Chương 4: Hang sâu luyện kiếm
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Hang sâu luyện kiếm tại dua leo tr
Hai người ngồi trầm ngâm hồi lâu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Hoàng Thiên Vũ chợt hỏi :
– Quách đại ca nhận định việc này thế nào?
Quách Trung đáp :
– Đương nhiên ngu huynh loại bỏ ngay sự nghi vấn về Thần Đao Vô Ảnh Bà. Nhưng trong đại hội lại không nói ra điều đó. Hiện giờ huynh đã hiểu rằng không được tin ai nữa. Vừa rồi lão đệ đã hành động rất mạo hiểm khi lọt vào Tổng đàn Võ minh để chuyển thư và tấm bản đồ cho ngu huynh.
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Việc đó cũng là bất đắc dĩ. Suốt ba tháng qua, trong lòng tiểu đệ như lửa đốt. Nếu đại ca không đến, chỉ e tiểu đệ không còn tâm trí đâu mà luyện võ nữa.
Quách Trung nghiêm giọng :
– Ta hiểu tình cảm của đệ, nhưng nên biết rằng Minh chủ đã quyết định rất sáng suốt bắt buộc lão đệ lập tức đến đây. Điều đó cũng chứng tỏ rằng Minh chủ đã tiên liệu trước vấn đề và dự đoán trước địch nhân rất lợi hại.
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Tiểu đệ cũng nghĩ tới điều đó, nhưng nghĩ nát óc vẫn không đoán ra được địch nhân là kẻ nào.
Quách Trung trầm ngâm nói :
– Điều đó càng chứng tỏ kẻ địch vô cùng thâm độc và lợi hại. Hiện giờ ngu huynh không dám liên lạc với ai, trừ một vài trợ thủ tin cẩn nhất. Vì thế mà công việc càng khó khăn hơn. Ngay đến lão đệ cũng thế, vừa rồi bằng cách chuyển thư và tấm địa đồ cho ngu huynh như vậy là rất mạo hiểm. Chúng ta đang đối mặt với kẻ thù vô hình, còn chúng ta thì lộ diện. Trong thời gian còn lại, lão đệ phải hết sức thận trọng mới được, và nhất là không được ra khỏi đây.
Y chợt hỏi :
– Lương thực ở đây thế nào?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
– Thạch động này vốn là nơi khổ luyện bí mật của sư phụ, mọi tiện nghi đều có đủ. Lương thực tuy đạm bạc nhưng đủ dùng tới cả năm.
Quách Trung gât đầu nói :
– Thế thì được. Thỉnh thoảng ngu huynh sẽ đích thân mang lương thực tới. Còn việc khổ luyện thế nào?
– Ba tháng qua tiểu đệ hầu như chưa luyện được gì đáng kể vì tư tưởng không tập trung.
Quách Trung nói :
– Hoàng lão đệ! Lời dặn của Minh chủ quyết không sai đâu! Bây giờ thì lão đệ đã biết địch nhân nguy hiểm đến thế nào. Muốn tìm được Minh chủ, hoặc trong trường hợp xấu nhất, để trả thù được cho lão nhân gia thì việc cốt nhất là phải khổ luyện.
Hoàng Thiên Vũ chợt hỏi :
– Quách đại ca sao không ở đây cùng luyện với tiểu đệ!
Quách Trung lắc đầu đáp :
– Nếu làm như vậy thì chuyện trước sau gì cũng sẽ lộ. Hơn nữa ngu huynh ở lại trong Võ minh, việc điều tra sẽ thuận lợi hơn. Tin rằng nhất định sẽ tìm được manh mối.
Hoàng Thiên Vũ băn khoăn nói :
– Còn sự an toàn…
Quách Trung cười đáp :
– Cái đó thì lão đệ khỏi lo đi. Ngu huynh đã có sự đề phòng. Hơn nữa, mặc dù luôn cảm thấy mình bị theo dõi, nhưng trước mắt chúng còn chưa động đến ngu huynh đâu, bởi vì mục tiêu chủ yếu của chúng là lão đệ, nếu giết huynh, chúng sẽ tự bịt hết các đầu mối.
Hoàng Thiên Vũ thấy nghĩa huynh nói vậy cũng có lý nên gật đầu.
