Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 99

6:44 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 99 tại dua leo tr 

Từ thành Khang Ninh trở về kinh, thân thể Thẩm Diên cũng khá hơn rất nhiều, dọc đường y đi chậm rãi, nhìn ngắm phong cảnh lướt.

Đến khi trở về kinh thành phồn hoa, hoa quế đã thơm ngào ngạt.

Tin tức chiến sự thành Khang Ninh đại thắng truyền về rất nhanh, khi Thẩm Diên trở lại kinh thành, mọi người đều biết chuyện đó, không cần phải nói, ngoài một loạt phong thưởng ra, Thẩm Diên còn nhận được được công việc nghiêm túc ở Binh bộ, chờ y tĩnh dưỡng thân thể tốt hơn, sẽ đến nhậm chức.

Vệ Toản liên tiếp đi theo Thánh thượng hơn mười ngày, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Bất luận bàn chuyện với đại thần nào, Hoàng đế Gia Hữu cũng phải đem Vệ Toản ra khoe khoang một phen.

Thẩm Diên suy bụng ta ra bụng người, nếu mình có thể có được vinh quang như vậy, chỉ sợ đã sớm không biết trời cao đất dày, nhưng Vệ Toản quả thật là một người trời sinh phú quý, rất nhiều thứ đều không để ở trong lòng, vẫn luôn nhàn nhã vô tư.

Mỗi ngày đều uể oải trở về, cởi bỏ triều phục, cùng y ăn cơm, đánh cờ, nghe y nói mấy câu chua ngoa, liền tươi cười, chậm rãi nói: “Thẩm ca ca giáo huấn rất đúng.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn này thật là thuận mắt.

Thẩm Diên bất giác liếc nhìn, đầu ngón tay vặn ống tay áo, phát hiện mặt mình càng lúc càng nóng lên.

Vài ngày sau, Tấn Án đến thăm.

Tấn Án và tiểu thư bắt mèo đã định ngày cưới vào mùa thu, cố ý chọn ngày tốt để thành thân, vì vậy mới đến đây cùng y bàn bạc.

Thẩm Diên nhìn hắn liền cười, Tấn Án dạo này ăn mặc ngày càng tuấn tú, y phục nho nhã, tóc cài trâm quế, khiến người ta vừa nhìn thấy, hai mắt đã sáng lên.

Thẩm Diên nhẹ giọng nói: “Quả nhiên chuyện tốt sắp tới, cả người đều có tinh thần.”

Tấn Án có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Ta tới đây là để nói với ngươi chuyện này, vào ngày đón dâu, ta muốn mời ngươi và đám người Chiêu Minh Đường đi cùng với ta, không biết ngươi có bằng lòng hay không?”

Thẩm Diên cười nói: “Đương nhiên phải thế rồi.”

Theo phong tục đám cưới của Đại Kỳ, cần phải có người đồng trang lứa cùng đi đón dâu, huynh đệ bằng hữu thân thiết đều nằm trong đó, đợi sau khi hoàn thành nghi thức thành thân, còn phải thay tân lang chiêu đãi quan khách, giúp đỡ tân lang thoát thân, mới coi như hoàn thành trọng trách.

Thẩm Diên nói: “Tiểu Hầu gia hiện giờ không có trong phủ, mấy ngày nay hắn rất bận rộn, lát nữa ta sẽ thay ngươi hỏi hắn.”

Tấn Án cười nói: “Ta đã hỏi hắn rồi, hắn nói ngày đó phải theo thánh giá, cho nên không tới được.”

“Hắn không tới cũng là chuyện tốt.”

“Ngươi là Trạng Nguyên Lang, như thế đã đủ để ta nở mày nở mặt rồi, dẫn Vệ Nhị theo nữa, chỉ sợ người khác nhìn vào không biết là ai đang đón dâu.”

Thẩm Diên ngẩn ra, cười nói: “Thì ra là vậy.”

Vệ tiểu Hầu gia vừa mới lập công, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu thật sự để hắn đi đón dâu, chỉ sợ tân lang là ai cũng không phân biệt được.

