Chương 65
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 65 tại dua leo tr
Bệnh của Thẩm Diên kéo dài gần nửa tháng, Vệ Toản càng ngày càng có được niềm vui thú trong đó, càng không tình nguyện thả Thẩm Diên về Tùng Phong viện.
Cửa sổ Tùng Phong viện dán rồi lại thủng, thủng rồi lại dán. Khi Tri Tuyết nói ra chuyện này, Thẩm Diên liếc xéo Vệ Toản.
Tiểu Hầu gia tỏ ra vô tội, ở trong viện lau cung thương.
Thẩm Diên rũ mắt nói: “Chờ hai ngày nữa hả dán lại, đỡ phải lãng phí mấy tấm lụa tốt.
Liền thấy Vệ Toản nhếch môi, dáng vẻ rất đắc ý.
Vệ Toản không thả người, Thẩm Diên không nói lời nào, Tri Tuyết cũng không hỏi, cứ lừa người vào Chẩm Qua viện đóng cửa sống qua ngày như vậy, lại càng cảm thấy thú vị.
Thẩm Diên bảo Tri Tuyết đưa hết sách của Tùng Phong viện tới. Lúc Vệ Toản ra khỏi cửa, Thẩm Diên phần lớn đều đọc sách viết văn, chuẩn bị cho kỳ thi Hội, cũng có đôi khi, y sẽ tính toán sổ sách dưới ánh đèn.
Vệ Toản gặp qua một hai lần, hình như Thẩm gia lại đưa tiền cho y.
– Chuyện Thẩm Diên sợ rắn, chỉ có Thẩm gia và Hầu phủ biết, hiển nhiên trong chuyện này tiểu bệnh tử đã bắt được mờ ám, lại kiếm thêm một khoản.
Dưới ánh nến đem vang lên tiếng gảy chuỗi hạt bàn tính “rào rạc” rung động, âm thanh cực kỳ sướng tai.
Hắn lại gần xem thử, thấy số tiền không nhỏ, liền trêu chọc: “Ngươi tiết kiệm nhiều tiền như vậy làm gì.”
Thẩm Diên liếc nhìn hắn, nói: “Không thể so với tiểu Hầu gia sanh chảnh được, sau này ngươi gặp nạn, đừng có bắt ta chuộc thân.”. Kiếm Hiệp Hay
Vừa nghe Thẩm Diên muốn chuộc mình, hắn không khỏi đắc ý nhướng mày, lại cúi người, nói: “Ta đời này không cần ngươi chuộc đâu.”
Thẩm Diên nói: “Vậy thì để dành làm của hồi môn cho Tri Tuyết Chiếu Sương.”
Hắn cảm thấy câu trả lời khá dễ thương, liền hỏi: “Ngươi cam lòng gả các nàng đi sao?”
Thẩm Diên nói: “Tuỳ các nàng quyết định, dù sao ta cũng phải chuẩn bị tốt cho các nàng.”
Dưới ánh đèn, Thẩm Diên tóc xoã bên tai, đầu ngón tay thon dài gãy hạt chuỗi gỗ, ánh mắt cực kỳ chuyên chú ôn nhu.
Trong lòng hắn biết, tiểu bệnh tử thân thể không tốt, nên luôn đi một bước, nghĩ trăm bước, luôn muốn tính toán lâu dài về sau.
Vệ Toản nhìn dáng vẻ tính toán tỉ mỉ của y, không hiểu sao lại nhớ tới Hầu phu nhân.
Sau khi cùng phụ thân hắn thành thân, cũng tính toán từng ly từng chút như vậy.
Cha hắn không phải người tốt, thỉnh thoảng bắt gặp bà đang tính sổ sách, lại xông lên làm rối tinh rối mù.
Hầu phu nhân cũng không giận, chỉ cười một cái, bảo cha hắn đừng quậy nữa.
Hắn khi đó tuổi còn nhỏ, cảm thấy cha hắn đúng là đầu óc có vấn đề, chính sự không làm, lại gây phiền phức cho mẹ.
Thế nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được, đi qua động vào bàn tính của Thẩm Diên.
