Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Đường Chân Trời Chương 55: Phiên ngoại: Lâm tử tiêu 2

Chương 55: Phiên ngoại: Lâm tử tiêu 2

1:23 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 55: Phiên ngoại: Lâm tử tiêu 2 tại dualeotruyen. 

“Anh Lâm, cái này cho cậu”

Chập tối khi tan trường, thằng bạn cùng lớp đuổi theo đấm lên bả vai tôi một phát, rồi lại đưa một phong thư tới trước mặt tôi.

“Đây là cái quần què gì?”

“Thư tình đó, hoa khôi của lớp ba bên kia bảo tôi chuyển cho cậu”

Tôi nhìn chằm chằm vào phong thư màu hồng có chút ngập ngừng.

“Sao thế, không vừa mắt hả? Vậy tôi vứt giùm cậu nhé”

“Ay…

Tôi kéo lại bàn tay xuýt nữa và phong thư kia thành một nhúm lại.

Tuy có hơi bất lực, nhưng tôi vẫn mở cặp sách ra rồi bỏ phong thư đó vào.

“Tấm lòng của người ta, vứt đi thì không lịch sự đầu”

Cậu trai kia tặc lưỡi một tiếng, lại cảm khái nói: “Hâm mộ cậu thật đấy, bao nhiêu con gái theo đuổi thế này, đẹp trai đúng là coi trời bằng vung”

Tổi nhún vai, không trả lời.

Tôi nghĩ, chuyện này thì có gì đáng hâm mộ kia chứ, chẳng phải con gái chỉ là một kiểu hay sao.

Khi nhìn thấy bạn không dám nhìn thẳng, luôn dùng khóe mắt để liếc bạn, thời gian lâu dần, sẽ gói ghém tình cảm của mình viết thành thư, nhờ người chuyển cho bạn, một khi không nhận được lời hồi đáp, sẽ bắt đầu trốn tránh bạn.

Có những lúc thậm chí tôi không cảm giác nổi tấm lòng của họ bắt đầu từ đâu, thì bọn họ đã tự mình kết thúc nó rồi.

Tất cả những cô gái mà tôi gặp được từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy.

Có lẽ là ông trời trách phạt sự vô tri của tôi, mới để tôi gặp gỡ Liên Vị Chi.

Cô ấy là cô gái nổi khùng đầu tiên mà tôi nhìn thấy, sẽ nhìn thẳng vào mắt tôi, thậm chí còn…

Trợn ngược mắt với tôi.

Tôi cho rằng cô ấy ngầu lòi chẳng giống người khác, mãi cho đến khi kỳ học đầu tiên kết thúc, Dụ Thanh làm bạn cùng bàn với cô ấy, quãng thời gian đó, tôi nhìn biểu hiện của cô ấy và bắt đầu hoài nghi gương mặt của mình.

Tổi kéo thằng bạn cùng bàn ngày nào cũng ngủ nướng của mình lại, hỏi cậu ta có phải tôi trở nên xấu xí rồi không.

Cậu ta mang đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ sáp lại gần tối, “Đầu có, nói anh Lâm của chúng ta là hot boy trường cũng không quá đầu”

Tổi hếch cằm lên chỉ về Dụ Thanh phía đằng trước, “So với cậu ta thì sao?”

Bạn cùng bàn lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng tìm kiếm hết tất cả từ ngữ trong đời này của cậu ta, nhả ra một câu.

“Mỗi người một vẻ.”

Nghe vậy tôi tặc lưỡi một cái.

Có chút phiền lòng.

Còn về việc thích Liên Vị Chi từ khi nào, ngay cả bản thân tôi cũng không ý thức được.

Có lẽ là thằng bạn ở lớp khác chạy tới cửa lớp chúng tôi đưa thư tình, tâm trạng của tôi từ bất lực, biến thành hoảng loạn giật thót.

Tôi làm lơ đi dáng vẻ đứng ở ngoài cửa sổ cầm bức thư khoa chân múa tay của cậu ta, mãi đến khi ánh mắt của cả lớp đổ dồn lên người cậu ta, mãi đến khi cậu ta đi thẳng vào lớp ngồi ngay bên cạnh tôi.

“Anh Lâm sao thế, học hành cơ đấy?”

Tôi không nói chẳng rằng, bởi vì tôi cảm nhận được ánh mắt của Liên Vị Chi đang dùng trên người tôi.

“Này, lần này là của người ở bên lớp bốn, tôi nói ấy mà, người này được thật đấy.”

Tổi trơ mắt nhìn bức thư tình bị ném thẳng lên trên bàn học của mình.

“Cậu cầm về ngay cho tôi!” Tôi cắn khớp hàm nhỏ giọng nói.

“Sao thế, chẳng phải cậu bảo tấm lòng của người ta vẫn nên nhận à?”

Tôi thực sự muốn thọi cho cậu ta một phát,

“Cầm, đi.”

Cậu trai kia sờ đầu mình như hòa thượng trọc đầu, cuối cùng vẫn cầm lấy phong thư kia đi.

“Vậy được thôi, anh Lâm à, nếu cậu mà hồi tâm chuyển ý thì nói với tôi đấy.”

Sau đó cậu ta nhảy nhót đi mất.

Tôi hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt thâm sâu khó dò của Liên Vị Chi.

Tôi nghĩ tôi phải giải thích với cô ấy, thế nhưng không ngờ đến giờ Cơm tối cô ấy lại chủ động mở lời.

“Tôi không có ý gì khác đâu nha, cũng không phải tối kì thị cái gì, chỉ là muốn hỏi chút, bức thứ kia…là do nam sinh kia viết cho cậu thật à?”

“Khụ, khụ, khụ…” Dụ Thanh ở bên cạnh phải ứng trước tiên, bị sặc nước miếng bắt đầu họ khụ khụ.

Mà tôi cũng nhịn đến đỏ bừng cả mặt.

“Sao hai cậu đều bày ra vẻ này hả?” Liên Vị Chi nhăn mày lại không thể hiểu nổi.

“Ăn cơm đi.” Dụ Thanh nói.

Tôi cũng gật đầu, “Ăn thôi, ăn thôi.”

“Hử? Hai cậu sao thế hả? Rốt cuộc là phải hay không?”

Tôi nghĩ, người xứng đáng bị ăn một thòi nhất khi ấy, hóa ra là chính bản thân mình.

– —–oOo——