Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 16

11:18 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dualeotruyen. 

Edit: Sherry

Lúc này, đừng nói là gia đình Bạch Thư Nhân, ngay cả Chu Kiều Kiều cũng làm vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn Nghiêm Úy.

“Nghiêm Úy… thế này…” Chu Kiều Kiều muốn nói gì đó nhưng Nghiêm Úy đã tiến lên giữ chặt tay cô, nhìn cô nở nụ cười sủng nịnh, anh nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, sau đó quay đầu nói với Bạch Thư Nhân: “Chào chú, đây là chút quà nhỏ của cháu.”

Trong lòng Nghiêm Úy nghĩ, sớm biết lấy thân phận bạn trai đến đã mua thêm ít đồ.

Bạch Thư Nhân hoang mang nhận lấy sữa rồi nhìn Nghiêm Úy nói: “Cậu là bạn trai của Kiều Kiều?”

Nghiêm Úy cười nhẹ nói: “Vâng ạ, chúng cháu quen nhau được… một tháng rồi ạ.” Tính toán thời gian quen biết cùng Chu Kiều Kiều, tính toán thích hợp một chút cũng không hơn kém nhiều.

Chu Kiều Kiều cũng hoang mang, gì cơ? Chúng ta từ lúc nào quen nhau được một tháng?

Nghiêm Úy quay đầu chạm cánh tay cô nói: “Kiều Kiều, nhanh giới thiệu anh một chút.”

Chu Kiều Kiều tiếp tục hoang mang nói: “À, chú, mợ, vợ chồng anh họ, dì, Tuệ Mẫn vẫn chưa tan làm ạ?”

Lý Lệ muốn trào phúng hai câu nhưng nhìn thấy Nghiêm Úy phía sau nên không biết nói như thế nào. Bà chép miệng hai lần rồi nói: “À, hôm nay nó và bạn trai ra ngoài ăn cơm.”

Nghiêm Úy mỉm cười nói: “Em họ đi yêu đương rồi.”

Chu Kiều Kiều cũng kinh ngạc nói: “Tuệ Mẫn có bạn trai sao ạ?”

Bạch Tuệ Mẫn và Chu Kiều Kiều bằng tuổi nhau, hai người cùng sinh ra trong một năm. Thậm chí mấy tháng đầu mới sinh, Chu Kiều Kiều phải nằm viện, bác sĩ đến thăm thường xuyên. Mà lúc đó Chu Anh Kiệt vẫn chưa phá sản, Bạch Thư Lan cũng không biết ngân sách thâm thụt. Một nhà Chu gia ba người vẫn rất hạnh phúc, Bạch Thư Lan thường mua đồ cho Bạch Tuệ Mẫn để chơi cùng cô.

Sau này Chu gia phá sản, Bạch Thư Lan không mua thêm những đồ này nữa, Lý Lệ cũng càm ràm rất lâu, nói Bạch Thư Lan lợi dụng con gái bà. Con gái mình nằm viện thường đến ôm con gái bà, kết quả con gái mình vừa ra viện thì không thèm để tâm đến con gái của Lý Lệ bà nữa, nói liên tục mà không tặng thêm đồ gì nữa nên bà cũng không mua cho Chu Kiều Kiều thứ gì.

Chu gia phá sản, Bạch Thư Lan cũng không muốn quan hệ với gia đình họ.

Ngoại hình của Bạch Tuệ Mẫn giống cha cô, trông rất ưa nhìn. Đại học quen được hai người bạn trai, một người còn đưa về giới thiệu cha mẹ, cuối cùng không được sự đồng ý của gia đình, hai người liền chia tay.

Về sau đi làm, Bạch Tuệ Mẫn ăn diện, trong công ty có rất nhiều người thích cô, người theo đuổi cô cũng rất nhiều, bạn trai bây giờ của Bạch Tuệ Mẫn là quản lý của công ty.

Bạch Tuệ Mẫn đưa bạn trai về nhà, người nhà Bạch gia rất hài lòng, tây trang giày da, tóc đen cắt tỉa gọn gàng, nụ cười tuy có mang kinh nghiệm thương trường hơi dối trá nhưng nhìn tổng thể người con rể như vậy mang ra ngoài vẫn có mặt mũi. Xe anh ta đi cũng là Audi TT, mua mất 50 vạn tệ đấy! Mấy người có thể mua được chứ nên bọn họ được quyền kiêu ngạo.

Hàng xóm cũng nhận ra chiếc xe này, người chạy xe này cũng có vài phần phú quý.

Đây đúng là người có tiền đứng trước tiểu khu, rất nhiều người xem xét.

Lần đấy thật có mặt mũi.

Nhưng những thứ này mang ra so sánh với Nghiêm Úy lại trở nên vô lực, có một loại người, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần anh đứng ở đó, người khác cũng cảm thấy anh đặc biệt.

Ví dụ như… Nghiêm Úy.

Anh đứng ở đây, khí chất đấy, vẻ ngoài đấy, thần thái đấy, động tác đù không nói một lời nhưng cũng thể hiện ra thân phận và địa vị.

“À… Haha, đến rồi thì ăn cơm thôi.” Lý Lệ cười cười, Bạch Trung Kiệt gọi Chu Kiều Kiều vào ăn cơm, sự tức giận của bà đã thành ngọn lửa âm ỉ trong lòng, giờ như được cho thêm rơm vào. Bà không muốn nghĩ nhiều, Chu Kiều Kiều cô đi xe từ thị trấn Y Võ đến thị trấn Hàm An mất 90km chỉ muốn xin một bát cơm sao?

