Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Bách Hợp Dị Tủng Chương 10: 10: Tiếng Nói Của Chân Tay Bị Chặt 3

Chương 10: 10: Tiếng Nói Của Chân Tay Bị Chặt 3

11:49 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10: 10: Tiếng Nói Của Chân Tay Bị Chặt 3 tại dưa leo tr. 

Ngô Bình vừa khóc vừa lấy khăn giấy lau, nói: “Băng Hương, đứa nhỏ này chính là tùy hứng như vậy, dù có nói thì nó cũng……”Nói tới đây, Ngô Bình không nhịn được khóc nhiều hơn.Vũ Tân Nhu an ủi bà, nói: “Bác đừng khóc, chúng tôi hiểu tâm trạng của bác, nhất định sẽ tìm thấy hung thủ.”Ngô Bình khóc, quỳ xuống sàn nói: “Đồng chí cảnh sát, cầu xin mọi người nhất định phải bắt được hung thủ.”Hoàng Tử Vi đỡ bà dậy, nói: “Bác Ngô, chúng tôi có thể xem qua phòng của Băng Hương không?”Ngô Bình gật đầu, bốn người đi vào phòng của Trình Băng Hương.Phòng Trình Băng Hương không lớn, trên tường có poster của Idol, trên bàn có đồng hồ báo thức và rất nhiều sách.Tường được sơn màu hồng phấn, ngay cả giường cũng màu hồng.Trình Băng Hương đang trong độ tuổi nở rộ như hoa, nhưng giờ không còn nhìn thấy cô được nữa rồi.Dạ Phàm Linh mở tủ nhìn vào, bên trong có vài bộ phim nổi tiếng.Trên bàn có sách, Dạ Phàm Linh lấy vài cuốn lật xem.Nhưng có một quyển vở, bên trên có viết một dãy số.Trong quá trình điều tra thông tin về Trình Băng Hương, không hề có dãy số này.Dạ Phàm Linh viết lại dãy số.Hoàng Tử Vi kiểm tra giường của cô, phía dưới gối có một tấm hình.Nàng ra hiệu và nói: “Mọi người xem.”Trong hình là Trình Băng Hương chụp chung với một chàng trai, động tác ôm ấp rất thân thiết.Địa điểm chụp tiệm trà sữa đối diện với cổng trường đại học Triều Dương.Vũ Tân Nhu hỏi: “Trình Băng Hương có bạn trai?”Hoàng Tử Vi nói: “Hỏi thử mẹ cô ấy, xem bà có biết không.”Ngô Bình nhìn thấy tấm hình, tâm trạng liền kích động nói: “Là nó, nhất định là nó! Nó thường đến nhà rủ Băng Hương đi chơi, Băng Hương nhìn như rất mê nó.”Qua lời nói của Ngô Bình, tổ trọng án bắt đầu nghi ngờ bạn trai của Trình Băng Hương.Tô Thành Long, 20 tuổi.Gia đình điều hành một công ty thiết kế quảng cáo.Là bạn cùng lớp với Trình Băng Hương.Tổ trọng án gấp rút trở lại thành phố Triều Dương, tiến hành điều tra Tô Thành Long.Tô Thành Long bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng.

Anh cảm thấy kì lạ, vừa bước vào cửa đã thấy hai vị cảnh sát.Hai vị cảnh sát này chính là Hoàng Tử Vi với Dạ Phàm Linh.Tô Thành Long hỏi: “Hiệu trưởng tìm em?”Hiệu trưởng nói: “Hai đồng chí cảnh sát này muốn tìm em hỏi vài chuyện, Tô Thành Long em nên thành thật trả lời.”Tô Thành Long ngồi xuống, Hoàng Tử Vi nói với hiệu trưởng cái gì đó, hiệu trưởng liền gật đầu đi ra ngoài.Dạ Phàm Linh lấy bút ký ra chuẩn bị ghi lại, Hoàng Tử Vi bắt đầu hỏi Tô Thành Long.Hoàng Tử Vi nói: “Cậu có quen Trình Băng Hương không?”Tô Thành Long gật đầu: “Quen, em ấy là bạn gái em.”Hoàng Tử Vi: “Thế cậu có biết cô ấy xảy ra chuyện rồi không?”Tô Thành Long lắc đầu: “Không, em ấy gọi cho em bảo mấy ngày này đừng tìm em ấy, nên em cũng không biết em ấy đang làm gì.”Hoàng Tử Vi: “Vậy đi, cậu về lớp đi.”Tô Thành Long đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, điều làm hai người nghi ngờ, khi nói tới việc bạn gái xảy ra chuyện, Tô Thành Long lại quá bình tĩnh.Người bình thường nghe tới người yêu xảy ra chuyện, gấp còn không kịp.Tại sao Tô Thành Long lại bình tĩnh như thế?Hai người trong trường đại học tìm được bạn thân của Trình Băng Hương, Tưởng Thanh Thanh.Tưởng Thanh Thanh là bạn tốt nhất của Trình Băng Hương trong trường này, hai người họ không giấu nhau điều gì cả.Trình Băng Hương nói rất nhiều bí mật cho Tưởng Thanh Thanh.Tưởng Thanh Thanh đang đi dạo dưới những cây hoa anh đào, khi được nhắc về Trình Băng Hương, Tưởng Thanh Thanh thở dài.Cô ngồi cùng bàn với Trình Băng Hương, khi mới vào học Trình Băng Hương rất đơn thuần, nhưng sau đó thì…….Tưởng Thanh Thanh phát hiện khi lên lớp Trình Băng Hương toàn ngủ gật trong giờ học, hơn nữa trên người cô luôn có mùi thơm…..Mùi thơm đó cô không thể diễn tả được, nhưng có cảm giác rất gắt mũi.Thời gian Tưởng Thanh Thanh nhìn thấy Trình Băng Hương càng ngày càng ít, Trình Băng Hương còn thường xuyên trốn học để đi chơi.Có một lần, cô nhìn thấy Trình Băng Hương bước ra từ một cái xe BMW, hơn nữa khi chuẩn bị vào cổng trường, có một người đàn ông xuống xe ôm Trình Băng Hương một lúc.Người đàn ông đó nhìn chắc cũng hơn 40 rồi, Trình Băng Hương lúc đó lại là bạn gái của Tô Thành Long.Trình Băng Hương quen biết Tô Thành Long vào mùa hoa anh đào tại trường đại học Triều Dương.Lần đầu tiên nhìn thấy, Tô Thành Long đã yêu Trình Băng Hương.

