Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đợi Tôi Sau Giờ Học Chương 84: Sinh nhật vui vẻ!

Chương 84: Sinh nhật vui vẻ!

7:15 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 84: Sinh nhật vui vẻ! tại dua leo tr

84.

Sinh nhật vui vẻ!

Lần đầu tiên Dụ Phồn thản nhiên nói ra cái việc mà hồi cấp ba luôn phải giấu giấu giếm giếm làm trong góc khuất không dám để cho ai bắt gặp hồi cấp ba, sau sáu năm trời.

Cậu rất bình tĩnh, nói xong còn bổ sung thêm “Em tan làm đây” với mấy người đang trợn mắt há hốc trong văn phòng, rồi lại kéo Trần Cảnh Thâm như xách đồ ăn rời đi.

Trên đường về nhà, có mấy lần Trần Cảnh Thâm quay đầu định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ rực lộ ra bên ngoài mũ, hắn lại nghiêng đầu nhịn xuống.

Đương giờ tan tầm, đường phố chen chúc, người qua đường đi lại xung quanh vội vã, cánh tay họ kề sát nhau thân mật.

Dụ Phồn hung dữ véo ngón tay Trần Cảnh Thâm: “Trần Cảnh Thâm, đủ rồi đấy.”

“Tôi làm gì?” Trần Cảnh Thâm nói.

“Còn cười nữa là tôi đánh cậu.”

Yết hầu Trần Cảnh Thâm hơi run, hắn nghiêng đầu trong đám đông, nói khẽ: “Dụ Phồn, lúc theo đuổi tôi cậu đâu có nói thế.”

“?”

Dụ Phồn chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như thế, mắt cậu trợn to gấp đôi: “…Tôi theo đuổi cậu á??”

“Chúng ta hẹn hò đi. Tôi sẽ không bạo lực gia đình cậu ——” Trần Cảnh Thâm nhướng mày, “Cậu nói thế mà?”

“…”

Dụ Phồn đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay hắn, cậu trợn trừng mắt, đi tới quán thịt quay bên cạnh không thèm quay đầu lại, nhưng chưa đi được hai bước đã bị choàng cổ kéo về.

“Không ăn cái này.” Trần Cảnh Thâm nói, “Hôm nay đổi món.”

Dụ Phồn đã âm thầm giáng cho Trần Cảnh Thâm một tràng đòn uppercut gập khuỷu tay liên tiếp trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn đứng bất động dựa vào người Trần Cảnh Thâm, lạnh nhạt hỏi: “Đổi món gì?”

Dụ Phồn chẳng mấy khi dùng bếp, ngày thường cùng lắm thì nấu mì sợi hoặc hoành thánh, sau sáu năm rời đi, tay nghề cậu vẫn y nguyên hồi cấp ba.

Hôm nay cuối cùng cũng chính thức bật bếp, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

“Trần Cảnh Thâm, sao cậu còn biết nấu cơm nữa?” Dụ Phồn dựa người lên tường, trố mắt hỏi.

Nhà bếp Dụ Phồn rất sơ sài, kiểu bếp mở nằm ngay cạnh huyền quan, đối diện phòng tắm. Cậu còn đeo cho Trần Cảnh Thâm chiếc tạp dề chủ nhà tặng hồi mới thuê mà chưa dùng đến bao giờ.

Tạp dề màu lam có logo nhãn hiệu, trông hơi quê, trưng ra cùng bản mặt liệt của Trần Cảnh Thâm trông buồn cười đáo để: “Học từ sau khi ra thuê nhà, chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi.”

“Cậu thuê nhà?” Dụ Phồn ngẩn người nhìn hắn, “Công ty xa… nhà cậu lắm à?”

“Bình thường.” Trần Cảnh Thâm đáp không rõ ràng. Phòng bếp nhỏ nên bọn họ đứng rất sát nhau, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cậu một cái rồi nói, “Ra sô pha chờ đi.”

Dụ Phồn nhíu mày, cậu cứ cảm thấy là lạ ở đâu. Điện thoại trên sô pha bỗng kêu vang liên tục.

Từ lúc về đến nhà tới bây giờ, âm thanh này cứ réo mãi chẳng ngừng. Dụ Phồn nằm ra sô pha, lơ đễnh cầm điện thoại đọc tin nhắn, sau đó suýt chút nữa thì bị đống dấu chấm thanh tràn khắp màn hình chọc mù mắt ——

[Chị Uông Nguyệt: Dụ Phồn! Cậu không trung thực!!!]

[Chị Uông Nguyệt: Chị đã bảo mà! Chị đã bảo mà!!! Chị đã bảo sao cậu lại mặc áo khoác của cậu ấy mà! Chị đã bảo tại sao hôm đó ở trên xe trông cậu buồn tủi thế cơ mà! Thế mà cậu còn bảo chị chỉ là bạn cũ!]

[Chị Uông Nguyệt: A a a, hồi trước ai hỏi chị cũng bảo chắc chắn cậu không phải đồng tính luyến ái! Mặt tôi đau quá ——]

[Chị Uông Nguyệt: Từ hôm đó chị đã thấy hai đứa là lạ rồi! Rõ ràng không hề giống bạn học cũ, hai người đúng thật là!!!]Tin nhắn dừng lại tại đây như khơi gợi lòng hiếu kỳ của Dụ Phồn: [Là gì?]

[Chị Uông Nguyệt: Người yêu cũ.]

[-: …]

[Chị Uông Nguyệt: Thế rốt cuộc là cậu hẹn hò với anh chàng đẹp trai kia từ bao giờ!]

[-: Cấp ba.]

Uông Nguyệt lại nhắn gửi mười vạn dấu chấm hỏi: [Từ cấp ba đến bây giờ? Sao thế được? Thế tức là hẹn hò từ trước khi cậu đến Ninh Thành á? Sao trước nay chị chưa thấy cậu ấy đến tìm cậu bao giờ?]

[-: Yêu xa.]

