Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 74

12:39 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 74 tại dưa leo tr. 

Chương 74: Hàng hóa (nhất)

Biên tập: Bab.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.

Về đến núi Bão Trần là vào ngày hôm sau lúc mặt trời lặn, xa cách tám năm, những tàn tích do nghiệp hỏa gây ra vẫn không được phục hồi. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, mấy sườn núi hoang vu tối đen như mực chẳng có một ngọn cỏ, lấy mũi chân cào đất, thỉnh thoảng còn có thể đào được mấy gốc xương trắng ởn. Bọn họ tìm thấy đống đổ nát từ ngôi nhà đá của Vô Độ, giàn nho với những dây leo xanh biếc đã biến mất, phòng sách nho nhỏ chỉ còn sót lại mục gỗ đã cháy đen. Những thứ mà Vô Độ để lại có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng còn gì khác ngoài đá và gỗ vụn với vài chiếc bát gà trống bật ra khỏi đất. Tạ Tầm Vi khẽ cau mày, không từ bỏ mà dạo quanh một vòng, còn sai Bách Lý Quyết Minh lật hết lớp đất lên một lần, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra cái gì.

Ở đây cũng không có manh mối, Vô Độ gia gia không để lại thứ gì cho bọn họ hết. Chẳng lẽ nào hắn đã đoán sai? Tạ Tầm Vi nghĩ mãi không ra.

“Rốt cuộc con đang tìm cái quái gì vậy?” Bách Lý Quyết Minh mệt bở hơi tai nằm bò trên đất, “Nơi này sớm đã bị thiêu trụi rồi, con coi thường dung nham quỷ vực của ta đấy à? Ông đây một khi đã phóng hỏa thì đừng mong sót lại cái gì.”

“Sư tôn, Vô Độ gia gia còn biệt thự nào khác không? Hay ông ấy thường đi đến đâu?” Tạ Tầm Vi hỏi.

“Muốn có biệt thự,” Bách Lý Quyết Minh trở mình đảo mắt khinh bỉ, “Ổng phải có tiền đã chứ, còn đến mức để con cả tháng không có thịt ăn vì đóng cái quan tài cho ổng cơ mà?” Y khoát tay, “Đừng nghĩ tới ổng nữa, lão Vô Độ làm cả đời nhưng không tiết kiệm nổi một xu tiền, chẳng biết là có nuôi bồ bên ngoài hay không nữa. Yên tâm đi, Tầm Vi, bây giờ ta có tiền, vét sạch của hồi môn cho con thì đống vàng bạc mót được của Bùi Chân kia đủ để ta xài hơn nửa năm đấy.”

Ngựa cột lại ở sườn núi, y vác bọc quần áo trên lưng rồi kéo Tầm Vi lên đến đỉnh núi. Bậc thang trước kia được lát bằng phiến đá lớn nay đã không còn, hơn nữa mấy ngày gần đây trời thường xuyên đổ mưa khiến triền núi gập ghềnh lầy lội, đi lại rất khó khăn. Bách Lý Quyết Minh cõng Tầm Vi lên, tránh cho đôi giày thêu của nàng bị dính bùn. Y bước thấp bước cao leo lên núi, Tạ Tầm Vi tựa vào vai y, giờ phút này cứ như thể ánh trăng cùng gió núi thuở xưa đã trở lại, Tạ Tầm Vi kết thúc một ngày học thuật pháp và đạo giảng, bọn họ rời khỏi ngôi nhà đá của Vô Độ gia gia rồi trở về vườn thuốc nhỏ trên đỉnh núi. Bầu trời cao vời vợi, những đốm sao như đôi con ngươi chớp tắt mấy hồi, hắn cùng với sư tôn, hai người một lớn một nhỏ đi trên con đường quanh co khúc khuỷu, vui vẻ cước bộ lên núi.

Thật tốt biết bao. Hắn ngoái đầu nhìn lại con đường vừa đi, dấu chân của sư tôn trải dài về hướng xa, còn chưa chạm đến quầng sáng vàng của chiều hoàng hôn. Hắn ước rằng con đường này sẽ chẳng có điểm dừng, và bọn họ có thể đi mãi đi mãi.

“Đang nghĩ gì thế, sao không nói lời nào vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn.

“Đang nghĩ con thích sư tôn đến nhường nào.” Tạ Tầm Vi gác cằm lên vai sư tôn.

