Chương 22: Khi Tôi Có Thể Nhìn Thấy Vẫn Sẽ Trượt Chân Ngã Nhào
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Khi Tôi Có Thể Nhìn Thấy Vẫn Sẽ Trượt Chân Ngã Nhào tại dưa leo tr.
“Cậu trượt chân, nghiêng người ngã vào bồn tắm.”
– ———————————-
Khoảnh khắc hơi thở ấm áp phả vào má, đầu Văn Địch nổ tung chẳng kém gì một vụ nổ siêu tân tinh.
Bàn tay Biên Thành mát lạnh như môi anh, chạm vào làn da đỏ ửng, vô cùng thoải mái. Nụ hôn này dịu dàng, chậm rãi, mang theo sự thăm dò như muốn nghiên cứu kết cấu khoang miệng cậu. Đầu lười thò ra nhẹ nhàng quét qua môi sau đó luồn vào bên trong.
Cậu nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của một người khác. Trái tim trong lồ.ng ngực đập thình thịch, như thể máu thịt xương cốt đều bị hòa tan, chỉ còn trơ lại trái tim đang đập rộn ràng.
Ngón tay cậu di chuyển lên cẳng tay săn chắc, lớp vải bóng nhăn lại dưới những ngón tay. Hơi thở dần dần dồn dập theo nhịp tim tăng nhanh, giống như ngọn lửa bập bùng trong đêm đen.
Sau đó, cảm giác mát lạnh đột nhiên biến mất.
Cậu mở mắt, hơi ngẩng đầu lên, người trước mặt nghiêm túc nhìn cậu.
“Sao vậy?”
Biên Thành giơ tay, áp lòng bàn tay to lớn lên trán cậu. Cậu đứng yên không động đậy. Vài giây sau bàn tay ấy rời đi.
Khung cảnh trước mắt cậu cứ chớp tắt chớp sáng, hơi nóng xông lên má, trong đầu cậu như sôi ùng ục.
Biên Thành quan sát sắc mặt cậu, nói: “Hình như cậu sốt rồi.”
Nước sôi bị đóng băng trong chớp mắt, bởi vì đột ngột kết băng nên phát ra âm thanh răng rắc.
“Em không sốt.” Văn Địch cứng đầu nói.
“Trán cậu rất nóng.”
“Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể em cao hơn người bình thường mà.” Văn Địch cứng miệng, “Đây là nhiệt độ bình thường của em.”
“Nhiệt độ bình thường của cậu mà cao thế này chắc tế bào não cũng bị nướng chín luôn rồi.”
Văn Địch lại đổi ý: “Đây chỉ là tạm thời thôi, đổ mồ hôi là khá hơn ấy mà, em làm vài vận động đổ mồ hôi là được.”
“Phải đo nhiệt độ,” Biên Thành mở điện thoại, “Để tôi xem gần đây có nhà thuốc không với đặt đồ ăn.”
Tế bào trong cơ thể Văn Địch kêu gào. Hai thằng đàn ông bọn họ vừa mới hôn nhau ở khách sạn! Cái người não làm từ cacbua silic này vừa chủ động hôn cậu! Sự kiện này còn có xác xuất thấp hơn cả việc hai lỗ đen va chạm, cơ hội ngàn năm có một này sắp sửa vụt khỏi tầm tay trong gang tấc ư?!
“Không ai nhận đơn hết, ” Biên Thành hoàn toàn không để ý tới ánh mắt “đéo thể tin nổi” của cậu, cất điện thoại, “Tôi đi mua vậy, tiện mua thuốc luôn.”
Đúng là chuyện gì cũng xảy ra được, không ngờ còn có người rê bóng tới gôn sắp sửa sút vào thì lại thu chân, quay người bỏ đi.
Trước khi đi còn nói: “Cậu lên giường nằm một lát đi.”
Văn Địch hỏi: “Vậy thầy có lên không?”
Biểu cảm đối phương hệt như đang nhìn một thằng tâm thần: “Đi nằm đi.”
Văn Địch dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đứng trước cửa.
Biên Thành vòng trở lại, giơ tay nắm vai cậu rồi đẩy cậu về phòng ngủ.
Cậu cầm lấy cổ tay Biên Thành, đứng chôn chân tại chỗ: “Em hỏi thật đó thầy ơi, phòng suite này ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn một đêm, không tận dụng tốt thì phí mất hai tháng tiền lương của em đó thầy…”
Biên Thành chê cậu nói lắm, cổ tay hơi cử động, tuột khỏi tay cậu, đồng thời anh hơi cúi người ôm đầu gối cậu rồi vác cậu lên vai.
