Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đường Giữa Toàn Năng Chương 29: Chương 28. Kiểm Tra

Chương 29: Chương 28. Kiểm Tra

8:13 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Chương 28. Kiểm Tra tại dưa leo tr. 

Để đề phòng các fan hâm mộ quấy rầy tuyển thủ, lối đi phía sau hậu đài sẽ được đóng vào thời gian thi đấu. Biết được lối đi này mở khi nào nhất định là tuyển thủ chuyên nghiệp, huấn luyện viên hoặc nhân viên công tác.

Nếu cùng khán giả xếp hàng chờ rời sân thì phải đợi hơn 30 phút. Có cơ hội ra ngoài sớm tất nhiên Diệp Thiếu Dương sẽ không nghĩ nhiều, đứng lên nói với em trai: “Tiểu Thụy, đi thôi.”

Tần Thụy một mặt mờ mịt bây giờ mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo anh trai, nhẹ giọng nói bên tai Diệp Thiếu Dương: “Anh, anh không sợ hắn là một tên lừa gạt hả?”

Diệp Thiếu Dương nhịn cười nói: “Xoát 20 vạn quà tặng chỉ để gạt anh, người ta cũng không giống như có bệnh.”

Tần Thụy vẫn không thể tin tưởng: “Nên hắn thực sự là huấn luyện viên, muốn giúp đỡ anh đi thi đấu chuyên nghiệp?”

Diệp Thiếu Dương: “Ừm.”

Vừa nói chuyện, hai người vừa cùng Trì Sóc đi nhanh tới cửa ngầm bên cạnh hậu đài.

Trì Sóc lấy ra một tấm thẻ cảm ứng mở cửa, anh khom lưng đi vào, quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương: “Cẩn thận, chỗ này có bậc thang.”

Diệp Thiếu Dương cũng đi tới chỗ bậc thang, kéo Tần Thụy vào.

Thông đạo hướng lên phía trên, bọn họ đi tới đại sảnh tầng hai.

Trong đại sảnh sáng đèn, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, nam sinh trước mắt cao khoảng mét chín, cao hơn bản thân nửa cái đầu, Alpha có đôi chân thon dài, thẳng tắp, thân hình chuẩn người mẫu đáng ghen tị.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Là đi ra từ phía sau hậu đài?”

Trì Sóc gật đầu nói: “Từ nơi này đi ra là lầu hai bãi đậu xe trung tâm, chúng ta trực tiếp lái xe đi.”

Hai người đi theo phía sau Trì Sóc, xuyên qua một đoạn hành lang rộng. Diệp Thiếu Dương phát hiện hai bên hành lang có rất nhiều phòng, gồm cả phòng nghỉ, phòng quan sát thi đấu, khu phỏng vấn,…

Có tiếng nói truyền tới từ phía sau: “Sao nhỏ, sao không thấy sư phụ của cậu?” “Sư phụ hôm nay không đến, đang nghỉ ngơi ở khách sạn.” “Ồ, hèn gì, trận đấu quan trọng như vậy, Trì đội làm sao lại không đến.”

Một thiếu niên nhỏ chạy từ phòng quan sát ngang qua, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Thiếu Dương. Thiếu niên sửng sốt một chút, có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt như muốn nói: Cậu là ai, sao tui chưa bao giờ gặp cậu?

Diệp Thiếu Dương cười lễ phép với hắn, sau đó bước nhanh lướt qua, đuổi theo Trì Sóc.

Trình Tinh gãi đầu một cái, cảm thấy bóng lưng của cái người cao lớn kia đặc biệt giống sư phụ? Hắn còn chưa kịp mở miệng, bóng lưng người kia đã nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ hành lang.

Trì Sóc đi rất nhanh, phòng quan sát thi đấu có quá nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cùng với phóng viên, vạn nhất đụng mặt sẽ không tiện giải thích. Diệp Thiếu Dương cũng tăng tốc đi theo, không đến 3 phút, bọn họ đã đi ra từ phía sau hậu đài, đến tầng 2 chỗ bãi đậu xe.

Trung tâm E-sports Tinh Thành có thiết kế rất hợp lí.

Tuyển thủ từ tầng 2 đi ra là có thể tách khỏi khán giả ở tầng 1.

Trì Sóc đi đến một chiếc ô tô màu đen, xe cảm ứng được chủ nhân, tự động bật sáng đèn. Anh mở cửa sau, lễ phép nói: “Lên xe đi.”

