Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Em Đã Nghe Thấy Chưa? Chương 21: Vật còn người mất mọi chuyện dừng

Chương 21: Vật còn người mất mọi chuyện dừng

3:55 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21: Vật còn người mất mọi chuyện dừng tại dưa leo tr. 

Đàn ông đến tột cùng là như thế nào, Diệp Tiểu An không rõ ràng lắm, nhưng cô cũng không biết đàn ông đáng sợ như vậy. Mình rốt cuộc quá mức đơn thuần, chân tướng vĩnh viễn còn tàn nhẫn hơn cô tưởng tượng.

Diệp Tiểu An nắm tay của anh cẩn thận nhìn, trên ngón áp út của anh, nơi đó có một vòng tròn rất mờ. Cô cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, cánh môi hé hé lại ngậm lại.

Tả Trí không nói, nhìn chằm chằm cô, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn vàng trắng đeo vào ngón áp út. Tay của anh rất thon dài, đeo nhẫn xinh đẹp hơn. Diệp Tiểu An không dám nháy mắt, chỉ sợ sẽ có nhiều nước mắt chảy xuống hơn. “Mỗi lần anh đến tìm tôi đều cởi chiếc nhẫn ra trước?”

“. . . . Uh.”

Không chỉ có như thế, mỗi lần anh ôm Diệp Tiểu An, hôn cô trêu chọc cô, thậm chí ba phen mấy bận nói muốn xảy ra quan hệ với cô thì anh đều gỡi chiếc nhẫn này trên người. Có lúc anh cũng cảm thấy khó chịu, nhưng đàn ông chính là như vậy, ở trước mặt dục vọng chỉ biết nghĩ tới làm sao thỏa mãn mình, đạo đức và trách nhiệm đều là thứ hư vô mờ mịt.

Hơi lạnh thấu xương bao phủ cô, cô thẳng sống lưng, bởi vì không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt anh. “Anh không cảm thấy mệt sao? Lừa gạt hai người phụ nữ như thế anh ngủ không gặp ác mộng sao?”

“Nuôi một con thú cưng có thể mệt đến đâu? Cô rất khiến tôi yên tâm.” Tả Trí cười vô vị, nụ cười kia khiến Diệp Tiểu An cảm thấy khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt trở nên xa không thể chạm.

“Tôi không tin.”

“Không tin cái gì? Trước kia tôi nói dối thì cô tin, bây giờ tôi nói thật cô lại không tin?”

“Tả Trí, anh đến tột cùng xem tôi là cái gì?”

Giang Thiệu khinh thường chê cười, anh nhìn không nổi nữa, xoay người lại ra ban công tặng không gian cho hai người kia. Cô gái có thể hỏi ra vấn đề này rốt cuộc là ngu tới trình độ nào?

Nhưng cô thật ngu sao?

Không thể phủ nhận Diệp Tiểu An đã sớm hoài nghi Tả Trí, Giang Thiệu nhớ lại đoạn lời trong nhật ký của cô, thì ra cho tới nay cô đều đang ngụy trang, ngụy trang vui vẻ, ngụy trang không biết chút nào.

Giang Thiệu rất phiền não trong lòng, anh hình như thấy được cái bóng của mình ở trên người Diệp Tiểu An, đúng hơn là một phần tình cảm lừa mình dối người lại tràn đầy kỳ vọng hèn mọn.

Đôi tay vòng trước ngực đứng dựa vào lan can, nhìn thành phố xa hoa truỵ lạc, ngọn đèn dầu mờ mờ chiếu sáng con ngươi thâm trầm của anh. Anh âm thầm chậm rãi nắm tay lại, trong lòng bị tình cảm không giải thích được lấp đầy. Có phải chăm sóc cô gái này đã thành thói quen trong lúc vô hình không? Cho nên mấy lời nói đáng ăn đập của Tả Trí mới kích thích ý muốn bảo vệ Diệp Tiểu An của anh?

Số lần anh và Tả Trí đánh nhau từ nhỏ đến lớn không cách nào tính toán, nhưng bởi vì phụ nữ cũng là lần đầu.

Trước luôn vô tình hay cố ý ngăn cô bị thương tổn, mà giờ khắc này đến thật thì Giang Thiệu lại phát giác chỗ nào đó trong lòng mình có chút chờ đợi. Anh che mi tâm bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng. Tất cả làm sao vậy?

