Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 37

12:38 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37 tại dưa leo tr. 

Chương 37: Minh quang (nhất)

Bách Lý Quyết Minh vò đầu bứt tóc, nghĩ muốn nổ đầu cũng không biết làm cách nào để lôi Bùi Chân ra khỏi bức tranh kia.

Dựa theo cách Bạch Già nói, vốn dĩ khi cậu ở trong căn phòng đầy xác chết ngàn mắt này có lẽ đã tạo ra tiếng động, quấy rầy Bùi Chân đang đọc sách trên lầu. Bạch Già nghe thấy tiếng bước chân, mới đầu sợ muốn chết, tưởng quỷ quái gì đó mới tìm chỗ trốn đi. Tiếng cơ quan hoạt động ‘kẽo kẹt’ vang lên, một cái thang gỗ từ trên trần nhà hạ xuống, sau đó lại có một bóng người chậm rãi bước xuống. Khi đó cậu không biết thân phận của Bùi Chân nên không dám hiện thân, sau mới nhìn rõ là Bùi Chân của Tông môn. Cậu nhận ra Bùi Chân, Ông chủ muốn cậu trà trộn vào đội ngũ của Tông môn nên cậu tham gia các khóa huấn luyện, học thuộc lòng tranh vẽ chân dung của các nhân vật nổi tiếng trong Tông môn.

Bởi vì cách biệt thân phận, Bạch Già sợ Bùi Chân gây khó dễ nên không dám lộ diện. Cậu chỉ thấy Bùi Chân vẫn luôn quan sát bức họa, từ đông sang tây. Cậu ngồi xổm mệt quá, được một lúc thì bắt đầu ngủ gật, lúc sực tỉnh thì đã không thấy Bùi Chân đâu nữa, nhìn lên bức họa, trên đó có thêm một người áo xanh.

“Là vậy đó, ta thật sự không có lừa ngươi. Nếu có nửa chữ dối trá, cả đời này ta sẽ trở thành một con quỷ nghèo, dù có bán thân cũng không đủ tiền tiêu.” Bạch Già dùng chuôi đao gãi gãi cái ót, “Ta còn thấy một thứ nữa, nhưng không biết là có phải ta nhìn lầm không.”

“Nói.” Bách Lý Quyết Minh ra lệnh.

“Lúc Bùi tiên sinh quan sát bức tranh, dường như phía sau có một dãy dấu chân nhỏ đi theo hắn thì phải.”

“Dấu chân nhỏ?”

“Đúng vậy, là dấu chân trần của một đứa con nít, có lẽ là to cỡ lòng bàn tay ta. Ta cố gắng trợn mắt nhìn cho kỹ nhưng sau lưng Bùi tiên sinh thật sự không có ai cả.” Bạch Già nói, “Ta nghi ngờ là mình nhìn nhầm, dù sao thì hắn chỉ châm một mồi lửa, ánh sáng lờ mờ, dễ hoa mắt lắm. Hơn nữa lúc ta đứng dậy nhìn thì chỉ có dấu chân của Bùi tiên sinh, không có dấu chân trần nào của con nít cả.”

Lông tơ sau lưng Bách Lý Quyết Minh dựng ngược, rất có thể là Bạch Già không nhìn nhầm, Bùi Chân bị nhóc quỷ theo đuôi, nhưng chính hắn không hề hay biết. Cũng rất có thể là do chính nhóc quỷ này đã nhốt Bùi Chân vào trong tranh. Nơi này đã từng có hai đứa trẻ sinh sống, một đứa là ca ca, đứa còn lại là đệ đệ. Ca ca là Ác Đồng, đệ đệ là người phàm vào nhầm Quỷ Quốc. Bách Lý Quyết Minh chợt nhớ đến tiếng gọi mà mình nghe thấy, có lẽ là tiểu đệ đệ sợ xác chết ngàn mắt kia, hồn phách của nó vẫn còn phiêu đãng ở nơi này.

Con bà nó, phải tìm được nhóc quỷ kia mới có thể cứu Bùi Chân ra được. Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, tiếng chuông gió vang lên.