Diệp Thiếu Dương mang theo em trai cùng ngồi vào ghế sau. Trì Sóc ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Chiếc xe cao cấp màu đen ra khỏi bãi đậu xe liền rẽ vào đường cao tốc phụ cận.

Diệp Thiếu Dương xuyên qua cửa kính nhìn thấy tình hình giao thông, sau khi đến thế giới này, cậu vẫn luôn ở nhà chơi game, hôm nay là lần hiếm hoi ra cửa. Cảm giác đối với thành phố này vẫn rất xa lạ, sau này hẳn là sẽ từ từ làm quen.

Dù sao nếu trạch ở nhà mà vẫn có cơm ăn thì cậu có thể ở hẳn nửa năm trong căn cứ không ra ngoài.

Nửa giờ sau, xe ra khỏi đường cao tốc rẽ vào một con đường nhỏ. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ở phía xa có một tòa nhà lớn, trên bảng hiệu viết: “Trại huấn luyện thanh doanh E-sports Tinh Thành”.

Trì Sóc thấp giọng nói: “Hiện tại quốc gia rất coi trọng huấn luyện, bồi dưỡng đội trẻ, ở Tinh Thành có trại huấn luyện thanh doanh, tụi nhỏ có hứng thú với E-sports có thể đến đây làm kiểm tra, nếu thông qua có thể chọn tham gia huấn luyện. Các chiến đội lớn mỗi năm sẽ đến các trại huấn luyện thanh doanh đào người.”

Chế độ bồi dưỡng như vậy thật ra rất tốt, không làm mai một nhân tài.

Mà những đứa trẻ mang trong mình giấc mơ E-sports, có thể thông qua kiểm tra mà biết được năng lực của chính mình, nếu bản thân không đủ ưu tú, nhanh chóng lựa chọn con đường khác.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hứng thú: “Kiểm tra gồm những hạng mục nào?”

Không biết liệu có giống với những hạng mục kiếp trước cậu phải kiểm tra hay không?

Trì Sóc nói: “Chút nữa cậu sẽ biết.”

Anh quẹo vào bãi đậu xe, xuống xe mở cửa cho Diệp Thiếu Dương cùng với Tần Thụy.

Trì Sóc lấy điện thoại ra gọi cho một người: “Alo, huấn luyện viên Hứa, tôi đến rồi….Ừm, trực tiếp lên lầu hai? Được, lát gặp.”

Anh cúp điện thoại, quay lại nói với Diệp Thiếu Dương: “Đi thôi, tôi đã nói trước với huấn luyện viên Hứa mượn dùng thiết bị của họ.”

Diệp Thiếu Dương đi theo vào trong.

Buổi chiều lúc bắt đầu thi đấu đã là 3 giờ, bây giờ cũng đã chạng vạng 6 giờ.

Đang là giờ cơm tối, những người tham gia huấn luyện tràn vào nhà ăn, Diệp Thiếu Dương gặp rất nhiều thiếu niên mười bảy, mười tám ở chỗ cầu thang, họ đều ném cho cậu một ánh mắt tò mò.

Thấy cậu đi về phía lầu hai, không ít người xì xào bàn tán: “Người kia là ai nhỉ?”

“Chưa gặp bao giờ, hẳn là đến kiểm tra?”

“Đeo khẩu trang che kín như vậy, không nhìn rõ gương mặt.”

“Đứa nhỏ đi cuối thật đáng yêu, hình như là Omega.”

“Omega đến kiểm tra? Không thể nào.”

Tần Thụy nghe thấy những lời bàn tán đó, lỗ tai hơi ửng đỏ, nói: “Anh, em không khảo nghiệm, em nghĩ… em không qua nổi đâu.”

Diệp Thiếu Dương cười nhìn về phía em trai: “Em có thể thử, lỡ như có thiên phú thì sao?”

Tần Thụy lập tức xua tay: “Em chắc chắn không ổn, lúc combat nửa ngày hạ không được một kỹ năng, em ở bên ngoài chờ anh là được.” Hắn ngoan ngoãn đi tìm cái ghế ngồi xuống.

Trì Sóc chỉ về phía cánh cửa trước mặt, nói với DIệp Thiếu Dương: “Ở đây.”

