Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đợi Tôi Sau Giờ Học Chương 8: 8: Bài Của Mình Thì Tự Mình Làm

Chương 8: 8: Bài Của Mình Thì Tự Mình Làm

7:11 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 8: 8: Bài Của Mình Thì Tự Mình Làm tại dua leo tr

Chiều thứ tư, sau khi dạy xong các tiết học ở lớp khác, Trang Phóng Cầm ôm giáo án đi về văn phòng.

Nhìn thấy người đang dựa lên bàn làm việc của mình, cô hơi nhướng mày.

“Chà, khách quý đến à.” Trang Phóng Cầm gỡ micro trợ giảng xuống đặt lên bàn.

Dụ Phồn: “Hôm qua em cũng đến rồi mà?” “Ý cô là hiếm thấy em chủ động đến một lần.” Trang Phóng Cầm ngồi vào chỗ, “Nói đi, có việc gì?” Dụ Phồn đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn đổi chỗ ngồi.” “Đổi đi đâu?” “Hàng cuối cùng, gần bục giảng, sao cũng được.” Trang Phóng Cầm uống một ngụm nước: “Nếu em không cho cô được một lý do hợp lý thì đừng đứng đây lãng phí thời gian của nhau.” Dụ Phồn: “Bạn cùng bàn mới ảnh hưởng việc học của em.” “?” Trang Phóng Cầm ngạc nhiên nhìn cậu, nghĩ không ra sao cậu có thể không biến sắc nói ra được những lời này.

“Em ấy ảnh hưởng em làm sao?” “Viết chữ rất ồn, người hôi, khinh thường học sinh yếu___” “Vớ vẩn!” Trang Phóng Cầm cầm giáo án vỗ cậu, “Lần đổi chỗ này là tự Trần Cảnh Thâm đến xin cô chuyển, sao người ta lại khinh thường em được?” Dụ Phồn im lặng một lúc, lặp lại: “Là tự cậu ta xin?” Trang Phóng Cầm: “Nếu không thì sao?” Mẹ nó.

Sao tên này phiền quá vậy? “Tại sao cậu ta muốn ngồi đâu thì được ngồi đó?” Dụ Phồn nói xong, chợt cảm thấy câu này nghe hơi quen quen.

Hình như hôm qua Tả Khoan cũng nói một câu na ná thế này.

“Em nói xem?” Trang Phóng Cầm nói, “Học sinh đứng đầu toàn khối chủ động đề nghị giúp đỡ bạn học yếu kém, đây không phải chuyện tốt từ trên trời rơi xuống à?” “Chuyện tốt này cô cho người khác đi, em không cần.” “Chuyện này không do em làm chủ.” Trang Phóng Cầm phất cây bút máy trên tay, nói rõ ràng, “Về lớp đi, chờ ngày nào đó em thêm được một số 0 sau điểm toán thì đến đây tìm cô nói chuyện đổi chỗ.

Đến lúc đó em muốn ngồi đâu thì ngồi, dù có là văn phòng của chủ nhiệm Hồ, chắc chắn cô cũng nghĩ cách hoàn thành chuyện này cho em.” “….” Dụ Phồn về lớp với gương mặt cau có.

Nhìn người ngồi cạnh chỗ mình, mặt lại càng cau có hơn.

Đang lúc nghỉ giữa giờ, người trong lớp ai không nghỉ thì nói chuyện tán dóc, một vài người đến căn tin mua đồ ăn.

Cả lớp chỉ có một mình Trần Cảnh Thâm nghiêm túc làm bài.

“Dụ Phồn, cậu vừa đi đâu thế?” Vương Lộ An bị chuyển tới tổ bên cạnh, lúc này hai người ngồi trước Dụ Phồn một bàn cũng không ở trong lớp, cậu ngồi xuống chỗ của người khác trước.

Dụ Phồn ngồi xuống, không nhìn người bên cạnh: “Vệ sinh.” “À, sao không rủ tôi đi cùng?” “Gọi cậu làm gì? Trông cửa à?” “Cũng không phải không được.” Vương Lộ An vòng người qua ngồi xuống, gác hai tay lên lưng ghế, bắt đầu cằn nhằn, “Ài, cậu không biết tôi khổ thế nào đâu, ủy viên kỷ luật ngồi cùng bàn với tôi không chịu chăm chú nghe giảng mà cứ nhìn tôi hoài à, cả điện thoại tôi cũng không chơi được…Không ổn rồi, tôi phải tìm Phóng Cầm xin đổi chỗ thôi, cái chỗ đen đủi này ai thích thì ngồi đi.” “Tôi ngồi.” Dụ Phồn nói, “Cậu đổi với tôi không?” Vương Lộ An sửng sốt, vô thức nhìn sang người ngồi cạnh Dụ Phồn.

