Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Duyên Trời Định Quyển 1 – Chương 13: Tăng lữ thần diệu

Quyển 1 – Chương 13: Tăng lữ thần diệu

7:02 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 13: Tăng lữ thần diệu tại dua leo tr 

Đêm, rất khuya, vầng trăng bị tầng tầng lớp lớp mây dày che khuất.

Không kịp cả mang đèn lồng, Hình Hoan tức giận bước nhanh về Quần Anh lầu. Dễ dàng đoán được, trên đường về nàng vấp phải một vật thể lạ, ngã sõng soài ra đường.

Bởi vậy, vừa vào đến phòng, một chuỗi những lời chửi rủa tuôn ra…

“Cút đi cái thứ dịu dàng, quan tâm, biết điều của ba mươi sáu đời tổ tông nhà ngươi, đồ chết tiệt! Đi mà chơi với bông hoa dại của ngươi, ta không thèm! Mẹ nhà ngươi, đợi đấy rồi sẽ biết! Hừm, kẻ thứ ba! Biết võ công thì oai lắm đấy! Sợ ngươi đấy chắc! Chê đồ ta làm là không thèm ăn chứ gì? Rồi sẽ có một ngày ta sẽ cho ngươi biết thế nào là muốn ăn.”

Hình Hoan đã nghĩ kỹ, nàng không cần phải tiếp tục duy trì hình tượng vợ hiền, ép mình đến biến dạng cuối cùng kết quả chỉ là chuốc lấy tủi nhục. Thốt lên những lời chửi bới mà cảm thấy thoải mái như vậy có gì là không tốt? Cứ mặc sức khóa cửa, đạp cửa như thế có gì không thỏa đáng?

“Hoan Hoan muội muội, đừng làm mình bị thương!”

“…” Trong căn phòng tối om om, bỗng không biết từ góc nào cất lên giọng nói âm u, dễ dàng làm cắt đứt cơn giận của Hình Hoan. Dù giọng điệu rất quen thuộc, cách xưng hô thân mật, người đó là ai nàng thừa biết, nhưng Hình Hoan vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, sợ đến mức đứng yên tại chỗ.

“Ta để cho nàng về là để nàng tự hành hạ mình vậy sao?”

Lần này, giọng nói như đùa cợt càng gần hơn, vang lên sát tai nàng, Hình Hoan có thể cảm nhận rõ ràng luồng nhiệt nóng bỏng lan tỏa sau lưng. Giọng điệu mềm mại ấy chưa bao giờ nàng được nghe từ Vĩnh An. Thứ cảm giác dù mình có phạm sai lầm cũng không sợ bị vứt bỏ này, nàng chưa từng được trải qua.

Hình Hoan thả lòng người, khí hơi cố nín trong họng được thở ra ngoài, trong bóng tối, nàng nhắm mắt, trán tì nhẹ lên cánh cửa, giọng nói nàng yếu ớt như không biết nương tựa vào đâu: “Ngộ Sắc đại sư, thức ăn ta nấu khó nuốt lắm sao?”

“Tướng công nàng nói vậy à?” Còn ai có thể làm người nàng rúm ró thế kia? Ngộ Sắc nhanh chóng đoán ra.

“Ừm…” Nàng uể oải đáp lại.

Tuy không nhìn rõ nét mặt nàng lúc này nhưng Ngộ Sắc vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng. Y bất giác nhếch mép cười, đến y cũng không hiểu nổi nụ cười của mình thể hiện ý gì. Lúc này, y nên nói với nàng đó là phản ứng bình thường của đàn ông, dù đó là biểu hiện sự quan tâm hay sự tự tôn. Với món ăn do người phụ nữ của mình đích thân nấu người đàn ông nên cười nhưng những món ăn ấy lại như nấu cho tên gian phu trong lời đồn đại thì khó mà nuốt nổi.

Song những gì y nói ra lại phản bội lại lý trí, “Vậy nấu cho người nào muốn ăn, ví dụ như ta.”

“Ngươi thích ăn thật chứ?” Khi tất cả sự tự tin bị vùi dập đến tận cùng, nàng chỉ còn lại sự hoài nghi chính mình.

“Bần tăng đã nói rất nhiều lần, người xuất gia không nói dối.” Y thở dài, chiều phụ nữ quả là công việc mất nhiều sức lực.

“Vậy chúng ta bỏ trốn đi! Ta không muốn nín nhịn thêm nữa, ta muốn xuất gia, ngươi viết thư giới thiệu cho ta.”

Nàng chợt quay người lại, giọng nói kiên quyết. Hơi thở của nàng quyện vào hơi thở của y. Ngộ Sắc rất muốn đồng tình với nàng, nhưng vẫn không che giấu được nụ cười. Đã có bao nhiêu người dắt tay gian phu bỏ trốn, mục đích chỉ để xuất gia?

