Chương 15: Thiếu Thất Cầm Ma Phùng Sát Thủ-đồng Sơn Bán Dạ Quỷ Thần Kinh
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 15: Thiếu Thất Cầm Ma Phùng Sát Thủ-đồng Sơn Bán Dạ Quỷ Thần Kinh tại dua leo tr
Ngay sáng hôm sau, một lão hóa tử áo đen xin vào bái kiến môn chủKim Hoàn Môn. Kiếm thủ gác cửa đưa lão vào khách sảnh. Lão cái vừa thấymặt Tống Thu đã sụp xuống thi lễ:– Lão phu là Hắc Y cái Hà Tư Lựu, trưởng lão tám túi, kiêm phân đà chủphân đà Hán Dương. Xin bái tạ công ơn tái tạo của môn chủ.Tống Thu vội đỡ lão lên:– Hà trưởng lão sao lại đa lễ như vậy? Tại hạ giúp Cái Bang cũng như tựgiúp mình mà thôi. Xin mời an tọa.Hắc Y Cái kính cẩn nói:– Bang chủ đặc phái lão phu đến Hán Dương phối hợp cùng Kim HoànMôn cách đây vài khắc, chim câu từ Thiểm Tấy bay về báo rằng Thiên ÂmGiáo đã rời cứ địa về núi Đồng Sơn, nằm ngay bìa sông Vị Tuấn, laị sát với SơnTây, Hà Nam nên dễ xuất quân tấn công các phái. Bang chủ bổn bang đã đếnTung Sơn bàn bạc với Thiếu Lân. Phổ Luân thiền sư đã chuẩn bị đối phónhưng khi người đến núi Võ Đang thì không được tiếp. Lão mũi trâu ThanhTrần cho đệ tử nhắn lại rằng phái Võ Đang từ lâu đã bế quan, không can dựđến việc võ lâm.Tống Thu hỏi lại:– Vì cớ gì mà phái Võ Đang bế môn cả chục năm nay?Hắc Y cái nhấp hớp trà bùi ngùi đáp:– Mười năm trước, đại đệ tử của Thanh Trần là Võ Đang nhất kiếm TrầnSinh ham dâm hiếu sắc, bịt mặt đột nhập vào một nhà lương dân ở ngoạithành Nam Dương dở trò cưỡng bức. Tình cờ có ba cao thủ La Hán đươngnghỉ trọ gần đây. Nghe tiếng kêu cứu, họ vây chặt và bắt được Trần Sinh. Vìkhông biết mặt họ Trần nên ba vị đại sư đã giải đi giao cho nha môn. Họ Trầnbị chém đầu, thanh danh Võ Đang cũng bị ô uế. Thanh Trần đạo trưởng nổigiận đóng cửa môn phái không cho đệ tử ạh sơn hành hiệp. Ý lão thầm tráchphái Thiếu Lâm đã hạ nhục Võ Đang, sao chẳng giết quách Trần Sinh đi màcòn giải lên quan làm gì? Sự tình là như vậy đấy.Tống Thu trầm ngâm suy nghĩ một lúc, thở dài bảo:– Xét vị trí của Đống Sơn thì có lẽ Thiên Âm Giáo sẽ chọn Võ Đang làmvật tế cờ. Khi đã chiếm được Ngọc Nữ Phong ngay sát nách Thiếu Thất thìviệc tiêu diệt Thiếu Lâm tự chẳng phải là chuyện khó. Chúng đã thu phụcđược toàn bộ các bang hộ từ bờ sông Vị Thủy lên phía Bắc nay tất phải tiến sâuvào nội địa. Tại hạ sẽ lên đường đến Tung Sơn hợp lực cùng Thiếu Lâm. MongCái Bang giám sát chặt chẽ núi Võ Đang, nếu thấy đối phương có ý tấn côngthì phải báo về Thiếu Thất ngay.Hắc Y Cái phụng ý cáo từ. Tống Thu vào hậu sảnh bàn bạc với Song Tà vàcác Hộ Pháp. Địa Tà nghe kể, cau mày bảo:– Mặc kệ bọn mũi trâu cứng đầu, cho họ nếm mùi cay đắng một lần. Thunhi mới về, chưa được nghỉ ngơi gì sao lại vội đi ngay? Có gì cũng phải để quarằm thắng năm, ăn đầy tháng hai tiểu hài kia xong mới được lo chuyện thiênhạ.Thiên Tà cũng nói vào:– Chưa chắc Cầm Ma đã đánh Võ Đang ngay đâu. Thu nhi phải ở nàh anủi thể tử ít hôm. Lúc họ vượt biển ngươi đã không có mặt, giờ đi ngay sao phảiđạo?Bách Thú Chi Vương vội lên tiếng:– Thu nhi cứ yên tâm ở lại Hán Dương. Lão phu sẽ đưa đàn mãnh thú đếnTúng Sơn phối hợp cùng Thiếu Lâm tự. Lão phu cũng đang nóng lòng thử sứcvới Ma Âm.Tống Thu không dám cãi lời huyện đường nên đành chấp nhận:– Vậy phiền Từ lão đi trước một bước.Tứ hộ pháp Tạ Giang Thiên cũng nói:– Bẩm Môn chủ! Lão phu xin được cùng Hải hộ pháp đưa trăm cao thủtheo từ lão.Tống Thu đồng ý, dặn dò thêm:– Ma Âm cực kỳ lợi hại, không thẻ khinh thường được. Anh em phảimang theo sáp bịt tai, khi nào thấy đàn mãnh thú đã khắc chế được tiếng đànmới xông vào. Chủ yếu là phải bảo toàn lực lượng.Ngay sáng ngày hôm sau, đàn mãnh thú và toán nhân thủ Kim HoànMôn lên đường. Trong Bát Long có bốn người đi theo. Đó là Sách Huyết Kiếm,Truy mệnh kim Lang, Trại Dương Tiễn và Phấn Diện Lang Tâm.Tống Thu ở lại Tổng đàn cho đến ngày mãn nguyệt hai hài tử. Chim câucủa Cái Bang liên tục bay về báo rằng Thiên Âm giáo không động tĩnh gìkhiến chàng cũng yên lòng. Sáng ngày mười sáu tháng năm, Tống Thu cùngbốn người còn lại Bát long khởi hành đi Tung Sơn.Năm ngày sau họ đến Tín Dương thì nhận được hung tin. Sáng mười bảyHộ pháp Thiên Âm Giáo cùng ba trăm giáo chúng, hành quân thần tốc, tấncông Ngọc Nữ Phong. Lực lượng Thiếu Lâm và Kim Hoàn không kịp thời tiếpviện. Tiếng gầm của bầy mãnh thú đã đàn áp được Ma âm nên phe đối phươngthiệt hại nặng nề phải rút lui. Nhưng chỉ hơn canh giờ sau, trong lúc quầnhùng còn quây quần trên núi Võ Đang, Cầm Ma Tổ Hồng Lâu đích thân kéoviện binh đến. Tiếng đàn ma quái của lão đã tàn sát mấy trăm cao thủ bậc nhấtnhư Phổ Từ đại sư, Thanh Trần đạo trưởng, Bách Thú Chi Vương và hai hộpháp Kim Hoàn Môn là thoát được chạy về Thiếu Lâm tự. Hai hôm sau, CầmMa lại tiến đánh núi Thiếu Thất, phá Thiếu