Chương 31
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31 tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông cửa kêu mấy lần rồi điện thoại lạireo lên một lần.
Nguyên Nhược vội vàng đi ra ngoài, hai cánh môi sưng đỏ, cổ áo xộc xệch.
Ngay khi cửa được mở ra, Khương Vân với Hà Dư đang đứng bên ngoài cùng mọi người.
Chị Văn…. là người không thể nhẫn nhịn được, thấy Nguyên Nhược nửa ngày mới ra ngoài liền hỏi thẳng: “A Nhược em đang làm cái gì dẫy, lâu dữ luôn mới ra mở cửa, gọi điện thoại cũng không nghe, tưởng đâu em không có ở nhà không hà”.
“Vừa mới dọn dẹp trong phòng, điện thoại chỉnh im lặng nên không nghe thấy”, Nguyên Nhược giải thích, kêu mọi người mau vào.
Trời lạnh thế này ở phương Nam không lắp máy sưởi, trong nhà ngoài nhà gì cũng lạnh, ở lối đi gió thổi một cái là lạnh không chịu nổi.
Vào nhà, đóng cửa lại, lúc này mới hơi hơi đỡ hơn xíu.
Một lúc sau Thẩm Đường mới ra ngoài, cầm hai cái sưởi tay đưa cho mọi người làm ấm. Trên khay trà phòng khách để đồ ăn vặt và trái cây rất nhiều, còn có đồ uống nóng đang bốc khói.
Chị Văn khen ngợi Thẩm Đường hiểu chuyện, còn cười ha hả nhét bao lì xì cho em ấy.
“Cầm đi cầm đi, chuẩn bị riêng cho em đó, trong nhà này có mình em là cô gái nhỏ thôi”.
Tuổi tác thì Thẩm Đường là người nhỏ nhất, hầu hết những người khác đều tầm ba mươi trở lên, chị gái lớn tuổi nhất cũng hơn bốn mươi rồi, con cái so với Thẩm Đường còn muốn lớn hơn. Mọi người đều nghĩ Thẩm Đường là một cô gái nhỏ, không chỉ có chị Văn chuẩn bị lì xì mà Khương Vân, Hà Dư với mấy người khác cũng có, số tiền cũng không nhỏ
Những người phụ nữ có mặt ở đây đều là người thành công trong sự nghiệp, hoặc là đi làm cho tư bản, hoặc là tự mình mở công ty, mỗi người đều là chị gái giàu sang phú quý không thiếu tiền, vậy nên mới có thể ra tay hào phóng như vậy.
Nhưng bởi vì chuyện này mà mấy chị gái đây cũng không có nhiều người có thể nói chuyện cùng Thẩm Đường, không tìm được đề tài để nói.
Thẩm Đường thức thời đi vào bếp làm trợ thủ, thay vì đứng ở phòng khách. Có em ấy đứng ở đó, những người kia cũng không tiện tán gẫu với nhau.
Bạn bè tụ lại một chỗ luôn có chuyện nói không hết, chuyện công việc nè, chuyện gia đình nè, chuyện tình cảm…
Mấy người Khương Vân, Hà Dư xem như cuộc sống đã ổn định rồi, hầu hết mọi người đã kết hôn, số ít còn lại thì độc thân.
Có người trò chuyện một chút sẽ không nghiêm túc lắm mà mang ý trêu chọc: “Bà cô đây độc thân đã lâu, suốt ngày thanh tâm quả dục, sắp quên mất cảm giác có người theo đuổi là gì rồi”.
Một nhóm người hiểu được, lập tức nở nụ cười.
Một người bạn nói đùa: “Chẳng phải lúc trước có cô gái nào đó theo đuổi cậu sao, nghĩ thử coi được không”.
Người kia lắc đầu một cái: “Nhỏ quá, không dám tiếp nhận”.
“Nhiêu tuổi?”
“Mười chín, chưa tới hai mươi”.
Cái này thì đúng là nhỏ thật, nhóm người bọn họ đều đã trên dưới ba mươi rồi, sắp lệch hẳn một con giáp.