Chàng chợt hỏi :
– Có tin tức gì về Thần Đao Vô Ảnh lão tiền bối không?
Chàng rất nóng lòng muốn biết tình hình về Trương Nhược Huyền nhưng hỏi tránh đi như vậy.
Quách Trung đáp :
– Hiện giờ Thần Đao Vô Ảnh Bà là nghi can số một của Võ minh. Giang trưởng lão đã phái ngu huynh đến Thái Sơn điều tra, nhưng nơi ẩn cư của Thần Đao Vô Ảnh Bà bị bỏ hoang từ lâu, không có tin tức gì về sư đồ của họ cả. Việc đó cũng càng làm tăng sự nghi vấn. Hiện Phó lãnh đội Cấm Vệ Phùng Căn vẫn còn tiềm phục ở đó.
Hoàng Thiên Vũ tỏ vẻ bất bình nói :
– Làm sao Giang trưởng lão lại thiếu suy xét vậy chứ? Thần Đao Vô Ảnh Bà và gia sư vốn là thân hữu, cho dù giữa hai người có sự xung khắc thì cũng giải quyết bằng một cuộc đấu công bình, vị tiền bối đó không bao giờ dùng thủ đoạn ám toán như thế. Huống chi…
Chàng định nói thêm về việc Thần Đao Vô Ảnh Bà định đến chất vấn sư phụ về tin đồn quan hệ giữa chàng và Giang Linh Ngọc và Giang Thượng Hàn trực tiếp đưa ra đề nghị cầu thân nhưng bị sư phụ cự tuyệt nhưng ngập ngừng lại thôi.
Quách Trung cũng không truy vấn.
Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :
– Ngoài Thần Đao Vô Ảnh Bà ra, Võ minh còn hoài nghi ai nữa?
Quách Trung đáp :
– Còn có Thiên Huyền công tử. Riêng ngu huynh thì lại thấy đối tượng này đáng nghi vấn.
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
– Vì sao? Chẳng lẽ có manh mối gì?
Quách Trung lắc đầu :
– Không. Nhưng Thiên Huyền công tử là một trong vài nhân vật của võ lâm đương đại đủ khả năng đối phó với Minh chủ. Hơn nữa, không những võ công mà về bản lĩnh dùng độc, Thiên Huyền công tử đứng đầu thiên hạ.
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Tiểu đệ thì không cho là như vậy. Tuy rằng Quách đại ca lập luận như thế không sai, nhưng Thiên Huyền công tử với gia sư cũng có mối giao tình. Trước đây, chính vị đó sáng lập ra Võ minh, nhưng sau lại đề cử gia sư làm Minh chủ…
Quách Trung nói :
– Việc đó còn chưa chứng tỏ điều gì, thậm chí còn làm tăng thêm sự nghi vấn. Trong thiên hạ thiếu gì chuyện vì để mất danh vọng và quyền lực vào tay kẻ khác nên sinh ra thù hận. Huống chi trên giang hồ đều biết Thiên Huyền công tử bản tính rất kỳ quặc, hỷ nộ thất thường…
– Nhưng gia sư lại đối với ông ta rất tốt, còn bảo tiểu đệ rằng nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ đến nhờ vị thần y đó giúp đỡ không ngại gì, chứng tỏ mối giao hảo của hai người không nhạt…
– Nhưng thời gian có thể làm cho người ta thay đổi, huống chi tính khí người đó rất khác thường…
Hoàng Thiên Vũ không tranh luận nữa.
Hai người ngồi đàm luận thêm một lúc nữa rồi Quách Trung đứng lên từ biệt, trở về Võ minh.
* * * * *
Cuộc điều tra về vụ mất tích đầy bí ẩn của sư đồ Trần Cửu Chân vẫn được Võ minh tiến hành ráo riết.
Một mặt, các phái trong võ lâm tăng cường áp lực. Mặt khác, chính Võ minh cũng tự thấy mình có trách nhiệm lớn trong việc này.
Minh chủ mới vẫn chưa được tuyển chọn. Trong thời gian này, người toàn quyền lãnh đạo Võ minh đương nhiên là vị đứng đầu Trưởng Lão đường Giang Thượng Hàn.