Văn Địch chưa nói xong đã bị tập kích khiến cậu hơi bối rối. Chưa kịp phản kháng đã bị người ta ném lên giường. Cậu muốn ngồi dậy nhưng trước mắt tối sầm, lại ngã ngửa ra sau.
Quả thực cậu xây xẩm mặt mày, bụng dạ khó chịu. Okay, sốt thật rồi.
“Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ quay lại.” Biên Thành nói.
Văn Địch vùi đầu vào gối lông ngỗng, thở dài một hơi. Bàn tay lạnh lẽo lật người cậu lại, đắp chăn cho cậu.
Cậu thực sự phải về đi xem bói thôi. Chuyện học gặp khó khăn, người hướng dẫn thì bất bình thường, đời sống tình cảm thì như sa mạc hoang vu, ngay cả đi ONS với nam thần cũng xảy ra sự cố, chiến sĩ chủ nghĩa duy vật lập tức tháo chạy sang chủ nghĩa duy tâm.
Adrenaline giảm xuống, triệu chứng của nhiệt độ cơ thể tăng cao ập tới. Cậu mơ màng ôm gối, đầu óc quay cuồng. Không biết đã qua bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, sau đó nhiệt kế đo trán dí sát vào đầu cậu, “bíp” một tiếng.
Cậu lập tức tỉnh táo lại.
“Ba mươi tám độ,” một giọng nói vang lên, “Vẫn ổn, không phải là sốt cao.”
Văn Địch nghiêng đầu, trong ánh mắt kinh ngạc còn mang theo thù hận.
Biên Thành ngồi ở mép giường, kéo cánh tay cậu: “Dậy uống thuốc.”
Người trên giường nhìn anh một lúc rồi nâng tay lên. Biên Thành đưa một chiếc cốc qua, đối phương cầm lấy, uống thuốc rồi trả cốc lại cho anh.
Thuốc hạ sốt có tác dụng rất tốt. Chưa tới nửa tiếng toàn thân Văn Địch đã nhễ nhại mồ hôi, cơn sốt giảm dần, sau lưng hơi lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhiệt kế đo trán lại kêu “bíp”, nhiệt độ tạm thời giảm xuống mức bình thường.
Văn Địch đang nghĩ có nên tiếp tục công cuộc tiếp xúc thân thể không nhưng cơ thể cậu lúc nóng lúc lạnh như lông chim lơ lửng trên mặt nước vậy, chắc không chịu nổi loại vận động mạnh đâu.
Hệ đề kháng chó chết, ngay cả gió bắc vùng cận nhiệt đới cũng không kháng nổi.
Nội tâm cậu đang vô cùng tiếc nuối thì người bên cạnh còn thêm dầu vào lửa: “Mặc ít thế không cảm mới là lạ.”
Văn Địch cho anh một ánh nhìn sắc như dao nhưng tiếc là chẳng có sức công kích nào, thậm chí người đấy còn không hề nhận ra tâm trạng bất mãn của cậu.
“Đều do thầy, ” Văn Địch nói, “Thầy giữ khăn quàng của em, khiến động mạch cảnh của em phải chịu áp lực lớn, khiến hệ thống miễn dịch của em bị hãm hại.”
Biên Thành ngồi không cũng trúng đạn nhưng anh cũng chẳng so đo với con bệnh Văn Địch. Anh nhìn người trên giường, hỏi: “Cậu không ngủ? Tỉnh rồi?”
Tỉnh đến mức có thể đọc vanh vách chú nguyền trong “Giông tố” đấy, rủa ông trời, rủa cái cơ thể yếu nhớt này và rủa cả cái tên đầu gỗ trước mặt.
Sau đó Biên Thành lại hỏi: “Vừa rồi cậu thấy sao?”
Văn Địch nhất thời mù mịt vì dòng suy nghĩ nhảy tanh tách như tôm của anh, sau đó mới nhận ra anh đang hỏi về nụ hôn đó.
Còn muốn khảo sát mức độ hài lòng đối với kỹ năng hôn nữa hả?
Cậu suy nghĩ một lúc rồi chống tay ngồi dậy, nhích đến gần người đang ngồi bên mép giườing: “Hình như em quên rồi, không ấy mình làm lại nha?”
Biên Thành nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như đang… thất vọng? Sao lại thất vọng, cậu có chê anh đâu.
Lúc Văn Địch đang định khen thêm là động tác của anh dịu dàng chu đáo thì Biên Thành lùi lại một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi.”
Cảm giác bị từ chối còn lạnh thấu xương hơn cả gió bắc nhiệt đới, Văn Địch bất mãn trừng anh. Cậu xuống giường đi vào phòng khách, mang theo túi đựng bom tắm vào.
“Cậu muốn làm gì?” Biên Thành hỏi.
“Ngâm bồn.”