Lâm liều chết chống cự, tổn haonhân mạng rất nhiều nhưng chưa đến nỗi thất thủ.Tống Thu nghe tin hơn trăm thủ hạ chết thảm, lòng đau như cắt, sát khíphủ mờ gương mặt đẹp. Yến Bình thì thút thít khóc thương cho Tứ long. ĐộcThủ Linh Hồ cười lạnh:– Tổ Hồng Lâu ! Đường mỗ thề sẽ xẻo từng miếng thịt của ngươi.Tống Thu quắc mắt:– Tình thế cấp bách, ta phải đi trước phá vòng vây vào giết họ Tổ. Cácngươi đến nơi, đánh vào phía sau lưng tuyệt đối không được đối diện với MaÂm.Dặn dò xong chàng đạp người trên lưng Ô Vân Cái Tuyết, ra roi phi nướcđại. Nếu Vân nhi không phải tuấn ma hiếm có thì đã gục ngã dọc đường. Sauhai ngày đêm kiêm trình, Tống Thu đã có mặt ở chân núi Thiếu Thất. Chàngthả Vân nhi nơi bìa rừng đầy cỏ xanh rồi phi thân lên núi.Thiên Âm Giáo đã đẩy lùi phòng tuyến của phái Thiếu Lâm lên tận đỉnh.Tiếng đàn sát phạt hòa cùng tiếng chuông đồng rền rĩ, tiếng mãnh thú ghê rợnvà cả tiếng quát trầm hùng đều đặn của mấy trăm tăng lữ. Rải rác dọc đườngquan đạo là những xác chết của cả hai phe. Mùi máu tanh và mùi thối rữaxông lên nồng nặc. Tống Thu ngạc nhiên nhận ra có nhiều giáo chúng ThiênÂm mang hiện tượng chết vì chất độc, thân thể không thương tích, mặt xámđen và thất khiếu rỉ máu.Khi lên đến gần đấu trường mới nghe tiếng rên la, tiếng vũ khí chạmnhau. Tống Thu lướt đến, âm trầm áp sát. Nhưng bọn giáo đồ Thiên Âm đã
phát hiện ra. Chúng chưa kịp la hét thì Tống Thu đã lao đến như ánh sao băng.Thanh Huyết Hãn Thần Kiễm chặt gẫy những cây đàn thép và lấy mạng liềnmột lúc ba tên. Lửa hận thù rừng rực trong lòng,biến chàng thành con mãnhthú say máu. Tống Thu vừa chém giết vừa chém giết vừa xông thẳng lên, còncách trận địa tám trượng,chàng nhận ra một cỗ kiệu phủ sa vàng đặt giữa cổngchính của chùa. Có lẽ đó là Cầm Ma Tổ Hồng Lâu.Đối diện lão là Giác Lâm thần tăng, Bách Thú Chi Vương và hai trăm nhàsư. Bầy mãnh thú dàn hàng ngang trước mặt họ. Ngửa cổ rống lên những tiếngkinh khiếp theo hiệu lệnh của Từ lão. Nhưng xem ra chúng đã quá mệt mỏi vàmáu cũng đã rỉ ướt tăng bào Giác Lâm cùng các cao tăng.Chung quanh đấy là cuộc chiến khốc liệt của đệ tử hai phe, tạo thànhmột hình cánh cung quanh chùa. Tống Thu ngạc nhiên nhận ra một nữ langáo trắng liên tục lướt nhanh suốt mặt trận. Thanh độc kiếm trong tay nàng hỗtrợ các nhà sư rất hữu hiệu. Thỉnh thoản tay tả của nàng lại tung ra những mũiđộc châm hay làn phấn độc, người ấy chính là Cửu Hoa Yêu Cơ Tiết Dư Hà.Lúc này Tống Thu chỉ còn cách cổ kiệu của Cầm Ma chừng ba trượng.Hai phu nhân mặc áo hồng ngực thêu Ngân Cầm, vội xông đến chặn đườngchàng. Dường như họ là Hộ pháp Thiên Âm Giáo. Đàn trong tay bằng đồngchứ không phải bằng sắt như bọn giáo chúng.Hai mụ múa tay trổ những âm thanh chết chóc. Nhưng làn sương chânkhí quanh đầu đã bảo vệ được não bộ Tống Thu. Chàng cười nhạt xuất chiêuHấp Huyết Liên Như. Bảo kiếm phản chiếu ánh nắng gay gắt của mặt trờichính Ngọ, hóa thành trái cầu sáng đến chói mắt. Tống Thu đã dồn đến támphần chân khí vào kiếm chiêu, chặt phăng cả đàn lẫn thủ cấp hai kẻ xấu số.Chàng ôm kiếm nhảy bổ về phía cỗ kiệu. Bọn giáo chúng hoảng hốt thét lên:– Giáo chủ coi chừng!Tiếng đàn im bặt, từ trong kiệu một lão nhân hoàng bào nhảy ra đón đầuTống Thu. Vừa lúc Giác Lâm thần tăng và đám cao thủ Thiếu Lâm gục ngã.Chỉ còn bẩy mãnh thú là đứng vững. Chúng phải gào thét từ sáng đến giờ nênrất đói bụng. Nghe hiệu lệnh của Từ Kiên Hành, ba mươi con ác thú mừng rỡxông và đám giáo đồ Thiên Âm. Chúng được huấn luyện chu đáo nên rấtkhông ngoan, nhanh nhẹn, biết né tránh những đòn chết người và phối hợpnhịp nhàng.Bên kia Tống Thu dồn hết toàn lực đánh chiêu Vương Tam Tích Mệnhquyết lấy mạng Cầm Ma. Tổ Hồng Lâu búng nhẹ lên dây đàn. Tống Thukhông nghe thấy gì nhưng cảm nhận được tiếng đàn đang tấn công vào các đạihuyệt trên người. Chàng vội dùng công phu Du Già đóng kín các huyệt đạo.Thấy đối phương không hề chấn động, họ Tổ vội múa rít cây đàn cổ đenbóng đỡ chiêu. Tống Thu đã phải dồn ba thành công lực lên đầu phong bếthính giác nên chiêu kiếm không mãnh liệt như lúc bình thường. Hãn HuyếtThần Kiếm chém vào cổ cầm phát ra những tiếgn vang rền nhưng không pháhủy được nó. Hơn nữa công lực của Cầm Ma có hơn hoa giáp nên hơn hẳnTống Thu. Chiêu thức lão lại cực kỳ ảo diệu, biến hóa chặn đứng đường kiếmcủa đối phương. Tốn Thu nghe hộ khẩu tê chồn, tự hiểu sức mình kém hơn,liền thi thố phong khinh công Thất Ảnh Thần Bộ hóa thành năm bóng ảnh.Họ Tổ bật cười ghê rợn:– Tống Thu! Ngươi tưởng trò trẻ con ấy dọa được ta chăng?Thân hình lão quay tít chìm trong bóng đàn chẳng còn thấy đâu cả. TốngThu kiên nhẫn chạy quanh cùng lão thi thố động lực. Thỉnh thoảng chàng xạnhững đạo chỉ phong nóng như lửa đỏ vào đối phương. Ngược lại Cầm