Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 28: Hồi Ức Đại Học (1)

4:27 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: Hồi Ức Đại Học (1) tại dưa leo tr. 

“Cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ là người yếu thế trong một mối quan hệ nữa.”

– ———————————-

Văn Địch vác một chiếc ba lô nặng mười lăm cân, đẩy hai chiếc valy 26 inch, ánh mắt không ngừng đảo giữa màn hình và đường phố.

Đây là lần đầu tiên cậu đến nước ngoài, phải tìm hiểu lại về dữ liệu di động, bản đồ, hệ thống giao thông, ứng dụng gọi taxi. 15 tiếng ngồi máy bay cộng với chặng đường dài từ sân bay đến đây đã khiến hai chân cậu mỏi nhừ, cơ thể rã rời, mệt đến mức cảm thấy cốc nước trong tay như nặng gấp đôi. Trong thâm tâm cậu hy vọng bản thân gặp may, sớm tìm được nơi ở của Hà Văn Hiên để nghỉ ngơi lại sức.

Cuối cùng trước mặt cậu xuất hiện một tòa nhà gạch đỏ năm tầng, bảng địa chỉ trên hiên nhà giống hệt với địa chỉ cậu có. Văn Địch cất điện thoại, tâm trạng tươi tỉnh hẳn lên. Trời đã tối rồi, đây còn là ngoại thành, muộn xíu nữa thì sẽ càng khó nhìn đường.

Cậu lần lượt khiêng hai cái vali lên bậc thềm rồi bước vào hiên nhà, mồ hôi nhễ nhại. Đi vào tòa nhà thì nhận ra ở đây không có thang máy, thế là lại leo cầu thang hai lần, kéo hai cái valy lên tầng ba, mồ hôi như tắm. Lúc cậu tới trước cửa 205 thì chẳng khác gì vừa mới đi dưới cơn bão mà không đem theo ô. Cậu lau trán, gạt mái tóc đẫm mồ hôi sang một bên, vuốt thẳng gấu áo và cổ tay áo, cố gắng khiến bản thân trông chỉn chu hết mức có thể nhưng qua một ngày bôn ba, chút nỗ lực này của cậu chẳng thấm vào đâu.

Cậu giơ tay gõ cửa, trong lòng hơi thấp thỏm. Ngày mai là sinh nhật Hà Văn Hiên, cậu tới mà không báo trước vì muốn tạo bất ngờ, không biết đối phương sẽ phản ứng như thế nào. Bọn họ đã không gặp nhau nửa năm, yêu xa càng lâu tình cảm càng phai nhạt, dần dần hai ngày gọi điện một lần rút thành một tuần một lần, rồi lại giảm xuống thành một tháng một lần. Những lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon buổi tối hàng ngày dần biến mất, chỉ còn lại lời hỏi thăm vào những dịp lễ quan trọng.

Vì thế khi đăng ký trao đổi, Văn Địch đã chọn một trường ở Boston.

Sau hai năm yêu xa cuối cùng bọn họ cũng có một cuộc hội ngộ tạm thời.

Văn Địch nhìn chằm chằm tấm cửa kim loại có dãy số in hoa, trống ngực dồn dập.

Cậu đợi một lúc nhưng cánh cửa vẫn sừng sững ở đấy, ra ngoài mua đồ à?

Văn Địch lại gõ cửa, nếu lần này không có ai mở cửa thì cậu sẽ ngồi tạm trên valy nghỉ ngơi một lát.

Vài giây sau hình như có tiếng bước chân vang lên sau cánh cửa. Cơn buồn ngủ trong đầu Văn Địch tan biến, cậu hít một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười.

Cửa mở, một cô gái xa lạ xuất hiện, tóc vàng mắt xanh, đeo khuyên tai hình tam giác, giọng nói biếng nhác quyến rũ. Cô vừa tò mò vừa bối rối nhìn Văn Địch: “Có chuyện gì không?”

