Chương 32: Chương 31. Trò Chuyện
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32: Chương 31. Trò Chuyện tại dưa leo tr.
Cũng không phải là việc ngoài dự liệu, Trì Sóc là đội trưởng của Thiên Hoàn, khắp nơi trên mạng đều có thể tra ra ảnh của anh, ở weibo chính thức của chiến đội sẽ có ảnh đội chủ lực, Tiểu Bạch tùy ý click vào liền nhìn thấy.
Nếu Tiểu Bạch đã phát hiện, anh cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa.
Trì Sóc nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn lừa gạt cậu. Hôm nay tự xưng là huấn luyện viên bởi vì hy vọng cậu buông bỏ cảnh giác, đến căn cứ luyện thanh doanh kiểm tra một chuyến với tôi.”
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Nếu như vậy, hẳn là Trì đội lén lút tìm tui?”
Trì Sóc: “Ừm.”
Diệp Thiếu Dương: “…”
Vị đội trưởng này cũng thật thú vị.
Phần lớn các tuyển thủ ở chiến đội chỉ có nhiệm vụ thi đấu, bạn sẽ hợp tác với đồng đội như thế nào, thường đã được định sẵn ở chỗ nhà đầu tư và huấn luyện viên.
Cậu vẫn là lần đầu thấy đội trưởng tự mình chủ trương, đi tiếp xúc người qua đường.
Diệp Thiếu Dương có chút ngạc nhiên, gõ chữ hỏi: “Anh tại sao lại muốn tui gia nhập Thiên Hoàn? Tui có xem qua thông tin, người chơi đường giữa Khúc Giang hiện tại thực lực cũng ổn, mùa giải tới giải nghệ là xạ thủ và trợ thủ. Nếu đã có ứng cử viên cho vị trí xạ thủ, vậy mấy người không phải sẽ cân nhắc tới trợ thủ sao?”
Trì Sóc trầm tư chốc lát, thẳng thắn ấn xuống ghi âm, nói: “Thực lực của Khúc Giang không yếu, nhưng phối hợp với tôi sẽ rơi dây xích. Hơn nữa, đội hình hiện tại của chúng tôi đã bị khai thác triệt để. Đầu game rừng bị cướp nghiêm trọng, trợ thủ muốn bảo vệ xạ thủ sẽ không quản nổi rừng, mà Khúc Giang cùng tôi không có hiểu ngầm cần thiết để liên động, pháp sư khống chế hay cấu rỉa hắn đều chơi rất khá, nhưng tốc độ tay bình thường dẫn đến pháp sư sát thủ trở thành tử huyệt.”
Trì Sóc gửi tiếp một đoạn tin nhắn văn bản: “Phong cách của cậu khác với hắn. Tôi có thể phối hợp với cậu đẩy nhanh nhịp điệu, nếu gặp phải bị áp chế cũng có thể liên động tìm điểm đột phá, đây cũng là nguyên nhân tôi lén lút tìm cậu.”
Diệp Thiếu Dương ấn nghe record. Thanh âm trầm thấp êm tai của Alpha vang lên,Trì Sóc gửi tới hai đoạn tin nhắn này, chính là một đao trí mạng- chỉ thẳng ra vấn đề lớn nhất của Thiên Hoàn.
————- Rừng bị nhằm vào quá thảm.
Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ nhớ lại mấy video thi đấu ban nãy, không thể không nói, Thiên Hoàn một khi gặp đội mạnh, thua rất thảm, cơ bản là vỡ ngay từ đầu game.
Loại MOBA game này, thực chất là so bì về lượng vàng.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Có vàng, mới có thể nhanh chóng mua được trang bị, đánh ra sát thương.
Ngoại trừ lính trên ba đường, tài nguyên còn lại đều nằm ở rừng. Một khi rừng không ngừng bị xâm lấn, kinh tế của JG sẽ bị cướp đoạt, hiệu ứng domino, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, dẫn đến kết cục vỡ cả ba đường.
Thiên Hoàn sẽ không chống đỡ nổi ở giai đoạn đầu, late game càng khốn khó. Thực lực cá nhân của Trì Sóc có mạnh tới đâu, cũng không đến nỗi cân ba đường? Bị đối thủ trăm phương nghìn kế cắn chết, thực ra anh cũng bất đắc dĩ.
Muốn giải phóng JG bị cầm chân, có hai phương pháp.
Một, năng lực tự vệ của xạ thủ đủ mạnh, có thể tự chơi một mình ở đường dưới, để trợ thủ đi giúp đỡ JG.
Hai, thực lực của người chơi đường giữa đủ mạnh, giúp Trì Sóc bảo vệ rừng. Thậm chí có thể xuất kích đi đánh nổ rừng đối diện.
Mà cả hai điều kiện này, Thiên Hoàn đều không thể đáp ứng.
