánh cửa, tiến hành rà soát toàn bộ kho hàng lần cuối.

Cách đó không xa, có một loạt tiếng động rất nhỏ. Từ chỗ rẽ, một bóng người thò ra. Lâm Tái Xuyên giơ súng lên theo phản xạ có điều kiện, nhưng lúc chuẩn bị bóp cò súng, hai mắt anh hơi mở to, ngón tay khẽ run lên, không ấn xuống. Trong góc cầu thang là một đứa nhỏ gầy yếu. Có thể, đứa nhỏ cũng giống Hà Phương, căn bản còn chưa thành niên. Những đứa trẻ bằng tuổi này có thể còn chưa cầm được khẩu súng lục nặng trịch.

Lâm Tái Xuyên đối diện với đôi mắt đen nhánh, trống rỗng của đứa bé, theo bản năng, hơi chần chừ. Mà đứa bé kia hai tay nâng súng lục lên, họng súng nhằm vào Lâm Tái Xuyên, giây tiếp theo, mặt vô cảm, bóp cò súng.

Đoàng!

Gần như bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy, Lâm Tái Xuyên ngồi sụp xuống, trượt một tay chống đất. Viên đạn bay vụt qua, cách đầu anh một centimét. Đồng thời, tay trái anh bóp cò súng, viên đạn bay ra, trúng cánh tay gầy gò của đứa nhỏ. Súng lục trên tay đứa nhỏ rơi thẳng xuống đất. Lâm Tái Xuyên bước lên trước hai bước, ấn đứa nhỏ trên mặt đất, tóm lấy một cánh tay đối phương, “Hạ Tranh, lên tầng bốn. Tôi tìm được một đứa nhỏ”.

Hạ Tranh vọt lên rất nhanh, tiếp nhận đứa nhỏ từ tay Lâm Tái Xuyên, hơi do dự, hỏi: “Đội trưởng Lâm, cần mang còng tay không?”

Cổ tay đứa nhỏ bé xíu, có đeo còng tay cũng tự do tháo ra tháo vào, đeo cũng không có tác dụng gì.

“Cứ thế dẫn đi đi”, Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên lại nói, “Mấy đứa nhỏ khác nhất định cũng ở đây”.

Hạ Tranh vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chúng tôi đã lục soát tất cả các phòng từ tầng hai đến tầng bốn một lượt, không phát hiện đứa nhỏ nào”.

Lâm Tái Xuyên im lặng suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhìn về mấy cánh cửa cuối cùng còn chưa lục soát. Những người gây tội tập trung ở kho hàng này. Vậy những người bị hại sẽ ở nơi nào?

Lúc này, trên kênh thông tin liên tục truyền đến giọng Lâm Phỉ Thạch: “Này này? Đội trưởng Lâm có nghe thấy không? Tôi và bạn nhỏ của các cậu ở tầng một tìm thấy một tầng hầm. Cử người đến đây giúp chúng tôi với. Chúng tôi rất cần giúp đỡ!”

Hết chương 78

Đến chương 79