Văn Địch sửng sốt, nhìn lại địa chỉ trên điện thoại, xác nhận mình đã tìm đúng.

Từ trong nhà vọng ra một câu “Ai thế?”, sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện sau lưng cô gái. Người đàn ông nọ bước tới, bàn tay tùy ý đặt trên vai cô, điệu bộ tự nhiên như thể đã quá quen.

Sau đó khi nhìn thấy người ở ngoài cửa, toàn thân hắn cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Người cũng có biểu cảm khó tin còn có thêm Văn Địch đang đứng bên ngoài. Trong phút chốc cậu có ảo giác mình đang chèo thuyền trên biển giữa cơn bão, sóng biển nhấp nhô hất cậu lên trời, rồi bóng tối ập đến từ phía dưới.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Hà Văn Hiên quay sang cô gái và nói: “Đây là bạn học cấp ba của anh.”

Văn Địch nhìn người yêu của cậu.

Cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu sắp rơi xuống rồi, rơi vào bóng tối sâu không thấy đáy.

Cậu giơ tay vịn khung cửa, tìm điểm tựa trong thế giới lung lay sắp đổ.

“Trong nhà hơi bừa,” Hà Văn Hiên nói với cậu, “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”

“Để anh ấy vào ngồi một lúc đi, anh ấy có nhiều hành lý quá, ” Cô gái đánh giá Văn Địch, chìa tay ra với cậu, “Chào anh, tôi là Sally Belloc, vợ sắp cưới của anh ấy.”

Cậu ngừng thở.

Sự sụp đổ bắt đầu như thế đấy. Trong bóng tối là sự tĩnh mịch chết chóc.

Những hồi ức thanh xuân đẹp đẽ xán lạn rơi ầm ầm xuống đất vang lên âm thanh chói tai, vỡ thành ngàn mảnh vụn, để lại một đống hỗn độn trên mặt đất.

“Vị hôn thê?” Giọng nói Văn Địch thều thào như thể vọng từ một nơi rất xa.

Cô gái nhìn Hà Văn Hiên rồi lại nhìn Văn Địch: “Tôi còn tưởng anh tới đây dự đám cưới của chúng tôi.”

Từ “đám cưới” gợi lên một ký ức nào đấy. Ba năm trước lúc Hà Văn Hiên xuất ngoại có nói: Bên đấy hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, sau khi anh lấy được thẻ xanh chúng ta sẽ kết hôn.

Hôn nhân đồng giới là hợp pháp ở đây nhưng hắn ta vẫn không chọn kết hôn với cậu.

Thật ra thì cho tới bây giờ chuyện chẳng liên quan tới thế tục, luân lý hay luật pháp.

Bàn tay cô gái vẫn đang dừng ở giữa không trung.

Văn Địch bắt tay cô: “Xin chào, tôi là Văn Địch.” Cậu nhìn Hà Văn Hiên, “Tôi là bạn trai của anh ấy.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cậu muốn bước đi một cách phóng khoáng, tuyệt không quay đầu nhưng tiếc rằng hai cái gánh nặng kia vẫn đang ở trong hành lang khiến cậu phải dừng lại, chuyển từng cái valy một xuống tầng, hai thứ này còn nặng hơn cả lúc mới đến. Khoảnh khắc bước xuống hiên nhà, mệt mỏi vô tận chợt ập đến khiến cậu chẳng thể đi nổi dù chỉ một bước.

Cậu đặt vali xuống rồi ngồi lên nó. Trời càng lúc càng tối, hôm nay là một đêm không trăng, ánh sáng mờ ảo của đèn đường phủ lên người cậu.

Đáng lẽ cậu phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Những phản hồi lạnh nhạt, sự thiếu kiên nhẫn khi hỏi thăm cậu dạo này, luôn bận rộn, nghỉ hè cũng không rảnh để gặp cậu. Dấu hiệu thậm chí còn xuất hiện từ tận rất lâu về trước, trong những buổi họp mặt bạn bè, những buổi hẹn hò, và cả cái lúc chẳng nói chẳng rằng chạy đi du học đấy nữa…

Mối quan hệ của họ giống như một sợi dây cao su đã bị kéo căng đến cực hạn, mong manh đến mức chỉ còn lại một sợi mỏng, chỉ còn mỗi cậu vẫn níu chặt lấy nó, cố gắng để lại chút hy vọng cuối cùng.