Diệp Thiếu Dương hiểu ra: “Cho nên, anh hy vọng tui gia nhập Thiên Hoàn cùng với anh bảo vệ tài nguyên rừng? Cụ thể là liên động Mid- Rừng, chủ động đi xâm lấn đối phương?”
Trì Sóc gửi qua một tin nhắn: “Đúng vậy. Mạch suy nghĩ của cậu và tôi khớp nhau, có thể theo kịp nhịp độ của tôi, khả năng thao tác pháp sư sát thủ cùng với góc nhìn cục diện của cậu đều xuất sắc, có thể cùng tôi liên động, khống chế nhịp điệu. Ngoài ra thành tích kiểm tra của cậu cũng rất ưu tú, nên tôi nghĩ, tốt nhất là có thể trở thành đồng đội.”
Diệp Thiếu Dương trực tiếp hỏi: “Vậy Khúc Giang thì sao? Hắn ở Thiên Hoàn thi đấu ba năm, chưa từng phạm sai lầm. Nếu tui đến, hắn phải làm sao?”
Trì Sóc sớm đã nghĩ xong vấn đề này, trả lời: “Hắn có thể chuyển qua trợ thủ.”
Diệp Thiếu Dương: “…”
Diệp Thiếu Dương cũng không định cướp đi vị trí của người khác, mỗi tuyển thủ đều không dễ dàng gì, đến Thiên Hoàn giành mất vị trí Mid, cũng quá gia tăng giá trị hận thù rồi đi. Nếu đổi lại cậu là người bị giành mất vị trí, làm sao có thể bỏ qua được?
Để Khúc Giang chuyển vị trí, hắn sẽ đồng ý không?
Trì Sóc thấp giọng nói: “Để Khúc Giang chuyển qua SP cũng không phải là ý nghĩ nhất thời, chuyện này tôi đã cân nhắc rất lâu. Lại nói Khúc Giang hiểu rất rõ tình hình nhân lực của Thiên Hoàn, mùa giải tới xạ thủ là người mới, có Khúc Giang bảo vệ, tôi sẽ càng yên tâm.”
“Việc thứ hai, phong cách của Khúc Giang thiên về vững vàng. Mà tôi, càng hứng thú với biến số hơn.”
Trì Sóc tỉnh táo nói: “Hiện tại Thiên Hoàn chỉ có thể chủ động thay đổi, mới có thể hy vọng phá kén.”
Diệp Thiếu Dương trở nên trầm mặc.
Cũng từng là đội trưởng, cậu có thể cảm nhận được nỗi lòng của Trì Sóc.
Thiên Hoàn bắt buộc phải có biện pháp thay đổi.
Cứ tiếp tục như thế này, thành tích chỉ có thể càng ngày càng nát.
Đã từng là hào môn chiến đội, bây giờ giống như loài thú hoang dã bị nhốt lồng, không có cách nào đánh ra màu sắc của chính mình. Kỹ thuật ám sát sắc bén của Trì Sóc đánh không ra nổi ba phần mười, combat tổng thường bị đánh vỡ.
Cảm giác này rất khó chịu————— rõ ràng một thân võ công, lại đánh không ra khí lực.
Gặp phải thời kỳ “thắt nút cổ chai”, phần lớn tuyển thủ sẽ lựa chọn nghe theo an bài sẵn có từ huấn luyện viên.
Mà tuyển thủ dám chủ động tìm kiếm biến số, chịu đựng áp lực cực lớn để gánh vác phần trách nhiệm này như Trì Sóc, Diệp Thiếu Dương rất bội phục.
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc hỏi: “Tui đi Mid, Khúc Giang đi SP bảo vệ AD mới; TOP vẫn là Tần Nhất Chúc, anh và tui phối hợp liên động bắt lẻ, trong khốn cảnh tìm ánh sáng, đây là đội hình lý tưởng mà Trì đội đang cân nhắc?”
Trì Sóc nói: “Cậu đi Mid vẫn có thể chủ động khống chế nhịp điệu, tôi phối hợp hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ nói: “Tui Carry? Anh có thể yên tâm?”
Trì Sóc nói: “Đương nhiên. Tôi tin tưởng cậu, không lâu sẽ trở thành người chơi đường giữa hàng đầu.”
Loại tự tin này của Trì Sóc đối với cậu rốt cuộc là đâu đào ra?
Diệp Thiếu Dương nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra: “Ván đấu thăng cấp vương giả kia mấy ý chỉ huy của tui, khớp với suy nghĩ của anh?”
Trì Sóc: “Không sai.”
Diệp Thiếu Dương: “…”
Vậy cũng thật trùng hợp!
