Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 46

2:52 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46 tại dua leo tr 

Phim tuyên truyền đạt kỷ lục người xem lên đến con số 8000, đối với làng giải trí mà nói, con số này đúng là kỳ tích.

Danh tiếng của Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa được giới truyền thông chú ý, thậm chí vào một ngày nọ, Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh của mình và Diệp Trữ Vi cùng nhau xuất hiện trên mạng, bên cạnh là hình ảnh quảng cáo áo tình nhân, kèm theo là một dòng chữ giới thiệu, “mặc áo tình nhân bạn sẽ trở nên đáng yêu”. . . . .

Trùng hợp là ảnh chụp đi chơi của Trương Dật Lộ và Ngô Trần cũng bị lộ diện trên mạng, điều này vấy lên sự so sánh giữa cặp đôi Diệp – Bối và Ngô – Trương, thậm chí còn mọc ra topic bầu chọn cặp đôi đáng yêu.

Bối Nhĩ Đóa vô tình để ý, cô nhìn vào tỷ lệ phiếu bầu trước mặt, trong lòng âm thầm buồn bực.

Chỉ ba ngày sau, cặp đôi Diệp – Bối phản công vượt trội, cuối cùng đoạt được 1100 phiếu, đánh bại cặp đôi Ngô – Trương.

Cư dân mạng nhận xét sôi nổi.

“Tuy rằng cả hai cặp đôi đều kém nhau 30 cm nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa tương đối đặc biệt, nhất là tình cảm bọn họ thể hiện dành cho nhau.”

“Không thích Ngô Trần, anh ta có quá nhiều scandal, Trương Dật Lộ chỉ là một trong những bóng hồng của anh ta.”

“Cả hai cặp đôi tôi đều không quan tâm nhưng tôi lại bỏ phiếu cho cặp đôi Diệp – Bối, bởi vì tôi không quen nhìn Ngô tổng ngồi trên chiếc xe Rolls Royce cùng với Trương tiểu thư tay cầm Hermes.”

“Cặp đôi Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa nhìn tự nhiên hơn cặp đôi kia, Ngô Trần và Trương Dật Lộ còn chụp hình tắm nắng ở bãi biển tư nhân, bọn họ ăn mặc hở hang, chụp ảnh còn dùng chế độ 360? Làm như ai cũng ngốc, không nhìn ra ý đồ của bọn họ. . . . .”

“Đương nhiên là phải bỏ phiếu cho Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa rồi, lý do rất đơn giản, bọn họ có thể kết hôn, cặp đôi kia có thể sao?”

Trong rất nhiều những bình luận, điều mà Bối Nhĩ Đóa cảm thấy không thích nhất. “Bối Nhĩ Đóa nhìn rất bình thường, Ngô Trần đẹp trai nhưng khá ngông cuồng, nếu Trương Dật Lộ và Diệp Trữ Vi quen nhau thì thật tuyệt vời, bọn họ quả là nam thanh nữ tú, tương đối xứng đôi.”

Tương đối xứng đôi? Trong lòng Bối Nhĩ Đóa kháng nghị, không hiểu lý do bọn họ muốn chia cách cô và Diệp Trữ Vi, còn muốn đem Diệp Trữ Vi tác hợp với Trương Dật Lộ, ngẫm lại cô rất tức giận, vô cùng tức giận.

Vì thế cô ăn liền ba miếng dưa hấu tiêu hao cơn tức.

Đợi đến tối gặp mặt Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa không nhịn được thử hỏi: “Anh cảm thấy tính cách Trương Dật Lộ thế nào?”

Diệp Trữ Vi trả lời: “Không để ý.”

“Có người nói anh và cô ấy mới giống tình nhân.”

“Nhĩ Đóa, em đang ghen?”

“Em không thể ghen sao?” Đến giờ trong lòng cô vẫn như một mớ bòng bong.

“Em có thể nhưng nếu em muốn bảo vệ tốt quyền sở hữu của mình thì ghen tuông vẫn chưa đủ.” Anh ta đưa ra một gợi ý.

“Thế em phải làm sao?”

“Khiến anh danh chính ngôn thuận biến thành người của em.”

“. . . . . .”

Trong lòng Nhĩ Đóa hiểu rõ anh ta đang nói cái gì, khoảng thời gian này anh ta nhiều lần đề cập đến chuyện kết hôn. Bởi vì lúc trước hai người có thảo luận, mọi quyết định sẽ do cô làm chủ, anh ta không thể thúc giục, câu được câu không liên tục ngụ ý.

