Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

2:14 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Sau mùa đông thì có thêm ba trận tuyết rơi liên tục.

Với sự trợ giúp của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật đã thật cẩn thận di chuyển người tuyết mập mạp đến một góc khuất ánh nắng mặt trời không chiếu tới được, sau đó trang trí thêm để nó trông càng đáng yêu hơn, đội mũ và đeo găng tay cho nó, vậy mà người tuyết lại giữ được tới hơn nửa tháng sau mới tan chảy hoàn toàn.

Sau cái hôm từ bãi đậu xe tầng hầm của bệnh viện trở về nhà, cậu không hề chủ động nhắc tới chuyện đã xảy ra với Lục Thành, mà Bạc Thận Ngôn cũng không hỏi cậu.

Giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày hai người vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chăm chó chăm mèo, khi không đề cập đến chủ đề liên quan tới Thịnh Lan thì hai người ở chung với nhau cũng coi như là khá hòa hợp.

Sự trao đổi chất vào mùa đông có vẻ là nhanh hơn so với mùa hè nhiều, kết hợp với bôi kem xóa sẹo được cô y tá trẻ tặng cho, vết thương trên mặt Nguyên Gia Dật không những lành hẳn mà còn không để lại một vết sẹo nhỏ nào.

Nhân dịp người thanh niên đang cho chó mèo ăn, Bạc Thận Ngôn lén trộm nhìn cậu vài lần, sau khi liên tục xác nhận rằng gương mặt kia đã trở lại trắng nõn láng mịn như ban đầu, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn bắt đầu cảm thấy tức giận với chính bản thân mình, sao hắn lại đi lo lắng cho Nguyên Gia Dật chứ.

“Bạc tiên sinh?”

Hai tay Nguyên Gia Dật bồng con Gạo Nếp đã béo ú lên rất nhiều, đứng cách hắn vài bước, nhẹ giọng gọi hắn.

“Chuyện gì?”

Giống như sợ Nguyên Gia Dật sẽ nhìn thấy cảm xúc tức giận trong mắt mình, Bạc Thận Ngôn vội vàng nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có hơi cáu kỉnh hỏi ngược lại.

Sớm đã quen với việc Bạc Thận Ngôn nắng mưa thất thường, Nguyên Gia Dật ôn hòa nở nụ cười rộ lên “Gel dinh dưỡng của Gạo Nếp ở trên lầu, nhờ Bạc tiên sinh đi lấy giúp cho”

“Ừ”

Bạc Thận Ngôn xoay người đi lên lầu.

Lúc xuống lầu thì Nguyên Gia Dật đã đưa lưng về phía hắn, cậu đang ở trong nhà bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Bởi vì mới vừa mổ mắt xong nên cậu có xin nghỉ phép một khoảng thời gian, cộng với cường độ làm việc cao trong một thời gian dài khiến cho chân cậu bị giãn tĩnh mạch nhẹ, thế nên cậu cũng muốn tranh thủ khoảng thời gian được nghỉ phép này để tịnh dưỡng thật tốt. Cứ tưởng là bệnh viện sẽ không dễ dàng phê duyệt cho cậu được nghỉ phép, thế nhưng Nguyên Gia Dật vô cùng kinh ngạc khi biết đơn xin nghỉ phép của cậu lại được thông qua rất dễ dàng, thậm chí còn không cần phải giải trình lý do nữa chứ. Ngài viện trưởng mới vừa nhậm chức còn chủ động gọi điện thoại cho cậu, một hai bảo cậu nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi lâu hơn.

Xin nghỉ phép thành công khiến cho Nguyên Gia Dật cực kỳ vui sướng, tối đó còn cao hứng cho Bát Hạ ăn thêm cơm vào buổi tối với một đống gel dinh dưỡng, làm nó ị vãi ra một đống phân với nước tiểu.

“Để tôi tự cho nó ăn, cậu không cần làm”

Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào cái lưng hơi cúi xuống khi thái rau của cậu một hồi lâu, mãi cho đến khi Gạo Nếp nhảy phốc lên bàn rồi tiện đà nhảy lên trên vai và cổ cậu, làm cho cậu bị khó thở, hắn mới giật mình xé túi đóng gói ra.

“Vâng Bạc tiên sinh”

Nguyên Gia Dật lo xắt thịt, không quay đầu lại mà chỉ lớn tiếng đáp lại một câu.

Nghe có vẻ tâm trạng của cậu đang rất tốt.