Trình Băng Hương quá đơn thuần, dưới sự tấn công đầy cố chấp của Tô Thành Long, Trình Băng Hương đã đồng ý hẹn hò với anh.

Sau khi hẹn hò, Trình Băng Hương phát hiện Tô Thành Long quen thêm người khác.Mà đó không ai xa lạ, chính là hoa khôi của trường.Hoa khôi của trường xinh đẹp, con nhà giàu, lại dịu dàng ân cần.Gia đình Trình Băng Hương không giàu, nên vẻ ngoài rất bình thường.Buổi chiều ngày nào đó, Trình Băng Hương cãi nhau với hoa khôi trường, còn đánh nhau.Hoa khôi trường nắm tay Tô Thành Long đi nghênh ngang ở vườn trường, nhưng lại vô tình đụng phải Trình Băng Hương.Trình Băng Hương bước tới, tặng cho hoa khôi trường một cái tát, mắng: “Đồ hồ ly tinh, dụ dỗ bạn trai người khác.”Hoa khôi trường che mặt bị đánh sưng đỏ, vừa khóc sướt mướt vừa kéo cánh tay Tô Thành Long nói: “Thành Long, anh nói đi.

Anh nói xem ai mới là người thứ 3.

Trình Băng Hương sao cô không nhìn lại phẩm hạnh của mình đi, còn dám nói tôi cướp bạn trai cô.

Tôi khinh!”Tô Thành Long lúc này ở giữa, không biết làm gì.Trình Băng Hương càng nghĩ càng giận, sau đó hai người đánh nhau.

Hai người phụ nữ đánh nhau kiểu gì, chính là dùng tay nắm tóc, lấy móng tay cào nát mặt.Hai người đánh tới đầu tóc rối bù, mặt đầy vết thương.Tô Thành Long không nhìn nổi, kéo hai người ra nói: “Hai người dừng ngay.”Trình Băng Hương liền nói: “Tô Thành Long, anh vì cô ta mà…!”Cô nói xong giận đùng đùng bỏ đi, hoa khôi trường vẫn không buông tha Tô Thành Long.Hoa khôi trường không chỉ bày trò lẳng lơ dụ dỗ Tô Thành Long, mà còn thường xuyên ôm chặt tay Tô Thành Long trước mặt Trình Băng Hương để cười nhạo.Trình Băng Hương bị hoa khôi trường bắt nạt, trốn vào góc mà khóc.Cô cảm thấy bởi vì cô quá đơn thuần và yếu đuối, Trình Băng Hương muốn trả thù hoa khôi trường.Trình Băng Hương thường gọi cho hoa khôi trường vào lúc nửa đêm, làm hoa khôi không ngủ yên.Hoa khôi trường dưới sự hành hạ của Trình Băng Hương, cuối cùng chịu rút lui.

Hoa khôi trường chia tay Tô Thành Long, Trình Băng Hương cho rằng Tô Thành Long sẽ chỉ yêu mỗi mình.Nhưng cô sai rồi, Tô Thành Long sẽ không vì một ngọn cỏ mà bỏ cả khu rừng.Yêu đương chỉ là ngoài mặt, bên trong sớm đã tan vỡ.Tưởng Thanh Thanh nói tới đây, cô không nói nữa.Dạ Phàm Linh nghi chép xong, hỏi: “Sau đó thì sao? Trình Băng Hương còn làm gì nữa không?”Tưởng Thanh Thanh thở dài nói: “Sau đó Trình Băng Hương hoàn toàn thay đổi, thay đổi đến mức không còn nhận ra đó là Trình Băng Hương….”Trình Băng Hương bắt đầu uống rượu, ngày nào cũng uống.

