Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương c33

2:56 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương c33 tại dua leo tr

  “Tiểu Yên, thức dậy đi.” Lăng Dạ Vũ đứng ở ngoài cửa Yên Huân Các, gõ cửa nhẹ giọng gọi.

Lạc Y Cầm bước tiếp bước sen đi tới, nói với hắn: “Để ta vào gọi!”

Lạc Y Cầm đẩy cửa ra, vừa đi về phía giường vừa gọi vài tiếng nhưng không có ai trả lời, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên, cũng chỉ thấy có mấy cái gối đầu.

“Làm sao vậy?”

Vân Mặc chậm rãi đi đến, thấy Lăng Dạ Vũ đứng ở cửa không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Ly Yên không có ở phòng trong, bên trong cũng không có ai.” Lạc Y Cầm lo lắng chạy ra nói, bình thường Ly Yên sẽ không dậy sớm như vậy, chắc là đã có chuyện gì rồi.

“Tại sao có thể như vậy? Nàng đi đâu chứ?” Lăng Dạ Vũ nhăn mặt cau mày, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.

Đột nhiên nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, Lạc Y Cầm suy nghĩ nói: “Không lẽ muội ấy đến chỗ Ngũ Vương Gia để giải độc?”

“Sao lại không nói một tiếng liền đi, nàng đang bị thương, ta còn muốn để cho nàng nghỉ ngơi vài ngày.”

Lăng Dạ Vũ vừa nói xong, Vân Mặc liền kinh hoảng, khẩn trương kéo ống tay áo của hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lão Đại bị thương?”

“Ừ!” Lăng Dạ Vũ khó hiểu gật đầu.

“Nguy rồi, chúng ta phải nhanh ngăn lão đại lại.” Vân Mặc cuống quýt lôi Lăng Dạ Vũ đi ra ngoài, trong lòng thầm hi vọng sẽ đến kịp.

Lăng Dạ Vũ vùng tay khỏi bàn tay đang lôi kéo của hắn, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Trong lòng Lăng Dạ Vũ mơ hồ có chút bất an, cảm giác như là có chuyện không tốt gì đó sẽ xảy ra.

“Ẩn độc khó giải, nhất định phải sử dụng nội lực cùng với châm pháp bí truyền của lão đại, quá trình giải độc vô cùng khó, mà lão đại đang bị thương lại còn đi giải độc, như thế liền nguy hiểm đến tính mạng.” Sắc mặt Vân Mặc càng lúc càng khó coi, hắn nặng nề giải thích.

Nghe vậy, mặt Lăng Dạ Vũ liền biến sắc, lòng nóng như lửa đốt dùng khinh công chạy như điên về hướng Ngũ Vương Phủ.

Chết tiệt, nữ nhân này nhất định không thể xảy ra chuyện, không thể…..

“Chúng ta cũng nhanh lên.” Lạc Y Cầm nói với Vân Mặc.

Vân Mặc gật đầu, hai người nhảy lên đuổi theo Lăng Dạ Vũ.

Bên này Ly Yên đang dùng châm pháp, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưng trên trán nàng lại toát ra mồ hôi lạnh, môi trắng bệch.

Lăng Dạ Nặc không nghĩ đến nàng cởi quần áo hắn chỉ để giải độc, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, tim hắn liền đập lỡ một nhịp. Chỉ là không biết vì sao nàng lại muốn cứu hắn, vỗn dĩ nàng với hắn cũng không có quen biết nhau.

“Dừng tay.” Lăng Dạ Vũ trực tiếp xông cửa đi vào, lo lắng quát.

Lúc này, Ly Yên cũng vừa thu tay lại, rút ngân châm cuối cùng trên người Lăng Dạ Nặc ra, bỗng dưng nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, liền ngã xuống.

Lăng Dạ Vũ lắc mình một cái vội đỡ lấy nàng, lo lắng đến không nói được lời quan tâm nào, chỉ có thể quở trách: “Ngu ngốc, ai cho nàng tới cứu huynh ấy?”

Chớp đôi mắt trong suốt như Lưu Ly nhìn hắn, Ly yên nở một nụ cười hài lòng, sau đó liền ngất đi.

Vội vàng ôm Ly Yên đến bên giường, lăng Dạ Vũ sốt ruột nghĩ, sao giờ này Vân Mặc còn chưa đến.

