Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Gả Cho Chàng Nam Phụ Này Chương 35: Việc trong viện đại phòng, nhị đệ muội nên bớt nhúng tay đi!

Chương 35: Việc trong viện đại phòng, nhị đệ muội nên bớt nhúng tay đi!

4:07 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 35: Việc trong viện đại phòng, nhị đệ muội nên bớt nhúng tay đi! tại dua leo tr

Bên nhị phòng Chu gia, sáng sớm cũng kêu nước.

Hóa ra Chu Thừa Duệ đêm qua vẫn ngủ lại phòng Tô thị. Sau một đêm cố nhịn, Tô thị nghĩ trái nghĩ phải cũng thấy người mình hoàn toàn sạch sẽ, lại nhìn Chu Thừa Vũ tối ngủ không ngon, sợ chàng ta nhịn không nổi giữa ban ngày ban mặt tìm Thanh di nương. Thế nên, mới sáng sớm thành toàn chuyện vui.

Sau đó, Chu Thừa Duệ ôm chầm lấy Tô thị.

Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện ra lửa nóng trên người hoàn toàn tan biến. thật ra hắn cảm thấy có chuyện không đúng nhưng nghĩ lại hôm qua cũng không chạm thứ không nên chạm, cũng không ăn thứ gì đại bổ cả, có lẽ đã lâu không có phụ nữ, muốn ghê gớm.

Tô thị không hay biết gì cả, Chu Thừa Duệ luôn hổ báo trên giường, sáng này cùng lắm là nhiệt tình hơn thường ngày thôi.Trong nội tâm nàng hạnh phúc lồng lộng, phu nhân ở ngoài không chạm vào phụ nữ không sạch sẽ, lần này âu yếm lâu thế này, nói không chừng nhân dịp này có mang.

Do đó, nàng không đứng dậy mà còn cố tình lấy chiếc gối kê dưới người, nép trong vòng ngực của Chu Thừa Duệ, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Còn chưa say giấc nồng, bên ngoài đã vang lên tiếng la hoảng loạn đầy sợ hãi của tiểu nha hoàn. “Phu nhân, phu nhân không xong rồi, Khổng ma ma bị áp đi!”

Khổng ma ma? Đây không phải là bà tử thiếp thân của A Tĩnh hay sao?

Chu Thừa Duệ mở mắt ra và thấy Tô thị cũng tỉnh dậy. Chàng vỗ nhẹ vai nàng ta. “Nàng đừng nhúc nhích, để ta ra coi xảy ra chuyện gì.”

Mặt Tô thị không đổi gật đầu nhưng tâmnàng ta đang nâng lên.

Có thể áp Khổng ma ma đi, chắc là chuyện kia rồi!

Thành!

Tú Vân làm xong việc, hiện tại đại bá đang tức giận!

Nàng không nghe lời Chu Thừa Duệ. Cuối cùng, nàng chịu đựng cơ thể đau đớn bò dậy, vội tắm rửa thay y phục, xong rồi vội ra ngoài. Tuy nhiên, Chu Thừa Vũ không còn ở trong nhà nữa, Tô thị tưởng tượng, đoán là chàng đang vội vã đến chỗ Chu lão phu nhân, nhanh chóng gọi tiểu nha hoàn báo tin vào hỏi.

Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm vào đại phòng. Khi Tô thị hỏi tới, cô bé trả lời ngay: “Sáng nay, đại lão gia và phu nhân đã viên phòng. Sau đó, lão gia tới chỗ lão phu nhân, nhưng đại phu nhân vẫn nghỉ ngơi trong phòng. Nô tỳ nghe nói … “. Tiểu nha đầu dừng lại và giọng nhỏ lại.” Nghe nói tối qua đại phòng mời đại phu, hơn nữa ngay trong đêm xử lý cả Tú Hương và Tú Vân. Tờ mờ sáng Tú Hương bị Lô Nghiễm đưa ra phủ bán. Mà Tú Vân cũng trong sáng bị đưa về thôn trang, nô tỳ không biết chuyện gì đã xảy ra, không ai đoán được.”

