Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Điệu Sáo Mê Hồn Chương 87: Công cuộc xây dựng nhà mồ bí mật

Chương 87: Công cuộc xây dựng nhà mồ bí mật

3:01 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 87: Công cuộc xây dựng nhà mồ bí mật tại dua leo tr 

Đường Toàn nói đến đây lại ho rũ đi, thổ huyết rất nhiều.

Thượng Quan Kỳ ngầm vận chân khí đặt bàn tay vào huyệt mạch môn trên lưng Đường Toàn rồi gọi :

– Đại ca ơi! Tiểu đệ giúp sức cho đại ca đây. Còn gì nữa, xin nói mau đi!

Đường Toàn thấy một luồng nhiệt khí từ phía sau lưng chuyền vào người.

Nguyên khí sắp bị đứt đoạn lại được kích thích nổi lên. Ông nói :

– Tin tại hạ chết rồi đừng đồn đại ra ngoài.

Âu Dương Thống sa nước mắt nói :

– Những lời di chúc của tiên sinh, bản tòa sẽ nhất nhất theo đúng đường lối mà làm. Xin tiên sinh yên tâm.

Đường Toàn đột nhiên ôm lấy tay Thượng Quan Kỳ nói :

– Hiền đệ ơi! Từ đây trở đi, trong vòng ba mươi năm hiền đệ có liên quan mật thiết đến tình hình võ lâm… Hiền đệ phải nhớ thương lấy lê dân, đừng để họ phải vạ lây về chiến sự kéo dài.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Xin đại ca yên tâm. Tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ.

Đường Toàn nói :

– Thế thì hay lắm! Hiền đệ vực ta lên giường đi.

Thượng Quan Kỳ theo lời, vực Đường Toàn đi đến giường thì người ông nặng trĩu người ngay như cây gỗ hai mắt hết tinh thân cứng đờ ra.

Chàng bất giác thở dài nói :

– Đại ca ơi! Tiểu đệ ẵm đại ca đặt lên giường đây!

Đường Toàn hai mắt nhắm lại đầu rũ ra không trả lời Thượng Quan Kỳ nữa.

Thượng Quan Kỳ đặt tay lên mũi thì Đường Toàn đã tắt thở. Chàng biết là Đường Toàn chết rỗi, đứng thộn mặt ra như người mất hồn.

Âu Dương Thống vội chạy lại hỏi :

– Thượng Quan huynh tiên sinh đã…

Rồi ông nghẹn ngào, khí huyết xông lên cổ, không nói được nữa.

Một vị hùng chúa đứng trước sự đau thương thái quá không kìm chế nổi mình, miệng ộc máu tươi ra.

Thượng Quan Kỳ cố trấn tĩnh cho khỏi thần trí hôn mê, đặt thi thể Đường Toàn xuống giường cho ngay ngắn, rồi vực Âu Dương Thống dậy nói :

– Bang chủ hãy bảo trọng thân thể.

Âu Dương Thống buồn rầu, nghẹn ngào hỏi :

– Tại hạ có sao đâu? Tiên sinh mất rồi ư?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tiên sinh tắt hơi rồi, không còn tài nào cứu được nữa.

Âu Dương Thống cặp mắt lờ đờ, vẻ mặt thẫn thờ, miệng lẩm bẩm :

– Thôi thế là ta mất một người tri kỷ, thế gian mất một bậc kỳ tài. Trời hỡi trời! Trời diệt Cùng Gia bang hay sao?

Người ông lảo đảo rồi lại ngã quay ra.

Thượng Quan Kỳ nâng Âu Dương Thống ngồi dậy, ôm chặt lấy ông rồi nói :

– Bang chủ hãy thận trọng mình vàng.

Nên biết rằng Âu Dương Thống vừa bị thảm bại đến đây. Cơ nghiệp Cùng Gia bang truyền đã mấy đời đến tay ông. Bản bang đang lúc cực thịnh thì gặp một phen điên đảo, ông tường rằng đến đây sẽ được Đường Toàn bày mưu chước để phục hưng cơ nghiệp. Ngờ đâu vừa nói một lúc Đường Toàn đã tạ thế. Bao nhiêu hy vọng biến thành ảo mộng trách nào ông chẳng đau thương đến ngất đi.

Thượng Quan Kỳ đưa tay điểm vào huyệt huyền cơ Âu Dương Thống cho tỉnh lại rồi nói :

– Xin Bang chủ dẹp bớt bi thương, thuận theo cơ trời. Bang chủ nên nhớ mình đang lãnh đạo muôn ngàn đệ tử Cùng Gia bang.

