Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

5:23 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dua leo tr 

Cô nhi viện Từ Tâm

“Mẹ à , tại sao chúng ta phải đến đây ?” – Giọng nói trong trẻo vang lên , cậu nhóc đang nắm tay người phụ nữ cất tiếng hỏi.

“Vì để giúp đỡ những người ở đây.” – Người mẹ mỉm cười , hiền từ nhìn cậu con trai. “Để họ có một cuộc sống thật tốt , vì những đứa trẻ ở đây không được đầy đủ điều kiện như chúng ta. Tiểu Kỳ , con phải nhớ , không được phân biệt đối xử với họ.”

“Vâng , con biết rồi.”

“Ngoan lắm.”

“Huân Huân , đi thôi.” – Người đàn ông từ ngoài cửa bước vào. Tuy đã hơn 40 mươi tuổi nhưng vẫn rất phong độ , ngũ quan cũng rất tinh tế. Đây chính là vị chủ tịch của tập đoàn quỹ Quốc tế Douplan Wu – Ngô Vũ Thần.

“Vâng.” – Người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người , là vợ Ngô Vũ Thần – Du Huân Huân. Cậu nhóc lúc nãy lên tiếng là con trai cả của hai người – Ngô Thiên Kỳ.

Hiệu trưởng thấy gia đình họ Ngô bước đến liền vui vẻ cúi chào.

“Mẹ à , con ra ngoài chơi nhé.” – Cậu nhóc Ngô Thiên Bảo rời tay mẹ chạy ra ngoài.

“Cẩn thận đừng đi xa.” – Cô nói vọng ra ngoài , nhìn theo con.

“Mời hai vị dùng trà.”

“Cảm ơn.” – Ngô Vũ Thần cầm ly trà , bắt đầu bàn chuyện…

Ngoài khuôn viên , Thiên Kỳ đi lang thang tìm kiếm cái gì đó. Đôi mắt màu đen trong veo chợt sáng lên , dường như đã tìm được. Cậu nhanh chân chạy đến bãi cát vàng trong khu cầu trượt , ngồi xổm xuống cất tiếng “Cậu tên gì ?”

Người vừa được hỏi đưa mắt nhìn , rồi quay đi . Không trả lời.

Cậu lại hỏi tiếp “Cậu tên gì ?”

“Cậu tên gì ? Tôi là Ngô Thiên Kỳ. Mau trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“Thiên Ân…” – Một giọng nói nhẹ hẫng khẽ vang rồi tan vào khoảng không . Ngô Thiên Kỳ nhíu mày “Hử.”

“Thiên Ân.” – Cô bé ngồi trên bãi cát nhắc lại lần nữa .

Cậu nhóc nhếch miệng cười , đưa tay nắm lấy tay cô kéo đứng lên , híp mắt cười “Sau này khi lớn lên , tôi sẽ lấy cậu làm vợ.”

Câu nói của cậu nhóc khiến cô bé tên Thiên Ân tròn mắt nhìn , vợ ? Cậu ta điên rồi , trong lòng cô không ngừng nói thầm. Ngô Thiên Kỳ vòng tay qua sau cổ cô , rồi cất tiếng “Sợi dây này là do mẹ tôi cho con dâu của bà sau này , và bây giờ nó thuộc về cậu.”

“Không lấy.” – Thiên Ân lườm cậu , lên tiếng từ chối.

“Nhưng tôi muốn tặng cho cậu !”

“Không cưới.”

Cậu chẹp miệng một cái , rồi nháy mắt nói “Tuy bây giờ em không có tình cảm với anh , nhưng khi lớn lên anh nhất định sẽ khiến em rơi vào lưới tình của anh.” Một cậu bé chỉ mới 10 tuổi vừa thốt ra câu nói của một người đàn ông trưởng thành , lại thêm điệu bộ nháy mắt , hút hồn thiếu nữ của các nam nhân hay làm làm cho cô trợn tròn mắt.

Thiên Ân thật sự không thể tin được những gì mình vừa nghe , cô chắc chắn lại một điều : Cậu điên rồi !