“Vũ, sao lại thế này?” Lăng Dạ Nặc mù mịt hỏi, có chút lo lắng nhìn Ly Yên.

Bây giờ hắn cảm thấy thân thể rất dễ chịu, cảm giác vô lực lúc trước đã hoàn toàn biến mất.Từ nhỏ ẩn độc đã khiến thân thể hắn trở nên yếu ớt, sau đó nhận hết ốm đau hành hạ, đến năm hai mươi hai tuổi thì sinh mệnh sẽ ngày càng cạn kiệt, hắn sẽ lặng lẽ mà biến mất trên cõi đời này. Mà bảy ngày nữa chính là sinh thần lần thứ hai mươi hai của hắn, nữ tử này đến thật đúng lúc

“Mau tránh ra, để ta nhìn xem.” Vân Mặc vừa đến liền thấy Ly Yên nằm bất động ở trên giường, hắn vội vàng đẩy hai người ở cạnh bên giường ra, Lạc Y Cầm cũng đứng ở một bên, lo lắng nhìn người đang nằm trên giường.

Văn Mặc sờ lên mạch đập của Ly Yên, cảm giác mạch đập rất yếu, cẩn thận xem lại, còn có chút hỗn loạn, Vân Mặc nhíu mày nhìn Ly Yên.

Không khí xung quanh liền trở nên căng thẳng, Lăng Dạ Vũ như ngồi trên chảo lửa, nhịn không được hỏi: “Như thế nào?”

“Sư phụ bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ không qua được hôm nay.” Vân Mặc nghẹn ngào nói, vẻ mặt không che dấu được thống khổ.

Lão đại của hắn, sư phụ của hắn, tuy thường xuyên hung dữ với hắn, nhưng là thật lòng đỗi xử với hắn, người tốt như vậy, bây giờ lại muốn hương tan ngọc vẫn.

Dường như Lăng Dạ Vũ bị đả kích nặng nề, cả người run rẩy, mâu trung tràn ngập đau khổ, hốc mắt phủ đầy một tầng sương mờ, hắn, thế mà lại khóc.

Lăng Dạ Vũ dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Ly Yên, dịu dàng vuốt ve, hắn đang chờ mong, chờ mong một lát nữa nàng sẽ tỉnh lại mở mắt ra nhìn hắn.

“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ độc của ta phải lấy mạng đổi mạng mới có thể giải sao?” Lăng Dạ Nặc kinh ngạc lên tiếng hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Ly Yên, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Nước mắt Lạc Y Cầm lăn dài trên má, chạm vào miệng vết thương nhưng nàng cũng không hề cảm thấy đau.  

  Trong đầu có gì đó lướt qua, hai mắt Lạc Y Cầm sáng lên, nàng hưng phấn nói: “Thất thải liên tâm, đúng rồi, thất thải liên tâm có thể cứu nàng.”

Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ chợt ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Thật sự? Thất thải liên tâm ở đâu?”.

“Lúc trước Ly Yên vẫn cầm thất thải liên hoa, vẫn nghiên cứu thất thải liên tâm, có lẽ nó ở khuê phòng của nàng.” Lạc Y Cầm lau đi nước mắt nói.

“Ta lập tức đi lấy.” Thình lình bỏ lại những lời này, Lăng Dạ Vũ không để ý hình tượng bay ra ngoài.

Tiểu Yên, chờ ta, nhất định phải chờ ta!

Thị vệ Vũ Vương phủ chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, một bóng người với tốc độ sét đánh chạy tới Yên Huân Các.

Yên Huân Các, Lăng Dạ Vũ lục lọi khắp nói, vẫn không tìm thấy cái gọi là thất thải liên tâm, lông mày càng nhíu chặt, mồ hôi chảy ròng ròng, tay hắn nắm chặt thành quyền, một sự sợ hãi bỗng nhiên ào tới.

Trái tim kịch liệt đau đớn giống như bị ai đó cắn nát, cõi lòng tê tái, đau đớn đến khó có thể hô hấp. Hắn không thể tưởng tượng được nếu như Ly Yên rời khỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?

Lăng Dạ Vũ suy sụp ngồi trên giường, ngửi mùi hương hoa lài của Ly Yên còn thoang thoảng đâu đây.