Bạc Thận Ngôn cong môi, ngồi xổm xuống cho mèo ăn, nhìn thấy Bát Hạ cũng thò đầu qua, hắn phá lệ ngoắc ngoắc cái cằm của nó “Mày cũng muốn ăn à?”

Chú chó con lớn rất nhanh vui vẻ vẫy vẫy đệm thịt móng vuốt rồi ngồi xuống trên dép lê của Bạc Thận Ngôn.

Giống chó Leonberger khi còn bé thì cực kỳ dễ thương, khi lớn lên lại trông có vẻ uy mãnh.

Nhìn xương cốt của nó đã dần trở nên cứng cáp, Bạc Thận Ngôn không khỏi nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Gia Dật mấy ngày hôm trước khi cậu biết được nó không phải là giống chó bản địa tầm thường.

(Jian: Leonberger hay còn gọi là chó sư tử Đức, theo bạn tra được thì loại chó này mua không giấy tờ cũng 45 củ, mua đầy đủ giấy tờ thì gần 70 củ =)))

“Trời đất, đắt như vậy sao? Vậy mà lúc trước tôi lại cho nó ăn bánh màn thầu” Động tác ôm chó của người thanh niên trở nên cẩn thận hơn, ánh mắt nhìn Bát Hạ cũng mang theo chút sùng bái “Xin lỗi đã để nhóc phải ăn bánh màn thầu, mai mốt lỡ anh có rớt xuống nước, hy vọng nhóc lấy đức báo oán mà cứu anh với nha ~”

Nhớ đến đây, Bạc Thận Ngôn không nhịn được cười mà xoa xoa đầu Bát Hạ, không để ý tới Nguyên Gia Dật vừa mới đi tới bên cạnh hắn.

“Bạc tiên sinh, có thể ăn cơm được rồi

Giống như đứa trẻ con bị cha mẹ phát hiện ra bí mật, Bạc Thận Ngôn sợ tới rùng cả mình, thiếu chút đã đè lên người của Gạo Nếp rồi, hắn cả ngượng ngẩng đầu lên trừng mắt liếc Nguyên Gia Dật một cái “Biết rồi”

Nguyên Gia Dật có thói quen ăn uống rất tốt, cậu chăm chú nhìn không chớp mắt vào các hạt cơm trong chén, tập trung tới nỗi khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác các hạt cơm trong chén cậu được sắp xếp theo hàng theo lối, cậu chỉ cần ăn theo số thứ tự mà thôi.

Bởi vì cậu có mái tóc màu đen tuyền, cho nên càng khiến cho làn da cậu trông trắng hơn, thậm chí nhìn qua trông cậu còn lạnh lùng hơn Thịnh Lan vài phần.

Thế nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược với ngoại hình, dịu dàng, ấm áp.

Ở nhà nghỉ ngơi được hơn nửa tháng, cảm giác thịt trên mặt Nguyên Gia Dật cũng nhiều hơn một chút, cả mái tóc ngắn trước đó bây giờ cũng đã để dài gần bằng Thịnh Lan rồi.

Trên người không có sự bướng bỉnh ngang ngạnh của Thịnh Lan, ngược lại càng thêm tuấn tú ôn hòa.

Trong phòng khách, TV đang chiếu chương trình thời sự, xen lẫn tiếng chó sủa mèo kêu, thế nên nghe không được rõ lắm.

Thế nhưng Nguyên Gia Dật vẫn mơ hồ nghe thấy được một cái tên quen thuộc, lúc cậu vừa quay đầu lại nhìn sang thì Bạc Thận Ngôn đã bước đến bấm đổi kênh.

Cậu không phải là người ưa nhiều chuyện, cũng không có tính tò mò lắm, thấy thế thì tiếp tục cúi đầu im lặng ăn cơm.

Điện thoại di động trong tay rung lên một cái.

Nguyên Gia Dật liếc nhìn sắc mặt của Bạc Thận Ngôn rồi mím môi kiểm tra tin nhắn.

Đúng lúc Bạc Thận Ngôn đứng dậy muốn bới cơm, chiếc ghế dựa bị đẩy ra phía sau một chút, cọ xát với sàn nhà tạo thành tiếng vang ken két làm cậu giật cả mình, ngón tay run lên, không cẩn thận nhấn nhầm vào chỗ mở loa ngoài, ngay lập tức giọng nói ồm ồm tràn đầy vui sướng của Tống Dương được phát ra.