Trần Cảnh Thâm rũ mắt, cũng không ngừng bút lại.

Cậu ta nhìn ngân hàng câu hỏi dưới tay Trần Cảnh Thâm, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã thấy buồn ngủ rồi.

Cậu ta cứ cảm thấy giữa vị học bá vừa chuyển tới và Dụ Phồn hơi hơi kì lạ, không có giống như lời Dụ Phồn nói.

“Cũng không phải không được.” Vương Lộ An thuận miệng nói, “Không hỏi học bá có chịu không hả?” Dụ Phồn nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu ta….” “Không đổi.” Một tiếng trầm trầm bay tới từ bên cạnh.

Dụ Phồn: “.” Không ngờ Trần Cảnh Thâm sẽ để ý đến mình, Vương Lộ An cũng hơi sửng sốt.

“Không đổi không đổi, bọn tôi chỉ nói chơi thôi, chỗ ngồi Phóng Cầm đã sắp xếp thì không ai đổi được đâu,” Vương Lộ An dịch sang bên cạnh, bắt lấy cơ hội hỏi một câu mình đã bứt rứt cả đêm, “Đúng rồi học bá, hôm qua cậu bảo thích nhìn thì ngồi gần để nhìn…Là nhìn cái gì thế?” “Bịch.” Tay Dụ Phồn run lên, điện thoại mới vừa lấy ra rơi thẳng xuống đất.

Trần Cảnh Thâm nói: “Nhìn____” Dụ Phồn: “Chủ nhiệm Hồ.” Trần Cảnh Thâm: “.” Vương Lộ An mờ mịt chớp chớp mắt: “Chủ nhiệm Hồ? Hổ béo? Thầy ấy với cái chỗ này liên quan gì đến nhau?” “Ờ,” Dụ Phồn mặt không đỏ tim không đập, “Chỗ này của tôi, đứng lên là nhìn thấy được văn phòng dưới lầu.” Vương Lộ An: “Sao tôi lại không phát hiện ra?” Thường thôi, chính đương sự cũng đâu có phát hiện ra.

Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn miệng Dụ Phồn, nghĩ không ra sao người này có thể bịa được như vậy.

Vương Lộ An đứng lên nhìn thử: “Nhìn đâu tới đâu.” Dụ Phồn: “Tại cậu lùn.” “Đệch.” Vương Lộ An nhìn Trần Cảnh Thâm, “Học bá, cậu thích hổ…chủ nhiệm Hồ hả? Tại sao, không phải thầy ấy không chủ nhiệm lớp à?”

Cảm nhận được ánh mắt hung tợn của người bên cạnh, ngón tay Trần Cảnh Thâm kẹp bút, im lặng hai giây.

“Ừ,” Anh không chút tình cảm nói, “Tôi thích giáo trình Toán học thầy ấy biên soạn.” Vương Lộ An: “….” Dụ Phồn cầm áo đồng phục ném trên bàn, gấp thành hình cái gối, mở miệng đuổi khách, “Về chỗ của cậu đi, tôi muốn nằm ngủ.” Hết thời gian nghỉ giữa giờ, tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên Vật Lý ôm sách giáo khoa bước vào.

Lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy, Trần Cảnh Thâm đứng lên, phát hiện bên cạnh mình vắng tanh.

Dụ Phồn nằm sấp trên bàn, đã ngủ rồi.

Cậu vốn đang ôm áo khoác úp mặt ngủ, ngủ say thấy khó chịu, lại nghiêng mặt đi lộ ra nửa gương mặt.

Nam sinh nhắm hai mắt, mũi rất cao, hai nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt và giữa gò má vẫn giữ nguyên một cảm giác cân bằng vi diệu, bớt đi tính công kích hơn khi còn thức rất nhiều.

Thì ra nốt ruồi không phát triển theo tuổi tác.