[Chị Uông Nguyệt: Cũng chưa thấy cậu liên lạc với cậu ấy bao giờ.]

[-: Thần giao cách cảm.]

Nhận ra được sự qua loa của cậu, Uông Nguyệt gửi tới mấy icon dao: [Thế các cậu come out từ hồi cấp ba rồi à? Tức là Nhàn Tịnh cũng biết á?]

[-: Không, chiều nay come out lần đầu tiên.]

[Chị Uông Nguyệt: Ồ… Hiểu rồi, chắc chắn sẽ giữ bí mật.]

Không cần ——Dụ Phồn khựng lại, yên lặng ngẩn người nhìn dòng chữ mình đã gõ ra.

Có lẽ bởi vừa mới thẳng thắn thừa nhận, cũng có thể vì bọn họ đều đã trưởng thành rồi, bây giờ cậu không còn thấy rằng việc để cho người khác biết cậu đang yêu đương với Trần Cảnh Thâm là một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng nữa.

[Chị Uông Nguyệt: Khoan đã! Câu hỏi cuối cùng!!]

Dụ Phồn bị tiếng điện thoại rung kéo tỉnh cả người, nhắn trả một dấu chấm hỏi.

[Chị Uông Nguyệt: Chị hỏi không được mắng chỉ đâu đấy, chị tò mò thật, cả tối nay chị cứ nghĩ mãi, cậu nhất định phải trả lời thật thà cho chị, không chắc chắn đêm nay chị sẽ không thể nào ngủ được, thậm chí còn nằm mơ thấy cậu nữa mất.]

Dụ Phồn định trả lời thế thôi đừng hỏi nữa, nhưng đối phương gõ chữ nhanh hơn cậu, có thể nhìn ra đang muốn biết thật sự ——[Chị Uông Nguyệt: Cậu là 1 hay là 0?]

Trần Cảnh Thâm nhìn người đối diện: “Cay không?”

Dụ Phồn cắn đũa hoàn hồn, cậu cúi đầu nhìn đồ ăn: “Bỏ ớt à?”

“Không.” Trần Cảnh Thâm nói, “Thế sao cậu lại đỏ mặt?”

“…”

Dụ Phồn đã luôn cho rằng cái tật đỏ mặt của mình đã được sửa lại lâu rồi, bởi vì mấy năm nay chưa thấy nó xuất hiện lại lần nào nữa.

Nhưng đến tận tối khi tắm rửa đánh răng, tai cậu vẫn còn hồng.

Dụ Phồn đánh răng rất chậm, cậu nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, suy nghĩ đã trôi dạt đến tận chân trời.

Cậu không hiểu rõ về phương diện này lắm, nhưng cũng không hẳn là trắng tinh. Cậu với Trần Cảnh Thâm toàn dùng tay hoặc miệng, không được tính là làm thật sự ——

Đệt.

Đệt…

Xuống tí nữa là xảy ra chuyện rồi. Dụ Phồn nhìn khuôn mặt trong gương lại bắt đầu hồng lên, cậu lạnh lùng đánh răng mạnh hơn nữa, tiếng soàn soạt nghe như mài dao.Lúc đi ra, Trần Cảnh Thâm đang cúi đầu chơi điện thoại. Dụ Phồn phơi quần áo rồi qua đó ngồi, đầu óc vẫn còn mông lung: “Trần Cảnh Thâm, hôm nay cậu đi loanh quanh những chỗ đó làm gì?”

“Xem nơi cậu sống mấy năm nay.”

Tim Dụ Phồn lại đập dồn. Thật ra cậu cũng đoán được, nhưng vẫn muốn nghe Trần Cảnh Thâm nói ra, như đứa dở hơi vậy.

Dụ Phồn liếm môi, nét mặt trở nên mềm mại lạ lùng, cậu quay đầu lại: “Cậu…” Liếc thấy màn hình điện thoại Trần Cảnh Thâm, câu nói của Dụ Phồn ngừng bặt.

Trần Cảnh Thâm đợi một lúc không nghe thấy cậu nói tiếp nữa: “Ừm?”

“Cậu đang làm cái trò gì đấy?”

“Phá kỷ lục của cậu.” Trần Cảnh Thâm điều khiển rắn săn mồi trên màn hình.

“…”

Cậu cứ khăng khăng muốn thêm WeChat tôi là vì cái này chứ gì?

Trần Cảnh Thâm chơi rất tập trung, người bên cạnh bỗng thò tay quay mặt hắn sang, Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: “Đừng có chơi xấu…”Môi bị mút mạnh lấy, ngón tay Trần Cảnh Thâm khựng lại.

Hôn xong, thấy hắn không nhúc nhích gì, Dụ Phồn nhanh tay giữ lấy con rắn sắp sửa đâm vào tường, cậu quẹt ngón tay trên màn hình của Trần Cảnh Thâm, nhíu mày huých vai hắn: “Chơi tiếp đi nhanh lên, khỏi phải đổ lỗi cho tôi.”

“Lần sau phá tiếp.” Trần Cảnh Thâm ném điện thoại sang một bên, sau đó quay đầu chặn môi người vừa chơi xấu.

Dụ Phồn cảm thấy mình bị Trần Cảnh Thâm ảnh hưởng mất rồi, mấy ngày nay suy nghĩ không lành mạnh chút nào. Trần Cảnh Thâm mới chạm vào môi thôi mà tai cậu đã tê rần, cậu quá quen với cái cảm giác này, lập tức đưa tay véo mặt Trần Cảnh Thâm.

Lúc nhìn thấy vòng bạn bè của hắn, cậu chợt nảy ra suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm đến thành phố này mà, dù gì cũng phải đến thăm những địa điểm đẹp một lần chứ. Mấy năm nay Dụ Phồn đã đi khắp Ninh Thành, cậu biết chỗ nào đáng đi thử, ngày kia Trần Cảnh Thâm về thì mai cậu xin nghỉ, dẫn hắn đi chơi.Dụ Phồn hơi tránh người sang, áp lên chóp mũi Trần Cảnh Thâm: “Trần Cảnh Thâm, thích núi hay thích biển?”