Người phụ nữ này rất có lương tâm, sẽ không vượt qua ranh giới đạo đức của mình.
Trong xã hội hiện tại có những người rất đáng kinh tởm, già đầu đi trêu chọc những cô cậu bé nhỏ tuổi, chuyện thế này cũng không còn xa lạ gì. Một số cô cậu bé chưa nhìn ra được lòng người hiểm ác, rất là ngây thơ thuần túy, người khác nói chuyện tình cảm với họ họ đều coi đó là thật lòng, u mê chìm đắm để rồi bị gạt, còn chưa kể bị gạt vẫn không nhận thức được, chỉ coi đó là kết thúc một đoạn tình cảm chứ không có vấn đề gì lớn mà không biết được rằng ngay từ đầu người ta đã bày ra chiêu trò, chỉ là muốn vui đùa một chút thôi, chơi chán sẽ dứt áo ra đi.
Ai mà không yêu một cơ thể trẻ trung và mềm mại chứ.
Nguyên Nhược ở một bên nghe, không nói chen vào, vô cùng ít nói.
Người phụ nữ kia chợt mỉm cười nói: “Nếu như tôi trẻ hơn vài tuổi, tầm tuổi a Nhược chẳng hạn thì tôi có thể thử xem nhưng tiếc là tôi đã ba mươi sáu ba mươi bảy rồi”.
Chu Vân Xảo đang ngồi ở bên trái sô pha lập tức ngắt lời: “Vậy thì cũng kém mười tuổi đó, hơi bị nhiều luôn”.
Vì chuyện em họ mình theo đuổi một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi mà Chu Vân Xảo luôn phản đối tình cảm chênh lệch tuổi tác như vậy, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Người phụ nữ vươn eo nói: “Chênh lệch mười mấy tuổi cũng không quá lớn. Hai mươi chín cũng còn trẻ mà. Nếu tôi hai mươi chín thì sẽ dành thời gian ra để thử đoạn cảm tình này cũng tốt nhưng tiếc là tôi đã ở tuổi này rồi, sợ thua lắm, không dám thử”.
Chu Vân Xảo không đồng ý với điều này, người phụ nữ kia cũng không giải thích gì thêm.
Những người khác hòa hoãn không khí, chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, nhóm người lại cô một câu tôi một câu trò chuyện.
Nguyên Nhược tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống, cầm một cái ly uống hai ngụm trà nóng.
Cô mặc đồ không quá dày, cả người đều lạnh, phải uống chút đồ nóng mới có thể miễn cưỡng dễ chịu hơn chút.
Khi cô đặt ly xuống, người bạn ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “A Nhược, miệng cậu đỏ vậy, bị nhiệt miệng rồi hả?”
Cô ngẩn người, chậm nửa nhịp mới trả lời: “Chắc vậy, hôm qua mình ăn hơi nhiều đồ chiên”.
Bữa tối sum họp thịnh soạn, hai bàn gộp lại thành một, tất cả mọi người quây quần ăn uống thật náo nhiệt.
Ngày mai là đêm ba mươi, giao thừa phải trở về nhà, vì vậy hôm nay nhất định phải chơi thật đã mới được. Xế chiều họ đi câu lạc bộ bi-a.
Câu lạc bộ là địa bàn của Lục Niệm Chi – bạn gái Khương Vân, có phòng riêng tốt nhất cho mọi người, đồ ăn, thức uống và mấy trò giải trí đều miễn phí, muốn chơi thế nào thì chơi. Ở đây cũng có chỗ để nghỉ ngơi, nếu mệt hay buồn ngủ thì có thể đến phòng ngủ nhỏ bên trong, phòng đơn phòng đôi gì cũng có.
Thẩm Đường đi theo nhưng chơi được hơn nửa tiếng liền đi vào phòng nghỉ ngơi, nhường không gian lại cho mấy chị gái.
Thẩm Đường vừa đi mọi người đều trở nên sôi nổi hơn, ầm ĩ không kiêng dè gì.