“Ngồi xuống đi,” Giáo viên Vật Lý lặp lại lần nữa.

Thầy đẩy mắt kính, nhìn người phía sau vẫn đang còn đứng, “Trần Cảnh Thâm.” Trần Cảnh Thâm thu lại ánh mắt, ngồi trở về.

….!Dụ Phồn bị tiếng vỗ bàn đánh thức.

Cậu vừa ngẩng đầu lên đã ăn ngay ánh mắt lạnh lùng của Trang Phóng Cầm.

Thấy cậu tỉnh dậy, Trang Phóng Cầm dừng động tác dùng giáo án vỗ bàn lại, giơ đề kiểm tra trong tay lên: “Dọn hết những thứ trên bàn đi, hai tiết tự học này dùng để làm bài kiểm tra, được thả nghỉ quá lâu rồi, cô muốn xem các em đã quên bao nhiêu kiến thức.

Cô sẽ phê điểm bài kiểm tra này, tất cả làm cho cẩn thận.

Bạn học ngồi hàng đầu tiên của các tổ lên lấy đề, truyền ra phía sau.” Dụ Phồn cử động ngón tay, lại vùi mặt vào trong cánh tay lần nữa, mãi đến khi đề kiểm tra truyền tới trước mặt cậu mới gian nan ngồi dậy.

Trang Phóng Cầm giám thị nghiêm khắc, ánh mắt liếc khắp xung quanh, lại rất ít khi nhìn sang phía Dụ Phồn.

Bởi vì các giáo viên ai cũng hiểu rõ trong lòng, ở phương diện kiểm tra Dụ Phồn vẫn luôn vô cùng thật thà___Làm được bao nhiêu điểm sẽ làm bấy nhiêu, từ trước tới nay rất lười gian lận.

Dụ Phồn lấy bút ra viết tên vào, định nhân lúc Trang Phóng Cầm không để ý sẽ ngủ tiếp.

Bởi vì rất buồn ngủ, chữ viết của cậu nghiêng ngả xiêu vẹo, hệt như con sâu lông bị cắt thành mấy khúc.

Vài giây sau, Dụ Phồn chợt nhớ tới gì đó, chầm chậm ngẩng đầu lên nhớ lại___ Hôm nay Phóng Cầm nói cái gì? Chỉ cần làm Toán trên 90 điểm, về sau cậu muốn ngồi đâu thì ngồi.

Dụ Phồn chống cằm, càng nghĩ đầu óc càng tỉnh táo.

Cậu xoa mặt ngồi thẳng người lên, hiếm thấy nghiêm túc lật xem đề Toán trên tay___ Được lắm.

Không hiểu một bài nào cả.

Dụ Phồn nắm bút, đây là lần đầu tiên quan sát bạn học xung quanh mình kể từ lúc đổi chỗ tới giờ.

Hai người ngồi bên phải có thành tích tốt hơn cậu một ít, Vương Lộ An với ủy viên kỷ luật ở phía bên trái, bàn trước là Chương Nhàn Tịnh và một học sinh nữ nhìn qua trầm tính ít nói, cả ba học kì chỉ giao lưu với cậu cùng lắm ba câu.

Hoặc là không chép bài được, hoặc là không làm qua nổi 90 điểm.

Dụ Phồn chống mí mắt đờ đẫn một hồi.

Mãi đến khi Trang Phóng Cầm trên bục giảng đổi dáng ngồi khác, cậu mới không tình nguyện chuyển tròng mắt, len lén nhìn sang người bên cạnh.

Mọi người xung quanh còn đang dừng lại ở đề trắc nghiệm trang đầu tiên, Trần Cảnh Thâm đã làm đến phần cuối trang thứ hai.

Dụ Phồn cũng không đấu tranh nội tâm nữa, bây giờ cậu đang nung nấu suy nghĩ ôm bàn biến nhanh lên phía dưới bục giảng ngồi.

Hai phút sau, chắc chắn Trang Phóng Cầm không nhìn bên này, cậu chống một tay che trước mắt mình, ánh mắt liếc sang bài kiểm tra Trần Cảnh Thâm đang đè tay lên.

Nhờ phúc không yêu học tập, thị lực của Dụ Phồn rất tốt.

Cậu vừa thấy rõ câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên___ Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nhặt tờ giấy nháp lên, che hết phần bài làm trên đề đi.