Trên cửa có ghi “Trung tâm khảo nghiệm thiên phú E-sports”, Diệp Thiếu Dương nhớ tới trước đây ở gaming house chiến đội GD cũng có nơi khảo nghiệm, bảng tên quen thuộc làm cậu không khỏi mỉm cười.

Trì Sóc gõ cửa một cái, bên trong truyền đến âm thanh thô lỗ: “Vào đi.”

Thời điểm đẩy cửa vào chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc thường phục, râu mép, đầu tóc rối bời, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, nhìn qua trông như đại ca cái bang mới ngủ dậy.

Diệp Thiếu Dương: “…”

Trì Sóc chủ động giới thiệu: “Vị này là huấn luyện viên Hứa, huấn luyện viên trưởng ở đây, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp tại thời điểm còn ở đội huấn luyện trẻ đều là học trò của ông ấy.”

Huấn luyện viên Hứa cười ha hả nói: “Dạy dỗ thì miễn, chủ yếu chắc là đánh đập.”

Hắn duỗi hai tay ôm Trì Sóc một cái, nhẹ giọng nói: “Ao nhỏ, cậu có ý gì? Đến căn cứ rồi còn mang mũ cùng khẩu trang, lên mặt với ông đây?”

Trì Sóc nhẹ giọng nói: “Từ bên nhà thi đấu qua đây, tình huống có chút đặc thù. Phiền ngài giúp tôi kiểm tra năng lực của người này.”

Huấn luyện viên Hứa nhìn qua bên cạnh, trực tiếp đối diện với một đôi mắt mang theo ý cười rất rõ ràng.

Cặp mắt tự tin thản nhiên, không có chút căng thẳng, hoảng loạn nào. Loại tố chất tâm lí này, bỏ xa đám người mới lần đầu đến nơi xa lạ cứ nơm nớp lo sợ một đoạn dài.

Ấn tượng đầu tiên xem như không tệ, huấn luyện viên Hứa nhíu mày, vừa uống trà vừa hỏi: “Bạn nhỏ, cậu muốn đánh E-sports? Năm nay mấy tuổi rồi?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Huấn luyện viên, tui không phải bạn nhỏ, đã 21 tuổi rồi.”

Huấn luyện viên Hứa thiếu chút phun luôn ngụm trà ra ngoài, vẻ mặt vô cùng hoài nghi nhìn về phía Trì Sóc như muốn nói, đầu óc cậu có vấn đề? Mang một người 21 tuổi đến kiếm tra?

Trì Sóc thấp giọng nói: “Kiểm tra thử xem.”

Huấn luyện viên Hứa đặt chén trà xuống, ngoắc tay gọi Diệp Thiếu Dương:””Được, cậu đến đây.”

Hắn đưa Diệp Thiếu Dương vào gian phòng kế bên.

Nơi này có rất nhiều thiết bị chuyên dụng, huấn luyện viên Hứa chỉ một cái máy tính, ra hiệu Diệp Thiếu Dương ngồi xuống: “Test đầu tiên rất đơn giản, lát nữa, màn hình sẽ xuất hiện những màu sắc khác nhau, nó sẽ thay đổi ngay tức khắc, yêu cầu là cậu phải lập tức ấn chuột xuống, bài test này kiểm tra tốc độ phản ứng của cậu.”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Tốc độ đạt chuẩn của tuyển thủ là bao nhiêu?”

1 giây bằng 1000ms, tốc độ phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp phải tính toán đến mức độ chi tiết. Kiếp trước, tốc độ phản ứng đạt chuẩn của tuyển thủ rơi vào khoảng 150- 170 ms, xấp xỉ 0.15, 0.17 giây.

Huấn luyện viên Hứa nói: “Tiêu chuẩn của tuyển thủ là đạt khoảng từ 150- 170 ms, cần kiểm tra 5 lần, trị số không được chênh lệch quá 30ms.

Giống với quy tắc trong kiếp trước.

Tốc độ phản ứng của người bình thường rơi vào khoảng 220ms (0.22 giây trở lên), tuyển thủ E-sports cần đạt 150- 170ms, liên tục 5 lần không được xuất hiện chênh lệch quá 30ms, bởi vì vượt quá con số này có nghĩa là người này không đủ ổn định.

Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Đã rõ, bắt đầu thôi.”

Huấn luyện viên Hứa ấn xuống bắt đầu, Diệp Thiếu Dương lập tức trở nên chăm chú.