“Vâng, là em lo lắng.” Bối Nhĩ Đóa giả vờ bình tĩnh, đem cái dĩa trước mặt đưa tới, “Bây giờ em đói bụng rồi, anh giúp em cắt thịt đi ạ, chan cả nước sốt vào cho em.”

Diệp Trữ Vi cầm lấy chiếc dĩa, lưu loát lấy dao cắt miếng sườn lợn.

Bối Nhĩ Đóa chống má nhìn anh ta, thì thầm: “Nhìn anh chu đáo như vậy, giam giữ được anh thật tốt.”

“Muốn giam giữ anh?” Anh ta cắt sườn lợn khá nhanh, đưa một miếng lên miệng cô.

“Ngon quá ạ.” Cô gật đầu, cắn một miếng.

“Anh không phải dạng người tùy tiện, muốn giam giữ anh trước tiên phải cho anh danh phận.” Anh ta nhìn cô, “Bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“. . . . . .”

Lúc rời khỏi quán ăn, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi bị người qua đường nhận ra, trong đó có một người phụ nữ muốn xin chữ ký anh ta, còn lắm miệng một câu: “Hai người khi nào kết hôn?”

Diệp Trữ Vi đem cuốn sách đã ký trả lại, ra vẻ thâm tình liếc mắt người bên cạnh: “Chuyện này do cô ấy quyết định.”

Bối Nhĩ Đóa cảm thấy áp lực, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Diệp Trữ Vi rời đi.

Trước khi ngủ, Bối Nhĩ Đóa ghi một câu ở trên weibo: “Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, hình thức dường như chẳng còn quan trọng nữa, có một số việc chúng ta nên thuận theo tự nhiên.”

Rất nhanh xuất hiện nhiều bình luận: “Xem ra có người cầu hôn thất bại.”

. . . . . .

Bối Nhĩ Đóa không biết rằng, ở một nơi khác, người nào đó đang ngồi trước bàn chống cằm, im lặng quan sát nội dung này rất lâu.

Sáng sớm hôm sau, Đường Lật nhanh chóng gọi điện thoại đến hỏi thăm cô.

“Nhĩ Đóa, cậu từ chối lời cầu hôn của Diệp Trữ Vi rồi sao?”

“Anh ta chưa chính thức cầu hôn tớ mà.”

“Vậy lời từ chối trên weibo ám chỉ điều gì?”

“Này, đây không phải là từ chối, chỉ là tớ cảm thấy chưa tới lúc.”

“Tớ trịnh trọng nhắc nhở cậu, lòng tự trọng của đàn ông rất cao, bị từ chối lần đầu, lần sau họ sẽ phát sinh tâm lý.”

Bối Nhĩ Đóa nghe xong có chút hoang mang: “Chuyện này không thể nào, anh ấy cũng hiểu cho tớ mà.”

“Cậu chắc chắn như vậy sao? Là tớ lo lắng, nhưng Nhĩ Đóa à, cậu nhất định không được bỏ lỡ người đàn ông như Diệp Trữ Vi.” Đường Lật nhấn mạnh từng chữ.

“Nghe cậu nói thế này, xem ra cậu còn khẩn trương hơn anh ta?”

“Cậu không biết sao? Tối hôm qua khi trình chiếu các đoạn thử giọng của anh ta, khu vực bình luận nhận được rất nhiều thông tin phản hồi, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất là lý do nào tôi không thể tìm được một người đàn ông như Diệp Trữ Vi? Diệp Trữ Vi đâu rồi? Bọn họ mãnh liệt đề nghị để Diệp Trữ Vi xuất hiện trong một chương trình khác, Đấy, cậu xem đi, anh ta được mến mộ ghê chưa, các cô gái đều hâm mộ anh ta, mỗi một phút đều muốn có được anh ta, không thể không khuyên răn cậu, tình địch của cậu ở khắp mọi nơi.”

Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời.

“Cậu không lo nghĩ biện pháp giữ chặt anh ta, sơ hở sẽ có người thừa dịp chen chân vào! Chẳng lẽ cậu đã quên, thời buổi này tràn ngập kẻ xấu.”

