Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Dục Hoả Trùng Sinh Chương 28: Phượng Hoàng Thiêu Thiên

Chương 28: Phượng Hoàng Thiêu Thiên

10:44 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: Phượng Hoàng Thiêu Thiên tại dualeotruyen. 

Trần Thi Mạn lặng lẽ quét mắt, ánh mắt không dám rơi xuống hàng ghế cuối cùng bởi ở đó có một tồn tại để cho nàng kính sợ.

“Có nên nói chuyện này với Đông Gia?” Trần Thi Mạn lẩm bẩm, cuối cùng lặng lẽ lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đáy lòng, nàng có thể không hoàn toàn tin tưởng Mị Thuật của mình nhưng trực giác chưa bao giờ sai lầm.

“Không phải ai cũng nhìn được những thứ mà ta nhìn thấy, phải là người sở hữu Thiên Sinh Mị Thuật hoặc Thiên Sinh Thần Nhãn, đem chuyện này nói ra chưa chắc Đông Gia đã tin tưởng, hơn nữa có thể mang lại phiền phức cho thiếu niên kia, mà Minh Chí Giả gánh chịu phúc duyên lớn lao, vận vào thân ý chí thế giới, nếu phiền phức của hắn bắt nguồn từ ta, sẽ ảnh hưởng vận số của ta, thậm chí liên lụy đến nhân quả về sau”.

“Chỉ phụng.

.

Không thể nghịch!” Trần Thi Mạn thì thào, nàng biết, nhận tri hôm nay nếu như nắm bắt được sẽ là một cái phúc duyên to lớn.

Trần Thi Mạn thở sâu, thu hồi tâm tình.

Quyển trục trên tay nàng không rực rỡ chói mắt thậm chí mục nát, nặng mùi ẩm mốc, nhưng đây là vật mà Đông Gia cực kỳ xem trọng, nghe đồn 12 năm trước Đông Gia đạt được nó trong một lần lịch duyệt di tích Viễn Cổ.

Mặc dù bỏ ra rất nhiều tâm huyết nhưng vẫn không cách nào đọc hiểu văn tự.

“Đây là một cuốn công pháp tàn quyển, khai quật từ một cái di tích Viễn Cổ, Đông Gia nhà ta cùng nó vô duyên cho nên có ý nhượng lại người hữu duyên, bất kỳ ai, chỉ cần đọc được ký tự bên ngoài quyển trục, Đông Gia sẽ tự tay trao tặng cho người đó!”.

Trần Thi Mạn cao giọng, đồng thời cầm lấy quyển trục nhấc lên, nhìn thấy một tấm da thú cũ nát, mặt ngoài chạy dọc ngân văn cổ tự, giống như không phải viết xuống mà có người dùng một loại thần thông nào đó đem ký tự khắc ấn, bốn phía quyển trục ẩn ẩn tồn tại một luồng khí tức hung sát.

Đám khách nhân đều ngưng thần quan sát, rộ lên tiếng bàn tán, nhưng bọn hắn tu vi thấp kém, tầm mắt hạn hẹp không cách nào đọc hiểu, chỉ cảm thấy cuốn công pháp này rất không đáng tiền.

“Đem một tấm da thú rác rưởi lên khoe khoang làm mất thời gian của mọi người, rốt cuộc Tinh Thị các ngươi có ý gì?” Một tên trung niên nhân vỗ bàn, bất bình lên tiếng.

Đồng bạn bên cạnh ngăn lại không cho đối phương làm loạn, thủ thỉ vào tai mấy câu.

Trước mặt Tuyết Sinh, cách hàng ghế, có một lão giả trước sau đều rất trầm mặc, lúc này bỗng nhiên đứng dậy hướng bình đài ung dung đi tới, trong ánh mắt mang theo dày đậm hứng thú, mà lão giả cũng là một trong mấy cỗ khí tức để cho Tuyết Sinh cảm nhận được nguy hiểm, tầm mắt của lão cao hơn hầu hết những người ở đây.

“Phượng Hoàng.

.

!” Lão giả lẩm bẩm, hai mắt rơi trên quyển trục, quan sát một cách vô cùng chăm chú.

Mấy chục hơi thở về sau mới chầm chậm dịch chuyển ánh mắt, thở dài, hướng Trần Thi Mạn ôm quyền nhỏ giọng.

“Lão phu tài học nông cạn, quyển trục này đúng là công pháp tàn phẩm, văn tự phía trên tồn tại từ thời Viễn Cổ, lão phu chỉ đọc được hai chữ đầu tiên.

.

“.

Nói rồi lặng lẽ quay người trở lại vị trí, trong mắt lão mang theo mông lung, miệng không ngừng lẩm bẩm.

.