Có cặp đôi uống say quá rồi hôn nhau ở ngay ngoài phòng rồi dìu nhau vào phòng nghỉ, cũng có người bắt cặp được ngay tại chỗ. Lúc hơn bốn giờ, một số người khác cũng đến, là bạn của Lục Niệm Chi, chị Văn và vài người không quen khác. Tuy nhiên, điều này không thể ngăn cản mọi người cùng nhau chơi, càng đông càng vui thôi.
Câu lạc bộ bi da đã biến thành quán bar để mọi người có thể chơi thỏa thích, ai cũng điên cuồng chơi đùa không kiêng dè gì. Một nhóm người thậm chí không định ăn tối, trực tiếp tổ chức tiệc nướng trong câu lạc bộ, chai rượu chất thành đống khắp nơi, chỗ nào cũng lung tung lộn xộn.
Nguyên Nhược ở lại chơi cùng nhóm chị Văn và mấy người khác, không nhập cuộc với nhóm người kia. Cô có thể chấp nhận những người khác làm ầm ĩ vui đùa, say xỉn không còn tỉnh táo nhưng bản thân cô không thể nào tham gia vào cái sự điên cuồng này.
Cách đó không xa có hơn chục người đang chơi trò chơi, nhìn rất là ám muội, chơi một hồi muốn xẹt ra tia lửa luôn rồi.
Nguyên Nhược mỉm cười, cô không ở đó quá lâu, mượn cớ bản thân uống nhiều rượu cảm thấy chóng mặt nên rời đi trước để về phòng nghỉ ngơi. Cô quen đường quen lối đi ở hành lang, rẽ vào một góc rồi đi thẳng, sau đó đi thang máy lên lầu, cuối cùng gõ cửa phòng 4201.
4201 là phòng nghỉ đôi, Thẩm Đường đang chờ ở bên trong, đã gửi tin nhắn cho cô từ lâu rồi. Phòng nghỉ không lớn nhưng được trang bị đầy đủ tiện nghi, bên trong cái gì cũng có.
Giường là loại một mét rưỡi, không đủ lớn. Hai người nằm trên đó, Thẩm Đường chủ động đắp chăn cho Nguyên Nhược vì sợ cô bị lạnh.
“Uống rượu hả?”, người này nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Nhược ngã ở trên giường không nhúc nhích, có chút buồn ngủ nói: “Uống vài ly.”
Uống vang đỏ khô, nồng độ không thấp. (*)
Rượu vang có lượng đường dư tối thiểu (lượng đường còn sót lại trong rượu) được gọi là rượu vang đỏ khô.
Thông thường, bất kỳ loại rượu nào có độ ngọt dưới 1% (ít hơn 10g đường dư trong một lít) được gọi là “khô”.
Tùy thuộc vào mức độ ngọt, rượu vang đỏ được phân loại thành:
Khô: ít hơn 1% đường dư
Không ngọt hoặc nửa ngọt: Trên 3% lượng đường còn lại
Rượu ngọt: Trên 5% đường dư
Rượu tráng miệng: 7% -9% đường dư
Rượu vang đỏ ngọt chứa một lượng đường dư cao, mang đến cho bạn vị ngọt của rượu quen thuộc và làm tăng lượng calo của nó.
Mùi rượu trên người cô rất rõ ràng, từ một khoảng cách nhất định cũng có thể ngửi thấy.
Thẩm Đường sờ mặt cô, lại sờ tay cô.
“Chị lạnh không?”
Nguyên Nhược lắc đầu, “Không lạnh, không sao.”
Lời còn chưa dứt đối phương đã đè lên.
Biết được em ấy muốn làm gì, Nguyên Nhược cũng không có ngăn cản, thấp giọng hỏi: “Cửa khóa chưa?”
Chạm chạm vào mặt cô, Thẩm Đường nói: “Khóa rồi”.
Nguyên Nhược liền để người này làm càn.
Hôm nay cô mặc áo măng-tô màu nâu nhạt phối cùng áo lông ôm dáng bên trong, rất khoe dáng.
