Chương 18
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dua leo tr
Hai bên khăn tắm gấp lại với nhau, thoạt nhìn giống như bên trong cái gì cũng không mặc, cứ vậy mà lộ ra bên ngoài. Người này trên xương quai xanh có một điểm nhỏ ửng đỏ, chắc là khi tắm dùng sức chà sát mà tạo nên, trên mu bàn tay và đầu ngón tay cũng có nước, môi mỏng ửng hồng, cả người đều tươi tắn sạch sẽ.
Nguyên Nhược giật mình, lúng túng một hồi.
Thẩm Đường nắm lấy góc khăn lau đuôi tóc, lộ ra quần đùi và áo dây bên dưới khăn tắm.
Hóa ra chỉ là bị che mà thôi, thật dễ gây hiểu lầm.
“Đầu bút bi rỉ mực cọ lên người bị dơ nên em đi tắm”, em ấy lập tức giải thích, thản nhiên lau cổ, tiếp tục lau eo cùng tay, “Tìm em có việc sao?”
Nguyên Nhược hoàn hồn, lập tức nói: “Không có, chỉ tới kêu em ăn cơm thôi”.
Thẩm Đường bước tới bàn, kéo chiếc khăn tắm ra khoác lên vai, thuận tiện sắp xếp đống tài liệu, sách vở đang bừa bộn trên bàn, đem tất cả mọi thứ đè lên phong thư kia.
Em ấy dường như không quan tâm đến trong phong thư có cái gì, như thể nó không quan trọng, chỉ là một tờ giấy vô dụng, hoàn toàn không thèm để ý.
“Chút quay vô em dọn lại”, em ấy nói, “Đi thôi”.
Người này đang mặc áo hở eo, mơ hồ có thể nhìn thấy được cơ bụng săn chắc. Nguyên Nhược không tự chủ hạ thấp ánh mắt, tầm mắt quét qua rồi không dấu vết mà rời đi.
Bữa tối tương đối thanh đạm và đơn giản, thịt heo xào cùng với canh cải xanh. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Nguyên Nhược hỏi Thẩm Đường tình hình trong phòng thực nghiệm, nói đến chuyện tiệm bánh ngọt có khả năng sẽ hợp tác với tiệm sách văn học, cô cũng không nói nhiều lắm, chỉ đề cập đến đối phương là bạn của chị Văn, những thứ khác thì không nói.
“Những người chị Văn giới thiệu nói chung đều ổn, chỉ là trong cửa tiệm chỉ có một mình chị. Lúc trước đã nhận đơn đặt hàng của Bồi Thịnh, hơn nửa tháng nữa là trường học sẽ vào học lại rồi, chị có thể giải quyết ổn không?”, Thẩm Đường nói, múc cho Nguyên Nhược non nửa chén canh.
“Hẳn là có thể”, Nguyên Nhược trả lời, “Nếu không được thì sẽ thuê thợ làm bánh.”
“Đừng để bản thân quá mệt mỏi”, Thẩm Đường nói, lại gắp đũa thức ăn cho cô.
Em ấy hiểu rõ Nguyên Nhược, biết Nguyên Nhược chỉ nói ra vậy thôi, đến lúc đó cho dù mệt mỏi thì cô cũng sẽ không bao giờ thuê thêm một người nữa, vừa phải trả tiền góp căn hộ vừa trả tiền nợ anh trai, làm sao dư dả mà thuê thợ làm bánh.
Trên thực tế Nguyên Nhược xác thực sẽ không thuê, một là không nỡ, hai là không đến mức như vậy. Đơn hàng do cửa tiệm ký với Bồi Thịnh là hợp đồng ngắn hạn, chỉ cung cấp trà bánh trong nửa năm mà số lượng cũng không nhiều lắm, xem như là gộp cả ba chỗ lại thì cô cũng có thể tự mình làm được.
Nguyên Nhược thật sự muốn bàn bạc thành công chuyện làm ăn ngày mai, dù sao nếu thành công thì sẽ có đường làm ăn lâu dài, thời buổi này tiền rất khó kiếm, không khổ cực thì không có được tiền.
Cơm nước xong, hai người đều về phòng sớm, không giống như bình thường sẽ xem TV nửa tiếng mới đi ngủ.
Nguyên Nhược đang nghĩ đến chuyện ngày mai, buổi tối nằm trên giường không hề buồn ngủ, không khỏi nghĩ đến lúc đó nên nói chuyện như thế nào, chi phí đưa hàng của mình vào đó cùng lợi nhuận chia như thế nào thì thích hợp.
Thời gian loáng một cái đã đến rạng sáng, lăn qua lộn lại hơn mười phút nữa, cô cảm thấy hơi khát nên đứng dậy đi rót nước.
Lúc đó khoảng một giờ, đèn phòng đối diện vẫn sáng, ánh sáng hắt ra từ khe cửa vẽ nên một đường trên sàn nhà. Nguyên Nhược theo bản năng nhìn lại, ngày hôm nay Thẩm Đường trở về phòng sớm như vậy mà vẫn chưa ngủ, còn đang học sao?
