Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4: Mặt Quỷ

10:43 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Mặt Quỷ tại dualeotruyen. 

Bài đồng dao kia có thể khiến cho tâm thần tê liệt, tại một khắc không chỉ Tuyết Sinh mất đi ý thức mà ngay cả Phong Càn cũng vậy, sát na mê muội, Vô Diện Quỷ cướp đi Hắc Y Nhân ngay trước mặt Phong Càn, Kim Đan kỳ như hắn không hề kịp phản ứng, thử hỏi nếu như đối phương muốn xuống tay giết hắn thì thế nào?“Tinh Thần Thành Ảnh, cũng không phải là thực thể!” Vô Diện Quỷ rời đi mấy mươi hơi thở sau Tuyết Sinh chật vật ngẩng đầu, trong lòng có suy đoán, tồn tại dạng này hắn từng gặp qua, chỉ những người tu luyện tinh thần tới mức tối cường mới có thể khiến cho tinh thần ly thể.

Tinh thần chỉ có tác dụng lên tinh thần, vô pháp tạo thành sát thương lên cơ thể vật lý, xem như một dạng huyễn thuật.

Đương thời, bên trong triều đình Thương Quốc có một vị Quốc Sư, người này tu vi không cao chỉ vào khoảng Luyện Khí hậu kỳ nhưng lại có thể hô phong hoán vũ, nghe đồn hắn từng dùng Ảo Thuật Tát Đậu Thành Binh hù chạy 10 vạn đại quân Thiên Phổ Quốc.

Hắn tu vi tinh thần mơ hồ đạt đến Tinh cảnh.

“Đi ra đi, làm gì lén lén lút lút”.

Đang suy tư, Tuyết Sinh bỗng nhiên nghe được một tiếng quát lạnh, Phong Càn đang hướng bên này nhìn tới.

“Chào Thiên Trưởng” Trầm mặc một chút, Tuyết Sinh quyết định lộ diện, rời khỏi vị trí ẩn nấp ôm quyền cúi đầu.

“Chỉ sợ Phong Thiên Trưởng đã phát hiện ra ta từ trước cho nên mới trực tiếp xuất ra Kim Đan Chi Dương trấn áp Hắc Y!” Đang khi đi tới, Tuyết Sinh lẩm bẩm nói thầm.

Phong Càn nhìn thật sâu Tuyết Sinh, trầm mặc một chút phất tay ra hiệu cho hắn miễn lễ.

“Ngươi nghĩ ẩn thân trăm trượng thì Võ Hoàng không cảm nhận được hay sao? Hắn đã biết sự tồn tại của ngươi cho nên nhiều lần đem thần hồn khoá trụ, cũng vì vậy mà ta không thể thăm dò thêm buộc phải tốc chiến tốc thắng”.

Phong Càn lạnh giọng.

“Đa tạ Thiên Trưởng!” Tuyết Sinh cảm kích ôm quyền.

Phong Càn làm như vậy là nghĩ cho an nguy của hắn.

“Đám người Lam Vệ di chuyển đầu tiên vẫn chưa ai đi tới được chỗ này, tại sao ngươi có thể?” Phong Càn nhìn Tuyết Sinh, trong mắt có thâm thúy chi mang.

Hài tử kia là ba năm trước hắn nhận vào Cảm Tử Vệ, cũng biết rõ gia cảnh đáng thương nên thường ngày rất để tâm, đối đãi như hậu bối.

Tính cách đối phương cũng để cho hắn nhiều lần thưởng thức.

“Biết bị mê vụ vây khốn cho nên ta không di chuyển loạn, một đêm đều nằm im trên ngọn cây chờ mê vụ tán, mê vụ tán rồi mới dám đi sâu vào, vừa rồi nghe động tĩnh, cả gan nán lại xem” Tuyết Sinh thành thật trả lời.

“Ngươi xem được cái gì?” Phong Càn mỉm cười, có ý dò hỏi.

Tuyết Sinh hiểu đối phương muốn đánh giá chính mình, cho nên không dám qua loa, trầm ngâm mấy hơi thở.

Ôm quyền, nói.

“Thương Quốc chỉ có mỗi Doanh Binh chúng ta đối kháng Dị Tộc cũng chỉ có Doanh Chủ cùng ba vị Thiên Trưởng tu vi Võ Hoàng trở lên.

.