Hạ nhân ở Chu gia, ngoại trừ người bên cạnh Tô thị, còn lại đều là sau khi tới huyện Trường Châu mua thêm. Mấy năm qua, Tô thị quản gia rất nghiêm khắc, những người này chưa bao giờ nhìn thấy những thứ bẩn thỉu trong hậu viện nhà cao cửa rộng. Vì vậy, đêm qua, không ai suy nghĩ nhiều.

Nhưng Tô thị cực kỳ thông minh, động não một cái, cơ bản nàng đã hiểu hết. Trực tiếp bán Tú Hương ra, tức là nha đầu đó lấy hương Tú Vân đem về, sinh tâm tư muốn bay lên cành đây mà. Còn Tú Vân chỉ bị đưa về thôn trang, ắt có người cầu tình thay, hoặc Tú Vân thông minh, khiến Tú Hương gánh tội thay mình.

Chẳng qua vậy thì đúng dịp rồi.

Được đưa tới thôn trang, điều này chứng tỏ ả ta không phải đèn cạn dầu. Vậy thì 10 tháng sau Hồ Ngọc Nhu sinh ra tên nghiệp chướng, lúc đó không cần lo không thấy có người gánh tội thay rồi, Tú Vân đó.

Có lẽ nên giúp ả một tay nhỉ, phải gả ả ở thôn trang mới được.

Tô thị phất tay cho tiểu nha hoàn đi xuống, nàng vội tới chỗ Chu lão phu nhân.

Nàng chạy chậm suốt đường, nhưng khiđến trước cửa viện Chu lão phu nhân, vậy mà nghe thấy tiếng hét thảm của ma ma hồi môn của nàng, Khổng ma ma, người khổ cực giúp nàng quản gia mấy năm nay, ai… ai dám can đảm không đợi nàng tới, cứ vậy mà dụng hình?!

Mặt Tô thị nhất thời giận dữ xanh mét, trong mắt bọn họ có còn có nàng không?

“Dừng tay! Dừng tay!” Người chưa tới, giọng nói đến trước, nàng ta hét lên, phớt lờ hình tượng, nhấc vấy chạy vào.

Chạy gần tới phụ cận, chỉ thấy Khổng ma ma vô cùng thê thảm nằm vật vã trên mặt đất, bà nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, khóe miệng thậm chí còn có máu. “Phu nhân, người đừng nói gì cả, là do nô tỳ làm sai, nô tỳ chấp nhậnphạt.”

Tô thị biết bà nói thế là đang bảo vệ nàng

Nhưng nàng, nàng cũng muốn bảo vệ Khổng ma ma mà,hương đó là do nàng dặn Khổng ma ma mua, mà chính nàng nghe theo lời mẹ chồng, sao giờ chỉ trách tội trên người một mình Khổng ma ma!

Nàng không chút nghĩ ngợi đi lên và cúi xuống đỡ Khổng ma ma dậy.

Điều này tỏ rõ thái độ của nàng, Chu lão phu nhân đang đứngcạnh con trai trưởng, hoảng loạn từ lâu. Lúc này, thấy động thái của Tô thị, lòng bà run mạnh hơn. Chuyện này là do bà dặn Tô thị làm, lỗi đầu tiên là bà, nhưng con trai không thể giận người làm mẹ như bà, không thể đánh người làm mẹ là bà, nên cuối cùng, Khổng ma ma gặp nạn.

Con dâu luôn luôn hiếu thảo hiểu chuyện, nhưng bây giờ bà đã làm tổn thương con bé, bà không đứng ra bảo vệ con bé. Con dâu đang tức giận.

Chu lão phu nhân nhìn Chu Thừa Vũ, gần như đã khóc.

Sắc mặt Chu Thừa Vũ lạnh lùng, không hề bị lay chuyển.

