Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:05 sáng – 29/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dua leo tr 

Sau khi chia tay với Thẩm Lê tới nay Nguyên Nhược vẫn cô đơn lẻ bóng.

Những năm trước đây cô trải qua không quá thuận lợi, công việc liên tục gặp khó khăn, ở nhà lại xảy ra chuyện, có lần quẫn bách đến mức hỏi mượn tiền bạn thân để có thể trang trải chi tiêu hàng ngày. Hai năm qua mới tạm gọi là thuận lợi hơn một chút, với sự giúp đỡ của anh trai cô đã mở một cửa tiệm nhỏ, sau khi kiếm được tiền thì mua nhà ở, trải qua cuộc sống tương đối ổn định.

Nhưng chính vì những biến cố này mà Nguyên Nhược không thể tập trung vào chuyện tình cảm cá nhân của mình, cho nên đã sáu năm kể từ khi kế thúc đoạn tình kia cô vẫn độc thân, đời sống tình cảm vẫn luôn trong trạng thái trống trải. Vì lẽ đó chị Văn giúp giới thiệu đối tượng cho cô, cô cũng đồng ý tìm hiểu thử với cô gái kia.

Con người là loài động vật quần cư, cô đơn lâu ngày sẽ cảm thấy nhàm chán cho nên họ vẫn muốn tìm một đối tượng phù hợp để làm bạn.

Lại nói thêm, nửa cuối năm sau, Thẩm Đường sẽ đi nơi khác học cao học, sau khi tốt nghiệp sẽ phải tìm một công việc hay gì đó, em ấy sẽ rời khỏi đây để bắt đầu cuộc sống của chính mình, đến lúc đó thì Nguyên Nhược sẽ thực sự sẽ trở nên một thân một mình, bình thường ở nhà cô cũng sẽ không ra ngoài tìm người trò chuyện, nghĩ thôi đã thấy rất tịch mịch rồi.

Đời tư của cô tương đối bí ẩn, cô không nói nhiều, Thẩm Đường cũng không hỏi.

Vào buổi chiều, trời chuyển từ nhiều mây sang hửng nắng, mặt trời ló dạng khỏi những đám mây dày, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, thời tiết dần trở nên oi bức.

Vỉa hè ở tầng dưới trong tiểu khu vẫn còn đọng nước, đâu đâu cũng chỗ khô chỗ ướt, nước từ trên cây vẫn đang nhỏ giọt xuống.

Buổi tối Nguyên Nhược còn có việc nhưng buổi chiều tương đối rảnh rỗi, cô liền trải thảm ngay trong phòng khách để tập yoga, vận động rèn luyện sức khỏe một hồi.

Độ tuổi của cô không tính là già nhưng cũng không phải tuổi mới đôi mươi, việc bảo dưỡng và tập thể dục thường xuyên là việc cần thiết.

Thẩm Đường ở trong phòng xem tài liệu, giữa chừng đi ra ngoài nghỉ ngơi mười phút.

Lúc đó Nguyên Nhược đang vừa tập yoga vừa điều chỉnh nhịp thở, cơ thể cô có độ dẻo dai, động tác làm ra khá là chuẩn, thân hình mềm mại, các loại tư thế đều trông thật đẹp mắt.

Trời thì nóng lại không bật điều hòa, cô bị nóng toát mồ hôi, trên ngực ướt đẫm, eo thon bụng phẳng cũng đầy mồ hôi, vài sợi tóc dính vào trên chiếc cổ trắng thon, đuôi tóc rơi vào khe sâu trước ngực.

Vì đang tập yoga tại nhà nên Nguyên Nhược mặc trang phục thể thao liền quần, tóc cột cao, cả người trông giản dị, nhẹ nhàng.

Cô hướng về phía cửa sổ, đưa lưng về phía lối đi nên không phát hiện Thẩm Đường ở phía sau. Cô thực hiện động tác ép chân và đẩy người về phía trước, cố gắng thả lỏng bản thân hết mức có thể.

Lưng Nguyên Nhược gầy và cân đối, không có mỡ thừa, xương quai xanh hai bên hơi nhô ra trên vai, sống lưng ở giữa sâu và gợi cảm, vòng eo tinh tế thon gọn, bờ mông vô cùng đẹp mắt, trông có vẻ nở nang nhưng lại không quá to, vừa đủ, mang lại cảm giác thêm một phân bớt một phân cũng không được.