“Thích cậu.” Trần Cảnh Thâm bị véo phồng miệng, lúng búng trả lời bằng tông giọng lạnh nhạt.

“…”

Dụ Phồn buông hắn ra, lạnh nhạt thương lượng với hắn: “Ngày mai chúng ta ——”

Tiếng chuông điện thoại rung trời cắt ngang lời cậu, Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi rồi nhíu mày, trông rất không muốn nghe máy.

Dụ Phồn với tay sang lấy điện thoại, nhận nghe giúp hắn, Trần Cảnh Thâm mở loa rồi dựa vào sô pha: “Gì?”

“Cậu có ở xa sân bay không? Tôi đặt vé máy bay cho cậu.” Ở đầu bên kia, La Lý Dương sốt ruột, “Server gặp vấn đề rồi, cậu mau về đây đi.”

Trần Cảnh Thâm nhướng mày, đáy mắt lập tức sáng tỏ. Sô pha bên cạnh nhẹ bẫng, bạn trai hắn đã đứng dậy đi tới góc cửa sổ, đẩy chiếc vali màu đen hôm qua hắn mới chuyển tới ra.“Nhắm đúng lúc tôi đang nghỉ phép để gặp vấn đề?”

“Cuối năm toàn thế mà. Tôi đã nói với cậu rồi! Hoàn thành nốt vụ này rồi hẵng nghỉ phép, cộng thêm với nghỉ đông nữa là nghỉ được bao nhiêu, ai bảo cậu cứ vội vàng như thế làm gì.” La Lý Dương lướt phần mềm đặt vé, “Nhà bạn trai cậu đến sân bay bao xa? Để tôi xem đặt vé lúc mấy giờ.”

“Nửa tiếng.” Dụ Phồn nói.

“Ồ ồ… Ủa?” Nghe thấy giọng nói xa lạ, La Lý Dương hơi dừng lại, hỏi đầy dò xét, “Ủa đó có phải em dâu không? À không… Em trai? Tôi, tôi gọi là gì giờ Cảnh Thâm?”

Dụ Phồn bị hai xưng hô ấy đóng đinh tại chỗ.

Trần Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt mù mờ có phần bực bội của cậu, tâm trạng cuối cùng cũng khá khẩm hơn chút ít: “Cúp đây, đặt vé xong thì nhắn tin.”

Lúc đi vali Trần Cảnh Thâm còn có mấy bộ quần áo, lúc về chỉ còn máy tính và sạc.Trần Cảnh Thâm đóng vali lại, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Dụ Phồn.

“Cậu còn chưa cất quần áo này.”

“Để đây, sau này mặc.”

“Tốn chỗ.” Dụ Phồn lạnh mặt, nói.

Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”: “Cậu cố chịu vậy.”

Tối nay Dụ Phồn còn ảnh cần chỉnh sửa, không thể tiễn hắn ra sân bay được. Cậu xách vali ra huyền quan rồi khoanh tay đứng dựa tường, cụp mắt nhìn Trần Cảnh Thâm đi giày.

“Vừa nãy cậu định nói gì với tôi?” Trần Cảnh Thâm hỏi, “Trước khi nghe điện thoại ấy.”

Về rồi nói sau.

Dụ Phồn đá túi nilon cạnh chân, nói: “Xách túi rác xuống giúp tôi.”

Trần Cảnh Thâm rời đi, một tay đẩy vali một tay xách túi rác.

Dụ Phồn đứng nguyên trong tư thế đó một hồi lâu, không biết nghĩ gì trong đầu. Vài giây sau, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Trần Cảnh Thâm quay lại.Dụ Phồn: “Đừng có mang rác về ——”

Trần Cảnh Thâm bắt chước cậu, cũng mút nhẹ lên môi cậu một cái.

Trần Cảnh Thâm thở khẽ, hắn muốn hỏi cậu có muốn về Nam Thành cùng không, nhưng cuối cùng khi mở miệng vẫn là câu nói quen thuộc: “Đợi tôi quay lại.”

Từ nhỏ Dụ Phồn đã quen ở một mình. Cậu sống một mình hơn năm năm ở Ninh Thành và cũng chẳng thiếu lần hồi còn ở Nam Thành, một mình vật lộn lớn lên mà chưa bao giờ cảm thấy gì.

Ấy vậy mà ngày đầu tiên Trần Cảnh Thâm về Nam Thành, lúc chiều mua cơm cậu mua tận hai suất, cuối cùng phải ăn hết tí thì căng vỡ bụng.

Lúc gần tan làm, cậu sẽ vô cớ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính phòng làm việc.

Và bàn học Trần Cảnh Thâm từng dùng, cậu cũng vô thức để ngỏ.

Lại một ngày nữa, lúc ngủ dậy, Dụ Phồn mơ màng thò tay sờ soạng phần gối không ai nằm, sau đó chợt dừng lại, mấy giây sau mới chậm chạp mở mắt.Rõ ràng Trần Cảnh Thâm mới ở đây chưa bao giờ, vả lại tối qua cậu cũng vừa gọi video với hắn, chẳng hiểu sao ngủ dậy lại sinh ra cái tật xấu này…

Cậu đổi tư thế, nằm sấp người vùi mặt vào gối đầu, vô thức nhớ đến Trần Cảnh Thâm tối qua trong video.

Nam Thành lạnh hơn bên này, Trần Cảnh Thâm mặc chiếc áo len màu xám, mở cửa sổ vì máy sưởi hơi ngạt, hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn ngồi gõ code ở công ty.

Giữa chừng có người vào văn phòng bàn chuyện công việc với hắn, nghe giọng thì hẳn là người trong điện thoại ngày hôm ấy, mặc áo sơ mi kẻ sọc, hơi mập, hói một khoảng giữa đầu, đeo chiếc kính dày cộp nặng trịch.