Ngô Thiên Kỳ lại nói tiếp “Nhưng bây giờ làm bạn trước đã.” Ngô Thiên Kỳ híp mắt cười “Vì để đến được tình yêu phải qua giai đoạn tình bạn !”

Thiên Ân thở dài , cô bé miễn cưỡng gật đầu một cái coi như là đồng ý cho qua chuyện.

“Cậu bao nhiêu tuổi ?” – Ngô Thiên Bảo lại nói.

“8.”

“Nhỏ hơn tôi , vậy phải gọi tôi là anh.”

“Ừ.”

“Em về nhà anh sống chung nhé.” – Vừa biết tuổi tác , cậu nhóc liền thay đổi cách xưng hô , không ngượng miệng mà nói rất nhanh gọn.

“Không.”

“Em không thể nói quá một chữ sao ?” – Cuối cùng cũng không thể chịu được cách nói chuyện của Thiên Ân , từ nãy đến giờ toàn là cậu nói hỏi và nói nhiều nhất còn cô bé ấy nhiều lắm cũng chỉ hai từ , cậu nhíu mày bất mãn nói.

Thiên Ân liếc nhìn cậu một cái , rồi cất tiếng “Em phải chờ anh hai !”

” Là anh trai sao ?”

Cô gật đầu , sâu trong đôi mắt màu nâu chất đầy nỗi buồn. Cậu đưa tay xoa đầu cô , cười tươi nói “Vậy mỗi ngày anh sẽ đến đây chơi với em đến khi anh trai em đến.”

Lạc Ân ngước nhìn cậu , khóe miệng cô khẽ giương lên “Cảm ơn anh.”

Nụ cười của cô khiến Ngô Thiên Kỳ ngẩn người , như một ánh nắng mặt trời đang tỏa sáng , dù chỉ là mộ nụ cười rất nhẹ nhưng cũng khiến Thiên Kỳ ngây người , cô bé này quả thật rất đáng yêu.

“Tiểu Kỳ à !” – Tiếng gọi từ xa vang lên. Du Huân Huân đứng từ xa vẫy cậu.

“Chờ con một chút.”

“Tiểu Kỳ làm gì vậy ?” – Ngô Vũ Thần từ đằng sau ôm vai nàng , cất tiếng hỏi.

“Hình như đang nói chuyện cùng bạn.”

“Bạn sao ?”

“Ừm.”

“Cô bé ấy mới được đưa vào đây từ 5 tháng trước.” – Hiệu trưởng chợt cất tiếng. “Tên là Thiên Ân , cha con bé vì phá sản nên tự tử , người mẹ vượt không nổi cú sốc nên đã thắt cổ tự tử trước mắt nó trong phòng , bác sĩ nói nó bị trầm cảm nhẹ , từ khi đến đây nó cứ lủi thủi một mình….haizz….tôi nghe nói con bé vẫn còn một người anh trai chúng tôi đang cố gắng liên lạc với cậu ấy.”

Nghe câu chuyện của Thiên Ân , Du Huân Huân thở dài , sao cô bé lại tội nghiệp đến thế ? Không còn ai là người thân….

“Mẹ , phải đi về rồi sao ?” – Cậu nhóc Ngô Thiên Kỳ chạy lại ôm lấy nàng , buồn bã hỏi.

“Ừ , ba con còn việc phải làm.”

“Tiểu Kỳ , con muốn ở lại đây chơi với cô bé đó sao ?” – Ngô Vũ Thần cất tiếng hỏi , ánh mắt hất về phía cô bé đang ngồi trên ghế gỗ.

Cậu gật đầu , vẻ mặt vô cùng chán nản. Nàng nhìn con trai , khóe miệng khẽ giương “Hay mẹ nhận nuôi cô bé nhé.”

“Sao ạ ?”

“Chẳng phải con rất thích Ân Ân sao ? Vậy mẹ sẽ nhận nuôi con bé , để con mỗi ngày đều được gặp Ân Ân !”