Chu Thừa Duệxoay qua nhìn Chu Thừa Vũ, từ bé hắn đã theo ca ca, từ lâu đã quen nghe lời ca ca, chuyện gì cũng lấy ca làm chủ. Lần này, hắn thấy thái độ Chu Thừa Vũ kiên quyết vậy. hắn thử tưởng tượng, nếu mình gặp phải chuyện như vậy, có lẽ lửa giận của hắn lớn hơn nhiều.

Thế là, hắn bèn sải chân tới kéo Tô thị sang một bên. Giọng điệu rất không tử tế. “A Tĩnh, nàng có biết đang làm gì không? Khổng ma ma là ma ma thiếp thân của nàng không sai, nhưng bà ta đã làm gì nàng có biết không?”

Sao nàng không biết chứ!

Tô thị cố gắng hết sức hất tay Chu Thừa duệ ra, nhưng chút sức lực nàng ta chỉ đủ gãi ngứa cho Chu Thừa Duệ, thế là bị buộc qua một bên.

Bàn tay Khổng ma ma được Tô thị nắm rốt cuộc giữ không được, rơi xuống đất. Ánh mắt nhìn Tô thị cũng nhanh chóng lóe lên tia thất vọng. Hóa ra ngay cả phu nhân cũng không bảo vệ được bà.

Chu Thừa Duệ thấy bà nhìn sang, chân đá hai cái về phía Khổng ma ma. “Ngươi làm gì vậy? Vừa đá hai cái chưa đá ngươi bị thương, muốn nữa đúng không?”

Phu quân đá Khổng ma ma?

Tô thị nắm lấy tay Chu Thừa Duệ, nhìn nửa gương mặt quen thuộc của chàng ta. Trong nháy mắt bỗng thấy xa lạ vô cùng. “Phu quân, chàng, chàng sao có thể đá Khổng ma ma? Chàng, chàng đặt ta ở đâu hả?”

Khổng ma ma là người của nàng đó!

Tô thị thấy mình gả vào Chu gia hơn sáu năm. Cho đến ngày hôm nay, nàngmới nhìn rõ cái nhà này. Nàng cho là mình làm đương gia phu nhân, Khổng ma ma luôn giúp nàng giải quyết mọi việc. Bất kể là chủ nhân Chu gia hay hạ nhân, làm việc gì nàng đều quan tâm tới cả, không có công lao cũng có khổ lao. Đừng nói chi các nàng chưa làm sai chuyện, dẫu sai thật thì cũng phải mở một đường mới đúng!

Chu Thừa Duệ không quan tâm nói. “A Tĩnh, lời này của nàng có ý gì? Khổng ma ma chẳng qua chỉ là một hạ nhân, nàng đây là cho rằng hạ nhân của nàng làm sai chuyện, thân là chủ nhà Chu gia khôngthể xử lý bà ta?”

Tô thị bị hỏi á khẩu không đáp được.

Đương nhiên không phải, mặt mũi hạ nhân dù lớn cỡ nào cũng không thể vượt qua chủ.

Nhưng… lòng Tô Thị nén kịch liệt, thấy Chu lão phu nhân nhìn không dám nhìn qua đây, không kìm được nói lớn: “Vậy sao chàng không thử hỏi, tại sao Khổng ma ma làm chuyện sai trái đó? Bà ấy là hạ nhân của nhị phòng, sao phải xen vô chuyện người khác? “Nàng nhìn về phía Chu lão phu nhân, giọng cao vút,” Nương à, đến giờ này, nương không muốn nói gì sao? Chẳng lẽ, ngài trơ mắt nhìn đại bá và phu quân giết chết Khổng ma ma, ngài mới vui lòng sao? “

Đây là đầu Tô thị nói kiểu vậy suốt sáu năm nay kể từ khi vào cửa Chu gia.

