Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Gả Cho Chàng Nam Phụ Này Chương 59: Hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?

Chương 59: Hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?

4:09 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 59: Hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không? tại dua leo tr

Hồ Ngọc Nhu đi một mạch đến Chu Thừa Vũ.

Nghe thấy tiếng động, Chu Thừa Vũ quay lại nhìn sang.

Hồ Ngọc Nhu vội nặn ra nụ cười. “đã nói rồi, đi thôi.”

Cười trông thật khó coi.

Chu Thừa Vũ gật đầu. Nghiêng đầu liếc cả nhà ba người Hồ gia một cái, đưa tay kéo tay Hồ Ngọc Nhu đi. Hai vợ chồng vừa quay lại, Hồ Ngọc Uyển liền bỏ chạy bạt mạng tới phòng khách. Tiết thị không bắt được người, tức tới nỗi giậm chân, chỉ có thể đi ra ngoài tiễn người với Hồ Lĩnh.

Thân phận người ta cao, lại bắt nạt bọn họ, bọn họ cũng cũng phải bày vẻ mặt tươi cười trái lòng. Hảo hán phải biết ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể chờ đợi tin tức bên em trai truyền tới.

Lại không ngờ hai vợ chồng ra tới cửa chính Hồ gia, lại đụng phải Hồ thị mặt đangngập tràn niềm vui, bà vừa nhảy xuống xe ngựa, vừa đi vào Hồ gia vừa cười khúc khích. không biết gặp phải việc vui trời ban gì đây.

Nhưng bà thì có chuyện vui trời cho gì?

Hồ Lĩnh thấy vậy trong lòng không thể không căng thẳng, vội lo lắng nhìn về phía Chu Thừa Vũ.

Chu Thừa Vũ dường như không ngạc nhiên. Ánh mắt chàng ta cũng không dừng lại bên đó mấy chốc. Chàng ta trực tiếp kéo Hồ Ngọc Nhu lên xe ngựa Chu gia đang chờ. Đợi Quản ma ma, Tú Vân và mấy người đi theo tới, mã xa phu chủ động giơ roi.

Hồ Lĩnh thấy thế, lúc này mới bước lẹ tới bên Hồ thị, khiển trách: “Muội đang làm gì vậy? Bộ không nhìn thấy cỗ xe kia à? ngay trước mặt Chu đại nhân mà muội thế à, cũng không sợ hắn ta ghi hận lên Tịch Ngôn!”

Hồ thị chỉ bận vui mừng, căn bản không chú ý đến bất cứ ai trước của Hồ gia. Giờ nghe vậy vội sốt sắng nhìn quanh quẩn bốn phía, nhưng bà không kịp thấy xe ngựa Chu gia đã đi.

Trong nháy mắt mặt bà dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng tựa như nghĩ tới gì đó, liếc qua mặt Tiết thị, rồi không ngại cười lớn.

“Đại ca, việc vui lớn, muội phu huynh thi đậu rồi!” bà cười nói.

Thi hương à?

Hồ Lĩnh không kịp quan tâm xung quanh, hào hứng hỏi: “Muội phu thi đậu hả? Muội phu trúng cử rồi?”

Hồ thị đắc ý gật đầu, “Còn không phải thế sao!”

Hồ Lĩnh cười ha hả: “Tốt, tốt, quá tốt rồi! Ta đã bảo muội phu ta có chân tài thực học. Năm xưa, thi tú tài là do hắn gặp phải giám khảo không biết thưởng thức thôi! Nhìn xem, nhìn xem, giờ mới là lần đầu thi hương liền trúng cử, còn không phải là vàng thìluôn phát sáng hay sao!”

Tiết thị nhìn hai người, tuy nói cha Triệu thi đậu là việc vui lớn, nhưng bà quan tâm Triệu Tịch Ngôn hơn. “Còn Tịch Ngôn, Tịch Ngôn… không đậu à?”

Hồ Lĩnh không thèm quan tâm vung tay, nói: “không đậu không đậu thì thôi, thằng nhỏ vẫn còn trẻ. Sau này, có có cơ hội! Lần này muội phu thi đậu, có thể dạy thêm sau.”

