Chương 16: 16: Vườn Trường Cháy Rụi Đầy Hoa Tươi – 16
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16: 16: Vườn Trường Cháy Rụi Đầy Hoa Tươi – 16 tại dưa leo tr.
Edit: Gấu Beta: Ryal Sáng sớm Trì Tịch dụi mắt đi ra ngoài, nhìn thấy Ân Lưu Minh bèn cất tiếng chào theo bản năng: “Chào buổi sáng anh Ân”.
“Chào buổi sáng”.
Dưới chân Ân Lưu Minh mang đôi dép ngủ bông hình đầu gấu, mặc bộ đồ ngủ đáng yêu bằng lông nhung màu vàng nhạt, trên cổ còn đeo đồ bịt mắt, đầu đội nón ngủ bằng lông nhung đáng yêu, cục bông tròn đính trên nón ngủ đung đưa theo từng bước chân y đi.
Bộ đồ làm nổi bật lên làn da trắng nõn, khí chất cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Nhưng Trì Tịch bị dọa cho tỉnh người, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh Ân à, anh chưa tỉnh ngủ ạ?”.
Mỗi tối có chuyện xảy ra, khi cậu tới gõ cửa phòng Ân Lưu Minh, lần nào cũng thấy y mặc bộ đồ này với khuôn mặt lạnh tanh và cơn bực bội kiểu “không nói được gì tử tế thì đập chết chú mày”.
Hiện tại mặt trời đã lên cao, chẳng lẽ anh Ân còn chưa tỉnh ngủ? Ân Lưu Minh ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: “Tỉnh rồi”.
Nhìn thấy Ân Lưu Minh cười, Trì Tịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu: “Làm em sợ chết khiếp…!Anh Ân quên thay quần áo ạ?”.
Gương mặt tươi cười của Ân Lưu Minh hơi sượng đi: “Không, hôm nay tôi định mặc bộ này”.
Trì Tịch không hiểu.
Ân Lưu Minh: “…!Hôm qua lúc vào ký túc xá, quần áo bị khói hun bẩn rồi, phải giặt mới mặc lại được”.
Ngón tay y luồn vào túi, dùng sức nhéo sách minh họa.
Hôm qua vì muốn Thẩm Lâu đồng ý phối hợp với y hù dọa Nghiêm Hàng, Ân Lưu Minh phải trả một cái giá nho nhỏ…!“Ta thấy bộ đồ ngủ của em rất đẹp”.
Trong đôi mắt Thẩm Lâu hiện lên ý cười xấu xa.
“Chỉ cần em mặc bộ đó đến khi vượt qua cửa ải này, ta sẽ giúp”.
Ân Lưu Minh khẽ thở dài.
Nếu như là ban ngày, y tuyệt đối sẽ không đồng ý một yêu cầu như thế.
Nhưng vấn đề là…!vào buổi tối, ngoại trừ tính tình y trở nên nóng nảy, thì nỗi ám ảnh về giấc ngủ và những việc liên quan đến ngủ đều bị nhân lên gấp bội.
Y trong trạng thái kia hoàn toàn không cảm thấy việc mặc đồ ngủ có gì không đúng, ngược lại cũng chẳng thích quần áo bình thường.
Ân Lưu Minh xoa trán, chuyển chủ đề: “Những người khác đâu rồi?”.
“Chị Ninh đi căng tin mua thuốc lá rồi, Dương Giác còn chưa dậy”.
Sắc mặt Trì Tịch xen lẫn vẻ xem thường.
“Sáng sớm Đinh Bồi An liền đi ra ngoài”.
Ân Lưu Minh gật đầu, cất bước đi ra phía ngoài.
Đôi dép bông y mang rất vừa chân, nhưng dù sao không thể so với giày thể thao được, cảm giác đi trên đường cứ là lạ.
“Hình như thời gian hôm nay đã quay ngược”.
Trì Tịch vừa đi vừa báo cáo.
“Em hỏi mấy bạn học sinh rồi, ngày mai mới bắt đầu kì thi”.
Ân Lưu Minh ngước lến, mắt nhìn phía bên ngoài ký túc xá, nhẹ nhàng híp mắt.
Nghiêm Hàng bị treo ở đấy tối hôm qua đã không thấy tăm hơi.