Âu Dương Thống thở dài nói :

– Thật làm phiền lòng Thượng Quan huynh. Tại hạ không sao đâu, ngồi nghỉ một lúc là phục hồi ngay. Phiền Thượng Quan huynh trước hết hãy thu xếp di vật của tiên sinh cho gọn lại, có nhiều giấy tờ không thể để người ngoài ngó thấy.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Bang chủ nghỉ ngơi đi! Để mặc tại hạ thu xếp.

Âu Dương Thống tinh thần mệt mỏi, nằm xuống nhắm mắt, vận khí điếu hòa hơi thở.

Thượng Quan Kỳ nhìn thi thể Đường Toàn, thở dài sườn sượt, phục xuống đất lạy mấy lạy rồi lấy tấm chăn đơn đắp lên thi thể. Chàng rất kính trọng con người bụng chứa đầy kinh luân. Đồng thời đối với gian phòng tiên sinh dã ở nửa tháng nay, chàng cũng cảm thấy thiêng liêng kỳ dị.

Thượng Quan Kỳ từ từ đóng cửa lại, đến bên án đồ thu xếp những di vật của Đường Toàn.

Chàng nhìn kỹ mấy bức đồ án với nhau. Khi xem đến hai bản sau cùng lại càng chú ý.

Nguyên về đồ án này nơi về cách kiến trúc ngôi nhà mồ, cách bố trí cực kỳ ảo diệu. Tuy Thượng Quan Kỳ không học về kiến trúc, song Đường Toàn đã ghi chú rất kỹ lưỡng, chàng lại là người rất thông minh nên xem hiểu ngáy.

Thượng Quan Kỳ mải miết xem đồ án không biết bao nhiêu lâu, bỗng nghe tiếng Âu Dương Thống nói :

– Thượng Quan huynh! Chúng ta hãy ăn uống một chút đã chăng?

Chàng trông lên án thấy nến thắp sáng trưng thì ra trời đã tối từ lúc nào mà chàng cũng chẳng biết ai đã thắp nến. Chàng thu xếp những đồ án lại thành một tập rất cẩn thận rồi đứng dậy nói :

– Tại hạ làm nhọc lòng Bang chủ phải chờ đợi!

Âu Dương Thống trong mình sẵn nội công thâm hậu, sau khi điều dưỡng một lúc, tinh thần đã tỉnh táo, sắc mặt đã hồng hào. Ông chắp tay hỏi :

– Thượng Quan huynh đã coi di vật của Đường tiên sinh chưa?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tại hạ đã xem được quá nửa.

Âu Dương Thống hỏi :

– Bao giờ sẽ khởi công làm nhà mồ Đường tiên sinh?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Việc này càng sớm câng hay.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện ra tới nhà khách. Trên bàn đã bày sẵn cơm rượu.

Bốn ả thị tỳ Lan, Liên, Cúc, Mai đứng bên chầu chực.

Tả Hữu nhị đồng cũng sánh vai đứng đó. Hai gã vừa thấy Âu Dương Thống cùng Thượng Quan Kỳ bước vào, vội vàng nghiêng mình thi lễ.

Âu Dương Thống vẫy tay nói :

– Hai vị bất tất phải đa lễ.

Rồi chắp tay mời Thượng Quan Kỳ ngồi vào.

Bốn ả thị tỳ cầm bầu rót rượu, Âu Dương Thống mời Thượng Quan Kỳ uống luôn ba chén, rồi nói :

– Bản tòa đã truyền dụ phái người đi kiếm công nhân, trong vòng bảy ngày họ sẽ đến đủ, khi ấy phiền Thượng Quan huynh lưu lại đây để đặt công việc cho thợ.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Vừa rồi tại hạ dã xem qua những đi chúc của đại ca thì quả nhiên người là một bậc tài hoa tuyệt thế, bụng dạ quảng đại vô cùng, chẳng chỗ nào là không biết đến.

Ngừng một lát, chàng lại nói tiếp :

– Lúc sinh tiền, đại ca hoài bão nhân từ, nhưng sau khi chết rồi, người di chúc lại vô số cảnh sát phạt ghê hồn…

Âu Dương Thống nói :

– Hời ôi! Nếu tiên sinh sớm hạ độc thủ Cổn Long Vương đi thì còn đâu nữa mà hoành hành như ngày nay.

Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Bầu không khí tịch mịch bao phủ khá lâu, sau Âu Dương Thống mới chậm rãi lên tiếng :

– Mọi việc khác sau khi Đường tiên sinh mất đi, tại hạ sẽ phái người trông nom đầy đủ, Thượng Quan huynh bất tất phải phân tâm. Bản tòa còn ở lại đây một đêm nay, sáng mai sẽ đi sớm. Thượng Quan huynh có cần chi cứ kể ra, bản tòa sẽ hết sức trù biện.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Để tại hạ xem kỹ lại những lời di chúc của đại ca rỗi sẽ bẩm lại Bang chủ.

Âu Dương Thống nói :

– Thượng Quan huynh tùy tiện.

Thượng Quan Kỳ đứng dậy chắp tay thi lễ rồi trở lại thư viện, lấy những di vật của Đường Toàn đem về phòng mình. Chàng lật đi lật lại những bản đồ án xem rất kỹ rồi trong lòng sinh ra bất nhẫn nghĩ thầm :

– Nếu ta theo đúng đồ án này kiến tạo một tòa nhà mồ rộng lớn thì hai trăm công nhân phải tự giam mình vào trong mộ. Nếu cả hai trăm người đều phạm tội đại ác thì chẳng nói làm chi. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, kiếm đâu ra được bấy nhiêu tên đại ác. Bọn đệ tử Cùng Gia bang vâng lệnh Âu Dương Thống chỉ cố tìm cho đủ số, làm gì có đủ thì giờ mà xét hết tội trạng của chúng.

Thượng Quan Kỳ vốn sẵn lòng hào hiệp. Tuy chàng kính ái Đường Toàn không biết đến đâu mà kể, song đối với việc này, chàng không khỏi phân vân, chưa biết quyết định ra sao. Chàng ngồi đối ngọn đèn khuya, lòng buồn rười rượi.

Đột nhiên chàng nghe có tiếng chân người bước đến bên ngoài thì ra Tuyết Mai tay bưng khay gỗ đứng trước cửa.

Nguyên Tuyết Mai đã có ý khiếp sợ Thượng Quan Kỳ, nên không dám tự tiện bước vào, nàng đứng ngoài cửa, thỏ thẻ hỏi vọng vào :

– Công tử có uống ăn gì không?

Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài hỏi lại :

– Sao cô nương lại không vào?

Tuyết Mai đáp :

– Tiểu tỳ không dám quấy nhiễu công tử.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Không hề chi! Cô nương cứ vào đây.

Tuyết Mai từ từ bước vào, đặt khay gỗ xuống, trên khay có để một cái bát sứ. Tuyết Mai khẽ giơ bàn tay trắng nõn nà ra mở nắp bát, nói :

– Xin công tử dùng bát chè hạt sen này đi!

Thượng Quan Kỳ thấy nàng ôn nhu khép nép, đối với mình dường như vẫn còn sợ sệt. Chàng nghĩ đến lúc ban ngày đã có cử động mạnh mẽ đối với nàng thì trong lòng rất là bất nhẫn, khẽ thở dài nói :

– Gặp lúc Đường tiên sinh bệnh tình trầm trọng, mấy ngày liền tôi bị ảnh hưởng, tính hay nổi nóng, nên trong lời nói cũng như hành động có điều lỗ mãng, mong rằng cô nương đừng để vào lòng.

Tuyết Mai buồn rầu nói :

– Tiện tỳ đâu dám oán giận công tử.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Cô ăn bát chè này đi!

Tuyết Mai ngơ ngẩn đáp :

– Tiện tỳ không dám!.

Thượng Quan Kỳ thở dài ôn tồn nói :

– Trong bụng tôi chưa thấy đói, bỏ đi thật là uổng, cô ăn cũng thế chứ sao?

Tuyết Mai lắc đầu đậy nắp bát lại nói :

– Tiểu tỳ xin chờ ở ngoài cửa, bao giờ công tử thấy đói lòng xin gọi tiểu tỳ một tiếng.

Thượng Quan Kỳ thấy Tuyết Mai trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nên nàng đối với mình rất e dè, không thể nào trong chốc lát mà biến đổi được. Chàng thở dài nghĩ thầm :

– “Không ngờ Thượng Quan Kỳ này biến thành con người hung dữ, khiến cho cô gái gió thổi bay phải khiếp sợ như vậy”.

Suốt đêm hôm ấy Thượng Quan Kỳ nghiên cứu những đồ án của Đường Toàn để lại. Quả nhiên chàng cũng đồng tình về việc dùng hai trăm công nhân xây dựng nhà mồ, vì tiên sinh đã giải thích cặn kẽ ở trong bức di thư.

Trong di thư này tiên sinh nói rõ :

“Cổn Long Vương là con người bất trắc, chẳng những y muốn làm bá chủ võ lâm mà thôi.