Người kia không phải Doanh Chủ, không phải Phong Thiên Trưởng ngài, cho nên nhất định là một trong hai vị Thiên Trưởng còn lại, mà ngài tự nhiên cũng nắm bắt điểm này mới thăm dò tính cách hắn.

Nóng nảy bốc đồng, ăn to nói lớn như vậy tám phần là Tần Thu Nhiên”.

Phong Càn híp mắt lắng nghe, chỗ sâu đáy mắt có một vệt tán thưởng rất nhẹ.

Thần hồn lập tức phong toả ngàn trượng, trên cao Thần Thông Thiên Nhãn tách ra tầng mây một lần nữa đảo mắt nhìn quanh.

Không phát hiện được khí tức Dị Tộc, Phong Càn thở sâu đi đến bên cạnh Tuyết Sinh, đặt một tay lên đầu hắn, trong mắt có một tia ý vị khác biệt.

“Ngươi thông minh nhưng trải nghiệm nhân sinh quá ít, không phải lúc nào những thứ ngươi nhìn thấy, những thứ ngươi cho là đúng đều sẽ đúng!”.

Xoa xoa đầu Tuyết Sinh, Phong Càn mỉm cười rảo bước đi xa.

Tuyết Sinh ngây ngốc ở đó không hoàn toàn hiểu.

“Theo ta!”.

Nghe thấy tiếng gọi Tuyết Sinh giật mình, tranh thủ chạy theo.

Không ai biết Mã Nhạc Sơn rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết trăm năm qua rất ít có nhân loại đi vào ngoại trừ tử sĩ Doanh Binh.

Nửa ngày sau, tám ngàn Cảm Tử Vệ, một vạn Lam Vệ hơn một nửa tìm thấy nhau, theo Phong Thiên Trưởng dẫn đầu hướng chân núi Mã Nhạc Sơn lặng lẽ tiếp cận, một nửa còn lại chỉ e tán lạc đâu đó, hoặc bỏ mạng nơi đầm lầy, trong bụng dã thú.

Tuyết Sinh nhìn thấy Tuyên Thúc, thấy ba tên thiếu niên bằng hữu của hắn vẫn đang an toàn.

Còn thấy Tôn Lạc.

Phong Càn ra lệnh toàn quân hạ trại bên dưới chân núi Mã Nhạc Sơn, chờ Huyết Vệ phía sau đang tiến vào.

Bóng tối chiếm trọn Mã Nhạc Sơn, toàn cảnh im ắng không có lấy một tiếng động, một ngày hôm nay cũng không thấy mê vụ hay bất kỳ nguy hiểm nào, giống như biển lặng trước sóng lớn, binh sĩ Doanh Binh từng trải chém giết tất nhiên hiểu điều này.

Không ai dám lơ là cảnh giác.

Dưới lửa trại Tuyết Sinh cùng Tuyên Thúc, nướng thịt thỏ rừng, bên cạnh là ba bằng hữu của hắn.

Lâm Thiên, Diệp Tử Mặc, Hứa Mộc.

Tuyên Thúc tuổi tác khá lớn, là binh sĩ lão thành nhất Doanh Binh, y không vợ không con cũng không biết quê quán ở đâu, chỉ nhớ thuở nhỏ trong một lần chiến loạn bị người vứt lên thuyền xuôi sông.

Tuyên Thúc cầm cây xiên lật qua lật lại, bên trên là một con thỏ rừng rất béo bị nướng chín vàng, nước mỡ theo cây xiên chảy xuống rớt trên than hoa tạo thành lửa nhảy, xì xèo.

“Bốn đứa các ngươi làm sao tới được đây?” Tuyên Thúc nướng thịt rất chăm chú bỗng nhiên mở miệng hỏi, nước mỡ rơi xuống nổ lách tách, một tia lửa giống như bị k1ch thích bùng lên táp vào khoảng không phía trên in vào tròng mắt Tuyên Thúc, ở đó phản chiếu một đôi lông mày lấm tấm trắng bạc, một đôi mắt trầm buồn cùng làn da khô bại nhăn nheo.

Khoảnh khắc ấy bị Tuyết Sinh bắt được.

“Ba người chúng ta nắm tay đi ngang, đáng ra đã chết dưới đầm lầy rồi, không ngờ dưới đầm lầy có một bầy trâu nước đang trầm, bị kinh động lồng lộn bỏ chạy, ba người chúng ta cưỡi trâu nước đến một vùng thảo nguyên ở đó có một cái động đá vôi” Hứa Mộc nhìn thỏ nướng, chép miệng một cái, nuốt xuống nước bọt bắt đầu kể.