Macũng búng dây đàn phát ra những âm thanh đứt đoạn nhưng đáng sợ.Tống Thu thấy Cầm ảnh vẫn dày đặc không hề giảm sút, chàng quyếtđịnh mạo hiểm, bất ngờ thu hồi phần chân khí trên đầu xuống đan điền, dồncả và thân kiếm đánh chiêu Lôi Xuất Địa Phấn.Lão ma chẳng ngờ đối thủ lại liều mạng như vậy nên không kịp phát MaÂm. Kiếm khí nổ ì ầm như sấm động, phá tan bức màn cầm ảnh, liếm vàongười Tổ Hồng Lâu. Lão đau đơn rú lên ôm ngực đào tẩu. Tống Thu cũngtrúng một đòn vào vai tả, máu phun thành vòi nên không thể đuổi theo.Chàng vội lấy một viên đại hoàn đan bỏ vào miệng, chống kiếm đựng vậncông đè nén luồng chân khí đang nhộn nhạo.Tiết Dư Hà đã chú tâm theo dõi trận đấu của chàng nên nhận ra việcchàng thọ thương. Nàng phi thân đến đứng bên cảnh giới. Tống Thu mỉmcười cảm tạ rồi ngồi xuốn nhắm mắt hành công.Lúc này phần thắng đã nghiêng hẳn về phía quần tăng và bầy mãnh thú.Đám giáo đồ Thiêm Âm thấy giáo chủ bôn đào cũng vội tìm đường thoát thân.Phái Thiếu Lâm truy sát đến tận chân núi mới chịu trở lên.Phổ Luân thiền sư thấy Tống Thu đang nhập định chữa thương vội ralệnh cho đệ tử giữ im lặng. Họ chỉ dám sụt sùi thu nhặt xác đồng môn. Trậnnày phái Thiếu Lâm thương vong gần trăm người. Cộng với hơn trăm cao thủđã bỏ mạng ở núi Võ Đang và hai trăm của lần tập kích tháng trước đã xấp xỉbốn trăm người. Trong lịch sử Thiếu Lâm chưa bao giờ họ lại gặp tai kiếp nặngnề đến thế.Đúng canh giờ sau Tống Thu mới xả công, chàng dịu giọng hỏi Dư Hà:– Vì sao Tiết cô nương lại có mặt tại nơi này?Yêu Cơ cười đáp:– Tiểu muội định đi Trường An thăm nhà, nào ngờ đến đây lại gặp nhữngngười còn sống sót chạy từ Ngọc Nữ Phong trở về. Tiểu muội bèn ở lại giúp họmột tay.Hai hộ pháp Kim Hoàn Môn chạy đến sụp xuống. Trường Mi Phán Quannghẹn ngào nói:– Bọn lão phu bất tài để anh em thảm tử, thật chẳng dám nhìn mặt mônchủ.Tống Thu cười thảm:– Cầm Ma bản lãnh thông thần lại đột nhiên xuất hiện, chẳng ai có thểngờ được. Nhị vị hộ pháp hãy gượng sống mà báo thù cho huynh đệ KimHoàn Môn.Phổ Hòa đại sư bươc đến mời mọi người vào khách xá. Phổ Luân phươngtrượng chấp tay bùi ngùi:– Xem ra trong võ lâm hiện nay chỉ còn mình Bách lý thí chủ là địch lạiCầm Ma. Bổn phái tự nguyện đem hết lực lượng phò tá thí chủ tiêu diệt ThiênÂm Giáo.Tống Thu buồn bã đáp:– Tại hạ nhờ liều mạng mà bất ngờ đắc thủ. Lần sau chắc lão sẽ đề phòngcẩn mật hơn nữa. Tổ Hồng Lâu là người đa mưu túc trí, giỏi thuật dùng binh.Nếu lão tiếp tục lối hành quân thần tốc, án tập bất ngờ thì các phái khó màsống nổi. Phe Bạch đạo ở vào cảnh đèn nhà ai nấy sáng, không chịu hợp lựcvới nhau, xem ra chẳng thể địch lại tà ma.Tiết Dư Hà bỗng nói:– Tiểu muội chỉ thắc mắc một điều là họ Tổ lấy đâu ra ngân khoản mànuôi dưỡng cả ngàn thủ hạ như vậy? Gia sư thường nói rằng thầy trò Ma CầmTôn Giả nghèo kiết xác chỉ có vài mẫu ruộng xấu. Nếu tìm ra kẻ tài trợ, cắt đứtnguồn cung cấp thì Thiên Âm Giáo chẳng thể sính cường được nữa.Mọi người đều khen phải. Tạ Giang Thiên lên tiếng:– ˜ vùng Tây Bắc chỉ có mình Lan Châu tài thần Tào Sĩ Hoàn là đủ nănglực tài trợ một lực lượng đông đảo như vậy. Nhưng trước giờ lão chỉ chuyêntâm vào việc kinh doanh, chẳng hề dính dấp đến chuyện võ lâm.Tống Thu nhớ đến vết thương của La Võng Nan Vi Sở Lam Cổ, cười nhạtbảo:– Chưa chắc họ Tào đã là một thương nhân thuần mỹ. Nếu không sao lãolại thu dụng quỷ chưởng Tề Cô Phàm làm tổng quản?Phổ Luân thiền sư giật mình:– Quỷ chưởng là một đại ma đầu sao lại nép mình làm nô bộc cho Tào SĩHoàn?Tống Thu không thấy Thanh Trần đạo trưởng liền hỏi:– Bẩm thiền sư! Sao không thấy Trần chưởng môn lộ diện?Phổ Luân thở dài:– Trần đạo trưởng bị trọng thương còn đang tĩnh dưỡng nơi hậu tự.Tống Thu nghiêm giọng:– Cầm Ma bị tại hạ đả thương ít nhất phải hơn tháng sau mới bình phục.Nhưng tiếc rằng Kim Hoàn Môn và phái Thiếu Lâm tổn thất quá nặng nềchẳng thể đem quân đến Đồng Sơn tấn công. Chỉ còn cách liên hệ với các pháitrong thiên hạ lập thành mặt trận giáng ma. Phần tại hạ sẽ đi Lan Châu điềutra chân tướng Tào Sĩ Hoàng.Phổ Trú đại sư chán nản nói:– Đã mười mấy năm nay chính khí lu mờ, các bang hội chỉ lo giữ lấymình. Họ sẽ cho rằng đây là tử thù của Cầm Ma với bổn tự, chẳng ai bạt đaoliên thủ đâu.Bỗng ngoài cửa có người lảo đảo bước vào. Đó là một đạo nhân tuổi lụctuần, mặt mũi tái xanh, hốc hác tay chân quấn đầy băng trắng. Lão bi phẫnnói:– Bần đạo sẽ cùng Thiếu Lâm đi các nơi thuyết phục đồng đạo. Thảmcảnh của phái Võ Đang sẽ là cái gương cảnh tỉnh họ.Phổ Luân vội đỡ đạo nhân vào chỗ ngồi rồi giới thiệu:– Bách Lý thí chủ! Đây chính là Trần chưởng môn.Chàng lạnh lùng gật đầu. Cái chết của hơn trăm thuộc hạ khiến chàngchẳng ưa gì lão đạo sĩ hồ đồ kia. Thanh Trần hiểu ý, hổ thẹn nói:– Bần đạo suốt đời chẳng dám quên công ơn của Kim Hoàn Môn và pháiThiếu Lâm.Trường Mi Phán Quan cười lạnh:– Nếu lão đừng quá ngu muội, tổ chức phòng thủ chu đáo thì đầu đến nỗichết cả đám như vậy? Vừa thắng được một trận đã tự đắc, không đôn đốc đệ tựcảnh giới nghiêm mật. Cầm Ma vây chặt đỉnh núi mới biết thì còn chạy đườngnào?Thanh Trần tủi hổ:– Bần đạo biết tội mình, chẳng dám tham sống chỉ cần tiêu diệt đượcThiên Âm giáo, gây dựng lại Tông môn xong, bần đạo sẽ tự sát để tạ lỗi.Tống Thu đứng lên, xin phép vào trong tắm gội. Đã mấy ngày đêm chàngkhông hề thay áo.