Thẩm Đường vốn đi ra ngoài để lấy nước nhưng lại đang đứng bất động phía sau.

Một hồi lâu sau Nguyên Nhược mới nhìn thấy em ấy đứng đó, cô ổn định lại hơi thở gấp của mình, nhẹ giọng hỏi: “Em đang nhìn cái gì mà ngây ra vậy?”

Thẩm Đường không nói gì, cầm lấy cái ly đến máy nước uống bên cạnh rót đầy ly rồi uống hai ngụm, hỏi ngược lại: “Hôm nay sao chị không tới cửa tiệm?”

Tiệm nhỏ của Nguyên Nhược là tiệm bánh ngọt, ở con đường cạnh cổng đông trường đại học C, cách tiệm cà phê sách của cô bạn Hà Dư không xa, hai tiệm thường tổ chức sự kiện cùng nhau, làm ăn buôn bán cũng không tệ. Cô thường khá bận rộn và mệt mỏi, không thể một mình quản lý tiệm được nên đã thuê hai nhân viên làm part time theo ca, hôm nay ở nhà không đến cửa hàng là một ngoại lệ.

“Buổi tối có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến”, cô giải thích, dừng lại động tác ngồi ở trên đệm, hai tay chống phía sau, hướng về Thẩm Đường: “Trong tiệm còn có mấy người tiểu Giang trông, ngày mai chị sẽ đến”.

“Đi gặp bạn sao?”

“Cũng gần như vậy”

Thẩm Đường nhướng mắt, nhìn cô chằm chằm rồi đặt ly nước sang một bên.

“Hẹn hò?”

Nguyên Nhược mỉm cười, không có phủ nhận.

Cô gặp gỡ người kia một lần, cả hai đều khá hài lòng về nhau nên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó chắc là sẽ thử tìm hiểu ở cạnh nhau một thời gian, nếu thích hợp thì cơ bản sẽ ổn thỏa.

Sự giao tiếp giữa người trưởng thành luôn trực tiếp, không có quá nhiều quanh co lòng vòng, chỉ cần đôi bên hài lòng là đã thành công hơn một nửa, hẹn hò là một cách để quan sát tìm hiểu thêm, ăn uống, trò chuyện các kiểu để hiểu đối phương hơn, nhanh chóng và trực tiếp.

Nguyên Nhược đứng dậy, lấy một nửa ly nước vừa nãy uống, không chút do dự nói: “Tới phố Bắc bên kia, cô ấy đã đặt phòng ăn rồi. Cơm nước xong sẽ đi dạo phố, độ chừng là sẽ về muộn một chút”.

Thẩm Đường đưa khăn giấy cho cô lau mồ hôi.

Cô căn dặn: “Trong tủ lạnh còn đồ ăn lúc trưa, em hâm lại là có thể ăn. Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá, ngày mai còn phải đi học”.

“Em biết rồi”.

“Không cần chờ chị về đâu”.

Nhận lấy ly nước trong tay cô đặt trên bàn, Thẩm Đường nghiêng đầu liếc nhìn cô.

Nguyên Nhược lau mồ hôi, nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải chuẩn bị một chút nếu không sẽ muộn mất.

Chỉ là cô mới vừa đặt khăn xuống người bên cạnh đã hỏi: “Cô ấy cũng là người thành phố C?”

Nguyên Nhược gật đầu, “Người ở khu phía Tây bên kia, đang làm tài chính.”

“Tên gì?”

“Họ Dư”

Thẩm Đường giọng điệu thờ ơ, không phải dáng vẻ đặc biệt quan tâm.

“Ò”.

Nguyên Nhược nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nói: “Không phải em muốn thi nghiên cứu sinh ở đại học B sao? Cô ấy tốt nghiệp đại học B đó. Hôm nào em có thể hẹn cô ấy ăn bữa cơm để tham khảo ý kiến cũng được”.

“Em còn phải chuẩn bị cho kỳ thi. Lúc ấy nói sau đi”, Thẩm Đường thản nhiên nói, tựa hồ không có hứng thú lắm với chị gái họ Dư này.

Nguyên Nhược không cảm thấy có gì sai sai mà chỉ nghĩ là do tính cách em ấy như vậy, bình thường người này cũng rất là trầm lặng, không thích giao tiếp với người ngoài nên bạn bè cũng không nhiều, phản ứng thế này cũng là chuyện bình thường không có gì lạ.

