Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 82

12:39 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82 tại dưa leo tr. 

“Trong mắt nghĩa phụ, Tầm Vi cô nương là người vô lý vậy sao?”

Chương 82: Lệnh nữ (nhất)

Biên tập: Bab.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.

Người Không Xương càng ngày càng đông hơn, bọn chúng liên tục ùn ùn bò ra từ trong tường. Bởi vì đã phân một nhóm quỷ hầu đi tìm Mục Tri Thâm nên bọn họ lại càng bị rơi vào thế bất lợi. Sơ Lục định mở Hư Môn để tẩu thoát, nhưng còn chưa kịp kết quyết niệm chú thì đã bị một Người Không Xương ụp vào đầu bọc lấy mặt.

Ngũ quan của Người Không Xương lầy lội méo mó ép chặt vào mặt của Sơ Lục, mặt nạ của Sơ Lục bị phá nát, máu bẩn thấm vào. Chỉ chốc lát sau, Sơ Lục kinh hãi phát hiện ra mặt mình và Người Không Xương dính chặt vào nhau như lớp hồ dán, kéo thế nào cũng không ra. Mắt trái bị bùn máu hung hãn kéo lệch sang một bên, nhìn đúng về hướng mà Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm đang đứng. Hắn vươn tay, dùng hết sức bình sinh hét lên một tiếng từ kẽ hỡ giữa hai hàm răng: “Đừng…chạm vào…bọn chúng!”

Bách Lý Quyết Minh rút đao Linh Tê ra, lưỡi đao lóe lên ánh đỏ chém vào giữa Sơ Lục và Người Không Xương, hai bên bị chém tách ra nhưng thân thể của Sơ Lục đã không thể ngăn bùn máu ăn mòn nữa rồi. Bùn đỏ bọc kín người Sơ Lục chi chít như trứng giun, đầu tiên là da, sau đó ăn vào nội tạng rất nhanh, đến cuối cùng cả người đã biến thành cái ổ giun nom như một cục thịt rỗ.

Quỷ Ảnh lập tức thoát khỏi cái xác, quay lại vào trong cái bóng của Sư Ngô Niệm.

Tởm chết đi được, Bách Lý Quyết Minh vừa đánh vừa thấy mắc ói. Cái quái gì vậy chứ? Cuối cùng thì Bách Lý Quyết Minh cũng biết lũ Người Không Xương ‘gϊếŧ người’ như thế nào rồi, bùn máu trên người bọn chúng có thể ăn mòn xáƈ ŧɦịŧ, một khi bị bùn dán dính lên thì sẽ trở nên giống như bọn chúng. Vậy nên mười mấy năm qua, đội ngũ mà Mục Bình Vu sai đi tiến vào Mục gia quỷ bảo vẫn chưa thực sự chết đi, bọn họ đều đã trở thành Người Không Xương.

Số lượng quỷ hầu ít đi, bên người Sư Ngô Niệm rất nhanh chỉ còn lại Sơ Nhất và Sơ Nhị. Nhất định phải tìm được cách rời khỏi đây, Bách Lý Quyết Minh lòng như lửa đốt, mở đường trong tường bùn thì chẳng khác gì tự tìm đường chết, một khi bọn họ đi vào thì sẽ bị nuốt chửng bởi đống bùn máu. Bách Lý Quyết Minh vẽ một cái vòng lửa ngăn cách lũ Người Không Xương. Bọn chúng như bầy sói lởn vởn ngoài vòng lửa chừng như đang do dự, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt hung tợn nhào lên, mấy lần đều bị Bách Lý Quyết Minh đạp bay về.

Ngoái lại nhìn Sư Ngô Niệm, thằng nhãi này thế mà bình tĩnh ra phết, đứng trong vòng lửa ngẩng đầu lên, chẳng biết là đang nhìn cái gì.

Bách Lý Quyết Minh nạt hắn: “Ngây ngẩn cái gì đấy, xem xem chạy trốn kiểu gì đi!”

“Người xem,” hắn chỉ lên cái võng trên đầu, “Vì sao chúng nó lại không bị bùn máu ăn mòn?”