** *Chiều hôm ấy, bọn Lãnh Diện đến nơi. Tống Thu lập tức dẫn thủ hạ rờinúi Thiếu Thất. Họ vào khách điếm huyện thành Tuy Dương ăn uống nghỉngơi. Sáng ra mọi người đang dùng điểm tâm thì Cửu Hoa Yêu Cơ Tiết Dư Hàghé vào. Tầng trệt của khách điếm là một tử quán kiêm phạm điếm. Hai vị hộpháp đã cùng nàng sát cánh chiến đấu mấy ngày liền nên có cảm tình. TạGiang Thiên tươi cười:– Mời Tiết cô nương cùng cùng bữa sáng cho vui.Tống Thu cũng đưa tay tỏ ý mới mọc. Yêu Cơ ngồi xuống, không để ýđến ánh mắt kỳ lạ của Yến Bình. Thất Long tất đối phương xinh đẹp chẳngkém mình, võ công lại có phần cao hơn nên không khỏi sanh long ái ngại.Nàng biết Tiết Dư Hà chẳng thể thờ ơ trước một nam nhân tài mạo phi phàmnhư Tống Thu. Yến Bình cố tỏ vẻ thản nhiên, cười hỏi:– Tiết cô nương chắc đang đinh trở lại núi Cửu Hoa?– Phải ! Tiểu muội đúng là có ý đó.Yến Bình mới hai mươi hai còn nhỏ hơn Dư Hà nhưng vì nàng mang mặtnạ nên Yêu Cơ tưởng đã tam tuần. Yêu Cơ quay sang nói với Tống Thu:– Sao hôm qua công tử không hợp lực cùng Bách Thú Chi Vương tiêudiệt lão Cầm Ma?Tống Thu lắc đầu:– Phép Tùy Tâm Đạo Khí chỉ phong bế được thính giác chứ không bảo vệđược các đại huyệt toàn thân. Trong vòng một trượng quanh người Cầm Masức công phá của tiếng đàn rất mãnh liệt, xuyên qua cương khí hộ thân chuivào các huyệt đạo. Tại hạ nhờ công phu Xúc Cốt Du Già đại pháp nên mớikhông bị hại. Từ lão có muốn liên thủ cũng chẳng được.Dư Hà tủm tỉm cười:– Vậy chỉ cò mình công tử mới có thể giết được lão ma?Tống Thu hỏi lại:– Tiết cô nương đã thử độc với lão ta chưa ?– Có ! Nhưng rất tiếc là lão không hề sợ độc.Tạ Giang Thiên ứng tiếng:– Trên đầu cây đàn có khảm một viên tỵ độc châu, lão không sợ độc làphải.Dư Hà tư lự:– Gia sư mới bào chế được một loại kỳ độc tối thượng, ngay tỵ độc châucũng không kháng cự nổi. Để tiểu muội về xin người một ít. Trận sau thử đemđối phó với Cầm Ma xem sao?Tống Thu hoan hỉ nói:– Nếu thế thì quả là đại phúc cho võ lâm.Dư Hà nghiêm giọng:– Chất tuyệt độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán kia là tâm huyết một đời củagia sư, chưa chắc người đã chịu ban cho tiểu muội. Nếu công tử đích thân đếnkhẩn cầu, trình bày đại cục võ lâm may ra gia sư đồng lòng.Tống Thu trầm ngâm nói:– Tại hạ biết sức mình không thể giết được Cầm Ma, cùng lắm là tự bảovệ mà thôi. Nếu lần sau lão bỏ thói vênh vang ra vẻ tôn sư, không ngồi kiệu màôm đàn thi triển khinh công thì hậu quả khó lường. Tại hạ đi Lan Châu xongsẽ đến núi Cửu Hoa bái kiến Độc Thánh.
Tiết Dư Hà cáo từ:– Tiểu muội xin phép đi trước, mong công tử đến sơm cho.Nàng đi rồi, Trường Mi Phán Quan hỏi Tống Thu:– Chẳng lẽ môn chủ định đi Lan Châu thật sao? Đường dài gần vài nghìndặm, đi về mất gần hai tháng lỡ Cầm Ma bình phục, đem quân chinh phạt cácnơi thì nguy to.Chàng nhìn gương mặt đen như lọ chảo có đôi lông mày dài bạc phếchlạnh lùng đáp:– Ta nói mình đi Lan Châu để Thiếu Lâm tự và Tiết cô nương không đòitheo. Thực ra chúng ra sẽ đến Đồng Sơn thăm lão Tổ Hồng Lâu.Độc Thủ Linh Hồ phấn khởi nói:– Đúng vậy! Lão đang thọ thương chẳng thể sử dụng Ma Cầm.Bạch Tú Hồng băn khoăn:– Sao môn chủ không cho lực lượng Thiếu Lâm cùng đi? Chúng ta chỉ cómấy người, đâu thể làm gì được?Tống Thu cười mát:– Tổ Hồng Lâu là Hồ ly thành tinh tất phải đề phòng cẩn mật. Ta kéo đạiquân đi sẽ bị trinh sát Thiên Âm giáo phát hiện, bố trí mai phục đón tiếp.Nhưng bẩy người chúng ta hóa trang đến tập kích thì lão chẳng thể ngờ được.Ma Ảnh Đồ Phu Tạ Giang Thiên buồn rầu nói:– Môn chủ tuy nói là bảy người nhưng thực ra muốn một mình vào hổhuyệt. Bọn thuộc hạ tất chỉ được ở vòng ngoài, chẳng cam tâm chút nào.Lãnh Diện Thái Tuế cất giọng bi phẫn:– Không được! Bọn tiểu đệ thà chết vì Ma Âm chứ không để một mìnhđại ca lên đỉnh Đồng Sơn.Tống Thu cười khảy:– Ta nào phải kẻ hữu dũng vô mưu, các ngươi không nhớ trận tập kíchVõng Xuyên hay sao?Tạ Giang Thiên thở phào :– Nếu thế thì được. Chỉ cần vài trăm cân hỏa dược là đủ khiến Cầm Makinh hồn lạc phách.Tống Thu gật đầu:– Đúng thế! Ta chẳng dám mong tiêu diệt được hết Thiên Âm giáo. Quýhồ phá tan Tổng đàn và làm tổn thất lực lượng của chúng là mãn nguyện rồi.Thanh Y Kiếm Khác Đàm Nhân Chu rụt rè nói:– Năm năm trước, tiểu đệ có lần lên Đồng Sơn hái thuốc, còn nhớ đượcđịa hình.Tống Thu hài lòng bảo:– Tốt lắm, Đàm đường phó thử trình bày xem nào.