Thẩm Diên ngoài miệng nói vậy, nhưng không thể diễn tả cảm giác của mình thế nào.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Tấn Án xuân phong đắc ý, mặt mày nhu tình như vậy, y lại nhớ tới rất lâu trước đây, khi mọi người ăn mừng Tấn Án đính hôn, Vệ Toản uống say, ở trong xe thì thào lẩm bẩm, hát mấy câu đám cưới thành thân.

Thẩm Diên cụp mắt cười cười.

Lại nghe Tấn Án nói: “Đúng rồi, ngoại trừ đón dâu, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi, có lẽ làm phiền ngươi một chút.”

Thẩm Diên hỏi: “Chuyện gì?”

Tấn Án đỏ mặt nói: “Hứa cô nương ta muốn cưới là một cô nương ở phương Nam, cho nên ta muốn mua thêm một ít đồ đạc trang trí trong viện, thay đổi bố cục, đào ao sen, trồng chuối tây, để nàng đỡ nhớ nhà.”

“Chỉ là ta không hiểu rõ những thứ này, ngươi cũng là Giang Nam, phong thái tao nhã, có thể đến phủ ta hai ngày, giúp ta sắp đặt một chút được không?”

Thẩm Diên nói: “Có gì đâu, mấy ngày nữa ta sẽ đi.”

Tấn Án mừng rỡ, luôn miệng cảm tạ, phất ống tay áo vội vàng rời đi.

Thẩm Diên ở trong nội đường, nhìn tấm thiệp viết ngày cưới kia một hồi lâu, thời gian còn chưa đến mười ngày.

Đầu ngón tay vuốt v e tấm thiệp, y cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi nhấp vài ngụm trà, y đột nhiên gọi: “Liên nhi.”

Tiểu nha đầu thò đầu ra: “Có chuyện gì vậy công tử?”

Thẩm Diên rũ mắt hỏi: “Hai ngày trước dì ra ngoài, nói là cùng mấy mệnh phụ thân thiết ra khỏi thành đến chùa ăn chay tạ lễ, có nói ở lại bao lâu không?”

Liên Nhi đáp: “Lần này chắc là sẽ ở lâu, thế nào cũng phải hơn mười ngày.”

Thẩm Diên nói: “Hơn mười ngày, vậy chẳng phải không kịp tham dự đám cưới sao.”

Nhà Tấn Án và Hầu phủ mặc dù không quá thân thiết, nhưng cùng là võ tướng đồng liêu trong triều.

Đám cưới của vị đại công tử này, trước khi đi dì cũng không nói một câu sao?

Nếu là vị thiếu gia kia, có lẽ sẽ không thèm để ý đến mấy chuyện này, nhưng Thẩm Diên tâm tư cẩn trọng, lại quản lý sổ sách cho Hầu phu nhân, nên mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Y cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, không hỏi tiếp nữa.

……

Vệ Toản đã theo chân Hoàng đế Gia Hữu hơn nửa tháng rồi.

Hoàng đế Gia Hữu dẫn hắn đi khoe khoang khắp nơi, hắn liền giả vờ là một cháu ngoan, đối nhân xử thế ổn thoả, còn đứng bên cạnh hỏi han ân cần, trời nóng thì quạt, trời lạnh thì khoác thêm áo cho ông, thật là nhu thuận hiếm thấy.

Hoàng đế Gia Hữu làm sao không biết hắn muốn cái gì, chỉ là ông không muốn đáp ứng hắn, mỗi lần nhắc tới, đều làm như không nghe thấy.

Nhưng công sự ở thành Khang Ninh, dù sao cũng phải thương nghị với hắn nhiều hơn, Hoàng đế Gia Hữu lại thích khoe khoang cháu trai của mình với người khác, cả hai cứ thế tra tấn lẫn nhau rất nhiều ngày. Mấy ngày nay chuyện thành Khang Ninh vừa ổn, ông lập tức chặn Vệ Toản ở ngoài cửa.

Há mồm đòi tứ hôn, ngậm miệng Thẩm Trạng Nguyên.

– Lỗ tai của Hoàng đế Gia Hữu gần như bị chai.