Cô nghĩ xem có nên hỏi thăm một chút hay gửi một cốc sữa nóng qua không, nhưng sau khi nghĩ lại, cô chọn từ bỏ, tốt hơn hết là đừng làm phiền đối phương vào đêm hôm khuya khoắt.
Nhẹ nhàng đi ra phòng khách, rót một ly nước vào phòng, uống xong liền lên giường đi ngủ. Lần này chỉ chốc lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ, thẳng một mạch cho đến hừng đông.
Bầu trời bên ngoài thật tươi đẹp, mây trắng phiêu đãng, bầu trời trong xanh.
Hai người tuy đi ngủ muộn nhưng lại dậy sớm, cả hai đều thức dậy lúc bảy giờ rưỡi. Nguyên Nhược vội vàng đi ra ngoài, cũng không ở nhà ăn điểm tâm, thu thập xong vội vã báo một tiếng rồi ra ngoài.
Thời gian hẹn gặp mặt bàn công việc là hai giờ chiều, địa điểm ngay trong tiệm sách văn học nghệ thuật, ăn trưa xong rồi qua cũng không muộn, thế nhưng Nguyên Nhược sốt ruột nên đến cửa tiệm lấy một ít đồ rồi xuất phát sớm một chút.
Tiệm sách văn học bên kia không cần hợp tác mảng thức uống vì vậy Nguyên Nhược chỉ chuẩn bị bánh ngọt và bánh mì, cô đến cửa hàng sớm đem mẻ bánh mới đi nướng, dù sao qua một đêm thức ăn cũng không còn nguyên mùi vị ban đầu.
Mỗi sản phẩm trong cửa tiệm đều được làm thêm một phần, gói lại hết, chờ đến thời gian thì mang đi.
Nguyên Nhược tối hôm qua đã liên lạc với Giang Thính Bạch, trò chuyện đơn giản trên WeChat. Có thể là do tính cách nên thái độ đối phương thờ ơ, không giống như chị Văn nói là dễ dàng nói chuyện.
Nguyên Nhược mấy năm trước ở nơi làm việc cũ đã tiếp xúc với đủ loại người nên đối với lần này cũng không quan tâm lắm, chỉ cần có thể thương lượng thành công thì tính khí đối phương thế nào cũng không thành vấn đề.
Hợp tác chủ yếu là để kiếm tiền, không phải để kết bạn.
Tiệm sách nằm ở đầu hẻm Hòa Bình giữa phố Bắc, là một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu cổ, trang trí tinh xảo, lầu trên lầu dưới đều mang mùi hương cùng màu sắc cổ xưa, vừa nhìn đã biết tốn không ít tiền để đầu tư trang trí.
Trước khi cô đến, Nguyên Nhược còn tưởng rằng đây chỉ là một hiệu sách văn học bình thường, có thể là một cửa hiệu rộng tầm một trăm mét vuông nhưng kết quả lại vượt xa tưởng tượng của cô.
Chị Văn cũng theo đến để giúp kết nối. Nhiều khi có người quen làm trung gian sẽ bàn bạc thuận lợi hơn.
Nguyên Nhược có chút do dự, chẳng trách tối hôm qua Giang Thính Bạch lại đối với cô lạnh nhạt, người kia cũng không phải là người cùng cấp bậc với cô, lần này cái gọi là hợp tác có lẽ chỉ vì nể mặt chị Văn nên mới gặp mặt cô, hẳn là không có ý đinh hợp tác.
Có lẽ nhìn ra sự lo lắng của cô, chị Văn nhỏ giọng trấn an: “Đừng lo lắng, đây là cửa hàng mới, kinh doanh không tốt lắm, chỉ là trang trí rất đẹp thôi”.
Nguyên Nhược suy tư chốc lát, thu lại suy nghĩ của mình.
“Đi lên xem trước.”
Giang Thính Bạch không xuống đón họ mà đợi ở văn phòng trên tầng hai. Khi họ vừa đi lên tầng, nhân viên của nhà sách đã đi tới dẫn họ vào, sau đó mang nước tới.
Giống như hầu hết bạch phú mỹ (* này chắc không cần mình giải thích) khác, tuổi Giang Thính Bạch không lớn lắm, cùng tuổi với Nguyên Nhược. Cô ấy mặc một chiếc váy đen ngắn đắt tiền, tóc thẳng, vóc người cao gầy, mắt và lông mày dài, trông có vẻ thông minh lanh lợi và rất có phong cách.
Có điều không giống như dự đoán của Nguyên Nhược, cô chủ Giang này kỳ thực rất dễ nói chuyện, mặc dù cô ấy luôn tỏ ra nghiêm túc, dáng vẻ thận trọng, nhìn vừa sắc sảo lại không dễ chọc vào nhưng cô ấy rất bộc trực và đi thẳng vào vấn đề, đem toàn bộ vấn đề cần thương lượng nói ra hết một lượt.
