Chương 21: Hồi ức 13
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21: Hồi ức 13 tại dua leo tr
Cái gì gọi là ông nói gà bà nói vịt!
Cái gì gọi là đàn gảy tai trâu!
Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang, tai nạn đột ngột!
Trong phòng thổi qua một trận gió thu cuốn hết đám lá vàng trầm mặc…
Chỉ có Tô Tiểu Miêu vẫn còn mừng rỡ tự tại: “Aiz! Em giới thiệu cho anh một cô bạn gái được không? Anh thích mẫu người như thế nào? Ngực to ngốc nghếch hay là ngực nhỏ nhưng có đầu óc?”
Đường Kính nhìn cô, giọng nói không nghe ra một tia cảm xúc: “Em đang nói thật đấy hả?”
“Rất rất thật lòng đó!” Tiểu Miêu ái muội nháy mắt mấy cái với anh: “Tâm tư đó của anh sao em lại không hiểu chứ…”
Sắc mặt Đường Kính vẫn không đổi, nhìn cô: Tô Tiểu Miêu, em hiểu cái mông ấy!
Tô Tiểu Miêu hiển nhiên không hiểu được mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ siêu cấp, dám nói muốn giới thiệu bạn gái cho Đường Kính à, đó đúng là vấn đề mấu chốt đấy.
Hiệu suất làm việc của Tô Tiểu Miêu luôn là cao nhất, vì vậy vào buổi tối sau ngày hôm đấy cô thật sự đã dẫn một mỹ nhân về nhà. Cũng phải công nhận, cô nàng Tô Tiểu Miêu này tuy đang làm chuyện ngớ ngẩn, nhưng ánh mắt nhìn người cũng không tệ, mỹ nhân cô tia được đúng là loại đại mỹ nhân rồi.
Tay mềm như lụa, da trắng nõn nà, cổ trắng như con nhộng non, răng trắng như ngọc, mắt ngọc mày ngài. Tiểu Miêu vuốt cằm nghĩ: cho dù ánh mắt của Đường Kính có cao tới đâu, thì cô gái như thế này cũng phải thuận mắt anh chứ. Huống chi bên cạnh mỹ nhân còn có thêm phiến lá cây là cô đây đang hết sức phụ trợ thế này, lại càng nổi bật vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của cô nương đó.
Trong ánh mắt Đường Kính bắt đầu có sát ý.
Tiểu Miêu không hiểu được dưới tầng sát ý này còn che giấu cả ý tứ sâu xa, vội vàng lấy lòng anh: “Như vậy còn không hài lòng à? … Ngày mai em sẽ giúp anh tìm người khác, đảm bảo sẽ vừa lòng!” Cô nói cứ như mình là ma ma trong quán lầu xanh.
Đường Kính nhíu mày nhìn về phía cô: “Đối với chuyện của anh em rất nhiệt tình sao…”
“Đó là đương nhiên,” Tiểu Miêu cảm thấy mình tuyệt đối là một người tốt biết báo đáp ơn nghĩa: “Anh tốt với em như anh trai mà…”
Kết quả là tốt ngày hôm đó, Đường Kính không ở nhà nữa, mà đi đến quán bar.
—— Sự kiên nhẫn của anh thực sự đã đến cực hạn rồi, ở nhà cùng cái cô đầu gỗ kia một lúc nữa thôi, anh tuyệt đối có thể làm ra chuyện cầm thú…
Thích Thiếu Hiền vô cùng ngạc nhiên khi thấy một mặt tức giận của Đường Kính.
“Sao thế?” Hỏi như sắp phải ăn thuốc súng.
“Sao lại có người như thế chứ!” Ánh mắt người đàn ông tăm tối:”Cậu nói xem, thế giới này sao lại có người như cô ấy chứ?”
Rõ ràng bình thường thì giảo hoạt không ai sánh bằng, nhưng đến chuyện quan trọng lại không chịu tỉnh ngộ, so với chày gỗ còn làm người ta bốc hỏa hơn.
Cô thật sự dẫn phụ nữ đến giới thiệu cho anh. Sao không ngẫm lại xem anh là ai, nếu muốn phụ nữ thì loại nào mà chẳng có.