. . . . . .

Tả Trí lau nước mắt dính trên lông mi cô, tại sao ngày trước không phát hiện cô cố chấp như thế? Anh không trả lời cô vẫn đợi.

“Tại sao biết rõ còn hỏi?”

Bộ dáng cô hết sức nhịn rơi nước mắt thật điềm đạm đáng yêu, Tả Trí lại cảm thấy châm chọc. Anh ưa thích cô gái thế này, vậy mà khi anh nhìn thấy một màn nóng bỏng lúc Diệp Tiểu An giắt trên người Giang Thiệu thì cảm thấy tim mình bị cô hung hăng thọc một dao. Bởi vì sáng sớm ngày mai sẽ phải đi Philippines, anh nghĩ tới nghĩ lui quyết định liền quyết định trở về ôn tồn với cô thêm một lát, bởi vì cảm thấy mình rời đi lâu thế thì cô gái nhỏ này sẽ rất nhớ anh.

Thật buồn cười, anh thấy thật buồn cười. Lòng ngón tay anh dính nước mắt của cô, đưa ra đầu lưỡi liếm liếm, thật chát, vị chát từ đầu lưỡi bắt đầu lan tràn ra. Lỗ mũi, hốc mắt, cổ họng. . . . Loại cảm giác lạ lẫm này khiến trong lòng anh thật hận, càng lúc càng không thể ngăn chặn.

“Sau khi cô lên giường với anh em của tôi, cô cảm thấy tôi nên xem cô là gì? Không sai, tôi khốn kiếp tôi che giấu cô chuyện tôi đã kết hơn, nhưng hai năm qua tôi đối với cô thế nào trong lòng cô rõ ràng! Tôi nghĩ cô không giống mấy người phụ nữ khác, cô đơn thuần cô ngu ngốc một cách đáng yêu, tôi hết sức cất giữ sự khác biệt của cô với người khác, bởi vì áy náy với cô nên cô xin gì tôi đều cho, mà bây giờ xem ra tôi mới là thằng ngốc kia, một người phụ nữ có thể xoay vòng giữa hai người đàn ông lợi hại hơn một người đàn ông chu toàn giữa hai phụ nữ nhiều! Diệp Tiểu An cô được lắm, lặng yên không một tiếng động giết người không thấy máu, phá hủy tình cảm anh em 29 năm của tôi và Giang Thiệu!”

Tả Trí giơ ngón tay cái lên với cô, “Cô thật khiến tôi xoa mắt mà nhìn! Trước kia tôi xem cô là bảo bối, bây giờ? Đừng ép tôi nói lời khó nghe hơn, thu hồi nước mắt của cô, đền thờ này cô không lập được nữa! Tôi lấy anh em quan trọng nhất trả lại cho cô là đủ rồi!”

Diệp Tiểu An cắn môi, kinh ngạc nhìn người đàn ông đã từng mang cho cô vô số sung sướng và cưng chìu, không thốt nên lời. Mỗi lời anh nói giống như một quả pháo nhằm vào cô, chính xác không sai lầm, trong tiếng nổ vang đáng sợ cô đã bị tạc thương tích đầy mình.

Nếu như không phải là chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, cô thật muốn bấu mình để xem đây có phải là cơn ác mộng đáng sợ không.

. . . . . .

Trần Dao rốt cuộc xã giao xong, vì một hợp đồng mà cô bị mấy người đàn ông thay nhau chuốc rượu, cũng bị chiếm lời. Cũng may cuối cùng vẫn là tuyệt bút vung lên, ký tên xuống, lúc này cô mới xem là không có phí công bận rộn.

Trần Dao đưa khách hàng đi rồi lập tức vọt tới bên cây khổ sở nôn mửa, phụ tá theo phía sau lưng của cô cũng oán trách thay bà chủ. “Tên họ Vương đó là cái thứ gì, không xem lại hình tượng của mình mà chỉ lo náo loạn, ỷ có mấy đồng liền lớn lối, táy máy tay chân thật làm cho người ghê tởm.”