“Lão Nguyên, lão già Phùng Hạc Minh kia bị trừng trị rồi kìa, bị khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị tịch thu toàn bộ các khoản đã tham ô, cả các tội danh khác bị tình nghi cũng được chuyển sang cơ quan kiểm sát để xem xét và khởi tố theo quy định pháp luật, đệt, đáng đời lão, tội nghiệp cho cái cô y tá trẻ năm ngoái bị lão dụ dỗ bao dưỡng, sau cùng phải tự sát. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu nói thử xem là nhân vật quyền thế nào đã làm lão rớt đài vậy nhỉ? Mẹ nó đúng là…..”

Đáng lẽ ra ngay từ giây đầu tiên, Nguyên Gia Dật đã phải tắt giọng nói và chuyển thành văn bản, hoặc là tắt loa ngoài đi mới đúng, nhưng bởi Tống Dương đã nhắc tới lão già khốn khiếp Phùng Hạc Minh kia, thế nên cậu không muốn trì hoãn thêm một giây nào để được nghe toàn bộ.

(Jian: giờ bạn mới biết là có thể chuyển giọng nói sang văn bản khi gọi điện thoại =v= đây là ứng dụng hỗ trợ người dùng chuyển lời nói của người đang gọi điện cho mình thành văn bản để mình có thể đọc được khi mình không tiện nghe, hoặc dành cho người khiếm thính)

Cậu có biết bệnh viện đã đổi viện trưởng mới rồi, nhưng mà người này là đột ngột nhảy dù tới, chẳng ai biết ông ta có lai lịch ra sao cả, cũng chẳng người nào biết tại sao tự nhiên Phùng Hạc Minh lại bị mất chức.

Lời nói sau đó đã bị Nguyên Gia Dật trực tiếp tắt đi, cậu buông đũa ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, hai hàng lông mi khẽ chớp vài cái, mới do dự mở miệng “Bạc tiên sinh……cảm ơn ngài…..”

Động tác gắp thức ăn của Bạc Thận Ngôn chợt dừng lại, rau xanh giữa chiếc đũa rơi trở lại xuống dĩa, hắn có chút không được tự nhiên mà hỏi ngược lại “Cảm ơn tôi chuyện gì?”

“Chuyện của Phùng Hạc Minh…. Nguyên Gia Dật liếm liếm môi, lồng ngực ấm áp kích động không thôi “Nếu không phải Bạc tiên sinh…..”

“Phùng Hạc Minh là ai, chưa từng nghe qua”

Hắn cắt ngang lời nói của Nguyên Gia Dật, lại thay đổi tư thế cầm đũa, gắp miếng rau lúc nãy cho vào miệng nhai.

Nguyên Gia Dật rũ lông mi xuống, mím môi mỉm cười, đẩy dĩa thức ăn lại gần Bạc Thận Ngôn “Tôi cũng không biết người đó là ai, Bạc tiên sinh ăn nhiều một chút nhé”

Nhanh chóng liếc mắt lén nhìn biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt người thanh niên, khóe miệng Bạc Thận Ngôn hơi cong lên, rất nhanh sau đó lạnh lùng trở lại.

Dù sao thì cũng không phải hắn “đích thân” ra tay, hắn chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh mà thôi.

Xóa bỏ địa vị chức quyền, tất cả những thứ mà lão quan tâm nhất, khiến cho lão hoàn toàn mất đi chỗ đứng trong ngành này, như vậy so với chết đi còn khó chịu hơn.

Phần còn lại cứ để cho pháp luật lo.

Căng da bụng thì chùng da mắt, buổi trưa ấm áp sau khi ăn cơm no nê xong thì con người ta bắt đầu thấy buồn ngủ.

Buổi trưa ấm áp, sau khi ăn xong con người ta luôn cảm thấy buồn ngủ.

Bạc Thận Ngôn ngồi dựa trên ghế sopha vuốt ve cái đuôi to mềm mại của Gạo Nếp, cũng mặc kệ cả người dính đầy lông mèo, cứ thế ôm nó mà ngủ thiếp đi.

Coi như đã chung sống bên nhau được một thời gian dài, Nguyên Gia Dật cũng có những hiểu biết cơ bản về thói quen sinh hoạt cũng như thể trạng của Bạc Thận Ngôn,

Hắn mắc chứng rối loạn giấc ngủ khá là nghiêm trọng, chỉ cần xung quanh có một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến hắn không thể nào ngủ được, nhưng khi có Gạo Nếp ở bên cạnh hắn làm bạn thì tình trạng này sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng đi qua hắn, che miệng Bát Hạ lại rồi trở về phòng ngủ. Tiếp đó cậu lấy một cái chăn mỏng trở ra, nhẹ nhàng đắp lên bụng của Bạc Thận Ngôn.