“Giữa tớ và anh ấy sẽ không xảy ra chuyện này đâu.”

“Tùy cậu, dù sao tớ cũng nhắc nhở rồi, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Lời nói của Đường Lật không làm ảnh hưởng đến tâm tình của Bối Nhĩ Đóa, cô rất rõ, trong thế giới của cô và Diệp Trữ Vi sẽ không tồn tại người thứ ba.

Kể từ những lần hẹn hò sau, thái độ của Diệp Trữ Vi dường như khác hẳn, cô nhanh chóng cảm nhận được.

Anh ta luôn đối xử tốt với cô, cũng không còn nhắc đến chuyện kết hôn, vấn đề tương lai anh ta cũng không đề cập.

Bối Nhĩ Đóa nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn, dù sao bọn họ cũng mới yêu nhau, bàn luận về chuyện hôn nhân là quá sớm, thời gian này nên tập trung vào công việc là chính.

Đôi lúc cô cũng tỏ vẻ chân thành, biểu đạt tình yêu đối với anh ta. Cô chủ động tìm cơ hội nói với anh ta, thí dụ như: “Trữ Vi, chờ sau khi anh già đi, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà và một chiếc xe secondhand (1), du ngoạn thế giới có được không?”

(1) Secondhand: đồ cũ, đồ dùng rồi.

Hoặc là: “Trữ Vi, chờ khi chúng ta già đi, chúng ta sẽ đi lên núi ẩn cư, xây một túp lều tranh, trồng rau củ và khoai lang có được hay không?”

Hoặc là: “Sau này nếu em không thể đi được, anh phải cõng em đến công viên tản bộ.”

Diệp Trữ Vi đều lắng nghe và trả lời cô, nhưng anh ta không chủ động đề cập quá nhiều.

Bối Nhĩ Đóa nghĩ rằng anh ta nói được làm được, anh ta đồng ý nghe theo từng bước sắp xếp của cô, chuyện này khiến cô cảm động, trong lòng cô không ngừng hứa hẹn, sẽ không để cho anh ta chờ lâu.

Ngày qua ngày, mùa hè nóng nực chấm dứt, mùa thu lại đến.

Cuộc tuyển chọn người mới cho phim tuyên truyền đang tiến vào giai đoạn khốc liệt, cuối cùng tuyển được thêm bốn cặp đôi mới.

Thừa thắng xông lên, tỉ lệ người xem liên tiếp tăng cao, mọi người càng ngày càng quan tâm đến chương trình, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi trở thành tâm điểm chú ý nhất.

Có những lời khen tặng lẫn chỉ trích, lời chỉ trích lần này được ghi rất rõ. “Tình yêu của bọn họ trong chương trình này có bao nhiêu là thật?”, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi là người đứng mũi chịu sào.

“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, cặp đôi này đang đóng giả tình nhân, kết thúc chương trình bọn họ trở thành người không quen biết.”

Dư luận ào ạt ồ lên.

Có người còn đưa ra được chứng cứ cho thấy Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi là tình nhân giả, đầu tiên bọn họ cắt mấy hình ảnh ở những phim tuyên truyền trước đây, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi cùng nhau đi bộ nhưng khoảng cách giữa bọn họ khá xa, ngồi cùng nhau nhưng lại không nhìn nhau, bọn họ cũng không dùng chung khăn lông. Ngoài ra, trước khi tham gia chương trình, trên weibo của Bối Nhĩ Đóa cũng không có đề cập đến chuyện mình có bạn trai, sau khi chương trình phát sóng thì mới xuất hiện thông tin bọn họ yêu nhau. Còn có người xác minh, Diệp Trữ Vi và tổng giám đốc của chương trình này có mối quan hệ thân thích.

Một danh sách liệt kê bằng chứng khiến cho người ta không tin cũng không được, tình yêu của bọn họ không hề tồn tại, đơn thuần là bọn họ đang lừa gạt tình cảm của công chúng.

Mọi chuyện càng tệ hơn cho đến khi người trang điểm trước đây của Bối Nhĩ Đóa đồng ý trả lời phỏng vấn, cô ta cố ý công khai những bí mật này, khi phóng viên hỏi cô ta làm thế nào biết được, cô ta thẳng thắn trả lời, ở những nơi riêng tư, quan hệ giữa Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa rất nhạt nhẽo, cơ bản bọn họ không thân thiết, chương trình này chỉ mời bọn họ đến để làm diễn viên.