Một chuỗi âm thanh chuông gió yếu ớt từ ngoài cửa vọng vào, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ quanh quẩn mãi không dứt. Bách Lý Quyết Minh và Bạch Già đồng loạt quay đầu sang song cửa, những chiếc chuông gió bằng sắt treo trên giếng trời ngay căn lầu gác vậy mà lại lay động. Không thể nào, tất cả đống chuông gió đó đều quá nặng, tuyệt đối không thể bị gió thổi được. Thứ thổi lay chúng nó không phải là gió, mà là âm khí.

Âm thanh lạnh lẽo của chuông gió bay khắp căn lầu gác, len lỏi qua vô số song cửa sổ và cửa ra vào rồi uốn lượn trên các xà nhà loang lổ. Sắc mặt Bạch Già thay đổi, nhanh chóng chạy đến chỗ cánh cửa.

Bách Lý Quyết Minh cũng qua đó, y đẩy cửa ra, ngoài cửa không còn là những gian phòng vô tận nữa, hành lang đã trở lại. Con ngươi y co rụt lại, y tắt mồi lửa, cúi người rón rén ra ngoài, Bạch Già định giữ y lại, y xua tay, tập trung nín thở, ngồi xổm cạnh lan can nhìn với ra ngoài. Theo như bản ghi chép trong chiếc gương đồng mà Vô Độ để lại, khi con quái vật kia xuất hiện sẽ kèm theo ánh sáng đỏ rực. Trước khi quầng sáng đỏ hiện ra, y có thể tranh thủ nhìn thử một cái.

Cơn mưa xối xả, bầu trời tựa như bị thủng một lỗ lớn, tất cả nước trong thiên hà đều trút xuống nhân gian. Tuy hành lang đã hiện ra, nhưng nó không giống như lúc bọn họ đến đây. Tất cả hành lang bốn phía cực kì méo mó, chúng xoắn vào nhau như chiếc bánh quai chèo. Căn lầu gác dường như bị cắt nát thành nhiều mảnh rồi ghép lại với nhau, nhiều chỗ ngói vỡ tan tành, nóc nhà gập ghềnh, những góc cột sơn đỏ loang lổ sừng sững trong cơn mưa lớn. Trại Âm Mộc biến hình tựa như sẽ sụp đổ ngay tức khắc, nhưng kỳ diệu thay nó vẫn duy trì được sự bất động.

“Quay lại mau lên,” Bạch Già nhẹ giọng gọi sau lưng y, “Thứ kia sẽ nhanh chóng đến đây thôi, chúng ta phải tìm chỗ trốn.”

Bách Lý Quyết Minh quan sát xung quanh, tuy rằng không gian vẫn bất thường, nhưng ít nhất có thể phân biệt được đường đi phía trước. Xem ra lúc quỷ dữ ánh sáng đỏ xuất hiện, thời không sẽ khôi phục một ít trong thời gian ngắn ngủi, đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn họ.

Y lui về cửa ra vào, đột nhiên có một bóng đen thoắt hiện trước mặt y. Cái bóng kia dùng một tay víu lấy mái cong, từ trên lượn xuống dưới như con khỉ rồi vững vàng đáp xuống bên cạnh Bách Lý Quyết Minh. Lúc hắn nhảy xuống đất không hề phát ra tiếng động nào, lặng lẽ như một con báo. Bách Lý Quyết Minh thấy một nam nhân cởi trần nửa thân trên với mái tóc ướt đẫm. Hình xăm ác quỷ che kín lưng và ngực hắn, trên ngực là một vài đồ đằng đầu quỷ với bộ mặt dữ tợn. Nhưng khuôn mặt hắn thì trái ngược hoàn toàn, không hề hung ác, đó là một người trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, con ngươi nhạt hơn người thường, có màu xám đậm như đao kiếm.

Bạch Già cười, để lộ hàm răng trắng, “Mục sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Mục Tri Thâm gật đầu với cậu, sau đó nhìn Bách Lý Quyết Minh.

