Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Em Là Bảo Mẫu Của Anh Chương 38: Lâu Ngày Gặp Lại!!!

Chương 38: Lâu Ngày Gặp Lại!!!

4:57 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 38: Lâu Ngày Gặp Lại!!! tại dua leo tr

Sáng hôm sau, Vỹ Kỳ và Đường Thy đến trường.

– Này, Vỹ Kỳ…

Đằng xa, Vũ Trương chạy tới hột hệt, gọi Vỹ Kỳ rất to. Đường Thy nghe liền vảy tay với Vũ Trương. Cậu chạy lại nói:

– Ê, tao kêu… Hai bây muốn hộc máu luôn vậy ớ!!!

Đường Thy nghe vậy cười cười, lấy tay vỗ vỗ vào vai Vũ Trương.

Reng reng reng…

Tiếng chuông vào lớp kêu lên, ba bạn nhỏ vào lớp ngồi vào bàn của mình, Bích Kiều vào lớp với điệu bộ chán nản.

Sau đó, một ông thầy bước vào.

– Nghiêm.

Một bạn nữ hô lên, các học sinh đứng lên nghiêm túc. Thầy phẩy tay cho ngồi xuống rồi nói:

– Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Hai em vào đi.

Thầy nói xong nhìn vào hai học sinh đang đứng ngoài cửa. Thầy nói tiếp:

– Hai em giới thiệu về mình đi!

Bạn nữ nói: Tớ là Trịnh Trân Trân, bạn nam nói: Còn tớ là Tứ Nam

Mong mọi người giúp đỡ

Hai cậu ấy nói đồng với nhau rồi cúi người xuống.

Đường Thy ngồi ở dưới nhìn chằm chằm vào họ nói:

– Không thể nào.

Còn phần mọi người trong lớp đang trầm trồ về cặp đôi này, rất ồn. A Linh ngồi kế bên dựa vào Bích Kiều nói với điệu bộ mê mẩn:

– Chị ơi, cái cậu Tứ Nam ấy. ĐẸP TRAI QUÁ!!!

A Linh nói quá khích vì độ đẹp của Tứ Nam, Bích Kiều ngồi kế bên nhếch miệng:

– Trời ơi! Làm gì mà mê dữ! Nhưng cho dù đẹp kiểu gì cũng đẹp không bằng…

– Tui.

Bích Kiều định nói là Vỹ Kỳ, bỗng Vũ Trương ở đâu chui ra nói không đẹp bằng mình. Nghe vậy, Bích Kiều và A Linh nói:

– Về lấy gương soi lại đi ha! Cái mặt như con gái vậy, chẳng chút nam tính, à mà nữa nghen, trong cái lớp này, con trai con gái gì cũng không ai da trắng bằng ông luôn á!!!

Sau đó,

Rầm

Ông thầy hung dữ lấy tay đập xuống bàn nói:

– Im lặng! Giờ hai em xuống hai bàn trống kia ngồi đi!!!

Trịnh Trân Trân đi qua bàn của Đường Thy nháy mắt một cái, rồi đi thẳng xuống bàn. Tiết học bắt đầu.

Reng reng reng…

Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng kêu lên. Mọi người chạy về tấp nập.

– Trân Trân…

Đường Thy chạy tới tấp kêu Trân Trân.

– A, Đường Thy.

Tứ Nam nghe thấy liền quay lại phẩy tay.

Tới chỗ, Đường Thy nắm tay Trân Trân vui hết mức. Vỹ Kỳ chạy lại nhắn nhỏ vào tai của Đường Thy nói:

– Này, cậu mặc váy ngắn đó, đừng chạy nữa, nghe chưa?

Nghe vậy, mặt Đường Thy đỏ ửng lên nói lại:

– Ờ… Ừm.

Rồi sau đó cô quay lại hỏi Trân Trân:

– Này, sao các cậu lên đây vậy?

Tứ Nam giành trả lời:

– Nhờ Trân Trân đó, bọn tớ mới biết cậu ở đây nên mới xin bố mẹ lên học. Hì hì…

Cậu nói xong cười, Trân Trân liếc cậu có vẻ đang tức. Đường Thy cười, Vỹ Kỳ nói:

– Hay giờ vào nhà tôi ăn trưa một bữa với Đường Thy đi!

Ai cũng nhất trí với ý kiến của Vỹ Kỳ liền đi thẳng vào nhà của Vỹ Kỳ.