Thậm chí mãi đến lúc nãy cậu cỏn ảo tường người kia sẽ đuổi theo. Đúng là thằng hề, tất nhiên làm gì có ai.

Cuối cùng cũng đứt “phựt”.

Người kia thậm chí còn chẳng hề quan tâm tới việc cậu sẽ đi đâu và ở đâu trong đêm nay ở nơi ngoại ô này, cùng với bốn mươi kg hành lý.

Một cơn gió thổi tới, quần áo ướt sũng mồ hôi khiến cậu rùng mình.

Nghỉ đêm ở đâu đây?

Văn Địch tuyệt vọng phát hiện rằng tuy bây giờ cơ thể cậu rã rời chỉ muốn nằm rạp xuống đất không bao giờ dậy nữa nhưng cậu vẫn phải ngủ, vẫn phải ăn, vẫn phải sống. Bây giờ đã muộn lắm rồi, giờ còn chưa bắt đầu tìm chỗ ở thì về sau sẽ càng khó. Cậu vực dậy bản thân, tiếp tục kéo valy đi về phía trước. Lòng bàn chân như ma sát với giấy nhám, đôi vai cũng đau nhức vì sức nặng của balo. Cậu tìm kiếm trên bản đồ, thấy khách sạn gần nhất cách đây hai dặm.

Cậu nhìn con trỏ hồi lâu, trong lòng hy vọng kỳ tích xuất hiện, sẽ có một anh hùng giáng trần đưa cậu đến đó. Tiếc là chẳng có gì xảy ra. Cậu chỉ có thể kéo valy chậm rãi đi về phía trước. Đường mòn buổi tối có mỗi một mình cậu, lại còn kéo theo một đống hành lý, cũng không biết khu vực này an toàn đến mức nào nhưng trong đầu cậu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, thật sự không còn sức đâu để sợ hãi nữa.

Lúc này chuông điện thoại reo lên khiến tâm lý cậu chấn động.

Trên màn hình là một dãy số quen thuộc. Cậu do dự một lúc rồi vẫn nghe máy. Chắc người này sẽ có xe. Hai dặm cộng bốn chục kg, bây giờ giá cũng chỉ để trụng nước sôi.

Kỳ tích trong tưởng tượng vẫn không xảy ra, câu đầu tiên của đối phương là giận dữ chất vấn cậu: “Chẳng phải em đã bảo tuần sau mới tới à? Sao không nói trước với anh?”

Văn Địch dựa vào valy, gần như không đứng vững nổi, lửa giận bị kiềm nén giờ đây đã bộc phát: “Đây là lỗi tôi hả? Vậy tôi hẳn nên lo cho thể diện của cậu, tránh xa vợ chồng cậu ra?”

“Nếu em nói với anh thì chuyện này đã không xảy ra.”

“Chuyện gì?” Trong đêm đen tĩnh lặng, giọng nói trong micro vô cùng gay gắt, “Tôi xem cậu là bạn trai, cậu xem tôi là bồ nhí?”

Dường như Hà Văn Hiên nhận ra mình đã sai. Lần mở miệng kế tiếp này giọng điệu đã dịu hơn: “Về đi, chúng ta nói chuyện với nhau.”

“Nói chuyện?” Văn Địch không thể tin nổi, “Chúng ta vẫn còn chuyện để nói hả?”

“Em…” Hà Văn Hiên có vẻ ngạc nhiên, “Em sẽ không chia tay anh đâu, đúng không?”

Văn Địch cảm thấy ngột ngạt. Trong mắt người này thế giới xoay vòng quanh hắn, hết thảy của hắn phải được tôn trọng, phải được tha thứ.