“Hôm nay ăn kẹo hay sao mà miệng ngọt phết?” Bách Lý Quyết Minh cười, “Túi đựng nước giắt ở lưng quần, khát thì cứ tự lấy mà uống.”

Bách Lý Quyết Minh bước nhanh hơn, mặt trời lặn xuống núi thì họ vừa lên tới nơi. Tia sáng vàng cuối cùng chạm tới chân trời, trần gian mênh mông dần dần chìm vào màn đêm. Nơi tàn tích của vườn thuốc thế nhưng lại sáng rực, một đám người vận đồ đen cầm đao đang vây quanh chỗ này, giơ ngọn đuốc đang cháy hừng hực. Nơi giữa đống hoang tàn đặt một cái ghế dựa, có một ông lão đầu tóc bạc phơ ngồi ở đó. Lão ta tay chống lên quải trượng đầu rồng, trên người khoác áo bào đen, nhìn qua có hơi quen quen.Bách Lý Quyết Minh thả Tầm Vi xuống, hất cằm về phía lão ta, “Ngươi ở đâu đến? Làm gì trong nhà ta đấy?”

Lão già thấy y bước đến cũng không ngạc nhiên, đoạn chậm rãi đứng dậy. Nhìn thấy gương mặt già nua này, Bách Lý Quyết Minh nhớ ra hình như lão là ông nội của Mục Tri Thâm, Mục Bình Vu. Lão năm nay tám mươi bảy, người trong tiên môn kính trọng gọi một tiếng ‘Mục lão’. Từ lâu lão đã trao trọng trách Tông chủ cho đứa con trai, nhưng không ngờ rằng con trai mình lại hóa thành quỷ, để lại đứa con thơ bơ vơ lẻ loi là Mục Tri Thâm. Cảnh tượng về già thật thê lương, dưới gối chỉ có một đứa cháu, trông chờ hết vào Mục Tri Thâm nối dõi tông đường. Trước kia Mục Tri Thâm bị vây ở Quỷ Quốc, thời điểm mà Khương Nhược Hư cầu Bách Lý Quyết Minh tiến vào Quỷ Quốc cứu người, lão cũng có ở đó.“Bách Lý tiền bối…” Mục Bình Vu nhìn y, não nề thở dài, đột nhiên lão hất áo bào, bịch một tiếng quỳ xuống đất.

Lão hạ mình quỳ một cái, các binh sĩ Mục gia khác như thể bị chặt mất nửa chân, toàn bộ nhất tề quỳ xuống. Trên đỉnh núi rộng lớn người người quỳ gối, chỉ mình Bách Lý Quyết Minh và Tạ Tầm Vi là đứng vững tại chỗ. Bách Lý Quyết Minh khoanh tay, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn, “Lại có việc muốn cầu xin ta hả?”

“Tiền bối anh minh, vãn bối…”

Mục Bình Vu đang định mở miệng thì Bách Lý Quyết Minh đã ngắt lời lão, “Về đi, ông đây không rảnh. Không thấy ông với đồ đệ đang ức khổ tư điềm[1] à, các ngươi mắt mù gây rối cái gì đấy?” Y gọi Tầm Vi, “Đi, chúng ta tự chơi, mặc xác bọn chúng.”

[1] Ức khổ tư điềm: thành ngữ Trung Quốc, ý nói nhớ lại những đắng cay, vất vả trong quá khứ và hướng đến hạnh phúc ở hiện tại.Hai người cất bước muốn đi, Mục Bình Vu chợt cất cao giọng: “A Lan Na, từ này chắc hẳn tiến bối đã từng nghe thấy.”

Cái quái gì thế? Bách Lý Quyết Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Thật ra là chưa. Ngươi cứ quỳ của ngươi tiếp đi, ông lượn đây.”

Y không hề có ý định ở lại, Mục Bình Vu rốt cuộc cũng biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Tạ Tầm Vi dừng chân, cũng khó trách Mục Bình Vu cho rằng Bách Lý Quyết Minh sẽ đứng lại, bởi vì việc này đích xác là có liên quan đến y. Ngay từ lúc bắt đầu khi Mục Tri Thâm đến trại Âm Mộc và đứng trước tấm bia đá liên hệ với Khương Nhược Hư thì từ trong khóa Liên Tâm lại xuất hiện một tiếng nói quái quỷ âm trầm chưa từng nghe thấy bao giờ. Giọng nói hệt như của sư tôn lặp đi lặp lại một từ không ngừng-

“A Lan Na.”