Nhưng nhìn thấy Nghiêm Úy ở phía sau, bà lại không cảm thấy Chu Kiều Kiều muốn xin một bữa cơm.

Bà xấu hổ cười cười, tuy rằng cũng không biết mình xấu hổ vì điều gì.

Chu Kiều Kiều cao hứng nói: “Là mợ làm sao? Cháu thích nhất là cơm mợ làm, à, đúng rồi, cháu tới là để trả lại tiền.”

Chu Kiều Kiều nói xong thì muốn mở túi ra lấy tiền, Bạch Thư Nhân nhíu mày nói: “Không vội, con ăn cơm trước đã.”

Chu Kiều Kiều cười cười, thanh âm nhẹ nhàng lại bình tĩnh: “Không có việc gì, mấy hôm trước cháu lại không cẩn thận xảy ra chút chuyện nhỏ.”

Bạch Thư Nhân: “…”

“Người kia bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thương tinh thần cho cjaus nên cháu mới có tiền trả cho chú, lần trước chú giúp cháu, cháu mới có thể ở đây đã vô cùng cảm kích chú rồi.” Nói xong, Chu Kiều Kiều lấy trong túi hai cọc tiền hai trăm tệ lớn.

Bạch Thư Nhân vừa thấy đã nói: “Như này nhiều quá.”

Chu Kiều Kiều để tiền vào trong tay Bạch Thư Nhân, vẻ mặt thành thật: “Lúc chú cho cháu vay tiền là thời điểm cháu thiếu tiền nhất, chuyện này cũng đã qua mấy tháng, giấy nợ cháu cũng không viết. Trả nhiều hơn 2000 tệ có bao nhiêu, vẫn là cháu được lợi.”

Chu Kiều Kiều vừa cười vừa quay đầu nói với Trung Kiệt: “Đúng rồi, đây là lì xì em cho cháu nhỏ.”

Bạch Thư Nhân nhìn lì xì dày kia, hiểu rằng trong có có đến mấy ngàn tệ, ông vẫn biết, Kiều Kiều là đứa nhỏ hiểu chuyện. Chỉ là, được lợi, ông sao có thể được lợi của con bé?

Vì vậy nên ông mở lì xì lấy 500 tệ, Lý Lệ tức muốn ho ra máu. May mắn Bạch Tuệ Mẫn đột nhiên trở về, không bà đã tức giận.

“Mẹ, hôm nay Thiên Hạo tới ăn cơm, mẹ nấu gì thế? Không đủ thì mua thêm một chút đi!” Bạch Tuệ Mẫn vừa mở cửa đã nói lớn.

Phía sau cô là một người đàn ông mặc tây trang xám, vẻ mặt kích động nói: “Đấy chắc chắc là xe Maybach, trời ơi, em biết không? Tiêu 20 vạn tệ vào cái xe đó mới làm được tiền thuế ổn thỏa, ai lại mua một chiếc bảo mã (BMW) thế này? Là ai ở nơi này? Cũng không sợ va chạm xây xát.”

Bạch Tuệ Mẫn làm bộ dạng không có hứng thú, cô để chìa khóa vào rổ nhỏ trên tủ giầy, nhàm chán nói: “Ai biết được! Xe đắt tiền như vậy va chạm vào thì làm sao bây giờ?”

Hoắc Thiên Hạo cười to: “Xước xát nó một chút? Mạng già này cũng không bồi thường được, nhưng đây chắc chắn là phiên bản giới hạn, trước đây anh đã từng thấy qua, giá 1400 vạn tệ.”

Hoắc Thiên Hạo quá hưng phấn nên không để ý trong phòng còn có người.

Bạch Tuệ Mẫn nhìn thấy Chu Kiều Kiều trước, nhíu mày nói: “Sao chị lại tới đây?”

Bạch Tuệ Mẫn từ nhỏ đã theo mẹ, có vài việc mưa dầm thấm lâu, tự nhiên đối với Chu Kiều Kiều cũng có chút thành kiến. Chu Kiều Kiều liền nói: “Chị tới trả tiền.”

Bạch Tuệ Mẫn nở nụ cười kinh miệt: “Chị có tiền sao? Hơn một vạn tệ, sao không trả sớm để nhà tôi mỗi ngày đều nói phiền chết.”

Chu Kiều Kiều cười cười, Bạch Giai Mẫn thở dài vào phòng.

Cô ném túi xách xuống sô pha, thấy món ăn trên bàn rất phong phú, hài lòng nói: “Con ăn xong sẽ đi xem phim với Thiên Hạo.”

Hoắc Thiên Hạo lần đầu tiên gặp Chu Kiều Kiều nhưng một chút cũng không khách khí hỏi Bạch Tuệ Mẫn: “Đây chính là người chị họ thường xuyên đến nhà em ăn cơm chùa sao?”

Nghiêm Úy buông mắt, anh nghịch đồng hồ trên tay trái, nhẹ giọng mở miệng: “Maybach tôi đã mua bảo hiểm, va quệt một chút cũng không đến mức làm người ta mất một mạng.”

Anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiên Hạo nói: “Chào anh, tôi là bạn trai của người chị họ mỗi ngày đều đến ăn cơm chùa, Nghiêm Úy, xin chiếu cố nhiều hơn.”

Mọi người: “…” Vừa rồi Thiên Hạo nói xe kia bao nhiêu tiền?—-

Nhân dịp được 1k lượt đọc Ry tặng thêm cho các tiểu thiên sứ 1 chương chúc các tiểu thiên sứ chủ nhật vui vẻ <3