Khi nên bá nghiệp võ lâm rồi, bao nhiêu sinh linh khắp thiên hạ đều bị lôi cuốn vào cuộc chinh chiến lưu ly.

Tài Âu Dương Thống tuy khó lòng chống cự lại Cổn Long Vương nhưng ông là người có độ lượng. Trong các phái võ lâm hiện nay, thực chỉ mình ông khả dĩ chống lại Cổn Long Vương được phần nào”.

Trong thơ Đường tiên sinh còn đinh ninh dặn Thượng Quan Kỳ nên hết lòng giúp Âu Dương Thống. Tiên sinh bàn cả đến những nhân vật nổi tiếng giang hồ, đại khái đều suốt đời phải chịu đau khổ, trải qua bao cảnh quạnh hiu. Những người nào còn nghĩ đến thân mình thì không thể lưu danh với đời.

Hai trăm công nhân xây cất tuy mình bị giam hãm trong mộ nhưng chưa phải là họ hoàn toàn tuyệt vọng vì tiên sinh đã dự đoán, chỉ trong vòng một năm tất Cổn Long Vương sẽ tìm đến ngôi nhà mồ này.

Thượng Quan Kỳ phác giác ra rằng, những điều mình nghi ngờ e ngại, Đường Toàn đã hếu biết trước cả.

Nhờ có bức thư giải thích mà tấm lòng chàng thắc mắc về việc chôn sống công nhân của chàng đã cởi mở được nhiều.

Trong di thư của Đường Toàn, việc nào cũng có chỗ huyền diệu, ngấm ngầm, càng đọc càng thấy cao siêu. Thượng Quan Kỳ mải miết nghiên cứu di văn của Đường Toàn, đêm dài mau qua, trời sáng lúc nào không biết.

Vừa sáng ra, Tuyết Mai lại từ từ bưng khay gỗ đến, đứng trong góc phòng tận đàng xa, cặp mắt nàng lộ vẻ hồi hộp. Nàng nhìn Thượng Quan Kỳ nói :

– Cả một đêm trường qua rồi, công tử đã thấy đói lòng chưa?

Thượng Quan Kỳ đặt bức đồ án đang nghiên cứu xuống bàn, cười nói :

– Trời sáng rồi ư? Tôi có thấy hơi đói.

Tuyết Mai rón rén đi lại bên bàn, nói :

– Công tử dùng bát canh thang này trước, tiện tỳ xuống bếp lấy thêm thức ăn.

Thượng Quan Kỳ lắc đầu cười nói :

– Bát canh này cũng đủ rồi cô ạ. Nhờ cô đi bẩm giùm với Âu Dương bang chủ cho là tôi sắp sang thăm người.

Tuyết Mai nói :

– Âu Dương bang chủ đã đi từ lâu rồi.

Thượng Quan Kỳ ngơ ngác hỏi :

– Bang chủ đi tự bao giờ?

Tuyết Mai đáp :

– Bang chủ đi từ lúc canh năm. Người thấy công tử đang để hết tâm trí vào việc nghiên cứu sách vở, không tiện quấy nhiễu, dặn tiểu tỳ trình lại công tử.

Thượng Quan Kỳ hỏi :

– Bang chủ còn nói gì nữa không?

Tuyết Mai đáp :

– Người biểu đã hạ lệnh cho đệ tử trong bang kiếm gấp công nhân. Mau là bảy ngày chậm là mười ngày sẽ có người dẫn công nhân đến.

Thượng Quan Kỳ “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi :

– Người chỉ dặn có thế thôi sao?

Tuyết Mai gật đầu đáp :

– Nói xong người lật đật đi ngay.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Tôi biết rồi. Cô nương có mệt thì cứ nghỉ thôi!

Tuyết Mai nói :

– Tiểu tỳ đã ngủ một giấc. Suốt đêm công tử ngồi đọc sách vở bây giờ nên đi nghỉ một lát cho dỡ mệt.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Phiền cô khép cửa phòng lại hộ tôi. Tôi cần nằm nghỉ xả hơi một lúc.

Nói xong, Thượng Quan Kỳ để nguyên áo nằm duỗi thẳng cẳng lên giường.

Tuyết Mai đắp chăn cho chàng rồi nhẹ nhàng lui ra.

Thượng Quan Kỳ tuy đi nằm, nhưng vẫn nghĩ ngợi vào những bức di thư của Đường Toàn, có nhiễu chỗ ly kỳ ảo điệu, không sao ngủ được.