Việc điều tra chia làm ba hướng.
Thứ nhất, Hình đường Đường chủ Quách Trung phụ trách việc điều tra về Minh chủ Trần Cửu Chân với nửa nhân số trong Cấm Vệ đội.
Thứ hai, việc thu thập các chứng cứ và điều tra hung thủ sát hại Ngoại đường Đường chủ Triệu Ứng Hòa ở Lạc Dương và vụ cướp thi thể ở Trịnh Tây do một vị Trưởng lão là Sái Thương phụ trách với nửa đội Cấm Vệ còn lại.
Còn việc truy tìm Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ do Trưởng lão Vũ Văn Tần trực tiếp chỉ huy với hơn năm mươi võ sĩ trực thuộc Trưởng Lão đường.
Nhưng dường như địch nhân đã hài lòng với kết quả đạt được nên đã im hơi lặng tiếng, bởi thế việc điều tra không thu được kết quả nào.
Trong thời gian đó không xảy ra biến cố nào nghiêm trọng, tình hình ở Tổng đàn Võ minh và các môn phái khác yên tĩnh.
Một điều đặc biệt là hai nhân vật hiển hách giang hồ Thần Đao Vô Ảnh Bà và Thiên Huyền công tử gần như không thấy xuất hiện, giống như đột nhiên chui xuống đất vậy? Điều đó càng làm tăng thêm mối nghi ngờ có liên quan tới vụ án.
Nhưng hoài nghi thì vẫn cứ hoài nghi, bởi vì không có chứng cớ xác thực nào nên đầu tọa Trưởng lão Giang Thượng Hàn không dám triệu tập Chưởng môn nhân các đại môn phái cho lệnh truy bắt hai nhân vật đó.
Lão thừa biết rằng Trưởng lão Sái Thương cùng gần năm chục võ sĩ truy tìm hai nhân vật đó là vô ích, vì ngoại trừ họ muốn hiện thân, nếu không thì chẳng ai tìm được.
Ngoài ra, vì không có lệnh truy bắt nên cấm được động thủ, mà cho dù được lệnh, cả Sái Thương lẫn năm mươi võ sĩ sẽ trở thành vật hy sinh vô ích mà thôi.
Giang Thượng Hàn chỉ hy vọng vào lực lượng hùng hậu do Vũ Văn Tần chỉ huy có thể tìm được tung tích của Hoàng Thiên Vũ, từ đó làm sáng tỏ vụ án.
* * * * *
Trong lúc đó thì chính Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ vẫn bình yên vô sự sống một mình trong thạch động thuộc nơi hoang vu nhất của dãy Tung Sơn.
Giờ đây chàng không còn bị chi phối như trước đây nữa, nhất tâm nhất ý luyện tập võ học thượng thừa.
Thạch động này vốn là nơi tàng bảo của sư môn và là chỗ tịnh tu của đệ tử qua các đời.
Môn phái của Trần Cửu Chân gọi là Chân Kiếm phái, thực ra chẳng phải là môn phái gì mà chỉ đơn truyền qua bảy tám thế hệ, mỗi đời chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử.
Theo phái quy, một đệ tử phải tu luyện căn bản, sau mười năm mới được vào tịnh tu võ học thượng thừa trong thạch động này để tự học võ công bí truyền mà trước đó không được phép truyền thụ.
Tuy nhiên có một ngoại lệ là sư phụ đột ngột qua đời, hoặc gặp một sự cố nghiêm trọng nào đó thì đệ tử được đặc cách vào đây khổ luyện. Nhưng phải từ năm thứ năm trở đi, sư phụ mới trao cho đệ tử của mình bức địa đồ của thạch động.
Bởi vì môn quy chặt chẽ như vậy nên một vấn đề được đặt ra là nếu sư phụ gặp sự cố gì trước khi nhận đệ tử đủ năm năm, tức thời hạn truyền bức địa đồ, thì đệ tử đó sẽ không có điều kiện học được võ công bí truyền.
Đó là thực tế, vì hiện nay võ học thượng thừa của Chân Kiếm phái đã tuyệt tích trong giang hồ.