“Vậy con đi gọi Ân Ân.” – Dứt lời , cậu chạy thẳng ra đằng xa.

“Em quyết định mà không hỏi anh sao ?” – Ngô Vũ Thần đứng bên cạnh nhíu mày nói. Nàng híp mắt cười , cất tiếng “Chẳng phải anh luôn chiều theo ý em.”

Hắn nhếch môi cười , ôm nàng vào lòng , chờ đợi cậu con trai dắt “bạn gái” đến.

Thiên Ân đứng trước mặt vợ chồng Ngô Vũ Thần không dám ngẩng cao mặt mà cúi đầu xuống. Du Huân Huân đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé lên , dịu dàng nói “Cô nhận nuôi con , con theo cô về nhà nhé.”

Cô bé lắc đầu “Con phải chờ anh.”

“Con về nhà cô cũng có thể chờ mà. Con ở đây sẽ cô đơn đấy.”

“Không…”

“Ân Ân , về nhà anh đi.” – Thấy mẹ mình không thể đưa cô về nhà , cậu mới lên tiếng.

“Em phải chờ anh hai ở đây !”

“Nếu Thiên Ân đã không muốn thì con đừng ép. Mỗi ngày ba sẽ đưa Thiên Ân đến nhà chơi với con.” – Ngô Vũ Thần cuối cùng cũng lên tiếng , dùng cách ổn thỏa nhất để giải quyết. Cậu nhóc thở dài chán nản , rốt cuộc thì tại sao cô bé lại không theo cậu về nhà ?

“Vậy cũng được , Tiểu Kỳ , đi về thôi !” Nàng cất tiếng , nắm lấy tay chồng mình chuẩn bị đi về. Cậu bé nuối tiếc nhìn Thiên Ân “Nhất định phải đến.”

Thiên Ân gật đầu , vẫy tay chào cậu. Ngô Thiên Kỳ quay lưng bỏ đi , lúc ra đến cổng cũng không quên quay đầu nhìn cô lần cuối , cậu vẫn thấy cô bé đứng im vẫy tay chào cho đến khi chiếc xe BMW rời đi…

Về đến nhà Ngô Thiên Kỳ chạy thẳng vào trong , ngồi ngả người vào sofa. Vợ chồng Ngô Thiên Bảo và con trai Ngô Tuấn Minh cũng có mặt tại nhà hắn.

“Tiểu Kỳ , con có chuyện gì vui sao ?” – Du Ái My nhìn đưa cháu trai chốc chốc lại tủm tỉm cười liền cất tiếng hỏi.

“Vâng , rất vui ạ.”

“Là chuyện gì vậy ?”

“Con có vợ !”

“Phụt…” – Du Huân Huân bước vào nhà , nàng vừa cầm ly nước lên uống một ngụm thì bị câu nói của cậu con trai làm cho sặc nước.

Ngô Vũ Thần đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng , để cơn ho không còn nữa , còn hắn thì khuôn mặt vẫn rất bình thản.

Du Huân Huân điều hòa hơi thở lại , quay mặt hỏi cậu con trai “Con có vợ khi nào ?”

“Thiên Ân đó , lúc nãy con đã nói rồi : sau này nhất định con sẽ lấy Ân Ân làm vợ.”

“Haha….vậy con nói như thế nào ?” – Ngô Thiên Bảo bật cười , cất tiếng hỏi cậu , ây….thằng cháu nhà anh rất thông minh , xem ra lớn lên sẽ đào hoa lắm đây !

Ngô Thiên Kỳ bình thản kể cho mọi người nghe từ đầu đến cuối , mọi nghe xong không thể nhịn được mà bât cười. Du Huân Huân xoa đầu cậu , hỏi “Ai dạy con những điều như thế ?”

“Là ba ạ.”

Nàng quay sang trừng mắt nhìn hắn “Ai cho anh dạy con những điều như thế ?”

Ngô Vũ Thần mỉm cười , tỏ vẻ tự cao “Anh chỉ dạy con những điều cần thiết thôi.”