Bị Thẩm Diên đá một cước, lạnh lùng nói: “Đừng làm loạn, nhớ bồi thường tiền rèm cửa vào sổ sách trong viện của ta.”
Hắn không nhịn được cười, vươn tay vuốt tóc Thẩm Diên, nhẹ nhàng sờ lên vết hôn hắn để lại trên cổ y.
Tim đập dữ dội.
……
Theo ý định của Vệ Toản, hắn muốn ở nhà cho đến khi kết quả thi Hương được công bố, nhưng chuyện này lại không được như ý muốn.
Nhân lúc Thẩm Diên dưỡng bệnh, Vệ Toản thỉnh thoảng mới đi làm, đám người Chiêu Minh Đường lại không rảnh rỗi, nhân dịp ngày nghỉ mười ngày một lần, săn thú trên núi, xuống sông bắt cá, cuối cùng xách theo một sọt cua, thịt cá làm mồi, liền gọi Vệ Toản và Thẩm Diên ra ngoài chơi, mang danh nghĩa rất dễ nghe, nói là muốn mở tiệc cho Thẩm tiến sĩ tương lai.
Vệ Toản vốn không muốn Thẩm Diên ra ngoài, nhưng Thẩm Diên ở trong phòng cũng buồn bực, bệnh của y đã gần khỏi, y lại cảm thấy nhàm chán khi phải đối mặt với hắn mỗi ngày, nên muốn tham gia cuộc vui.
Hắn không có biện pháp, đành phải dẫn người đi.
Bửa tiệc là do Tấn Án tổ chức.
Thời điểm này lá vàng bay xào xạc, Tấn Án học theo văn sinh, chọn một nơi có đình và nước, phong cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ.
Ai biết khi bửa tiệc bắt đầu, người được mời chẳng khác nào một đám thổ phỉ.
Đám người này lúc mở tiệc không chú ý đến nhạc công, chỉ chú ý ăn uống, họ mời đầu bếp nướng thịt nấu cua, ở trong sân dựng nồi bát lên, khắp nơi la lối om sòm, chơi xúc xắc, chơi oản tù tì, chọc cho Tấn Án không ngừng than thở phung phí của trời.
Mọi người Chiêu Minh Đường đều chưa từng tiến vào trường thi, vây quanh Thẩm Diên hỏi thăm náo nhiệt.
Thẩm Diên chỉ kể cho bọn họ nghe chuyện cười, nói rằng có một thư sinh sát vách, lúc thi bị muỗi đốt sưng mí mắt, cho nên một bên mắt to, một bên mắt nhỏ, đến khi giám khảo kiểm tra, phát hiện tướng mạo đại biến, nghi ngờ có người thi hộ.
Giám khảo còn hỏi thư sinh kia, ngươi tìm một người tướng mạo tương tự cải trang thành mình thì cũng thôi đi, sao lại tìm một người mắt to mắt nhỏ đến thi hộ.
Mọi người nghe xong cười đến ngã trái ngã phải, hỏi Thẩm Diên: “Ngươi thi Hương xong, bị bệnh rất nhiều ngày, đến lúc thi Hội có ổn không đó?”
Thẩm Diên nói: “Kỳ thi Hội ít người hơn một chút, cũng không đến mức phải chịu đựng như vậy.”
Vệ Toản nghĩ, thi Hội tổng cộng không quá hai ba trăm người, cuối cùng đều phải đến cung điện thi cho Hoàng đế xem, lại có Lễ bộ theo dõi sát sao, cũng không đến mức gian nan như thi Hương.
Lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Diên, thấy tiểu bệnh tử quấn áo lông cáo, ôm lò sưởi tay cùng mọi người nói cười, thỉnh thoảng chơi ném bình, buôn chuyện một hai câu, luôn cảm thấy so với ngày thường, ánh mắt y sáng hơn vài phần.
Liền nghĩ nếu cha mẹ của tiểu bệnh tử cha mẹ đều ở đây, có lẽ y lúc nào cũng tiêu sái tự tại như vậy.
Một lát sau, thịt cũng chín, cua cũng hấp xong, một đám người chơi mệt mỏi, nên ngồi vào bàn ăn chút gì đó.