Hồ Lĩnh thực sự không bận tâm, nhưng sắc mặt Tiết thị thì sụp đổ. Nếu Triệu Tịch Ngôn ngay cả cử nhân nho nhỏ cũng không trúng, sao có thể xứng với A Uyển của bà?

Thưởng thức xong sắc mặt của Tiết thị, giọng của Hồ thị cũng cao vút lên, “Đại ca nóicái gì thế này. Tịch Ngôn sao có thể rớt chứ? Cha nó thi đậu nhưng xếp không cao. Còn Tịch Ngôn nhà chúng ta ấy à, tên đầu bảng, là giải nguyên!”

Bà vừa nói vừa bước vào trong. “Tịch Ngôn đâu nhỉ, quan gia báo hỉ còn ở trong nhà, nó phải nhanh chóng về nhà mới được.”

Cả Tiết thị và Hồ Lĩnh đều ngờ nghệch trước niềm vui bất ngờ này, vẫn là Tiết thị tỉnh táo trước, vội bắt kịp đuổi theo. một mặt, bà đi vào phòng khách với gương mặt không thể tin được, nói: “Lời thật chứ? Tịch Ngôn thi đầu bảng?”

Hồ thị khinh thường nhìn bà, nói: “Đây mà có thể là giả à. Lát nữa tẩu cứ theo ta tới, cùng mở mang tầm mắt.”

Tiết thị cũng không kịp nhớ tới giọng điệu của bà ta quá đáng. Bà vui vẻ gật đầu liên hồi. Nhưng khi theo tới cửa phòng khách, thấy Triệu Tịch Ngôn không khách sáo vung tay quăng Hồ Ngọc Uyển, bà liền cười không nổi.

Triệu Tịch Ngôn ngồi trên mặt đất, Hồ Ngọc Uyển vốn muốn kéo y lên, nhưng ai biết đâu lại buông tay ra, Hồ Ngọc Uyển không phòng bị, té mạnh xuống đất.

Nàng là tiểu cô nương được chiều chuộng từ bé, một cú ngã đau như vậy, không chỉ đau trên người, mà khi nãy vội chống một tay, lòng bàn tay bị cọ tới đau rát.

Nàng thoáng chốc đỏ cả vành mắt chảy cả nước mắt, làm tâm trạng Tiết thị cũng không được vui. Bà bước lên nửa ôm nàng lên, ánh mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn lộ rõkhông hài lòng: “Tịch Ngôn, con đang làm gì vậy, A Uyển muốn kéo con dậy, sao con có thể động thủ với nó? “

Triệu Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn lên.

Con ngươi sâu thẳm vốn đang trống rỗng, sau khi nhìn thấy tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, trong đó như có thứ gì từ từ dâng lên. Là hận, là âm ngoan, ánh mắt đó phảng phất như có thể ăn thịt người, tuy chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó vẫn khiến Tiết thị không kìm được run lẩy bẩy.

Hồ thị tự nhiên cũng nhìn thấy, nhưng đây là con trai bà sinh ra nuôi nấng, sao bà có thể không hiểu chứ? Bà chỉ cho là mình hoa mắt, căn bản không để trong lòng.

“Đúng vậy Tịch Ngôn à, sao con lại đẩy biểu muội mạnh thế.” Chẳng qua bà mở miệng nói có lệ một câu, rồi bà mỉm cười nói, “Tịch Ngôn, con thi Hương đứng đầu bảng! Là đầu bảng! Mau mau mau, mau về nhà, quan báo hỉ vẫn còn ở nhà chúng ta đấy! “

Đầu bảng?

Y thực sự đã đỗ đầu bảng!

Y từng nói, mình chắn chắn sẽ đỗ cử nhân. Y hứa với biểu muội, y nhất định sẽ học hành chăm chỉ, đỗ cử nhân, nhất định sẽ cưới nàng về nhà ngay.

Hôm nay y thực sự đứng đầu bảng. Vậy mà, cuối cùng lại không cưới được nàng về.

Nàng thực sự không còn thích y?