** *Sáu ngày sau, bọn Tống Thu có mặt tại trấn tam giang ở bờ Nam sông Vị,đối diện với Đồng Sơn. Họ cải trang thành những khách thương hồ nên quamặt được đám trinh sát Thiên Âm Giáo. Toán đữ Cái Bang bám chặt khu vựcnày từ gần tháng nay báo lại tình hình phòng thủ núi Đồng Sơn. Tống Thuquyết định đột nhập từ chân núi phía Đông.Ngay đêm ấy, bảy người vượt qua sông, kéo theo bè tre chở hai trăm cânhỏa dược chia thành sáu túi. Giữa canh hai họ đã có mặt ở bờ Bắc sông Vị, lẩnnhanh về phía Đông. Khoác bọc hỏa dược trên vai, bọn Tống Thu âm thầmtiến lên. Sườn núi đầy những loạn thạch nên che chở cho những vị khách lạ.Tống Thu căng hết thính giác kỳ tuyệt của mình ra để khám phá những chốtcanh. Thủ đoạn của bọn chàng tàn nhẫn và dứt khoát nên chẳng tên giáo đồThiên Âm nào kịp la hét.Núi Đồng Sơn chỉ cao hơn trăm trượng nên cuối canh ba, bảy người đãlên đến đỉnh. Từ đây nhìn xuống có thể thấy hết toàn cảnh tổng đàn ThiênÂm Giáo dưới chân. Tống Thu lạnh lùng bảo:– Chư vị nhanh tay lên, hương hồn của gần trăm huynh đệ đang chờ đợi.Độc Thủ Linh Hồ mau mắn đưa sáu người kia đi xuống hai chục trượng,chôn hỏa dược vào chân những tảng đá khổng lồ. Gã châm ngòi xong, ra hiệurút lui. Bảy người trở lên chót đỉnh, ẩn vào chỗ an toàn chờ đợi. Nửa khắcnặng nề trôi qua, một tiếng nổ long trời lở đất làm chấn động cả vùng tam giácHoàng Hà, Vị Thủy. Hàng trăm vạn cân đất đá đổ xuống những kiến trúc ởdưới. Khi đá thôi lăn, cá t bụi lắng xuống, bọn Tống Thu chạy ra nhìn nhữngngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt. Thấy Cầm Ma vẫn còn sống va số giáo chúngthoát chết quá đông. Tống Thu bỏ ý định xông xuống. Chàng không lo chobản thân mình mà chỉ sợ sáu thủ hạ chẳng thoát khỏi vòng vây.Bảy người hạ sơn, vượt sông trở về khách điếm, lấy ngựa đi ngay. TốngThu ước đoạn đã tiêu diệt được nửa số quân của Cầm Ma. Lăo lại phải lo xâydựng lại Tổng đàn nên chẳng thể xuất quân đánh ai được cả. Chàng yên lòngđưa thuộc hạ đi Lan Châu.Ba hôm sau, bảy người đến Trường An thì nhận được báo cáo của CáiBang: Thiên Âm giáo thương vong hơn bốn trăm đệ tử. Tổng đàn cháy sập gầnhết. Cầm Ma đang tích cực xây dựng lại cơ ngơi và chiêu mộ thêm giáo chúng.Lão không hề biết Cái Bang đã tái xuất và đang đóng vai trò quan trọng trongcuộc chiến nên không đụng đến họ.Kim Cừu phẫn hận nói:– Trận vừa rồi chỉ như những nén hương làm ấm lòng những oan hồnKim Hoàn Môn. Khi nào giết được Tổ Hồng Lâu họ mới mỉm cười được.Bọn Tống Thu giả làm khách thương hồ giàu có nên vào trọ trong TâyKinh đệ nhất khách điếm. Giá phòng rất cao nên ít có hảo hán nào dám ghévào nghỉ ngơi. Tuy nhiên tầng dưới cùng loại là một tửu quán tuyệt vời. Nơiđây hầu như có đủ đặc sản các miền, lữ khách xa quê thường ghé vào thưởngthức để hoài niệm cố hương. Đương nhiên trong số đó có rất nhiều khách võlâm trẻ tuổi. Họ mang gươm phiêu bạt giang hồ, dong ruổi khắp nơi, gặpchuyện bất bình thì ra tay hiệp khách. Chính đám người này là yếu tố căn bảncủa tòa nhà võ lâm. Tuy ai cũng hiếu danh nhưng chẳng thiếu nhiệt huyết vànghĩa khí. Chỉ rất ít người trong đám hào kiệt thiếu niên ấy sống sót và thànhdanh. Giang hồ muôn ngàn hung hiểm, xảo trá khôn lường, muốn tồn tạichẳng phải là chuyện dễ.Giờ đây họ đang ngồi đầy những chiếc bàn trong tửu quán, sang sảng bànluận về cuộc tấn công hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang của Thiên Âm giáo hồicuối tháng trước. Ai cũng làm như chính mình đã được chứng kiến. Đươngnhiên danh hiệu Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Thu được họ nhắc đến vớilòng ngưỡng mộ vô biên.Bỗng một hán tử áo đen tuổi độ hai mươi sáu, hai mươi bảy bước vào.Thân hình gã dài và mỏng, đôi mắt láo liên rất tinh ranh. Đám thiếu niên hàokiệt ồ lên mừng rỡ:– Chắc Thôi huynh mới thu lượm được tin gì quan trọng nên tôn nhanvênh váo, đắc ý phi thường? Mời an tọa dùng vài chén cho thông cổ rồi kể chobọn tiểu đệ nghe cùng.Đường Thái Bạch thì thầm:– Đại ca! Gã này là Vạn Lý Phiêu Phong Thôi Bạch Hạc, khinh công tuyệtthế, giỏi nghề thu lượm tin tức. Có những bí mật quan trọng của các đại nhânvật trong võ lâm mà gã cũng mò ra.Tống Thu gật đầu, chăm chú quan sát con người kỳ quá kia. Thôi BạchHạc thản nhiên ngồi xuống cạn liền mấy chai, chậm rã gắp thức ăn. Lát sau, gãvỗ bụng cười bảo:– Tại hạ từ trấn Tam Giang chạy một mạch về đây dọc đường chỉ ăn toànbánh cầm hơi. Nhưng hai cái tin động trời mà tại hạ sắp nói ra đây trị giá đếnvài ngàn lượng bạc. Là chỗ đồng đạo tại hạ chỉ cần chư vị mỗi người bỏ ra mộtlượng là đủ, coi như tiền lộ phí cho Thôi mỗ mà thôi.