Trần Cảnh Thâm dựng đứng điện thoại trên bàn để nói chuyện với cậu nên đương nhiên người kia cũng nhìn thấy. Đối phương nhanh chóng huých cánh tay Trần Cảnh Thâm, bảo tôi biết ngay bạn trai cậu chắc chắn rất tuấn tú mà, sau đó cười sang sảng chào Dụ Phồn.Lúc ấy Dụ Phồn đơ người chỉ biết đáp một cách cứng nhắc: “Chào chú ạ.”

“…”

Từ đó đến lúc bỏ đi, đối phương không tương tác gì với Dụ Phồn nữa. Đợi đến khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, cuối cùng Trần Cảnh Thâm không gồng được nữa. Hắn che mu bàn tay trước môi, bả vai run rẩy không ngừng.

“Trần Cảnh Thâm, cậu tưởng cách màn hình tôi không đánh cậu được đấy à?” Dụ Phồn không hiểu gì.

“Cậu biết anh ấy bao nhiêu tuổi không?” Trần Cảnh Thâm hỏi.

Dụ Phồn: “Bao nhiêu?”

Trần Cảnh Thâm: “Lớn hơn tôi ba tuổi, 27.”

Dụ Phồn: “…”

Dụ Phồn xấu hổ vuốt mặt, hỏi: “Trần Cảnh Thâm, cậu nói xem lúc cậu 27 tuổi liệu có trọc như thế không?”

Thế là Trần Cảnh Thâm không cười nổi nữa.

Đương nhiên, người trong video tóc tai đen bóng mọc dày, xem chừng mấy thập kỷ nữa cũng chưa nguy hiểm mức đó. Với lại…Thật ra lúc Trần Cảnh Thâm làm việc hơi khác với mọi khi. Dáng người cao gầy dựa vào ghế, luôn ngồi gõ code với vẻ mặt bình thản điềm nhiên, thi thoảng thấy mệt thì sẽ đảo mắt sang xem video…

Dụ Phồn đang nằm sấp người hoàn hồn lại, một lúc lâu sau, cậu lộ ra đôi mắt từ dưới gối đầu, cầm điện thoại bằng hai tay đặt trước mặt, xóa đi một số ảnh chụp màn hình mờ quá không thấy rõ mặt trong cuộc gọi video ngày hôm qua, còn tiện tay lướt ngắm lại mấy tấm ảnh rõ nét nữa, sau đó mới vuốt mặt rời giường.

“Chị biết tại sao mối quan hệ giữa cậu với bạn trai cậu lại lạnh nhạt như thế rồi.”

Trong phòng làm việc, Dụ Phồn vừa mới chụp xong một bộ ảnh thì Uông Nguyệt đang khoanh tay đứng bên cạnh nhìn bỗng cảm thán.

Lạnh nhạt? Cậu với Trần Cảnh Thâm?Dụ Phồn nhíu mày, cúi đầu nhìn camera: “Tại sao?”

“Tại yêu xa đấy, lại còn bận rộn nữa. Cậu nhìn bạn trai cậu xem, sáu năm mới đến hai lần, mà toàn ở chưa được mấy ngày đã lại về, vất vả biết bao.” Uông Nguyệt dựa người bên cửa sổ hút thuốc, “Nhưng lần này cậu ấy không về muộn hơn chút được à? Mai là sinh nhật cậu rồi.”

Dụ Phồn: “Em không đón sinh nhật.”

Lại nói, Trần Cảnh Thâm cũng đâu có biết sinh nhật của cậu.

“Thế không được, từ trước đến nay làm việc ở chỗ chị, năm nào cậu cũng đón sinh nhật.” Uông Nguyệt nói, “Nếu hôm đó cậu không có hẹn gì là tối nay chị đi đặt món ở nhà hàng tư gia kia đấy. Mấy đứa muốn ăn gì nào?”

Quần chúng vây xem xung quanh lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.

Biết phản đối cũng chẳng ích gì, Dụ Phồn không nói nữa. Cậu xem hết đống ảnh mới chụp khi nãy xong mới quay đầu nhìn cô bé cứ lén lút nhìn về phía mình nãy giờ: “Nhìn gì?”Bé trợ lý giật thót, ôm chặt bó hoa đạo cụ trong tay: “Không ạ!”

Một lát sau, bé trợ lý vẫn không nhịn được: “Em hơi tò mò… Thầy Dụ Phồn, nếu anh nhớ bạn trai anh như thế, sao anh không đi gặp anh ấy?”

Dụ Phồn và Uông Nguyệt đều sửng sốt.

“Không nhớ lắm.” Rất lâu sau, Dụ Phồn cắn răng nói.

“Thôi đi, có mù cũng nhìn ra được, điện thoại cậu giấu bao nhiêu là ảnh của người ta.” Uông Nguyệt cũng hoàn hồn, cô nhăn mặt, “Shh… Phải rồi, chưa có kì nghỉ nào mà chị bạc đãi cậu đúng không? Đợt nào cũng cho nghỉ đúng hạn, sao trước nay chưa thấy cậu đi gặp bạn trai bao giờ? Với lại không phải cậu cũng là người Nam Thành sao?”

“…”

Đến lúc tan làm về nhà, Dụ Phồn vẫn còn miên man.

Tại sao cậu không về Nam Thành?

Trước đây không dám về. Sợ rước theo phiền phức về, sợ nhìn thấy Trần Cảnh Thâm rồi không nỡ đi nữa.Nhưng cứ nhớ nhung mãi cũng khổ, khoảng thời gian trước cậu quấn mình trong làm thêm và học hành, bận chân không chạm đất, vừa dính giường đã ngủ thiếp đi, không còn thời gian rảnh để nhớ. Dần dà, cậu cố tình quên chuyện này đi, phong ấn trong vùng cấm, như thể nếu không còn ai nhắc đến thì cậu sẽ chôn thành phố ấy vào lãng quên cả đời.

Nhưng bây giờ, có phải cũng nên về thăm một lần, tiện đi tìm Trần Cảnh Thâm một chuyến không?

Dụ Phồn nằm trên sô pha trầm ngâm, không biết bao lâu sau, cậu vỗ trán mình.

