Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 39

2:15 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Nguyên Gia Dật vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, trán đã bị Bạc Thận Ngôn hôn đến mức để lại một vết đỏ thẫm.

Cậu ngây người che trán lại, nhìn Bạc Thận Ngôn đang ôm mình, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, “Bạc tiên sinh?”

“Lan Lan à, cháu ngủ ngon không?”

Giọng nói quen thuộc của Tần Nguyệt Nga truyền từ đầu dây bên kia đến, Nguyên Gia Dật vội quay đầu nhìn, không còn rảnh để nghĩ đến việc phải nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Bạc Thận Ngôn, đôi mắt cong lên cười.

“Bà nội, chúc bà buổi sáng tốt lành, cháu….đêm qua ngủ ngon lắm ạ.”

“Tốt tốt tốt, chào buổi sáng Lan Lan.” Nhìn thấy hai đứa cháu yêu thương gắn bó với nhau, tâm trạng Tần Nguyệt Nga càng thêm vui mừng, “Lan Lan à, bà nội sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ.”

Nguyên Gia Dật khó hiểu liếc nhìn Bạc Thận Ngôn một cái, thấy đối phương cũng đang mờ mịt nhìn cậu.

Niềm vui bất ngờ nào chứ?

“Nhìn xem đây là đâu?” Tần Nguyệt Nga vụng về chiếu màn hình điện thoại ra đằng sau, giọng điệu tràn ngập mong chờ.

Hai người cùng nhau nhìn sát vào màn hình.

Trong điện thoại, đập vào mắt là một biệt thự lớn, nơi gần ống kính nhất là một cái sân rộng, tông màu tổng thể là màu xám trắng, kiểu dáng và diện tích khá to, theo cửa sắt đi vào, một con chó đang chạy quanh sân đuổi theo quả bóng, lưỡi lè ra, vẻ mặt đầy ngây ngô.

Nguyên Gia Dật vẫn chưa tỉnh hẳn, híp mắt nhìn gần vào màn hình, rồi lại mờ mịt nhìn Bạc Thận Ngôn, “Bạc tiên sinh…Khu vườn này…Nhìn quen lắm, con chó này tôi cũng gặp ở đâu rồi thì phải.”

Vật nhỏ bên cạnh này ngốc, còn Bạc Thận Ngôn hắn thì không, màn hình chỉ lướt qua hắn đã nhận ra Nằm Xuống đang không ngừng chạy như điên trong sân, lập tức bật dậy, “Bà nội, bà tới nhà của bọn cháu sao?”

“Đúng vậy!” Tần Nguyệt Nga đã xuống xe, bắt đầu trêu đùa với Nằm Xuống đang không ngừng quấn lấy bà, “Nằm Xuống ngoan, nhìn nhóc vui chưa kìa, bà tới rồi đây.”

Nguyên Gia Dật hoảng đến mức nói năng lộn xộn, cầm lấy quần áo không biết phải làm gì, “Cháu….cháu….cháu….”

Cậu tránh khỏi màn hình camera, bất lực làm khẩu hình với Bạc Thận Ngôn.

Làm sao bây giờ?

Bạc Thận Ngôn cũng bị dọa sợ, nhét điện thoại vào tay Nguyên Gia Dật, ý bảo cậu tạm ứng phó, còn bản thân thì nhanh chóng chạy thật nhanh lên tầng, vội vàng vơ cả một chập quần áo đang treo ở trong tủ ra, không đến mười giây đã ra ngoài, chạy về phòng Nguyên Gia Dật, đặt đống quần áo lên giường của cậu.

Anh làm gò vậy?

So với nỗi lo sợ vì bà đến chơi bất ngờ thì Nguyên Gia Dật càng sợ việc Bạc Thận Ngôn xuất hiện ở phòng mình hơn.

“Đi thôi bảo bối, chúng ta đi mở cửa cho bà.”

Bạc Thận Ngôn thỏa mãn ôm bả vai của Nguyên Gia Dật, tắt điện thoại, kéo cậu đi đến chỗ cửa ra vào, nhấc tay vặn nắm cửa, đón Tần Nguyệt Nga và dì Tống đang xách theo túi hành lý đi vào.

“Cháu chào bà!” Nếu không phải do Bạc Thận Ngôn đang ôm bả vai mình thì Nguyên Gia Dật đã định cúi người chào, bản thân cũng đỡ xấu hổ hơn, “Bà nội, bà đến chơi sao không nhắn với bọn cháu, để cháu với Thận Ngôn đến đón bà.”

Nghe thấy hai từ “Thận Ngôn” thân mật, tai của Bạc Thận Ngôn như cún con dựng thẳng lên, ý cười trên mặt càng thêm rõ.

“Đúng đấy ạ, bà nhắn sớm thì cháu với Gia Gia có thể….ai siiii.”

Nguyên Gia Dật nghe thấy hắn gọi nhũ danh của mình, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài, cậu vội vàng nhìn nét mặt của Tần Nguyệt Nga, một tay đặt đằng sau lén véo hông của Bạc Thận Ngôn, ngẩng đầu nhìn hắn cười thật dịu dàng.

