Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế Chương 5: Khổ Đau Không Tới Một Mình

Chương 5: Khổ Đau Không Tới Một Mình

4:26 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Khổ Đau Không Tới Một Mình tại dưa leo tr. 

“Bạn trai cũ của ông bảo nó rất nhớ ông, hỏi tôi dạo này ông thế nào, còn nói muốn gặp ông nói chuyện.”

– ———————————-

Vào năm Văn Địch nhập học, đại học T có 19 căn tin. Sau bốn năm cậu học nghiên cứu sinh đã tăng lên thành 23 cái (bao gồm căn tin cho nhân viên trường). Từ vịt quay tới bánh sầu riêng, bánh mì canh cừu đến lẩu xào cay, chừng ấy món đủ để ăn tám năm không ngán. Cho nên lúc đi học Văn Địch tránh nấu ăn được lúc nào thì hay lúc ấy. Đồ ăn căn tin được nhà nước hỗ trợ 70% giá cả, còn tiết kiệm hơn việc mua thực phẩm về nấu nhiều.

Cậu cực kỳ muốn thưởng thức món ăn trong khung cảnh yên bình nên gọi món đem về. Có nồi với lò vi sóng nên đông tới cũng không quá phiền.

Hôm nay bội thu. Trưa được gặp người thương, hẹn người ta đi ăn. Chạng vạng nhận được thư từ chối từ tạp chí “Bình luận văn học nước ngoài” – thư từ chối không phải là chuyện tốt, nhưng nếu đã không có hy vọng thì bị từ chối sớm cũng là một loại giải thoát, nhận được phản hồi nhanh như vậy cũng là niềm vui ngoài ý muôn. Văn Địch cãi nhau với Lưu già một phen, cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta từ bỏ tạp chí C, đổi sang đại học S. Bài báo xuất bản được thấy ánh bình minh, tâm trạng Văn Địch rất vui, cậu chi 30 đồng mua một phần cơm gà Hải Nam và vịt quay, sau đó đi tới tầng bốn mua bánh sữa chiên và bánh bí ngô. Về lại khu nhà, cậu bày biện bàn ăn, rót ly nước trái cây, cảm thấy cuộc sống mới đẹp làm sao, tương lai ngập tràn ánh dương.

Mùi thơm tỏa ra từ trong bếp, khiến bụng dạ cồn cào. Văn Địch gắp một miếng thịt vịt, đang định đưa lên miệng, dời mắt về hướng cửa sổ…

… Đó là thứ gì vậy?

Cậu để đũa xuống, nhìn kỹ… Khói?

Mới đầu chỉ là một luồng khói mỏng, sau đó càng lúc càng dày, bay từ cửa sổ vào phòng bếp, phủ kín bàn ăn.

Khói mang theo mùi khét nồng nặc, xộc thẳng từ mũi lên não, tế bào não giật mình, cả người run rẩy. Văn Địch ho khù khụ, viền mắt đỏ hoe. Bệnh viêm họng mãn tính do không khí ô nhiễm ở Bắc Kinh sắp thành cấp tính luôn.

Cậu chạy đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ cái đùng, lại đi mở cửa phòng ngủ, lao ra ban công, há miệng hít thở.

Mới hít một hơi đã nổi da gà —— ban công cũng toàn mùi khét!

Văn Địch hắt hơi, bịt mũi chạy vào phòng, đi tới cửa sổ phòng bếp, mở cửa sổ thò đầu ra, tức giận đi tìm nguồn cơn của luồng khói.

Cậu nhanh chóng tìm được —— khói trắng dày đặc bay ra từ căn bếp hàng xóm, theo gió đi về hướng này. Khói quá dày, cảnh sắc ngoài cửa trở nên mơ hồ.

Cái mẹ gì đây! Sau khi tra tấn thính giác và khứu giác của cậu, người này còn tính làm món “Văn Địch xông khói” hả!

Văn Địch cầm điện thoại, tìm WeChat của hàng xóm, gỡ block đối phương, múa phím điện thoại: [Cậu đốt nhà hả?]

Hàng xóm: [?]

Văn Địch: [Sao nhà cậu đầy khói vậy?]

Hàng xóm: [Có vài lỗi nấu ăn thôi.]