“Phúc số!” Tuyên Thúc cười hiền lành, nhỏ giọng nói.

“Cũng không tin được loại chuyện hy hữu như vậy lại đồng thời xảy ra với cả ba người chúng ta!” Hứa Mộc nói theo.

Tuyết Sinh nghe rất cẩn thận, không bỏ sót bất kỳ một chữ nào, bởi hết thảy đều là sinh tử trải nghiệm, đều là tri thức có thể cứu mạng.

“Nếu như vậy trâu nước là ân nhân cứu mạng của các ngươi rồi, nên lập một cái bàn thờ Thủy Ngưu trước giường.

.

” Tuyết Sinh trêu đùa, nói cười rất tươi, tại bên trong Doanh Binh chỉ những người bên cạnh hiện tại mới có thể để cho hắn không cần cảnh giác.

“Ta thờ.

.

Ngươi lạy trâu nước!” Diệp Tử Mặc lườm Tuyết Sinh một cái, sau khi nhận lấy đùi thỏ nướng từ tay Tuyên Thúc lập tức xé, ném cho Tuyết Sinh một phần.

“Ngươi không kể chuyện của ngươi sao?” Lâm Thiên nhìn Tuyết Sinh cười cười, hỏi.

Cắn một miếng thịt thỏ ngập răng, cảm giác thơm ngọt nóng hổi lập tức xâm chiếm đầu óc Tuyết Sinh.

Tay nghề nướng thịt của Tuyên Thúc không giảm.

“Ta biết thứ sương mù kia là mê vụ cho nên không dám đi loạn mà ở trên ngọn cây tránh! Thức dậy liền gặp Phong Thiên Trưởng, ngài ấy mang ta đi” Tuyết Sinh không kể toàn bộ những thứ mà hắn trải qua, bởi lẽ có một số chuyện biết nhiều chưa hẳn đã tốt.

Nói xong như sực nhớ cái gì, Tuyết Sinh lấy từ bên trong ngực một bầu rượu, ném cho Tuyên Thúc, chống tay lên cằm nhìn vào ngọn lửa đang cháy, như thường lệ chờ đợi câu chuyện của Tuyên Thúc.

Tuyên Thúc đưa tay đón lấy bầu rượu, cảm khái liếc mắt nhìn Tuyết Sinh, đứa trẻ này vẫn hiểu hắn nhất.

“Ta lạc vào mê vụ, nhìn thấy một Quỷ Ảnh vai mang Trướng Bồng giấy màu, trên giấy màu mỗi một tờ vẽ một cái khuôn mặt dã quỷ đang kêu khóc, lúc sau nghe được một bài hát đồng dao.

.

Vì vậy tỉnh táo trở lại”.

Tuyên Thúc chầm chậm kể, khuôn mặt không nhiều biến hoá, trong mắt hắn không biết vì sao lộ rõ một mạt bi thương.

Câu chuyện kia để cho ba tên thiếu niên khiếp sợ, còn Tuyết Sinh nổi gai lạnh toàn thân.

Hắn quen thuộc Tuyên Thúc cho nên hiểu câu chuyện kia là chắp vá, đối phương không muốn kể hoặc đang có điều khó nói.

“Rượu ngon!”.

Một ngụm lớn rượu cay nồng chảy vào cổ họng Tuyên Thúc, ánh mắt hắn bắt đầu mờ dần, trên chòm râu xơ cứng còn đó một giọt rượu rất trong, giống như sương mai bám trên cành khô mộc, lưu luyến không muốn vứt bỏ.

Tuyên Thúc mới uống rượu một năm nay, không rõ vì lý do gì dạo gần đây hắn uống rất nhiều.

Mỗi một lần theo Nội Vụ Doanh Binh đi vào Thạch Thành mua nhu yếu phẩm Tuyết Sinh đều lấy tiền lương tiết kiệm của mình mua cho Tuyên Thúc một bình.

Tuyên Thúc dựa vào tảng đá nhắm lại hai mắt, không ai nhìn thấy từ khoé mặt có hai hàng nước mắt chảy ra.

“Khi vừa vào Mã Nhạc Sơn có phải thúc gọi ta!” Tuyết Sinh lơ đễnh bỗng nhiên hỏi.