Nói một cách chính xác thì không hẳn là ‘A Lan Na’, nghe phát âm thì giọng nói ấy chắc chắn là tiếng Mã Tang. Khẩu âm của tiếng Mã Tang đầy lưỡi, hết sức riêng biệt. Nếu cố dùng tiếng Hán để mô phỏng âm điệu thì âm gần nhất là chính ‘A Lan Na’. Theo mưu kế của Tạ Tầm Vi, phần kiến thức này Mục Tri Thâm chưa từng viết vào công văn nộp lên cho Tông môn, vậy tại sao Mục Bình Vu lại có thể biết đến ‘A Lan Na’?Tạ Tầm Vi híp mắt, ngoái đầu lại nhìn lão già kia, thủy triều trong lòng dâng lên cuồn cuộn.

Hắn tự nhận bản thân là người đa nghi, nhưng đã hợp tác với người khác thì phải tín nhiệm lẫn nhau mới có thể hành động. Sự ăn ý của hắn và Mục Tri Thâm kéo dài sáu năm, hắn biết mong muốn của Mục Tri Thâm là gì, Mục Tri Thâm sẽ không phản bội hắn vì điều này. Mục lão không thể biết ‘A Lan Na’ từ miệng Mục Tri Thâm, vậy lão chắc chắn đã nghe được từ nguồn khác. Trọng yếu hơn là, lão biết tầm quan trọng của ‘A Lan La’ đối với sư tôn, mà tầm quan trọng này ngay cả chính bản thân sư tôn cũng không biết.

Trong lòng Tạ Tầm Vi có một suy đoán táo bạo, lẽ nào… Mục Bình Vu quen biết sư tôn khi còn tại thế?

Mục Bình Vu cảm nhận được ánh mắt của Tạ Tầm Vi, trong lòng dần trấn định. Ai cũng biết Bách Lý Quyết Minh yêu thương đồ đệ mình như trân bảo, nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Muốn thuyết phục người sư tôn, chỉ cần lấy lòng đồ đệ là đủ rồi. Mục Bình Vu thở dài, “Có vẻ như Tầm Vi cô nương trái lại có chút hứng thú.”“Sư tôn, đằng nào cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì, hay là ở lại chút nghe xem Mục lão muốn nói gì đi.” Tạ Tầm Vi nói.

Từ trước tới nay có cái gì Tạ Tầm Vi muốn thì Bách Lý Quyết Minh đều đồng ý, thế là y nghênh ngang đi đến bên người Mục Bình Vu, hạ mông ngồi xuống cái ghế dựa của lão.

“Được rồi, nếu đồ đệ của ta đã cầu tình cho ngươi thì ông đây nể mặt tí vậy. Đứng lên đi, có chuyện gì muốn xin ta?”

Binh sĩ Mục gia đỡ Mục Bình Vu đứng dậy, Mục Bình Vu rút khăn ra lau mồ hôi, đáp: “Tiền bối có biết đến Quỷ Bảo của Mục gia không?”

Bách Lý Quyết Minh “à” một tiếng, “Có nghe rồi.”

“Bốn ngày trước nghiệt tôn Mục Tri Thâm của ta đã đi vào Quỷ Bảo, đến bây giờ vẫn không thấy có tin tức gì.” Mục Bình Vu than thở, “Mạng của thằng nhỏ là được vớt từ Quỷ Bảo ra mà thoát chết, nhưng cha mẹ và muội muội tội nghiệp của nó lại không may mắn như thế, toàn bộ hai trăm ba mươi tư nhân khẩu của Mục gia đã bị vùi lấp trong Quỷ Bảo. A Thâm ngoài mặt không nói gì, thật ra tâm tư lại nặng nề nhất. Những năm gần đây e là nó vẫn luôn nghĩ cách quay lại Quỷ Bảo. Ta sợ nó lẩn quẩn trong lòng nên cho người trông chừng nó cả ngày lẫn đêm, không ngờ vẫn để nó thừa cơ sơ hở, nháy mắt đã biến mất.” Ông lão khom lưng, “Tiền bối, ngài cũng là người có con nhỏ, ắt hiểu được tâm tình của ta như thế nào. Nếu là Tạ Tầm Vi cô nương gặp nạn, sợ là ngài còn cuống hơn cả ta ấy chứ. Trước kia không biết thân phận của ngài nên đã thất lễ. Mong ngài thương xót cho vãn bối đã một bó tuổi cả rồi còn có đứa cháu bất hiếu như thế, van cầu ngài di giá đến Quỷ Bảo tìm đưa người về đây. Dù sống hay chết, chỉ cần cho ta nhìn thấy mặt thì ta cũng nhận hết.”Bách Lý Quyết Minh nhớ rõ, lần trước ở mười tám tầng ngục lão già này oai phong lẫm liệt lắm, nhìn cái là biết ngày thường cũng là người nói một không nói hai. Bây giờ vì con cháu nhà mình mà lão chịu ăn nói khép nép trước mặt Bách Lý Quyết Minh, sợ là dù có phải liều mạng vứt cái mặt già đi cũng muốn cầu xin Bách Lý Quyết Minh chìa tay giúp đỡ. Bách Lý Quyết Minh có ấn tượng rất tốt với thằng nhóc Mục Tri Thâm kia, tính tình đáng tin cậy, vẻ ngoài lại tuấn tú, quá thích hợp để sánh đôi với Tạ Tầm Vi. Dù lão già này không xin xỏ thì y cũng sẽ đích thân ra tay.