Võng ư? Bách Lý Quyết Minh chợt nhớ đến bài ca dao của Mục phu nhân:

“Nôi treo trên dầm mái nhà, quỷ ăn thịt người sẽ chẳng bắt được con.”

Chiếc võng không bị bùn máu ăn mòn vì đó là giường của Mục Tri Thâm và Mục Diệu Dung. Hổ dữ không ăn thịt con, giả sử có sự liên kết bí ẩn nào đó giữa Người Không Xương và Mục phu nhân, thì tất nhiên Mục phu nhân sẽ không để bùn máu lan đến gần con của bà. Điều này đã mang đến hy vọng cho Bách Lý Quyết Minh, không có bùn máu thì sẽ không có Người Không Xương chui ra làm loạn. Mắt y sáng lên, y hô to: “Trên giường! Ở đấy an toàn!” Thế là y ngồi xổm xuống, đan hai tay lại để làm bàn đạp, “Đạp ta mà trèo lên!”

Sư Ngô Niệm cũng chẳng thèm khách sáo, một chân giẫm vào lòng bàn tay của Bách Lý Quyết Minh, rồi y dùng sức mà đẩy hắn lên. Sư Ngô Niệm nhảy lên, một tay nắm chắc xích sắt, nhẹ nhàng lật người như một con chim én đen, bóng dáng ngay lập tức biến mất vào trong màn tối ở phía trên kia. Sau đó Bách Lý Quyết Minh giẫm lên tay của Sơ Nhị, rồi đến Sơ Nhị đạp lên Sơ Nhất. Sơ Nhị xoay người lên giường, ngay lập tức thả dây thừng xuống để kéo Sơ Nhất lên.Cả bốn đều đã lên hết đây, còn không đợi mọi người kịp thở lấy hơi thì lũ Người Không Xương đã theo cột qua lăng trèo lên trên xà nhà. Có hai cái xà ngang ngay sát chiếc võng, sải một bước là tới. Sơ Nhất và Sơ Nhị bắn tên nỏ áp chế hành động của bọn chúng, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn tạm thời mà thôi. Lũ Người Không Xương hình như không có cảm giác đau đớn, tên nỏ cắm vào đầu chúng nó mà vẫn có thể nhảy lên như con châu chấu.

Bách Lý Quyết Minh thấy vậy không ổn, bèn nói: “Các ngươi đứng gần vào đây chút, để ta giáng Nghiệp Hỏa thiêu chết lũ trời đánh này.”

“Không được.” Ánh mắt Sư Ngô Niệm trở nên nghiêm túc, “Người không biết Mục Tri Thâm cách chúng ta bao xa, không thể tính toán phạm vi phóng ra của Nghiệp Hỏa. Nếu phóng quá rộng, Mục Tri Thâm sẽ chết vì Nghiệp Hỏa của người. Mà nếu phóng quá bé thì lại không đốt cháy được lớp bùn máu trên nóc nhà, chúng ta sẽ bị bùn máu đè chết ngay khi Nghiệp Hỏa được phóng ra. Tạm thời chưa nói đến tính mạng của chúng ta, nghĩa phụ vất vả lắm mới lấy lại được tim sen sáu cánh, nếu phải bỏ lại ở đây thì quá đáng tiếc.”“Kệ xác nó, chôn chân ở đây cũng chết, chẳng thà liều một phen.” Nơi lòng bàn tay của Bách Lý Quyết Minh đã bắt đầu bốc khói.

Sư Ngô Niệm gõ vào đầu y: “Liều cái gì mà liều, động não đi.”

Bách Lý Quyết Minh che đầu trợn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi gõ đầu ta!”

Sư Ngô Niệm lại búng y một cái: “Búng thêm mấy cái cho thông minh!”