Đến cuối cùng trên người chỉ còn dư lại một lớp áo mỏng bên trong màu trắng nhưng vẫn rất ấm áp.
Hầu hết mọi người đều ở tầng dưới, trên lầu rất ít người, cũng sẽ không có ai lại đây quấy rối. Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, không thể nghe thấy giọng nói vui đùa ở tầng dưới, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của nhau.
Cảm giác đó rất đặc biệt, rất khác so với mọi khi.
Nguyên Nhược trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô cũng rất thích loại gần gũi này. Cô giơ hai tay nhấc người lên trên, nắm lấy tay Thẩm Đường, đặt đôi môi đỏ mộng ấm áp lên ngón giữa của người này.
Thẩm Đường dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng cô, vuốt ve khuôn mặt cô.
Hàm ý trong đôi mắt cô gái nhỏ này tuy bằng phẳng nhưng lại rất nhiệt liệt, quá mức trực tiếp.
Nguyên Nhược cũng là một người bình thường có dục vọng, đúng là cô có nghĩ tới nhưng bất quá bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, cũng không đúng trường hợp. Cô cúi đầu hôn nhẹ một cái lên xương quai xanh người kia, mạnh mẽ dập tắt ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy.
Hai người chỉ cởi quần áo dày cộm bên ngoài, bên trong đều còn ăn mặc rất chỉnh tề. Hai người ôm nhau sưởi ấm cho nhau rồi thả mình xuống giường.
Nguyên Nhược lười không muốn xuống lầu dằn vặt, thời gian còn lại chỉ muốn thoải mái nằm ở đây.
Thẩm Đường giúp cô chỉnh chỉnh tóc, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay có về không?”
“Phải về”, Nguyên Nhược nói, “Có điều tầm rạng sáng mới đi. Lát nữa phải xuống dưới nên không đi được”.
Thẩm Đường ậm ừ, “Vậy chị ngủ chút đi”.
Trời lạnh lại uống rượu, nằm trên giường mà không ngủ thì thật đáng tiếc. Nguyên Nhược thật sự chìm vào giấc ngủ thoải mái, tầm hai, ba phút đã thở đều đều. Thẩm Đường nhẹ nhàng đem người ôm lấy, giữ nguyên tư thế nằm nghiêng ở bên cạnh, từng giây từng phút đều đang canh giấc ngủ cho cô.
Tầng dưới vẫn ồn ào, ăn thịt, uống rượu và chơi game, tất cả mọi người đều điên cuồng.
Vào mùa đông, trời tối nhanh, không tới sáu giờ bên ngoài đã tối sầm. Thừa dịp Nguyên Nhược còn đang ngủ, Thẩm Đường nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa đi xuống một lượt.
Ở cửa thang máy cô ấy gặp Khương Vân cùng Lục Niệm Chi.
Hai người này cũng nghỉ ngơi trên lầu một tiếng đồng hồ rồi mới tỉnh dậy. Nhìn thấy Thẩm Đường một mình xuất hiện, Khương Vân hỏi: “A Nhược đâu?”
Thẩm Đường nói: “Còn đang ngủ, chị ấy uống hơi nhiều”.
Khương Vân cười cười: “Đúng là nhóm chị Văn có thể làm được như vậy”.
Từ lầu bốn xuống lầu ba cũng chỉ nói được hai câu, còn chưa kịp dứt lời thì cửa thang máy liền mở ra. Khương Vân cùng Lục Niệm Chi tay trong tay đi ra trước, Thẩm Đường đi ở phía sau.
Khương Vân là người tốt, rất chăm sóc Thẩm Đường, cố ý dừng một bước chờ, cũng nghiêng người liếc nhìn. Đây vốn chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng thời điểm ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Đường, cô ấy vô ý nhìn thấy trên xương quai xanh Thẩm Đường có một dấu đỏ, cô ấy lập tức sững sờ, tất cả những lời cô ấy định nói đều bị chặn lại trong cổ họng.