Gọi sai rồi Bạc tiên sinh.

Rõ ràng chỉ bị véo ở hông, nhưng mặt và cả tai Bạc Thận Ngôn đều đỏ bừng lên, tay từ vai Nguyên Gia Dật dần mò xuống, cũng lén lút nắm lấy bàn tay phía sau của cậu, nhẹ nhàng nhéo.

Biết rồi.

“Gia Gia nào vậy?”

Tần Nguyệt Nga vừa đổi dép đi trong nhà, thính lực của bà không tốt lắm, chưa nghe hết câu Bạc Thận Ngôn nói, thuận miệng hỏi lại.

“Dạ, ý của Thận Ngôn là nếu biết trước việc bà đến chơi thì bọn cháu sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nếu không hơi bừa bộn ạ.”

“Nhà rất sạch sẽ mà!” Tần Nguyệt Nga vô cùng yêu quý Nguyên Gia Dật, vừa vào nhà đã đoạt lấy Nguyên Gia Dật từ tay Bạc Thận Ngôn đi xung uanh, “Hai đứa là đàn ông, để nhà như vậy đã gọn gàng lắm rồi, với lại còn bận rộn công việc, bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều…”

Nhận thấy Tần Nguyệt Nga đang chuyển sang chủ đề kỳ lạ, vẻ mặt Nguyên Gia Dật lộ ra sự xấu hổ, giơ tay vén chút tóc mai ra sau tai, “Bà nội, để cháu đi đun nước ấm cho bà ạ.”

Bạc Thận Ngôn đã nhanh chóng giấu vỏ hộp bánh tart trứng đêm qua hai người cùng ăn, cầm ấm nước trước Nguyên Gia Dật một bước, tinh ranh nháy mắt với cậu, “Để anh làm cho.”

Nguyên Gia Dật nghĩ rằng hắn đang cố ý thể hiện sự thân mật trước mặt bà nội, cho nên nở nụ cười gật đầu, quay lại ghế sofa, tiếp tục ngồi nói chuyện với Tần Nguyệt Nga.

Tối hôm qua không muốn đến bệnh viện nên cậu đã nói dối Bạc Thận Ngôn sáng nay phải đi làm, nhưng đến giờ vẫn chưa rời nhà, không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

Vèo một cái đã đến giờ cơm trưa, dì Tống lấy chiếc tạp dề quen thuộc được mang từ nhà chính đến, mặc xong thì đi vào bếp bắt đầu xử lý đống nguyên liệu đầy ắp mà hai người mang đến.

Bà rất am hiểu việc nấu nướng, có thể nấu đủ loại món, bao gồm cả đồ Trung và bánh ngọt phương Tây, mặc dù chưa từng gặp mặt Thịnh Lan, nhưng biết Thịnh thiếu gia rất thích đồ ăn do mình làm, cho nên dựa theo công thức trước đây từng sử dụng, làm một cái bánh kem dâu tây sữa chua.

Nguyên Gia Dật năm lần bảy lượt đi ra muốn giúp đỡ nhưng đều bị Tần Nguyệt Nga níu lại muốn nói chuyện, cậu ngại ngùng nhìn dì Tống bận rộn một mình, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bà bảo cậu cứ ngồi nói chuyện với bà nội đi thì cậu mới yên lòng.

“Lan Lan này.” Tần Nguyệt Nga vỗ vỗ mu bàn tay Nguyên Gia Dật, nhìn gương mặt đoan trang của cậu bao nhiêu cũng không biết chán, “Ngày nào cháu cũng bận rộn công việc, có mệt lắm không? Bà đã bảo Ngôn Ngôn đưa cháu về làm nghệ sĩ ở công ty của Bạc gia, sau này cháu không cần làm việc quá nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi thật tốt, xem cháu gầy chưa này, sắc mặt cũng kém hơn trước nữa.”

Hai bà cháu ngồi ở căn phòng khách rộng lớn với ánh sáng hoàn hảo, vừa cười vừa nói chuyện, tuy Bạc Thận Ngôn rất muốn tham gia cùng, nhưng phải ngồi ở trên thư phòng để mở cuộc họp trực tuyến.

Gần đây, Bạc Thận Dung càng ngày càng lộng hành, một số hợp đồng đa quốc gia đều bị y và nhóm của y ngưng lại, dẫn tới việc Bạc Thận Ngôn phải tạm dừng kế hoạch niêm yết công ty*, tập trung xử lý đống vây cánh của Bạc Thận Dung.

*Niêm yết công ty: là việc đưa một công ty lên sàn chứng khoán.

Bạc Khang – cha của hắn chưa từng giúp hắn trong việc này, không những thế lại đi giúp đỡ đứa con riêng kia tranh giành sản nghiệp của Bạc gia, nếu không nhờ ông bà cùng mấy người chú khác giúp đỡ, chỉ dựa vào hiểu biết của Bạc Khang đối với tập đoàn Bạc thị, thì có lẽ công ty đã phải đổi chủ từ lâu.