Ân Lưu Minh xắn tay áo lên một chút, đi nhà ăn mua mấy cái bánh bao, vừa gặm bánh bao thịt nóng hôi hổi vừa giẫm dép bông đi tới tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà văn phòng đã khôi phục vẻ cổ xưa lúc đầu, không có dấu vết nào của cuộc hỏa hoạn, như thể trận cháy tối hôm qua chưa từng xảy ra.
Đây là lần thứ ba Ân Lưu Minh đến tòa nhà văn phòng của trường trung học An Dương.
Làn đầu tiên tới là lúc mới tiến vào phó bản, đến đây tìm chủ nhiệm Tưởng nhận nhiệm vụ.
Lần thứ hai là tối hôm qua gấp gáp xông vào để điều tra đám cháy.
Hai lần trước y đều không cẩn thận quan sát, lần này Ân Lưu Minh chậm rãi mà kiên nhẫn dạo một vòng bên trong tòa văn phòng, phát hiện vài chi tiết thú vị.
Không giống như những tòa nhà khác, tòa văn phòng không có bồn hoa, cũng không có hoa tươi.
Ngay cả bên ngoài bức tường cũng không có dây thường xuân như những tòa nhà khác.
Trong hành lang đầy mùi đồ gỗ cũ mốc xen với mùi mực sách thanh thanh quyện vào nhau, khiến tòa nhà nhỏ bé mang cảm giác trang nghiêm hơn nhiều.
Cũng như những nơi khác, trong tòa nhà văn phòng chẳng có ai.
Trên thực tế, từ khi mọi người tiến vào mộng cảnh đến nay, ngoại trừ học sinh thì chỉ gặp hai người lớn —— bác bảo vệ canh cổng, Tưởng chủ nhiệm tuyên bố nhiệm vụ.
An Lưu Minh đi hết tầng một tầng hai, rồi lại lên tầng ba.
Dường như Trì Tịch bị ảnh hướng bởi không khí của tòa văn phòng, cậu nhỏ giọng hỏi: “Phòng tại liệu ở lầu ba sao?”.
“Hôm qua tại hành lang lầu ba, Nghiêm Hàng chạy trối chết”.
Ân Lưu Minh đi đến chỗ rẽ góc cầu hàng thì dừng lại một chút, ánh mắt thản nhiên dời khỏi hộc tủ bên cạnh.
“Sau đám cháy hẳn là họ sẽ không đi đến những tầng khác”.
Rẽ lên lầu ba, bọn họ bất ngờ nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Đinh Bồi An đứng ở cửa phòng không treo số phòng, đưa tay xoay mở chốt cửa.
Cửa bị khóa.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nhíu mày.
Quả nhiên cái “điểm mấu chốt” mà Đinh Bồi An tìm được tối qua chính là bài thi bị trộm.
Đinh Bồi An thấy họ đi tới thì trợn mắt vẻ hung dữ: “Mấy người cũng muốn ăn hôi đấy à?”.
Gã nhìn bộ quần áo Ân Lưu Minh đang mặc, ánh nhìn lộ vẻ hoang mang.
…!Đại khái là chưa thấy ai mặc đồ ngủ đi điều tra hiện trường hỏa hoạn.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nhíu mày, làm động tác “mời”.
Định Bồi An ngó y vẻ nghi ngờ.
Gã cũng không tin Ân Lưu Minh sẽ tốt đến độ dâng hết công lao cho mình.
Thấy y không nhúc nhích, Đinh Bồi An cắn răng, ngón tay hơi nhúc nhích, chẳng biết lôi một cái chìa khóa bạc từ đâu ra rồi cúi đầu mở cửa.
Trì Tịch không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Sao Đinh Bồi An cứ rảnh rỗi là lại đổi đạo cụ thế nhỉ?”.
Ninh Viện Viện gần như không đổi đạo cụ nào.
“Có thể đây là bí quyết vượt ải của anh ta”.
Ân Lưu Minh khề quả cầu lông rũ xuống trên nón ngủ, giọng lành lạnh.
“Kiểu nhà giàu ấy mà”.
Trì Tịch nhếch môi, hơi sốt ruột: “Nếu anh ta trộm mất bài thi thì mình phải làm sao đây?”.
“Kẻ tạo giấc mơ là một học sinh của trường này, thiết lập của giấc mơ cũng chính là những ý nghĩ người đó sản sinh”.