Mấy ngày liền chàng vùi đầu vào nghiên cứu di vật của Đường Toàn, tưởng như thời gian trôi qua rất mau.

Trưa hôm ấy vào khoảng giờ ngọ, Tuyết Mai lật đật chạy vào báo :

– Có Tả Hữu nhị đồng bên Cùng Gia bang xin vào ra mắt công tử.

Thượng Quan Kỳ từ phen động thủ chiến đấu với hai gã, biết rõ bản lĩnh họ nên đem lòng khâm phục.

Chàng đứng dậy nói :

– Cô mau ra mời hai vị vào đây.

Tuyết Mai vừa trở gót thì Tả, Hữu Nhị đồng đã sóng vai đi vào, vì hai gã đứng chờ phía ngoài phòng Thượng Quan Kỳ.

Tả Hữu nhị đồng chắp tay nghiêng mình thi lễ nói :

– Chúng tôi vâng lệnh Bang chủ dẫn hai trăm công nhân đến để các hạ điều khiển.

Thượng Quan Kỳ cười nói :

– Công trình này cần khởi sự ngay. Xin cho bọn họ vào đây, còn hai vị thì tại hạ không dám phiền đến.

Chàng nói câu khách sáo này cũng bằng thừa, vì Âu Dương Thống đã căn dặn Tả, Hữu Nhị đồng: Bất luận việc gì cũng không được tranh chấp với Thượng Quan Kỳ.

Hai gã vừa nghe Thượng Quan Kỳ nói xong, liền lẳng lặng lui ra.

Lát sau, hai trăm công nhân kéo vào sơn trang.

Thượng Quan Kỳ theo di chúc của Đường Toàn chỉ định công tác và lập tức khởi công ngay.

Bọn thợ này tuy đã giàu kinh nghiệm, nhưng có người không đủ linh hoạt, có người lại muốn làm cho mau xong.

Một mình Thượng Quan Kỳ phải chạy đi chạy lại để chỉ bảo sửa chữa những chỗ sai lần. Chăng cảm thấy không có cách nào chỉ huy bọn thợ cho kịp đà tiến triển trong chương trình.

Thấm thoát đã mất ba ngày. Thượng Quan Kỳ xét lại công việc chưa xong được phần việc trong hai ngày như chương trình đã định thì trong lòng nảy nghĩ thầm :

– “Nếu công việc cứ kéo dài thế này thì bốn tháng không thể xong được mà ít ra phải là nửa năm trở lên. Đại ca đã tính toán rất kỹ lưỡng, mình phải trù liệu cách nào để công việc tiến hành cho đúng mức”.

Chàng nghĩ kỹ thì mức tiến chậm trễ không phải vì sức công nhân không làm nổi mà do sự lầm lẫn phải sửa chữa lại.

Chàng đang lấy làm khó nghĩ, bỗng thấy Tuyết Mai đưa trà lại thì sực nhớ ra tự hỏi :

– Sao mình không bảo bốn ả Lan, Liên, Cúc, Mai trông nom giúp.

Nghĩ vậy chàng nhìn Tuyết Mai cười, nói :

– Cô đi gọi cả ba cô kia đến đây tôi có việc cần nhờ bốn cô giúp đỡ.

Tuyết Mai ngần ngừ một chút, dường như có ý muốn hỏi là việc gì, nhưng rồi nàng không hỏi nữa, trở gót đi ngay.

Lát sau, cả bốn cô Lan, Liên, Cúc, Mai đều có mặt.

Thượng Quan Kỳ giảng giải công cho bốn cô nghe, và nhờ các cô chia phần nhau ra đốc công giúp.

Bốn ả thị tỳ đều là người thông minh lanh lợi. Thượng Quan Kỳ chi dặn qua một lượt là chúng nhớ ngay, chúng đọc lại không sai chút nào.

Công việc xây cất được bốn ả thị tỳ thực hiện đôn đốc ngày nào cũng tiến triển đúng mức theo chương trình đã định sẵn của Đường Toàn.

Thượng Quan Kỳ không hiểu Âu Dương Thống hiện tình ra sao mà ròng rã ba tháng không thấy có người Cùng Gia bang nào đến đây. Chàng cũng chẳng biết tin tức gì về Cổn Long Vương nữa.

Trong thời gian yên tĩnh này công việc xây nhà mồ mười phần đã xong được bảy tám.

Thượng Quan Kỳ vẫn ngấm ngầm để ý theo dõi công việc của bốn nữ tỳ thì tuyệt không thấy chỗ nào sơ hở.