Văn Địch: [Vài lỗi?]

Hàng xóm: [Tôi mở cửa sổ thông gió rồi.]

Văn Địch: [Đúng rồi! Thông vào nhà tôi đấy! Trước khi mở cửa sổ để ý hướng gió giùm cái!]

Hàng xóm: [Bếp nhà tôi kiểu Tây, không có máy hút mùi.]

Văn Địch: [Vậy thì đệt mợ đừng có nấu đồ dầu mỡ nữa! Người ám đầy mùi rồi!]

Trận cãi nhau này đã dời đi sự chú ý của cậu, Văn Địch vô thức hít sâu, sặc khói lắc đầu liên tục, cực kỳ tức giận, lại đóng cửa sổ: Sao lại có người nấu ăn tệ đến mức này vậy! Đây không phải là nấu cơm, đây là đốt than!

Văn Địch: [Vốn tưởng cậu không có tài năng âm nhạc, không ngờ cậu chẳng làm được thứ gì nên hồn.]

Hàng xóm: [Cậu chưa từng nấu khét đồ hả?]

Văn Địch: [Đẳng cấp của cậu không phải là khét đồ, mà là chế tạo vũ khí sinh học!]

Hàng xóm: [Thủ pháp cường điệu hóa của cậu giống hệt thần tượng của cậu.]

Văn Địch: [Nếu thính giác và khứu giác của cậu xài được thì sẽ hiểu tôi là người thực tế tới mức nào.]

Sau đó Văn Địch lại bắt đầu tò mò, cháy thành than thì thôi đi, sao mà đồ khét lại có cả mùi cay và thối vậy? Cậu chất vấn đối phương: [Cậu nấu gì mà mùi ghê vậy? Cá chết ba tháng nướng ớt chỉ thiên à?]

Hàng xóm: [Cóc, bọ và dơi.]

Văn Địch điếng người, lắc đầu thật mạnh: Tên này biết đọc suy nghĩ hả, sao biết mình đang rủa nó vậy? Sau đó nổi giận lần nữa —- câu trả lời mang hàm ý mỉa mai này vẫn thiếu đòn như thường lệ: [Không chửi nhau thì chết à?]

Hàng xóm: [Cậu thích Shakespeare lắm mà? Lời của người yêu dấu sao tính là chửi nhau được?]

Văn Địch cười lạnh, nhắn lại: [Cậu ngoài miệng nói ghét mà lại nhớ kỹ lời kịch của Shakespeare ghê, thuộc nằm lòng bàn tay, cậu đây đâu ghét Shakespeare đâu, mà yêu ông sâu đậm ấy chứ?]

Hàng xóm: [Chữ trên giấy xấu quá, ấn tượng quá ấy mà.]

Văn Địch trợn mắt nhìn điện thoại, giơ tay, góc phải trên cùng, block, tắt.

Cãi lý với đồ điên làm gì!

Cậu tức giận bỏ điện thoại xuống, chán nản nhìn bàn ăn. Cậu bị khói độc tấn công, cơ thể khó chịu, mấu chốt là —- cãi thua người ta. Nhìn bàn thức ăn nguội ngắt, Văn Địch thất vọng gắp một miếng thịt gà, cắn một miếng rồi buông đũa.

Đóng cửa sổ rồi nhưng phòng vẫn còn thứ mùi kỳ quái. Cái mùi gay mũi này khiến ruột gan quặn thắt, mất hứng ăn uống.

Văn Địch nghiến răng, cầm điện thoại, mở WeChat. Cậu cần một người để tâm sự về những tổn thương tinh thần mà cậu đang phải gánh chịu.

Lướt danh bạ, cậu nhấn vào avatar của Tưởng Nam Trạch, một người bạn học cũ. Văn Địch và Tưởng Nam Trạch là bạn cấp ba nhưng quen nhau thông qua Hà Văn Hiên, bạn trai cũ của cậu. Tưởng Nam Trạch và Hà Văn Hiên là bạn nối khố, đều là con nhà giàu. Lúc Văn Địch yêu đương với Hà Văn Hiên đã ngụp lặn trong cái vòng này mấy năm, biết không ít con cưng của trời. Sau khi chia tay cũng chỉ có mỗi Tưởng Nam Trạch là còn chơi với cậu. Mặc dù một phần cũng do Tưởng Nam Trạch bị cho ra rìa —- những người khác đều cho rằng hắn ta là người điên, tuy vậy Văn Địch vẫn biết ơn hắn.