Ngày cuối thu chính là thời điểm thích hợp để ăn cua, vừa mở mai ra, tràn đầy gạch cua, thịt cua trắng nõn.
Nhưng Vệ Toản lại không kiên nhẫn ăn cua, chỉ ăn một hai miếng liền gác sang một bên.
Thẩm Diên ngược lại ăn rất chậm rãi, ngồi ăn con cua lăn qua lộn lại mất hơn nửa ngày, chấm giấm gừng, kết hợp với rượu vàng âm ấm, dường như căn bản không có ý định ăn no, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp hương vị.
Vệ Toản đứng đó nhìn y một lúc, cảm thấy y ăn rất ngon, khẽ chạm vào cánh tay y nói: “Ngươi cho ta nếm thử một miếng với.”
Thẩm Diên làm như không nhìn thấy hắn, cúi đầu ăn cua của mình.
Y chấm thịt cua vào giấm gừng, lại bị Vệ Toản bắt lấy tay ngoạm một miếng.
Thẩm Diên liền luống cuống, nhìn trái nhìn phải, cũng may không có ai nhìn thấy.
Y hừ nhẹ nói: “Thế nào, tiểu Hầu gia ăn cua mà không chịu khó được sao?”
Vệ Toản bèn nói: “Ngươi đừng nói, mấy năm ta làm biếng ăn cua lắm, vừa mới ăn của ngươi một miếng, cảm kích đến rơi nước mắt, không thể diễn tả thành lời.”
Thẩm Diên nói thầm: “Trước kia sao ta không biết ngươi không biết xấu hổ như vậy nhỉ.”
Ánh mắt Vệ Toản nhất thời dịu đi, một lúc sau mới nói: “Ta cũng chưa từng như vậy trước mặt người khác.”
Càng đến gần Thẩm Diên, càng biết nhiều về Thẩm Diên.
Hắn càng cảm thấy, hạ thấp bản thân một chút cũng không có gì ghê gớm.
Tiểu bệnh tử chịu quá nhiều khổ, đã sinh ra một lớp vảy thật dày. Có lúc hắn hận lớp vảy này, nhưng cũng không nỡ để Thẩm Diên bóc lớp vảy này ra, sau đó trở nên mềm mại, máu tươi đầm đìa thích hắn.
Hắn ép buộc y, dỗ dành y là được rồi.
Thẩm Diên cúi đầu tiếp tục đấu tranh với con cua.
Xa xa bên kia đang náo loạn, một đám người ầm ĩ nâng Tấn Án lên.
Khiến hoa trên đầu Tấn Án đều rơi xuống.
Vệ Toản thấy vậy, nhấc một chân lên, cười nói: “Các người lại làm bậy cái gì đó?”
Mọi người nói: “Tiểu tử Tấn Án này vừa mới nói, hắn đính hôn rồi!”
Tấn Án trạc tuổi Thẩm Diên, cũng đã đến lúc đính hôn, tính ra là người đính hôn đầu tiên của Chiêu Minh Đường.
Khó trách những tiểu tử chưa từng hẹn hò cô nương này phát cuồng, nâng người lên lắc lư thật lâu, rồi mới thả xuống.
Tấn Án mới vừa nhặt hoa đội lên đầu, liền bị một đám người vây quanh hỏi: “Nói mau nói mau, ngươi gặp người ta chưa vậy, là kiểu nữ nhi thế nào?”
Tấn Án cài trâm lên đầu, nhìn mọi người cười nhạo: “Thế nào cũng không phải của các ngươi.”
Mọi người vừa nghe, lại càng giận dữ: “Tiểu tử thúi, bày đặt ra vẻ!”
Lại đồng loạt xông lên.
Lúc này hắn mới chịu nói ra, nghe nói cô nương kia là biểu muội của người bạn cũ, Tấn Án làm khách trong nhà người bạn đó, gặp lúc nàng đang leo tường cứu mèo con.
Ngay khi hắn nhìn lên, cô nương kia từ trên tường rớt xuống.