Màn ảnh đột nhiên thay đổi sắc màu, trong giây phút biến hóa, cậu nhanh chóng ấn xuống con chuột, máy tính tự động ghi nhận dữ liệu. Liên tục năm lần, kiểm tra kết thúc, huấn luyện viên Hứa hơi kinh ngạc nhìn cậu: “Năm lần liên tục đều là 0.15s, phản ứng rất nhanh, cũng vô cùng ổn định.”

Trì Sóc ở bên cạnh không lên tiếng.

Huấn luyện viên Hứa trở nên hưng phấn, giống như phát hiện ra động vật quý hiếm: “Tiếp theo.”

Bài test thứ hai là kiểm tra thị lực.

Trên màn hình sẽ xuất hiện một vùng không gian với các ô vuông ngổn ngang, hình ảnh này dừng lại trong 1s, tuyển thủ cần phải nhớ được hình dạng của đồ hình.

Lúc mới đầu chỉ là 5, 6 ô vuông, còn dễ nhớ. Đến giai đoạn sau, số lượng ô vuông càng nhiều, sắp xếp cũng lộn xộn, không cần biết có kịp nhớ không, chỉ nhìn thôi đã thấy mỏi mắt.

Nhưng Diệp Thiếu Dương lại rất bình tĩnh đối diện với máy tính, thao tác chuột thật nhanh click vào các ô vuông.

Level 5, 10,… mãi đến tận level cuối cùng- level 13, mười mấy ô vuông xuất hiện trong nháy mắt, sau đó biến mất, cậu vẫn không có một tia hoảng loạn nào mà vẫn bình thường như trước?

Huấn luyện viên Hứa kinh ngạc nhìn Trì Sóc, dùng ánh mắt hỏi: “Cậu đào được người này ở đâu?”

Trì Sóc thấp giọng nói: “Test kế tiếp.”

Huấn luyện viên Hứa thu hồi ánh mắt, chuyển đến bài test kế tiếp: “Bài test thứ ba kiểm tra kháng nhiễu động trong tầm nhìn, cậu sẽ nhìn thấy 6 chữ số chợt lóe lên trên màn hình, lập tức ghi nhớ, sau đó nhập lại từ bàn phím.”

Chỉ là 6 chữ số lướt qua màn hình thì không tính là khó nhớ.

Nhưng mà, test kháng nhiễu động sẽ có những đồ hình, biểu tượng, logo, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Pháp,… 6 chữ số xen lẫn trong đám văn tự lung ta lung tung này. Cần phải ghi nhớ và nhập lại chính xác ngay lập tức.

Diệp Thiếu Dương chuyên tâm nhìn màn hình.

Level 1, 678931;

Level 2, 901352;

Những con số này lẫn lộn trong những ký tự ngày tháng, tiếng Anh, tiếng Pháp,… vẫn có thể để lại ấn tượng ngay lập tức trong đầu cậu, đây chính là “Năng lực kháng nhiễu động trong tầm nhìn” của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Rất nhiều người muốn đi thi đấu lúc làm kiểm tra đều kẹt lại ở cửa ải này.

Không nói đến có nhớ hay không, có kịp nhìn thấy không đã là một vấn đề!

Diệp Thiếu Dương làm được.

Cậu vẫn bình tĩnh ngồi trước máy tính, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ phím.

Đôi mắt nhìn màn hình, hai tay cấp tốc thao tác, liên tục 13 chuỗi số———–Không hề sai sót.

Kiểm tra tới đây, huấn luyện viên Hứa đã ngập tràn kinh hỉ, vội vàng lôi kéo Diệp Thiếu Dương nói: “Bài thứ tư, năng lực kết hợp thao tác giữa tay, mắt và não. Trước mắt cậu bây giờ là một hàng nút bấm, lát nữa sẽ sáng đèn bất kỳ, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất ấn xuống, tốc độ sẽ càng lúc càng tăng lên, nếu ấn sai hay skip mất đều tính một lượt sai, thời lượng bài test này là 60s.”

Khá giống game đập chuột chũi.

Hạng mục này kiểm tra độ tinh nhạy của tay khi kết hợp với mắt và não, dùng để phán đoán “hiệu suất và độ nhanh tay” của tuyển thủ. Có lúc, não bạn biết cần phải thả kỹ năng gì, nhưng tay bạn không ấn ra được kỹ năng đó———— chính là khái niệm “tay phế” mà mọi người hay nhắc đến.