Nghĩ đến sau này có thể em ấy sẽ thường xuyên gặp mặt đối tượng của mình nên Nguyên Nhược liền giúp Dư tiểu thư kia nói một chút: “Cô ấy là một người tốt, tính cách hòa nhã dễ gần. Hôm qua trò chuyện cùng chị còn nhắc tới em nữa, nói là muốn mua quà cho em”.

Dư tiểu thư là bạn của chị Văn nên cô ấy đương nhiên là sớm biết tình huống của Nguyên Nhược, biết sự tồn tại của Thẩm Đường, cũng biết quan hệ của Thẩm Lê và Nguyên Nhược. Trên thực tế, hầu hết mọi người đều khá là quan tâm đến loại chuyện liên quan bạn gái cũ nhưng Dư tiểu thư rất lịch sự, chưa từng nhắc đến chuyện này cũng vô cùng tôn trọng Nguyên Nhược.

Cô ấy tiếp nhận Nguyên Nhược. thì đương nhiên sẽ theo Nguyên Nhược mà tiếp nhận Thẩm Đường, có như vậy cô ấy mới muốn tặng quà cho Thẩm Đường.

Sắc mặt Thẩm Đường bình tĩnh, biểu tình trên mặt vẫn như cũ, không nhìn ra được là đang vui hay đang thế nào, em ấy nhàn nhạt mà nói: “Em biết rồi”.

Nguyên Nhược vẫn xem cô như một đứa trẻ mà theo thói quen giơ tay lên xoa đầu cô.

“Chị đi tắm đây, sáu giờ phải xuất phát rồi”.

Thẩm Đường ậm ừ.

Bây giờ mới bốn giờ, đi tắm rửa, sửa soạn một chút, thay đồ trang điểm các kiểu thì tầm sáu giờ là có thể xuất phát.

Thời gian hẹn dùng cơm là bảy giờ, gặp nhau ở đầu phố, theo phép lịch sự thì không được đến muộn, cô nên đến sớm một chút.

Vốn dĩ Dư tiểu thư muốn đến đây để đón Nguyên Nhược, nhưng Nguyên Nhược nghĩ vậy không phải phép nên đã từ chối, muốn tự mình đến đó.

Vận động ra một thân mồ hôi rồi đi tắm ngay nên cô không thấy quá thoải mái, tắm xong còn cảm thấy hơi mệt cho nên sau khi sấy khô tóc, Nguyên Nhược nằm ở trên giường chừng mười phút.

Quần áo đã thay phải đi giặt trước vì gần đây thời tiết ẩm ướt, để lâu sẽ có mùi hôi. Phòng tắm của phòng ngủ chính không có máy giặt, chỉ có phòng rửa mặt bên ngoài mới có.

Phòng rửa mặt trong nhà rộng hơn hai mét, bên trong cùng là nhà vệ sinh và buồng tắm, kế đó là một vách ngăn, bên cạnh để máy giặt và bồn rửa mặt.

Trên bồn rửa mặt chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân của mọt người – Nguyên Nhược chỉ vào khi giặt quần áo, những lúc tắm rửa và đánh răng đều làm ở phòng ngủ chính. Không gian riêng của cô và Thẩm Đường tách biệt nhau, mỗi người dùng một chỗ.

Phòng vệ sinh sạch sẽ gọn gàng, Thẩm Đường đang cúi người gội đầu trong phòng tắm, cửa không khóa, chỉ mở đèn.

Nguyên Nhược để quần áo vào máy giặt, sau đó đem đồ lót giặt tay.

Trái ngược với buổi sáng, cô thay một bộ váy trắng dài giản dị hơn, cổ rộng, sau lưng xẻ chữ V lộ ra nửa lưng, váy kiểu chít eo, vừa quyến rũ nhưng vẫn thanh lịch.

Thẩm Đường gội đầu xong đi tới, đứng trước bồn rửa mặt lau tóc, từ khóe mắt liếc nhìn cô, nói: “Váy mới? Chưa từng thấy chị mặc nó”.

“Hai ngày trước chị dạo phố mua được”, Nguyên Nhược đáp, vắt nước, đi ra ban công phơi đồ lót rồi đem thau quay lại.

Đi ngang qua bệ rửa mặt, cô thấy sau tai Thẩm Đường còn dính nước chưa lau khô, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên giúp em ấy lau nước.

Có lẽ là bởi vì đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, Thẩm Đường không phòng bị khẽ run lên, sững sờ trong chốc lát.

