Chương 88
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 88 tại dua leo tr
Thẩm Diên đi rất chậm.
Y sợ quấy nhiễu mọi người, người qua đường hình như cũng sợ làm phiền y, cứ như vậy, vô thanh vô tức đi tới phủ đệ thành Khang Ninh, không biết tại sao sống mũi lại cay cay.
Vệ Toản nhìn sang.
Thẩm Diên lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Bước vào phủ đệ, gặp quan chủ quản, lễ nghi đầy đủ, mọi việc đều có người phụ trách bàn luận.
Vệ Toản mang theo mật chỉ của Hoàng đế Gia Hữu, quan chủ quản xem xong cau mày, một lúc lâu mới nói: “Nói như vậy, Vệ đại nhân muốn tiếp quản quân đội trong thành?”
Bạch Chấn Đạc sửng sốt: “Chuyến đi này không phải để tiễn Minh Du công chúa sao? Sao lại tiếp quản quân đội.”
Kỳ thật, người trong thành Khang Ninh kinh ngạc cũng không có gì lạ.
Kể từ khi vợ chồng Thẩm gia qua đời, thành Khang Ninh mặc dù là thành trì biên giới, những đã lâu, Tân và Kỳ không nổi lên chiến sự.
Ai nấy đều tin cuộc sống thái bình, người có thẩm quyền càng khó tránh khỏi lơ là cảnh giác.
Nhưng trên thực tế, thành Khang Ninh vẫn luôn là một thành trì không thích hợp làm biên giới, nơi đây không phải vùng đất thiên hiểm địa lợi, mấy năm nay mặc dù tăng cường phòng bị, nhưng một khi đối mặt với sự xâm phạm của người Tân, sẽ khó tránh khỏi nguy cơ nguy hiểm tứ bề.
Quan chủ quản vẫn ôm hi vọng, nói: “Mấy năm nay thiên hạ thái bình, chẳng lẽ thật sự sẽ đánh nhau sao?”
Vệ Toản nói: “Người Tân mấy năm nay không hành động hấp tấp, là bởi vì lão Hoàng đế không có dã tâm xâm chiếm đất đai, không muốn chiến tranh lâu dài.”
“Bây giờ Tam hoàng tử đã chết, lão Hoàng đế bệnh nặng, những người thừa kế còn lại liền rục rịch, thái độ người Tân nhất định sẽ thay đổi.”
“Tốt nhất là để Minh Du công chúa trở về nước.”
“Nếu người Tân đổi ý, thành Khang Ninh chỉ sợ sẽ nguy hiểm.”
Kỳ thật, khi hắn cùng Thẩm Diên thảo luận về tình hình hiện tại của người Tân, đã mơ hồ suy đoán điều này.
Hoàng đế Gia Hữu mặc dù không thông binh pháp, nhưng đối với thế cục lại rất nhạy bén, cho nên mới phái Vệ Toản tới đây.
Ngoại trừ tiếp quản quân đội trong thành, quân lương của mấy thành xung quanh cũng tạm thời nghe theo sự điều phối của Vệ Toản.
Một khi có biến, sẽ không phải hoang mang và bị động hoàn toàn.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng.
Quan chủ quản lo lắng, một lúc sau mới nói: “Bạch tướng quân, ngươi thấy thế nào?”
Bạch Chấn Đạc bỗng không còn vẻ nịnh hót lải nhải như trước nữa, cau mày nhìn Vệ Toản hồi lâu, lẩm bẩm: “Hắn làm được không đó?”
“Trẻ người non dạ, làm việc không vững……”
Vệ Toản ở trong kinh thành đã quen coi trời bằng vung, không lưu tình nói: “Lúc mới vào thành Bạch tướng quân không hề nói như vậy, vừa rồi chẳng phải còn nói ta là tướng tài hạ phàm sao?”
“Tướng tài cũng không phải quả đào, còn phân biệt non với không non.”
Thẩm Diên nghe vậy buồn cười.
Mặt mày Bạch Chấn Đạc nhất thời nghẹn thành màu gan heo: “Cái đó…”
Quan chủ quản nặng nề ho khan một tiếng.
Nam nhân trông giống như quân sư cũng ho khan một tiếng.
Bạch Chấn Đạc dường như bị thứ gì đó bịt miệng, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai tới xem quân trong thành trước, mọi việc còn lại nói sau.”
……
Bạch Chấn Đạc ngoài miệng nói phủ đệ vắng vẻ.
Nhưng khi Thẩm Diên bước vào, lại phát hiện nơi này đã được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Ngay cả đệm gối cũng mới tinh, chăn bông dày dặn, đường may tinh xảo, hình như không phải mua sẵn mà có người làm.
Thành Khang Ninh hẻo lánh, không chú ý hương thơm, nhưng trong bình lại cắm một cành hoa quýt.
Hoa trắng như ngọc, toả hương ngào ngạt, còn đọng vài giọt sương mai, chắc là sáng nay mới hái.
Thẩm Diên nhìn xung quanh, sau đó đi đến sảnh đường, đã thấy Bạch Chấn Đạc đang đứng ở ngoài cửa do dự, nhìn thấy y, sắc mặt cứng đờ, mang một vẻ vui mừng kỳ lạ.
