Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 25

6:26 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25 tại dưa leo tr. 

Edit: Thỏ

====================

Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm một chút, Thẩm Minh Ngọc tranh thủ sau khi tan làm giặt chăn ga gối nệm và khăn phủ tivi. Nhiệt độ miền Bắc độ đã dưới 0 độ, phơi đồ bên ngoài dễ bị đông cứng nên cô giăng một sợi dây trong nhà từ đông sang tây, treo đồ giặt lên đó. Mỗi lần đi lại đều có thể ngửi thấy mùi bột giặt thơm dịu.

Mãi gần Tết, trường của Thẩm Mục mới cho học sinh nghỉ. Dù đã quyết định an phận làm em trai, Tô Ôn cũng không nỡ lãng phí thời gian quý báu ở bên Thẩm Mục. Bất kể anh chủ giục thế nào, cậu kiên quyết đợi Thẩm Mục trở lại trường sau Tết rồi mới đi làm lại.

Những bông hoa bằng giấy cắt đỏ tươi dán trên cửa sổ đã được lau sạch bóng. Tuyết chất đống ven đường chưa tan, mỗi sáng tỉnh dậy là có thể nhìn thấy người trong lòng.

Tết đến xua tan tất cả lo âu.

Thẩm Minh Ngọc bận rộn từ sáng sớm. Cô hết nhào bột làm sủi cảo tới hấp bánh bao. Tấm thớt ít khi dùng cả năm cũng được mang ra vào ngày này, đặt lên bàn ăn lớn trong bếp. Thẩm Mục và Tô Ôn ngồi xung quanh, một người cán bột, một người gói bánh, thành phẩm được xếp ngay ngắn trên nắp nồi.

Những chiếc sủi cảo làm trong ngày mùng một sẽ được bỏ thêm ngẫu nhiên mấy món như táo, đường, tiền xu, bánh kẹo… Ai ăn trúng thì gặp may mắn cả năm.

Chỉ dịp này nhà Thẩm mới mua loại kẹo cam giá 10 đồng một túi lớn. Dù ăn hơi dính răng nhưng Tô Ôn rất thích hương cam ngọt bên trong.

Khi gói tới miếng sủi cảo nhân kẹo, Tô Ôn đều lấy một viên kẹo cam ra ngửi một cái rồi tiếc nuối bỏ vào. Thẩm Minh Ngọc đang chiên nem, thấy dáng vẻ của Tô Ôn liền cười: “Tiểu Ôn, nếu con thèm thì cứ lấy một cái mà ăn, mua nhiều thế này chắc đủ rồi.”

Mắt Tô Ôn sáng lên, nhanh chóng lấy một viên. Cục vuông màu cam nằm trong lòng bàn tay, có thể thấy lớp đường trắng bên ngoài.

Tô Ôn mím môi, nhét kẹo vào miệng Thẩm Mục.

Thẩm Mục bất ngờ nếm thấy vị ngọt, ngạc nhiên: “Không phải mày muốn ăn à? Đưa cho anh làm gì?”

Tô Ôn nhìn hắn: “Ngon không anh?”

Thẩm Mục cẩn thận nếm thử, rồi thành thật trả lời: “Cũng bình thường.”

Tô Ôn chép miệng, như thể mình đã ăn rồi, cúi đầu rắc ít bột lên thớt, tiếp tục gói bánh.

Cách đó không xa, hơi nước trắng bốc lên từ nồi hấp, mùi thơm của bánh bao tràn ngập khắp căn bếp nhỏ.

Bận rộn mãi, trời cũng dần tối. Tiết mục chính sắp bắt đầu.

Thẩm Mục bật tivi, chuyển kênh đài trung ương. Sân khấu đã chuyển thành giao diện Tết đỏ rực. Các MC nổi tiếng quen mặt mặc lễ phục đỏ hoặc đen. Tô Ôn ngồi bên cạnh đang gọi điện cho gia đình. Thẩm Mục lặng lẽ chuyển sang chế độ im lặng. Cậu nhận ra động tác nhỏ này, cười tươi như hoa khiến hắn bực bội quay đi.

Xưởng của ba mẹ Tô Ôn nhận một đơn hàng lớn cuối năm nên không về ăn Tết được. Thiếu niên vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm, chúc họ năm mới vui vẻ rồi bảo mau đi làm việc.

Vừa đặt điện thoại xuống thì chuông lại reo, lần này là Lâm Phong Đình.

Nhà y có vẻ đông người, toàn là tiếng cười nói náo nhiệt. Tô Ôn phải tập trung lắm mới nghe được Lâm Phong Đình hỏi: “Tô Ôn, đang làm gì đấy?”