Đây dường như là thông lệ nên chẳng ai phản đối. Họ vui vẻ đến đặt bạctrước mặt Vạn Lý Phiêu Phong. Tổng cộng chỉ hơn trăm lượng. Họ Thôi hàilòng lùa cả vào bọc hành lý rồi cao giọng:– Tin thứ nhất là đêm mùng một tháng sáu vừa rồi, Tổng đàu Thiên Âmgiáo đã bị Thiết Phiến công tử dùng hỏa dược đánh sập. Cầm Ma thoát chếtnhưng tổn thất hơn nửa số giáo đồ.Mọi người khoan khoái ồ lên:– Tuyệt diệu thực! Xem ra kẻ nào muốn làm đối thủ của Kim Hoàn Mônđều phải khốn đốn. Ai dám ngờ rằng Thiết Phiến công tử lại vào tận sào huyệtCầm Ma hạ thủ? Thế còn tin thứ hai là gì?Thôi Bạch Hạc thản nhiên ăn uống, mặc cho mọi người chờ đợi. Gã ănno nê mới mở miệng:– Đây chẳng phải là tin vui đâu. Võ Lâm Độc Thánh Đào Vị Ngã đã thànhlập Thiên Hồng Bang ở núi Cửu Hoa. Hai phái Hoài Giang và Kỵ Kinh ở HuyChâu và Giang Tô đã đem thủ hạ đến qui phục, do đó thanh thế Thiên HồngBang rất mạnh. Có điều bí ẩn là Độc Thánh chỉ giữ ngôi phó Bang chủ cònBang chủ thì bịt kín mặt nên không rõ là ai?Tống Thu giật mình tự hỏi còn ai đủ tài để đứng trên Độc Thánh. Chàngđiềm đạm cất tiếng:– Dám hỏi người ấy là nam hay nữ, tuổi tác độ bao nhiêu? Và các hạ cóhoài nghi nhân vật nào trong những bậc võ lâm tiền bối hay không?Vạn Lý Phiêu Phong thấy lúc nãy đám lái buôn này chẳng bỏ ra lượngbạc nào nên cười khảy đáp:– Bọn ngươi tướng mạo tầm thường, tính tình hiểm cận, hỏi đến việcgiang hồ làm gì?Thanh Y Kiếm Khách bề ngoài nhu mì nhút nhát nhưng tính nóng nhưlửa. Gã kinh ngưỡng Tống Thu như thần thánh nên đâu chịu nổi lời sỉ nhụckia? Đàm Nhân Chu ập đến như ánh sao băng, thanh đoản kiếm trong tay gãnhắm vào ngực Vạn Lý Phiêu Phong. Họ Đàm là đệ tử chân truyền của HoaDiện Phi Ma nên khinh công rất cao cường. Gã lại ra tay bất ngờ nên ThôiBạch Hạc chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết. May thay Tống Thu đã quát nhẹ:– Khoan !Đàm Nhân Chu thu chiêu, chỉ vạch ba đường trên ngực áo họ Thôi. Gãchiếu ánh mắt rợn người vào mặt đối phương, chậm rãi nói:– Lần sau có mở miệng nói gì thì hãy suy nghĩ cho kỹ trước đã.Kiếm pháp khủng khiếp của họ Đàm đã khiến Bạch Hạc và đám thiếuniên hiệp khách kia xanh mặt. Vạn Lý Phiêu Phong run lẩy bẩy nói:– Té ra chư vị là…Độc Thủ Linh Hồ ngắt lời ngay:– Đã biết thì cứ giữ trong lòng, chỉ cần trả lời đại ca ta là đủ.Thôi Bạch Hạc vội nói:– Bẩm công tử, tiểu nhân nghe bọn Bang chúng nói rằng Bang chủ là mộtnam nhân cao tuổi râu tóc bạc phơ. Còn việc phỏng đoán lão là ai thì tiểunhân không đủ kiến văn.Tống Thu trầm giọng:– Các hạ có thể vì ta mà trở lại cúi Cửu Hoa dò xét xem tôn chỉ của ThiênHồng Bang thế nào không?Vạn Lý Phiêu Phong vòng tay:– Tiểu nhân xin tận lực, khi có tin sẽ đến ngay quý môn báo cáo.Tống Thu bảo Yến Bình đưa cho gã tấm phiếu ba ngàn lượng:– Đây chỉ là lộ phí, nếu tin tức có giá trị các hạ sẽ được thưởng thêm.Bạch Hạc nhận lấy nói:– Đa tạ công tử đã rộng lượng!Tống Thu ra lệnh lên đường. Khi bảy người đi khỏi, đám hào khách nhaonhao hỏi:– Thôi huynh. Họ là ai vậy?Bạch Hạc lau mồ hôi trán gượng cười:– Thôi mỗ dẫu có ba cái đầu cũng chẳng dám nói ra. Nhưng chư vị khôngđoán được thì đúng là một lũ lừa.Nói xong gã cũng phi thân đi mất.Lúc này bọn Tống Thu đã ra đến ngoại thành Trường An. Linh Hồ vui vẻnói:– Vạn Lý Phiêu Phong là đệ tử ruột của Sở Lãm Cổ, bản lãnh do thám rấtcao cường. Thế nào gã cũng mò ra lai lịch Bang chủ Thiên Hồng Bang.Tống Thu lộ vẻ ưu tư:– Độc Thánh tính tình tà quái nhưng chẳng phải ác nhân. Chỉ sợ lão Bangchủ bí ẩn kia mang nặng dã tâm mà thôi. Với chất kỳ độc Tiêu Hồn ĐoạtPhách tán, Thiên Hồng Bang nguy hiểm chẳng kém gì Thiên Âm giáo.Giữa tháng sáu, đoàn người đến Lan Châu, Lãnh Diện thái tuế lập tứcliên hệ với các hóa tử trong thành. Gã trở lại khách điếm vào buổi chiều:– Đại ca! Đệ tử Cái Bang nói rằng gần đây Tào gia trang tấp nập người ravào và việc phòng thủ rất nghiêm mật. Bọn ăn mày đến khất thực đều bị xuađuổi.Tống Thu gật đầu:– Thôi được! Đêm nay chúng ta sẽ đi xem thử.Linh Hồ vội nói:– Đại ca bất tất phải nhọc công, để tiểu đệ và Kim Cừu đi là đủ rồi.Ma Ảnh Đồ Phu cũng lên tiếng:– Môn chủ cứ nghỉ ngơi, lão phu sẽ đi cùng bọn họ.Tống Thu chấp thuận vào phòng riêng thay áo. Địch Yến Bình thảnnhiên theo vào, soạn y phục sạch để ra giường. Nàng kiên nhẫn chờ Tống Thutắm gội xong, chải đầu và búi tóc cho chàng. Thái độ lặng lẽ và ân cần của YếnBình lại khiến chàng nhớ Thượng Sương vô hạn. Nếu không chàng đã độnglòng trước dung nhan và mối chân tình của Thất long.Đầu canh ba, Tứ hộ pháp Tạ Giang Thiên đưa Linh Hồ và Lãnh Diện đi