Chỉ trong một đêm, những bình luận chất vấn tràn ngập trên weibo của Bối Nhĩ Đóa.

“Bạn và Diệp Trữ Vi thật sự yêu nhau đúng không?”

“Bạn là vì tiền nên mới cùng Diệp Trữ Vi diễn trò này đúng không?”

“Tôi luôn cảm thấy tình yêu của hai bạn rất đẹp, không nghĩ tới mọi thứ đều giả tạo, ngẫm lại cũng đúng, đàn ông cao 1 mét 9 làm sao có thể yêu người phụ nữ 1 mét 6 chứ? Là tôi quá ngây thơ rồi.”

“Nếu bạn và Diệp Trữ Vi là tình nhân giả, yêu cầu hai người đứng ra xin lỗi mọi người, hơn nữa phải cắt hết mấy tình tiết của hai người, không thôi lại sỉ nhục người xem.”

“Vẫn cảm thấy hai người đáng yêu, không ngờ sự thật lại như thế này, tôi còn đang mong đợi hai người kết hôn sinh con nữa kìa, xem ra tôi vỡ mộng rồi.”

“Bạn không đưa ra được bằng chứng đúng không? Tôi đoán không bao lâu nữa bạn sẽ viết trên weibo rằng, bởi vì tính cách không hòa hợp nên chúng tôi chia tay trong hòa bình.”

“Là giả cũng tốt, tôi vô cùng vui mừng, nói thật ra tôi không thích bạn, bạn không xứng với Diệp Trữ Vi, bạn nhanh chóng rời khỏi cuộc sống của anh ta đi, bạn thật sự không xứng.”

. . . . . .

Bối Nhĩ Đóa im lặng không lên tiếng, chẳng phải cô sợ hãi mà vì cô áy náy.

Lần đầu tiên cô có cảm giác áy náy, cô thật sự đang lừa gạt mọi người. Đặc biệt là những người đã bày tỏ và ủng hộ cô, bọn họ luôn cổ vũ cho cô, còn cho rằng cô và Diệp Trữ Vi quen nhau ở trong thư viện, tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, khiến cho bọn họ khao khát.

Nếu cô thật sự quen biết Diệp Trữ Vi trong trường hợp đó thì tốt rồi, ít nhất không làm cho bọn họ vỡ mộng.

Nếu cô thật sự quen biết Diệp Trữ Vi trong trường hợp đó thì tốt rồi, một sự khởi đầu chân thành.

Đáng tiếc, hoàn toàn không phải như vậy.

Bối Nhĩ Đóa mệt mỏi mở hộp thư, những lá thư chồng chất như núi, có một lá thư rất ấm lòng, là viết thế này: “Tôi rất thích bạn và Diệp Trữ Vi, mỗi khi nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, trái tim tôi cảm thấy ấm áp, mỗi lần bạn nhắc đến chủ đề về Diệp Trữ Vi ở trên weibo, ghi lại những cảm xúc chân thành, tôi như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được hạnh phúc của bạn, đọc những hàng nhật ký của bạn, tôi có thể cảm giác được bình yên, chuyện tình của bạn và anh ta không phải phù phiếm, hai bạn đều rất nhiệt tình, những dòng tâm sự có bình thản, có bối rối, cũng có chút hoang mang, nhưng hai bạn vẫn tìm thấy nhau, toàn tâm toàn ý không thay đổi ước nguyện ban đầu, điều này thật sự khiến tôi hâm mộ. Có lẽ đây là sự kỳ diệu của tình yêu, tình yêu là không có giới hạn tuổi tác lẫn chiều cao. Bằng cấp, gia cảnh cũng không quan trọng, quan trọng là hai người thật tình đến với nhau, chỉ cần yêu nhau chân chính, nỗ lực dắt tay nhau đi đến cuối đoạn đường. Tôi còn là một sinh viên, cũng chưa từng nếm trải yêu đương, tôi hâm mộ tình yêu của bạn và Diệp Trữ Vi, đương nhiên tôi sẽ không ảo tưởng bạn trai tôi cũng sẽ cao 1mét 9, đẹp trai lung linh như Diệp Trữ Vi, chỉ cần bạn trai tôi có thể dang rộng vòng tay ôm lấy tôi là đủ. Cuối cùng tôi chúc bạn và Diệp Trữ Vi trăm năm hạnh phúc.”