Pho bí kíp võ học đó là pho kiếm pháp tuyệt luân có tên Bích Lịch kiếm, được khắc trên những vách đá bằng hình vẽ, động tác vô cùng phức tạp, ngay cả người trong Chân Kiếm phái không phải ai cũng luyện thành.
Suốt hai tháng ròng rã nghiền ngẫm, Hoàng Thiên Vũ chỉ mới tham ngộ được một trong mười chiêu kiếm.
Nhưng từ đó, chàng bắt đầu say mê tập luyện, hầu như quên ăn, quên ngủ.
Trong thạch động có đủ lương khô và muối ăn hàng năm không hết. Nước uống thì đã có sẵn giếng thiên nhiên từ vách đá chảy ra bốn mùa trong xanh, chỉ có đèn dầu là không đủ, thỉnh thoảng chàng phải ra ngoài động kiếm thú rừng, vừa làm thực phẩm, vừa lấy mỡ đốt làm nến.
Nhưng công việc đó phiền hà và nguy hiểm, nên về sau chàng không ra khỏi động nữa.
Nguồn nhiên liệu cạn hẳn, Hoàng Thiên Vũ tập cho quen dần với bóng tối.
Riêng những bức vẽ trên vách đá thì chàng đã thuộc nằm lòng từ lâu nên không cần đèn để đọc nó nữa.
Cứ mấy tháng một lần, Quách Trung bí mật mang thực phẩm đến cho chàng, qua đó biết thêm tình hình trong võ lâm.
Sau một năm, việc điều tra bị ngừng lại, tuy tình hình bên ngoài không có biến động gì lớn, nhưng trong Võ minh lại có sự thay đổi.
Trưởng Lão đường triệu tập một đại hội nhỏ chỉ có sự tham gia của một số môn phái, ngay cả Cửu đại môn phái cũng không tham gia đầy đủ.
Đại hội đã đề cử vị Nội đường Đường chủ Hà Cảnh Huân tạm thời làm Minh chủ Võ minh.
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi :
– Hà Cảnh Huân làm Minh chủ Võ minh ư?
Quách Trung gật đầu :
– Chính là vị đó.
– Trong các vị Đường chủ của Võ minh thì Hà Cảnh Huân võ công không hơn gì người khác, lại không có chính kiến. Ai đề xuất ông ta vậy?
Quách Trung thở dài đáp :
– Thực ra đó là ý kiến của Trưởng Lão đường mà thôi. Chỉ có vài chục người tham gia đại hội, phần lớn các đại môn phái thác cớ trong bổn môn đang gặp khó khăn nên Chưởng môn nhân không tham gia mà chỉ cử đại diện đến.
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu nói :
– Làm sao một tổ chức lớn như Võ minh mà đến nông nỗi đó?
Quách Trung nói :
– Thời gian qua, Võ minh hầu như không giữ mối liên hệ với các môn phái khác trong võ lâm như trước nữa. Mặt khác trong thiệp mời chỉ ghi rằng triệu tập một hội nghị nhỏ để bàn việc trong võ lâm mà không nói rõ việc gì, bởi thế các phái không nhiệt thành tham dự. Không khí trong đại hội nặng nề. Người ta miễn cưỡng nghe ý kiến của Giang trưởng lão, không ai chất vấn hoặc có đề nghị gì…
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Xem ra Võ minh đã tự đánh mất vai trò chủ đạo của mình trong võ lâm… Nhưng thôi, đó là việc của họ…
Quách Trung gật đầu :
– Thực ra ngu huynh cũng đã có ý thoái xuất khỏi Võ minh để hành khứ giang hồ, nhưng vì chưa hoàn thành trách nhiệm với lệnh sư và lão đệ nên đành ở lại.
Hoàng Thiên Vũ cảm kích nói :
– Đa tạ đại ca đã quan hoài. Chỉ sợ tiếp tục ở lại trong Võ minh, vừa bất đắc chí, vừa nguy hiểm, lại không đạt được kết quả gì…
Quách Trung chợt hỏi :
– Do đâu mà lão đệ biết rằng ta gặp nguy hiểm?
– Thì qua những câu nói của đại ca nên tiểu đệ suy đoán thế mà thôi.