Thôi bỏ đi.

Có còn ở cái ngưỡng 17, 18 nhiệt huyết xông pha nữa đâu… Tính sau đi.

Dụ Phồn đứng dậy, vừa định mở hộp cơm thịt quay trước mặt thì WeChat lại vang lên, Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn tới ——

[S: Đêm nay tăng ca, không gọi video được.]

[S: Tôi phá kỷ lục rồi, sao cậu chơi 6 năm mà mới được có từng ấy điểm thôi thế?]Lúc ăn tối, Uông Nguyệt đang hẹn hò với anh bạn trai mới thì bỗng nhận được điện thoại của nhân viên, ngay câu mở đầu đã độp ngay: “Em muốn xin nghỉ năm ngày.”

Ngữ điệu rất vênh, nhưng đúng là rất hiếm khi nào đối phương xin nghỉ, không biết mấy năm nay tích cóp được bao nhiêu ngày nghỉ đông. Uông Nguyệt hỏi: “Nghỉ những ngày nào?”

“Bắt đầu từ ngày mai.” Đầu bên kia có tiếng kéo khóa vali, “Em thương lượng xong với khách mấy hôm nay rồi, có hai người, đều đã điều chỉnh thời gian.”

“Thế mai không đón sinh nhật sao?!” Uông Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó nhận ra ngay, “Cậu đi tìm bạn trai à?”

“Không.”

“Thế đi đâu?”

Dụ Phồn nhét quần áo vào vali: “Vượt tỉnh đánh nhau.”

Nếu đã vượt tỉnh đánh nhau, đương nhiên trước khi đánh không thể để đối phương biết được.

Dụ Phồn mua vé máy bay 12 giờ đêm đó, cậu nằm trên sô pha chơi rắn săn mồi gϊếŧ thời gian. Bình thường ngồi chỉnh ảnh chớp mắt đã đến hai giờ sáng, vậy mà chơi được mấy ván rồi mới nửa tiếng trôi qua.Rắn săn mồi lại đụng phải chướng ngại vật, Dụ Phồn bực bội ném điện thoại sang một bên, nằm trên sô pha gác tay che mắt, lắng nghe tim mình đập.

Đập nhanh lạ thường.

Thật sự đã rất lâu, rất lâu rồi cậu không về Nam Thành, mà nói cái này ra cũng xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu… ngồi máy bay.

Sau khi hạ cánh thì đi tìm Trần Cảnh Thâm thế nào đây? Cậu không biết Trần Cảnh Thâm ở công ty gì, không biết hắn thuê phòng chỗ nào, mà hỏi thẳng ra thì lại có vẻ lồ lộ quá.

Suy nghĩ mông lung hồi lâu, Dụ Phồn lại cầm điện thoại lên xem, 9 giờ rồi.

Cậu thở hắt, vừa mở phần mềm định bắt xe ra sân bay thì có tiếng “Zzz” rung lên, một tin nhắn mới nhảy ra trên đầu màn hình điện thoại ——

Thông báo từ phần mềm đặt vé, vì lí do thời tiết nên chuyến bay bị hoãn, thời gian cất cánh lùi lại 3 giờ sáng.Dụ Phồn: “…”

Dụ Phồn lại tiếp tục chiến đấu hết mình trong trò rắn săn mồi với niềm tin có thể đè bẹp Trần Cảnh Thâm. Giữa chừng cậu còn nhắn cho Trần Cảnh Thâm mấy tin, hỏi hôm nay đối phương tăng ca đến mấy giờ.

Đến đúng 12 giờ, tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ đám người Uông Nguyệt, Chương Nhàn Tịnh ập vào chiếm đóng WeChat cậu. Trần Cảnh Thâm vẫn chưa nhắn trả, chắc còn đang bận.

Dụ Phồn đứng dậy mặc áo khoác, xách vali ra ngoài huyền quan, đúng lúc ấy tài xế cậu đã đặt cũng đến nơi.

Cậu xách vali, kẹp điện thoại trên vai, vừa đẩy cửa vừa nói: “Đợi một chút, tôi ra ngay ——”

Nhìn thấy người vừa chuẩn bị giơ tay gõ cửa đứng bên ngoài, giọng Dụ Phồn lặng đi.

“Được, được.” Trên hành lang dài tĩnh mịch, âm thanh tràn ra từ điện thoại rõ ràng đến lạ, tài xế ở đầu bên kia nói, “Tôi đợi anh dưới tầng nhé?”Điện thoại chưa cúp nhưng không có tiếng đáp lại, tài xế do dự cất tiếng “Chào anh?”

Dụ Phồn chôn chân tại chỗ rất lâu mới hoàn hồn: “Đừng đợi. Xin lỗi, tôi hủy đơn này.”

Cúp điện thoại, Dụ Phồn ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Trần Cảnh Thâm đeo ba lô một vai, tay cầm một phần bánh kem, vai lưng thẳng tắp, trông sương gió mỏi mệt. Khuôn mặt hắn không để lộ biểu cảm gì, có thể vì đứng trong bóng tối nên sự lạnh lùng ấy tạo cảm giác nặng nề tăm tối đến lạ.

Trần Cảnh Thâm nhìn người ăn mặc chỉnh tề trước mặt rồi lại cụp mắt nhìn sang vali của cậu.

Trong một chớp nhoáng, hắn cảm tưởng thứ Dụ Phồn đang nắm trong tay không phải là tay cầm vali mà là một dây thần kinh yếu ớt mẫn cảm của hắn, chỉ sơ sảy chút thôi cũng có thể căng đứt.

Rất lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói hơi khàn vì mới ngủ trên máy bay: “Cậu định đi đâu?”Người trước mặt hình như hơi ngây ra, sau đó, bàn tay nắm chặt tay cầm vali buông lỏng, cậu trả lời: “Vượt tỉnh đánh nhau.”

“Đánh ai?” Trần Cảnh Thâm hỏi.

“Cậu.”