Phối hợp nhịp nhàng với đồng đội có thể có rất nhiều, nhưng khi lập tức phải phán đoán cục diện, có thể hiểu ngầm với đồng đội thì rất hiếm thấy! Tỷ như đợt lính này có combat không? Rốt cuộc là ai đi đẩy lẻ? Con rồng này có định cướp không? Mỗi một quyết định, đều có khả năng ảnh hưởng đến thắng bại.
Mỗi nhánh chiến đội thường chỉ có một người chỉ huy.
Khi có hai người đối khớp sóng não với nhau, vào thời khắc mấu chốt không cần mở miệng, bọn họ cũng có thể phán đoán như nhau.
Ví dụ như bị đánh lén, quyết định ở lại đánh hay lùi?
Chắc chắn là không kịp chờ nghe an bài, đều là dựa vào phản ứng trong giây lát. Nếu như Trì Sóc và Diệp Thiếu Dương có cùng mạch tư duy, bọn họ không cần giao lưu vẫn có thể lập tức phản kháng, sẽ có cơ hội giết ngược lại đối thủ.
Ăn ý là vô cùng quan trọng.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương cũng xem như hiểu được vì sao Trì Sóc tìm cậu.
Cậu quả thật phù hợp với định nghĩa “đồng đội tốt” của Trì Sóc———– dám đánh, dám liều, chơi pháp sư sát thủ đủ lợi hại, có thể bảo trì độ nhất trí giữa hai người, còn có thể liên động Mid- Rừng.
Nếu là cậu gặp phải người qua đường như vậy, cũng sẽ muốn kiểm tra một hồi thiên phú của đối phương, đủ năng lực sẽ tranh thủ cho đội!
Diệp Thiếu Dương rõ ràng đầu đuôi chuyện, thẳng thắn gửi một đoạn tin nhắn thoại qua: “Trì đội, rất cảm ơn anh đã coi trọng tui. Nhưng mà, để tui gia nhập Thiên Hoàn, chuyện này hẳn là trước mắt chỉ có mình anh biết, ý kiến của Khúc Giang như nào? Tổ huấn luyện viên của Thiên Hoàn có lẽ cũng sẽ không đồng ý?”
Trì Sóc nhìn thấy tin nhắn, ấn nghe————-
Bên tai truyền đến một âm thanh bình tĩnh, không khẩn trương gò bó.
Xem ra, Tiểu Bạch đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc gia nhập Thiên Hoàn.
Trì Sóc đi tới bên cửa sổ, gửi đi tin nhắn: “Không sai, tôi đến tìm cậu trước, vẫn chưa nói với bọn họ. Tuần này Thiên Hoàn còn lịch thi đấu, là quyết đấu ở nhánh bại, cậu hẳn đã biết thông tin này, tôi không muốn gây ảnh hưởng tới tâm trạng của họ, nên tạm thời chưa nói.”
Diệp Thiếu Dương cũng ngại gõ chữ phiền phức, nhấn xuống đàm thoại trả lời: “Tui hiểu, tốt nhất đừng nói, công sức thi đấu cả năm của mọi người, đừng để xảy ra chuyện bất trắc.”
Trì Sóc thấp giọng nói: “Đúng, cho nên tôi định thi đấu xong sẽ nói rõ ràng với mọi người.”
Anh dừng một chút, hòa nhã nói: “Thực ra, Khúc Giang không phải loại hẹp hòi, hắn xuất đạo từ đội huấn luyện trẻ của Thiên Hoàn, đối với chiến đội có tình cảm sâu đậm. Tôi nghĩ, nếu thực lực cậu đủ mạnh, hắn sẽ hoan nghênh cậu đến, cũng sẽ nguyện ý vì chiến đội thay đổi.”
“Huấn luyện viên Lâm là tuyển thủ đời đầu của Thiên Hoàn, tính cách rất tốt. Tôi có cách thuyết phục hắn. Toàn bộ việc của tổ huấn luyện là hắn định đoạt, chỉ cần huấn luyện viên Lâm đồng ý, bên giám đốc sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Nếu vẫn không ổn, tôi có thể thỉnh sư phụ xuống núi. Sư phụ có cổ phần ở Thiên Hoàn, thầy rất có tiếng nói. Việc này tôi có thể cam kết với cậu, sẽ tranh thủ được điều kiện tốt nhất cho cậu.”
“…” Diệp Thiếu Dương nghe ra Trì Sóc đang rất nghiêm túc, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Trì Sóc đối đãi với cậu, có thể nói là đào cả tim phổi ra?
Thậm chí còn định nhờ cả sư phụ đã giải nghệ, thấy được độ coi trọng đối với cậu.
Diệp Thiếu Dương rất có hảo cảm với thái độ thành khẩn của vị đội trưởng này. Cậu nghe ra được, Trì Sóc vẫn luôn muốn tìm lối thoát ra cho Thiên Hoàn. Một nhánh chiến đội có được một vị đội trưởng tận tâm tận lực, có năng lực phán đoán tình hình như vậy, chỉ cần đội viên đủ ưu tú, thì có gì phải e sợ?