về phía gia trang của Lan Châu tài tThần Tào Sĩ Hoàn. Nhưng mãi đến giữacanh tư họ vẫn chưa trở lại. Tống Thu nghe lòng nóng như lửa đốt, dẫn ba thủhạ còn lại nương theo ánh trăng đột nhập Tào gia trang.Họ vào từ phía sau, nhận ra đèn đuốc sáng trưng. Giữa hoa viên, Ma ẢnhĐồ Phu, Lãnh Diện và Linh Hồ đang bị trói vào ba cây cột treo đèn. Miệng họrỉ máu chứng tỏ đã thọ thương trầm trọng. Trước mặt ba người là hai lão già.Một có dáng vẻ như phú thương mập mạp phúc hậu. Một cao gầy dung mạohung ác tàn độc. Tống Thu đoán họ là Lan Châu tài thần và quỷ chưởng Tề CôPhàm.Chàng rất thắc mắc chẳng hiểu vì sao họ lại có thể bắt được ba thủ hạ củachàng. Xét về bản lĩnh quỷ chưởng không hơn Tạ Giang Thiên bao nhiêu.Tống Thu chăm chú quan sát Lan Châu tài thần. Quả nhiên chàng phát hiệnđôi mắt lão xanh lè tỏa hào quan rất đang sợ. Lão gằn giọng hỏi:– Bọn ngươi thuộc bang hội nào mà dám vào bổn trang do thám?Độc Thủ Linh Hồ phun ra một bãi nước bọt có lẫn máu, cười khảy đáp:– Bắt được thì cư tùy nghi xử lý, đừng hỏi han mất công. Bọn lão giachẳng thèm nói đâu.Tào Sĩ Hoàn nhếch mép cười hiểm độc:– Liệu bọn ngươi có chịu nổi cực hình Phân Cân Thác Cốt hay không?Tống Thu quay lại thì thầm với ba thủ hạ. Họ rời mái nhà bếp, thi hànhmệnh lệnh. Lát sau ba đám cháy bùng lên từ khu hậu viện. Gió Nam lồng lộngthổi bùng ngọn lửa. Quỷ chưởng biến sắc quát bọn gia nhân:– Mau lo chữa lửa nhưng nhớ đề phòng địch nhân tập kích.Lão vừa dứt lời thì một trận mưa ngói bay đến như bão táp. Hai lão ma vàtoán võ sĩ áo vàng vội múa tít vũ khí và song thủ chống đỡ. Lúc này mới thấyđược bản lãnh chân thực của Tào Sĩ Hoàn. Chưởng ảnh trùng trùng vây quanhngười đánh bạt những mảnh ngói.Bọn gia đinh đã biết đối phương ở trên mái nhà bếp cách đấy chừng sáutrượng nên mò đến bao vây. Nhưng một bóng người đã nương theo trận mưangói phi thân đến. Thanh trường kiếm trong tay gã lướt nhanh chặt đứt dâytrói của ba tù nhân. Những người còn lại cũng nhảy xuống chạy lại phía đồngbọn. Lan Châu tài thần và quỷ chưởng vội xông đến tấn công người thứ nhất.Bốn đạo chưởng kình hùng hậu vây chặt đối phương. Nào ngờ người bịt mặtchẳng thèm né tránh hóa thành đạo kiếm quang xé nát màn chưởng kình ậpđến như thiểm điện.Tống Thu đã động sát cơ nên xuất chiêu Khấp Huyết Liên Như trong phoHuyền Cơ Kiếm Pháp. Huyết Hãn thần kiếm chặt quỷ chưởng ra làm ba khúcnhưng tài thần đã thoát nạn. Thân pháp của lão nhanh nhẹn tuyệt luân khiếnTống Thu thầm thán phục. Chàng nghiến răng đánh tiếp chiêu Lôi Xuất ĐịaPhấn, kiếm kình nổ ì ầm như sám vọng.Tào Sĩ Hoàn trụ tấn, vỗ liền muời tám chưởng đón chiêu. Chưởng kìnhcủa lão có màu xanh biếc, sáng như chất lân tinh. Tống Thu nghe bảo kiếmrung lên bần bật tự biết công lực không bằng lão họ Tào. Chàng cắn răng đánhhết chiêu kiếm, lãnh liền sáu chưởng và tâm thất. Phép Tùy tâm đạo khí đãbảo vệ được tâm mạch giúp chàng vượt qua được sóng chưởng. Bảo kiếm liếmvào thân trước tài thần để lại bảy đường tuơm máu. Lão đau đơn rú lên lùi lạigần trượng rồi lại xông vào, song thủ quay cuồng tạo thành muôn ngànchưởng ảnh xanh biếc.Tống Thu cười nhạt vận toàn lực xuất chiêu Phong Hành Địa Thượng.Chiêu thứ bảy này chàng mới sử dụng lần đầu. Kiếm quang lồng lộn như làngió bao phủ cả đấu trường, trôi nhanh về phía đối phương. Chưởng kình củaTào Sĩ Hoàn bị màn kiếm quang nuốt chửng, chẳng còn chút tăm hơi. Lão rúlên kinh khiếp tung mình đào tẩu, để lại đấu trường một cánh tay và nhữngvệt máu hôi.Tống Thu không thể đuổi theo vì thủ hạ của chàng đã lâm vào hiểmcảnh. Họ vừa chiến đầu vừa phải bảo vệ ba thân người rũ rượi. Chàng tra kiếmvào vỏ, tung mình lên không giáng xuống những đạo chưởng phong nặng nhưnúi thái. Chỉ ba chiêu đã giết hơn mười tên, phá vỡ vòng vây quanh bọnTrường Mi Phán Quan. Tống Thu hạ thân xuống ra lệnh:– Tam vị cõng anh em thoát ra, bổn nhân sẽ đoạn hậu.Dứt lời chàng xông ra phía trước xạ liên tiếp mấy chục đạo Kim Tinh Chỉlực. Bọn võ sĩ áo vàng đau đớn thét lên gục ngã. Số còn lại kinh hãi trước thầncông vô thượng, lùi cả lại. Thấy thủ hạ đã ra đến bên ngoài tường, Tống Thuphi thân theo họ.Về đến khách điếm, chàng lập tức xem xét thương thế, nhận ra họ đều bịthương vì chưởng lực. Tống Thu cho nghiền nát hai viên Đại hoàn đan, hòarượu đổ vào miệng bệnh nhân, lát sau ba người thoát cảnh hiểm nghèo ngủthiếp đi. Tống Thu trầm ngâm bảo:– Tào Sĩ Hoàn không chết tất sáng mai sẽ huy động thuộc hạ truy bắtchúng ta. Giờ đã là gần cuối canh tư, ta phải trở lại giết cho được họ Tào. Tamhộ pháp sẽ cùng đi, hai người ởi lại bảo vệ bệnh nhân.Thanh Y Kiếm Khách đòi theo:– Bọn chúng đang hỗn loạn chẳng thể tìm đến nơi này, mình thất muội ởnhà cũng đủ. Xin đại ca cho tiểu đệ đi cùng.Tống Thu là người cơ trí biết rằng bọn Tào gia trang sẽ không ngờ chàngquay lại nên tương kết tựu kết đột nhập lần nữa.Hai khắc sau ba người đã có mặt trên nóc đại sảnh. Đám võ sĩ đang lochữa cháy nên canh phòng rất lơi