Dụ Phồn: “?” Cậu vô thức nhìn về phía chủ nhân đề bài.

Trần Cảnh Thâm cúi đầu làm bài, chỉ một cái thoáng liếc mắt cũng không buồn cho cậu.

Trần Cảnh Thâm: “Bài của mình thì tự mình làm.” – Trang Phóng Cầm giám thị, không được chơi điện thoại cũng không được ngủ.

Dụ Phồn chấp nhận số phận dựa ra sau, đút hai tay vào túi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Bạn học nào đó, thu hết tâm tư về đi, nếu muốn ra ngoài nhặt rác thật cũng phải nhịn đến khi tốt nghiệp cho cô.” Giọng nói lạnh lẽo của Trang Phóng Cầm bay từ bục giảng xuống.

“Bạn học nào đó” chán nản quay đầu về.

Trên bài thi toàn là dòng kẻ con số, cậu nhìn thôi đã chóng cả mặt.

Vì thế ánh mắt cậu lại bay bổng, bắt đầu quan sát lớp học.

Những người trong lớp ai cũng làm bài rất nghiêm túc, chỉ có hai người phân tâm cùng cậu.

Chương Nhàn Tịnh chọn lụi đề trắc nghiệm, lúc này đang vuốt ve đuôi tóc chẻ ngọn của mình.

Vương Lộ An….Đang che tay trước mặt, ngăn lại ánh mắt của Trang Phóng Cầm, nhìn lén bài làm của ủy viên kỷ luật.

Đầu Vương Lộ An vẫn giữ nguyên như cũ, tròng mắt lại liếc thành một góc độ kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ, Dụ Phồn cũng không phát hiện ra cậu ta đang nhìn bài.

Đương nhiên, ủy viên kỷ luật cũng không phát hiện.

Vậy Trần Cảnh Thâm làm sao phát hiện ra được? Rõ ràng cậu nhìn cẩn thận vậy mà.

Với lại, không phải bảo thích cậu à? Cả bài kiểm tra cũng không cho chép nữa.

Được học sinh mũi nhọn thích có ích đếch gì đâu.

Trần Cảnh Thâm đè giấy nháp dưới tay, vẫn còn đang nghiêm túc làm bài.

Giấy nháp của đa số người chỉ có bản thân người đó mới xem hiểu, Trần Cảnh Thâm thì không, giấy nháp của anh gọn gàng ngay ngắn, người không biết còn tưởng anh đang viết đáp án.

Lúc này Trần Cảnh Thâm đang rũ mắt đọc đề bài cuối cùng, miệng anh kéo căng, nâng một tay lên chống thái dương, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

Tầm hai giây sau, lông mày anh giãn ra, đầu ngón tay nhanh chóng xoay bút, kéo tờ giấy nháp qua bắt đầu viết.

“Một phút sau sẽ thu bài.

Vừa hết giờ phải bỏ bút xuống ngay, không được viết thêm một nét nào, thi đại học sẽ không ai cho các em thời gian đâu.” Giọng Trang Phóng Cầm vừa vang lên, lúc này Dụ Phồn mới hoàn hồn, thu ánh mắt lại.

Học bá gì chứ, không phải tới phút cuối cùng rồi còn đang làm bài à? Cậu cầm áo khoác đồng phục lên, chuẩn bị lúc thu bài sẽ rời đi.

Bỗng nhiên, kèm theo một tiếng “bịch”, tờ giấy nháp viết kín chữ bị ném tới trước mặt cậu.

Động tác mặc áo khoác của Dụ Phồn khựng lại, ánh mắt cậu dừng lên trên tờ giấy nháp một lát, nhận ra đây là tờ giấy vừa nãy Trần Cảnh Thâm liên tục viết, bên trên chi chít không biết bao nhiêu công thức.

Chắc chắc trên tờ giấy không viết tên sách vớ vẩn gì đó, cậu mới lạnh lẽo hỏi: “Cái gì đây?” “Cách giải và đáp án đề kiểm tra.” Trần Cảnh Thâm ném bút vào túi đựng bút, nghiêng mắt nhìn cậu, “Không phải cậu muốn nhìn à?” “….” Phải, tôi muốn nhìn, mẹ nó tôi muốn nhìn ở phút kiểm tra cuối cùng được chưa..