Bóng lưng rời đi của nàng quyết tâm đến nỗi bước chân không hề dừng lại một lần. Nàng thể hiện thái độ nói sao y vậy. Nàng đã thích người khác, không thích y.

Triệu Tịch Ngôn tránh bàn tay Hồ thị đưa ra, tự mình chống tay đứng lên. Y tin sao? Y không tin, Y Nhu và y không phải mới chung đụng một sớm một chiều, hai người có tình cảm nhiều năm, hai người thậm chí có thể chết vì nhau!

Trừ khi nàng ấy không phải A Nhu.

Bằng không, nàng nhất định có nỗi khổ tâm!

Y đứng thẳng người, mặc dù bộ dạng có hơi chật vật, nhưng bước đi lại bình tĩnh thong dong.

Y sẽ không từ bỏ.

Y nhất định sẽ đưa nàng về!

Hồ gia… đang đứng trong sân, đằng sau là Hồ Ngọc Uyển, khóc thút thít thầm thì, Tiết thị nhỏ giọng an ủi, mà trước mặt y, là Hồ Lĩnh với vẻ mặt tươi cười hài lòng. Là chính bọn họ hủy hoại y và A Nhu, là bọn họ hại A Nhu. A Nhu nói, hãy xem nàng đãchết. Được, hiện giờ y sẽ tạm thời xem như nàng chết, vậy thì cớ sao nàng chết, là Hồ gia là người thân của nàng bức chết nàng!

Nếu nàng đã chết, thì y là vị hôn phu của nàng, trả thù cho nàng là lẽ đương nhiên!

Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị rời đi, Hồ Lĩnh mừng cho cháu trai và em rể, đồng thời gọi xe ngựa, đưa cả hai con trai qua đó.

Hồ Ngọc Uyển cũng muốn đi.

Tiết thị không cho phép, thậm chí bản thân bà cũng ở lại. “A Uyển, nương nghĩ con nên suy xét lại, Tịch Ngôn và A Nhu hôm nay đã nói rõ, nhưng nó nhìn con… khôngcó tí tình ý nào. đã như vậy, dẫu nương và cô cô của con ép nó cưới con, ngày tháng sau này của con e là không dễ sống!”

Nhưng Hồ Ngọc Uyển không nghe lọt lời này. “Sao biết được, hiện tại huynh ấy đangđau buồn, nên mới như thế này. Ngày trước huynh ấy không phải vậy, bản tính huynh ấy dịu dàng, đối xử với người khác rất khách sáo. Con gả cho huynh ấy, tốt với huynh ấy, đừng nói là huynh ấy, chính là tảng đá cũng sẽ tan chảy.”

Tiết thị thì không được lạc quan như vậy, không đợi bà nói thêm, Hồ Ngọc Uyển đãtránh khỏi bà, muốn ra ngoài: “Nương à, hồi nãy là do con không đề phòng, biểu ca không dùng sức đẩy con. đi thôi, hôm nay là chuyện vui của biểu ca, chúng ta cũng đixem đi!”

Nàng đã nói biểu ca giởi hơn Chu đại nhân mà, quả nhiên. Biểu ca chỉ mới mười bảy tuổi, đã có thể đứng đầu bảng thi hương. Tương lai nhất định sẽ hơn hẳn Chu đại nhân!

Con đường nàng đã chọn, nhất định sẽ hạnh phúc hơn đại tỷ!

Còn bên kia, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu trong xe ngựa về đều im lặng như lúc họ đi.

Nhận ra có gì đó không ổn, Quản ma ma dẫn theo Tú Vân thậm chí không dám vào xe ngựa. Ba người chen chúc trước đầu xe ngựa, suýt nữa làm mã xa phu không đánh xe được.

Mà trong cỗ xe, Hồ Ngọc Nhu không thoải mái trong lòng, hơn hết là cô không biết nên nói gì. Chu Thừa Vũ thấy bộ dáng nàng vẫn cứ quan tâm đến Triệu Tịch Ngôn. Vốn chàng rất tức giận, nhưng sau đó chàng thấy mắt nàng đỏ hoe mãi không chịu rơi lệ, cuối cùng thì đau lòng hơn hẳn giận dữ..