Chợt giật mình, tay hắn giống như đụng phải vật gì đó rất cứng, hắn thấy kỳ lạ liền lật gối lên xem, một hạt châu trong suốt phát ra ánh sáng bảy màu, chiếu sáng khắp nơi.

Lăng Dạ Vũ vui vẻ, đây chắc là thất thải liên tâm.

Trong lòng nóng như lửa đốt, Lăng Dạ Vũ bay nhanh đến Vũ Vương phủ lực, liều mạng dùng hết nội lực tăng nhanh tốc độ. Tay nắm chặt thất thải liên tâm xông vào, đẩy mấy người đang đứng ở phòng của Ly Yên ra, muốn đem thất thải liên tâm cho Ly Yên nuốt xuống, nàng đang hôn mê nên không thể tự mình ăn nó được.

Bỗng nhiên mắt Lăng Dạ Vũ sáng lên, đem thất thải liên tâm đưa vào trong miệng mình, rồi áp lên môi Ly Yên, quấn lấy lưỡi nàng.

Mấy người Lạc Y Cầm trợn to mắt, sau đó thức thời lui ra khỏi phòng, giúp bọn họ đóng cửa lại.

Cảm giác miệng có cái gì đó ngọt ngọt, theo bản năng Ly Yên nuốt xuống, rồi sau đó có một dòng nước ấm lan ra khắp người, lục phủ ngũ tạng như được hồi sinh, đôi mắt chậm rãi mở ra còn hơi lưu lại sương mù mờ mịt.

“A…. “.

  Lăng Dạ Vũ nhân cơ hội tiến lên, lấy lòng cười nói: “Chúng ta thành thân có được hay không?”

“Không được, “Ly Yên liếc xéo hắn, “Lúc trước ta chỉ đồng ý sau khi kết thúc yến hội sẽ ở cùng một chỗ với ngươi, chứ không có đồng ý gả cho ngươi.”

Nghe vậy Lăng Dạ Vũ mím môi lại, vẻ mặt u oán nhìn nàng, nói: “Tiểu Yên nàng không thể chơi xấu, ta đã là người của nàng rồi.”

“Lúc nào thì ngươi là người của ta rồi hả?” Hơi đề cao âm lượng, Ly Yên trừng mắt hỏi hắn.

Lăng Dạ Vũ yêu mỵ cười, lập tức vô tội nói, “Trước kia nàng đã đoạt đi nụ hôn đầu tiên của ta, ta liền là người của nàng, nàng phải phụ trách với ta.”

Ly Yên xù lông, chỉ vào hắn mắng xối xả, “Em gái nhà ngươi, rõ ràng là ngươi đoạt đi nụ hôn đầu tiên của ta, còn dám nói như vậy.”

“Nụ hôn đầu tiên của nàng? Ưm….” Lăng Dạ Vũ cúi đầu vuốt cằm giả bộ suy tư, “Chúng ta đây phụ trách lẫn nhau là được.” ánh mắt sáng ngời, Lăng Dạ Vũ giảo hoạt cười.

“Ta mới không cần, muốn phụ trách ta cũng tìm người khác phụ trách.” Ly Yên cố ý nói.

Nháy mắt sắc mặt Lăng Dạ Vũ trở nên đen thui, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: “Không được, nàng chỉ có thể gả cho ta.”

“Dựa vào cái gì? Ngươi cũng không phải là gì của ta?”

Trong lúc vô ý, Ly Yên buột miệng nói ra những lời này, lời nói trong lúc vô tình luôn làm người ta tổn thương nhất.

Ánh mắt Lăng Dạ Vũ tối sầm lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ đau khổ, hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng, kiềm nén cảm xúc trong lòng, khẽ nói: “Nàng không thể lại rời khỏi ta,nàng biết không, ta không thể chịu được cảm giác đau khổ đó? Một khắc kia nghĩ đến ta thật sự mất đi nàng, lòng ta giống như bị xé rách, khi đó ta mới biết được nàng đã trở thành sinh mệnh của ta, là tất cả của ta, nêu như mất đi nàng, ta cũng không muốn sống nữa.”

Nhất thời không cách nào bình tĩnh được, vẻ mặt Ly Yên kinh ngạc, một lúc sau, Ly Yên cất giọng rầu rĩ nói, “Ta thật sự quan trọng với ngươi như vậy sao?”