“…”

Dẫu rằng trận mưa bão đã rời khỏi Ninh Thành, nhưng những tấm biển inox bị gió quật nằm ngổn ngang dưới tầng khu dân cư và những chiếc ô bị gió bẻ gãy nằm trong thùng rác vẫn khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trần Cảnh Thâm thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, bả vai thả lỏng, như thể chuyến bay hắn đi vào lúc rạng sáng đến giờ phút này mới hạ cánh an toàn.

“Không phải vượt, tôi tự đến.” Trần Cảnh Thâm nói, “Sinh nhật vui vẻ, Dụ Phồn.”

Sau khi vào nhà, việc đầu tiên Trần Cảnh Thâm làm là đi tắm rửa. Vì để hôm nay về được Ninh Thành, hai ngày qua hắn vùi đầu vào công việc, sợ người ám mùi hôi.Dụ Phồn rướn lên ngửi cổ hắn, nói không có mùi. Hắn chạm nhẹ mu bàn tay lên mặt Dụ Phồn, cuối cùng vẫn cầm quần áo vào phòng tắm.

Dụ Phồn nằm trên sô pha, gửi lời “Cảm ơn” lại những người khi nãy nhắn chúc mừng sinh nhật mình.

[Vương Lộ An: Quà sinh nhật sắp tới rồi, đợi đấy.]

[Vương Lộ An: À phải! Mày định đón sinh nhật thế nào đây? Có ra ngoài chơi không?]

[-: Không.]

[Vương Lộ An: Thế tốt rồi.]

[-: ?]

[Vương Lộ An: …Ý tao là dạo này chỗ mày đang mưa bão đúng không? Đừng có chạy lung tung nữa, chị Tịnh bảo giờ mày gầy như con chíp bông rồi, phải cẩn thận đấy đừng để bị bão cuốn đi.]

Dụ Phồn chụp một tấm ảnh với nắm tay của mình hòng gửi qua đe dọa Vương Lộ An, nhưng chụp xong xem lại mới thấy chẳng có tí khí thế nào.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Trước Cảnh Thâm bước ra với một chiếc áo phông trắng.Dụ Phồn nhìn hắn, bỗng nảy ra ý tưởng: “Trần Cảnh Thâm, đưa tay đây.”

Trần Cảnh Thâm ngừng lau tóc, đưa tay ra cho cậu. Hắn tưởng cậu muốn nắm tay, ai ngờ lại bị vỗ một cái vào lòng bàn tay, Dụ Phồn nói, “Nắm tay vào.”

Sau khi cậu gửi tấm hình nắm đấm tay của Trần Cảnh Thâm sang, Vương Lộ An ở đầu bên kia cứ “đang nhập” mãi, cuối cùng chỉ gửi đi được một câu: [Đệt.]

Dụ Phồn ném điện thoại xuống, quan sát cánh tay mình, cậu nghĩ việc tăng cân cần phải đưa vào lịch trình hàng ngày sớm hơn.

Sô pha bên cạnh lún xuống, Trần Cảnh Thâm ngồi xuống, mùi sữa tắm mát mẻ thoải mái quấn quanh người. Dụ Phồn quay đầu định hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn thì lại nuốt ngược lời về.

Trần Cảnh Thâm lau tóc gần khô thì đưa tay mở gói bánh kem. Chiếc bánh có kiểu dáng rất đơn giản, to bằng bàn tay, đánh giá trên mạng về hương vị cũng không tệ, bên trên còn phủ một lớp dâu tây đỏ hồng.Đã lâu đến như vậy rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ hình dáng chiếc bánh kem nhỏ ngày trước Dụ Phồn tặng.

“Sao cậu biết sinh nhật tôi?” Người bên cạnh huých đầu gối vào chân hắn.

“Biết từ trước rồi, từng sắp xếp tài liệu cho Phóng Cầm.” Trần Cảnh Thâm nói.

“Thế sao trước khi đến không nói với tôi?”

“Không biết có đến kịp không.”

Vé máy bay mua đột xuất một tiếng đồng hồ ngay trước giờ cất cánh, Trần Cảnh Thâm đi từ công ty, thậm chí còn chưa kịp thu dọn hành lý đã đến thẳng sân bay, sau đó nhận bánh kem đã đặt trước được vận chuyển tới. Trên đường đi hắn xem điện thoại mấy lần, xong nghĩ thế nào lại thôi không trả lời.

Nói thẳng ra là muốn tạo bất ngờ.

Trần Cảnh Thâm lục túi, phát hiện thiếu một món đồ. Hắn hỏi: “Có bật lửa không?”

Dụ Phồn: “Nếu tôi bảo có, cậu lại đòi kiểm tra xem tôi có còn hút thuốc không đúng không?”Trần Cảnh Thâm: “Không, nhà cậu không có gạt tàn.”

“…”

Dụ Phồn đứng dậy đi tìm bật lửa, từ sau khi chuyển đến đây cậu không còn hút thuốc nữa nên tìm khá mất công. Lúc quay về, Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau sô pha, hắn cụp mắt, dáng vẻ lạnh lùng y hệt như một khoảnh khắc nào đó trong trí nhớ.

Thật ra Trần Cảnh Thâm không giỏi che giấu cảm xúc.

Nói cách khác, có thể hắn vốn là người bị khuyết thiếu cảm xúc. Bất kể là khi làm gì hay nói gì, hắn đều sử dụng cùng một nét mặt, cùng một biểu cảm, thế nên người xung quanh khó có thể phân biệt được rốt cuộc hiện tại hắn đang ở trong trạng thái nào.

Nhưng Dụ Phồn lại thấy rất rõ ràng. Trần Cảnh Thâm khi vui, khi giận, khi buồn… lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được ngay, dù không hiểu vì sao.

Thấy Dụ Phồn quay về, Trần Cảnh Thâm nhấc mí mắt lên nhìn, đứng dậy định nhận lấy bật lửa.Dụ Phồn không nhìn hắn, tiện tay đặt lên bàn kính.