Quách Trung gật đầu :
– Chính vì mối nguy hiểm đó mà ngu huynh tin rằng nhất định sẽ tìm được tung tích địch nhân. Tuy không có biểu hiện gì cụ thể nhưng ta luôn luôn cảm thấy mình vị theo dõi, chứng tỏ kẻ thù vô hình lẩn khuất đâu đó.
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Quách đại ca cần phải hết sức cẩn thận mới được. Đối phương biết rõ quan hệ giữa chúng ta, vì thế chúng sẽ không để yên cho đại ca đâu!
– Điều cốt yếu nhất là sự an toàn của lão đệ. Chỉ cần luyện xong võ học thượng thừa để bắt tay vào việc tra án, dù phải chịu hy sinh bao nhiêu ngu huynh cũng không tiếc.
Hoàng Thiên Vũ cảm kích nhìn vị Đường chủ bất đắc chí, nghĩ thầm: “Có được một vị bằng hữu như thế, việc dù khó khăn bao nhiêu nhất định cũng làm được”.
Quách Trung lại nói :
– Hiện tân Minh chủ đã đình chỉ việc điều tra. Võ minh hầu như chỉ án binh bất động. Vì thế, ai ra ngoài sẽ bị theo dõi ngay. Để an toàn, ngu huynh từ nay sẽ không tới đây nữa mà mang thức ăn tới một nơi chúng ta quy định.
Hoàng Thiên Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Hoàng Thiên Vũ không nghĩ đến điều gì khác nữa, ngày đêm khổ luyện, nung nấu ý chí phải luyện thành kiếm pháp thượng thừa để truy căn, xét rễ vụ án của sư phụ.
Hiện giờ vấn đề không chỉ đơn thuần là sư phụ chàng mất tích mà vụ việc liên quan đến rất nhiều người bị hàm oan và hậu quả đã làm suy yếu cả Võ minh, trước sau gì cũng xảy ra đại biến trong giang hồ.
Một năm…
Rồi hai năm trôi qua…
Thấm thoắt đã sang năm thứ ba.
Xuân qua, rồi hè tới.
Với thiên bẩm võ học và trí thông minh tuyệt đỉnh, Hoàng Thiên Vũ đã luyện thành võ học thượng thừa Bích Lịch Kiếm.
So với ba năm trước, bây giờ chàng thay đổi hẳn, giống như biến thành một người khác, cương nghị trầm tĩnh hơn, tuy diện mạo vẫn tuấn tú như xưa nhưng gầy đi và có vẻ phong sương hơn nhiều.
Xuân qua, vừa hết thời hạn ba năm, Hoàng Thiên Vũ bái tạ sư môn, rồi bước ra khỏi thạch động.
Ba năm vò võ một mình, bạn cùng hang đá, nhưng bước chân đi chàng không khỏi quyến luyến với nơi đã giúp chàng vững tin hơn vào bản thân mình.
Một vấn đề đặt ra là bây giờ chàng biết về nơi đâu?
Lúc đầu chàng định đến Võ minh tìm Quách Trung, nhưng tới đó lỡ gặp người quen thì biết giải thích thế nào về ba năm bỏ đi khỏi Võ minh?
Tuy nhiên có một biện pháp là cải trang hoặc dùng khăn che kín mặt, nhưng Hoàng Thiên Vũ không quen và không thích bịt đầu trùm mặt.
Nhìn bộ y phục cũ nát trên người, Hoàng Thiên Vũ quyết định việc đầu tiên là tìm tới một trấn nhỏ mua vài bộ y phục, sửa sang lại diện mạo đường hoàng rồi đi đâu sẽ tính.
Còn may là lần gặp nhau cuối cùng, Quách Trung đã đưa chàng mấy thoi vàng nên đủ chi tiêu bước đầu.
Chiều hôm ấy, Hoàng Thiên Vũ ghé vào một khách điếm trong trấn nhỏ có tên là Tân Dã phía đông nam chân núi Tung Sơn.
Tên tiểu nhị thấy Hoàng Thiên Vũ râu ria đầy mặt, y phục cũ rách bẩn thỉu thì đoán chàng là một đệ tử của Cái Bang liền chận lại trước cửa nói :
– Tiểu huynh đệ! Ngươi đừng vào điếm nữa, cứ chờ ngoài cửa, để ta vào xem có gì ăn sẽ mang ra cho.