Mà việc vẫn luôn tuân theo quy luật của hắn suốt những năm qua, khiến hắn cho rằng bản thân luôn đúng, Văn Địch nghĩ, đây là lỗi của mình.

“Cậu từ bỏ đi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa, cũng đừng tìm tôi. Trong nửa năm sau nếu vô tình gặp nhau thì hãy xem nhau là người dưng.” Nói tới khúc này cơn mệt mỏi lại ập đến. Bản thân đã cố tình chọn đi trao đổi ở Boston, một năm này còn phải sống cùng một thành phố với tên kia, cậu vượt ngàn dặm xa xôi tới đây mà sao số phận lại đùa bỡn ác ý đến thế?

“Chúng ta sẽ không gặp nhau đâu, ” Hà Văn Hiên nói, “Sớm thôi anh sẽ đi Đức.”

“Hả…” Văn Địch không ngờ bây giờ lại có thêm quả bom nữa, “Đức?”

“Anh sẽ đi Đức trao đổi vào học kỳ tới, là quốc gia đi đầu trong lĩnh vực của anh.”

“Cậu…” Văn Địch choáng váng đầu óc. Cậu dốc toàn lực mới giành được suất trao đổi này để đi đến đây, thì ra tất cả đều là xe công dã tràng? Thằng này sắp sửa bay qua một đại dương khác, đi tới một quốc gia khác?

Đi du học đã không báo cậu rồi, thế mà vẫn lặp lại chuyện này được hả?

Cho dù không có chuyện kết hôn thì nội chuyện này thôi cũng đã quá quắt lắm rồi!

“Vậy lúc nào cậu mới nói tôi biết? Đệch mợ cậu đang nghĩ cái đéo gì vậy?”

“Anh nói em biết thì em làm được gì chứ? Em học tiếng Anh mà, đi Đức trao đổi được không?

“Đó không phải là trọng điểm!” Văn Địch gào lên, “Hai năm trước mày đã giấu tao! Tiền đồ mày quan trọng còn suy nghĩ tao thì vứt sọt rác hả? Tao đéo có kế hoạch, đéo có lý tưởng hả? Rốt cuộc mày có coi tao là con người không?”

“Em vẫn còn bận tâm chuyện đó ư?” Hà Văn Hiên dần mất kiên nhẫn, “Anh nói hay không thì cũng vậy mà? Chút tiền ít ỏi nhà em có được từ việc mở quầy ăn sáng đó đủ cho em đi du học không?”

Văn Địch cầm điện thoại, cảm thấy máu trong cơ thể như gai nhọn hóa thành băng, sượt qua mạch máu và da thịt, “Tốt quá, cảm ơn mày sắp sửa cút sang Đức nhé, ” Văn Địch nói, “Mày là đồ cóc ghẻ bỉ ổi ti tiện ngu xuẩn hèn nhát vô lại, tao chúc mày mọc ghẻ trên cu, bị đỉa cắn cu chảy mủ thối hoắc như phô mai bị ruồi bu nhé!”

Cậu cúp điện thoại, cơ thể nghiêng ngả suýt nữa va đổ vali. Cậu đổi sang bản đồ để nhìn đường rồi tắt máy, bỏ điện thoại vào túi xách rồi bước dọc theo con đường mòn.

Đây chắc là hai dặm dài nhất đời cậu. Trên con đường kéo dài vô tận này cậu đã đưa ra một quyết định.

Cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ là người yếu thế trong một mối quan hệ nữa.

Lúc tới khách sạn thì đã là một giờ đêm. Cậu chọn phòng rẻ nhất, trả tiền, không tắm rửa gì đã lập tức ngã nhào xuống giường.