Bách Lý Quyết Minh thấy đồ đằng ác quỷ trên ngực và lưng hắn liền biết người tới là ai, “Ta là Tần Thu Minh, ông nội ngươi nhờ ta đến cứu ngươi.” Bách Lý Quyết Minh tự giới thiệu, sau đó hơi xấu hổ mà ho khan một tiếng, “Mặc dù bây giờ chính ta cũng bị vây khốn.”

Đương lúc nói chuyện, chợt có vầng sáng đỏ rực hiện ra trên vòm trời, thế giới tối đen như mực thoáng chốc được những tia sáng đỏ như máu thắp sáng lên. Những hạt mưa rơi giữa vầng sáng đỏ, hết thảy đều là một màu đỏ tươi đẹp, quầng sáng xoay vòng, hệt như vô số giọt máu từ trên trời đổ xuống.

Bạch Già kéo hai bọn họ vào ngưỡng cửa, đoạn nói: “Thứ đó sắp đến rồi!”

“Rốt cuộc là thứ gì?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

“Không biết, chưa từng thấy chính diện, hình như là một bà già.” Bạch Già nói, “Đây là tầng sáng đầu tiên, sau khi chấm dứt tầng thứ ba ả sẽ đến. Chỉ có gian phòng của tượng thần đồng tử sáu tay là an toàn, nữ quỷ sẽ không đến đó.”

Mục Tri Thâm chứng thực lời nói của cậu, trước khi gặp Bách Lý Quyết Minh hắn đã đụng phải vầng sáng đỏ một lần. Bà lão đó xuất hiện ở tầng của hắn, đứng trước cửa hồi lâu nhưng không đi vào. Giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lòng bàn tay hãy còn lạnh lẽo. Có lẽ là vì ánh sáng móp méo, lúc sáng lúc tối, cái bóng của nữ quỷ hắt trên màn cửa cực kì dị dạng, cái đầu rất cao, tay chân dài loằn ngoằn, đặc biệt là cổ dài gấp đôi so với người bình thường. Ả đứng trước cửa, gảy môn hoàn* liên tục. Khi đó hắn nấp trong tủ, tay giữ chặt đao, chuẩn bị quyết một trận chiến.

Cuối cùng nữ quỷ không vào, ả đến gian phòng tiếp theo. Hắn an toàn vượt qua ải quầng sáng đỏ, lần mò tìm lối ra khắp nơi, chợt nghe thấy có người gõ tường ở lầu dưới. Khi đó hắn dựa vào tường đả tọa thì tình cờ nghe được cách Bạch Già gõ tường, nên hắn đã nhận ra ngay. Đầu tiên là ba cái nặng nề, sau đó là ba cái nữa, yên lặng trong chốc lát, rồi tiếp tục ba cái và lặp lại như vậy một lần nữa. Hắn đoán là phía hai bên lầu dưới có người, đang trao đổi với nhau. Hắn định nghĩ cách lẻn xuống dưới xem là ai đang gõ tường, bỗng nhiên hắn nghe thấy ba tiếng ‘ầm’ ‘ầm’ ‘ầm’ vang lên, gần trong gang tấc, ngay sát bên tai. Ba tiếng cuối cùng cực kì mãnh liệt, giống như có ai đó đang dùng búa đập mạnh vào bức tường bên cạnh hắn.

“Ba tiếng cuối cùng kia không phải chúng ta gõ.” Bách Lý Quyết Minh nói.

“Ta biết,” Mục Tri Thâm nói, “Ta có kiểm tra rồi, cách vách không người nên ta mới xuống đây.”

Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Bùi Chân còn có khả năng đi trong tường sao?”

“Bùi Chân?” Mục Tri Thâm nhíu mày.

“Hắn đến đây cùng với ta, giờ ở trong tranh mất rồi. Chúng ta gõ tường, hắn ở bên trong đáp lại.” Bách Lý Quyết Minh nghiêng người, để hắn nhìn người mặc áo xanh trong bức tranh trên tường.

Đôi mày hắn nhíu chặt lại, trong phút chốc hai người trầm mặc nhìn nhau, Bách Lý Quyết Minh trừng mắt nói: “Là nhóc quỷ kia.”