Hai trăm công nhân được bốn cô gái đẹp như hoa, tiếng oanh thỏ thẻ đôn đốc, đều hết sức làm cho tròn bổn phận. Công việc tiến triển một cách thuận lợi cũng là nhờ ở bốn cô một phần lớn.

Lại qua nửa tháng nữa, một hôm gần đến giờ ngọ, nhà mồ mười phần đã xây cất xong đến chín, nhưng Thượng Quan Kỳ càng ngày càng thấy những chỗ nghi ngờ, vì Đường Toàn đã lập tâm xây dựng một công trình kỳ diệu, bí mật, mà sao hai trăm công nhân đều hiểu rõ đường lối ra vào, khép mở như không. Sau chàng mới nghĩ ra chắc lúc công việc hoàn thành sẽ có cơ quan tự động để giữ hai trăm thợ trong mộ không ra được.

Hôm Âu Dương Thống ra đi đem theo cả thi thể Đường Toàn. Nay nhà mồ xong đến nơi mà vẫn chưa thấy đưa di hài về. Trong ba bốn tháng trời, lại chẳng thấy có một người Cùng Gia bang nào đến. Chàng ngờ hay có chuyện gì xảy ra.

Thượng Quan Kỳ đang bồn chồn trong dạ, bỗng nghe một giọng thanh tao lên tiếng ở phía sau :

Thưa công tử? Âu Dương bang chủ đã đến!

Thượng Quan Kỳ ngoảnh đầu lại thì chính Tuyết Mai. Trải qua một thời gian đốc công vất vả, da nàng sạm lại, nhưng tinh thần có vẻ tráng kiện hơn trước.

Chàng tủm tỉm cười nói :

– Dạo này các cô cực nhọc quá!

Ngừng một lát, chàng lại hỏi tiếp :

– Âu Dương bang chủ hiện ở đâu?

Tuyết Mai đáp :

– Hiện chờ ở ngoài trang.

Thượng Quan Kỳ đứng dậy hỏi :

– Có mình Âu Dương bang chủ thôi ư?

Tuyết Mai đáp :

– Có cả linh cữu Đường tiên sinh.

Thượng Quan Kỳ lật đật chạy ra ngoài trang. Chàng thấy Âu Dương Thống đang đứng ở cổng ngoài, dường như đã xông pha ngàn dặm tới đây.

Chàng chắp tay nói :

– Tại hạ không biết Bang chủ giá lâm, chưa kịp ra đón tiếp.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói :

– Thượng Quan huynh vì công việc Cùng Gia bang ta mà vất vả đêm ngày, tại hạ xiết bao cảm kích.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Tại hạ không dám.

Rồi chàng hỏi khẽ :

– Nhà mồ sắp xây xong, không hiểu di thể đại ca tại hạ đã đưa đến chưa?

Âu Dương Thống trỏ về khu rừng rậm nói :

– Di thể Đường tiên sinh đã đưa đến ngoài kia, không hiểu bao giờ an táng?

Thượng Quan Kỳ nói :

– Có thể hạ thổ ngay bây giờ.

Âu Dương Thống ngậm ngùi thở đài giơ tay lên vẫy một cái. Bỗng trong rừng vọng lên một tiếng còi, tiếp theo là hiệu còi trả lời.

Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, trong rừng xuất hiện một cái tán trắng rất lớn. Mười người mặc trang phục theo lối đại tang đến trước tán trắng dẫn đường đi ra.

Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ thấy tán trắng che một cỗ quan tài sắc trắng, thì rất lấy làm kỳ, hỏi :

– Quan tài để mộc không sơn hay sao?

Âu Dương Thống đáp :

– Quan tài này bằng bạch ngọc, trên thế gian này hiếm có lắm. Ngọc thạch bao giờ cũng mát rượi, có thể giữ cho thi hài không hư nát.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Bang chủ nghĩ thật chu đáo.

Âu Dương Thống nói :

– Lúc bản tòa rời khỏi nơi đây, sợ di thể Đường tiên sinh không để được lâu ngày, nên phái người đưa đi.

Hai người đang nói chuyện thì quan tài đã khiêng đến gần cổng trang.

Thượng Quan Kỳ vái trước quan tài, chú ý nhìn kỹ thì là một phiến bạch ngọc trắng tinh không có vân vết nào. Các người mặc đồ trọng hiếu đều là những tay cao thủ Cùng Gia bang.

Âu Dương Thống hỏi Thượng Quan Kỳ :

– Bản tòa có điều yêu cầu Thượng Quan huynh, chẳng biết có được không?

Thượng Quan Kỳ nói :

– Xin Bang chủ cho biết.