Bối Nhĩ Đóa nhìn một chút, cô hồi phục tình thần rồi. Cô viết hai chữ “cám ơn”, đóng hộp thư.

Cô đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo, giải sầu, đem suy nghĩ sắp xếp lại rõ ràng.

Đến khi ra cửa, cô mới phát hiện mình ăn mặc quá mỏng manh, không cầm điện thoại chỉ mang theo bóp tiền, cô lên chiếc xe taxi gần đó, do dự nhờ tài xế chở mình đến trường trung học số 13.

Hơn hai giờ chiều, bầu không khí ở trường trung học số 13 khá yên tĩnh, Bối Nhĩ Đóa đứng trước cổng trường, ánh mắt xa xăm hướng mặt vào bên trong, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang mặc đồng phục lén lút nắm tay trên con đường mòn.

Cô nhớ tới lời Diệp Trữ Vi, anh ta từng nói anh ta tiếc nuối bản thân chưa từng vụng trộm yêu đương khi còn là học sinh trung học.

Tuổi trẻ qua đi, chỉ có thể nhìn người khác yêu nhau để tìm lại cảm giác thanh xuân.

Bối Nhĩ Đóa đứng ở trước cổng trường, nhìn một hồi lâu cho đến khi cặp đôi kia biến mất.

Phía sau có tiếng xe phanh lại, giọng nói quen thuộc vang lên.

“Bối Nhĩ Đóa.”

Bối Nhĩ Đóa xoay người, người ngồi trong chiếc xe màu đỏ đang tháo kính mát xuống, Trương Dật Lộ mở cửa kính xe, gương mặt cô ta lộ diện dưới ánh mặt trời chói chang, gương mặt thanh tú như một tác phẩm nghệ thuật.

Giữa bọn họ cách nhau khoảng mười thước, cũng giống như sự hờn dỗi ở tuổi thanh xuân.

“Ở đằng xa tôi đã nhìn thấy cô, cũng muốn qua đây chào hỏi một câu.” Trương Dật Lộ nở nụ cười, “Gần đây cô khá nổi tiếng ở trên mạng, đi ra ngoài cũng không trang điểm sao?”

Bối Nhĩ Đóa lạnh nhạt đi lên phía trước cũng không thèm đối mặt với cô ta, trực tiếp nói: “Không cần phải như vậy, chuyện này tôi biết là do cô nhúng tay vào.”

Trương Dật Lộ cảm thấy không cần phải giả vờ khách sáo nữa, cô ta nhàn nhã gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tin đồn này thật sự không sai, cô và Diệp Trữ Vi vốn dĩ là đóng giả tình nhân. Còn muốn giấu giếm mọi người bao lâu? Thời gian này cô và anh ta giả vờ yêu đương, cảm thấy xao động đúng không? Chỉ tiếc là cô không thể lừa bản thân, cũng không cách nào che giấu sự thật, giả dối, đến chết cũng là giả dối.”

“Cô dám chắc chắn giữa tôi và anh ta là giả sao?” Bối Nhĩ Đóa hỏi lại.

“Chính cô cũng hiểu rõ đúng không, xác suất anh ta xem trọng cô là bao nhiêu?”

Bối Nhĩ Đóa cúi đầu suy nghĩ, lại nhìn về phía gương mặt đang bất động lộ rõ ưu thế: “Thật lạ, tôi luôn tự hỏi tại sao cô cứ cố bám chặt lấy tôi không tha? Với điều kiện hiện tại của cô, ngoại hình, danh vọng, tình yêu, đối thủ cô cần phải cạnh tranh không phải là tôi? Chúng ta không đi cùng đường, tại vì sao cô lại thích tốn nhiều thời gian và công sức vào tôi như vậy?”

Trương Dật Lộ nghe thế thì cười đến ngọt ngào: “Muốn biết nguyên nhân? Thứ nhất, tôi luôn luôn khó chịu với cô, điểm này cô khẳng định biết, cứ cho là tôi ti tiện nhưng tôi rất ghét nhìn thấy khuôn mặt cô xuất hiện trong làng giải trí. Thứ hai, tôi cũng như cô, rất thích Diệp Trữ Vi.”

Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc nhìn cô ta.