Định nghĩa “người điên” này vừa võ đoán vừa bất lịch sự, nhưng gán lên người Tưởng Nam Trạch lại phù hợp. Năm ngoái Văn Địch nghe nói hắn nhảy vào một cái hồ chứa đầy sứa Irukandji – loài sứa độc nhất thế giới. Nọc độc của một con sứa đủ để gi.ết chết mười lăm người trưởng thành. Sau khi bị đốt, Tưởng Nam Trạch được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, nằm trên giường co giật suốt hai ngày, đau đến mức cuộn mình thành một cục. Vào ngày thứ hai sau khi xuất viện, hắn lại cầm một con sứa lên bằng tay trần, nhìn những chiếc xúc tu dài ba mét của nó quơ quào, vào một khoảnh khắc nào đó nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Các bạn học của hắn đã quay video này và đăng lên YouTube gây xôn xao dư luận. Tưởng Nam Trạch không những không để ý, còn chuyển tiếp link video cho Văn Địch.

Mọi người đều cho rằng hành vi lệch lạc của hắn là để thu hút sự chú ý của bố mẹ. Cha mẹ của Tưởng Nam Trạch đều là thế gia lãng tử, năm xưa cãi nhau long trời lở đất, sau khi vất vả ly hôn xong lại như so tài xem ai hơn ai, không ngừng kết hôn ly hôn, ly hôn kết hôn. Tưởng Nam Trạch có một bầy anh chị em cùng mẹ khác cha, cùng cha khác mẹ, thời gian gặp cha mẹ của mỗi người bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không sử dụng chút mánh khóe thì không thể thu hút ong ve bướm vãn trong khóm hoa.

Tuy nhiên, Văn Địch tỏ ra nghi ngờ về tuyên bố này – ít nhất một phần, vì sau sự cố sứa độc ấy, cậu đã hỏi Tưởng Nam Trạch sao không xài cách bình thường hơn, lật bụng chuột bạch lên, dùng băng dính cố định nó trên bàn làm việc rồi nhỏ nọc độc xuống, sau đó đứng bên cạnh quan sát con chuột giãy giụa đến chết.

Tưởng Nam Trạch nhún vai và nói: “Tôi yêu sinh vật dưới biển và sinh vật trên cạn.”

Giọng điệu có vẻ như đang đùa, nhưng lại có vẻ như không phải. Dù sao Văn Địch cũng không hiểu được hắn – cậu thậm chí còn không hiểu tại sao hắn lại làm bạn với cậu.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Văn Địch và Tưởng Nam Trạch cùng thi vào đại học T, lại thành bạn cùng trường thêm bốn năm. Lúc học lên tiến sĩ, Tưởng Nam Trạch đi Princeton. Tuy vậy họ thường xuyên trò chuyện trên mạng và cũng thường gặp nhau trong kỳ nghỉ đông và hè khi hắn về nước nên tình bạn của họ vẫn được duy trì tốt đẹp.

Hồi trước lúc dự thính lớp hình học phức, cậu đã quấy rầy Tưởng Nam Trạch một thời gian dài, hỏi một loạt câu hỏi toán học mà Tưởng Nam Trạch không thể trả lời được nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn với cậu. Nhiều năm thấu hiểu khiến cậu tin rằng Tưởng Nam Trạch tuy có vấn đề tâm thần nhưng vẫn rất ân cần.

Văn Địch cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, sau khi phóng đại sự khó chịu của hàng xóm lên phân nửa bèn gửi một tin nhắn dài cho Tưởng Nam Trạch, cuối cùng còn thêm ba dấu chấm than: [Người này điên rồi sao!!!]

Năm phút sau, Tưởng Nam Trạch trả lời: [Ừ.]

Văn Địch gãi đầu, năm nay đang chuộng phong cách “tích chữ như vàng” à? Crush và bạn thân một câu không nói quá ba chữ?