Chia tám – hai, không thu phí trú trong tiệm sách nhưng sẽ không sử dụng bao bì cửa hàng bánh. Nói trắng ra là tiệm sách thuê cửa tiệm bánh của Nguyên Nhược làm bánh.
Giang Thính Bạch rất có thành ý, những điều kiện mà cô ấy đưa ra khá tốt, Nguyên Nhược rất ngạc nhiên vì cô ấy chia lợi nhuận nhiều như vậy.
Nguyên Nhược giữ ý này trong lòng và không tỏ ra quá háo hức, đồng thời bổ sung thêm một số điểm, bao gồm cả vấn đề an toàn thực phẩm. Hai cửa hàng hợp tác không phải dễ dàng như vậy, nó có thể là một cái hố nếu không tính kỹ, không thể chỉ nhìn vào lợi nhuận mà bỏ qua rủi ro.
Hai bên nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Giang Thính Bạch đã nếm hết bánh ngọt mang đến, cô ấy khá hài lòng.
Lần này đến đây chỉ là thỏa thuận miệng, mấy ngày nữa mới ký hợp đồng cụ thể, hiệu sách bên này sẽ cử người đến đường phía Đông của làng đại học xem xét tình hình của tiệm bánh mà Nguyên Nhược cũng cần thời gian cân nhắc vài chuyện.
Sau khi bàn bạc xong, Giang Thính Bạch mời họ đi ăn tối, đến lúc ra về, người này hiếm khi chủ động đã đưa tay với Nguyên Nhược.
“Cô Nguyên, vài ngày nữa gặp lại.”
Nguyên Nhược lễ phép bắt tay với cô ấy, “Cô Giang khách sáo rồi, hẹn gặp lại, hôm nay đã làm phiền cô rồi.”
Trên đường trở về, Nguyên Nhược luôn ghi nhớ những điều này, cô cảm thấy việc hợp tác hôm nay có chút suôn sẻ quá nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Giang Thính Bạch là phú nhị đại, hiệu sách bất quá chỉ là một trong những tài sản đứng tên cô ấy, căn bản không tính là cái gì, người ta biết thời biết thế đưa cho chị Văn một ân tình, không để ý chút tiền này thôi nếu không thì sao có thể thoải mái như vậy.
Nguyên Nhược vẫn nhớ rõ thái độ của cô ấy đối với bản thân, cũng phải đi, nghĩ theo cách này thì mọi việc hợp lý rồi.
Đêm nay Thẩm Đường lại không ở nhà, trong nhà trống rỗng, tối tăm.
Nguyên Nhược gọi điện thoại liên lạc nhưng không ai trả lời, phải mất một lúc sau mới nhận được tin nhắn.
[Em có việc, mai sẽ về]
Nghĩ rằng đó là do phòng thực nghiệm phải cập nhật dữ liệu suốt đêm nên Nguyên Nhược không quan tâm lắm.
Đến sáng hôm sau, Thẩm Đường vẫn chưa trở lại như mọi khi. Nguyên Nhược sốt ruột nhưng vẫn đến cửa tiệm, nghĩ đến phòng thực nghiệm có thể có việc làm chậm trễ, ước chừng em ấy sẽ về muộn hơn chút, cô cầm chìa khóa xe ra cửa, đến cửa tiệm làm việc hơn nửa ngày.
Buổi chiều, Thẩm Đường đến cửa tiệm.
Nguyên Nhược đang bận rộn trong phòng bếp làm bánh, nghe tiếng của tiểu Trần cùng Triệu Giản mới biết người này đang ở đây. Theo thường lệ, Thẩm Đường đến cửa tiệm liền đến phòng nghỉ ngơi học bài, rất tự giác.
Sau khi hoàn thành công việc, Nguyên Nhược pha một ly trà sữa đưa tới, thuận miệng hỏi thăm tình hình phòng thực nghiệm.
“Tiến triển rất thuận lợi, không có vấn đề gì”, Thẩm Đường nhẹ nhàng nói, dùng ngón tay mảnh khảnh nhấp chuột để lưu dữ liệu.
“Làm xong việc này sẽ có hơn mười ngày nghỉ ngơi, có thể đi ra ngoài thả lỏng một chút”, Nguyên Nhược mỉm cười, săn sóc mà thay em ấy dự tính, “Có muốn rủ bạn bè đi du lịch không?”
Thẩm Đường từ chối.
“Không cần, em còn có những việc khác phải làm.”
Nguyên Nhược không ép buộc, không dài dòng nữa.
Cô cũng muốn kiểm tra tài khoản doanh thu ngày hôm nay, cô xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi một bước, người phía sau đột nhiên gọi cô một tiếng. Cô dừng lại, nghiêng người nhìn.
Thẩm Đường rũ mắt xuống, đầu ngón tay click chuột thoát khỏi file, đóng laptop lại, sau khi làm xong những việc này mới ngẩng đầu lên.
Người này nhìn vào mắt Nguyên Nhược, nghiêm túc hỏi từng chữ một: “Em muốn dọn ra riêng, chị đồng ý không?”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️