Âu Dương Thống nói :

– Bản tòa muốn được đi theo linh cữu Đường Tiên sinh vào trong nhà mồ.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Di thư của đại ca không đề cập đến việc này, Bang chủ muốn vào, dĩ nhiên tại hạ không dám ngăn trở.

Âu Dương Thống nói :

– Vậy xin Thượng Quan huynh dẫn đường.

Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn quan tài rồi nói :

– Trừ Bang chủ ra, hay hơn là đừng để ai vào.

Âu Dương thống gật đầu rồi hạ lệnh cho những người mặc hiếu phục lui vào trong rừng. ông tự ra tay khiêng một đầu quan tài và bảo Thượng Quan Kỳ :

– Phiền Thượng Quan huynh khiêng giúp đầu kia.

Thần lực hai người quả là ghê gớm, quan tài nặng thế mà hai người khiêng coi nhẹ như không.

Trong mấy tháng liền, trừ lúc đốc công, Thượng Quan Kỳ lại nghiên cứu di thư cùng đố án của Đường Toàn nên đã thuộc lòng hết mọi đường lối nhà mồ. Hai người xuyên qua bao khúc quanh co đưa linh cữu vào đặt đúng nơi đã ấn định.

Âu Dương Thống để ý nhìn khắp mọi chỗ thì chỉ thấy đường lối vòng vèo, không thấy cơ quan gì khác lạ trong lòng cũng lấy làm kỳ, liền hỏi :

– Thượng Quan huynh? Trong nhà mỗ này bản tòa tưởng có nhiều cơ quan trùng điệp, mà sao không thấy một vết tích gì?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tài trí đại ca tuyệt thế, người thường hiểu thế nào được. Cơ quan trong mộ tuy rất nhiều, nhưng khi hoàn thành công việc thì then chốt đặt ở nơi cửa sắt cuối cùng sẽ tự nhiên chuyển động.

Âu Dương Thống nói :

– À ra thế đấy!

Rồi không nói gì nữa. ông vốn biết tài năng Đường Toàn, liền tiếp lời ngay.

Song những đường lối vừa qua, tuyệt không thấy chút gì khác lạ, nên không khỏi đem lòng ngờ vực.

Hai người đặt linh cữu xuống xong, cùng sụp lạy trước quan tài rồi đứng dậy trở ra.

Âu Dương Thống ra ngoải rồi khẽ hỏi Thượng Quan Kỳ :

– Chừng nào sẽ hoàn tất công việc này?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Vào giờ tý đêm nay.

Âu Dương thống hỏi :

– Sao tiên sinh lại chọn ban đêm mới hoàn thành.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Trong di thư đại ca đặc biệt chỉ định vào giờ tý. Công cuộc xây nhà mồ trước nay chỉ làm ban ngày, mà lúc phong tỏa nhà mồ cần phải canh khuya, chắc đại ca đã tính đến tác dụng của nó.

Âu Dương Thống nói :

– Thiên tài của Đường tiên sinh thực người thường không biết đâu mà dò.

Thượng Quan Kỳ đột nhiên nghĩ ra một điều, khẽ bảo Âu Dương Thống :

– Công việc xong đến nơi rồi, chỉ còn mấy giờ nữa là phong tỏa nhà mồ mà hiện lương thảo trữ bên trong dường như không đủ ba năm, vậy ta phải nghĩ cách vận thêm lương vào.

Âu Dương Thống ngẩng mặt trông trời chiều nói :

– Hiện còn được một lúc nữa mới tối. Dưới chân núi đã có trữ lương, chúng ta chuyển vận đến là được.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Bây giờ công việc sắp xong, ai nấy đều biết cả. Nếu mình chuyển nhiều lương vào trong mộ, tất nhiên nhóm công nhân sẽ đem lòng ngờ vực.

Âu Dương Thống trầm ngâm một lát rồi nói :

– Bản tòa tính thế này, Thượng Quan huynh liệu xem có được không?

Thượng Quan Kỳ nói :

– Xin Bang chủ cho nghe.

Âu Dương Thống nói :

– Bọn công nhân này đều nhìn nhận Thượng Quan huynh là người đốc công và trù tính mọi việc. Nếu Thượng Quan huynh ở lại trong mộ để chỉ huy bọn chúng xếp đặt lương thực hoặc giả có thể khiến chúng giảm bớt mối nghi ngờ.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Cũng đành thế vậy.

Âu Dương Thống lập tức hạ lệnh cho đệ từ Cùng Gia bang chuyển lương thảo xếp đống ngoài nhà mồ.