Lần này gõ cho Bách Lý Quyết Minh ngơ ngác luôn, đã chết được năm mươi tám năm, Bách Lý Quyết Minh chưa từng gặp kẻ nào dám gõ đầu y. Sư Ngô Niệm không để ý đến y nữa, ngẩng đầu lên từng ly từng tí chạm vào mái nhà, kiến trúc của Mục Gia Bảo không giống như những ngôi nhà bình thường khác ở đất Giang Nam. Trăm năm trước, gia tộc này y quan Nam độ[1] từ phương Bắc di cư đến, họ sống ở Giang Nam và vẫn giữ tập quán kiến trúc như trước đây. Nhà cao cửa rộng, tường dày sân sâu, đá đen xếp chồng, rõ là chốn để ở nhưng lại được xây dựng như một thành lũy. Ở nguyên quán của Mục thị có lũ thổ phỉ hoành hành, lính canh phủ trạch phải canh gác cửa ra vào, tường lớn phủ viện thì chẳng khác gì tường thành, thiên cân áp của cổng lớn được đóng chặt, đây là một thành trì nhỏ đủ kiên cố, không thể phá hủy.[1] Y quan Nam độ: Một sự kiện lịch sử, đề cập đến cuộc di cư quy mô lớn đầu tiên về phía Nam của chế độ và nền văn minh Trung Nguyên. ‘Y quan’ tượng trưng cho nền văn minh

Có lẽ sẽ có một vài cơ quan, Sư Ngô Niệm nghĩ, nếu bọn thổ phỉ xâm nhập gia trạch thì hẳn vẫn còn đường thối lui.

Quả nhiên, bàn tay chạm đến, hắn sờ thấy một tấm sắt cứng vuông vức. Dùng ngón tay gõ gõ thì thấy rỗng ruột, vậy là đằng sau có lối đi. Thăm dò dọc theo phần mép vẫn không tìm được cơ quan để mở cửa, gắng sức mà đẩy nó cũng không ra.

Sư Ngô Niệm lùi về sau một chút rồi nói: “Ở đây có cửa ngầm, nghĩa phụ, người dùng Nghiệp Hỏa nung chảy nó xem.”

“Đúng thật có cửa này!” Bách Lý Quyết Minh thấy mà ngạc nhiên.

Bách Lý Quyết Minh đang định dùng sức nung chảy cục sắt, thì đột nhiên đằng sau cánh cửa sắt vang lên hai tiếng “rầm rầm”.“Có người ở trong!” Bách Lý Quyết Minh giật mình.

“Đám Mục Tri Thâm sao, tìm được đến đây nhanh như thế ư?” Sư Ngô Niệm nhíu mày.

Bách Lý Quyết Minh ra sức đập cửa hai phát, hô to: “Ê đằng sau, lùi lại đi, bố đây cho cửa nổ đấy.”

Sơ Nhất ở đầu bên kia chiếc võng hét lên: “Lang quân, bọn chúng sắp lên đến đây rồi.”

Quay lại thì thấy một vài Người Không Xương đã trèo lên đến xà (nhà) đá, khuôn mặt quái đản vẹo vọ gần như có thể dính vào mặt Sơ Nhất. Sơ Nhất giơ chân đạp mấy con xuống, nhưng ngay lập tức lại có vài con khác thế vào chỗ trống. Cùng lúc ấy, phía sau cửa sắt có tiếng lạch cạch, nghe như có người vừa mở khóa ở bên kia cánh cửa. Cửa sắt mở ra, một lối hành lang thẳng đứng dẫn lên phía trên, xem ra là ống khói của Mục Gia Bảo. Đám Mục Tri Thâm chắc rồi, Bách Lý Quyết Minh vui mừng, dẫn trước mà leo vào trong xong quay lại đỡ Sư Ngô Niệm vào.Sơ Nhất và Sơ Nhị theo vào xong thì lập tức đóng cửa sắt lại, lũ Người Không Xương ngoài kia cố sống cố chết phá cửa, cửa rung lên ầm ầm. Lũ này không có xương mà lực lại rất khỏe, Sơ Nhất Sơ Nhị và cả Bách Lý Quyết Minh chồng lên nhau như điệp la hán[2] đè chặt cửa xuống. Cánh cửa bị đập rầm rầm, làm Bách Lý Quyết Minh cảm thấy phèo phổi mình đảo loạn hết cả lên.

[2] Điệp la hán: Xếp chồng người thành nhiều kiểu khác nhau.

“Nghĩa phụ, thắp đèn.” Giọng nói của Sư Ngô Niệm truyền đến.