Cô còn đi làm thêm ở một hộp đêm.Phục vụ mấy ông già, còn giả vờ thích họ, chơi bài uống rượu.Cô cũng không muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng cô lại chọn cách này để làm tê liệt bản thân.Hộp đêm đã bắt đầu hủy hoại cô bé Trình Băng Hương.Tưởng Thanh Thanh nói: “Băng Hương cứ như vậy mà sa vào buông lơi bản thân, mỗi lần em nhìn thấy cậu ấy về trường đều với đôi mắt thâm quầng và nồng nặc mùi rượu.

Em từng khuyên cậu ấy đừng tới hộp đêm nữa, nhưng cậu ấy không nghe.”Dạ Phàm Linh đóng bút ký lại nói: “Cám ơn em đã cung cấp thông tin.”Tưởng Thanh Thanh lắc đầu nói: “Dù sao Băng Hương cũng là bạn học của em, không ngờ, cậu ấy…….”Sáng hôm sau, hoa khôi trường chết thảm trong phòng 504 ký túc xá.Các cô gái trong phòng 504 đều nói, Trình Băng Hương biến thành quỷ về đòi mạng hoa khôi trường.Họ hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, báo cảnh sát.Tổ trọng án nhận được tin về cái chết của hoa khôi trường, lập tức chạy tới đại học Triều Dương.Thông tin về hoa khôi trường.Họ tên: Hàn Tuyết.Tuổi: 20Nơi sinh: thành phố Triều Dương.Bước vào phòng 504, đã nghe thấy mùi máu tanh truyền ra từ phòng tắm.Hàn Tuyết lơ lửng cả người trong phòng tắm.Cơ thể bị bởi một sợi dây thừng.Cổ bị dây thừng siết chặt.Đôi mắt đóng chặt, trước khi chết không có dấu hiệu vùng vẫy.Bốn người hạ cơ thể Hàn Tuyết xuống, Vạn Hiểu Sương đeo găng tay bắt đầu quan sát thi thể.Thoạt nhìn sẽ nghĩ Hàn Tuyết tự siết cổ, nhưng kiểm tra lại, thì suy nghĩ này bị loại bỏ.

Vạn Hiểu Sương nói: “Thời gian tử vong đại khái trong khoảng từ 6h30 tới 7 giờ tối.

Người chết không phải tự sát, mọi người có thể nhìn thấy trên cổ xuất hiện hai vết rạch.”Hung thủ trước tiên cắt cổ Hàn Tuyết, sau đó lấy dây thừng treo Hàn Tuyền trong phòng tắm.Cố ý tạo hiện trường giả để đánh lừa cảnh sát, để không bị nghi ngờ.Dạ Phàm Linh tìm thấy một tàn thuốc trên bệ cửa sổ.Nàng cẩn thận bỏ tàn thuốc vào túi nhựa.Vụ việc hoa khôi trường đại học Triều Dương chết thảm, khiến sinh viên sợ hãi, không ai dám vào phòng 504 nữa.

Các sinh viên cùng phòng 504 cũng bỏ đi, thậm chí có người còn không dám ở lại trường, chạy hết ra ngoài thuê phòng.Tô Thành Long hớt hải chạy tìm cảnh sát, anh sợ mình cũng sẽ bị giết, cần cảnh sát bảo vệ.Anh nói tối hôm qua còn đi ăn với hoa khôi trường.Thì ra Tô Thành Long vẫn lén lút hẹn hò với hoa khôi trường, không hề chia tay.Trưa hôm đó Tô Thành Long hẹn hoa khôi trường đi ăn, Hàn Tuyết tươi cười hớn hở nói: “Nghe nói bạn gái của anh bị người ta giết chết, đúng là đáng chết.

Còn dám giành giật anh với em, đúng là không biết lượng sức mình.”Tô Thành Long nói: “Người đã chết rồi, em còn nói mấy chuyện đó làm gì?”Hàn Tuyết nói: “Sao, anh đau lòng à?”Tô Thành Long: “Đau đít ấy.”Anh đã sớm muốn chia tay Trình Băng Hương, nhưng cô cứ quấn lấy anh không tha, cứ như kẹo cao su vậy.Trình Băng Hương làm sao bằng Hàn Tuyết được, người ta lúc nào cũng hào phóng trả tiền.Tô Thành Long cùng Hàn Tuyết ăn xong thì ai về nhà nấy, nhưng anh không ngờ chỉ qua một tối mà Hàn Tuyết đã xảy ra chuyện.Tô Thành Long sợ sệt đi tới tổ trọng án ăn vạ.Dạ Phàm Linh nói: “Tô Thành Long, cậu đừng có sợ đến vậy chứ.

Mau về nhà đi.”Tô Thành Long khóc thét xin Dạ Phàm Linh: “Đừng, đừng bắt em về.

Em không muốn bị giết như Hàn Tuyết.

Cảnh sát, các chị là cảnh sát có nghĩa vụ bảo vệ người dân mà.”.