Thẩm Diên hỏi: “Bạch đại nhân, có chuyện gì sao?”
Bạch Chấn Đạc ho khan hai tiếng, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhiệt tình đón tiếp Vệ Toản lúc mới đến, đối mặt với y, hắn ngập ngừng mở miệng nói: “Thẩm đại nhân, quan hệ giữa ngài và Vệ tiểu hầu gia vẫn ổn chứ?”
Thẩm Diên giật mình, nhớ tới chuyện tiếp quản quân đội, hiểu ý nói: “Vệ Toản…… Vệ tiểu hầu gia tuy còn trẻ, nhưng dũng mãnh thiện chiến, đã kinh qua sa trường, theo Hầu gia xuất chinh, lần hắn bắt được tướng địch lập công, dẫn theo binh lính còn nhiều hơn lực lượng quân đội trong thành.”
“Bạch tướng quân, ngài không cần lo lắng.”
Bạch Chấn Đạc vẫn cố chấp nói: “Tác chiến trên thảo nguyên khác với công thủ trong thành trì.”
– – Vậy mà trước đó còn mở miệng ra là Vệ tiểu hầu gia.
Thẩm Diên buồn cười nói: “Bạch tướng quân, nếu như ngài cảm thấy không yên tâm, chi bằng ngày mai tìm cách thử hắn, đã muốn dẫn binh, trên dưới đều phải một lòng, không thể nghi ngờ lẫn nhau.”
Xét cho cùng, y cũng có chút xấu xa, hào hứng muốn thấy Vệ Toản bị người ta làm khó.
Tránh cho Vệ Toản đi đâu cũng được dỗ dành, khiến ai thấy cũng tức giận.
Bạch Chấn Đạc thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn y nhiều hơn, nói: “Năm ngoái ta từng đến kinh báo cáo quân tình.”
Thẩm Diên đã nghe chuyện này rồi, không biết tại sao hắn lại nhắc tới.
Bạch Chấn Đạc nói tiếp: “Khi đó, ta vốn định đi gặp ngài một lần, nhưng nghe người ta nói, ngài sống nhờ ở phủ Tĩnh An Hầu, quan hệ với Vệ tiểu hầu gia không được tốt lắm.”
“Khi đó Tĩnh An Hầu không ở trong kinh, quân sư trong doanh bảo ta không nên tùy tiện tới cửa, tránh gây chuyện phiền phức cho ngài.”
“Nghe nói thân thể ngài không tốt, ta còn lén đưa cho ngài một giỏ dược liệu.”
Bạch Chấn Đạc nói: “Nếu ngài không nhận được, coi như không có chuyện này.”
Thẩm Diên giật mình, chợt nở nụ cười: “… Đúng là có một giỏ thuốc.”
Năm trước, có một giỏ dược liệu quý được đưa tới, phía trên phủ một miếng vải che lại, không biết của ai, Tri Tuyết lo lắng kiểm tra nửa ngày, mới bằng lòng xách vào dùng.
Thì ra là người trước mặt tặng.
Bạch Chấn Đạc thấy y mỉm cười, mới thở ra một hơi, hào sảng cười nói: “Ta nói rồi mà, thế nào ngài cũng nhớ.”
“Quân sư suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Ngài không biết đâu, bọn ta đã sớm nhìn thấy tên ngài trong danh sách tới đây, nghe nói ngài đậu Trạng Nguyên, ta còn muốn bày tiệc rượu ăn mừng, nhưng bị bọn họ ngăn lại.”
“Nói cái gì nếu ngài cùng Vệ tiểu hầu gia không hòa thuận, làm vậy sẽ đoạt danh tiếng của người ta, sợ Tiểu hầu gia sẽ làm khó ngài, còn nói ngài chưa chắc đã muốn gặp người của thành Khang Ninh, bảo ta không được…”
Đang nói, không biết là chạm trúng mạch nào, hay là nhớ đến lời dặn dò của ai.
Đột nhiên không nói nữa, ấp úng hỏi: “Ý ta là, ngài… ngài cũng muốn gặp bọn ta mà, đúng không?”
“Trước kia, Ngọc tướng quân – phụ thân ngài, chính là tướng quân của ta, từ khi còn là một tân binh, ta đã đi theo ông ấy, trong thành này rất nhiều binh lính cũng đều là…”
Trước khi vào thành Khang Ninh, Thẩm Diên không biết liệu mình có sẵn lòng tới đây, gặp gỡ những người này hay không.
Nhưng thời khắc này, y lại có một cảm giác rất kỳ diệu.
Như thể y đã chờ mong nơi này từ rất lâu.
Nơi này cũng đợi y lâu lắm rồi.
Y nói: “Ở đây rất tốt.”
Bạch Chấn Đạc nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Ngài ở phủ Tĩnh An Hầu……”
Thẩm Diên nói: “Cũng sống rất tốt.”
“Trước kia, ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, mới gây ra nhiều chuyện nực cười như vậy, đa tạ các người đã nghĩ đến.”