Ý hắn sợ bọn khất cái sẽ quấy rầy khách. Tuy vậy, thái độ của hắn cũng đủ nói lên sự vị nể nhất định đối với đệ tử Cái Bang.
Hoàng Thiên Vũ cúi nhìn xuống bộ y phục của mình rồi đỏ mặt nói :
– Tiểu nhị ca! Tại hạ không phải là người khất thực mà đến thuê phòng trọ nghỉ lại một vài hôm.
Chàng thấp giọng nói thêm :
– Nhân thể nhờ tiểu nhị ca làm giúp cho một việc.
Tên tiểu nhị nhìn Hoàng Thiên Vũ từ đầu đến chân một lúc, đến lúc đó hắn mới để ý đến thanh bảo kiếm đeo trên lưng chàng.
Hắn tự nhủ: “Nguy to rồi! Vị này là người trong võ lâm. Khách giang hồ thì thiếu gì người tính tình cổ quái? May mà chưa đắc tội với người ta…”
Hắn liền dịu giọng hỏi :
– Khách nhân nhờ việc gì?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
– Nhờ tiểu nhị ca mua cho một bộ y phục.
Ánh mắt tên tiểu nhị lập tức sáng lên :
– Việc ấy thì tiểu nhân làm được.
Nhưng hắn lại nói thêm, tỏ ý hoài nghi :
– Khách nhân! Giá áo quần vải vóc ở Tân Dã này không rẻ đâu. Một bộ bình thường ít nhất cũng là bảy tám lạng…
Hoàng Thiên Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra một thoi vàng, nói :
– Tiểu nhị ca yên tâm đi! Chừng này đủ rồi chứ?
Tên tiểu nhị ngây mặt hết nhòm thoi vàng lại nhìn chàng đầy vẻ ngạc nhiên rồi vâng dạ rối rít :
– Vâng đủ ạ! Còn dư ra là khác! Với số tiền đó, đừng nói là vải thường, mà đến lụa gấm cũng có thể mua được.
Dứt lời vội vã đi trước dẫn đường.
Hắn dẫn chàng vào dãy phòng bình thường nhưng khá sạch sẽ, được xếp đặt ngăn nắp, cười nhã nhặn hỏi :
– Khách quan có thích phòng này không hay để tiểu nhân dẫn lên thượng phòng! Chỉ có cao hơn một chút…
Từ “khách nhân” đổi thành “khách quan”, đủ biết đồng tiền có uy lực không ít.
Hoàng Thiên Vũ xua tay đáp :
– Khỏi phiền đi! Tại hạ ở đây được rồi…
Tên tiểu nhị đon đả :
– Vậy thì khách quan vào đi, để tiểu nhân đi lấy nước.
Hắn nói xong rối rít chạy đi, lát sau mang vào một chậu nước, còn cắp thêm một chiếc khăn bông.
Tên tiểu nhị đặt chậu nước vào góc phòng, nói :
– Khách quan rửa ráy đi. Ăn gì để tiểu nhân đặt món?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
– Cho mấy món vừa phải và một bình rượu là được.
Tên tiểu nhị “Dạ” một tiếng chạy đi.
Lát sau hắn mang đến một mâm cơm thịnh soạn nào gà luộc, vịt quay và một bình rượu lớn, khiến Hoàng Thiên Vũ vừa ngửi thấy đã thèm rõ dãi.
Tên tiểu nhị so đũa rồi rót rượu ra xong nói :
– Mời khách quan dùng cơm. Tiểu nhân đi mua y phục ngay bây giờ, chỉ xong bữa cơm là có ngay.
Hoàng Thiên Vũ nói :
– Phiền tiểu nhị ca mua giùm một bộ đồ lót và một bộ y phục màu lam bằng vải thường thôi.
Nói xong đưa cho hắn một thoi vàng, hỏi :
– Chừng này đủ chứ?
– Dạ đủ! Từng đó có thể mua được mấy bộ đồ bằng vải tốt.
– Không cần mua thế đâu. Chỉ mua đúng như lời ta dặn là được.