Thẩm Đường mặc một chiếc áo mỏng màu nude bên trong, áo len màu xanh mặc kèm, còn khoác thêm một chiếc măng-tô dài màu đen bên ngoài, trang phục tuy là rất phổ thông, cổ trụ, lại còn quàng một chiếc khăn quanh cổ để giữ ấm, cả người trông đoan trang, giản dị.
Nhưng khăn quàng cổ không che được hết xương quai xanh hai bên, trên xương quai xanh bên trái có những vết đỏ nhạt, ám muội mà dễ thấy.
Khương Vân là người từng trải, làm sao có thể không hiểu dấu vết ở vị trí này là như thế nào. Cô ấy nhớ tới lúc sáng tới nhà Nguyên Nhược, Thẩm Đường cũng ăn mặc như thế này, bất quá khi đó ở nhà nên không có mang khăn quàng cổ mà xương quai xanh cũng sạch sẽ trắng nõn.
Hiển nhiên, cái này là xế chiều hôm nay mới có.
Thẩm Đường hồn nhiên không nhận ra điều đó, vừa đi vừa cùng Lục Niệm Chi nói chuyện.
Lục Niệm Chi đã sớm phát hiện ra có chuyện không ổn, cô so với Khương Vân thì bình tĩnh hơn, liền giả bộ như không nhìn thấy, lúc chuẩn bị tách ra liền nhét cho Thẩm Đường một bao lì xì.
Thẩm Đường xua tay không muốn nhận: “Chị Vân đã cho em rồi”.
Bây giờ Khương Vân và Lục Niệm Chi chỉ còn thiếu cái hình thức thôi, mọi người đều biết rằng họ đã có cuộc sống ổn định, coi như người một nhà rồi. Theo lễ phép, chỉ được nhận cho một cái bao lì xì thôi.
“Cầm lấy đi”, Lục Niệm Chi nói: “Không có gì đâu”.
Thẩm Đường cũng không xoắn xuýt, thoải mái nhận nó.
“Cảm ơn chị Niệm Chi”.
Khương Vân lại không dấu vết liếc nhìn Thẩm Đường một chút, tựa hồ muốn hỏi gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lục Niệm Chi kéo tay. Lục Niệm Chi đứng chắn giữa hai người họ, tiếp tục trò chuyện một cách bình tĩnh.
Năm nay mang đậm hương vị Tết, mọi người đều vui vẻ, mọi việc suôn sẻ.
Nguyên Nhược tỉnh dậy, bị mấy người chị Văn kêu xuống, tất cả mọi người đều nói cô không nghĩa khí, cả buổi chiều đều lén tránh rượu, cho nên một đám người lần lượt hết người này đến người khác lại uống rượu cùng cô, cố ý làm chuyện xấu. Nguyên Nhược uống đến không thể đứng vững, phải được Thẩm Đường ôm mới ổn chứ không thôi đã ngã xuống rồi.
Tư thế ôm nhau của hai người quá thân mật, Nguyên Nhược dựa cả người vào trên người Thẩm Đường, say khướt hướng về bên trong cổ Thẩm Đường cọ cọ. Cô uống quá nhiều, ôm Thẩm Đường nhẹ nhàng gọi: “Bạn nhỏ ~”
Thẩm Đường ôm lấy eo của cô, nhỏ giọng đáp lại.
Người tinh tường đều có thể nhìn ra có chỗ không đúng nhưng tất cả mọi người bây giờ đều say khướt mất tỉnh táo, không ai nghĩ đến chuyện đó.
Sau đó, Khương Vân lái xe đưa họ về, Thẩm Đường cõng Nguyên Nhược trên lưng về nhà.
Nguyên Nhược cũng không say đến mức thần trí không rõ, vào phòng liền rời khỏi lưng Thẩm Đường, dựa vào vai người này nhẹ giọng nói: “Giúp chị tắm~”.
Lỗ tai Thẩm Đường đều ửng hồng nhưng vẫn để tùy đối phương.
“Uhm”.
Nguyên Nhược mỉm cười, sờ sờ mặt người này, như là đang giải thích điều gì đó mà lại có chút dư thừa.