Y đứng phắt dậy, muốn lên lầu tìm nhóc quỷ kia.

Bạch Già giữ chặt y, “Hành lang không an toàn! Mụ già kia sắp xuất hiện rồi, ả sẽ xuất hiện ở nơi có tượng thần Thiên Nữ mười một khuôn mặt!”

Ba người đồng loạt ngẩng đầu, trên chiếc bàn vuông bóng lưỡng ở cuối phòng, một pho tượng Thiên Nữ với mười một khuôn mặt đang ngồi xổm giương nanh múa ở phía sau tấm rèm đỏ.

“Cả đống gian phòng đều có pho tượng này, ả sẽ xuất hiện ở đâu?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

“Chắc là sẽ chọn đại một chỗ.” Bạch Già nói.

“Có khi nào chọn chỗ chúng ta không?” Mục Tri Thâm nói.

Bạch Già nói như chém đinh chặt sắt: “Nói tóm lại, trước khi ánh sáng thứ ba xuất hiện, chúng ta phải đổi sang một gian phòng khác.”

“Vì sao ngươi lại quen thuộc nơi này như vậy?” Bách Lý Quyết Minh nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy ngờ vực.

Bạch Già nhún nhún vai, “Hỏi Ông chủ của ta ấy, là hắn nói cho ta biết.”

Giờ không phải là lúc tranh cãi về thân phận của thằng nhãi này, Bách Lý Quyết Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, ý kiến của Bạch Già rất có lý. Chẳng biết con quỷ trong ánh sáng đỏ kia có lai lịch ra sao, hắn không nắm rõ thực lực của đối phương lắm, tóm lại là một con ác quỷ hung mãnh, Bách Lý Quyết Minh không thể tùy tiện sử dụng thuật pháp, phần thắng rất nhỏ.

“Các ngươi đi đi,” vẻ mặt của y nghiêm trọng, y ngồi xổm xuống lần nữa, “Bùi Chân còn chưa ra được, ta không thể đi. Nhỡ đâu quầng sáng đỏ biến mất, vị trí của các gian phòng lại lộn xộn, muốn trở về chắc chắn rất khó khăn.”

“Ta cũng ở lại.” Mục Tri Thâm nói.

“…” Bạch Già tức giận đến mức ê răng, “Các ngươi như thế này là liều mạng!”

Mục Tri Thâm lấy một pho tượng đồng tử sáu tay từ trong bọc ra, “Ta có mang tượng đến đây, không biết có hữu ích không nữa.”

“Cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, mặc kệ, thử rồi tính tiếp.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Y vừa dứt lời, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện vầng sáng đỏ thứ ba, một màu đỏ như máu bao trùm lấy cửa ra vào và cửa sổ, không gian đắm chìm trong sắc đỏ rực. Bách Lý Quyết Minh bảo bọn họ im lặng nín thở, cố gắng biến mình thành vật chết. Không có hơi thở, quỷ vực sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Quỷ lâu chìm vào yên tĩnh, dường như tiếng mưa rơi cũng nhỏ hơn rất nhiều, hóa thành những tiếng thì thầm liên miên. Bọn họ tập trung nín thở, ba người chẳng khác gì ba vật chết.

Phàm là sợ cái gì thì cái đó đến, đúng lúc này, một bóng đen cao gầy đột nhiên xuất hiện phía sau màn cửa. Cái bóng đó vô cùng méo mó, đôi chân của nó cao ít nhất cũng cỡ Bách Lý Quyết Minh, hai cánh tay cực dài buông thõng xuống đầu gối. Đầu của nó bị cửa chặn lại nên không thấy được. Nó xuất hiện gần như trong nháy mắt, Bách Lý Quyết Minh phản ứng cực nhanh, chớp mắt một cái đã bóp tắt mồi lửa, ba người nín thở sát vai nhau tựa vào bức tranh trên tường.