“Là ngươi gọi ta!” Như tỉnh như mê, Tuyên Thúc đáp lại, sau đó hơi thở thật sâu, thật đều.

Bốn tên thiếu niên dựa vào nhau ngủ say.

Một đêm này mười dặm xung quanh doanh trại tương đối yên ắng, dã thú cảm nhận được sinh khí quá mạnh cho nên không dám lai vãng, ngay như các tồn tại quỷ dị biết rõ trong doanh trại trấn thủ một cỗ khí tức Kim Đan không thể trêu chọc.

Mà tại mười dặm bên ngoài.

Đỉnh Mã Nhạc Sơn như có băng phủ, bên trong một toà mộ phần cổ xưa mai táng toàn bộ uế mục hôi bại của mảnh thế giới này, xuất hiện ngọn nguồn ánh sáng.

Ánh sáng cực mạnh từ một cái lỗ thủng không gian kích xạ bắn ra sau khi chiếu vào một mặt gương đồng thì bị chặn lại, toàn bộ năng lượng đều bị mặt gương đồng kia nuốt mất.

Trung tâm lăng mộ trấn thủ nửa cái quan tài đá, một nửa bị vùi đâu đó bên dưới lòng đất phần còn lại hướng thẳng lên trời.

Tựa như phần mộ này không phải được chôn cất chu toàn mà bị ai đó ném rơi, từ trên trời rơi xuống.

Bên trong không biết mai táng tồn tại thế nào, chỉ thấy năng lượng ánh sáng sau khi bị mặt gương đồng nuốt đi có một bộ phận theo quỹ tích kỳ dị bám lên quan tài, hình như muốn thanh lọc toàn bộ ô uế bên trong.

Một tiếng kinh văn cổ xưa vang lên.

Tại bóng tối lần lượt đi ra một đám người áo đen đeo khăn trùm đầu, mỗi một người bọn hắn đều có tu vi ba động, đặc biệt là người cầm đầu, trên trán hắn nhô cao một đôi song giác quanh thân không khí chấn động đến mức nổ vang lùng bùng, cả toà mộ phần này chỉ vì hắn xuất hiện hoá vặn vẹo oanh minh.

Đám người kia nhân số không đông, hai mươi người toàn bộ, hình như đều là nam tính.

Song Giác Nhân cầm trên tay một mặt trống nhỏ, dùi trống gõ lên mặt da một tràng âm thanh có tiết tấu, vừa gõ hắn vừa lẩm bẩm.

“Đem ô uế từ Vẫn Thần Chi Địa nhiễm đen mảnh thế giới này.

.

Để cho Linh Tôn thức tỉnh, cùng tộc ta chinh chiến tinh không!”.

Đám người ở phía trước quan tài đá quỳ lạy, Song Giác Nhân quỳ một chân đặt tai sát quan tài tựa hồ đang lắng nghe cái gì.

Khuôn mặt hắn bỗng nhiên sáng lên, đối với quan tài càng tỏ ra cung kính, không phải quỳ một gối mà nằm rạp trên mặt đất.

Khi đám người kia đi vào mặt gương đồng bị luồng ánh sáng khủng khiếp nuốt mất hắn mới đứng dậy, khom người hướng quan tài hít một cái.

Một đoàn quang điểm như đom đóm chui vào thất khiếu.

Song Giác Nhân khoan khoái cười quỷ dị.

Trong bóng tối lại đi ra một cái nhân ảnh, là nữ quỷ trước đó Tuyết Sinh nhìn thấy, nữ quỷ đi đến bên cạnh Song Giác Nhân bình đẳng đứng song song, Trướng Bồng sau lưng vô số mặt quỷ bị nhốt bên trong một đống giấy màu dán lộn xộn đang gào thét.

Có nam, phụ, lão, ấu.

.

Có mặt quỷ biểu tình kinh hãi, có khóc lóc, có bất cam vùng vẫy cũng có số ít điên cuồng hướng bóng đêm nhe nanh múa vuốt.

Nếu như Tuyết Sinh ở đây hẳn sẽ điếng người khi nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Tuyên Thúc, Hứa Mộc, Lâm Thiên, Diệp Tử Mặc.

.

Phong Thiên Trưởng.

.

Thậm chí cả hắn cũng đang ở bên trong, chỉ có điều những khuôn mặt kia đang nhắm mắt, yên ắng, tựa hồ đang bị phong bế.