Văn Địch tiếp tục tìm kiếm sự đồng cảm: [Nó còn chửi Shakespeare, việc này có thể nhịn ư?]

Một lúc sau, Tưởng Nam Trạch nhẹ nhàng trả lời: [Sở thích của mỗi người khác nhau.]

Đệt, Văn Địch quên mất Tưởng Nam Trạch không có hứng thú với các tác phẩm hư cấu. Hắn cho rằng mật độ thông tin của tiểu thuyết và kịch quá thấp, nghìn trang sách của những kiệt tác đó chỉ toàn những điều vô nghĩa.

Văn Địch nghĩ ngợi, gõ: [Sứa còn chẳng có não, nghiên cứu sinh vật cấp thấp như vậy có lợi ích gì?]

Cậu vừa mới gửi tin nhắn, đối phương đã lập tức gọi video. Văn Địch mỉm cười ấn nút kết nối.

Trong chốc lát, một giọng nói cáu bẳn truyền tới từ đầu bên kia: “Ông mới nói gì vậy? Nói lại cho tôi!”

“Xem đi!” Văn Địch buồn bã nói: “Có phải loại khốn nạn chuyên chỉ trích đối tượng nghiên cứu của người khác này đúng là tội ác tày trời không?”

Người ở bên kia ngừng lại, u ám nói: “Nên ném nó xuống hồ của Iruka.”

Văn Địch bối rối: “Iruka là ai?”

“Con sứa Irukandji của tôi.”

Văn Địch cũng không có phàn nàn gì về biệt danh hắn đặt cho con sứa, hài lòng gật đầu: “Ném!”

Sau khi tìm được người đồng đội có chung mối hận thù, Văn Địch cảm thấy dễ chịu hơn, dạ dày sôi ùng ục kêu đói. Cậu lấy tai nghe ra và đeo vào tai, rảnh tay cầm đũa lên ăn vịt quay một cách thích thú, đồng thời hỏi thăm bạn học cũ của mình xem dạo này thế nào.

Tưởng Nam Trạch có năng lực học tập mạnh mẽ. Hắn bắt đầu nghiên cứu khoa học vào năm thứ hai và giành chức vô địch trong Dự án Tinh Hỏa[1], cuộc thi nghiên cứu khoa học cấp trường của Đại học T, đương nhiên không giống Văn Địch còn đang lo lắng về chuyện tốt nghiệp. Hắn nói gần đây đã phát hiện được sứa hộp ở một vịnh, phạm vi hoạt động của chúng đang mở rộng. Ô nhiễm toàn cầu ngày càng nghiêm trọng hơn, không gian sống của sinh vật biển đang bị thu nhỏ, quần thể đang suy giảm và bị tuyệt chủng, duy chỉ có loài sứa vẫn đang sống khỏe.

“Còn cuộc sống cá nhân thì sao?” Văn Địch hỏi.

“Vẫn thế,” Tưởng Nam Trạch nói, “Người đến người đi.”

Chuyện tình của Tưởng Nam Trạch có thể so sánh với Don Juan, nhưng đều là bèo dạt mây trôi, tình yêu đích thực chắc chỉ có mỗi sứa. Nếu một ngày nào đó trên thế giới có quốc gia nào thông qua luật hôn nhân không giới hạn trong nhân loại, Văn Địch tin hắn sẽ là người đầu tiên đi đăng ký kết hôn với sứa.

(Hy: Don Juan là chỉ những tay bạc tình, cặp kè với nhiều người)

“Sao đi vệ sinh lâu thế?” Tưởng Nam Trạch hỏi.

Văn Địch bối rối: “Hả?”

“Tôi không nói ông.” Tưởng Nam Trạch nói: “Tôi nói Thomas.”

Văn Địch không hỏi thêm câu nào nữa.

Tưởng Nam Trạch lại càm ràm mấy câu: “Đừng gọi gà rán, em không muốn ăn” và “Tránh ra, đừng có chắn TV.” đều là nói với Thomas.

Sau khi Tưởng Nam Trạch nói chuyện xong với người đàn ông đó thì tiếp tục tám chuyện với Văn Địch, vừa bắt đầu đã nói một tin sốc óc. “Đúng rồi,” Tưởng Nam Trạch nói, “Hai ngày trước tôi gặp Hà Văn Hiên.”