“Thử rồi, bị hỏng. Không dùng được.” Dụ Phồn nói.

Trần Cảnh Thâm “Ừm” một tiếng: “Để tôi xuống tầng mua.”

“Thôi, khỏi thắp, có thấy ấu trĩ không.” Dụ Phồn lười nhác nói, “Ăn luôn đi.”

Trần Cảnh Thâm không muốn qua loa như vậy. Hắn đang tìm điện thoại thì chợt thấy mặt lành lạnh, một thức vị ngọt ập vào.

Dụ Phồn quẹt kem bánh rồi bôi lên cạnh mũi và miệng Trần Cảnh Thâm – bằng một cách lạnh lùng có phần mạnh bạo, nửa dưới khuôn mặt liệt cảm xúc của Trần Cảnh Thâm nháy mắt đã dính đầy kem trông buồn cười lạ.

Dụ Phồn ngồi không yên.

Giống như trước đây, cậu cắn mạnh cằm đối phương, mằn mặn. Sô pha bên cạnh lún xuống thật sâu, Dụ Phồn quỳ một chân bên cạnh hắn, cúi đầu liếm kem nơi má phải hắn, chiếc răng nanh không rõ ràng cọ nhẹ trên khuôn mặt ngưa ngứa.Yết hầu lăn nhẹ, Trần Cảnh Thâm đưa tay đỡ cậu.

Dụ Phồn ôm mặt Trần Cảnh Thâm bằng hai tay, cậu nuốt kem xuống, cụp mắt nhìn hắn lạnh nhạt: “Trần Cảnh Thâm, vẻ mặt tối nay của cậu xấu y như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy. Trông rất thiếu đòn.”

Nói xong, Dụ Phồn hơi ngừng rồi chỉnh lại lời, “Lần ở tiệm trà sữa.”

Trần Cảnh Thâm không hé răng, cánh tay ôm lấy eo cậu, tay kia giữ gáy, ấn đầu cậu xuống để hôn môi.

“Tôi đang nghĩ, có phải ngày trước cậu rời đi cũng giống như khi nãy hay không.” Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn gần như đóng băng ngay tức khắc, đôi môi mấp máy chợt bất động.

Cảm nhận được người cậu cứng lại, Trần Cảnh Thâm xoa lưng cậu như vỗ về.

“Không phải.” Hồi lâu sau, Dụ Phồn ậm ừ nói, vẫn bằng chất giọng chẳng chút cảm xúc nào, “Hồi ấy có người đến tận cửa nhà đòi nợ Dụ Khải Minh, đi rất vội, cũng không dùng vali mà kéo bao tải.”“Ừm.” Trần Cảnh Thâm tưởng tượng hình ảnh ấy trong đầu, lại càng ôm chặt cậu hơn nữa, Dụ Phồn thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp rung từ lồng ngực hắn khi nói chuyện.

“Thật ra lúc ở tiệm trà sữa không phải lần đầu tiên.” Trần Cảnh Thâm bỗng nói một câu không đầu không đuôi.

“Gì?” Dụ Phồn hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra ngay, “À, tôi biết ——”

“Cậu cầm dao tự cứa mình. Không phải lần đầu tiên.”

“…”

Dụ Phồn ngây người. Cậu ngẩng đầu lên, hiếm khi nào ngẩn ngơ nhìn Trần Cảnh Thâm như thế, “…Ý gì?”

“Cậu ấn tàn thuốc đốt cánh tay mình, tôi từng bắt gặp.” Trần Cảnh Thâm.

Dụ Phồn hơi hé miệng, song không nói gì. Cậu muốn phủ nhận, nhưng lời nói của Trần Cảnh Thâm như khơi dậy một số ký ức cũ, hình như từng có chuyện như vậy thật, nhưng chỉ có đúng một lần duy nhất đó thôi, ở nhà vệ sinh trong trường. Đợt ấy cậu vừa mới đánh nhau với đám bên ngoài trường, những vết thương khác trên người còn nặng hơn tàn thuốc ấy nhiều, sau khi ấn xong, cậu thấy chẳng thú vị tí gì nên ném thuốc lên mặt đất nghiền tắt, về sau cũng quên sạch chuyện này.Nhưng có người đã nhìn thấy, và cũng đã luôn ghi nhớ thật kĩ.

“Lúc đó tôi nghĩ.” Trần Cảnh Thâm luồn tay vào tóc cậu, nhẹ nhàng khép ngón tay lại, “Không thể tiếp tục như vậy nữa.”

Thế nên hắn viết thư tình, đắn đo cân nhắc từng câu từng chữ, sửa đi sửa lại, sau đó trao đi, chen chân vào cuộc sống của Dụ Phồn – vụng về mà kiên quyết.

Bàn tay ôm mặt hắn bỗng siết chặt, có thể cảm nhận được lòng bàn tay áp trên da đang run rẩy khẽ khàng.

Mũi Dụ Phồn cay cay, vẻ mặt hung dữ mà lạnh nhạt, cậu cụp mắt xuống nhìn, hỏi: “Trần Cảnh Thâm, cậu thương hại tôi đấy à?”

“Không, tôi yêu cậu.” Trần Cảnh Thâm nói.

Thế nên khi nãy thấy cậu kéo vali đi ra, hắn như bị kéo ngược về bên ngoài cánh cửa gỗ quen thuộc một cách bất thình lình, cảm giác nghẹt thở và áp lực nặng nề bủa vây ập tới dữ dội đến độ không sao thở nổi“Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm nói, giọng khản đặc, “Đừng đi nữa.”

Mắt Dụ Phồn đỏ hoe, cậu cúi đầu muốn hôn hắn như sáu năm trước trên sân thượng.

Trần Cảnh Thâm giữ cổ cậu không cho hôn: “Cậu trả lời đi đã.”

Có thứ gì đó ấm nóng rơi nhỏ giọt xuống cổ tay hắn. Đôi mắt đỏ ngầu, Dụ Phồn đáp “Ừm”, sau đó cổ tay siết chặt, cậu bị kéo tới hôn môi.