Người chăm sóc đứng dậy nói: “Cậu đừng đùa, cậu vừa mới hạ sốt đấy.”
“Thầy đừng đùa, đó là bồn tắm đá hoa cương có chức năng massage đấy.” Ngày lành tháng tốt, cảnh đẹp ý vui, không thể lên giường với crush đã thảm lắm rồi, đến cả ngâm bồn cũng không được nữa hả? Cả đời cậu có mấy khi được tận hưởng bồn tắm massage chứ?
Tới cũng tới rồi, tiền cũng trả rồi, bom tắm cũng mua rồi. Không sử dụng thì đúng là phí của trời.
Trên mặt Biên Thành là biểu cảm bất mãn, có thể thấy anh đang cực kỳ phản đối.
“Đây không phải là quà sinh nhật thầy tặng em sao?” Văn Địch nói: “Nhà em luôn dạy phải thành tâm tận hưởng quà người khác tặng.”
“Nếu cậu ngất trong bồn tắm thì sao?”
Văn Địch híp mắt nhìn Biên Thành, bỗng cậu mỉm cười: “Thầy ngâm bồn cùng em không?” Lên giường có hơi khó thì ít nhất cũng phải cởi được bộ âu phục đó, cho đôi mắt được an ủi phần nào.
“Tôi thích tắm vòi sen.”
“Không được,” Văn Địch nói, “Nghĩ tới việc em là người duy nhất tận hưởng niềm hạnh phúc này thì mỗi tiếng nước chảy đều như chiếc chùy nện vào lương tâm em…”
Biên Thành không đồng ý: “Nếu thật sự muốn ngâm thì ngâm đi, đừng kéo tôi theo là được.”
Văn Địch nhìn chằm chằm túi nhựa trong tay. Bom tắm nhìn cũng rắn rỏi đấy, ném trúng người chắc cũng đau ha.
Thấy cậu cứ nhìn bom tắm, Biên Thành lại hỏi: “Có cần tôi bỏ vào bồn giúp cậu không?”
May là thứ trên tay cậu không phải quả tạ.
Ánh mắt Văn Địch sáng như đèn pha, cậu muốn thiêu chết đối tượng hẹn hò vô tri bằng đôi mắt này.
Đối phương chẳng hề nhận ra, xoay người đi vào phòng tắm. Đờ mờ, người này thật sự đi chuẩn bị bồn cho cậu kìa.
Văn Địch xách túi, tức giận đến mức móng tay tạo thành vài hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay.
Cậu ném chiếc túi xuống đất, cởi áo măng tô rồi để treo lên giá, đi vào cánh cửa bên phải. Có một chiếc áo choàng tắm treo trong phòng thay đồ, cậu cởi áo len và quần ra, khoác áo choàng tắm lên người.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, đá Travertine ốp tường trắng đến lóa mắt. Văn Địch tính toán diện tích, nghĩ bụng người giàu đúng là rảnh háng, xây phòng tắm lớn vậy làm gì? Chẳng lẽ lúc đi vệ sinh còn tiện thể đi dạo tập thể dục luôn hả?
Giữa phòng tắm là một cái bồn tắm màu đen đang tản ra sương mù trắng xóa bao phủ người bên cạnh. Trong phòng ấm áp nên Biên Thành chỉ mặc áo sơ mi và quần tây nhưng vẫn quá trang trọng so với khung cảnh hiện tại. Ống tay áo xắn đến khuỷu, hơi nước uốn lượn xung quanh anh, cuốn lấy cánh tay màu lúa mạch.
Đầu Văn Địch lại có chút ong ong, giống như chóng mặt do sốt.
Sau đó người đối diện hỏi: “Sao cậu không mang bom tắm vào?”
Đẩy người khác vào bồn tắm có vi phạm pháp luật không?
Sau đó Biên Thành quay người đi ngang qua cậu. Hai giây sau có một chiếc hộp được ném tới, cậu chụp lấy nó theo bản thăn.
Bom tắm.
Cậu nghiến răng, xé toạc cái bọc bên ngoài rồi cầm bom tắm lên. Quả bom tắm nhỏ đáng thương suýt nữa vỡ thành bột trong tay cậu.
Cậu nhìn chằm chằm vào người đối diện và ném bom tắm về phía vòi nước một cách chuẩn xác.
Nước dội vào bom tắm, bọt xốp nhanh chóng tuôn ra, reo hoan chen chúc trong bồn tắm, bồng bềnh theo sóng nước. Sương trắng mang theo mùi hương ngọt ngào của nam việt quất khiến con người ta cảm thấy thư thái.
Văn Địch thẫn thờ nhìn bọt nước dâng lên rồi lại tan biến, ngồi ở mép bồn tắm ngâm nửa cẳng chân trong nước.