Nàng ngã đến váng đầu hoa mắt, chỉ thấy trên đầu hắn cài trâm hoa, trên người còn lộ ra mùi son phấn, nên mở miệng gọi một tiếng “Tỷ tỷ”.
Tấn Án nhảy lên tường, xách cổ mèo con nhét vào lòng tiểu cô nương, buồn cười nói: “Muội muội cẩn thận.”
Tiểu cô nương vừa nghe giọng nói trầm thấp của hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới nhận ra “tỷ tỷ” này cao một thước tám, nhất thời nàng cùng con mèo nhỏ bị dọa đến xù lông, lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Lúc rời đi, hắn quay đầu lại, nhìn thấy tiểu cô nương đáng ghé vào đầu tường nhìn mình.
Thấy hắn ngoái đầu lại, còn giơ móng mèo nhỏ phất phất tay.
Sau đó thường xuyên gặp gỡ vài lần, Tấn Án tính tình thẳng thắn, dứt khoát về nhà kêu mẫu thân đi cầu thân.
Mọi người nghe xong lại là ” y da”, ” y dô”, cảm khái một hồi lâu.
Những thiếu niên lang này ngày thường nghe chuyện xưa về tài tử giai nhân đều bảo chán, nhưng đến khi nghe thấy người ta có nữ nhi bên cạnh, hình như cũng không phải là không hâm mộ.
Ngay cả Thẩm Diên cũng mỉm cười: “Chúc mừng.”
Vệ Toản cười nói: “Thảo nào mời bọn ta đến ăn tiệc, thì ra là có chuyện vui.”
Tấn Án ngượng ngùng nói: “Vốn cũng nên bày một bàn riêng cho Thẩm án thủ.”
Những người này hỏi còn chưa đủ, còn đi lên đào bới chi tiết, hỏi hắn cô nương kia dung mạo ra sao, là người nơi nào.
Tấn Án bị bọn họ làm cho quay cuồng, vội vàng bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân rượt đuổi không dứt.
Vệ Toản cũng đi theo xem náo nhiệt.
Tấn Án cầm quạt che mặt, bị rượt theo hồi lâu mới cười nói: “Mắt rất tròn, nhìn rất dễ thương, giọng nói cũng rất hay.”
“Nghe nói nàng ấy lớn lên ở phía nam, lúc nàng nói nhanh, ta nghe không hiểu, còn phải giả vờ nghe hiểu.”
Mọi người càng nghe càng cay cú, la ó nói: “Cô nương miền nam toàn hiền lành thương người, tiểu tử ngươi được hời quá rồi.”
Vệ Toản nghe xong buồn cười, những tiểu tử này ngoại trừ chị em nhà mình, cô nương gặp được mấy người, biết cái gì mà thương người hay không thương người, những lời này phỏng chừng toàn là nghe được từ mấy trưởng bối trong nhà.
Chính hắn cũng nghe không ít lần, phần lớn là lúc Hầu phu nhân nói tới hôn sự của Thẩm Diên, những người bên cạnh lần nào cũng nói, tiểu lang quân từ phương nam tới, đều quen yêu thương thê tử, cùng ai thành thân, đều là phúc khí của người đó.
Lúc này, không biết là ai nhất định phải tranh cãi, nói: “Ta cảm thấy phương bắc cũng không kém, muội muội của ta cũng rất biết thương người.”
Hai bên tranh chấp, mọi người lại cãi nhau um xùm, suýt chút nữa còn đánh nhau.
Vệ Toản nghe chưa được mấy câu, nhịn cười nhịn đến đau bụng, lười dây dưa với đám tiểu tử ngốc này, tự mình trở về đình.
Lại nhìn thấy trên bàn của mình có thêm hai cái mai cua, bên trong chất đầy thịt và gạch cua.
Hắn sững sốt một hồi, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thẩm Diên.
Nhìn thấy Thẩm Diên đang chơi ném bình bên hồ, từng mũi tên bay vào miệng bình.
Thấy hắn đã quay lại, y đối diện với ánh mắt hắn, rồi lại vô thức dời ánh mắt đi, mang theo vài phần hậm hực ảo não xoay đầu.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️