Ân Lưu Minh thản nhiên nói.
“Cậu nghĩ trong mắt những học sinh ngoan như Tề Tiểu Bắc và Sở Đông thì phòng tài liệu là nơi thích vào là vào, thích ra là ra ư?”.
Quả nhiên, Đinh Bồi An cầm chìa khóa chọc ngoáy hết một lúc lâu cánh cửa bình thường được làm bằng gỗ từ đầu đến cuối chẳng hề suy suyển.
Cuối cùng, Đinh Bồi An dần mất kiên nhẫn.
Gã đạp mạnh lên cửa.
“Rầm!”.
Cửa gỗ kêu to, tro bụi trên tường rơi xuống.
Nhưng cánh cửa vẫn kiên cố như cũ, không mở ra.
Ngay khi Đinh Bồi An muốn đá thêm một cước nữa, một âm thanh nghiêm túc vang lên sau lưng gã: “Thầy Đinh, cậu đang làm gì vậy?”.
Đinh Bồi An chợt xoay người, đối diện với khuôn mặt vuông vức đầy uy nghiêm, ánh mắt gã còn hơi ngập ngừng.
“Chủ nhiệm Tưởng…”.
Đinh Bồi An ho nhẹ một tiếng “Tôi chỉ muốn xem trước bài thi ngày mai, để lúc chấm bài trong lòng tự tin hơn”.
Sắc mặt chủ nhiệm Tưởng hòa hoãn: “Thầy Đinh có thái độ chuyên nghiệp là tốt, nhưng trước khi bắt đầu kì thi thì không ai có quyền lấy chúng ra khỏi căn phòng này”.
Đinh Bồi An hơi khựng lại, đang định van nài thì nghe chủ nhiệm Tưởng nói tiếp:”Nếu thầy Đinh muốn xem thì có thể vào trong, nhưng không được mang ra ngoài”.
Ánh mắt Đinh Bồi An sáng lên: “Vậy thì cám ơn chủ nhiệm Tưởng”.
Trì Tịch thấy vậy liền gấp gáp:”Anh Ân, Đinh Bồi An đi vào rồi!”.
“Cậu cuống lên làm gì?”.
Ân Lưu Minh trông rất bình tĩnh.
“Hôm qua chúng ta đã thống nhất rồi mà, thực ra trọng điểm là học sinh, không phải bài thi”.
“Nhưng lỡ sai thì sao?”.
Trì Tịch vẫn rất không cam tâm.
“Nếu để cho Đinh Bồi An qua ải…”.
Chưa tính đến việc có ảnh hưởng gì hay không, cậu cũng tức chết đi được.
Ân Lưu Minh chẳng hề sốt ruột, đợi Đinh Bồi An bước vào phòng tài liệu, y mới bước lên bắt chuyện với chủ nhiệm Tưởng: “Chủ nhiệm Tưởng”.
Y nhìn lướt qua, thấy tay nắm cửa phòng tài liệu hơi móp méo, như thể bị cái gì đập vào.
“Thầy Ân cũng ở đây sao, thầy cũng tính…!xem trước bài thi à?”.
Chủ nhiệm Tưởng nhìn Ân Lưu Minh mặc bộ đồ ngủ, thoáng cau mày vẻ khó hiểu.
“Thầy Ân mới ngủ dậy ư? Muốn làm gương sáng cho người khác thì phải chú trọng cách ăn mặc, không thể làm ảnh hưởng xấu đến học sinh được”.
Dù là thời điểm nào, chủ nhiệm Tưởng vẫn luôn luôn mặc một bộ âu phục chỉnh tề cũ kỹ, trên người còn đậm mùi nước hoa Cologne.
Ân Lưu Minh bình tĩnh không nhìn vấn đề phía sau: “Không, tôi có một chút vấn đề với các học sinh nên muốn học hỏi chủ nhiệm Tưởng đôi chút”.
Chủ nhiệm Tưởng quay mặt sang chỗ khác: “Vậy vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi”.
“Đúng vậy, một số học sinh bây giờ kéo bè kéo cảnh, vấn nạn bạo lực học trường thật sự rất nghiêm trọng”.