Cuộc họp dài dòng kết thúc, Bạc Thận Ngôn nhíu chặt mày, nhưng vừa rời khỏi thư phòng thì đã thay bằng nụ cười dịu dàng, hắn đi xuống tầng, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Gia Dật, giúp cậu chỉnh lại cổ áo một chút, nhớ tới vết thương sau lưng cậu, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Hắn đã điều tra rõ mấy kẻ nhiều tiền thuê cậu làm luận văn, phát hiện có vài công ty đang hợp tác với Bạc gia, Bạc Thận Ngôn đã tính toán cả lợi và hại, quyết định sẽ bỏ tiền trả vi phạm hợp đồng rồi hủy hợp tác để trừng phạt bọn họ, nếu chuyện này đe dọa đến hoạt động của công ty, thì cứ sử dụng vài thủ đoạn mờ ám, thuê người ra tay với đám thuê làm luận văn kia, coi như tối đa hóa lợi ích, gậy ông đập lưng ông.

“Thưa lão phu nhân, có thể dùng cơm rồi ạ.”

Dì Tống đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, chỉ chờ Tần Nguyệt Nga gật đầu sẽ lập tức dọn đồ ăn ra bàn.

“Đi thôi Lan Lan, chúng ta đi ăn cơm, xem cháu có thích món nào không.”

Tần Nguyệt Nga lên tiếng, Nguyên Gia Dật đỡ bà đứng dậy, cùng nhau đi về phía bàn ăn.

Nguyên Gia Dật vừa ngồi xuống, một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo đã được đặt trước mặt, cậu phấn khởi nhìn dì Tống, “Dì Tống, cái này do dì tự tay làm sao? Còn có dâu tây nữa, to quá!”

Dì Tống nở nụ cười gật đầu, “Thịnh thiếu gia thích là được rồi.”

Trong lòng Nguyên Gia Dật cố kìm nén chờ Tần Nguyệt Nga động đũa trước, nhìn chiếc bánh thèm đến mức nước miếng muốn chảy ra đến nơi rồi.

“Ăn đi, con sâu nhỏ thèm đồ ngọt kia, nhưng mà đừng chỉ ăn mỗi bánh kem, phải ăn cả cơm nữa.”

Tần Nguyệt Nga nở nụ cười, giả vờ trừng mắt nhìn Nguyên Gia Dật một cái, khiến cậu càng thêm ngại ngùng.

Bạc Thận Ngôn dựa lưng vào ghế, nhìn Nguyên Gia Dật dùng sức xẻo một miếng dâu tây thật to, thỏa mãn bỏ vào miệng nhấm nháp, trái tim của hắn đã bị sự đáng yêu của cậu làm cho tan chảy.

Đột nhiên còn muốn nhờ dì Tống chỉ hắn cách làm bánh kem này.

Nguyên Gia Dật không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ chăm chú mà ăn mỹ vị trước mặt, khóe miệng bị dính chút sữa chua mà không hay biết, chỉ thấy tay Bạc Thận Ngôn đang cầm đôi đũa lại hơi buông ra.

Muốn giúp cậu lau, nhưng lại sợ cậu theo bản năng sẽ né đi, khiến bà nội nghi ngờ.

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Bạc Thận Ngôn vẫn không nhịn được, hắn bỗng nghiêng người về phía trước, nâng tay nhanh chóng lau sữa chua ở khóe miệng Nguyên Gia Dật, cúi đầu giả vờ trách móc nói, “Lớn như vậy rồi, lúc ăn cứ như đứa trẻ con vậy.”

“A, xin…”

Quả nhiên, Nguyên Gia Dật nghe xong lập tức định nói xin lỗi, Bạc Thận Ngôn nhanh nhạy hơn, chạm vào đôi môi hồng hồng của cậu, “Ngoan, ăn đi.”

Nhìn hai đứa thân thiết với nhau, Tần Nguyệt Nga vô cùng hài lòng, cầm đũa gắp cho Nguyên Gia Dật một miếng thận cừu rắc thì là, đưa mắt nhìn dì Tống cùng gật đầu cười.

Cho đến tận lúc Nguyên Gia Dật được đút đến no căng, bụng phồng lên xua xua tay, “Bà nội…cháu thật sự không ăn được nữa rồi, còn ăn nữa….Chắc sẽ chảy máu mũi mất.”

Đối diện với lời nói “xin tha” của cậu, Bạc Thận Ngôn cầm đũa cúi đầu nhịn cười, đến mức bả vai còn hơi run lên, thấy Tần Nguyệt Nga đã đi vào phòng khách, lúc này mới không hề kiêng nể, lộ ra ý cười thật tươi.

“Em về phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc đi, đừng nằm vội.” Bạc Thận Ngôn giúp dì Tống dọn dẹp bát đũa trên bàn, “Tôi dọn xong sẽ vào với em.”

Nguyên Gia Dật dùng danh nghĩa của Thịnh Lan, ngoan ngoan về phòng ngủ.

Không thấy người trên giường.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn mửa dù đã bị kìm nén.

Hắn nhanh chóng mở cửa.

Chỉ thấy thanh niên đang dựa vào thành bồn cầu, trên cổ nổi lấm tấm những nốt nhỏ màu hồng.