Đèn bão không còn, chỉ đành dựa vào ngọn lửa ở lòng bàn tay y để thắp sáng. Bách Lý Quyết Minh cố hết sức lật người lại, giơ một tay ra thắp lửa. ‘Xuy’ một tiếng, ngọn lửa bùng lên, ánh sáng từ dầu thắp sáng một vùng rộng lớn trước mắt. Bách Lý Quyết Minh thoáng chốc sửng sốt, mắt mở to mồm há hốc: “Cục cưng này, Mục gia lắm của phết nhỉ. Ta cứ nghĩ là ngươi đã giàu lắm rồi, ai ngờ Mục gia còn đầy tiền hơn, thì ra trên đời này chỉ có mình ta là quỷ nghèo thôi.”Đây là một lối đi hoàn toàn thẳng đứng, ra hình ra dạng, chắc hẳn là ống khói của Mục gia. Ống khói này hết sức rộng rãi, có thể đứng được hai người, bên trong đầy ắp là vàng, ống khói Mục gia thế mà lại dùng vàng thỏi để làm khung cố định.

Sắc mặt Sư Ngô Niệm có vẻ như rất khó coi, tuy rằng đang đeo mặt nạ nhưng Bách Lý Quyết Minh vẫn cảm nhận được luồng khí u ám trên người hắn. Đi tới bây giờ, Bách Lý Quyết Minh chưa từng nhìn thấy người này biến sắc, kể cả mới khi nãy bị đám Người Không Xương bao vây thì hắn ta cũng không hề đanh mặt lại như thế.

Sư Ngô Niệm chạm vào khung gạch vàng trên vách tường, “Đây là vàng của con.”

“Hả? Vàng của ngươi sao lại ở đây?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

Vừa mới dứt lời, trong đầu ong lên một tiếng, y hình như đã hiểu được điều gì đó.Hai người cùng ngẩng đầu nhìn sâu vào trong “ống khói”, nơi cuối quầng sáng vụn vàng, một đám tóc đen kịt nhô lên hạ xuống như thể đang hít thở.

Con bà nó.

Bách Lý Quyết Minh ngay lập tức đã hiểu ra, đây không phải là cơ quan lối đi bí mật gì của Mục gia, mà là quỷ vực của Quỷ Mẫu. Quỷ mẫu đã dựng nên ‘vực trong vực’ ngay trong quỷ bảo, chuyển dời lối đi mà Sư Ngô Niệm và nhóm quỷ hầu đã đào tới đây.

“Sơ Nhất, mau mở cửa.” Bách Lý Quyết Minh yên lặng dựa vào tường, như sợ kinh động đến đám tóc ở đàng cuối kia.

“Tại sao?” Sơ Nhất vẫn chưa hiểu.

“Mở cửa.” Sư Ngô Niệm cũng ra lệnh.

Sơ Nhất không hỏi thêm nữa, khuỷu tay cong cong nằm bò trên lưng Sơ Nhị, Sơ Nhị vội bám vào vách tường bên kia. Sơ Nhất quỳ đứng lên, không còn bị chắn tầm mắt bởi Bách Lý Quyết Minh và Sơ Nhị, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đám tóc kia.Người Không Xương hay là Quỷ Mẫu, tất cả không hẹn mà cùng chọn Người Không Xương.

Sơ Nhất tái mặt, một tay chộp lấy then cửa, “Ta sẽ đi mở cửa.”

Thân thể mọi người căng cứng, chuẩn bị nghênh chiến với lũ Người Không Xương. Vào đúng lúc này, vô số sợi tóc nhỏ như lông trâu lũ lượt vụt lóe lên trong quầng sáng, sợi sợi đan xen vào nhau như con nhện giăng mạng. Luồng sáng vàng đỏ chiếu trên nó ánh lên tia sáng lạnh lẽo như một lưỡi đao. Gần như chỉ trong tích tắc, ngay cả Bách Lý Quyết Minh cũng không kịp có phản ứng, Sơ Nhất và Sơ Nhị bị đám tóc treo cổ, lưỡi tóc sắc bén như đao kiếm chém vào thân thể bọn họ, đồng tử Sơ Nhất co rút lại thành mũi kim, trơ mắt mà nhìn thân thể mình và Sơ Nhị nát bấy thành từng mảnh.