lỏng. Quả nhiên Lan Châu tầi thần đã trở lạigia trang. Lão ngồi trên trường kỷ để một nữ nhân băng bó vết thương. Tào SĩHoàn căm hận nói:– Tứ nương! Gã lúc nãy chắc chắn là Thiết Phiến công tử Bách Lý TốngThu. Nhưng không hiểu sao gã lại đoán ra ta có quan hệ với Thiên Âm giáo màmò đến đây?Nữ nhân lo lắng nói:– Cơ mưu đã bại lô, tướng công phải rời ngay chõ này về Đồng Sơn hợplực với Tổ Hồng Lâu.Tài thần gật đầu:– Nương tử mau vào mật thất lấy chiếc rương gỗ đỏ ra đây. May mà ta đãkịp bán hết tài sản, châu báu đổi thành ngân phiếu.Nữ nhân quay gót thì bọn Tống Thu hạ thân xuống mảnh vườn cnạhtường. Chàng bay vút qua khung cửa sổ đến trước mặt Tào Sĩ Hoàn. Người lãoquấn đầy băng nên cử động vướng víu, kinh hãi định hét lên. Hai đạo chỉ kinhlạnh lẽo tử tay hữu Tống Thu đã khóa chặt hai huyệt bộ lang và á môn. ThanhY Kiếm Khách lập tức vác lão lên vai. Cả bọn chạy nhanh theo hướng tứ phunhân vừa đi. Nữ nhân dường như không biết võ công nên cước bộ chậm chạp,tai mắt kém tinh tường chẳng thể phát hiện có người theo dõi.Nàng ta rẽ vào một căn phòng rộng ngay sau khách sảnh. Đây chính làthư phòng của họ Tào. Tứ nương đến bên một kệ sách ấn vào nút bí mật kệsách quay ngang để lộ cửa ngầm.Tống Thu vươn tay phóng chỉ điểm huyệt nữ nhân. Chàng lướt đến đỡlấy nàng, ngạc nhiên nhận ra nữ nhân này kiều diễm phi thường và khôngphải là người Hán. Mũi nàng rất cao, đôi mắt sâu to tròn đầy vẻ sợ hãi. Chàngbồng nàng vào trong lạnh lùng hỏi:– Nút cơ quan đóng cửa nằm ở đâu?Nữ nhân run rẩy chỉ dẫn. Trường Mi Phán Quan theo lời ấn vào kệ sáchtrở lại vị trí cũ. Ba người đưa con tin đi sâu vào mật thất, hết mười ba bậcthang là đến một hầm ngầm rộng rãi. Nơi đây đền nến sáng trưng, hương trầmnghi ngút. Cuối hầm là hương án, trên thờ một vật bằng đá hình dáng kỳ lạ.Tống Thu hiếu kỳ hỏi:– Nàng theo tôn giáo nào mà lại thờ bức tượng gì lạ vậy?Tứ nương ấp úng:– Tiện nữ là người Thiên Trúc nên theo đạo Bà La Môn. Còn vật kia gọi làLinh cấm, biết tượng của… nam nhân.Ba người bật ngửa, chẳng ngờ vật kia lại quá quen thuộc với mình. TốngThu hỏi lại:– Vậy phải chăng Tào Sĩ Hoàn cũng là người của Thiên Trúc?– Thưa phải!Chàng đặt nàng đứng xuống đất giải huyệt rồi nghiêm giọng:– Cô nương không biết võ công, tại hạ chẳng nỡ làm hại. Chỉ cần chỉ chỗcất tài sản của họ Tào là đủ.Tứ nương gật đầu, bước lại phía hương án, ấn nút ngầm mở ngăn tủ lấy ramột rương gỗ. Nàng trao cho Tống Thu rồi phục xuống khóc:– Gia phụ vốn là người Hán, lưu lạc sang Thiên Trúc lập nghiệp. Lấy vợbản xứ mới sinh ra tiện nữ. Năm mười bốn tuổi song thân qua đời, tiện nữ bịbán vào làm gia nhân cho một chức sắc Bà La Môn. Lão này rất giỏi võ công vànuôi mộng thu hồi những tuyệt học của Đạt Ma tổ sư đã để lại cho Thiếu Lâmtự. Lan Châu tài thần kinh doanh ngành tơ lụa từ Thiên Trúc về Trung Hoanên được chọn làm người thực hiện âm mưu. Lão mang tiện nữ từ Thiên Trúcvề đây. Nay nếu lão chết, tiện nữ phải trở lại quê mẹ, tiếp tục cuộc đời khổ ải.Mong công tử cứu vớt tha nhận kẻ bạc mệnh này làm tôi tớ.Tống Thu lạnh lùng bảo:– Bọn ta là cường đạo, giết người cướp của, nàng không sợ sao mà đòitheo ?Nữ lang lắc đầu, nhoẻn miệng cười:– Tiện nữ đã nghe Tài Thần và Tổ Hồng Lâu nhắc đến danh hiệu Thiếtphiến công tử Bách Lý Tống Thu.Nụ cười kia bỗng tắt lịm, nữ lang nói bằng giọng thê lương:– Mong công tử thương tình. Người Thiên Trúc nặng thành kiến giai cấpcoi kẻ có hai giòng máu như tiện nữ còn thua một con chó.Ánh mắt ảo não kia khiến Tống Thu động lòng trắc ẩn. Chàng gật đầu:– Thôi được ! Ta chẳng thể để đồng bào của mình bị ngoại bang chà đạpkinh rẻ.Nữ nhân mừng rỡ lạy tạ:– Nô tỳ là Tây Môn Phượng Tường, mười tám tuổi, bái kiến chủ nhân.Nàng mỉm cười giải thích:– Tiên phụ quê Phượng Tường, Thiểm Tây nên lấy tên cố hương đặt chonô tỳ.Nàng quay vào trong thu xếp hành lý rồi trở ra. Trong lúc ây, Thanh Y Kiếm Khách đã nhanh tay hạ thủ Tào Sĩ Hoàn. Tống Thu vừa ra lệnh thì gã lậptức đâm thủng tim Lan Châu tài thần. Lão này có trách nhiệm rất lớn trong cáichết của gần trăm huynh đệ Kim Hoàn Môn. Tống Thu bảo gã:Nhân Chu đỏ mặt ấp úng:– Đại ca tha lỗi, tiểu đệ cõng nàng ta thì sẽ không vượt nổi bức tườngquanh trang.Trường Mi Phán Quan cũng cười hì hì:– Lão phu luyện đồng tử công, tuyệt đối chẳng dám đụng vào nữ nhân.Tống Thu thở dài bảo nữ nhân lên lưng.Ba người về đến khách điếm thì trời sắp sáng. Địch Yến Bình mừng rỡmở cửa phòng, ngỡ ngàng nhận ra trên lưng Tống Thu có một thiếu nữ lạ măt.Tây Môn Phượng Tường vừa rời lưng Tống Thu đã vội phục xuống:– Nô tỳ bái kiến phu nhân!Yến Bình thẹn đỏ mặt nhưng lòng sung sướng vô ngần, bối rối nói:– Nàng lầm rồi, ta chỉ là nghĩa muội của công tử mà thôi.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️