“Cần thiết ? Cần thiết cái đầu anh.” – Nàng đánh mạnh vào lồng ngực vạm vỡ , gằn giọng nói.

“Mẹ à , ba là có ý tốt , muốn mau chóng tìm con dâu cho mẹ đấy.” – Ngô Thiên Kỳ nỉ non nói.

Du Ái My nghe câu nói của cậu bé , cậu nhóc này quả thật có khiếu ăn nói “Cô bé đó tên là Thiên Ân sao ?”

“Vâng !”

“Ngày mai bác cũng muốn xem mặt của Ân Ân.”

“Bác không được gọi là Ân Ân , phải gọi là Thiên Ân. Chỉ có con mới được gọi là Ân Ân.” Thiên Kỳ nhíu mày nhắc nhở , lời nói của cậu kèm theo một chút không vui.

Mọi người đều tròn mắt nhìn , cái tính chiếm hữu này hình như là của ai đó rất quen , cậu chỉ mới 10 tuổi thôi mà ,lại thêm cái cách lấy lòng con gái thì thực đúng là cha nào con nấy…

Nhiều ngày sau đó , đúng như những gì Ngô Vũ Thần đã hứa , đều đặn đưa Thiên Ân đến , ngoài những giờ đi học ra , Ngô Thiên Kỳ đều chơi với Thiên Ân. Cậu thật sự muốn biết lí do tại sao cô bé không chịu về nhà cậu sống ?

Nhưng bỗng một ngày tài xế lái xe tay không trở về , ông nói Thiên Ân đã rời đi. Điều này như một cú sốc rất lớn đối với Thiên Kỳ. Cậu bé liền chạy đến cô nhi viên để gặp viện trưởng , ông nói anh trai cô bé đã đến và mang cô đi.

Cậu như người thất thần trở về nhà , Du Huân Huân thấy cậu , nàng chạy đến ôm cậu vào lòng “Tiểu Kỳ , không sao , không sao đâu.”

“Hu…oaoaaaa……” – Cậu òa khóc , ôm siết lấy mẹ , lần đầu cậu thích một người , cậu hiểu rõ đây không phải là tình cảm trẻ con. Thiên Ân khác với những đứa con gái khác…Vậy mà cô lại rời đi…không nói lời nào ?!

Buổi tối , Ngô Vũ Thần đi làm về , thấy nhà không có ai , nên hỏi quản gia “Phu nhân đâu.”

“Thưa , phu nhân và cậu cả đang trong phòng ạ.”

“Ba à , anh Thiên Kỳ đang rất buồn.” – Cậu nhóc Ngô Vũ Lâm chạy đến kéo tay áo hắn , cất tiếng nói.

Hắn cúi người bế cậu lên “Tại sao ?”

“Chị Thiên Ân đi rồi. Anh hai về khóc nhiều lắm ! Mẹ khuyên mãi cũng không được.”

Hắn trầm mặc một chút rồi đi lên tầng một , cánh cửa phòng Thiên Kỳ chỉ khép hờ , hắn đẩy cửa đi vào , cặp đồng tử màu lam liếc nhìn cậu con trai đang ngồi thu mình vào góc phòng , vợ hắn thì ngồi nhìn , hốc mắt cũng có chút hồng hồng , đoán chừng cũng vừa mới khóc.

Đặt Vũ Lâm xuống đất , hắn bước đến ngồi xổm trước mặt cậu, thanh âm trầm thấp khẽ vang “Tiểu Kỳ !”

Thiên Kỳ ngước nhìn ba mình , cậu khẽ nói “Ân Ân đi rồi.”

“Ba biết , Tiểu Kỳ , sao con không tìm con bé ?”

“Con không biết Ân Ân ở đâu.”

“Vậy sau này , khi con trở thành một người đàn ông trưởng thành , hãy đi tìm con bé.”

“Nhưng nếu lúc đó Ân Ân không còn thích con nữa thì sao ?”

“Chẳng phải hai đứa đã hứa với nhau rồi sao ? Vậy thì lấy lời hứa đó ra uy hiếp !”