Vất vả lắm mới có được không gian an tĩnh để phê duyệt tấu chương.

Quản sự công công lại xách một cái lồ ng vẹt tiến vào, cười nói: “Tiểu Hầu gia đặc biệt tặng cho thánh thượng, người có muốn xem một chút không?”

Văn nhân Đại Kỳ phần lớn yêu thích hoa và chim, Hoàng đế Gia Hữu mặc dù không tính là văn nhân, nhưng ông đặc biệt yêu thích chim chóc.

Con vẹt kia thân trắng bụng xanh, con ngươi đen nhánh, dễ thương vô cùng.

Vừa mở miệng liền nói: “Thánh thượng vạn an! Thánh thượng vạn an!”

Hoàng đế Gia Hữu mặc dù đau đầu vì Vệ Toản, cũng không khỏi ấn huyệt thái dương, cười nói: “Mang lại đây cho trẫm xem.”

“Sao lại có được một con chim xinh đẹp như vậy?”

Quản sự công công mỉm cười, tranh thủ nói giúp cho Vệ Toản: “Vẫn là tiểu Hầu gia có bản lĩnh, không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà còn rất hiếu thảo, ngài ấy rất tinh thông mấy trò này.”

Hoàng đế Gia Hữu tức giận nói: “Đâu chỉ tinh thông, hắn còn thủ đoạn đầy mình nữa kìa, thiếu gia công tử khắp kinh thành, không có ai xằng bậy như hắn.”

Công công cười nói: “Người có tư chất thông minh thường hay khác người, nếu không Thánh thượng cũng không yêu thích ngài ấy đến vậy đâu.”

“Theo lão nô thấy, Tĩnh An Hầu quanh năm vắng nhà, khiến cho tiểu Hầu gia càng ngày càng gần gũi với Thánh thượng hơn, chuyện gì cũng dựa vào Thánh thượng, cầu xin Thánh thượng.”

Hoàng đế Gia Hữu không nói gì, mặt mày hơi dịu xuống, một lúc sau liếc nhìn hắn: “Ngươi hướng về hắn chứ gì?”

Quản sự công công cười nói: “Thánh thượng và nương nương đối xử với tiểu Hầu gia như con ruột, là Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương hướng về ngài ấy, nên lão nô mới hướng về ngài ấy.”

Hoàng đế Gia Hữu mỉm cười lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mấy ngày nay, Vệ hoàng hậu cũng bị hắn làm phiền, Vệ Kinh Hàn này…”

Ông đang nói chuyện, đột nhiên con vẹt kêu to: “Thánh thượng vạn an!”

Hoàng đế Gia Hữu bật cười, trêu chọc con chim: “Ngươi thật may mắn, nói thêm một câu xem.”

Con vẹt liền vỗ cánh, mở miệng nói: “Cầu thánh thượng ban hôn! Cầu thánh thượng ban hôn! Muốn cưới Thẩm trạng nguyên! Cầu thánh thượng ban hôn!”

Công công: “……”

Hoàng đế Gia Hữu: “……”

Cơn đau đầu của Hoàng đế Gia Hữu lại ập đến.

Ông ấn ấn thái dương một hồi, tức giận quát: “Hắn đâu! Bảo hắn lăn vào!”

Không bao lâu, nhìn thấy tiểu Hầu gia từ ngoài cửa vui vẻ đi vào, vén vạt áo, nói: “Thần tham kiến thánh thượng.”

Ngay cả hành lễ cũng mượt mà hơn người khác một chút.

Hoàng đế Gia Hữu nhìn hắn thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Trẫm lười quan tâm ngươi muốn cưới ai, muốn thành thân thì tự lo liệu đi, đừng có lôi kéo trẫm vào, thánh chỉ tứ hôn ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vệ Toản nghe vậy liền nói: “Tính tình của Thẩm Chiết Xuân, Thánh thượng cũng biết rồi đó, nếu cha mẹ thần không đồng ý, hắn sẽ không chịu theo thần đâu.”

“Hơn nữa, cha thần luôn nhớ đến Thẩm tướng quân, tuyệt đối không muốn Thẩm gia không người nối dõi, làm sao chịu để một Thẩm Trạng Nguyên tiền đồ rộng mở đi theo thần chứ.”