Thi đấu chuyên nghiệp, trọng tâm nằm ở sự phát huy của nhóm tuyển thủ.
Không có chiến đội nào dám đảm bảo: Chúng tôi chắc chắn đoạt Quán quân.
Đều là người từng gánh vác qua vị trí đội trưởng, Diệp Thiếu Dương biết rất rõ, chiến đội muốn có thành tích tốt, ngoại trừ thực lực cá nhân mạnh, còn cần phải có sự đồng lòng của đội viên.
Cậu tin tưởng Trì Sóc có năng lực ổn định quân tâm.
Như thế, chiến đội có thể xông pha một lần, giành lấy vị trí cao hơn.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc rất lâu, mới nghiêm túc nói: “Trì đội, tui hiện tại không thể đáp ứng liền được, như vầy đi, chúng ta không cần lập flag, chừa một đường lui cho mình. Anh khoan hẵn nói với đội viên chuyện Tiểu Bạch sẽ gia nhập Thiên Hoàn, trước tiên thăm dò ý kiến của tổ huấn luyện viên cùng với thái độ của Khúc Giang. Nếu bọn họ kiên quyết phản đối, tui cũng không hy vọng Trì đội vì tui mà đắc tội người ta.”
Trì Sóc là đội trưởng của Thiên Hoàn, vì một người qua đường không chắc sẽ gia nhập chiến đội mà náo một trận lớn? Đó tuyệt đối là điều không nên.
Trì Sóc hơi kinh ngạc: “Cậu đây là cân nhắc cho tôi?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Dù sao Trì đội cũng rất thẳng thắn, trực tiếp nói với tui tình hình thực tế của Thiên Hoàn. Không quản tương lai có thể trở thành đồng đội hay không, ít nhất, chúng ta có thể làm bạn?”
Trì Sóc gật đầu: “Ừm. Cậu yên tâm, tôi tự có chừng mực, tôi biết nên làm thế nào.”
Anh dừng một chút, thanh âm ôn hòa: “Cậu có thể tra xét một chút những chiến đội khác, thực ra số lượng chiến đội có thể dung nhập phong cách của cậu không nhiều, Thiên Hoàn vẫn là thích hợp nhất. Tương lai nếu cậu ký kết, tôi có thể đàm phán ra được kết quả tốt nhất cho cậu.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy ấm áp, nghiêm túc nói: “Vậy khoảng thời gian này tui sẽ cố gắng nâng cấp bản thân, cũng không thể để anh mất mặt được. Trước mắt tui chỉ có 3 cái No.1 trên bảng xếp hạng toàn quốc, chờ khi tui lấy được 8 cái trở lên, anh đàm phán với bọn họ cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng.”
Nghe giọng nói nghiêm túc của Tiểu Bạch, đáy mắt Trì Sóc hiện lên ý cười, anh thấp giọng trả lời: “Đúng vậy, muốn trở thành người chơi đường giữa hàng đầu, cậu phải chơi tốt tất cả tướng đường giữa, ít nhất là từ 8 vị tướng trở lên. Tuy rằng thi đấu chuyên nghiệp không để tâm tới vị trí trên bảng xếp hạng quốc gia, nhưng mà đối với cậu hiện tại thì đây là phương thức tiện nhất để chứng minh năng lực.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp không leo top mấy cái bảng này là bởi vì không có thời gian, cho nên họ cũng chẳng bao giờ xét tới bạn có mấy cái No.1, thay vào đó sẽ chú ý tới biểu hiện trên sân thi đấu của bạn.
Nhưng đối với người qua đường mà nói, số lượng Top 1 giành được chính là thành tích cụ thể được ghi nhận.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía hộp đựng bookmarks, sáu cái bookmarks hệ liệt Nữ thần dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lộng lẫy.
Đây là quà gặp mặt mà Trì Sóc tặng cậu.
Thời điểm nhận quà cậu đã nói, nếu đại lão xem trọng cậu như vậy, cậu ít nhất phải lấy đủ No.1 của cả sáu vị tướng này.
Không chỉ là top 10.
Mà phải là No.1 có huy hiệu vàng.
Chỉ có đủ ưu tú, mới có vốn liếng để Trì Sóc đàm phán cùng câu lạc bộ.
Thiên Hoàn có phải là lựa chọn cuối cùng hay không? Trước mắt cậu vẫn chưa xác định được.
Hiện tại cậu nhất định phải hoàn thành một việc————
Nâng cấp chính mình.
Trở thành cao thủ ở nhân gian mà tất cả những câu lạc bộ quốc nội đều biết.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️