Chưa kịp trả lời, điện thoại đã bị người khác cướp lấy, bên kia vang lên giọng của Lý Chí Hiên: “A lô! Là tớ nè!” Sau đó âm lượng hạ xuống như kẻ trộm: “Chuyện hôm đó, cậu đừng kể với Đình Đình nhé?”

Tô Ôn lắc đầu: “Không mà.”

“Đúng là bạn tốt! Sau Tết đi học lại bọn tớ sẽ mang đồ ngon cho cậu.”

Sự quan tâm của hai người khiến Tô Ôn vui hơn, nghĩ thầm sau Tết sẽ mang gì tặng lại. Thẩm Mục liếc Tô Ôn đang mơ màng, hỏi: “Ai thế?”

“Là… là… bạn..em.” Tô Ôn lúng túng nói từ “bạn”, mặt đỏ bừng. Cậu chưa bao giờ nhắc đến bạn mình trước mặt Thẩm Mục. Giờ nói một cách đột ngột thế này giống như bị kiểm tra miệng đột xuất vậy.

Có lẽ cảm thấy chưa đủ xấu hổ, bụng Tô Ôn vang lên tiếng ọt ọt, mặt càng đỏ như quả cà chua chín.

Thẩm Mục nhướn mày, gọi với trong bếp: “Mẹ ơi, khi nào mình ăn cơm ạ? Con đói rồi.”

Thẩm Minh Ngọc đeo tạp dề, đang bận rộn trong bếp, nghe vậy thò đầu ra: “Sắp xong rồi. Nhà hết nước tương, con đi mua một chai hộ mẹ.”

Tô Ôn kéo tay áo Thẩm Mục: “Em đi với anh.”

======

Đêm ba mươi Tết, trên đường rất ít người, ai nấy đều hối hả về nhà trước khi mặt trời lặn. Tạp hóa cũng đã đóng cửa từ sớm, Thẩm Mục và Tô Ôn đành phải đến siêu thị xa hơn.

Lồng đèn trang trí ven đường phản chiếu ánh đỏ xuống tuyết. Tô Ôn bước từng bước theo bóng Thẩm Mục.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, một cô gái mặc áo khoác đỏ chạy như bay đến ôm chầm Thẩm Mục.

Là Châu Nam Khê.

Tâm trạng tốt của Tô Ôn lập tức tan biến.

Thẩm Mục cũng ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu không gọi cho tớ, chẳng lẽ tớ cũng không được đến tìm à?”

Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập.

“Đùa thôi, tớ đang đi với mẹ và em gái.” Cô chỉ Châu Nam Chi và mẹ cách đó không xa, Tô Ôn gượng cười vẫy tay chào cô bạn.

“Hôm nào cậu rảnh? Chúng ta đi xem phim nhé, nghe nói phim Tết này hay lắm.”

Thẩm Mục không mảy may động lòng: “Tớ không có tiền, với lại vài ngày nữa phải lên trường rồi, còn ôn bài nữa.”

“Chán thế,” Châu Nam Khê bĩu môi, “Tớ đi tìm mẹ đây, bye bye!”

Cô đến nhanh mà đi cũng nhanh, bóng dáng đỏ rực như ngọn lửa nhỏ, thoáng chốc đã biến mất trong không gian bao la.

Châu Nam Khê không vui rồi.

Mà chị ấy không vui, anh Mục cũng sẽ không vui.

Tô Ôn cắn môi dưới: “Em mới được mẹ lì xì, để em mua cho.”

Lời nói câu đầu đầu đá câu kế, nhưng Thẩm Mục nghe phát hiểu ngay. Hắn lườm: “Mày dở hơi à, ai lại đưa tiền mừng tuổi của mình cho người khác.”

Không phải người khác.

Sao là người khác được? Rõ ràng đây là người mà thiếu niên ngày đêm mong nhớ. Vì Thẩm Mục, Tô Ôn sẵn sàng dâng hiến mọi thứ mình có, dù quý giá hay rẻ tiền. Với cậu, những thứ này chẳng bằng một góc với hắn.

Anh Thẩm Mục của cậu quý giá tới mức không thể thay thế như vậy, sao có thể là “người khác” được?

Gần đó, một cửa hàng bắt đầu bắn pháo hoa. Những đốm sáng màu sắc bay lên bầu trời, nổ tung thành những vòng tròn. Tô Ôn ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mục trong pháo hoa: “Vì em thích anh mà.”

Thẩm Mục nhíu mày: “Mày nói gì cơ? Anh nghe không rõ!”

Lòng Tô Ôn chua xót đến mức muốn khóc. Cậu lau mắt, kéo một nụ cười, ghé gần tai Thẩm Mục nói lớn: “Anh phải sống thật hạnh phúc nhé!”

Tốt nhất là hạnh phúc đến mức người khác phải ghen tị, như vậy em mới có thể giấu kín sự không cam lòng này, tiếp tục đóng vai em trai của anh.