“Ngươi đừng cười ta, ta nói thật đó! Ta có thể nấu cơm cả đời cho ngươi ăn, có thể đọc kinh, gõ mõ đi lừa người cùng ngươi, không nề hà việc gì, chỉ mãi mãi chia đều năm mươi năm mươi. Chúng ta có thể lập thành một nhóm lấy tên là “Tăng lữ thần diệu”.”

Lần này thì y muốn cười cũng không cười thành tiếng được. Lặng lẽ một lúc lâu, Ngộ Sắc nhếch mép, hai tay chống lên cánh cửa phía sau nàng, dễ dàng quây chặt nàng trong hai cánh tay của mình, nhờ ưu thế cao hơn, chàng lại tiến sát thêm nữa, “Nàng biết nàng đang nói gì không?”

“Biết, biết chứ!” Kế hoạch của nàng là không cần tình yêu gì hết, chỉ cần tình bằng hữu cùng Ngộ Sắc đại sư, có lẽ vậy thôi cũng đủ mãn nguyện cho quãng đời còn lại. Nhưng Hình Hoan không hiểu, tại sao khi đối tượng chỉ tồn tại tình bằng hữu tiến sát vào mình, hơi thở, nhịp tim nàng lại trở nên loạn nhịp như thế?

Chỉ cần ngửi mùi đàn hương ở tóc y, nàng đã cảm thấy ấm lòng yên tâm, không cần lao tâm khổ tứ lo đóng giả bản thân để kinh doanh cái gì, không cần phải lo lắng một ngày nào đó sẽ nhận được lá từ hôn thực sự khiến nàng bị đuổi ra khỏi nhà. Ở bên cạnh người ấy, nàng có thể tự do làm chính mình, thoải mái nói dối những trò nho nhỏ, làm những thói hư, đó là sự yên ổn mà nàng thường mong có.

Hóa ra, ngoài tình yêu, giữa những người bạn cũng có những cảm giác đó sao?

“Chẳng nhẽ bần tăng chưa từng nói cho nàng biết? Muốn sống trong giang hồ, tốt nhất là ở vậy. Mang nàng theo, hình ảnh của ta sẽ thế nào?” Y từ chối thẳng thừng, nhưng trong đầu không ngăn nổi suy nghĩ nghiền ngẫm tuyên ngôn bỏ trốn của nàng lúc nãy.

“Có ảnh hưởng gì đâu? Nếu ngươi gặp lại người con gái rất giống với vị hôn thê đã mất thì cứ tự nhiên, ta hứa sẽ không làm phiền ngươi.” Nàng chớp chớp mắt, không nghĩ rằng lý do phù phiếm ấy sẽ thành trở ngại.

Ý kiến này dường như rất tuyệt, có một người nguyện nấu cơm cho y suốt đời đi theo, lại tế nhị không làm phiền lúc then chốt. Nhưng y vẫn cảm thấy có gì không ổn, nghĩ một lát, Ngộ Sắc nheo mắt hỏi: “Nói vậy nếu nàng gặp được người đàn ông giống với vị hôn phu đã mất thì ta cũng không thể làm phiền?”

“Chắc là phải vậy, có đi có lại mà.” Nghĩ kỹ thì khả năng này cũng có thể xảy ra, Hình Hoan trịnh trọng trả lời.

“Nghe được đấy, vậy hứa miệng vậy nhé.” Trong quan niệm đạo đức của y không có mục có đi có lại.

“Chẳng phải ta đã hứa rồi sao? Ừm…”

Hình Hoan chưa kịp thẩm thấu lời nói nhiều thâm ý, Ngộ Sắc liền bất chợt nghiêng mặt, bắt chính xác đôi môi nàng.

Cảm giác lành lạnh khiến nàng rùng mình. Trong phòng không đủ ánh sáng để nàng ngó trộm biểu hiện khuôn mặt của y, nhưng các giác quan thì vô cùng nhạy cảm. Hình Hoan cảm nhận được bàn tay y ôm chặt lấy eo mình, miệng cọ sát vào y cảm nhận rõ từng đường vân trên môi, y mở miệng, cắn nhẹ môi dưới của nàng. Cảm giác tê tê khiến nàng nảy ý định lẩn trốn, nhưng lại phát hiện mình đã bị y phong tỏa không đường rút lui.