“Sáng sớm ngày mai phải tới đại viện bên kia, nếu không đi tắm rửa cho sạch mùi rượu, về bển nhất định sẽ bị la”.
Thẩm Đường ôm cô vào lòng, “Em biết rồi”.
Loại khí trời này phải tắm mới thoải mái, đáng tiếc sau khi uống rượu không thể ngâm mình quá lâu, mấy phút là phải ra ngoài, lần tắm này cũng vô cùng nhanh gọn.
Nguyên Nhược nằm lỳ ở trên giường không muốn nhúc nhích, tùy ý để cho Thẩm Đường sấy tóc. Cô có chút ý xấu, luôn muốn trêu bạn nhỏ, một lúc sau liền đổi hướng, nằm trên đùi Thẩm Đường, tay cũng táy máy.
Thẩm Đường chợt dừng tay lại, thiếu chút nữa không cầm chắc máy sấy.
Sau khi sấy khô tóc, Nguyên Nhược nửa người dựa vào vòng tay của Thẩm Đường, một tay sờ soạng tắt đèn, sau đó đem người đẩy ngã.
Hiện tại đã bước sang ngày ba mươi, mấy ngày nay khác với thường ngày, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ, câu đối đỏ, chỗ nào cũng rạng rỡ không khí Tết.
Các nhà chung quanh đều sáng đèn, chỉ có nơi này không giống vậy.
Nguyên Nhược nói với Thẩm Đường: “Giao thừa vui vẻ”.
Thẩm Đường nói: “Giao thừa vui vẻ”.
“Bình an, vui vẻ”, Nguyên Nhược nói thêm một câu.
Đây là năm mới.
Sáng ba mươi, họ đến đại viện trước chín giờ, còn tới sớm hơn gia đình anh trai nữa. Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa đã đợi ở nhà rất lâu, đôi vợ chồng già từ hôm qua đã bắt đầu chờ mong, mong mấy đứa nhỏ trong nhà trở về ăn Tết.
Một đại gia đình quây quần bên nhau vui vẻ, nụ cười trên mặt Dương Hà Anh không hề biến mất, bà cười híp mắt gọi Thẩm Đường một tiếng, ngồi nói chuyện phiếm với hai đứa nhỏ, không làm gì cả, việc còn lại cứ để cho Nguyên Nhược và anh trai làm.
Đây là cái Tết thứ năm mà Thẩm Đường trôi qua ở nhà họ Nguyên, cũng như những năm trước đó, cả gia đình sum vầy bên nhau.
Đêm giao thừa tất cả mọi người đều ở lại chỗ này, quay quần ăn uống và trò chuyện, xem Xuân Vãn. Ngày hôm sau thức dậy là mùng một. Hai người già chuẩn bị tiền lì xì cho tất cả mọi người, anh trai và chị dâu thì cho Thẩm Đường, Nguyên Ngải Ninh tiền lì xì mà Nguyên Nhược chỉ lì xì cho Nguyên Ngải Ninh chứ không cho Thẩm Đường.
Những người khác nghĩ rằng cô đã đưa lì xì trước rồi nên không quan tâm lắm.
Lý do chỉ có đương sự hai người mới biết, đó là một bí mật.
Nguyên Ngải Ninh rất giỏi dằn vặt người, tối mùng một không ở nhà chơi mà nhất định phải lôi kéo mọi người đi ra ngoài đi dạo phố, chỗ nào đông đông vui vui là xúm vô. Người một nhà đi tới Thanh Thạch bia, nơi đó đâu đâu cũng có người, lúc nha lúc nhúc một đống người, xe hơi không thể vào được.
Bởi từ sáng sớm hôm qua đã bận rộn trước sau, Nguyên Nhược có chút mệt mỏi, cô không muốn đi nên đã nhờ Nguyên Ngải Ninh đưa những người khác đi, cô ở trên xe chờ là được.
Nguyên Ngải Ninh không chịu như vậy nhưng cuối cùng không có cách nào khác đành nghe theo.
Thẩm Đường đi theo, nhưng không bao lâu đã quay lại.
Nguyên Nhược khó hiểu, “Sao vậy?”