Thượng Quan Kỳ ở bên trong để chỉ huy cho công nhân khuân vác lương thực đem xuống xếp vào những chỗ đã định trong đồ án, một số họ tuy có ý nghi ngờ về hành động nhưng Thượng Quan Kỳ vẫn ở trong đó, quả nhiên họ thấy yên lòng và giảm bớt mối nghi ngờ.

Đêm hôm ấy trong nhà mồ thắp ngọn trường minh đăng. Ngày thường chưa bao giờ thắp đến ngọn nến này nên không nhìn thấy những phương hướng kỳ dị.

Đèn trường mình vừa thắp lên, ánh sáng chập chùng, những khúc đường quanh co lộ ra rất phức tạp, rất khó phân biệt.

Thượng Quan Kỳ từ từ lui ra. Chàng thấy lương thực vận xuống gần xong thì trời đã qua canh hai.

Trong lòng càng nảy ra nhiễu mâu thuẫn, chàng ngẩng mặt lên nhìn sao trên trời.

Còn chuyến lương cuối cùng nữa là xong, nhưng bên ngoài cửa mộ có mấy chục thợ không vào.

Thượng Quan Kỳ thủng thỉnh bước lại gần khẽ bảo họ :

– Sao các người không đem giúp lương thực vào trong mà còn đứng đây làm gì?

Chàng nói câu này trong lòng cảm thấy bứt rứt thương cảm, nhưng ngoài mặt vẫn trang nghiêm giọng nói rất trịnh trọng.

Bọn thợ này rất kính sợ Thượng Quan Kỳ, hầu hết lật đật vận lương thực vào trong mộ, chỉ còn một đại hán người gầy đét đứng yên không nhúc nhích.

Thượng Quan Kỳ lạnh lùng hỏi :

– Tại sao ngươi còn đứng ở đây?

Gã công nhân gầy đét đáp :

– Tại hạ còn muốn sống thêm một chút nữa.

Thượng Quan Kỳ hồi hộp nghĩ thầm :

– “Nếu câu gã nói mà bọn công nhân trong mộ nghe tiếng, chúng tất sinh nghi”.

Chàng dằn giọng khẽ hỏi :

– Ngươi nói thế là có dụng y gì?

Gã đáp :

– Trước đây mười năm, chính tại hạ đã chôn sống một đôi đồng nam, đồng nữ hơn mười tuổi. Giả tỉ lúc bấy giờ tại hạ có lòng cứu vớt chúng thì chẳng có gì là khó. Nhưng vì tại hạ đem lòng tham một món lợi lớn, nên đã nhẫn tâm chôn sống hai đứa nhỏ đó vào trong mộ.

Thượng Quan Kỳ trong lòng buồn bã, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên hỏi lại :

– Đầu đuôi câu chuyện thế nào?

Gã đáp :

– Ngày ấy có một nhà cự phú chết đi, con trai lão bỏ ra hai trăm lạng bạc mua một đồng nam và một đồng nữ để tuẫn táng theo cha. Tại hạ xây mộ cho nhà phú gia này, đưa hai đứa nhỏ vào rồi hạ tấm cửa sắt xuống. Việc này xảy ra trước đây đã trên mười năm, nhưng mỗi khi tại hạ nhớ đến lại rất đau lòng.

Thượng Quan Kỳ “Ồ” lên một tiếng trong lòng nảy ra bao nhiêu mối cảm khái.

Bỗng nghe người thợ lại nói tiếp :

– Khi tại hạ xây mộ đó cũng chỉ để cách nhân gian bằng tấm cửa sắt và bên trong cũng tồn trữ ba năm lương thực. Bây giờ nhìn thấy công việc vận lương vào trong nhà mồ, tại hạ lại nhớ đến việc năm xưa.

Nói đến đây đột nhiên gã im bặt.

Thượng Quan Kỳ lạnh lùng hỏi :

– Sao? Ngươi nghi ngờ cả hai trăm người cũng bị tuẫn táng trong nhà mồ này ư?

Hỏi vậy thì hỏi nhưng trong lòng chàng không khỏi than thầm :

– “Đại ca ơi đại ca? Lúc sinh tiền đại ca độ lượng khoan hồng, đầy lòng nhân ái mà sao lúc chết đi, đại ca tàn nhẫn đến thế này. Tiểu đệ đây, chính mắt phải nhìn thấy, chính tay phải xua đuổi bọn thợ vào tuẫn táng trong mộ, cảm thấy vô cùng bi thảm! Tiểu đệ làm thế nào hạ thủ được đây?”.

Nghĩ tới đây chàng buông tiếng thở dài sườn sượt.