“Đây mới là lời hứa miệng cơ bản nhất để xây dựng mối quan hệ bỏ trốn.” Y kịp thời ngăn rung động muốn sâu thêm, cầm nhẹ cằm dưới nàng, đẩy mặt nàng ngẩng lên, ngón tay vẫn tiếp tục vuốt ve, cứ lướt qua lướt trên bờ môi nàng, “Hoan Hoan muội muội, nàng thực sự muốn cùng bần tăng bỏ trốn chứ?”

“Ta…” Nụ hôn đầu đã trao cho ngươi rồi! Sao có thể không bỏ trốn!

Nàng hất cao khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, định hét lên quan niệm trinh tiết. Nhưng lời chưa nói được, bỗng cánh cửa đằng sau rung lên bần bật. Hình Hoan sợ hãi, rên nhẹ, sau đó theo phản xạ tiến lên phía trước một bước, nằm gọn trong lòng chàng.

Không thể nới rộng khoảng cách gần gũi, tiếng gõ cửa lại vang lên, to hơn cả lần trước.

“Mở cửa!” Ngay sau đó là một giọng nói trầm khàn.

Giọng nói lạ khiến Hình Hoan ngẩn người. Thường thì người giang hồ không đến gõ cửa phòng nàng thô lỗ như thế. Nhưng rõ ràng đó là tiếng gọi bên ngoài cánh cửa phòng này. Hình Hoan căng mày, đứng lặng trong giây lát mới lo lắng đoán ra người đó là ai. Rõ ràng là người đối xử với nàng như vậy chỉ có Triệu Vĩnh An.

“…” Mồ hôi lạnh toát ra, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng như quên mất mình vẫn còn đang giận, nỗi sợ hãi không tên khiến nàng chùn chân, phản ứng đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần là ngằn giọng nói nhỏ: “Là tướng công của ta! Trốn đi, ngươi mau trốn đi.”

“Trốn cái gì? Lẽ nào ta không bằng kẻ suốt ngày chỉ biết chặt củi?” Ngược lại với sự sợ hãi của nàng, Ngộ Sắc không lo lắng gì, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn.

“Đại, đại sư, đừng đùa nữa, ngươi muốn nhìn ta chết sao?”

“Có ta ở đây, sao có thể nỡ để cho nàng chết được?” Y không đùa, mà là thật lòng. Người phụ nữ ấy trước mặt y thì ngang tàn như một con hổ, nay vừa nghe thấy giọng tướng công đã lập tức ngoan ngoãn như một con mèo?

“Điếc đấy à? Ai cho phép nàng bướng? Có tin là ta sẽ dán kín phòng nàng bằng thư từ hôn không?” Vĩnh An bên ngoài vẫn gào thét, khí thế càng ngày càng tăng lên. Chàng bắt đầu hối hận vì sao lại sắp xếp để Hình Hoan ở trong Quần Anh lầu? Tại sao lại nghĩ ra trò giấu kín mối quan hệ giữa hai người?

Rõ ràng chàng mới là người bị hại, bị nàng phản bội công khai, nhưng lại không được chất vấn nàng với tư cách là tướng công.

Ngay cả bây giờ muốn gặp nàng cũng lại lo giáp mặt những nam nữ giang hồ cùng sống trong Quần Anh lầu, để đến đây chàng phải cải trang chính mình, thậm chí đến nô gia trong nhà cũng không nhận ra chàng. Đến giọng nói chàng cũng phải cố nói lái đi, sửa thành giọng của một người chặt củi.

Dù vậy, cách nói không thay đổi vẫn làm Hình Hoan co rúm người lại. Nàng nhắm mắt, thật khó tưởng tượng cảnh khắp phòng nàng bị dán kín thư từ hôn sẽ thế nào, nàng chỉ nhìn cầu cứu nơi Ngộ Sắc.

Cuối cùng, sự cứng đầu của Ngộ Sắc cũng được hòa hoãn, y mím miệng, đưa ra cho nàng biện pháp lưỡng toàn, “Nói với hắn, thiếp ngủ rồi.”

“Thiếp ngủ rồi!” Nàng ngoan ngoãn lặp lại đề nghị của Ngộ Sắc.

Nhưng giọng Vĩnh An vẫn vọng lại lần nữa, “Vậy lăn xuống giường mà ra mở cửa.”

“Cởi hết đồ rồi” Ngộ Sắc đằng sau lại tiếp tục cho ý kiến.

Vậy là Hình Hoan lại lặp lại y hệt.

Bên ngoài im lặng một lúc, khi Hình Hoan tưởng rằng chàng đã bỏ qua ra về thì tiếng mắng càng phẫn nộ hơn lại rít lên, cánh cửa bị đập lại rung lên, “Cô chán sống rồi hả? Béo như thế còn ở trần, định để thế cho ai nhìn? Lợn nó chả thèm nhìn, cởi ra làm gì! Có tin là tôi dán kín thư từ hôn lên người cô không? Mặc xiêm y vào, ra đây mở cửa.”