Lăng Dạ Vũ mạnh mẽ gật đầu, khiến nàng dở khóc dở cười, lại nói: “Ta muốn tình yêu là một đời một kiếp một đôi, ngươi cho được sao?”

Lăng Dạ Vũ chăm chú nhìn nàng, trịnh trọng gằn từng chữ: “Ba ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước.”

Ly Yên nhìn hắn thật lâu, bỗng dưng khóe miệng cong lên, tạo nên một độ cong thật đẹp, hứa hẹn nói, “Tốt lắm, đồng ý một điều kiện của ta, sau yến hội ta liền gả cho ngươi.”

Gả cho hắn cũng không có gì không tốt, dù sao cũng đã đồng ý ở cung một chỗ với hắn rồi.

Ánh mắt sáng lên, Lăng Dạ Vũ kích động vui sướng nói, “Điều kiện gì ta đều đáp ứng.”

“Sau khi thành thân tất cả mọi việc ngươi đều phải nghe ta, nếu mà làm ta bất mãn, liền hoà ly với ngươi lần nữa.” Ly Yên vô cùng chuyên chế nói.

Lăng Dạ Vũ vẻ mặt sủng nịch cười, nói: “Sẽ không để cho nàng bất mãn bất cứ việc gì, toàn bộ đều nghe theo nàng.”

Ly yên nhíu mày, ngưng mắt hỏi hắn: “Không hối hận?”

Lăng Dạ Vũ lắc đầu cười, ôm nàng dịu dàng nói: “Không hối hận.”

Một hồi dịu dàng như nước lan toả khắp phòng, bốn phía ấm áp.

Hoa nở hoa tàn, thời gian vội vàng trôi qua, nghênh đón sinh thần của hoàng đế Lăng Nguyệt Quốc, hai nước còn lại đều phái người đến tham dự.

“Thi Vũ, ngươi đi cùng chúng ta đi!” Ly Yên vừa lôi kéo Thượng Quan Thi Vũ vừa nài nỉ nói.

Ngày đó hứa hẹn với Lăng Dạ Vũ xong, nàng cũng báo người gọi Thượng Quan Thi Vũ trở về, lại còn ở trong Yên Huân Các cùng nàng.

Sở dĩ phải ở tại Yên Huân Các, hoàn toàn là do Lăng Dạ Vũ thường xuyên bày ra bộ dạng tủi thân, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khiến mỗi lần Ly Yên đều phải mềm lòng, người trong phủ cùng người bên ngoài liên tiếp suy đoán rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hoà ly vẫn ở cùng một chỗ, hai tên đầu sỏ gây ra chuyện thì lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Thượng Quan Thi Vũ cười chua sót, nhàn nhạt lắc đầu, nói: “Ta đi sẽ bị nhận ra.”

“Đeo cái khăn che mặt là được, còn nữa, ngươi với Diệp Thừa Tầm cùng đi đi, lấy thân phận bạn gái của hắn mà xuất hiện.”

Thượng Quan Thi Vũ do dự, có chút khó xử, nàng không muốn nhìn thấy người kia, nhưng mà Huyết Hồ lại van nài như vậy, nàng sao có thể không đi đây.

“Đi thôi, đi theo giúp ta đi, Lăng Dạ Vũ quá muộn, ngươi đi theo nói chuyện với ta.” Ly Yên thấy nàng do dự liền tiếp tục năn nỉ, nàng biết Thi Vũ là người ăn mềm không ăn cứng.

Quả nhiên, Thượng Quan Thi Vũ cắn cắn môi, gian nan gật gật đầu.

Ly Yên vui vẻ cười với nàng, chạy vào trong phòng thay quần áo, Thượng Quan Thi Vũ lại không chú ý tới trong lúc Ly Yên xoay người khóe miệng đang nở một nụ cười u ám.

Nàng muốn cho Kỳ Doãn nhìn thấy Thi Vũ hạnh phúc như thế nào, sau đó sẽ khiến cho Kỳ Doãn phải nhận lấy trừng phạt mà hắn đáng phải nhận.

Hắn có nhận ra Thi Vũ hay không không quan trọng, hắn yêu Thi Vũ, mặc dù trong lòng hắn quyền lực quan trọng hơn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hại Thi Vũ.