“Nếu cô còn ấn tượng chắc hẳn cô sẽ nhớ chuyện thời trung học, một tên bạn cùng lớp nhặt được cuốn nhật ký của tôi, cậu ta cố tình xé một tờ giấy trong cuốn nhật ký dán trên bảng thông báo ở trường, nội dung trong đó tràn đầy tâm sự và tuyệt vọng, đối tượng đó chính là Diệp Trữ Vi.”

Bên tai Bối Nhĩ Đóa vang lên hai tiếng ong ong, cô vô cùng bài xích tên của Diệp Trữ Vi và Trương Dật Lộ đứng cùng nhau.

“Diệp Trữ Vi là một người đàn ông đặc biệt, so với Ngô Trần tốt hơn vạn lần, điểm này tôi biết cô cũng biết.” Ánh mắt Trương Dật Lộ không cam lòng, “Ngay cả chạm vào anh ta tôi cũng không chạm được, dựa vào cái gì cô có cơ hội tiếp cận anh ta?”

Nói xong, cô ta nghiêng mặt, toan tính đóng cửa sổ xe.

“Đợi chút.” Bối Nhĩ Đóa đưa tay đặt trên cửa sổ xe.

“Còn có việc gì?” Giọng Trương Dật Lộ khinh miệt tới cực điểm.

“Nếu cô thật sự thích Diệp Trữ Vi, tôi đành chia buồn với cô, bởi vì anh ta là của tôi, đời này không thể thay đổi.” Sau khi nói xong, lần đầu tiên Bối Nhĩ Đóa tự tin cười lớn, “Trương Dật Lộ, đây không phải là lời nói lẫy mà chính là sự thật.”

“Cô điên rồi, tôi không muốn ở đây cùng cô nói chuyện điên rồ.” Trương Dật Lộ cười lạnh nhạo báng, “Bối Nhĩ Đóa, tôi càng ngày càng thấy cô đáng thương, diễn trò chưa đủ sao?”

Chiếc xe hơi màu đỏ rong ruổi chạy đi, Bối Nhĩ Đóa một mình đứng ngoài ven đường, nụ cười trên khóe miệng cô chợt tắt.

Bối Nhĩ Đóa về đến nhà đã hơn tám giờ tối, cô vừa ngồi xuống sofa liền nhận được điện thoại của Đường Lật.

Giọng Đường Lật ở trong điện thoại vô cùng mừng rỡ: “Nhĩ Đóa, cậu chấp nhận lời cầu hôn của Diệp Trữ Vi rồi sao? Thật tốt quá! Chuyện này là minh chứng tốt nhất đối với tất cả mọi người.”

“Hả, cậu đang nói gì vậy?” Bối Nhĩ Đóa hoàn toàn không hiểu.

“Cậu tự mình lên weibo xem đi.”

Bối Nhĩ Đóa gác điện thoại, cô nhanh chóng truy cập weibo, rất nhiều người tag cô vào, nguyên nhân là “Trữ Vi của tiểu Nhĩ Đóa” ghi một dòng chữ, dòng chữ ngắn ngủn, nội dung không thua gì một tin giật gân.

“Tình yêu của chúng tôi không hề giả tạo, nếu sau này tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi sẽ cho mọi người xem giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.”

. . . . . .

Đầu óc Bối Nhĩ Đóa trống rỗng, nháy mắt đứt quãng, chờ sau khi cô hồi phục tinh thần, câu hỏi đầu tiên cô muốn hỏi anh ta, anh ta vì sao lại tự tiện chủ trương, đơn phương công bố tin này?

Không đúng, cô đồng ý cùng anh ta đi đăng ký kết hôn khi nào? Ngữ khí nhàn nhã vạn phần chắc chắn này của anh ta rốt cuộc là như thế nào?

Quan trọng là lời cầu hôn của anh ta chưa được cô đồng ý, tại vì sao anh ta lại tự mình quyết định?

Tiền trảm hậu tấu, ai dạy anh ta như vậy? Chẳng lẽ anh ta không nghĩ tới việc bị cô từ chối, lần nữa tôn nghiêm của anh ta sẽ bị cô chà đạp, trở thành người đàn ông thảm nhất, bị mọi người cười nhạo thì sao?

Điều đáng sợ nhất chính là cô bị anh ta gài bẫy nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui, không ngừng kìm nén thắc mắc là chuyện gì đang xảy ra?