“Đợi đến lúc cha thần trở về, nhất định sẽ tìm mọi cách hủy bỏ hôn sự, thần không phải tốn công vô ích sao?”

“Đó là chuyện của ngươi.”

Hoàng đế Gia Hữu cau mày nói: “Ngươi không thể dỗ dành cha ngươi và Thẩm Trạng Nguyên, giờ lại bắt trẫm gánh thay ngươi hả?”

“Ngươi mới lập được đại công, trẫm lại ban thưởng nam thê cho ngươi, người bị mắng chửi không phải là trẫm sao?”

Chưa kể, người Vệ Toản đòi cưới là Thẩm Chiết Xuân đạt được Tam Nguyên.

Nhân tài như vậy xưa nay hiếm thấy, sau chiến sự thành Khang Ninh, danh tiếng của y lại càng vang xa, nhìn thế nào cũng thấy được tư chất của một cánh tay đắc lực.

Bắt y phải cưới nam nhân, Hoàng đế Gia Hữu càng nghĩ càng đau đầu.

Tìm đâu ra một đứa cháu tốt như vậy, mười mấy năm không để cho ông yên, mỗi khi ông cảm thấy sẽ không còn chuyện gì quá đáng hơn nữa, Vệ Toản luôn có thể đào cho ông một cái hố.

Vệ Toản lén nhìn Hoàng đế Gia Hữu một hồi, sau đó chậm rãi dập đầu nói: “Đã như vậy, thần chỉ xin Thánh thượng tự tay viết một tờ hôn thư cho thần.”

“Thần muốn dùng hôn thư này thành thân với người nào, chỉ cần điền tên của người đó vào là được.”

“Thánh thượng coi như không biết chuyện này, nếu có phiền toán gì, thần sẽ tự gánh vác.”

Hôn thư do Thánh thượng tự tay viết, đương nhiên không khác gì thánh chỉ, xem như cho Vệ Toản tự quyết chuyện thành thân.

Vệ Toản điền tên của một nam nhân, đó là chuyện riêng của hắn. Nếu Vệ Toản ức hiếp Thẩm Trạng Nguyên đương triều, vậy thì chỉ có thể trách hắn quá khốn nạn mà thôi.

Đây là biện pháp tốt nhất mà Vệ Toản đã nghĩ ra sau khi tìm đủ mọi cách. Muốn Thánh Thượng ban hôn đúng là rất khó, nhưng lùi một bước cũng không phải vô phương cứu vãn, chỉ cần hắn gánh vác hết mọi trách nhiệm là xong.

Hoàng đế Gia Hữu bị sự cố chấp của hắn làm cho tức giận, hồi lâu mới quát: “Cút.”

Vệ Toản đáp “Vâng” một cách vang dội.

Sau đó đi ra cửa đợi.

Không bao lâu, nhìn thấy công công cầm hôn thư bước ra.

Vệ Toản xem qua, quả nhiên chỗ ghi họ tên trống không.

Bất giác nhếch môi.

Quản sự công công nhỏ giọng nói: “Thánh thượng dặn dò, tất cả hình thức đều chiếu theo lễ tứ hôn.”

Vệ Toản vui mừng khôn xiết, xuân phong đắc ý không nói nên lời, hắn thận trọng tiến đến sát cửa quỳ lạy tạ ân, thấp giọng hô: “Đa tạ dượng.”

Hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì hết.

Chờ thêm một lát, công công xách chim đi ra, cười nói: “Thánh thượng nói, ngài mang con chim này về đi, dạy nó quên mấy câu kia rồi hả đưa tới.”

“Thánh thượng nghe xong nhức đầu lắm.”

Vệ Toản bật cười, dập đầu nói: “Cẩn tuân thánh ý.”

Sau đó, tay trái xách lồ ng chim, tay phải cầm hôn thư, lao nhanh về phủ như một cơn gió.

Vừa tới cửa, Tùy Phong vội vàng nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Tấn Án công tử truyền tin đến, đại sự đã thành.”