“Nhiều người quá”, Thẩm Đường nói, “Không chen vào được, em không muốn đi”.
Hai người ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xuống và nhìn ra ngoài.
Cách đó không xa có một quảng trường nhỏ, rất nhiều người đang ở đó. Trên đường có mấy đứa trẻ đang bán này nọ, đều là mấy gậy phát sáng, băng đô, hoa… một cậu bé không cao bằng cửa ô tô rụt rè bước tới, tay cầm hoa hồng, ngượng ngùng hỏi: “Chị ơi, chị có muốn mua hoa không? “
Hỏi Thẩm Đường.
Nguyên Nhược cảm thấy buồn cười, trực tiếp thay người này từ chối
“Không mua, cảm ơn nha nhóc”.
Cậu bé hơi thất vọng.
Có điều Nguyên Nhược không vì vậy mà mềm lòng chút nào, dù sao những thứ đồ này bán tương đối đắt, lại hay bị cắt cổ, mua vào thường là bị lừa.
Nhưng trước khi cậu bé rời đi, Thẩm Đường đã ngăn cậu bé lại, mua một bông hồng với giá hai mươi tệ.
Bị cắt cổ vô cùng rõ ràng luôn.
Nguyên Nhược bất lực, đúng là đang đốt tiền mà.
Thẩm Đường đem hoa đưa đến trước mặt Nguyên Nhược: “Qùa Tết cho chị”.
“Cái này?”, Nguyên Nhược cười.
“Ừm.”
“Lãng phí hết hai mươi tệ”.
Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười nhận lấy.
Vẫn còn sớm trước khi đoàn người Dương Hà Anh trở về, vì vậy hai người ngồi ở ghế sau của xe và chờ đợi, dựa vào nhau để trò chuyện hoặc lặng lẽ làm chút cử chỉ thân mật.
Có cửa xe chắn lại, mà dù là cửa sổ xe đang mở thì người bên ngoài cũng sẽ không phát hiện tay hai người đang nắm cùng một chỗ.
Có lẽ bầu không khí đêm nay quá tốt, Nguyên Nhược chủ động tựa vào vai Thẩm Đường. Cô đang ngồi ở bên trong, cửa sổ xe bên cạnh không mở ra, hết thảy động tác của cô đều bị Thẩm Đường chặn lại rồi, người bên ngoài sẽ không phát hiện.
Nguyên Nhược nhắm mắt lại, thoáng nghiêng đầu, chiếc cổ thon gầy trắng nõn vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng nửa khép hờ, cuối cùng chạm vào trên xương quai xanh của Thẩm Đường.
Cả hai đều không lên tiếng, vào giờ phút này hoàn toàn không cần dùng đên ngôn ngữ. Thẩm Đường thẳng người, bàn tay ôm eo Nguyên Nhược dùng sức một chút, sự ướt át khi được chạm vào thật sự bức rức mà.
Bên ngoài ồn ào như vậy nhưng trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Nhược mới rời khỏi, dựa vào ghế.
Thẩm Đường nghiêng đầu liếc nhìn, mím mím môi mỏng, một lúc sau mới hỏi: “Năm mới chị có nguyện vọng gì không?”.
Nguyên Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không có”.
Thẩm Đường không lên tiếng.
Nguyên Nhược cân nhắc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, đổi giọng: “Xem như cũng có một cái”.
“Là gì?”
“Hy vọng em mọi việc đều tốt”
Thẩm Đường không hiểu nhìn sang.
Nguyên Nhược lặp lại: “Chị hy vọng em mọi việc đều tốt”.
“Tốt thế nào?”, Thẩm Đường hỏi.
Nguyên Nhược chỉ cười mà không đáp lại.
Cô thực sự muốn đem chữ tốt này nói rõ ra, nhưng nó có quá nhiều nghĩa, trong đó có rất nhiều điều phức tạp không có cách nào nói rõ ràng cũng không giải thích được. Cô xoa đầu Thẩm Đường, cân nhắc một hồi rồi nói: “Muốn tốt thế nào thì tốt thế đó”.