“…” Chàng thích mang thư từ hôn ra dọa, nàng còn nhịn được; nhưng không nên chê bai cơ thể nàng như thế. Hình Hoan vô cùng tủi hổ cúi đầu, đưa tay ra sờ eo mình, chả có tí thịt thừa nào, chẳng nhẽ đến lợn cũng chê nàng sao?

“Người phụ nữ đẹp là do được đàn ông chiều chuộng.” Ngộ Sắc lại lên tiếng, nhưng không giống với lúc trước, lần này y không có ý nén giọng nhỏ lại, mà đủ để Vĩnh An đứng bên ngoài có thể nghe rõ ràng.

Cánh cửa có dày hơn nữa cũng không thể cản giọng nói của y xoáy vào tai Vĩnh An. Điều bất ngờ là sự kinh ngạc khiến chàng tiêu tan ngọn lửa hung tàn trong tích tắc, làm tâm trí chàng rối bời. Giọng nói xuất hiện trong phòng Hình Hoan nghe thanh như ngọc, nhưng đầy uy lực khiến tận đáy tim chàng run lên.

Người ta thường nói không có lửa làm sao có khói, người con gái mà chàng cứ ngỡ rằng chỉ biết quẩn quanh bên chàng, dù có bị từ hôn bao nhiêu lần cũng không chịu đi, giờ đúng là có tình nhân!

Chàng chưa hết kinh ngạc, người con trai không rõ thân phận trong phòng lại lên tiếng một lần nữa: “Nếu ngươi không biết chiều chuộng thì để ta giúp!”

Triệu Vĩnh An vẫn chưa hết kinh ngạc. Chàng đờ đẫn nhìn cánh cửa trước mặt, bỗng bật ra thành lời với giọng vốn cao ngạo và chua chát, “Rất tốt! Cuối cùng thì cũng lòi ra ngươi!”

Nghe giọng nói bất cần, như có đôi bàn tay đang bóp chặt lấy tim Hình Hoan, đau nhói. Nàng cố tìm lại trong lời nói vô tình ấy một chút dấu tích khẩu xà tâm Phật nhưng nàng chưa kịp tìm ra thì Ngộ Sắc bỗng nắm chặt lấy bàn tay chỉ muốn trốn đi của nàng, đẩy tấm thân đang run lên của nàng về phía mình, quay người đẩy cánh cửa sổ hướng ra phía đường.

“Không không không, lại định nhảy lầu nữa ư?” Hình Hoan nhanh chóng nhận ra ý đồ của y, tuy lần này lầu không cao như lần trước nhưng ai dám đảm bảo nàng có thể tiếp đất an toàn!

“Thực ra khinh công của bần tăng rất tốt.”

Ngộ Sắc thề thốt để đảm bảo, lời chưa dứt, y đã kéo Hình Hoan nhảy ra ngoài, không cho nàng cơ hội rút lui.

Tiếng kêu hoảng hốt của nàng lọt ra cánh cửa đóng chặt, xa dần xa dần.

Vĩnh An đứng bên ngoài vẫn đờ đẫn. Tình hình bây giờ là sao? Nỗi phiền gánh trên lưng hai năm nay giờ đã có thể thoát nợ, chàng bất ngờ được tự do, đây là lúc mở tiệc ăn mừng thông báo với thiên hạ chàng không còn phải giấu giếm nữa. Từ nay về sau, chàng có thể làm theo những gì mình thích, đi tìm Hiểu Nhàn, không còn bị đồ con lợn kia quấn lấy nữa.

Nhưng niềm vui chàng đã dự tính đâu? Sao không thấy xuất hiện.

Nụ cười ngạo nghễ chàng từng tưởng tượng ra đâu? Sao không cười nổi?

Đến khi chàng lấy lại tinh thần, đập mạnh cánh cửa ra, đón tiếp chàng là bóng tối đen kịt, không có gian phu, không có cả nàng. Tất cả những chuyện này giống như một đám mây bao trùm kín mít, chàng ngốc đến nỗi để cho gian phu dắt mất người con gái của mình đi trước mặt mình.

Vậy là đáng lý chàng có thể ngẩng mặt lên trời mà cười ngạo nghễ thì nay chàng ngẩng mặt lên hét thé lên. “Ta biết cách chiều con gái, không cần ngươi phải giúp! Các ngươi chết quách ở đâu rồi, lập tức truy nã tên hòa thượng mọc tóc khắp toàn kinh thành cho ta! Đổi khẩu hiệu ở cổng miệt vườn ngay, không trừ gian phu, thề không làm người!!!”