Thực ra cũng không phải là tay phế, mà là hai tay không theo kịp mệnh lệnh của đại não.

Tuyển thủ E-sports cần phải đạt đến độ tinh chuẩn nhất định, mắt phát hiện địch, não lập tức phán đoán, hai tay nhanh chóng phản ứng lại.

Ở cửa ải này cũng đã lọc rớt không ít người, tốc độ sáng đèn của các nút lệnh càng nhanh, thậm chí có khi trong 0.1s sáng đồng thời vài cái, cần dùng cả hai tay thao tác.

Bắt đầu kiểm tra.

Hai tay Diệp Thiếu Dương không ngừng ấn thật nhanh những nút lệnh sáng đèn, tựa như nghệ thuật gia đang thanh thoát biểu diễn dương cầm.

Cậu không hoảng loạn, cũng không căng thẳng…

Thần sắc của cậu trước sau đều rất bình tĩnh.

Trong 60s này, tốc độ chớp tắt càng lúc càng nhanh, Diệp Thiếu Dương cũng tăng tốc, ngón tay thon dài trắng noãn của nam sinh cứ như đang tạo ra một đoạn vũ đạo hoa lệ.

Huấn luyện viên Hứa kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.

Bởi vì số lần sai sót hiển thị trong thiết bị kiểm tra từ nãy giờ vẫn luôn là ———— 0.

Dưới tốc độ nhanh như vậy, vẫn không có sai sót!

Huấn luyện viên Hứa liếc nhìn Trì Sóc một cái, hít vào một ngụm khí lạnh.

Bài test được hoàn thành rất nhanh, trong vòng 60s đó, 300 lần ấn phím, độ chính xác 100%.

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn thành tích, khẽ mỉm cười, hỏi: “Còn bài nào nữa?”

Huấn luyện viên Hứa lấy lại tinh thần, nói: “Còn một bài cuối cùng, kiểm tra độ lơ lửng.”

Bài test này rất đơn giản, người tham gia kiểm tra sẽ được phát một cây viết, cầm trong tay, để ngòi bút cố định trong một rãnh cực nhỏ và không được va chạm vào thành rãnh.

Kiểm tra độ ổn định của hai tay.

Huấn luyện viên Hứa hít sâu một cái, nói: “Đừng nghĩ nó đơn giản, không tới 10% tuyển thủ có thể thông qua, cậu phải ổn định ngòi bút trong rãnh 2.5mm, giữ trong 60s, không được đụng vào bốn vách.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu một cái, tay phải bắt đầu trước, ngòi bút dừng lại lơ lửng trong rãnh hẹp 2.5mm.

Tay cậu rất vững vàng.

Cả 60s, tay cậu không hề động đậy; bút trong tay giống như triệt để bị cố định.

Đổi qua tay trái.

Tương tự, trong 60s ngón tay không hề động, tựa như một bức tượng.

60s kết thúc rất nhanh, máy thông báo: Thông qua!

Huấn luyện viên Hứa đóng dấu thành tích khảo sát, đưa cho Trì Sóc, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Test 1, tốc độ phản ứng trong 5 lần đều là 0.15s, đánh giá: S;

Test 2, thị lực, đạt level max 13, đánh giá: S;

Test 3, kháng nhiễu động trong tầm nhìn, đạt level max 13, đánh giá: S;

Test 4, năng lực phối hợp tay, mắt, não, 60s, 300 lần ấn phím, độ chính xác 100%, đánh giá: S;

Test 5, tính ổn định trong tình trạng lơ lửng, 60 giây, độ hẹp khe 2.5mm, 0 lần sai sót, đánh giá: S.

Trì Sóc nhìn kết quả kiểm tra, 5 điểm S———- thiên phú cực kỳ hiếm thấy.

Huấn luyện viên Hứa thấp giọng ghé vào tai anh nói: “Cậu từ đâu tìm được bảo bối thế này! Thành tích kiểm tra giống hệt cậu năm đó, 5S! Nếu được bồi dưỡng tốt, chắc chắn là một nhân tài hiếm có!”

Trì Sóc khẽ mỉm cười.

Đúng, anh sớm đã có dự cảm.

—————– người này chính là một bảo vật.