Trước khi lìa xác, Sơ Nhất cố hết sức lực cuối cùng để mở cửa sắt ra, khản giọng hét lớn: “Chạy đi!”Tốc độ quá nhanh, Bách Lý Quyết Minh cũng không kịp phản ứng lại!

“Đụng cái rắm, ông đây liều với mày!” Bách Lý Quyết Minh lao đến chỗ Sư Ngô Niệm, ôm hắn vào lòng rồi hai người cùng rơi xuống. Vô số sợi tóc vươn ra từ nhúm tóc, tấn công bọn họ. Địa Sát Hỏa ngay lập tức bùng lên, luồng khí nóng rực bao phủ y và Sư Ngô Niệm. Sư Ngô Niệm cảm nhận được sức nóng bên ngoài vòng tay sư tôn, như thể muốn hấp chín cái lưng hắn.

Toàn bộ đám tóc sắc như lưỡi đao đều bị đứt gãy trong Địa Sát Hỏa, cùng lúc đó, Sư Ngô Niệm xoay người, rút nỏ ra bắn tên về phía Quỷ Mẫu. Cung tên ngắn được rèn từ vàng bách luyện gào thét lao đi, băng qua Địa Sát Hỏa của Bách Lý Quyết Minh, tia sáng vàng lạnh lẽo xuyên vào kẽ hở lưới tóc và dừng ngay giữa đống tóc. Sợi tóc rung lên mãnh liệt như đợt sóng vỗ, Quỷ Mẫu rêи ɾỉ một tiếng, rụt hết tóc về.Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm cùng ngã xuống chỗ lối đi, cánh cửa sắt đóng lại ngay sau khi bọn họ đi qua. Quỷ vực của Quỷ Mẫu đã bao phủ cả quỷ bảo, không gian nứt toác vụn vỡ, những xà đá và thành lan can lơ lửng giữa không trung. Họ ngã xuống, không gian đằng sau cánh cửa đã không còn là gian phòng đầy những Người Không Xương nữa, bọn họ ở trong kẽ nứt giữa không gian và không gian, bóng tối rộng lớn và dày đặc, xung quanh có vô số gian phòng, hành lanh dài, những lối đi tụ lại dính vào nhau, ngoằn ngoèo lại vặn xoắn như chiếc bánh quẩy. Những mảnh không gian lóe lên trước mắt họ chẳng khác gì vụn thủy tinh trong suốt và lấp lánh, rồi họ nhìn thấy trong lối hành lang là Mục Tri Thâm cùng Dụ Thính Thu và nhóm quỷ hầu đang tiến về phía trước. Không thể kiểm soát được hướng đi, hai người cách Mục Tri Thâm và nhóm người càng lúc càng xa, rồi cứ thế rơi thẳng vào khoảng tối bên dưới.Sau ót đập một cái, lưng ngã xuống đất, Bách Lý Quyết Minh nghe thấy xương mình kêu răng rắc mấy tiếng, xem ra là gãy rồi. Tạm thời không thể cử động, chỉ có thể nằm co quắp trên đất như một cái xác chết. Sư Ngô Niệm đỡ ngực y ngồi dậy, Bách Lý Tiểu Kỷ rớt ra khỏi cổ áo y. Con gà con hẵng còn đang ngất ngư, đứng trên đất mà lảo đảo mấy vòng, đánh mắt nhìn thấy Bách Lý Quyết Minh, thế là đùng đùng chạy đến mổ y mấy phát.

Bách Lý Quyết Minh tức cái mình: “Con gà quèn này điên rồi! Mổ nữa ông nướng chín mày con ạ!”

Sư Ngô Niệm vội bắt lấy con gà, túm trong tay không cho nó nhúc nhích, “Nghĩa phụ, người có làm sao không?”