“Mặc kệ anh ta, hợp đồng tới tay chính là thắng lợi, khuya lắm rồi em mau đi về nghỉ ngơi đi.” Trần Dao đuổi phụ tá, nâng cao tinh thần lung la lung lay đến xe của mình, gục trên tay lái thở mạnh. Hôm nay quả thật uống quá nhiều, trong dạ dày khó chịu như bị lửa đốt, trong lòng cũng uất ức, chưa bao giờ bị người chiếm lời lớn thế. Cô biết mình xinh đẹp, gương mặt trái xoan này đã mang đến không ít lợi ích cho cô trong sự nghiệp. Nhưng Trần Dao là một người phụ nữ giữ mình trong sạch, nếu không trên đầu Tả Trí đã không biết đội mấy cái nón xanh rồi.

Cô lật túi nửa ngày mới tìm ra điện thoại di động, nhắm mắt lại gọi cho Tả Trí. “Ông xã, em ở Moulin Rouge, mau tới đón em.”

Thanh âm của cô hơi khàn khàn và ngang ngược, Tả Trí vừa nghe cũng biết cô uống nhiều quá, Trần Dao thanh tỉnh rất ít khi làm nũng với anh. “Được, em chờ ở đó, anh sẽ đến nhanh.”

Chuyện đã nói tới bước này, Tả Trí không cần kiêng dè Diệp Tiểu An nữa. Trong phòng rất yên tĩnh, Diệp Tiểu An nghe lời Trần Dao nói không sót một chữ. Hai chữ “ông xã” này hoàn toàn khiến cô nhận rõ sự thật.

Tả Trí cúp điện thoại, sửa sang lại áo bị xé rách xốc xếch trong lúc đánh nhau lúc nãy, “Trước kia vào lúc này, tôi sẽ nói với cô trong bót cảnh sát có chuyện.” Tả Trí cười nhẹ, “Hiện tại không cần, rất xin lỗi, tôi muốn đi đón vợ tôi.”

Lúc anh đi tới cửa lại nhớ tới cái gì nên dừng lại, “Sau này tôi sẽ không tới nữa, phòng ốc cô có thể tiếp tục ở, hoặc cô có thể dời đến nhà này của Giang Thiệu.”

Diệp Tiểu An đưa lưng về phía anh, vì vậy không nhìn thấy ánh sáng gần như đau đớn và lưu luyến trong mắt của anh.

Tả Trí không được cô đáp lại, muốn nói thêm gì đó nhưng rốt cuộc không mở miệng. Anh đi tới tầng ngầm ga ra, mới vừa ngồi vào điện thoại di động lại vang lên.

Nhưng thanh âm này không phải tiếng chuông điện thoại anh hay dùng, đó là một bài hát sinh nhật, thanh âm Diệp Tiểu An truyền tới từ trong điện thoại của anh.

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ. . . .”

Anh kinh ngạc lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh là một đoạn video Diệp Tiểu An tự quay, cô đang cầm một cây nến hình trái tim, nụ cười ngọt ngào hát bài sinh nhật. Trên video còn cài thêm hiệu ứng, lóe ra bảy chữ to màu sắc rực rỡ:

Tả Tiểu Trí sinh nhật vui vẻ.

Mà thời gian bây giờ vừa vặn 0 giờ.

“Hì hì, em là người thứ nhất chúc mừng anh sinh nhật vui vẻ phải không? Mau khen em, hôn một cái! Buổi tối nhớ tới nha, em chuẩn bị quà cho anh!”

. . . . . .

. . . . . .

Tả Trí kinh ngạc, kinh ngạc rồi đến thờ ơ. Anh trầm mặc chờ video phát hình xong, cặp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ngu hề hề của Diệp Tiểu An trên màn hình cho đến khi ánh sáng tắt hết. Không nói một lời nổ máy xe như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà mới vừa lái ra chung cư không bao xa, anh lại vội vàng thắng xe lại, suýt nữa khiến xe phía sau tông vào đuôi xe. Tài xế xuống xe gõ cửa sổ xe anh mắng to, nhưng anh lại thờ ơ. Tay từ từ đè ngực.

Thì ra cảm giác ê ẩm chát chát đã lan tràn đến tim, khiến anh khó có thể hô hấp.

Con mẹ nó Diệp, Tiểu, An! Con mẹ nó Giang, Thiệu!

. . . . . .