Đúng vậy, Đường Kính thừa nhận động cơ của mình cũng không trong sáng gì, tâm sức bỏ ra vì cô đến mức vui vẻ cùng cô đứng trong đám cải trắng cơ mà, mục tiêu cuối cùng của anh vẫn là ‘ăn luôn cô’.
Phải có sự xâm nhập da thịt, tứ chi giao triền, phải thực hiện được dục vọng khiến cô khắc cốt ghi tâm, phải làm cho cô không kìm lòng nổi ngoan ngoãn nằm dưới thân anh…
… Ách.
Suy nghĩ đến nhập thần, Đường Kính vội vàng cầm lấy cốc nước đá trên quầy bar lên uống hết. Xúc động lại xúc động, vẫn nên nhịn phương thức thú tính duy nhất của đàn ông này thôi.
Đường Kính bóp trán, thật đau đầu: Tô Tiểu Miêu, ở cạnh em, không có năng lực khống chế thì không thể được a…
Bạn Thích kia vô cùng khó hiểu: “Chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì nữa, muốn tóm lấy cô ấy thì cứ làm trước nói sau đi.”
Đường Kính liếc anh chàng đó một cái: “Chiếm lấy cô ấy hả? Sau đó thì sao? Ăn xong rồi nhịn luôn à?”
“…”
Bạn Thích bó tay.
Không nhịn được muốn chứng thực: “Anh thực sự chỉ cần con tiểu hồ ly này thôi sao?”
Người đàn ông không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng kích thích miếng đá trong ly rượu, chén rượu trong suốt vang lên âm thanh đinh đinh.
Sau một lúc lâu, khóe môi Đường Kính khẽ cong lên: “Đúng, tôi chỉ cần cô ấy.”
Đối với cô, anh vốn có đủ kiên nhẫn chờ, chờ cô hiểu được cái gì gọi là cảm tình. Nhưng những việc cô làm lại không bình thường, đối với cảm tình, cô cứ rúc trong cái vỏ, kiên quyết không chịu bước ra nửa bước, không chịu giao lòng mình ra, thậm chí ngay cả cơ hội nhỏ bé cũng không cho anh.
Nếu đánh lâu dài không có tác dụng với cô, vậy cũng chỉ có thể dùng một thủ đoạn khác.
Người đàn ông yên lặng nghĩ: Tô Tiểu Miêu, em không thể trách anh, là em ép anh đó…
**** **** ****
Tối hôm ấy, Tô Tiểu Miêu hoàn thành bản thảo ở công ty, nâng tay nhìn đồng hồ, cũng đã khuya rồi. Vốn nghĩ về nhà bây giờ mọi người đều ăn cơm tối rồi, thế nên cô rất ngạc nhiên khi thấy nhà Đường Kính đang vô cùng náo nhiệt.
Đèn điện hoa lệ chiếu sáng đại sảnh và cả biệt thự, trong đó là cảnh tượng ăn uống linh đình. Champagne Rose, những cô nàng xinh đẹp, mặc lễ phục đủ màu sắc, nam nữ nói chuyện vui vẻ.
“…”
Trong đầu Tô Tiểu Miêu nhanh chóng hiện lên tám chữ: ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Lập tức xoay người bỏ chạy, coi như hôm nay quên không về nhà…
“Tiểu Miêu?”
Một giọng nói nam tính bỗng truyền đến từ phía sau.
Tô Tiểu Miêu vẫn đặt kế bỏ chạy lên trên hết, quyết định nói dối chính mình: tôi không nghe tôi không thấy ai gọi tôi hết…
Nhưng tay phải bỗng nhiên bị ai đó tóm lấy.
Sức lực vừa phải, đủ để cô không thể chạy tiếp.
Tô Tiểu Miêu nhận lệnh quay đầu.
Chỉ nhìn thấy bộ dáng thật yên lặng của Đường Kính, nhìn cô hỏi:”Vừa trở về đã muốn đi?”
Không đi chẳng lẽ đi vào à?
Đừng đùa, vừa thấy đã biết người bên trong không cùng thế giới với mình rồi.
Đương nhiên, câu này tuyệt đối không thể nói ra …
Tiểu Miêu cười giả bộ xấu hổ: “Anh xem em ăn mặc thế này… Sẽ làm anh mất mặt…”
Lý do này thật tốt quá. Nhìn xem, em không vào không phải vì em không muốn, mà là vì em lo lắng cho anh đó nha.