Tượng thần vô dụng, xem ra thứ mà nữ quỷ nhận là gian phòng chứ không phải tượng thần. Chung quanh tối om không thấy gì cả, chỉ có một quầng sáng đỏ rực nơi song cửa sổ vuông vức bằng giấy, như khối đậu phụ. Bách Lý Quyết Minh nghe thấy tiếng cửa gỗ kêu ‘cọt kẹt’, giống như cưa bằng kim loại vang ở bên tai. Cửa mở ra, nhưng không nghe tiếng bước chân nào cả, hết thảy đều chìm vào im lặng. Không ai dám nhúc nhích, cũng không ai dám nói chuyện, ba người dán sát vào bức tranh trên tường, thi thể của Tạ Sầm Quan dựa bên chân Bách Lý Quyết Minh. Thời khắc này bọn họ thực sự rất hâm mộ Bùi Chân, ước gì có thể co người chui vào trốn trong tranh như hắn.

Bách Lý Quyết Minh vốn không nên sợ hãi, đúng là quá mất mặt. Y cũng là quỷ, quỷ sợ quỷ, nói ra sợ người ta cười thúi mũi. Nhưng mà nỗi sợ hãi trong lòng cứ liên tục sinh trưởng như lông tơ, sâu dưới đáy lòng có một âm thanh không ngừng kêu gào: “Chạy mau.” Vì sao lại muốn chạy trốn, y đã chết, sẽ không thể nào chết lần nữa, cùng lắm thì đốt khối thân thể này thành tro cốt, trước giờ y nào có biết sợ là gì. Nhưng nỗi sợ kia vô cùng chân thật, tựa như mây đen bao trùm lấy y.

Có cái gì đó lướt qua trước mặt y, không có âm thanh, không có mùi vị. Bách Lý Quyết Minh biết, nữ nhân tay chân dài ngoằn kia đi ngang qua bọn họ. Dường như y cảm nhận được một cỗ âm khí lạnh lẽo cùng với hương vị chết chóc. Bên cạnh Bách Lý Quyết Minh là Mục Tri Thâm, cách một lớp vải mỏng tang, y cảm giác được rất rõ ràng cơ bắp của hắn đang căng cứng, tựa như một thanh đao sẵn sàng tuốt khỏi vỏ bất cứ lúc nào.

Yên tĩnh.

Tuyệt đối yên tĩnh.

Ánh sáng đỏ rực bên ngoài chưa tản đi, bọn họ không dám động đậy.

Đột nhiên, bức tranh trên tường sau lưng bọn họ vang lên ba tiếng “Thịch thịch thịch”, như một trò đùa dai dẳng, Bách Lý Quyết Minh gần như nghe thấy tiếng cười giảo hoạt của tiểu quỷ.

Nhóc quỷ bên trong bức tường!

Ba người đồng loạt căng thẳng, không biết ai thắp mồi lửa lên, trước mắt nổi lên một quầng sáng nho nhỏ, gian phòng nhỏ phía trước vẫn lâm vào bóng tối tĩnh mịch, trong phòng có vô số thi thể ngàn mắt được cột băng vải treo ngược lên trên, không hề thấy bóng dáng của nữ quỷ kia. Ba người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người bủn rủn như mì sợi. Nữ quỷ không có đây, ả đã đi rồi, hoặc vốn dĩ ả không vào phòng.

Lúc này, Bách Lý Quyết Minh phát hiện tay của ba người bọn họ đều trống trơn, không có ai châm lửa cả.

Bạch Già và Mục Tri Thâm cũng nhận ra, hai người nhìn nhau.

“Ai thắp đèn vậy?”

Ba người cùng nhau chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện bọn họ là một khuôn mặt trắng bệch khổng lồ. Bạch Già nói đúng, ả đúng là một bà già, đầu hói phân nửa, da dẻ bủng xì, mí mắt dày như con cóc. Đôi mắt của ả không có tròng đen, chỉ có lòng trắng đục ngầu. Ả bám lên bức tranh trên vách tường như con thằn lằn, ở ngay trên đỉnh đầu bọn họ, gương mặt không hề có cảm xúc, bàn tay khô quắt đang cầm mồi lửa.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Người yêu quê mùa gì đâu á, ngày nào cũng kêu ca “Anh sợ quỷ, nhưng mà quỷ chưa làm gì anh hết”, khiến não tui cũng rối rắm…