“Trông con gà đấy cho tốt vào thì ta sẽ không sao cả.” Bách Lý Quyết Minh buồn bực xoa xoa gáy. “Nó bị cái gì thế? Lúc trước vẫn ngoan lắm mà, sao vừa vào quỷ bảo đã bạt mạng mổ ta vậy?”Nhấc con gà lên đặt ngay trước mắt mình mà nhìn, đôi mắt bằng cái hạt đỗ xanh, bé người y như cái bánh gà, cũng không khác gì mọi khi. Nhưng tính nết thì trở nên gắt gỏng, nhìn Bách Lý Quyết Minh mà con mắt như thể muốn bốc hỏa, cái mỏ bé tí khép khép mở mở, “chíp chíp” mãi không dứt. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy có lẽ nó đang mắng “đồ khốn”, “đồ con lừa hôi hám ngu xuẩn” hay mấy câu chửi thề linh tinh gì đó.

Sư Ngô Niệm ghẹo y: “Hay là nghĩa phụ đã làm chuyện gì có lỗi với Tầm Vi cô nương rồi?”

Hắn cầm tay Bách Lý Quyết Minh lên rồi xoa xoa trong lòng bàn tay, y hiểu ý, lòng bàn tay xì một tiếng lửa bùng lên. Xung quanh là một con đường được lát đá chật hẹp, hai bên vách tường cắm mấy cây đuốc đã tắt lửa. Đây có lẽ là căn hầm dưới đất của Mục gia, nơi an nghỉ của tổ tiên Mục thị.“Hình như chúng ta rơi xuống hầm rồi.” Sư Ngô Niệm nói.

Nương theo ánh lửa, hắn nhìn xuống Bách Lý Quyết Minh, trận đánh khi nãy Bách Lý Quyết Minh đã phóng hỏa, xiêm y nửa thân trên gần như bị ngọn lửa cuồn cuộn thiêu trụi. Cánh tay cùng lồng ngực trắng nõn của y rơi vào trong mắt Sư Ngô Niệm, cơ thể rắn chắc, dáng người cân xứng, mấy hoa văn ác quỷ bò trên thân, ánh sáng màu đỏ từ tim sen sáu cánh thấp thoáng như ẩn như hiện.

Ánh sáng đỏ xuất hiện có nghĩa là sư tôn bị thương rồi, vết thương không hề nhẹ và tim sen sáu cánh đang chữa trị cho y. Ánh mắt Sư Ngô Niệm ảm đạm đi mấy phần, hắn nghĩ hắn đã trưởng thành và có thể bảo vệ sư tôn, thế nhưng lại luôn để sư tôn phải bảo vệ hắn. Hắn thả con gà con ra, cởi khuy vàng trên cổ áo rồi kéo một bên xiêm y xuống, để lộ bờ vai trần trắng như ngọc.“Ngươi làm gì vậy!” Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc.

Sư Ngô Niệm ghé cổ mình đến sát bên miệng Bách Lý Quyết Minh, “Chẳng phải nghĩa phụ cần uống máu mới có thể khỏe lại sao? Người uống đi.”

“Uống uống cái đầu ngươi!” Bách Lý Quyết Minh dùng cả tay cả chân đẩy hắn ra, rồi kéo cái thân què quặt lùi về sau, “Giờ linh lực của ta dồi dào lắm, không cần máu cũng có thể khỏe lại, hơi chậm tí thôi.”

Mới nãy trong lúc vô tình đã chạm phải bờ vai trần của Sư Ngô Niệm, Bách Lý Quyết Minh vội vàng lau tay vào quần đến tận khi rách da mới thôi. Hai tay y mới chỉ chạm vào bờ vai trần của một người, nay lại không cẩn thận sờ soạng một người đàn ông khác, như thể vừa làm cái chuyện gì sai trái, cứ cảm thấy có lỗi với ai đó.

Sư Ngô Niệm thấy hành động của y, con ngươi tối đen càng thêm thâm sâu.“Con như thế khiến người chán ghét à?”

Bách Lý Quyết Minh không chú ý đến vẻ mặt của hắn ta, viện bừa lý do cho có lệ: “Ta không thích đàn ông dựa gần ta quá.”

“Nghĩa phụ vẫn thích phụ nữ sao?” Sư Ngô Niệm hỏi.

“Vớ vẩn”, Bách Lý Quyết Minh không nhận thấy sự khác thường trong câu nói của Sư Ngô Niệm, “Ta đường đường là một người đàn ông lẫy lừng, đương nhiên là thích phụ nữ rồi.”