Sau đó cậu nín thở, lại lần nữa đi về phòng ngủ, từ từ đóng cửa lại.

Bạc Thận Ngôn mở to mắt ra, hai mắt tối đen khó nhìn ra được biểu cảm.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã đã sắp chiều tối.

Gạo Nếp sớm đã không thấy bóng dáng đâu, nghe thấy tiếng động bình bịch ở trên lầu, đoán chừng là nó lại chạy nhảy khắp nơi đánh nhau với Bát Hạ nữa rồi.

Bạc Thận Ngôn đặt tay lên tấm chăn bên hông mình, hơi ngẩn ngơ cúi đầu nhìn sợi chỉ ở góc chăn.

Đây là cái chăn thường ngày của cậu ta sao?

Không giống mùi hương ngọt ngào thường có trên người của Thịnh Lan, tấm chăn của Nguyên Gia Dật phảng phất mùi thuốc sát trùng, lúc nhắm mắt lại, thậm chí còn khiến cho người ta tưởng là mình đang nằm trên giường của bệnh viện nữa.

Nhưng đó là chiếc giường được ánh nắng dịu dàng chiếu vào, rất ấm áp, giống như tâm trạng tràn ngập mong đợi sau khi đã lành bệnh và sắp được xuất viện vậy.

“Mấy giờ rồi?”

Bạc Thận Ngôn quay về phía cửa phòng của Nguyên Gia Dật mà hỏi.

Hắn biết Nguyên Gia Dật có thể sẽ không nghe thấy được, nhưng chẳng hiểu sao, hắn chỉ muốn nói chuyện với cậu mà thôi, cậu không trả lời cũng không sao.

Đợi một lúc lâu, vẫn không có tiếng đáp lại từ phía căn phòng ngủ đó.

Bạc Thận Ngôn đứng lên, trong lòng tự cho mình một lý do chính đáng mà chậm rãi đi về phía phòng ngủ của Nguyên Gia Dật.

Hắn chỉ đi trả lại cái chăn, chứ không phải đi nhìn Nguyên Gia Dật.

Đi tới cửa rồi, đang định đưa tay vặn nắm cửa, đột nhiên hắn nhớ tới lần trước Nguyên Gia Dật bị hắn phá vỡ sự riêng tư, thế nên động tác vặn nắm cửa liền đổi thành gõ cửa.

“………Tôi tới để trả lại cái chăn, tôi sẽ gõ cửa năm lần, cậu chuẩn bị đi…..” Nghẹn một hồi lâu mới nói ra được những lời này, lời vừa nói ra khỏi miệng xong, Bạc Thận Ngôn lập tức thầm mắng chính bản thân mình một câu.

Hắn đang nói cái gì vậy chứ?

Bạc Thận Ngôn lại đợi một lúc nữa, còn lâu hơn cả thời gian cho năm lần gõ cửa.

Trong lòng suy đoán rằng có thể Nguyên Gia Dật đã thực sự ngủ rất say.

Hắn quay người.

Từ phía cửa ra vào vang lên tiếng nhập mật khẩu, ngay sau đó cánh cửa lớn được mở ra.

Ngoài trời tuyết lại rơi.

Người con trai mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài quá đầu gối, khi di chuyển thân thể, những bông tuyết phủ trên áo loạt xoạt rơi xuống tấm thảm trước cửa, chớp mắt tan chảy.

Nguyên Gia Dật xách hai cái túi mua đồ to đùng căng đầy trong tay, hơi cúi người đặt chìa khóa xe vào khay trước cửa.

Cậu đang quay lưng lại với Bạc Thận Ngôn.

Sau khi đặt túi đồ xuống đất, cậu đưa một tay kéo mũ áo khoác trên đầu xuống, lộ ra hình dáng đầu tóc hơi rối, cậu lắc đầu thật mạnh để phủi tuyết trên tóc, giống như một con chó vừa bị rớt xuống nước đang dùng sức lắc mạnh bộ lông.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn gần như là một màu đỏ rực rỡ chiếu vào Nguyên Gia Dật.

Cũng chiếu vào mái tóc dày màu nâu hạt dẻ của cậu.

Bạc Thận Ngôn nheo mắt lại.

…………………………………….

Jian: Anh Bạc có vẻ động lòng với em nó rồi =v= ~