Phượng Hoàng.

.

Phượng Hoàng.

“Phượng Hoàng Thiêu Thiên!” Tuyết Sinh khẽ thì thào, mặc dù ngồi phía xa nhưng ngân văn phía trên hắn nhìn rất rõ, văn tự kia giống hệt truyền thừa Vũ Hoá Kinh đang tồn tại bên trong thức hải.

“Nếu quyển trục có từ Viễn Cổ, như vậy Vũ Hoá Kinh của ta cũng là công pháp Viễn Cổ!” Thanh âm của hắn từ trong đáy lòng hiện ra, không người nghe được, phán đoán này khiến cho Tuyết Sinh chấn kinh.

“Tên Đông Gia kia nhất định không có ý tốt, mục đích của hắn là tìm người đọc hiểu văn tự Viễn Cổ, lợi dụng đối phương đến lý giải nội dung bên trong” Tuyết Sinh không phải thiếu niên ngây thơ, nếu như giờ phút này gào thét trước mặt mọi người bốn chữ: Phượng Hoàng Thiêu Thiên, thì hắn nhất định không có khả năng rời khỏi Tinh Thị.

Tuyết Sinh suy tính rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý.

“Người vô tri xem nó là rác rưởi.

.

Không sai.

.

Nhưng ta lại có thể nhận biết, cho nên cơ hội này, phải bắt lấy!”.

Tuyết Sinh thì thào trong lòng, bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, hướng bình đài, bước tới.

Mà Trần Thi Mạn nhìn thấy Tuyết Sinh đi về phía mình, tâm linh nàng không kiềm chế được nhảy lên mấy cái, tim đập loạn xạ, đối phương càng gần cảm thụ càng sâu.

Thiếu niên trước mặt giống như một toà núi lớn tồn tại trong năm tháng xa xôi, không dám ngước nhìn chỉ có thể cung kính cúi đầu.

Hết thảy biểu cảm của nàng lập tức bị Tuyết Sinh thu vào trong mắt, hắn không hiểu nữ nhân kia tại sao bỗng nhiên lại có thái độ kỳ quặc như vậy, nhưng Tuyết Sinh không mấy để ý, bởi toàn bộ tâm tình của hắn giờ phút này đều đặt trên quyển trục.

Nhìn thấy Tuyết Sinh đi lên, biểu tình chăm chú, phía dưới có tiếng quát nạt, mỉa mai châm chọc.

“Một tên hài tử chưa ráo máu đầu.

.

Phần Thiên Tự chỉ sợ đọc chưa xuôi lại làm trò nhìn ngó cái gì.

.

Viễn Cổ Tự!”.

“Nhanh nhanh cút xuống! Làm mất thời gian của lão tử!”.

Tuyết Sinh không quan tâm, chỉ hướng Trần Thi Mạn khẽ ôm quyền, nghiêm túc nói.

“Văn tự dạng này ta từng nhìn thấy bên trong Tộc Phả, mặc dù không am hiểu nhiều.

.

Nhưng mà bốn chữ kia rõ ràng là.

.

Phượng Hoàng Thiêu Thiên!” Tuyết Sinh lẩm bẩm nói nhỏ, vừa đủ cho Trần Thi Mạn nghe thấy.

Ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, Đông Gia nghiên cứu nhiều năm, cũng nói qua Phượng Hoàng Thiêu Thiên, bốn chữ.

Tuyết Sinh ôm quyền rất sâu, đáy mắt hiện ra quang mang khát vọng, giống như một tên thiếu niên hiếu học luôn có chấp niệm đối với tri thức mới.

“Có thể cho ta nhìn thêm một chút?” Tuyết Sinh thì thào, khẩn cầu.

“Được!” Đây là chuyện mà Đông Gia giao phó cho nên Trần Thi Mạn không suy nghĩ, lập tức đồng ý, đem quyển trục đưa cho Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh cẩn thận cầm lấy, nghiêm túc xem xét.

Mặt sau vẽ một đầu Thần Điểu, đang từ trong liệt hoả vỗ cánh bay lên, vừa nhìn Tuyết Sinh lập tức cảm nhận được một cỗ lửa nóng không biết từ đâu đang gào thét thiêu đốt cơ thể hắn, trong thức hải lúc này xuất hiện một cái khung cảnh.

Thế giới biến thành Hoả Vực, lửa cháy ngàn dặm, hoả vũ đầy trời, không sinh mệnh nào có thể tồn tại, bỗng nhiên một đầu Thần Điểu từ Thiên Thượng khép cánh rơi xuống, một tiếng điểu minh sắc bén giống như chuông bạc mang theo phẫn nộ quét qua Hoả Vực đem hoả vũ nhấc lên, như mưa rơi lạc nhân gian, nhưng trận mưa này không xinh đẹp ngược lại tràn ngập bi ai.