Chàng thua trận trước, ôm nàng vào lòng, bất lực nói: “Nếu nàng thấy khó chịu, thìkhóc đi, chỉ được phép khóc lần này thôi. Mai này thì không được phép nữa.”

Thực ra Hồ Ngọc Nhu cảm động nhiều hơn. cô từng là một người hay khóc khi đọc truyện hay xem TV. Hôm nay, cô thấy Triệu Tịch Ngôn yêu tiểu nguyên chủ đến thế, nghĩ tới hai người họ vĩnh viễn xa nhau như trời với đất, tự nhiên có mấy phần cảm động muốn khóc.

Nhưng đến thế là cùng.

Mặc dù cô được thừa hưởng ký ức của tiểu nguyên chủ, nhưng cô không được thừa hưởng cảm tình của tiểu nguyên chủ. Do đó, nỗi đau của Triệu Tịch Ngôn hôm nay thìcô không có cách nào tự thân cảm nhận được.

Dựa vào vòng ngực của Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu thở dài thường thượt: “khôngphải khó chịu, chỉ là cảm thấy huynh ấy hơi tội nghiệp.”

Tội nghiệp?

Kỳ thật, Chu Thừa Vũ đã phát hiện Hồ Ngọc Nhu có gì đó sai sai từ lâu. Từ lúc bắt đầu nàng đã có hảo cảm không tên với chàng. Chẳng qua những thứ đó với chàng không phải vấn đề gì lớn lao, nên chàng không có hỏi. Nhưng tại thời khắc này, Hồ Ngọc Nhu nói đó không phải khó chịu, mà là thấy Triệu Tịch Ngôn tội nghiệp, điều này đột nhiên khiến chàng có một chút tò mò.

Nàng sai sai ở đâu?

Nếu tình cảm trước đây của nàng và Triệu Tịch Ngôn là thật, dù cho sau này nàng thích chàng, cũng không nên cảm thấy triệu Tịch Ngôn tội nghiệp.

Chỉ là chàng không hỏi nhiều. Nếu chàng hỏi, trái lại giống như chàng muốn tính toán chuyện ngày trước. Chàng đặt nỗi nghi ngờ này vào lòng, nói: “Sáng sớm khi chúng ta đi ra cửa, ta đã sai người tới Triệu gia báo tin mừng.hắn và cha hắn lần này đều đề tên trên bảng, tên hắn chiếm đầu bảng.”

Hồ Ngọc Nhu nghe thấy, lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay Chu Thừa Vũ. “thật sao? Vậy thì tốt quá! trên người huynh ấy có công danh cử nhân, nghĩ tới thôi cũng có nhiều cô nương muốn gả cho huynh ấy!”

Nghe Hồ Ngọc Nhu nói vậy, Chu Thừa Vũ không thể không hỏi: “hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?”

Hồ Ngọc Nhu đáp không hề nghĩ ngợi: “Sao phải hối hận? Chẳng phải năm đó chàng cũng là giải nguyên lang sao? Huống chi người ta còn bảo chàng thi Xuan cũng đứng đầu bảng. Sau đó, chỉ bới quá đẹp trai mới bị điểm thành Thám Hoa, đúng không? Còn nghe bảo Hoàng đế vốn muốn gả công chúa cho chàng nữa, nhưng tại sao sau đó chàng không thành Phò mã vậy?”

Đây là sự thật.

Nhưng nàng chỉ là nữ tử chốn khuê các, chuyện xưa nàng không nên biết. Sau khi gả tới Chu gia, người Chu gia càng không nói … sao nàng biết rõ như vậy?

Chàng hỏi: “Sao nàng biết?”

Chuyện này là bí mật à?

Hồ Ngọc Nhu nhất thời căng thẳng. “Thiếp, thiếp nghe người trong nhà nói!”

Chu Thừa Vũ nhìn nàng, tâm tình trong đáy mắt không thể giải thích được, song cuối cùng chỉ thâm sâu “ồ” lên một tiếng.