Tên tiểu nhị lại “Dạ” ran một tiếng nữa xong cúi người nhận lấy rồi khúm núm cúi chào đi ngay.
Đã ba năm sống trong thạch động thiếu thốn mọi thứ, nay được ăn một bữa cơm thịnh soạn, Hoàng Thiên Vũ ăn rất ngon miệng, ăn liền năm sáu bát, uống gần hết bình rượu mới buông đũa.
Chàng dùng bảo kiếm cạo mặt xong thì tên tiểu nhị cũng vừa về.
Hắn đưa ra một bộ đồ bằng vải tơ Hàng Châu màu lam loại tốt, hai bộ đồ lót và một con dao nhỏ, xăng xái nói :
– Khách quan thử xem có vừa không? Tiểu nhân còn mua thêm một con dao nhỏ để cạo râu nữa.
Hoàng Thiên Vũ cười nói :
– Khỏi cần. Con dao đó tặng cho ngươi.
Chàng chợt thấy tên này tính tình niềm nở, lại hoạt bát liền hỏi :
– Tiểu nhị ca, ngươi tên là gì?
– Cứ gọi tiểu nhị là Hầu Nhi cũng được.
Đến lúc đó hắn mới để ý thấy chàng đã cạo râu nhẵn nhụi, khác hẳn trước đây, kinh dị nghĩ thầm: “Vị này thật anh nhi tuấn tú, bất cứ nam nhân nào cũng phải phát ghen! Dáng vẻ lại đường hoàng phong độ, nhất định là bậc thế gia công tử. À… hình như…”
Nghĩ tới đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia khác thường.
Giá như Hoàng Thiên Vũ cảnh giác hơn, để ý đến ánh mắt của hắn, có lẽ tình hình đã đổi khác.
Tên tiểu nhị tự xưng là Hầu Nhi lấy ra ba đĩnh bạc nói :
– Công tử gia! Còn thừa số bạc này…
Hoàng Thiên Vũ cầm lấy hai nén còn một nén đưa cho hắn bảo :
– Chừng này thưởng cho ngươi.
Hầu Nhi cúi mình sát đất tạ ơn, cất đĩnh bạc vào túi, nhưng chưa về ngay mà còn nán lại bắt chuyện :
– Công tử gia chắc từ xa đến đây?
Hoàng Thiên Vũ không muốn bị chú ý nên trả lời cho qua chuyện :
– Ta có việc vào trong núi, nhưng đi xa quá nên lạc đường, mất mươi ngày mới tìm được tới đây…
Hầu Nhi ngạc nhiên hỏi :
– Nếu vậy thì nguy quá… Xem người công tử gia chắc không quen chịu khổ, lạc trong núi lâu như vậy thì ăn bằng gì?
Hắn nói như vậy, nhưng bụng lại nghĩ thầm: “Đừng nói là mười ngày! Với bộ dạng phờ phạc và y phục mục nát như thế chỉ e đã ở trong núi mấy năm rồi… Tin rằng không sai đâu!”
Hoàng Thiên Vũ đáp :
– Tìm được gì ăn nấy. Trái cây, rau củ, săn bắt chim muông… lạc trên biển thì có thể chết chứ vào rừng có ai chết được đâu?
Tới đó, Hầu Nhi mới chịu châm đèn rồi thu dọn chén bát, trước khi đi còn cúi chào cung kính nói :
– Chúc công tử gia ngủ ngon.
Hoàng Thiên Vũ cười đáp :
– Ta cũng chúc ngươi ngủ ngon.
Hầu Nhi lắc đầu nói :
– Đa tạ công tử gia, nhưng bọn tiểu nhân ở đây trước giờ tý đâu có ngủ được? Nào dọn chén bát, phục vụ khách, rồi lau chùi phòng và đồ đạc, mới chợp mắt chút xíu đã phải dậy rồi…
Hắn làm ra bộ hốt hoảng nói :
– Tiểu nhân đáng chết! Công tử gia lạc đường trong núi cả mười ngày, bây giờ cần nghỉ ngơi, thế mà tiểu nhân cứ ba hoa mãi…
Nói xong vội vã bước ra khỏi phòng.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️