Du Huân Huân nghe câu nói của hắn liền tròn mắt nhìn, “uy hiếp” là sao ? Hắn đang dạy con trai nàng những điều gì vậy ?

Nàng thở dài , xoa đầu cậu “Tiểu Kỳ , mạnh mẽ lên. Chẳng phải con từng nói sẽ trở thành một người đàn ông giống như ba sao ?”

Thiên Kỳ trầm mặc một chút , cậu suy nghĩ rất lâu , tìm cô ? Phải tìm như thế nào ? Thiên Ân từng nói rất thích đến London…phải , vậy sau này cậu nhất định sẽ đến đó để tìm cô . Khóe miệng Thiên Kỳ giương lên “Ba à , sau này con nhất định sẽ tìm được Ân Ân , cô ấy sẽ làm con dâu của ba mẹ.”

Đó như là một lời hứa chắc chắn của Thiên Kỳ lúc bé , cũng như là một mục tiêu trong đời cậu. Thiên Kỳ đã hứa với Ân Ân sẽ mãi bên cạnh cô , dù thế nào cậu cũng sẽ tìm được…

12 năm sau…..

*Cạch… “Đây là nhà tôi , cậu cứ ở tạm vài ngày.” – Người vừa lên tiếng là Lạc Dương , anh cùng bạn học vừa từ London trở về Bắc Kinh.

“Ừ !” – Người đi bên cạnh mái tóc màu hạt dẻ óng mượt , phần mái khẽ che phủ đôi mày rậm , nhưng đôi mắt sắc bén với con ngươi màu đen thì lộ rõ trên khuôn mặt anh tuấn , tìm mãi cũng không thấy khuyết điểm nào. Anh tên là Ngô Thiên Kỳ , mới từ London trở về Bắc Kinh.

Hai người đàn ông mở cửa bước vào , căn biệt thự cũng khá rộng , cách bày trí cũng đơn giản.

“Tiểu Ân à , anh về rồi.” – Lạc Dương cất tiếng gọi lớn. “Tiểu Ân” , cách gọi của hắn khiến Ngô Thiên Kỳ có chút ngỡ ngàng , người vừa được gọi là Tiểu Ân có phải là cô bé năm đó ?

Từ trong bếp , một cô gái có mái tóc màu đen cột gọn đằng sau , đưa mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt , cô có đôi mắt màu nâu lấp lánh , sống mũi cao , đôi môi đỏ tươi , tuy không xinh đẹp như những người anh từng gặp nhưng cũng có nét gì đó đáng yêu , là Thiên Ân ?!

Trong lòng Ngô Thiên Kỳ không ngừng mong đó là người con gái mà anh đã tìm kiếm suốt 12 năm qua.

Cô gật đầu chào “Anh về cùng bạn sao ?”

“Ừ , đây là Thiên Kỳ ,vì nhà cậu ấy cần tu sửa nên sẽ ở tạm nhà chúng ta vài ngày.”

“Vâng !” – Lạc ân gật đầu , quay sang nhìn người đàn ông tên là Ngô Thiên Kỳ , khẽ cất tiếng “Chào anh.” Rồi quay đi.

Lạc Dương mỉm cười “Đó là em gái của tôi , tên là Lạc Ân.”

“Lạc Ân ?” – Anh nhíu mày hỏi. Hắn gật đầu nói tiếp “Con bé vừa hoàn thành 4 năm làm thực tập ở bệnh viện Y học Cẩm Gia xong , sẽ vào bệnh viện chúng ta làm thực tập sinh trong khoảng 2 năm đấy.”

Anh im lặng không nói gì , thì ra không phải cô. Có phải do anh quá nhớ cô nên mỗi lần nghe ai gọi Tiểu Ân là lại chột dạ ?

“Này , cậu ở kế phòng tôi , trên tầng một. “

“Ừ , tôi lên phòng đây.” – Ngô Thiên Kỳ kéo vali lên phòng , nằm ngả người xuống chiếc giường êm ái. Đôi môi mỏng mấp máy “Em ở đâu ? Ân Ân…anh rất nhớ em !”