Thẩm Diên nói lời này rất chân thành.
Bạch Chấn Đạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phủ đệ này nếu ngài cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, cứ nói với ta, nhân thủ ở đây đều là người của ta, chỉ cần ngài lên tiếng, ta sẽ lập tức nghe thấy.”
Thẩm Diên gật đầu.
Bạch Chấn Đạc theo thói quen muốn vỗ vai y, rồi lại nhớ ra thân thể y yếu ớt, không dám vỗ xuống, bàn tay rơi giữa không trung nắm thành quyền.
Một lúc sau, hắn sờ sờ ống tay áo của mình, lấy ra một túi vải nhỏ.
Túi vải thô được giặt rất sạch sẽ, đặt vào tay y.
Thẩm Diên cầm trong tay, cảm thấy bên trong nặng trịch.
Bạch Chấn Đạc nói: “Ta nghe Thẩm tướng quân nhắc qua một lần, nói muốn mua về cho ngài.”
“Ta…… kêu người làm cho ngài, rất sạch, ngài có thể để dành ăn chơi.”
Thẩm Diên không biết phải làm sao, hồi lâu mới gật đầu.
Bạch Chấn Đạc cười khan hai tiếng, lại nhìn y vài lần.
Từ khi vào thành đến giờ, hắn không dám nhìn thẳng.
Lúc này mới nhìn thật kỹ mặt mày y, rồi chợt quay lưng lại, lớn tiếng nói: “Vậy ta đi trước, có việc gì cứ gọi ta.”
Thẩm Diên còn chưa kịp giữ lại.
Bạch Chấn Đạc đã hùng hổ rời đi.
Y nghe thấy Bạch Chấn Đạc dẫn theo một số binh lính, đi ngược chiều gió, mắng mỏ: “Liễu quân sư toàn kêu ta làm mấy việc nhảm nhí gì đâu không, lần sau loại chuyện vuốt mông ngựa* này, bảo hắn tự mình làm đi.”
Binh lính bên cạnh nói gì đó.
Hắn nói: “Ta nói sai cái gì sao, chẳng phải ta luôn làm theo lời hắn nói, ân cần hỏi han, săn sóc cấp trên…”
“Vệ tiểu Hầu gia kia muốn dìm lão tử xuống, lão tử cũng không có trở mặt……”
Giọng nói bực bội văng vẳng trong gió, khi lắng nghe kỹ, còn hơi khàn khàn giống như muốn khóc.
Thẩm Diên không hiểu sao lại bật cười.
Y vừa cười vừa chậm rãi mở túi vải ra.
Nhìn thấy bên trong toàn là kẹo.
Không tinh xảo đẹp mắt như ở kinh thành, thậm chí còn hơi thô ráp.
Tơ đường vàng óng, bọc lấy hạch đào, hạt thông, viên kẹo to bằng ngón tay cái, nguyên liệu giòn thơm, chỉ ngửi thôi cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Y nhẹ nhàng cầm một viên lên, nhìn tới nhìn lui, nhưng không nỡ ăn.
Đúng lúc Vệ Toản bước ra khỏi phòng, hỏi y: “Vừa rồi ngươi với Bạch đại nhân nói cái gì đó?”
Thẩm Diên: “Ngươi không nghe thấy sao?”
Vệ Toản tự tìm một cái ghế, ngồi xuống nói: “Trước khi vào cổng thành, ta đã thấy hắn lén nhìn ngươi rồi.”
Bạch Chấn Đạc nghênh đón hơn mười dặm.
Từ xa nhìn họ, ánh mắt vẫn lén nhìn Thẩm Diên.
Chỉ là dọc đường Vệ Toản đã quen với sự xu nịnh của những quan viên khác, cho nên mặc dù vẫn luôn cảm thấy Bạch Chấn Đạc không được tự nhiên lắm, nhưng không nghĩ tới hắn đang chiếu cố Thẩm Diên.
Bạch Chấn Đạc không phải là người tâm cơ, thậm chí còn có chút hào sảng đặc biệt của võ tướng, thế nhưng lại sẵn sàng vì Thẩm Diên mà xu nịnh cấp trên.
Vệ Toản chợt cảm thấy mừng cho Thẩm Diên.
Vì những người gặp gỡ trên đường, vì những dụng tâm tốt đẹp chất phác này.
Vệ Toản nhớ lại gương mặt lạnh lùng của mình, nhẹ giọng nói: “Ta đúng là nhìn người qua khe cửa, biết vậy đã không đáp trả mấy câu kia rồi.”
Thẩm Diên nghiêm mặt nói: “Vậy ngày mai ngươi chờ bọn họ trả thù đi.”
Vệ Toản nói: “Ta nghe rồi, ngươi khích hắn làm khó ta.”
Thẩm Diên mím môi cười cười, nhẹ nhàng nói: “Há miệng.”
Vệ Toản ngẩn ra.
Thẩm Diên nhét viên kẹo đường mà y không nỡ ăn vào miệng Vệ Toản.
Hạ mi nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi nếm thử xem.”
“Có ngọt không?”
——-
Chú thích:
*Vuốt mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️