Có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, không đủ sáng nhưng rất hấp dẫn.
Có lẽ cảm động trước câu nói này, thời gian sau đó trở nên đặc biệt ấm áp.
Thẩm Đường đóng cửa sổ xe, nghiêng người lại gần. Nguyên Nhược muốn trốn không cho em ấy đến gần nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Hai người không có hôn nhau, chỉ dùng chóp mũi cọ cọ vào nhau.
Mấy người Dương Hà Anh cùng Nguyên Ngải Ninh trở về rất muộn, mọi người ra ngoài dạo một vòng lớn, cũng không có làm gì mà là cùng đám người chen chúc dạo phố thật lâu, cạn kiệt năng lượng luôn.
Buổi tối ngày tết ở lại trong đại viện, đi dạo xong còn phải trở về. Tối nay có quá nhiều người ra ngoài dạo phố xuân, xe cũng nhiều, một đường đều kẹt xe, cả nhà đến hơn một giờ sáng mới về đến nhà.
Cú đêm Nguyên Ngải Ninh vẫn tràn đầy năng lượng, sau khi trở về nhà liền kéo Thẩm Đường tiếp tục chơi game, Nguyên Nhược lười quản, rửa mặt xong liền buồn ngủ.
Sáng sớm mùng 2 trong lành, không có sương mù, chỉ hơi se lạnh.
Nguyên Nhược thức dậy tương đối sớm, Thẩm Đường cũng vậy. Hai người cùng nhau dọn dẹp, thừa dịp trước khi mọi người thức, Thẩm Đường ở trong phòng rửa mặt đã lặng lẽ hôn Nguyên Nhược.
Tuy rằng cửa đóng chặt, nhất định sẽ không bị phát hiện, nhưng Nguyên Nhược vẫn luôn căng thẳng trong lòng, không dám nói lời nào, dựng tóc gáy, hôn xong vội vàng đi ra ngoài trước.
Anh trai đang ở trong phòng khách, hẳn là mới thức.
Nguyên Nhược gọi một tiếng.
“Anh”.
Xem ra vừa tỉnh lại nên đầu óc không tốt, đại ca chỉ gật đầu không lên tiếng, đưa tay xoa xoa lông mày.
Nguyên Nhược không chú ý lắm, chăm chú lo đi đường của mình.
Ngày hôm nay phải ăn xong bữa trưa mới có thể đi, còn phải ở lại nửa ngày nữa.
Hai vợ chồng già không khỏi vui mừng, hơn tám giờ đã bận rộn trong bếp, dọn một bàn lớn đồ ăn, cản cũng không cản được, còn không cho Nguyên Nhược và những người khác giúp đỡ.
Nguyên Nhược cũng không giúp được gì, ngồi ở bên ngoài xem ti vi, thỉnh thoảng cùng chị dâu tán gẫu hai câu. Mùa đông, nhà cửa đóng then cài, phòng khách có hơi ngột ngạt nên cô ra ban công đứng một lúc.
Anh trai cũng ở đó, đang hút thuốc.
Anh cau mày, dáng vẻ như là có tâm sự, nhìn thấy Nguyên Nhược bước ra, lông mày càng nhíu chặt lại.
Có Nguyên Nhược ở đó anh ấy vẫn không dập thuốc mà tiếp tục hút.
Nguyên Nhược cách anh trai của mình mười sáu tuổi, từ nhỏ đã không thế nào thân thiết. Người anh trai này tương đối nghiêm túc, bình thường cẩn thận tỉ mỉ, không có hiền lành hòa nhã như baba Nguyên Lợi Hòa, đối với cô luôn nghiêm khắc.
Hai anh em đứng ở cùng một chỗ cũng không có gì để nói, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Anh trai nhìn Nguyên Nhược một cái, cuối cùng đem điếu thuốc dập tắt. Anh ấy mở miệng, muốn nói lại thôi, chần chờ chốc lát sau đó bình tĩnh nói: “Cái gì cũng nên có giới hạn, đừng chậm trễ tiểu Đường”.
=========
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️