Đường Kính ngắt lời cô: “Chúng ta đi vào từ cửa sau, anh đưa em lên tầng lấy quần áo để thay.”
Tâm tư chạy trốn của Tiểu Miêu càng kiên định hơn: “Không cần phiền toái đâu! Trong kia đều là bạn bè anh, em không chen vào đâu…”
Đường Kính dùng sức một chút, kéo cô lại gần mình.
“Không sao, quen biết thêm bạn không phải chuyện xấu, họ cũng rất muốn biết em.”
Tiểu Miêu kinh hãi: “Họ muốn biết em làm gì chứ? !” Bạn bè anh đều là dân xã hội đen mà…
“Chỉ muốn quen biết một chút thôi, không có ý gì khác đâu.”
Đường Kính không nói thêm nữa, gắt gao túm lấy cô, nửa lôi nửa ôm cô vào trong nhà.
Cơ chế bảo vệ theo bản năng của Tô Tiểu Miêu nhắc nhở cô phải phản kháng, nhưng bị anh kéo thế này làm cô không thể phản kháng được, Tiểu Miêu nóng nảy, miệng không ngừng ồn ào ‘Đường Kính, em đau bụng! Em đau dạ dày! Gót chân của em cũng đau nữa! … Em em em luống cuống! … ’
Bỗng nhiên có một sức lực nào đó, Tiểu Miêu chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra, cô kinh hãi phát hiện mình đã bị anh bế trong lòng.
Đường Kính nhìn cô, vẻ mặt rất là tự nhiên: “Không phải ngay cả gót chân cũng đau sao? Không thể đi được thì anh bế em.”
Tô Tiểu Miêu trợn tròn mắt: này này này, đây chuyện gì chứ? !
Phòng trang phục ở tầng hai.
Ở nhà Đường Kính, Tô Tiểu Miêu luôn có chừng mực, chưa bao giờ tùy tiện bước vào phòng nào, không nghĩ tới lần đầu tiên đến phòng trang phục này, lại bị anh bế vào.
…
Điều này dù sao cũng vượt qua mức độ tiếp xúc tay chân đối với bạn bè bình thường.
Tô Tiểu Miêu nhanh chóng nhảy xuống từ lòng anh, bản năng bẩm sinh lại tỉnh táo, nhìn anh nói: “Anh còn không ra ngoài à?”
Đường Kính xua tay: “Anh đi ra ngoài thì lễ phục này em có thể mặc sao?”
Tiểu Miêu nhìn về phía giá áo.
Lễ phục rực rỡ đủ màu sắc, hết sức xa hoa, logo quốc tế sáng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Miêu là dùng ánh mắt của phóng viên chuyên nghiệp để phân tích, nhìn về phía Đường Kính nghĩ: người đàn ông này… Không phải là ông chủ chứa người đẹp chứ… ?
Định lực của Đường Kính hiển nhiên là bậc nhất rồi, bị Tô Tiểu Miêu dùng ánh mắt tà thần làm lễ rửa tội cũng không đổ ngã, mà vẫn ung dung chọn lễ phục cho cô.
“Cái này hợp với em, đi thử đi.”
Anh không dùng câu hỏi như trước nữa, mà lại trực tiếp dùng câu cầu khiến.
Giọng điệu của hai người khác nhau rất lớn. Người sau cường thế, kiên định, mang ý tứ sâu xa không cần nói cũng biết.
Tiểu Miêu nhận bộ lễ phục, đồng thời trong lòng lập tức hạ quyết tâm: chờ anh không chú ý, liền chuồn đi từ cửa sổ, độ cao như thế này, dựa vào kỹ năng của cô thì tuyệt đối không thành vấn đề…
“Tiểu Miêu, ” người đàn ông chợt lên tiếng, ung dung nhìn cô: “Em đang nghĩ tới cái cửa sổ à?”
“… ! ! !”
Tô Tiểu Miêu lại một lần nữa bị kinh động.
Vì sao trước đây cô không phát hiện: người này, thật là âm hiểm a a a…
Đường Kính chậm rãi đi đến trước mặt cô, nâng tay mơn trớn khuôn mặt cô, trong giọng nói có chứa ý tứ sâu xa: “Tiểu Miêu, anh sẽ không cho em đi.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️