Sớm chiều bên nhau lâu như thế, hôn cũng đã hôn mà ôm cũng ôm rồi, tại sao sư tôn vẫn thích phụ nữ cơ chứ? Sư Ngô Niệm cảm thấy hơi có chút muộn phiền, “Vậy sư phụ thích kiểu phụ nữ như thế nào?”

Kiểu phụ nữ như thế nào ư? Ngoại trừ Tầm Vi ra thì quả thật Bách Lý Quyết Minh chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Len lén liếc nhìn Sư Ngô Niệm, thằng nhãi này chắc không phải là đoạn tụ như Bùi Chân đâu ha? Bách Lý Quyết Minh hết sức là buồn bực, không biết có phải do suy nghĩ nhiều quá hay không mà cứ luôn cảm thấy gã đàn ông nào y gặp cũng đều có ý xấu. Bùi Chân là một tên mặt người dạ thú, lúc nào cũng ngấp nghé phá trinh y, còn Sư Ngô Niệm này ngoài mặt gọi y là nghĩa phụ nhưng lại lộ ra dấu hiệu mưu đồ gây rối.Cái quái gì chứ? Mắc vận đào hoa nên là Tầm Vi mới đúng, cớ làm sao mà chạy hết lên trên người y vậy?

Phụ nữ phụ nữ phụ nữ… Bất kể Sư Ngô Niệm có ý kia với y hay không, Bách Lý Quyết Minh dù thế nào cũng phải nghĩ đến phụ nữ, tỏ rõ y là đàn ông đích thực, cứng rắn và lừng lẫy. Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Bách Lý Quyết Minh đột nhiên nghĩ đến một người!

Y nắm tay che dưới môi, ho khan một tiếng: “Cô em họ của Mục Tri Thâm ấy, ngươi gặp chưa? Tên là Mục Quan Quan, ta thích kiểu như nàng ta ấy.”

Bầu không khí im lặng mất một lúc, ánh sáng từ ngọn lửa nơi lòng bàn tay phủ trên sườn mặt Sư Ngô Niệm, nửa sáng nửa tối, mang theo vẻ lạnh lẽo u ám khó tả. Hắn hơi dời tầm mắt, “Thật sao?”

“Đúng vậy, đầy đặn duyên dáng, thướt tha yêu kiều, rất hợp ý của ta.” Xương cốt gần như đã nối xong, Bách Lý Quyết Minh phủi phủi mông rồi đứng dậy, “Trước kia gặp ở núi Thiên Đô đã ưng ý rồi, trông xinh xắn, ăn nói cũng thông minh, gúp đỡ nàng ta có mấy lần đã muốn đưa về nhà sống những ngày thần tiên rồi, chứ không ta ăn no rửng mỡ quan tâm mấy việc đâu đâu của nàng ta làm gì? Mỗi tội ta có đứa đồ đệ không hiểu chuyện cho lắm, vừa nghe thấy ta có người bên ngoài đã đòi chết đòi sống rồi.”Sư Ngô Niệm nghiền ngẫm từng câu chữ Bách Lý Quyết Minh nói, sắc sáng tối trong mắt lập lờ khó phân, “Đòi chết đòi sống… Trong mắt nghĩa phụ, Tầm Vi cô nương là người vô lý vậy sao?”

Bách Lý Quyết Minh còn ngại chưa đủ, càng nói càng hăng tiết vịt: “Chờ gả Tầm Vi đi rồi ta sẽ đón Mục cô nương qua cửa ngay. Tuy bọn ta cách nhau hơi nhiều tuổi nhưng ông đây có đạo pháp cao thâm, nàng ấy gả cho ta không bị thiệt đâu.” Y hất cằm với Sư Ngô Niệm, “Thế là sau này ngươi có nghĩa mẫu rồi đấy nhé, vui không?”

Sư Ngô Niệm từ tốn mỉm cười, nụ cười ẩn chứa nét nguy hiểm lan tràn như gợn sóng bên môi.

“Vui, vui vô cùng.”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Cách mấy hôm lại đau nửa đầu, Ibuprofen vẫn không có tác dụng mấy, đau lắm ấy, lúc đau đầu thật chỉ muốn chết thôi.