Tức giận, kiệt sức, hối hận, chán ghét ập tới cậu. Cậu cho rằng mình không nên đau buồn nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống gối làm nó trở nên lạnh lẽo vì thấm nước. Cậu không nhúc nhích gì, nằm trên chiếc gối ướt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ nhưng vị trí phòng không tốt lắm, không thể chiếu vào, chỉ có thể thoáng thấy ánh sáng chói lòa phản chiếu trên lá xanh. Cậu đi tắm rồi ngồi trong phòng, mở điện thoại lên, trong đó có bảy tám cuộc gọi nhỡ.

Cậu nhìn nhật ký cuộc gọi, nhếch môi, mở nhóm trao đổi xem thông tin cho thuê trong đấy. Khách sạn không phải là giải pháp lâu dài, cậu phải nhanh chóng tìm một nơi thích hợp. Mặc dù có học bổng trao đổi nhưng cũng chỉ đáp ứng được nhu cầu sống căn bản nên cậu phải tiết kiệm.

Vừa hay có hai sinh viên đến Boston sợ tiền thuê nhà cao quá, muốn tìm thêm người nữa cùng thuê. Mặc dù ở phòng khách không có không gian riêng tư cũng không cách âm nhưng Văn Địch xem sơ đồ mặt bằng của ngôi nhà, thấy diện tích phòng khách cũng lớn, ánh sáng cũng tốt nên liên lạc với hai người đấy, giải quyết xong chuyện nhà cửa.

Sự rối ren của việc chuyển nhà khiến nỗi đau thất tình dần tê liệt. Chỉ là năm năm quá dài, ký ức thi thoảng ùa về do nhiều thứ kỷ niệm – một chiếc móc chìa khóa, một bộ phim, một bài hát. Mỗi khi như vậy cậu phải tạm dừng công việc, khiến nỗi thống khổ trong tim dịu đi.

Hai ngày trước khi chính thức khai giảng, đột nhiên Tưởng Nam Trạch liên lạc với cậu, mời cậu đi Las Vegas.

“Không tiền, không tâm trạng.” Văn Địch nói.

“Nào mới là nguyên nhân chủ yếu?” Tưởng Nam Trạch nói, “Nếu là vế trước thì tôi mời ông, nếu là vế sau thì vừa khéo, tới đây chơi thay đổi tâm trạng.”

“Sao lại mời tôi?”

“Tôi nghe chuyện đính hôn rồi,” Tưởng Nam Trạch nói, “Cục tức này nuốt nổi không?”

“Không nuốt nổi thì giờ làm gì? Chẳng lẽ tôi cũng tìm người kết hôn à?”

Tưởng Nam Trạch chê cậu trẻ nhỏ khó dạy: “Tới quán bar tìm một anh đẹp trai chụp chung một tấm rồi tặng nó làm quà cưới! Để nó thấy được sau khi chia tay bố mày vẫn sống tốt. Tôi mua vé máy bay rồi đấy tới đây nhanh nhé!”

“Tôi không đi,” Văn Địch nói, “Tôi chỉ muốn lặng lẽ chết trong phòng.”

Tưởng Nam Trạch chặc lưỡi nói: “Người ta vui vẻ làm đám cưới còn ông ủ rũ ở nhà? Muốn tôi kể ông nghe dạo này Hà Văn Hiên thế nào không?”

“Không.”

“Theo lời của thằng Aron thì thằng đấy say khướt trong tiệc độc thân, vừa uống vừa nói nhớ ông, còn cầm điện thoại gọi ông nhưng gọi nguyên đêm cũng không được nghe máy.” Tưởng Nam Trạch nói, “Tụi đấy đều khuyên nó, bảo là tiếc gì cái thằng nhà quê đấy.”

Giống như một ngôi sao đột nhiên nổ tung sau một vụ sụp đổ kinh hoàng, Văn Địch đứng bật dậy, chiếc ghế rơi xuống đất phát ra tiếng vang: “Con chó giả tạo đấy, lúc yêu nhau thì sặc mùi cờ đỏ, chia tay rồi diễn cảnh thâm tình cho ai xem chứ!”

“Tìm được quán bar rồi này, tới không?”

“Tới!”

– ———————————-