Tuyết Sinh nhìn thấy đầu Thần Điểu kia giống như Phượng Hoàng trong truyền thuyết, cả người đều là lửa cháy, đem thân thể mình trầm vào liệt hoả.

Cháy tan.

“Trầm mê trong liệt hoả chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng, mặc dù đôi cánh cháy tan, ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn”.

Một âm trầm buồn như thế giới thủ thỉ, ở đại não nổ vang.

Mảnh Hoả Vực kia xâm chiếm thức hải, đem thức hải biến thành biển lửa, mà Vũ Hoá Kinh giống như mưa dông, không ngừng dập tắt xua đuổi hoả khí, cho đến khi Hoả Vực tắt ngấm chỉ còn một đống tro tàn, từ đó bay lên một sợi lông vũ màu lửa đỏ.

Lông vũ càng bay càng cao, cuối cùng biến mất tại trong tầm mắt, thế gian chỉ còn tiếng Phượng Minh quanh quẩn.

Lúc này một đạo kiếm khí không biết từ đâu tại trong thức hải thao thiên mà ra quét sạch hết thảy, đạo kiếm khí kia là vô hình nhưng mang theo hung sát mãnh liệt.

Thức hải đau nhói giống như bị chém thành ngàn mảnh, Tuyết Sinh buộc phải vận chuyển Vũ Hoá Kinh trấn áp đạo kiếm khí vô hình, mà cổ họng hắn cũng tanh nồng mùi máu, Tuyết Sinh cắn chặt răng đem tiên huyết nuốt ngược trở lại, không cho phép biến đổi nét mặt.

“Tại hạ nông cạn, chỉ cảm thấy nội dung bên trong cực kỳ huyền bí, nhưng không cách nào đọc hiểu!” Tuyết Sinh bình tĩnh lạnh nhạt, đem quyển trục trao lại cho Trần Thi Mạn, bản thân chậm rãi trở lại chỗ ngồi.

“Đa tạ tiểu hữu! Chuyện này không có gì lạ, Đông Gia nhà ta mất hơn 10 năm cũng chưa nghiên cứu được nội dung, ngươi liếc mắt liền đọc ra Phượng Hoàng Thiêu Thiên bốn chữ, chính là kỳ tích!” Trần Thi Mạn mỉm cười ôm quyền đáp lễ.

Tuyết Sinh đi xuống hứng chịu rất nhiều ánh mắt miệt thị, khinh thường.

“Trầm mê trong liệt hoả chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng, mặc dù đôi cánh cháy tan ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn”.

Tuyết Sinh không thèm quan tâm cảm nhận của người khác, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một câu kia, mà Tuyết Sinh cho rằng đó chính là khẩu quyết của Phượng Hoàng Thiêu Thiên.

Đem linh hồn nội thị thức hải, khung cảnh hiện ra để cho hắn vô cùng kinh hoàng.

Hoả Vực lửa đốt trời cao, trái phải có hai tôn Thái Cổ Thần Thú trấn áp.

Một đầu Hoả Phượng vỗ cánh đem lửa cháy bốc lên ngàn dặm, đối diện một tôn Dị Thú như Quy như Xà, miệng phun Thủy Khí ý đồ dập tắt Hoả Vực, hai tồn tại không phân cao thấp trấn áp lẫn nhau khiến cho thức hải của Tuyết Sinh ở vào trạng thái cân bằng hoàn mỹ.

Còn đạo kiếm khí kia lúc này đã cùng Kiếm Mệnh Chi Môn hoà vào làm một, khiến cho Tuyết Sinh có loại cảm xúc hết sức chân thực.

Chỉ cần nguyệt ý, đem thanh kiếm từ Kiếm Môn rút ra hoàn toàn có thể chém rụng hết thảy, đem càn khôn đảo lộn, đem nguyệt vẫn tinh trầm.

“Hy vọng tên Đông Gia trong miệng nữ nhân kia không chú ý nhất cử nhất động của ta!” Tuyết Sinh thu hồi tâm tình, nếu như bất trắc hắn cũng có chỗ dựa vào, là tấm lệnh bài định danh tân nhân đệ tử La Sát Môn.

Chỉ cần đối phương không nhìn thấu tâm linh hắn, lột tr@n hết thảy bí mật, Tuyết Sinh không tin đối phương dám gây khó dễ cho kẻ được La Sát Môn công nhận.

Mà Đông Gia kia hình như cũng là đệ tử La Sát Môn.

Lúc này bỗng nhiên có một đạo nhãn mục vô hình từ lầu ba Tinh Thị rơi trên người hắn, quét qua cơ thể một vòng.