Bách Lý Quyết Minh giơ tay, đang định mở miệng đồng ý thì bất chợt Tạ Tầm Vi nói xen vào, “Mục lão, ngài còn chưa nói ‘A Lan Na’ là chuyện gì đấy.” Hắn đứng sau lưng Bách Lý Quyết Minh, bàn tay trắng nõn nà khoát lên vai Bách Lý Quyết Minh, nở nụ cười dịu dàng, “Việc ở núi Thiên Đô Mục lão đã tận mắt chứng kiến rồi đấy, sư tôn đạo pháp cao thâm, đừng nói là vác Mục sư huynh từ Quỷ Bảo ra, cho dù là xóa sổ quỷ vực của Mục thị thì cùng lắm cũng chỉ mất công phất tay mà thôi. Từ ‘A Lan Na’ này ngài nghe được từ đâu, một năm một mười trình bày hết cho sư tôn nghe. Sư tôn quan tâm tới tiểu bối, tất nhiên sẽ giúp ngài.”Hóa ra con bé này cũng thông minh phết. Bách Lý Quyết Minh ngẩng mặt lên nhìn nàng, chiếc cằm tinh tế gần ngay gang tấc. Chính bản thân tò mò ‘A Lan Na’ lại còn lấy y ra đe dọa người khác, y cảm thấy buồn cười, cứ tùy con bé quấy vậy. Y hất cằm về phía Mục Bình Vu, “Nói, nó là cái quái gì?”

Mục Bình Vu thật lâu không nói lời nào, ánh mắt nhìn Bách Lý Quyết Minh mang theo ẩn ý không rõ, trong đôi mắt đục ngầu kia có gì đó khó nói nên lời. Lão chầm chậm đáp: “Vãn bối cả gan đoán, ngài hẳn là đã quên hết những chuyện lúc còn sống.”

“Đúng.” Bách Lý Quyết Minh ngả người ra sau, “Làm sao, lúc còn sống ta đã nhìn thấy ngươi à?”

Tạ Tầm Vi nhìn Bách Lý Quyết Minh, thầm thở dài trong lòng. Tính tình sư tôn chất phác, không thích buông lời cay nghiệt với người khác. Nói rõ cho Mục Bình Vu biết mình đã quên hết mọi chuyện, há chẳng phải là tạo cơ hội cho lão nói láo sao? Không còn cách nào khác, cứ để sư tôn nói xong rồi xem xem cái lão Mục Bình Vu này có thành thật hay không vậy?Mục Binh Vu ra hiệu cho phía sau, binh sĩ Mục gia cắm đuốc xuống đất rồi lùi lại hơn mười thước, dừng ở một chỗ có thể nhìn thấy bọn họ nhưng lại không thể nghe rõ tiếng nói chuyện.

“Lúc trước dù có nói gì Khương Nhược Hư cũng muốn phái ngài đi đến Quỷ Quốc cứu người, lúc ấy ta còn thầm nghĩ rằng, một oắt con đầu mới nhú thì có ích gì. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lão đã sớm biết ngài là ai.” Mục Bình Vu nói, “Tiền bối, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi ta lên mười.”

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn là một chương chuyển tiếp nhàm chán QAQ

Sư tôn vẫn sẽ xài cái xác của Tần Thu Minh không đổi, giống như là sống lại ý, nên lúc trước tui mới ghi là “văn trùng sinh”. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy thiết lập không đúng lắm, nên không gắn tag này nữa.