Nước hơi nóng, da hơi nhói. Cậu cởi áo choàng tắm nhảy ùm một phát vào bồn. Nước nóng ập tới từ bốn phía, xua tan mệt mỏi và căng thẳng của ngày hôm nay. Nước ấm thẩm thấu vào da, xoa dịu thần kinh căng thẳng và cơ bắp căng cứng.
Bên cạnh bồn tắm có một hàng nút bấm. Văn Địch nằm bò trên mặt đá granite, nhấn thử từng nút một. Nước phun ra từ vòi sau thắt lưng cùng với tiếng ùng ục, nhẹ nhàng xoa bóp lưng và vai cậu. Văn Địch hài lòng thở hắt ra, dựa đầu vào bồn tắm.
Bọt xà phòng, mùi thơm ngọt, dòng nước chảy, sự tĩnh lặng, tất cả đều là khung cảnh trong tưởng tượng của cậu.
Cho cậu cơ hội và cậu có thể ngâm bồn hai mươi năm.
Mọi thứ đều hoàn hảo nhưng cái người bên ngoài kia, cái tên vô tri đang ở ngoài kia chính là một vết đen trong khung cảnh hoàn hảo này.
Bị hơi nóng xông một hồi khiến cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cậu đặt tay lên trán, bởi vì nhiệt độ của nước ấm nên cậu không thể phát hiện được cái gì.
Thôi ngừng vậy, cậu vẫn chưa muốn thử thách bản thân.
Trong làn nước dập dềnh, cậu đứng dậy, trong đầu lập tức diễn ra một đợt pháo hoa máu làm cậu xây xẩm mặt mày, lảo đảo bên vách bồn tắm. Cơn chóng mặt ập tới như một cây búa giáng vào đầu…
Cậu trượt chân, nghiêng người ngã vào bồn tắm.
Tuy rằng cậu nhanh tay chống xuống thành bồn tắm nhưng vẫn bị va đầu gối vào bồn. Chưa kịp phản ứng gì thì cơn đau đã nhanh chóng truyền tới từ sụn chêm khớp gối. Cậu ôm đầu gối thở dốc, đau đớn kêu một tiếng.
Thương hiệu quần què gì vậy! Trơn vãi!
“Cậu có sao không?” Người bên ngoài hỏi.
Tiếng bước chân vang lại gần, Văn Địch ngẩng đầu lên, ở độ cao này cậu chỉ có thể nhìn thấy thắt lưng của Biên Thành. Khóa thắt lưng phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp, logo đại bàng đồng lấp lóe trước khi chìm nghỉm trong sương mù. Sau đó một chiếc khăn tắm rơi xuống phủ lên vai cậu.
“Chắc sốt lại rồi.” Giọng điệu của anh mang theo sự khách quan giống như bác sĩ đang nhận xét.
Cánh tay vòng qua eo cậu, đỡ cậu dậy. Văn Địch vùi mặt vào lồ.ng ngực rắn rỏi của anh, mái tóc ướt sũng tựa vào áo sơ mi làm ướt cả một mảng.
Cơn đau ở đầu gối dần dần phai đi nhưng tiếng pháo trong đầu vẫn còn vang dội. Có lẽ do tiềm thức cậu cảm thấy xấu hổ nên ép bản thân không được tỉnh táo, tỉnh táo sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Biên Thành đưa chiếc áo choàng ngủ bên cạnh cho cậu, tạm thời thả cậu ra. Cậu máy móc nhận lấy khoác bên ngoài khăn tắm, cũng không biết mình đang làm gì.
Chiếc áo sơ mi loang lổ nước dao động trước mặt cậu. Vải dính nước trở nên trong suốt, đường cong cơ ngực như ẩn như hiện.
“Bị đụng chỗ nào?” Cơ ngực phập phồng theo âm thanh.
“Em không sao,” Văn Địch nói, “Nhưng đồ thầy ướt rồi, thầy không đi thay đồ hả thầy?”
Trong ấn tượng của cậu lúc giáo sư tới không đem theo hành lý. Chắc trong phòng thay đồ vẫn còn dư một cái áo choàng ngủ nhưng không có thì càng tốt.
Biên Thành nhìn cậu, xoay người đi vào phòng ngủ. Văn Địch kiểm tra đầu gối, không bị trầy xước hay giập gì hết, cùng lắm là mai bị bầm thôi. Nhưng có thể khiến trai đẹp c.ởi đồ thì ngã cũng đáng.
Sau đó, bóng người biến mất đã quay trở lại, không thấy thay đồ chỉ thấy một tiếng bíp khác của nhiệt kế đo trán.
Ba mươi chín độ.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️