Sau đó đầu bên kia im lặng. Văn Địch hiểu rõ ý nghĩa của sự im lặng đó – Tưởng Nam Trạch là người đầu tiên chứng kiến cuộc chia tay bi thảm năm ấy.

Dường như năm năm không đủ để xóa bỏ hận thù đối với một người. Vừa nghe thấy cái tên đó cậu liền thấy buồn nôn, đặt đũa xuống. Nghĩ ngợi nửa ngày xem nên hỏi thăm bạn trai cũ thế nào, cuối cùng chỉ nói: “Nó còn sống không?”

Tưởng Nam Trạch nhanh chóng báo cáo tình hình hiện tại của bạn nối khố: “Sống tốt, nó có một công ty trí tuệ nhân tạo tên là Fango ở Thung lũng Silicon, chuyên về vận chuyển không người lái. Công ty được niêm yết trên Nasdaq vào tháng 8 năm ngoái và hiện có giá trị thị trường là hơn 6 tỷ đô la Mỹ. Có phải tỷ giá hối đoái gần đây tăng lên hơn 7 không? Đổi sang nhân dân tệ là bao nhiêu vậy?”

“Kể kỹ vậy làm gì!” Văn Địch cảm giác được lửa giận đang cháy bùng lên từ thực quản, đốt cháy sự thèm ăn và lý trí của cậu. “Ai mướn ông kể nó sống tốt thế nào? Kể chuyện xui của nó cho tôi nghe! Nó chưa gặp tai họa bất ngờ nào hả?!”

Tưởng Nam Trạch “Sshh” rồi rớt mạng một lúc lâu. Văn Địch không biết là hắn nói chuyện với Thomas hay tìm chuyện xui xẻo của Hà Văn Hiên khó quá. Cuối cùng, Tưởng Nam Trạch nói: “Nó ly hôn rồi.”

Văn Địch im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng. “Đây là chuyện xui của nó ấy hả?” Cậu nói. “Đối với loại người như nó, ly hôn là sự giải thoát! Sao ông không đẩy nó xuống hồ sứa Irukandji?”

“Dù sao nó cũng là bạn nối khố của tôi mà, ông bảo tôi đi giết người cướp của hả?”

Văn Địch thở dài, cảm thấy đáng tiếc vì kẻ điên cũng có giới hạn đạo đức.

Sau đó Tưởng Nam Trạch lại tung ra một quả bom khác: “À đúng rồi, nó sắp về nước đấy.”

Hàm ý trong câu này chẳng cần nói cũng biết, Văn Địch cười lạnh: “Liên quan gì đến tôi?”

“Công ty mới của nó ở Trung Quan Thôn[2],” Tưởng Nam Trạch nói. “Nó còn hỏi thăm ông.”

Văn Địch trợn mắt: “Nó muốn gì?”

“Nó bảo nó rất nhớ ông, hỏi tôi dạo này ông thế nào, ” Tưởng Nam Trạch nói, “còn nói muốn gặp ông nói chuyện.”

Văn Địch ngồi dậy, cười lạnh, đưa tay giữ chặt tai nghe.

“Nói với nó,” Văn Địch nói, “Nào nó phá sản thì hẵng tìm tôi, tấu hài cho tôi một xíu. Còn không thì cút càng xa càng tốt.”

“Ờm, thế thì muộn rồi,” Tưởng Nam Trạch nói, “Nó biết địa chỉ nhà ông rồi.”

“Hả?” Văn Địch sống chui ở khu chung cư giảng viên nên cậu không nói với nhiều người, sao Hà Văn Hiên biết được!

“Chẳng phải lần trước tôi gửi đồ cho ông đấy thây? Lúc nó tới thì hàng đặt ở cửa nên nó thấy được, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Nhắc ông vậy thôi.”

Điện thoại bị cúp ngay sau đó. Rõ ràng người bên kia chột dạ, sợ bị Văn Địch hỏi tội. Cậu mở to mắt nhìn màn hình tối đen – Hay lắm, mối tình oan trái năm năm tìm tới cửa rồi.

Cuộc sống tuyệt vời của cậu không thể kéo dài hơn năm phút sao.

~~~~