Nghe Ân Lưu Minh kể sơ về chuyện của Tề Tiểu Bắc, chủ nhiệm Tưởng khẽ thở dài, “Tôi đã cố kiểm soát nhưng không thể quan tâm hết mọi chuyện được”.
“Vấn đề của Nghiêm Hàng, e rằng không chỉ có quan tâm không chu đáo nhỉ?”.
Chủ nhiệm Tưởng trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng nói:”Phó hiệu trưởng lớn tuổi rồi nên dễ mềm lòng với đứa cháu ruột này.
Nghe nói Nghiêm Hàng sẽ được đi du học sau khi thi đại học xong, nên giờ ông ấy cũng kệ cho nó làm gì thì làm.
Trước có thầy giáo không chấp nhận nổi nên báo cáo lên bộ giáo dục, kết quả là vụ việc bị ép xuống, cả danh dự và địa vị của người đó đều tuột dốc không phanh, hầy…”.
Âu Lưu Minh cau mày.
“Đứa nhỏ Tề Tiểu Bắc này…!Tôi có biết vài điều, ba trò ấy bị tật ở chân, mẹ thì thần kinh không quá ổn định.
Công việc của hai vợ chồng là ba làm thủ công, mẹ đi bày sạp bán.
Nhưng có đôi lúc mẹ trò ấy khờ dại nên bị người ta lừa gạt hết tiền”.
Chủ nhiệm Tưởng lấy mắt kính xuống, lau lau.
“Đứa bé này tương đối nhạy cảm.
Trường lấy danh nghĩa học bổng để giúp trò ấy miễn học phí, nhưng trò ấy lại cảm thấy mình đang thiếu nợ trường học — cộng thêm thành tích học tập không tốt lắm, trò ấy càng cảm thấy có lỗi với trường, càng học không vào.
Sợ trò ấy nghĩ nhiều, nên thi thoảng tôi cũng ủng hộ việc buôn bán của gia đình trò ấy một chút…!Tôi nhớ một số giáo viên khác cũng làm như vậy”.
Chủ nhiệm Tưởng kéo ngăn tủ, lấy ra một món trang sức nhỏ.
Món trang sức được tạo thành bằng cách dùng dây thừng đỏ xỏ qua bức tượng Phật bằng gỗ.
Có thể thấy, dù trình độ chế tác còn hơi thô sơ, nhưng từng nút thắt và từng nét chạm trổ đều rất tỉ mẩn, bên ngoài còn được phủ một lớp sáp chống nước.
Ở một góc tượng Phật có vết cháy.
Sắc mặt Ân Lưu Minh hơi đổi, lông mày chau lại.
Y trầm ngâm một chốc, mới hỏi: “Chủ nhiệm Tưởng này, trường trung học An Dương có giáo viên trực không?”.
“Đương nhiên là có chứ”.
Chủ nhiệm Tưởng nói.
“Không chỉ riêng giáo viên mà tôi cũng phải trực”.
“Thầy ở lại đây mỗi đêm à?”.
“Đúng vậy, nếu buổi tối thầy Ân có gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi”.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Vâng, làm phiền chủ nhiệm Tưởng rồi”.
“Không phiền đâu, tất cả cũng là vì các em học sinh mà”.
“Đúng rồi!”.
Ân Lưu Minh đứng bật dậy.
Y như thể nhớ ra điều gì, bỗng nhiên đặt cuốn sổ màu vàng mỏng xuống trước mặt chủ nhiệm Tưởng.
“Tôi đã ghi lại các vấn đề mà học sinh gặp phải trong hai ngày nay, chủ nhiệm Tưởng xem giúp tôi nhé?”.
Chủ nhiệm Tưởng đeo kính lên, xoay người lại xem, cũng không quên khích lệ: “Đúng là thầy Ân chuyên nghiệp thật đấy…”.
Ân Lưu Minh thản nhiên đứng phía sau chủ nhiệm Tưởng, nhẹ tay vỗ lên lưng ông…!Cả người chủ nhiệm Tưởng đột nhiên biến mất không thấy gì.
Sách minh họa đột nhiên phát ra tiếng sột soạt, trang hai được mở ra.
Sau bức hình “Học sinh xác sống”, “Dây thường xuân ăn xác”, “Ngọn lửa của giận dữ và hối hận” xuất hiện thêm một bức tranh mới.
“Vong hồn cháy rụi”..
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️