Chu lão phu nhân vốn áy náy không thôi, lúc này bị Tô thị kêu lên, nước mắt bà lập tức rơi xuống. Nắm chặt tay trai trưởng, giọng điệu bà vừa thành khẩn vừa đe dọa. “Thừa Vũ, quên đi, chuyện này coi như xong đi. Con… cũng là do nương lo lắng cho con, nương cũng vì muốn tốt cho con. Nếu không phải do con mãi không chịu viên phòng với A Nhu, thì sao nương làm thế… Thừa Vũ, con thả Khổng ma ma đi, có sai cũng là nương sai, nương phân phó A Tĩnh làm, nếu con giận không chịu được, vậy dứt khoát..dứt khoát đánh ta là được rồi!”

Chu Thừa Vũ luôn biết Chu lão phu nhân là vậy, bà dễ mềm lòng, tai cũng mềm, nhưng chàng chưa từng nghĩ tới bà lại làm chuyện hồ đồ như vậy, hạ dược con trai và con dâu mình. Qủa thực quá mức hồ hồ!

Nhiều năm qua, không cho bà quản gia, bởi vì bà quản không tốt.Chàng không ngờ là Tô thị nghe lời bà nói, bà phân phó, Tô thị còn nghe lời làm thật.Chả lẽ Tô thị tưởng rằng nhị phòng không có con cái thìtương lai con cái đại phòng sẽ cho cô ta làm con thừa tự chắc?

Mơ cũng đừng hòng!

Chu Thừa Vũ không rút tay ra. Chàng chỉ nhìn Chu lão phu nhân, giọng nói vẫn lạnh lùng. “Nương muốn phạt ra sao? Có phải muốn con phân phó người đánh ngài haytự ngài quỳ xuống phạt?”

Chu lão phu nhân nhất thời sửng sốt, bà nào nghĩ tới con trai mình nói vậy.

Lúc này Chu Thừa Vũ mới rút tay ra và nói: “Nếu ngài nghĩ cuộc sống hôm nay con và Thừa Duệ diễn ra quá mức tốt đẹp, thì ngài cứ việc muốn làm gì thì làm đó đi, dù sao cuối cùng ta và Thừa Duệ đều bị tước chức quan. Trong tay mọi người tốt xấu gì cũng còn ít bạc, về nông thôn làm địa chủ cũng khôngtệ.”

Chu lão phu nhân mặc dù hồ hồ nhưng lại cực kỳ yêu thương con, nghe xong lời nghiêm túc của con trai, bà lập tức im lặng, không dám cự cãi nữa.

Chu Thừa Vũ nhìn Tô thị, thấy vẻ mặt cô ta hơi lảng tránh, chàng cũng không trực tiếp khiển trách, nhưng khiển trách Chu Thừa Duệ. “Nhị đệ, giờ đệ đã trở lại, cũng nên quản vợ đệ đi! Nương hồ đồ đệ muội đâu phải không biết. không khuyên mà cũng không nghĩ nói với ta một tiếng, còn giúp nương mua những thứ bẩn thỉu bên ngoài. Muội ấy làm đương gia phu nhân là đương thế này à?”

Chu Thừa Duệ bị quở trách, cúi đầu. không dám nói câu nào.

Tô thị thấy vậy, trong lòng càng mất cân bằng hơn.

nói tới Chu gia ở huyện Trường Châu thì đại bá là đương gia, nhưng đại bá ở đây chín năm mãi chỉ được chức quan thất phẩm tép riu, mà phu quân của nàng đã là tướng lĩnh ngũ phẩm, trong nhà này đại phòng dựa vào cái gì mà áp đảo nhị phòng chứ!

không ngờ, Chu Thừa Vũ còn tiếp tục: “Sau này đệ muội chỉ cần chú ý việc của mình là được rồi, còn quản gia và việc trong viện đại phòng, nhị đệ muội nên bớt nhúng tay đi!”

Tác giả có lời muốn nói: Thấy có người hỏi chè đậu xanh

Có điều chè đậu xanh là thế nào thì chỉ có một mình Tô thị biết, người uống lại là Chu Thừa Duệ.

Còn Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhuà, trừ phi là thần tiên mới biết được chè đậu xanh có vấn đề thôi.