Nguyên Nhược lại không phát hiện ra điều gì, đặt cái thau xuống, nói: “Chị cũng mua cho em cái áo sơ mi, đã giặt sạch rồi để trong tủ quần áo đó. Ngăn kéo phía trên bên trái”.

Thẩm Đường không được tự nhiên sờ lên sau tai, vắt khăn lên móc treo: “Chút nữa em sẽ thử”.

“Chị mua theo size của em nên hẳn là sẽ vừa”, Nguyên Nhược nói xong đứng trước gương vuốt tóc lại.

Hôm nay cô ăn mặc rất dụng tâm, vô cùng xinh đẹp, mọi cử động đều mang theo nét phong tình.

Tầm mắt Thẩm Đường lướt xuống, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua ngực cô, khuôn mặt vô cảm giúp cô chỉnh chỉnh cổ áo lại, che đi khung cảnh lộ ra bên ngoài.

Động tác vô cùng thành thạo như trước đây từng giúp cô chỉnh cổ áo vậy.

Nguyên Nhược không nhận ra có vấn đề gì, thậm chí còn vuốt tóc ra sau lưng.

Mùi hương trên người cô rất dễ ngửi, là hương Marfa của MEMO PARIS, mùi hương vô cùng phù hợp đến từ Pháp, Thẩm Đường đã tặng cho cô vào sinh nhật năm ngoái.

“Rất đẹp!”, Thẩm Đường thấp giọng nói, trong mắt ẩn chứa một tia cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu, không biểu hiện ra ngoài, ngón tay thon dài lướt trên mặt Nguyên Nhược, sau đó vuốt tóc thay cô, giọng điệu thoải mái. “Hôm nay trông chị thật đặc biệt.”

Nguyên Nhược mỉm cười, “Được rồi, đến lúc phải trang điểm rồi, không còn nhiều thời gian nữa”.

Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Đường nói: “Trên đường lái xe cẩn thận.”

Nguyên Nhược đi ra khỏi cửa mà không trả lời.

Trang điểm thì cần thời gian, thường ngày cô trang điểm nhạt nên chỉ tầm mười phút là xong nhưng đêm nay không giống vậy nên cô có phần dụng tâm trang điểm.

Lúc cô chuẩn bị ra cửa đã là sáu giờ mười phút, đón xe đi tới phố Bắc ước chừng mất gần một tiếng đồng hồ, vẫn còn kịp. Nguyên Nhược chọn một chiếc túi xách bằng da nhỏ kiểu cổ điển, đem điện thoại di động cất vào trong rồi tới cửa đổi giày.

Lúc này Thẩm Đường đang nằm trên sô pha, Nguyên Nhược không có thời gian nên vừa đổi giày vừa nói: “Chị đi nha!”.

Đối phương không đáp lại.

Mang giày cao gót vào, Nguyên Nhược nhìn về bên kia.

Thẩm Đường cuộn người lại như có điều gì không ổn.

Nguyên Nhược bỏ túi xách xuống, đi tới, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Không thoải mái sao?”

“Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi…”, Thẩm Đường ra vẻ không có gì mà trả lời nhưng môi em ấy lại khô và trắng bệch bất thường.

Đưa mu bàn tay lên trán em ấy rồi lại sờ trán mình, Nguyên Nhược nhíu mày, “Em phát sốt rồi!”

“Không có gì đâu”, Thẩm Đường không còn chút sức lực nào, yếu ớt nằm nghiêng sang một bên nói: “Uống thuốc rồi ngủ một giấc là được”.

Nguyên Nhược lại dùng tay sờ trán em ấy, “Nóng thế này, em phải đến bệnh viện mới được!”.

Vì sốt quá cao, Thẩm Đường không đáp lại.

Nguyên Nhược nhanh chóng đỡ người dậy, “Em đừng ngủ, chị đưa em đi gặp bác sĩ”.

Cả người Thẩm Đường vô lực: “Không phải chị còn có hẹn sao. Sắp trễ rồi, Dư tiểu thư đang chờ chị đó..”.

Nguyên Nhược nào còn có thể để ý mấy chuyện này, cô bước tới cửa lấy túi xách, bất lực nói: “Hẹn ngày khác cũng được. Lát nữa lên xe rồi chị gọi báo cho Dư Tuyền là được”.

Ngã người trên vai cô, Thẩm Đường áp khuôn mặt nóng bỏng vào cổ cô.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.