Nhiệt độ ban đêm giảm dần, trong nhà không bật máy sưởi, những nơi da thịt sát kề nóng rực.

Đường hàm Trần Cảnh Thâm kéo dài thành một đường cong mượt… Hắn bỗng dừng lại, hơi tránh người đi.

Mặt, cổ và tai Dụ Phồn đều đã đỏ rẫy, môi mắt ướt đẫm. Cậu áp lên chóp mũi Trần Cảnh Thâm, ẩn ý rõ ràng trong đáy mắt.

Đêm khuya ở Ninh Thành, trời vẫn tí tách mưa nhỏ, cũng có xu hướng càng lúc càng nặng hạt. Shipper mặc chiếc áo mưa cồng kềnh đi tới phòng 402 khu tập thể Du Lân, gõ cửa: “Xin chào ——”Còn chưa dứt lời, cửa đã mở ra. Một cánh tay rắn rỏi thò ra nhận lấy túi đồ trong tay, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì cánh cửa đã đóng “Ruỳnh” lại.

Shipper sửng sốt, lẩm bẩm nói gì đó rồi xoay người rời đi.

Căn phòng tranh tối tranh sáng chỉ có ánh đèn yếu mờ từ đầu giường, còn không bắt mắt bằng vệt màu trắng trên ga giường xanh biển.

Túi cơm hộp bị xé mở rất mạnh tay, ngón tay Trần Cảnh Thâm loáng lên dưới ánh đèn.

Tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, hai bóng người mờ nhòe phủ dài trên tường, cùng với đó là tiếng sấm ầm ầm.

Nhưng Dụ Phồn chẳng nghe thấy gì nữa. Giờ phút này, giác quan của cậu chỉ còn cảm nhận được Trần Cảnh Thâm. Ngón tay bị cạy ra, đan chặt, Dụ Phồn hoàn toàn bị Trần Cảnh Thâm nắm giữ trong tay.

Ngoài cửa sổ, mưa gió dữ dội, tiếng vang rung trời, bao nilon trắng thuần sạch sẽ lơ lửng trong không trung không biết bao lâu mà chẳng thể chạm đất, đến tận đêm khuya mới được túm lấy, bị vần vò vuốt phẳng thành tiếng loạt xoạt.Dụ Phồn vẫn luôn thấy mình rất mạnh, dù cậu gầy. Trước đây quan điểm này cũng đã được mấy tên đòi nợ và đám học sinh hư ở Nam Thành tán đồng.

Song cậu phát hiện ra có một việc còn mệt hơn đánh nhau.

Không phải vì phí sức, mà là…

Dụ Phồn ngồi không yên. Cũng giống như trước đây, cậu cắn mạnh vào cằm Trần Cảnh Thâm, mằn mặn.

Trần Cảnh Thâm nghe những tiếng chửi mắng đứt quãng không thành tiếng, hắn nhận hết, cũng không thấy xấu hổ.

Cành cây yếu ớt bên đường bị gió mạnh ghì cong, đung đưa dữ dội cho đến tận khi cơn mưa rào kết thúc.

Dụ Phồn nghiêng mặt, nhận lấy một nụ hôn đầy lưu quyến và tỉ mẩn trong cơn bốc hỏa hỗn loạn.

Ninh Thành đổ mưa đến gần bốn giờ sáng mới ngừng. Cuối cùng, Dụ Phồn gần như được bế xuống tắm rửa sạch sẽ, vừa về lại giường đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, không buồn lo đến việc đánh nhau với Trần Cảnh Thâm nữa.Sáng sớm, Dụ Phồn thức giấc trong tiếng đập cửa và mùi hương mờ ám khôn tả.

Khi cậu đương ngỡ mình gặp ảo giác, tràng đập cửa ầm ĩ dữ dội kia lại vang lên.

Ý thức dần trở lại, Dụ Phồn cử động ngón tay, nhưng rồi lại phải nhắm nghiền mắt vì bị cơn đau nhức râm ran nơi bụng dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trần Cảnh Thâm đang ngồi đầu giường gõ code, tiếng bàn phím lách cách êm tai, thôi miên đến lạ. Dụ Phồn nhọc nhằn nhấc mí mắt, giao diện phức tạp khiến cậu chóng cả mặt.

Cảm nhận được động tĩnh, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, sự thỏa mãn đong đầy trong đáy mắt, hắn luồn tay vào cổ cậu kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Tưởng Trần Cảnh Thâm lại đặt mua cái gì, Dụ Phồn thò chân đá người bên cạnh, trong tưởng tượng cậu đá rất mạnh, nhưng trên thực tế, ngón tay cậu chỉ cọ nhẹ vào đối phương, lúc mở miệng nói chuyện giọng nghe như chiêng vỡ: “…Ra kia mở cửa.”Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”, đặt chai nước khoáng ở đầu giường cậu rồi xuống tầng.

Có bánh kem để trên bàn trà, hôm qua chưa cất vào tủ lạnh. Nhớ đến hành vi quẹt kem lên mặt người khác đầy trơ trẽn của mình, Trần Cảnh Thâm hơi cụp ngón tay lại, vứt bánh kem vào thùng rác, định bụng hôm nay mua bù cái khác, lơ đễnh vặn tay nắm cửa.

Cửa vừa hé, một tiếng “Đùng” ầm ĩ vang lên!

Tiếng pháo hoa nổ tung trong không trung! Vô số ruy băng và kim tuyến tung bay lấp lánh, Trần Cảnh Thâm hơi nheo mắt lại vì giật mình, sau đó nghe thấy một giọng nói rất quen ——

“Surprise!!!” Giọng Vương Lộ An vang khắp cả tòa nhà, cậu ta hớn hở giơ bàn tay to chỉ huy hai người bên cạnh: “Nào! Một hai ba!!!”

Ngoài cửa, Tả Khoan, Chương Nhàn Tịnh, Vương Lộ An đồng thanh cất tiếng hát rất nhiệt tình: “Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ!!!”