Chương 47: Phòng thay đồ
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 47: Phòng thay đồ tại dua leo tr
Khi đi qua con đường quốc lộ R3, là đã đến trung tâm thành phố, nơi đây ngập tràn sự vui nhộn không thể thiếu đó là sự sa hoa của nó. Mọi người nhộn nhịp đông vui như đi hội.
Hạ Vy lặng im, đứng nhìn một góc cạnh của trung tâm thương mại to lớn. Hai tay xoa xoa vào nhau rồi áp lên má để sưởi ấm. Vài lúc ngó nghiêng tìm ai đó, chắc hẳn là đang đợi Mạc Cao Kì.
Nghĩ đến tào tháo là tào tháo đến ngay, hắn chỉnh áo dạ, tay xoa xoa tóc để rủ tuyết sót lại trên đó. Dáng người hắn cao lớn, trong đám đông người thật khôn khó để nhận ra. Khi hắn đứng đối mặt Hạ Vy, hắn hơi cong môi. Cô theo phản xạ kiễng chân, phủi tuyết trên áo hắn cùng với những hạt tuyết li ti đọng lại.
– ” Nếu tuyết tan, áo sẽ ướt, rất dễ bị cảm ” – Khi cô nói, từ miệng phả ra những làn khói trắng. Bàn tay cô bỗng chốc được bao phủ lấy, nhẹ yên vị đặt lên má hắn. Sự lạnh buốt từ da mặt hắn khiến cô hơi sót. Ngược lại đó, Mạc Cao Kì lại cảm thấy hơi ấm từ tay cô truyền khắp cơ thể mình.
Nhẹ cười, hắn một lần nữa đan tay cô. Cả hai cùng nhau bước vào trung tâm thương mại. Mạc Cao Kì nắm tay cô rất chặt gần như là ôm cô giấu vào trong người, đi len qua đám đông.
Dù vất vả và mệt nhưng cô thích, Hạ Vy nhoẻn cười cô cũng không ngại vòng tay qua thắt lưng hắn. Họ dừng trước một của hàng quần áo to lớn và samg trọng. Nhận viên hai bên kính cẩn cúi chào.
– ” Chào mừng quý khách ”
Từng bộ quần áo lung linh như bắt đầu hiện ra, mẫu nào cũng có, màu nào cũng có. Nói đây là thiên đường của con gái cũng không lạ gì.
– ” Chọn những gì em thích đi ” – Mạc Cao Kì đằng sau cất tiếng lên nói. Chẳng đợi một câu trả lời của cô đã thấy Hạ Vy chạy tót vào bên trong. Hẳn là cô rất phấn khích.
Hạ Vy đi dọc các gian treo quần áo, bộ nào cũng đẹp thật là khó chọn quá đi mất. Cuối cùng, co cũng ưng ý mà chọn một chiếc váy đơn giản. Đó là váy lên màu trắng, cùng với áo khoác nâu mặc bên ngoài đi kèm với chiếc mũ nồi nhỏ.
– ” Phòng thay đồ phía bên này thưa cô ” – Nhân viên đưa tay hướng cô tới một căn phòng trắng.
Hạ Vy tiến tới, khi cô khóa của lại rồi ai đó lại lên tiếng.
– ” Cô vào giúp cô ấy “.
– ” Vâng.. thưa chủ tịch Mạc ”
…
…..
……..
– ” A… cô làm gì vậy ”
– ” Đừng có đụng vào tôi ”
– ” Đừng có cởi váy tôi ra ”
– ” Ass.. tôi tự làm được ”
Đó là tất gì được phát ra từ phòng thay đồ kể từ khi nhân viên bước vào. Hắn lắc đầu, đúng trước cửa thay đồ, gõ cửa.
– “xin lỗi ngài, cô ấy không chịu ” – nhân viên cúi đầu, mặt rõ vẻ bất lực.
– ” Được rồi… để tôi “- sau câu nói đó, hắn bỗng cười ranh mãnh. Không ngại trước đôi mắt ngạc nhiên của nhân viên nữ, ngang nhiên bước vào.
Khi nghe thấy tiếng động, Hạ Vy liền thả váy xuống bực dọc quay ra.
– ” Tôi nói rồi… tôi” – Chưa nói hết câu, cô trợn mắt nhìn rồi tiếp lời ” Anh… anh làm gì ở đây?”
– ” Em nghĩ xem tôi làm gì?” – hắn bắt đầu lộng hành ép cô vào một góc tường. Giãy dụa gần như là không thể, một nụ cười ranh mãnh rơi trên môi hắn.
– ” Tôi đương nhiên vào đây là giúp em thay đồ rồi ”
– ” Tôi không… ” – Chưa hết câu, nụ hôn dồn dập tiến tới. Khó có thể điều chế hơi thở khi một bạn tay bắt đầu rà soát cả thân thể cô. Hạ Vy không thể đứng vững nữa, liền búm chặt vào vai hắn.
Bàn tay to lớn của hắn yên vị đặt lên đùi cô, vuốt ve rồi tiến tới. Bàn tay hắn đến đâu, váy cô tự động kéo lên tới đó. Khi lên đến hông, cả người cô như muốn ngã xuống, thật may là tay ai đó đỡ cô. Nhưng tay đó cũng không rảnh… chiếc khóa váy từ từ được kéo xuống.
Nụ hôn dứt, cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ nhờ vàu động tác bình thường chiếc váy đã được cởi ra, rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác vậy, thật là bỉ ổi nếu như cứ nhìn chằm chằm như vậy mà.
– ” Anh… quay mặt đi ” – Cô xấu hổ nói, không quên lấy tay che ngực mình.
Tức khắc, cả thân thể cô bị áp vào tường lạnh một lần nữa.
– ” Em là của tôi… tôi chiêm ngưỡng thì có gì là sai ” – đáy mắt hắn như không muốn tha cho cô.
Một ngón tay vuốt nhẹ sống lưng thôi cũng khiến cô hoang mang, cả đầu óc lúng túng không biết đáp trả thế nào. Như cánh hoa nhẹ rơi trên cổ cô nhưng để lại vết gấm đỏ ai muội.
– ” Đừng… đây là cửa hàng ” – lộng hành ở đây mà bị phát hiện chẳng phải là quá xấu hổ sao.
Cô nhận thấy ánh mắt hắn bắt đầu nhíu lại. Từ lúc ở với hắn, cô có thể khẳng định, đột ngột dập tắt ngọn lửa dục vọng trong hắn là điều không nên, thà cô đi trêu chó còn hơn…
Một vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, qua vải len dù dày thế nào Mạc Cao Kì cũng có thể cảm nhận được làn da mềm mại ngát sữa của cô.
– ” Nếu anh muốn, để về nhà đi ” – Nói đến đây, cô lướt nhẹ qua môi hắn, cố kiễng chân thì thầm lên tai hắn -” Ở đó chẳng phải là dễ dàng và tự nhiên hơn sao ”
Hắn nhếch cười, sự tinh nghịch và thông minh trong cô luôn thu hút hắn, ôm lấy người Hạ Vy nói:
– ” Nhất chí ”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️